Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5296: Để tôi ra tay đi

"Cái gì?"

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

"Bà Ngỗng, bà làm sao vậy? Đánh trượt hay sao?"

Ông Hổ và ông Cóc ngồi cạnh không khỏi lên tiếng chất vấn.

Bà Ngỗng trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, liếc nhìn lòng bàn tay mình, sau đó lại nhìn Lâm Chính.

Mình ra chưởng thế nào, bà ta sao có thể không biết?

Nhưng chàng trai trước mặt có thể đỡ được Long lực của bà ta mà không tổn hại chút nào.

Hiện tượng này bà Ngỗng chưa từng gặp, thậm chí là chưa từng tưởng tượng ra.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Có lẽ nào... vừa rồi mình đã mắc sai lầm gì đó?

Bà Ngỗng hít sâu một hơi, hừ lạnh nói: "Các ông nóng vội làm gì? Vừa rồi tôi chỉ thăm dò thôi, giờ mới ra tay thật!"

Nói rồi, bà ta lại tập trung Long lực của mình, nhắm vào lồng ngực Lâm Chính rồi khua tay thật mạnh.

Vù!

Lần này, bà Ngỗng không nương tay mà dùng toàn bộ sức lực để ra đòn

Bất kể chưởng vừa rồi có phải là nhầm lẫn hay không, ít nhất qua đó có thể chứng minh Lâm Chính thực sự có chút bản lĩnh.

Còn chiêu này phải chờ xem anh có đỡ được hay không!

Bà Ngỗng nhìn chằm chằm Lâm Chính, chờ đợi anh hành động.

Nhưng... Lâm Chính vẫn đứng tại chỗ, không hề động đậy.

Mặc kệ Long lực đang lao về phía mình.

Tim bà Ngỗng đập thình thịch và mở to mắt quan sát.

Bịch!

Cuối cùng, Long lực đánh trúng Lâm Chính.

Nhưng vào lúc này, Lâm Chính giơ tay lên.

Mọi người trong tiềm thức đều cho rằng Lâm Chính không chịu được chiêu vừa rồi.

Tuy nhiên, lòng bàn tay của Lâm Chính lắc lư qua lại, mỗi lần dao động đều giải phóng ra Long lực thuần khiết trải ra như một tấm lưới lớn, cuốn lấy Long lực xung quanh.

"Đây là văn phòng của tôi, không thể để nó bị mọi người phá hỏng được".

Lâm Chính nhẹ nhàng nói.

Một lúc sau, toàn bộ Long lực bị anh gom lại thành một khối, sau đó khẽ nắm lại trong bàn tay.

Bụp!

Long lực của bà Ngỗng dễ dàng bị bóp nát trong tay anh.

Những người bên cạnh đều chết lặng.

Sống đến từng này tuổi đầu, làm gì còn điều gì họ chưa từng thấy?

Nhưng cảnh tượng ngày hôm nay thực sự khiến họ bị sốc.

"Thế nào?"

Lâm Chính phủi phủi tay, bình tĩnh nói: "Thân thủ của tôi như vậy đã được chưa?"

Bà Ngỗng vẻ mặt khó coi, nhưng rồi lại không nói gì.

"Hừ, chẳng qua chỉ là chặn được một hai chiêu của bà Ngỗng mà thôi. Một thời gian trước bà ấy mới trải qua một cuộc phẫu thuật, sức khoẻ không tốt nên Long lực cũng suy yếu. Hay là để tôi thử đi!"

Ông Hổ khịt mũi và nói thẳng.

“Không, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với mọi người".

Lâm Chính ngồi trên ghế, châm một điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Tốt nhất là để tôi ra tay đi".

Mấy người kia hơi thở run run, chỉ thấy Lâm Chính rít một hơi thuốc, nhắm mắt thổi ra một vòng khói, sau đó lại đột nhiên mở mắt.

Ầm!

Một áp lực thần bí chưa từng có lập tức giáng xuống ông Hổ, ông Cóc và bà Ngỗng.

Lúc này, họ cảm giác như đang ở trong địa ngục, bị bao vây bởi vô số nỗi tuyệt vọng, sợ hãi và kinh hoàng.

Đây là sức mạnh tác động lên tinh thần của đối phương!

Sức mạnh này mạnh mẽ đến mức nó đánh bại đối thủ mà không cần tác động vào thân thể họ.

Một lúc sau, những người kia đều run rẩy, toát mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

Lâm Chính nhìn thấy vậy thì nhắm mắt lại.

Trong phút chốc, tất cả mọi người ngoại trừ ông Long đều ngã xuống đất, thở hổn hển.

Ông Long ở phía sau nhìn thấy cảnh này thì rất ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Lẽ nào ban nãy... đại nhân đã ra tay sao?”

Ông Long sửng sốt.

Trong nháy mắt mà có thể khiến những người kia mất hết sức chiến đấu.

Người kế thừa Thần Long này... rốt cuộc có sức mạnh đáng sợ đến mức nào?
Chương 5297: Tôi cho các người quyền lựa chọn

"Phục rồi chứ?"

Lâm Chính nhìn những người kia giờ đang mồ hôi ướt đẫm lưng áo mà bình thản hỏi.

"Phục rồi! Phục rồi..."

"Đại nhân, chúng tôi phục rồi..."

"Xin hãy thu hồi sức mạnh của đại nhân ..."

Mấy người kia run rẩy hét lên.

Lâm Chính nghe vậy mới thu hồi Long lực của mình.

Ba người họ lần lượt ngã xuống đất, thở dốc, không còn chút thái độ coi thường, ngạo mạn như khi mới bước vào đây.

"Mấy người còn không mau đứng dậy xin đại nhân tha lỗi?"

Ông Long lớn tiếng nói.

Mấy người kia toàn thân run rẩy, vội vàng đứng dậy hành lễ với Lâm Chính.

"Đại nhân, là chúng tôi có mắt như mù nên mới mạo phạm đại nhân, xin hãy tha thứ cho chúng tôi!"

"Xin đại nhân thứ lỗi!"

Ba người kia quỳ xuống đất và đồng thanh hô lên.

"Mọi người đứng dậy cả đi".

Lâm Chính nhẹ nhàng đáp.

"Cảm ơn đại nhân".

"Ông Long, chỉ có những người này thôi sao?"

Lâm Chính hỏi.

"Việc này..."

Vẻ mặt ông Long trở nên bối rối.

"Xem ra còn có những người không chịu đến?"

"Đại nhân, phần lớn bọn họ đều đã ổn định cuộc sống, không còn muốn vướng vào tranh chấp thị phi nữa. Bọn họ đã hoàn toàn hòa nhập vào thế giới thế tục..."

Ông Long đáp lời.

"Tôi hiểu rồi".

Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy thì không cần triệu tập họ nữa”.

"Vâng thưa đại nhân".

Ông Long thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Lâm Chính mới đứng lên, trịnh trọng đi tới chỗ ba người mới tới, rút từ trong người ra một tấm lệnh bài.

Ba người họ ngẩng đầu nhìn vào tấm lệnh bài, ai nấy vô cùng kinh ngạc.

"Đây... đây có phải là Thần Long Lệnh không?"

"Thực sự là Thần Long Lệnh sao? Đây...đây là thứ mà ngay cả Long Tử cũng không thể có được!"

"Cậu ấy chính là người kế thừa Thần Long! Cậu ấy thực sự là người kế thừa Thần Long!"

Hiện giờ, không ai còn nghi ngờ về thân phận của Lâm Chính nữa.

"Với tư cách người thừa kế của Thần Long, tôi tuyên bố các vị được miễn mọi tội danh! Từ hôm nay trở đi, các vị sẽ được lấy lại thân phận tộc nhân của tộc Long Mạch!"

Anh vừa dứt lời, ba người kia đều rưng rưng nước mắt quỳ sụp xuống đất, dập đầu với Lâm Chính.

"Đa tạ! Đa tạ truyền nhân của Thần Long!"

"Chúng ta đã được làm người lương thiện! Chúng ta đã được xá tội!"

"Tuyệt quá! Chúng ta cuối cùng cũng được trở lại làm tộc nhân tộc Long Mạch!"

Những người này mặc dù đã bị trục xuất khỏi Long Mạch tộc gần trăm năm, nhưng vẫn khó có thể hòa nhập vào thế tục.

Họ vẫn nhớ về nguồn cội của mình.

Đó là quê hương của họ, nơi họ lớn lên.

Ai có thể dễ dàng từ bỏ quê hương kia chứ?

Mọi người đều bật khóc.

Họ đã mong chờ ngày này bao nhiêu lâu.

Lâm Chính chỉ yên lặng nhìn những người này.

Một lúc sau, cuối cùng họ cũng ngừng khóc và bắt đầu bình tĩnh lại.

"Đại nhân, cậu triệu tập chúng tôi tới đây chắc chắn là do có việc phải làm. Xin đại nhân cứ yên tâm ra lệnh, dù cho phải lên núi đao xuống biển lửa chúng tôi cũng sẽ không do dự!"

Ông Hổ quỳ một gối xuống, chắp tay và hô lớn.

“Tôi thực sự đang có một số việc phải giải quyết, nhưng tôi không nhất thiết phải nhờ tới mọi người thực hiện”.

Lâm Chính từ tốn nói: “Không phải tôi cố tình nói khoa trương, mà công việc của tôi thực sự rất nguy hiểm. Thứ mà tôi phải đối mặt là những cao thủ mạnh hiếm có trên đời. Cho nên tôi sẽ cho mọi người quyền lựa chọn, mọi người có thể quay lại long mạch dưới lòng đất hoặc tiếp tục sống ở chốn thế tục này, tất cả tùy mọi người lựa chọn!"

Ba người họ nghe xong thì đưa mắt nhìn nhau.

"Đại nhân, thứ mà cậu đang phải đối mặt rốt cuộc là thứ gì vậy?"

Ông Cóc thận trọng hỏi.

Lâm Chính trầm ngâm chưa đáp lời ngay.

Ông Long cũng quay sang nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, ông ta cũng không biết Lâm Chính đang dấn thân vào chuyện gì.

Nhưng sau đó, Lâm Chính bật ra hai chữ ngắn gọn.

"Đại hội!"
Chương 5298: Xác chết biến mất

Bên trong Long Cung đổ nát.

Thương Lan Phúc dẫn mấy người cẩn thận lách qua khe hở giữa những tảng đá bị sập xuống.

Đoàn người khó khăn vượt qua những khe hở này.

“Đây là tầng thấp nhất của Long Cung sao?”

Thương Lan Phúc mở mắt ra nhìn xung quanh.

Trước khi Long Cung sụp đổ, trước khi Lâm Chính hoàn toàn kiểm soát Long Cung, đây là nơi mà rất nhiều người ao ước được đặt chân vào.

Tuy nhiên, trải qua những cuộc chiến kéo dài liên miên, nơi này dần trở thành một đống đổ nát.

Tuy nhiên, chất lượng của các cột đá ở tầng dưới cùng của Long Cung rất tốt, nên mặc dù phần trên đã sụp đổ và tiếp tục nứt ra, nhưng một số cột đá vẫn chống chọi được với sức nặng của những tảng đá bị sập bên trên nên đã tạo ra những khoảng trống ở bên dưới .

"Mọi người tìm đi!"

Thương Lan Phúc hét lên.

"Tuân lệnh!"

Những người xung quanh lập tức giải tán và bắt đầu tìm kiếm thi thể Diệp Viêm.

Vù…vù!

Lúc này, túi của Thương Lan Phúc đột nhiên rung lên.

Thương Lan Phúc thoáng giật mình, móc từ trong túi ra chiếc điện thoại mà Lâm Chính đưa cho trước đó.

Khả năng thu tín hiệu của chiếc điện thoại này rất tốt.

Tuy nhiên, ở trong Long Cung này, tín hiệu vẫn vô cùng yếu.

Tuy nhiên cũng không phải không có chút sóng nào.

Thương Lan Phúc mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của Ngự Bích Hồng.

"Người của Đại hội tới rồi sao?"

Sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, mặt Thương Lan Phúc đột nhiên biến sắc.

Nếu người của Đại hội đã vào bên trong thì hai bên chạm mặt nhau chỉ là chuyện sớm muộn.

"Nhưng người của Đại hội không có bản đồ địa hình bên trong Long Cung như mình, bọn họ chắc chắn sẽ chậm hơn mình rất nhiều. Chắc chắn vẫn còn thời gian”.

Thương Lan Phúc nghĩ ngợi một chút, sau đó lớn tiếng hét lên: "Có phát hiện được gì không?"

"Thưa đại nhân, ở đây không tìm thấy gì cả!"

"Thưa đại nhân, bên này cũng không tìm thấy gì cả!"

"Không thấy thi thể!"

Mọi người xung quanh hét lên.

Thương Lan Phúc có chút lo lắng, lập tức đi về phía đó, bắt đầu tự mình tìm kiếm.

Tuy nhiên, dù đích thân tìm kiếm nhưng Thương Lan Phúc vẫn không tìm thấy thi thể của Diệp Viêm.

"Đại nhân!"

Lúc này, một tiếng hét vang lên.

Thương Lan Phúc hơi giật mình, sau đó lập tức chạy về phía phát ra âm thanh.

Hai thuộc hạ của anh ta đang cố gắng di chuyển một tảng đá lớn.

Bên cạnh tảng đá có một vũng máu lớn.

"Mau lên, thi thể có thể ở dưới này!"

Thương Lan Phúc vui mừng khôn xiết, lập tức lấy ra loại thuốc được Lâm Chính đặc chế, chuẩn bị tiêu huỷ thi thể Diệp Viêm, xóa bỏ dấu vết.

Tuy nhiên...

Khi tảng đá lớn được lật ra, Thương Lan Phúc sững sờ.

Dưới tảng đá lớn, ngoại trừ một vũng máu thì hoàn toàn trống rỗng, không hề có thi thể nào cả.

"Sao có thể như vậy?"

"Sao dưới đó không có gì vậy?"

Mọi người choáng váng.

"Đợi đã, đại nhân, hãy nhìn qua đây!"

Lúc này, có ai đó nhìn thấy điều bất thường, vội vã chỉ vào đống đá vụn bên cạnh mà hét lớn.

Mọi người lập tức nhìn về phía đó.

Trên đống gạch vỡ có vài vết máu.

Hướng của vết máu dẫn về phía nút giao của mấy ngã rẽ.

"Cái này... có thể... có thể nào... là xác chết sống dậy?"

Một người hét lên sợ hãi.

"Sống dậy cái khỉ mốc! Rõ ràng có kẻ đã đưa thi thể Diệp Viêm đi!"

Thương Lan Phúc nghiến răng đáp.

"Vậy... vậy thưa đại nhân... chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Người bên cạnh run rẩy hỏi.

“Chúng ta chỉ có thể quay về báo cáo với sư phụ tôi trước. Nhưng tình hình hiện tại của chúng ta không khả quan chút nào, những kẻ đã tàn sát tộc Long Mạch hiện đang ở tầng hai hoặc tầng ba, chúng ta phải tìm cách tránh xa bọn chúng và thoát ra ngoài an toàn!"

Thương Lan Phúc trầm giọng nói.

"Cái gì?"

Những người còn lại đều thất kinh, không dám tin vào tai mình.

"Rút lui trước đã!"

Thương Lan Phúc khẽ ra lệnh và đi về phía cổng.
Chương 5299: Muốn trở thành tội nhân sao?

Thương Lan Phúc liên tục gửi tin nhắn cho Tửu Ngọc ở bên ngoài.

Tuy nhiên, khi vào sâu bên trong thì tín hiệu bị gián đoạn hoàn toàn.

Nếu muốn bắt được tín hiệu thì ít nhất bạn phải quay lại tầng ba.

Nhưng Thương Lan Phúc lại không biết người của Đại hội đã tới tầng ba chưa.

Nếu gặp người của Đại hội thì Thương Lan Phúc nắm chắc phần thua.

Dù sao ngay cả Long Mạch tộc cũng bị Đại hội tàn sát, vậy thì người của Đại hội sao có thể là cao thủ bình thường?

"Đại... đại nhân...những kẻ đó hiện đang ở tầng mấy?"

Đoàn người thận trọng tiến về phía trước, một người không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

"Đừng hỏi nhiều như vậy, phái người đi thăm dò con đường phía trước. Nếu có vấn đề gì thì lập tức báo cáo”.

Thương Lan Phúc ra lệnh.

"Vâng".

Cả đội lập tức cử ra một người tiền trạm chạy về phía trước.

Thương Lan Phúc và những người khác từ từ theo sau.

Lúc này Lâm Chính đã lên máy bay bay về phía biên giới, chuẩn bị đi thẳng đến vực Diệt Vong.

Nhưng khi xuống máy bay, lập tức có một đám người bao vây xung quanh và chặn anh ở bên ngoài sân bay.

"Lâm thần y, anh một mình tới đây là đang muốn đi đâu? Vực Diệt Vong sao?"

Một người đàn ông đeo kính gọng vàng mỉm cười hỏi.

"Các anh là người của Đại hội phải không?"

Lâm Chính cau mày và liếc nhìn đám người này.

"Lâm thần y, hình như anh đã quên kết quả điều tra vụ việc ở long mạch dưới lòng đất còn chưa có, anh không thể tự ý di chuyển lung tung”.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng nhún vai.

Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính đột nhiên giơ một tay ra nắm lấy cổ áo của người đàn ông.

Thấy anh làm vậy, tất cả các cao thủ xung quanh của Đại hội lập tức vây lại xung quanh, khí tức đáng sợ của họ bộc phát, nhìn anh chằm chằm như diều hâu nhìn con mồi.

Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi.

"Các người đang theo dõi tôi sao?"

"Lâm thần y, tôi khuyên anh không nên kích động, anh ra tay với tôi cũng chẳng có ích lợi gì cho anh cả".

Người đàn ông đeo kính gọng vàng mỉm cười nói.

"Vậy các anh cũng nên hiểu rõ, đừng ngăn cản tôi tới vực Diệt Vong. Các người chỉ nói một câu đã muốn lấy đi một nửa tài nguyên của vực Diệt Vong. Anh có biết điều này có ý nghĩa gì không? Nghĩa là tất cả mọi người dân của vực Diệt Vong đều bất mãn và căm ghét Đại hội!”

"Vậy thì sao?"

Người đàn ông đeo kính gọng vàng lãnh đạm, cười nhạt nói: “Cho dù bất mãn thì bọn họ có thể chống lại Đại hội được hay sao?”

"Nhưng họ chắc chắn có thể giết một kẻ như anh”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng khẽ run lên.

"Nghe đây, giờ tôi tới vực Diệt Vong là để xoa dịu mọi người. Người dân vực Diệt Vong đông như vậy, Đại hội có mạnh tới đâu cũng không thể coi thường sức mạnh quần chúng này. Cho dù các người có thể thắng nhưng những kẻ như anh cũng sẽ bỏ mạng vô số, đến nỗi xương cốt chất thành núi. Nếu việc này xảy ra thì không phải do tôi mà là do anh đã cản đường tôi, không cho tôi tới vực Diệt Vong, không để tôi an ủi người dân đang oán hận ngút trời ở đó. Anh sẽ trở thành tội đồ trong trận chiến đó, cũng sẽ trở thành tội đồ của Đại hội, hiểu chưa?"

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Anh nói dứt lời, người đàn ông đeo kính gọng vàng rõ ràng đã thay đổi sắc mặt, há hốc miệng không nói nên lời.

Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn ra, sau đó bước nhanh vào sân bay.

Lần này, không ai trong Đại hội dám ngăn cản anh.

Lâm Chính lên chiếc xe do Từ Thiên sắp xếp và đi thẳng tới Đại hội.

"Đại nhân, giờ… giờ chúng ta nên làm thế nào?"

Những tay sai bên cạnh nhanh chóng bước tới và hỏi người đàn ông đeo kính gọng vàng.

"Lâm thần y nói không sai, người dân của vực Diệt Vong lúc này cần được xoa dịu, nhưng chuyện này cũng cần phải báo lên trên, lập tức gọi điện thông báo!"

Người đàn ông đeo kính gọng vàng nhìn theo chiếc xe của Lâm Chính đang phóng đi, khàn giọng nói.
Chương 5300: Chia nhau ra trốn

Bên trong Long Cung đổ nát.

Thương Lan Phúc thận trọng tiến dần về phía trước.

Lúc này mọi người đã xuống đến tầng thứ bảy.

Người tiền trạm liên tục phát tín hiệu phía trước an toàn, đoàn người phía sau thận trọng đi theo, dần dần mò mẫm tìm đường đi qua.

"Đại nhân, A Trương đã tới lối vào tầng sáu”.

Người chịu trách nhiệm nhận tín hiệu bước nhanh tới và nói với Thương Lan Phúc.

"Được, chúng ta đi xuống thôi”.

Thương Lan Phúc trầm giọng nói.

Ngay sau đó, mọi người xếp thành hàng và từ từ đi xuống tầng sáu.

Chỉ một lát sau đoàn người đã tiến vào tầng sáu.

Bùm!

Một tiếng nổ dữ dội vô cùng chói tai không biết đột nhiên phát ra từ đâu .

Mọi người đều cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, suýt nữa thì ngã xuống.

"Tiếng nổ đến từ đâu? Nó đến từ đâu vậy?"

Thương Lan Phúc vô cùng lo lắng, lập tức hỏi ngay.

Thuộc hạ kia chạy nhanh về phía trước.

Một lúc sau anh ta quay lại.

"A Trương nói là từ tầng năm vọng tới!"

"Tầng năm?"

Thương Lan Phúc mặt biến sắc: "Chẳng lẽ... bọn chúng đã lên tới tầng thứ năm rồi? Làm sao có thể nhanh như vậy?"

Bùm!

Giây tiếp theo, tiếng động lớn lại phát ra.

Mặt đất dưới chân mọi người lại bắt đầu rung chuyển. Không chỉ vậy, những bức tường nứt toác và những cột đá đổ nghiêng xung quanh cũng có dấu hiệu sắp sụp xuống lần nữa.

"Không được, chúng ta phải quay lại!"

Thương Lan Phúc sắc mặt khó coi, lập tức hét lớn: "Đi, thông báo cho A Trương, chúng ta phải quay lại tầng bảy!"

"Tuân lệnh!"

Mọi người đều hành động ngay lập tức.

Nhưng vào lúc này.

Rầm rầm rầm...

Những tiếng động lớn phát ra từ lối vào tầng sáu và tầng bảy.

Mặt đất lại rung chuyển và bụi bay lên tứ phía.

"Cẩn thận!"

Thương Lan Phúc hét lên.

Một cột đá khổng lồ đổ rầm xuống, chuẩn bị đè lên đoàn người.

Mọi người đều kinh hãi, vội vàng quay đầu chạy, cũng may vẫn kịp thoát ra mà không có thương vong về người.

Chỉ là lớp bụi mù mịt xung quanh khiến ai nấy đều ho sặc sụa.

Sau khi bụi lắng xuống, Thương Lan Phúc lập tức hỏi mọi người: "Mọi người ổn chứ?"

"Không...không sao đâu, thưa đại nhân”.

Lúc này, đột nhiên có ai đó kêu lên.

"Không hay rồi, thưa đại nhân, lối lên tầng bảy bị đá chặn lại rồi!"

Nghe vậy, Thương Lan Phúc sửng sốt, lập tức dẫn mọi người xông về phía lối lên tầng bảy.

Quả nhiên lối đi này đã bị một lượng lớn đá đổ sập chặn lại, không thể đi qua được.

Nếu muốn đi qua thì buộc phải di dời những tảng đá khổng lồ này.

Nhưng dù có di chuyển đá thì cũng không thể làm xong trong vòng một hai tiếng..

"Không xong rồi!”

Vẻ mặt Thương Lan Phúc vô cùng khó coi.

Bùm!

Bùm!

Bùm...

Những tiếng nổ dữ dội ngày càng nhiều và đến gần hơn.

Lúc này, một bóng người từ phía trước vụt chạy lại.

Đó chính là A Trương.

"Đại nhân!"

A Trương vội vàng đi tới, sắc mặt tái nhợt nói: "Đối phương đã tiến vào tầng thứ bảy!"

"Nhanh vậy sao?"

Thương Lan Phúc choáng váng.

"Có điều, đại nhân, đối phương chỉ có một người!"

"Cậu chắc chắn chứ?"

Thương Lan Phúc trợn tròn mắt..

"Chắc…. chắc chắn! Nhưng người đó đáng sợ lắm, hắn... hắn đang đập đá..."

“Đập đá á?”

Đầu óc Thương Lan Phúc trống rỗng, không thể hiểu nổi.

Rầm!

Tiếng động lớn lại vang lên.

Sau đó, một lượng lớn đá bay về phía đoàn người.

Một khối đá bay tới đập trúng A Trương.

A Trương đang định kêu lên đau đớn, nhưng Thương Lan Phúc lập tức bịt miệng cậu ta lại.

"Đừng gây ra tiếng động! Cố gắng chịu đựng chút đi!"

Thương Lan Phúc trầm giọng nhắc nhở, sau đó quay lại nói với mọi người: "Mọi người chia nhau ra tìm chỗ trốn đi. Bọn chúng hẳn là muốn vào tới tầng trong cùng. Chúng ta trốn đi đã, đợi bọn chúng tiến vào tầng tiếp theo mới rời đi!"

"Vâng!"

Mọi người gật đầu rồi lập tức tản ra tìm chỗ ẩn nấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK