Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1836: Tuyệt Phạt tới

Hơi thở của Lâm Chính không khỏi trở nên gấp gáp.

Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, đang định ra tay.

Nhưng ngay sau đó, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại giơ tay lên.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Bốn âm thanh giòn giã gần như vang lên cùng lúc.

Sau đó Lâm Chính bỗng ngã khuỵu xuống đất, không thể đứng dậy được nữa.

Hóa ra tứ chi của anh đã bị bẻ gãy trong nháy mắt.

Nỗi đau đớn dữ dội không thể che lấp sự kinh hoàng trong lòng anh.

Việc này do cốc chủ Hồng Nhan Cốc làm sao?

Lâm Chính tỏ vẻ khó tin.

Chỉ một suy nghĩ, một động tác đã dễ dàng phế được anh?

Rốt cuộc hiện giờ bà ta mạnh đến mức nào?

“Lần này thì cảm nhận được rồi chứ? Thần lực! Thần lực vô thượng! Con kiến hôi! Bây giờ người đứng trước mặt cậu chính là chân thần duy nhất trên đời này! Đối mặt với thần linh thì cậu có tư cách gì mà đứng chứ?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười đầy dữ tợn, khuôn mặt vốn còn được coi là tinh xảo yêu mị, lúc này đã trở nên quỷ dị và đỏ như máu.

“Di chứng do cấm thuật này mang lại chắc chắn là trước nay chưa từng có! Bà dùng tính mạng của 3000 người này và nửa đời còn lại của bà để đổi lấy sự mạnh mẽ tạm thời, việc này đáng sao?”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Ha ha ha, có gì không đáng chứ? Chỉ cần có thể giết được cậu thì tất cả đều đáng!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn.

“Bà hận tôi đến vậy sao?”.

“Đương nhiên! Cậu không cần lo, tôi sẽ không giết cậu ngay đâu! Cứ thế giết cậu thì đúng là hời cho cậu quá! Cậu hại tôi trở nên thế này, tôi nhất định phải khiến cậu muốn sống không được, muốn chết không xong!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười gằn, sau đó đi về phía Lâm Chính, giơ tay ra, định phanh ngực anh ra.

Lúc này, mười móng tay của bà ta cũng trở nên thon dài, móng tay sắc bén như lưỡi liềm, chỉ mới chạm vào lồng ngực Lâm Chính, da thịt ở lồng ngực anh đã bị cắt toạc, máu tươi đầm đìa.

“Khoan đã!”.

Lâm Chính trầm giọng quát.

“Xin tha sao? Cậu cứ việc xin tha! Tôi rất mong chờ dáng vẻ hoảng hốt sợ hãi, bó tay hết cách của cậu, ha ha ha…”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn.

Bà ta quả thực rất mong đợi.

Bởi vì bất cứ ai cũng tỏ vẻ kinh hoàng sợ hãi và thành kính trước bà ta.

Chỉ có Lâm Chính là luôn đối đầu với bà ta.

Sao cốc chủ Hồng Nhan Cốc có thể cam lòng cho được chứ?

Bà ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, cười đầy dữ tợn, chỉ cần Lâm Chính chịu để lộ dáng vẻ đó, là bà ta biết mình đã thắng…

Nhưng… Lâm Chính không hề.

Anh nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc, lắc đầu.

“Xin tha? Bà nghĩ nhiều rồi, bây giờ người nên xin tha là bà đấy!”.

“Đã đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn cứng miệng?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi giận: “Bây giờ tôi sẽ bẻ tay chân của cậu, kéo dài mệnh mạch cho cậu, xẻo từng miếng thịt của cậu, nhưng sẽ không giết cậu, để cậu cảm nhận sự hành hạ và đau đớn vô tận”.

Dứt lời liền định ra tay.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng quát lớn.

“Dừng tay!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi khựng lại, nổi trận lôi đình, nhìn Lâm Chính một cái.

Nhưng Lâm Chính không nhìn bà ta, mà nhìn sang bên cạnh.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu, cũng nhìn sang bên phải theo Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc này.

Ầm…

Vách hang bỗng nổ tan tành, hàng đống tảng đá to bay về phía này.

Cả hang động phòng không chấn động.

“Hử?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc kinh ngạc, lập tức vung tay lên.

Rầm!

Tất cả những tảng đá to đều bị đánh nát vụn.

Trong hang động phòng không bỏ hoang này bụi bay mù mịt.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nheo mắt lại nhìn.

Chỉ thấy mấy bóng dáng cao to đang bước từ trong đám bụi ra.

Tổng cộng năm người.

Tất cả đều mặc áo bào có hoa văn màu đỏ.

Sau khi bụi lắng xuống, cuối cùng dáng vẻ của những người này cũng hiện rõ trước mắt hai người.

Năm người gồm ba nam hai nữ.

Mỗi người bọn họ đều có khuôn mặt tuyệt mĩ, làn da trắng như ngọc, tỏa ra ánh sáng. Tất cả đều có mái tóc trắng, đồng thời trong tay cầm một lệnh bài to lớn như lưỡi đao.

Trên mỗi lệnh bài đều viết một chữ rất lớn.

Tuyệt!

“Tuyệt Phạt? Cuối cùng… các người cũng đến rồi!”.

Lâm Chính thì thào.

“Sao nào? Thần y Lâm, đây là viện quân cậu gọi đến sao?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhếch môi, không khỏi bật cười: “Tại sao cậu lại gọi bọn họ đến chịu chết? Hay là cậu muốn tìm thêm mấy người chôn cùng?”.

Dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc giơ tay lên, cách không chộp về phía mấy người kia.

Vù!

Khí ý tàn bạo phóng ra từ lòng bàn tay bà ta, hóa thành từng luồng huyết phong, khi bao trùm những người kia liền biến thành từng bàn tay khổng lồ, vô cùng đáng sợ hung tàn, tóm lấy bọn họ.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ bị bàn tay màu đỏ như máu này bóp nát bét.

Nhưng khi đánh vào người những nam nữ này, lại không làm khó được bọn họ chút nào.

Đối phương chỉ khẽ lắc lư cơ thể, những huyết phong này liền bị đánh tan…

“Cái gì?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc sửng sốt.

Chỉ thấy người dẫn đầu lớn tiếng quát: “Bà chính là cốc chủ Hồng Nhan Cốc, Tiêu Bất Hồng sao?”.
Chương 1837: Ném tôi vào

Tiếng chất vấn này vô cùng lạnh lẽo, gần như thấu xương.

Hơn nữa trong giọng nói còn để lộ sự mạnh mẽ khiến người ta không thể thở nổi.

Chắc chắn năm người này là những sự tồn tại cảnh giới siêu thoát thế tục.

E rằng mỗi người đều là lãnh tụ của một đại phái siêu cấp…

Chuyện này là sao?

Đang yên đang lành, sao lại có năm cường giả trác tuyệt như vậy xuất hiện?

“Các người là ai?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc ý thức được sự bất phàm của những người này, liền cảnh giác hơn hẳn, dè dặt hỏi.

“Chúng tôi là người của phía đại hội! Tiêu Bất Hồng! Bà làm trái quy định của đại hội, không chấp nhận sự trừng phạt, thậm chí còn có ý định làm hại đội trừng phạt của phía đại hội, tính chất nghiêm trọng. Theo yêu cầu của phía đại hội, chúng tôi sẽ tiến hành tuyệt phạt bà!”, người kia lấy ra một thứ nhìn giống như giấy xét xử, giơ ra cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc xem.

Bốn người còn lại cũng đồng thanh quát lớn: “Còn không quỳ xuống nhận tội? Mau nhận tuyệt phạt đi!”.

Tiếng quát này như sấm rền, khiến mọi người chấn động màng nhĩ.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc vô cùng kinh ngạc, nhìn năm người trước mặt với vẻ khó tin.

“Cái gì? Tôi? Tôi làm trái quy định của đại hội?”.

“Tôi cho bà 30 giây, trong 30 giây, nếu bà quỳ xuống nhận sự trừng phạt thì có thể miễn tội chết, nhưng sẽ bị phế bỏ toàn bộ công lực, đồng thời chặt đứt tay chân để làm gương. Nếu sau 30 giây vẫn không chịu quỳ xuống nhận tội thì sẽ xử cực hình, tuyệt đối không nương tay!”, người dẫn đầu lớn tiếng quát.

Bọn họ không nghe giải thích.

Chỉ làm việc theo quy trình.

Sắc mặt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc vô cùng khó coi.

Bà ta ngoảnh phắt lại, nhìn Lâm Chính vẫn đang nằm dưới đất, khẽ gầm lên: “Là cậu giở trò đúng không?”.

“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Đây là bà tự chuốc lấy thôi!”, Lâm Chính bình thản nói.

“Tôi tự chuốc?”.

“Những người ngăn cản và khuyên bảo cảnh cáo bà ở bên ngoài Giang Thành lúc trước là đội phán quyết Thiên Khải thực sự. Nhưng bà lại không tin, mà tưởng bọn họ là diễn viên do tôi phái tới. Bây giờ đội phán quyết Thiên Khải nổi giận, báo với đại hội phái Tuyệt Phạt tới! Đây chẳng phải là bà tự chuốc lấy thì là gì? Chẳng lẽ có thể trách tôi?”, Lâm Chính đáp.

“Khốn kiếp! Thằng chó chết bỉ ổi này! Tôi nói cho cậu biết, dù tôi có chết thì cậu cũng không sống được đâu! Bây giờ tôi sẽ bắt cậu xuống địa ngục trước!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cuống lên, tức giận gầm một tiếng, vỗ một chưởng vào lồng ngực Lâm Chính.

Rắc!

Lồng ngực Lâm Chính gần như bị đánh thủng, xương cốt vỡ vụn, da thịt lõm hẳn xuống, trong miệng trào ra máu tươi.

Nhưng… anh vẫn chưa chết.

“Mệnh mạch?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc sửng sốt.

Lâm Chính đã nhanh tay dùng châm bạc bảo vệ mệnh mạch của mình.

Ánh mắt bà ta lạnh lẽo, định dùng sức bẻ nát châm bạc của Lâm Chính, cắt đứt mệnh mạch của anh.

Nhưng còn chưa kịp ra tay.

Vù!

Một luồng ánh sáng vàng bỗng hạ từ trên đỉnh đầu bà ta xuống, định cưỡng chế bao trùm lấy bà ta.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc biến sắc, vội vàng tránh né.

Lâm Chính ở bên dưới cũng bị dọa cho sợ hãi, dùng hết sức bình sinh lăn sang bên cạnh.

Khi ánh sáng vàng hạ xuống thì chỉ bao trùm được khoảng không, nhưng mặt đất bên dưới sau khi tiếp xúc với nó liền bị tan chảy, vô cùng đáng sợ.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nổi giận.

Người dẫn đầu nói: “Tiêu Bất Hồng, 30 giây đã hết! Nếu bà đã không biết hối cải, thì chúng tôi sẽ tiến hành tuyệt phạt! Mong bà hãy chuẩn bị!”.

Dứt lời, năm người cùng cất bước đi về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

“Khốn kiếp! Các người tưởng tôi sợ sao? Phía đại hội thì sao nào? Hôm nay tôi sẽ cho các người biết! Trong mắt Tiêu Bất Hồng tôi, thì tất cả mọi thứ chỉ là con kiến dưới đất, tôi tùy ý là có thể giẫm chết!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào rú, giơ tay lên cách không nhón một cái.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chân không bỗng nổ tung.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, sóng uy truyền ra từ vụ nổ dường như có thể hủy diệt mọi thứ.

Nhưng ngay sau đó, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại giơ tay lên, vung về phía năm người kia.

Vù!

Tảng đá lớn phía trên bỗng rơi xuống, nện thẳng vào năm người.

Bọn họ bị vùi lấp.

Cả hang động phòng không cũng sụp đổ.

Hiện trường tan hoang.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhìn chằm chằm về phía bị sập kia, nhưng điều khiến người ta thất vọng là tảng đá lớn kia lập tức bị nổ nát vụn.

Sau đó một tấm thiết lệnh khổng lồ lao ra, lơ lửng giữa trời cao.

“Tiêu Bất Hồng! Bà to gan làm càn, dám chống lại người tuyệt phạt? Bà đáng chết!”.

Người tuyệt phạt dẫn đầu gầm lớn, sau đó vung thiết lệnh khổng lồ kia, bổ mạnh về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc vội giơ cao hai tay, phóng ra huyết khí vô thượng, định ngăn cản thiết lệnh, thậm chí muốn xé nát nó.

Nhưng dù bà ta dùng sức đến đâu cũng vô ích.

Thiết lệnh giống như Thái Sơn đè xuống.

Dù huyết khí của cốc chủ Hồng Nhan Cốc nồng đậm đến đâu cũng không thể chống lại được nó.

“Cái gì?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc biến sắc, vội vàng tránh né.

Ầm!

Thiết lệnh nện xuống mặt đất, lập tức khiến mặt đất chấn động nứt toác.

Lâm Chính cũng bị sóng xung kích sinh ra khi thiết lệnh giáng xuống hất bay, sau đó nặng nề ngã xuống đất.

“Giáo chủ, cậu không sao chứ?”.

Đúng lúc này, một người xông vào cửa hang, chính là Nguyên Tinh.

“Tôi không sao”.

Lâm Chính được đỡ dậy, khàn giọng nói.

“Giáo chủ, tay chân của cậu…”

“Không sao, đưa tôi ra khỏi đây rồi rịt thuốc cho tôi là những vết thương nhỏ này sẽ nhanh chóng lành lại”.

“Vâng, vậy chuyện ở đây…”

“Cứ làm theo kế hoạch!”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm cốc chủ Hồng Nhan Cốc và năm người tuyệt phạt trác tuyệt vô song ở xa xa, khàn giọng nói: “Những người ở đây… không được để ai đi, lập tức phong tỏa nơi này, rồi đưa ngay tôi đến đó, mau lên!”.

“Vâng!”.

Nguyên Tinh gật đầu, lập tức xoay người cõng Lâm Chính chạy ra thật xa.

Ở một bãi đất trống cách đó không xa cũng đặt một cái vạc lớn giống của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Trong vạc cũng có nước đang sôi sùng sục.

Nguyên Tinh đưa Lâm Chính đến trước vạc.

Lâm Chính lập tức khẽ quát: “Ném tôi vào!”.

“Cái gì?”.

Nguyên Tinh kinh ngạc.

“Mau lên!”, Lâm Chính hét lên.
Chương 1838: Ngu xuẩn cố chấp

Một nhóm cứu viện chạy tới chỗ hiện trường tuyệt phạt.

Bọn họ theo lời dặn dò của Lâm Chính cứu thoát những cô gái bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc hút khô chỉ còn hấp hối, đưa đến Học viện Huyền Y Phái.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc và nhóm người tuyệt phạt vẫn còn đang chiến đấu.

Vòng ngoài khu vực này, Trịnh Nam Thiên đích thân dẫn theo tinh nhuệ điều tới từ quân đội xung quanh Giang Thành, phong tỏa nơi này hoàn toàn.

Đương nhiên đây cũng là sắp đặt của Lâm Chính.

Nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc ở khu vực trung tâm, vẻ mặt Trịnh Nam Thiên vô cùng khó coi.

Trận chiến với quy mô thế này, người ở khu vực trung tâm chắc chắn phải là cao thủ siêu cấp ở cấp bậc nghịch thiên!

Người bình thường sao có thể đối phó với một nhân vật như vậy?

Lúc này, Tần Bách Tùng dẫn theo một nhóm thành viên đội y tế của Học viện Huyền Y Phái rút lui, đồng thời khiêng từng cơ thể già cỗi ra ngoài. Đó là nhưng cơ thể già nua bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc hút khô.

“Ông cụ Tần!”, Trịnh Nam Thiên thấy vậy lập tức hô lên.

“Ông Trịnh? Sao vậy?”, Tần Bách Tùng hỏi.

“Thần y Lâm đâu? Rốt cuộc tình hình bên trong như thế nào? Cậu ấy có kế hoạch gì?”, Trịnh Nam Thiên vội hỏi.

“Thầy cũng ở trong đó, nhưng thầy ấy đã bị thương, hình như là đang trị thương. Ông Trịnh, ông chỉ cần canh giữ ở đây, đừng để người khác tùy ý rời khỏi đây là được! Chắc thầy cũng đã dặn dò ông”, Tần Bách Tùng nghiêm túc nói.

“Cái gì? Thần y Lâm bị thương?”, Trịnh Nam Thiên ngạc nhiên: “Vậy cậu ấy còn ở trong đó làm gì? Còn không mau đưa cậu ấy ra ngoài?”.

“Ông Trịnh đừng sốt ruột, thầy đã đoán được mình sẽ bị thương, đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Nhưng bên trong còn rất nhiều cô gái bị hại, thầy bảo chúng tôi đưa hết những cô gái đó ra ngoài chữa trị”, Tần Bách Tùng nói.

“Nếu vậy thì nhóc đó nói tôi phong tỏa nơi này làm gì? Vì sao không vào trong bắt người?”, Trịnh Nam Thiên lập tức hỏi.

Tần Bách Tùng lắc đầu: “Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, thầy đã nói như vậy. Tôi nghĩ có lẽ với sức mạnh ở bên ông vẫn chưa bắt được người ở trong đó, ngoài ra cũng là để đề phòng viện binh của người đó đến phá rối”.

“Viện binh?”.

Trịnh Nam Thiên ngạc nhiên, lại nghe đằng sau quân đội của mình vang lên tiếng huyên náo.

Sau đó một người mặc đồng phục chạy nhanh tới.

“Đại thống lĩnh, có người đến gây rối định vượt qua phòng tuyến! Xin đợi chỉ thị!”, người đó hành lễ chào, nghiêm túc nói.

“Gây rối?”.

Trịnh Nam Thiên nhìn Tần Bách Tùng, mơ hồ đoán được gì đó, nhỏ giọng nói: “Bắt hết cho tôi, tôi qua đó xem sao!”.

“Vâng!”.

“Ông Trịnh, chúng tôi làm việc trước đây”.

Tần Bách Tùng gật đầu, dẫn người rời đi.

Trịnh Nam Thiên lập tức bước về phía lối đi ở vòng ngoài, lúc này mới nhìn thấy bên ngoài lối đi có đến mấy trăm người.

Mấy trăm người đó khí tức hùng hậu, ăn mặc quái dị, hơn nữa đều là phụ nữ!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là người của Hồng Nhan Cốc.

Bọn họ có vẻ bất mãn vì đường phía trước bị chặn, định xông vào.

Nhưng bên này toàn là cao thủ đặc chủng do Trịnh Nam Thiên khẩn cấp điều từ các nơi đến đây trấn thủ, bọn họ được trang bị kỹ thuật khoa học hiện đại hóa, muốn vượt qua không đơn giản.

Vết đạn từ hiện trường và các thành viên hai bên bị thương cho thấy nơi này đã từng xảy ra xung đột.

Lúc Trịnh Nam Thiên tới, hình như hai bên còn định đánh nhau lần hai.

“Tất cả dừng tay cho tôi!”.

Trịnh Nam Thiên lớn tiếng quát.

Hai bên lập tức dừng lại.

Chiến sĩ bên này cầm súng ống, vẻ mặt nghiêm túc, bao vây những vị khách không mời mà đến.

Trịnh Nam Thiên đi tới phía trước, nhìn những người phụ nữ ăn mặc giống nhau ở trước mắt, khẽ quát: “Trong các người ai là người phụ trách?”.

“Ông già, ông là thủ lĩnh của đám ngu ngốc này phải không? Mau nhường đường cho tôi! Nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”.

Một người phụ nữ tóc dài hơn ba mươi tuổi đi tới, quát lên với vẻ mặt lạnh lùng.

“Các cô là người của Hồng Nhan Cốc phải không? Tôi khuyên các cô từ đâu đến thì về nơi đó đi. Nếu muốn vào trong giúp kẻ xấu làm việc ác, chúng tôi chỉ đành bắt nhốt các cô lại thôi!”, Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nói.

“Nhốt chúng tôi? Ông già, dựa vào ông sao?”.

“Ông có thực lực gì tôi nhìn qua là biết ngay, ông thấy ông có năng lực đó sao?”.

Đám đệ tử Hồng Nhan Cốc cười thành tiếng.

Một giây sau, vô số cây súng chĩa vào đám đệ tử đó.

“Các người là cái thá gì? Dám nói chuyện với thống lĩnh Trịnh như vậy?”, một chiến sĩ tức giận mắng chửi.

“Ông ta là ai?”, người phụ nữ đó khẽ cười hỏi.

“Đây là Trịnh Nam Thiên, Đại thống lĩnh phụ trách kiểm soát khu phía Nam! Các người muốn chết ở đây phải không?”, chiến sĩ đó phẫn nộ quát.

“Thống lĩnh?”.

Người phụ nữ đó kinh ngạc.

“Nghe đây”, Trịnh Nam Thiên hạ giọng quát: “Bây giờ các cô đang đối đầu với Chính phủ, đối đầu với lãnh đạo cấp cao! Tôi khuyên các cô hãy ngoan ngoãn chịu trói, chấp nhận sự trừng phạt của chúng tôi. Nếu các cô có thái độ nhận tội tốt, chúng tôi có thể giảm nhẹ hình phạt. Nếu không, bây giờ các cô xông qua, bên trên sẽ truy cứu trách nhiệm của mỗi người các cô! Đến lúc đó, không những các cô, mà ngay cả người nhà các cô cũng sẽ bị trừng trị! Các cô hiểu ý tôi chứ?”.

Ông ta vừa nói xong, tất cả mọi người đến biến sắc.

Trịnh Nam Thiên không biết những người có thể trở thành đệ tử Hồng Nhan Cốc đã bị Hồng Nhan Cốc tẩy não từ lâu.

Trong mắt bọn họ, Hồng Nhan Cốc chính là nhà bọn họ, cốc chủ Hồng Nhan Cốc giống như bố mẹ của họ.

Bây giờ cốc chủ Hồng Nhan Cốc gặp nguy hiểm, bọn họ còn quan tâm gì được nữa?

“Ông già, tôi không muốn nói nhiều với ông, giờ hoặc là ông nhường đường, hoặc là chị em chúng tôi sẽ mở đường máu!”, người phụ nữ đi đầu lộ vẻ mặt dữ tợn, lớn tiếng quát.

Cô ta vừa nói xong, tất cả đệ tử đều rút kiếm.

Trịnh Nam Thiên nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ khó tin và kinh ngạc sâu đậm.

Ông ta không ngờ một Hồng Nhan Cốc nhỏ bé lại khiến những người này điên cuồng như vậy, không biết tốt xấu như vậy.

“Xem ra thần y Lâm nói đúng! Một vài tổ chức thế lực ngu xuẩn vô tri đúng là nên bị cấm! Tổ chức như thế này không thể tiếp tục tồn tại trên thế giới, tuyệt đối không thể!”.

Trịnh Nam Thiên giận đến phồng mang trợn mắt, cực kỳ phẫn nộ.

Nhưng những người đó chẳng muốn nhiều lời với ông ta.

Người phụ nữ đó quát lớn một tiếng: “Các chị em, xông lên với tôi, giải cứu cốc chủ!”.

“Giải cứu cốc chủ!”.

Đám đông hô lên, ùn ùn kéo vào bên trong.

“Đại thống lĩnh, phải làm sao đây?”, một chiến sĩ hỏi.

“Bắt hết lại cho tôi! Ai ngu xuẩn cố chấp không nghe thì bắn chết tại chỗ!”, Trịnh Nam Thiên quát lớn.

Hai bên lập tức lao vào chiến đấu, hiện trường hỗn loạn vô cùng.

Lúc này, ở trung tâm phòng tuyến.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc và năm người tuyệt phạt đã chiến đấu đến mức tối tăm mịt mù, không còn thấy ánh mặt trời.

Mặt đất ở hầm trú ẩn đã bị nổ tung.

Nước hồ bị nổ sụt xuống hơn một nửa.

Trên không trung toàn là bụi bặm.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc người đầy máu, thở hổn hển, đứng ở bên trái bờ hồ.

Năm người tuyệt phạt xếp thành một hàng, đứng ở phía bên kia hồ nước, hiên ngang nhìn bà ta.

Không nghi ngờ gì nữa, cốc chủ Hồng Nhan Cốc không phải đối thủ của năm người này…

Dù bà ta đã dùng cấm thuật!

Dù… bà ta tự nhận là thần.

Nhưng giao đấu với năm người đó, bà ta vẫn không địch lại.

“Đây là thực lực của đại hội sao?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lẩm bẩm, đôi mắt màu đỏ máu lóe lên nỗi sợ sâu đậm.
Chương 1839: Chấn động Giang Thành

Cấm thuật của mình có phẩm cấp gì, cốc chủ Hồng Nhan Cốc hiểu rõ nhất.

Thủ đoạn siêu cấp đủ để hi sinh ba nghìn người, lợi ích nó mang lại chắc chắn khiến người ta phát run.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cho rằng sau khi thi triển cấm thuật, mình đã không còn đối thủ ở thế giới này.

Tự xưng là thần cũng không có gì quá.

Nhưng năm người mà đại hội phái đến đâu phải hạng xoàng?

Bất cứ ai trong bọn họ cũng đủ để chống lại bà ta.

Nếu bà ta không sử dụng cấm thuật, e rằng bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể giết chết bà ta.

“Bao nhiêu năm nay tôi theo đuổi tiên đạo, ở trước mặt đại hội lại không đỡ được một đòn? Vì sao… Vì sao… Vì sao lại như vậy?’.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc run rẩy, vẻ mặt cực kỳ khó coi, nắm đấm đã siết chặt.

Bà ta không cam tâm.

Nỗ lực nao nhiêu năm qua cuối cùng lại biến thành chật vật thế này, nội tâm bà ta tràn ngập oán hận vô tận.

Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm năm người trước mặt.

“Tôi không tin, tôi không cam tâm! Tôi nhất định là người mạnh nhất! Tôi là thần! Tôi là thần!”.

Bà ta gào lên, điên cuồng lao về phía năm người một lần nữa.

Khí ý tàn bạo đè mặt nước hồ lún xuống gần một mét, cả hồ nước nứt ra.

“Thật là cố chấp!

“Giết chết bà ta!”.

Người tuyệt phạt cũng không nể tình.

Năm người cùng xông ra ngoài, hai trong số đó vọt sang hai bên trái phải, đánh giáp công về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Hai người còn lại một người nhảy lên cao một trăm mét, một người lặn xuống hồ nước, biến mất không thấy.

Một người còn lại giơ hai tay lên, vẽ ra hình du ngư. Khí ý toàn thân sôi trào như nước, dao động xung quanh người đó rồi ngưng tụ thành hình một đầu rồng khổng lồ.

“Chết đi!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào lên, đánh tới một trảo, nhắm thẳng tới đầu rồng!

Ầm!

Tiếng nổ dữ dội vang vọng.

Khí tức hủy diệt vô cùng khủng khiếp lan ra tứ phía như gợn sóng.

Bên trên mặt hồ bùng nổ.

Cây cối xung quanh đổ nghiêng xuống, gần như dán sát vào mặt đất.

Rất nhiều phòng ốc tan nát.

Mặt đất lại xuất hiện thêm nhiều vết nứt.

Cứ như nơi này đã xảy ra một trận động đất cỡ nhỏ.

Mặt đất vô cùng nóng cháy.

Khi mọi dư uy dần tan biến, nhìn lại phía đó mới phát hiện đòn tấn công chấn động đất trời của cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại không phá được phòng ngự của người tuyệt phạt đó.

Người đó vẫn sử dụng khí tức duy trì đầu rồng.

Cái miệng khổng lồ của đầu rồng cắn vào móng vuốt mà cốc chủ Hồng Nhan Cốc đánh tới.

Ngón tay thon dài đâm sâu vào trong đầu rồng, dốc hết sức muốn đâm xuyên vào ngực người tuyệt phạt ở phía sau đầu rồng.

Nhưng cho dù bà ta có cố gắng thế nào cũng không thể khiến nó tiến sâu thêm nửa phân.

“A!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc dốc sức đâm về phía trước, cả gương mặt vô cùng dữ tợn, sức mạnh toàn thân tập trung trên bàn tay đó.

Nhưng mãi vẫn không thể khiến cánh tay tiến thêm phân nào…

“Bà căn bản không biết bà đang đối đầu với ai, kẻ ngu xuẩn, đến lúc kết thúc rồi”, người tuyệt phạt ở trước mặt nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc bằng ánh mắt thương hại.

Đó là ánh mắt kiêu ngạo, vô địch thiên hạ, giống như đang nhìn loài sâu kiến!

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc rùng mình.

Bà ta không lạ gì ánh mắt ấy.

Bởi vì bà ta thường hay dùng nó để nhìn chúng sinh.

Bà ta chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ bị người khác dùng ánh mắt đó nhìn mình…

“Không!!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào lên thảm thiết.

Soạt!

Một giây sau, mặt hồ dưới chân bà ta đột nhiên bắn lên bọt nước. Người lặn xuống đáy hồ trước kia lao thẳng lên trên, nắm lấy thiết lệnh đáng sợ đâm về phía bà ta.

Cùng lúc đó, người ở giữa bầu trời cũng đáp xuống, cầm thiết lệnh chém xuống.

Vù vù!

Hai người tuyệt phạt ở hai bên trái phải cùng nhau ra tay.

Người tuyệt phạt ở trước mặt cũng ra tay, đánh một chưởng xuyên qua đầu rồng nhắm tới cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Sức mạnh to lớn dường như sắp phá nát tất cả.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mở to mắt, đưa tay ngăn chặn.

Nhưng trái phải trên dưới bà ta đều bị tấn công, hai tay bà ta sao có thể chống lại nhiều đòn tấn công như vậy?

Rắc!

Cuối cùng, một cánh tay của cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị người tuyệt phạt ở trước mặt đánh gãy, xương nơi cùi chỏ lòi ra ngoài.

Thiết lệnh ở bên dưới đánh vào hai chân bà ta, cả bàn chân nứt ra.

Người tuyệt phạt ở bên trái chém đứt cánh tay trái của bà ta.

Người tuyệt phạt ở bên phải thì dùng thiết lệnh đập vào cơ thể bà ta.

Bà ta không kịp kêu đau, thiết lệnh đã đánh mạnh vào đầu bà ta.

Trong nháy mắt, gương mặt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị máu chảy ra nhuộm đỏ.

Toàn thân giống như ác quỷ.

Nếu là người bình thường thì lúc này đã ngất thậm chí là chết.

Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn không từ bỏ, mà thét lên một tiếng, đột nhiên há miệng cắn về phía người tuyệt phạt ở trước mặt.

“Hả?”.

Người tuyệt phạt ở trước mặt vẫn còn chưa phản ứng lại đã bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc cắn ngay cổ.

Roạt.

Một miếng thịt bị bà ta xé xuống.

“Nếu tôi chết, các người cũng không được yên thân! Tôi là thần! Tôi là thần!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhả miếng thịt ra, quát lớn, sau đó sức mạnh trong cơ thể đột nhiên dâng tràn.

“Không hay!”.

Người tuyệt phạt ở trước mặt không quan tâm đến cơn đau nơi cổ, vội vàng hét lên.

“Bà ta định tự nổ!”.

“Ngăn bà ta lại!”.

Bốn người khác vội vàng đưa tay muốn ngăn chặn cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Nhưng…

Không còn kịp nữa.

Rầm!

Một tiếng nổ chấn động đất trời vang vọng phía bên trên hồ nước.

Cả Giang Thành đều rung chuyển…
Chương 1840: Tôi không thể chết cùng bà

Xung quanh hồ nước một mảnh hỗn loạn.

Cây cối ngã đổ.

Phòng ốc tàn phá.

Một số người dân đứng ở gần đó đã kinh hoảng chạy trốn từ sớm.

Hồ nước khổng lồ đã hoàn toàn cạn khô.

Nước trong hồ đều bị nổ bắn tung tóe.

Cá dưới đáy hồ cũng bị đánh chết cả.

Thậm chí ngay cả đáy hồ cũng xuất hiện vết nứt rất lớn…

Đá vụn xung quanh bắn tung tóe, đất đá tung bay.

Uy lực của vụ nổ này đã vượt cả bom đạn.

Năm người tuyệt phạt đều rơi từ trên cao xuống, ngã xuống đáy hồ cạn khô đầy bùn.

Bọn họ bị thương ở các mức độ khác nhau, trông vô cùng chật vật.

Còn cốc chủ Hồng Nhan Cốc thì đã không rõ hình người.

Hai tay hai chân bà ta đều gãy, ngực nứt ra, một con mắt đã mù, miệng không ngừng nôn ra máu.

Bộ dạng đó muốn thê thảm thế nào có thê thảm thế đó…

Năm người tuyệt phạt vẫn còn tốt hơn nhiều, nhưng bọn họ cũng bị thương không nhẹ.

Dù sao cốc chủ Hồng Nhan Cốc là tự nổ trong cự ly gần, lực phá hoại sản sinh ra bị bọn họ hấp thu hết.

Nếu không có năm người họ bao bây, e là cả Giang Thành đều bị ảnh hưởng.

Năm người nằm trên mặt đất một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy.

Lão Ngũ bị thương nặng nhất đã nôn ra máu, người tuyệt phạt đứng đầu cũng quần áo rách rưới, ngực và vai đều bị thương ở mức độ khác nhau.

Mặc dù trông rất nhếch nhác, nhưng năm người vẫn đứng lên được, đồng thời xếp thành một hàng, đi về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Lúc này cốc chủ Hồng Nhan Cốc chỉ còn lại một hơi thở.

Bà ta gian nan mở con mắt còn lại ra, vô lực nhìn năm người nọ.

“Tiêu Bất Hồng, bây giờ chúng tôi tuyên bố tội trạng của bà, sau đó sẽ đem đầu bà về đợi lệnh!”.

Nói xong, người tuyệt phạt đi đầu lại lấy thứ giống như tờ đơn lúc trước ra, đọc theo chữ viết trên đó.

Sau khi đọc xong, người tuyệt phạt nâng thiết lệnh trong tay lên, chuẩn bị chém xuống đầu bà ta.

“Đợi đã!”.

Lúc này, cốc chủ Hồng Nhan Cốc dốc hết sức hét lên.

“Theo quy tắc, bà có cơ hội để lại di ngôn trong một phút”, người tuyệt phạt đi đầu dừng tay, bình tĩnh nói.

“Di ngôn? Tôi không phải muốn để lại di ngôn! Tôi chỉ… muốn nói với các người vài câu!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.

“Bà nói đi”, người tuyệt phạt bình tĩnh nói.

“Đến nước này rồi, tôi không còn gì để nói, tôi đã thất bại. Tiên đạo mà tôi theo đuổi có lẽ không thể so sánh với đại hội”.

“Đại hội không đơn giản như người đời tưởng tượng”, người tuyệt phạt nói.

“Thế sao? Có lẽ tôi không thể nghiệm được nữa nhưng không sao, tôi muốn hỏi các người, thời gian trước không phải có lời đồn đội phán quyết Thiên Khải mất tích, không rõ tung tích hay sao? Bọn họ… đang ở nơi đâu?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhìn chằm chằm người tuyệt phạt dẫn đầu, hỏi.

Ánh mắt bà ta lấp lánh, tràn đầy khát vọng.

Người tuyệt phạt lại lắc đầu: “Bây giờ chúng tôi cũng không liên lạc được với đội phán quyết Thiên Khải, cho nên tôi không thể trả lời bà vấn đề này! Nhưng hai ngày trước bọn họ đã xin cấp trên tuyệt phạt, thế nên chúng tôi đã đến đây!”.

“Ha ha ha ha, vậy tôi đoán đúng rồi! Tôi đoán đúng rồi! Đội phán quyết Thiên Khải nhất định đã bị thần y Lâm khống chế, nên cậu ta lợi dụng các người đến đối phó tôi! Nhất định là vậy, ha ha ha ha…”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn ha ha, trong mắt tràn ngập vẻ đắc ý và oán hận.

Bà ta đắc ý vì mình đã phát hiện ra bí mật của Lâm Chính.

Oán hận là vì mình phát hiện ra quá muộn, cho nên đã rơi vào bẫy của Lâm Chính!

Năm người tuyệt phạt đều khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

“Chuyện này không nằm trong phạm vi quản lý của chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ báo cáo lên trên”, người tuyệt phạt dẫn đầu lạnh lùng nói: “Tiêu Bất Hồng, bà còn có di ngôn gì không?”.

“Nếu đội phán quyết Thiên Khải đã bị thần y Lâm bức hại, các người làm sao đối phó cậu ta?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười híp mắt hỏi.

“Tàn sát đội phán quyết Thiên Khải là sự khiêu khích nghiêm trọng đối với đại hội! Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua, kẻ làm vậy sẽ bị tru di tam tộc, san bằng mọi thứ liên quan đến cậu ta, không nhân nhượng!”, người tuyệt phạt đi đầu nói.

Giọng nói chứa đựng sự lạnh lẽo và hung ác.

Đó là khinh nhờn!

Đó là sỉ nhục!

Bất cứ ai cũng không được khiêu khích đại hội.

Nếu không, chờ đợi bọn họ sẽ là sự trả thù nghiêm trọng nhất!

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nghe vậy thì cười lớn ha ha.

“Ha ha ha ha, tốt! Tốt! Tốt lắm! Nếu vậy thì tôi nhẹ nhõm hơn rồi! Đi đi, các người đi điều tra đi, chuyện này nhất định là do thần y Lâm làm! Các người hãy giết cậu ta đi! Khi nào giết cậu ta thì nói với cậu ta, tôi ở dưới đó đợi cậu ta! Ha ha ha ha…”.

Tiếng cười điên cuồng, thê lương mà nham hiểm.

Những người tuyệt phạt đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã nổi lên nghi ngờ.

“Chuyện này chúng tôi ghi nhớ rồi, tin rằng không lâu sau sẽ có người đi điều tra thần y Lâm. Tiêu Bất Hồng, bây giờ bà nên lên đường rồi!”.

Người tuyệt phạt kia hạ giọng nói, lại nâng cao thiết lệnh.

“Được! Được! Tôi đợi cậu ta, ha ha ha…”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn, không sợ chết, chỉ đợi Lâm Chính chôn chung.

Thiết lệnh như sương, mũi nhọn tựa ánh trăng, lạnh lẽo mà đáng sợ.

Theo sự huy động của người tuyệt phạt, thiết lệnh sắp sửa giáng xuống.

Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.

“Tiêu Bất Hồng, có lẽ tôi... không thể chết cùng bà được đâu!”.

Nghe vậy, người tuyệt phạt khựng lại, cánh tay dừng giữa không trung.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía người nói.

Một người đàn ông có làn da thân trên giống màu cổ đồng, mái tóc dài màu trắng bay theo gió, không biết đã đứng ở bên bờ hồ từ lúc nào.

Bóng dáng đó… chính là Lâm Chính!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK