Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316: Nhà họ Trương ông có sợ không? (2)

Cảnh tượng này khiến mọi người trong đại sảnh đều mắt chữ A mồm chữ O.

Ông cụ Trương hít sâu một hơi, cho dù là người từng trải sóng to gió lớn như ông ta, cũng khó mà chấp nhận được cảnh tượng quỷ dị này.

Chỉ là... thấy Tiêu Trường Thanh như vậy, Lâm Chính vẫn chẳng nói gì, chỉ tiếp tục uống rượu, dường như không nghe thấy những lời này, từ đầu đến cuối, anh không nhìn Tiêu Trường Thanh lấy một cái...

Tiêu Trường Thanh ngẩn ra, sau đó cắn răng, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ xuống đất.

"Hả?".

Ai nấy đều kinh hãi.

Chỉ thấy Tiêu Trường Thanh cắn răng nói: "Nếu hôm nay cậu không tha thứ cho nhà họ Tiêu tôi, thì hôm nay Tiêu Trường Thanh tôi sẽ quỳ ở đây đến chết thì thôi".

Câu nói này chẳng khác nào một quả bom, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động, đầu óc trống rỗng.

Rốt cuộc tên Lâm Chính này đã làm gì? Mà có thể ép Tiêu Trường Thanh quỳ xuống trước mặt mọi người như vậy?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nội tâm bọn họ đều đang gào thét, đang chất vấn.

Nhưng Tiêu Trường Thanh sẽ không trả lời bọn họ.

"Mau đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tình hình của nhà họ Tiêu thế nào rồi?", Trương Tùng Hồng run rẩy nói với người nhà họ Trương ở bên cạnh.

"Vâng..."

Người kia gật đầu, xoay người chạy đi.

"Được rồi!".

Đúng lúc này, Lâm Chính đặt ly rượu xuống, cuối cùng cũng lên tiếng.

Tiêu Trường Thanh ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.

Chỉ thấy Lâm Chính điềm nhiên nói: "Lần này cho nhà họ Tiêu các ông một cơ hội, tôi không hy vọng có lần sau nữa đâu, đứng lên đi!".

"Cảm ơn cậu Lâm, cảm ơn cậu Lâm!".

Tiêu Trường Thanh kích động đến mức suýt trào nước mắt, vội đáp: "Cậu Lâm, cậu yên tâm, đời này nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ tuyệt đối không đối đầu với cậu nữa. Sau này cậu có chuyện gì cần nhà họ Tiêu chúng tôi làm thì cứ phân phó, nhà họ Tiêu mặc cho cậu sai khiến!".

Người nhà họ Trương và Đỗ Sâm nghe thấy thế đều tái mặt.

Rốt cuộc Tiêu Trường Thanh đến để xin tha thứ hay để tỏ lòng trung thành vậy?

"Tiêu Trường Thanh! Rốt cuộc ông đang làm gì vậy? Ông không cho chúng tôi một lời giải thích sao?".

Đỗ Sâm không nhịn được nữa, bước tới, trầm giọng hỏi.

"Ồ? Ông Đỗ cũng ở đây à?", Tiêu Trường Thanh đứng lên, liếc mắt nhìn Đỗ Sâm, sau đó lại nhìn Hồ Dũng, lên tiếng: "Những người này là người của nhà họ Đỗ ông sao?".

"Phải thì sao nào?", Đỗ Sâm lạnh lùng hừ một tiếng.

"Nếu đã là người nhà họ Đỗ các ông thì chuyện vừa rồi là sao? Tại sao người nhà họ Đỗ các ông lại muốn dùng vũ lực với cậu Lâm?", Tiêu Trường Thanh chất vấn.

"Sao nào? Tiêu Trường Thanh, nhà họ Đỗ chúng tôi muốn làm gì cũng phải báo cáo với ông sao?", Đỗ Sâm nhíu mày.

"Báo cáo với tôi thì không cần, nhưng tôi hy vọng ông bắt đàn em của ông xin lỗi cậu Lâm vì chuyện này", Tiêu Trường Thanh sẵng giọng.

"Xin lỗi? Ha ha ha, Tiêu Trường Thanh, tôi thấy ông điên rồi! Đàn em của tôi đại diện cho tôi, tôi đại diện cho nhà họ Đỗ, nếu đàn em của tôi xin lỗi cậu ta, thì tức là nhà họ Đỗ xin lỗi cậu ta. Thằng vô dụng này có nhận nổi không?", Đỗ Sâm cười lớn, đáp.

Sắc mặt Tiêu Trường Thanh âm trầm.

Chỉ thấy Đỗ Sâm ngừng cười, nheo mắt lại: "Còn ông, Tiêu Trường Thanh, ông dám đánh người của tôi! Gan ông không nhỏ nhỉ? Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, lập tức quỳ xuống dập đầu với tôi, thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Hoặc là ông đưa cậu Lâm kia lại đây cho tôi, bảo cậu ta quỳ xuống đây tự vả 10 cái vào mặt, thì tôi có thể châm chước bỏ qua. Nếu không, Tiêu Trường Thanh ông sẽ phải đối mặt với lửa giận của nhà họ Đỗ tôi. Ông nghe rõ chưa?".

Ông ta nói xong, Tiêu Trường Thanh đanh mặt lại.

Tuy nhà họ Tiêu là gia tộc đứng đầu tỉnh Quảng Liễu, nhưng đối mặt với nhà họ Đỗ đến từ Yên Kinh thì vẫn còn kém xa, ông ta dù ngông cuồng đến đâu cũng không thể khiêu khích với nhà họ Đỗ...

"Ông Tiêu, chuyện này thì tôi đứng về phía ông Đỗ Sâm, ông vô duyên vô cớ đánh người, lại còn gây sự ở nhà họ Trương của tôi. Nể tình mối quan hệ của chúng ta, tôi không truy cứu trách nhiệm của ông. Nhưng nếu hôm nay ông không cho ông Đỗ một câu trả lời, thì e rằng sẽ không thể bước ra khỏi cửa nhà họ Trương tôi đâu", Trương Tùng Hồng đứng ra, nghiêm túc nói.

"Ông nói cái gì? Nhà họ Trương các ông muốn đối đầu với tôi", Tiêu Trường Thanh tái mặt.

"Đối đầu thì sao nào? Nhà họ Trương tôi mà phải sợ nhà họ Tiêu cậu sao?".

Lúc này, Nhậm Ái cũng hừ một tiếng.

Cả người Tiêu Trường Thanh run rẩy, không nói lời nào.

Nếu ngay cả Nhậm Ái cũng nói như vậy thì đủ để cho thấy thái độ của nhà họ Trương.

Dù sao với tình cảnh hiện giờ của Trương Trung Hoa thì ông ta đã không còn quyền lực ở nhà họ Trương nữa.

Tiêu Trường Thanh bỗng cảm thấy áp lực tăng lên gấp mấy lần, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Ông ta vẫn chưa thể chống lại nhiều người như vậy.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh vang lên mấy tiếng nói liên tiếp.

"Vậy thêm nhà họ Mai tôi thì nhà họ Trương có sợ không?".

"Cả nhà họ Hoàng tôi nữa!".

"Cả nhà họ Lưu tôi nữa!".



Vừa dứt lời, một đám người bước vào...
Chương 317: Nhân vật lớn

Người trong đại sảnh đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn ra bên ngoài.

Lại thấy mấy người đại diện cho gia tộc với gia chủ nhà họ Mai - Mai Nghị đi đầu bước vào.

Những người này đến đây khiến Nhậm Ái, Đỗ Sâm đều trợn tròn mắt.

Hay thật, những người đứng đầu thế gia này đủ để đại diện cho một nửa Quảng Liễu.

“Làm… làm sao làm được vậy?”.

“Sao các vị lại đến đây?”.

Người nhà họ Trương đều hoảng hồn.

Nhiều nhân vật lớn tề tựu ở nhà họ Trương, cảnh tượng này cực kỳ hiếm có! Hôm nay là ngày gì? Bọn họ đến đây làm gì?

Người nhà họ Trương nghĩ mãi không thông.

Nhưng cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc hơn lại xuất hiện.

Mai Nghị và người của các gia tộc bước nhanh đến chỗ Lâm Chính.

Mọi người có vẻ mặt nghiêm túc, không nói cười, ai nấy đều thẳng lưng, bộ dạng trang trọng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng mấy người Nhậm Ái, Trương Tùng Hồng, Đỗ Sâm đều dâng lên dự cảm không lành…

Quả nhiên.

Đám người Mai Nghị đồng loạt khom lưng trước Lâm Chính, xin lỗi: “Cậu Lâm, xin cậu hãy tha lỗi cho hành động ngu xuẩn của chúng tôi! Rất xin lỗi!”.

Giọng nói chỉnh tề, giống như thủy triều dâng lên, cực kỳ vang dội.

Lời này đánh tan một chút lý trí mà người nhà họ Trương có.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Trương Trung Hoa cũng như vậy, ông ta giãy khỏi đám vệ sĩ đã đứng sững ra từ lâu, nhìn đám người Mai Nghị, lại nhìn sang Lâm Chính, ngạc nhiên hỏi: “Nhóc, chuyện… chuyện này là sao?”.

“Không có gì đâu ông ngoại, ông ngồi xuống đi, uống rượu thôi!”, Lâm Chính mỉm cười nói, mời Trương Trung Hoa ngồi xuống.

Trương Trung Hoa không hiểu ra sao, nhưng vẫn ngồi xuống.

Lâm Chính rót một ly rượu cho Trương Trung Hoa, lại rót đầy một ly cho mình, mỉm cười nói: “Ông ngoại, cháu mời ông!”.

“Ồ, được! Được!”.

Mặc dù Trương Trung Hoa không hiểu ra sao, nhưng ông ta có tính hào sảng, cũng không muốn nghĩ về chuyện này nữa, uống hết một hơi.

Lúc này, không ai dám quấy rầy ông ta, không ai dám ngăn cản ông ta.

Dù là Nhậm Ái, bây giờ cũng đứng sững tại chỗ, không dám hành động tùy tiện.

Trương Trung Hoa âm thầm than thở.

Không biết vì sao, ông ta chỉ cảm thấy ly rượu này đủ cả mùi vị chua cay ngọt đắng, uống không ra mùi vị của rượu.

Khoảnh khắc ông ta đặt ly rượu xuống, Lâm Chính lại lên tiếng.

“Ông ngoại, tuy hôm nay không phải ngày gì đáng để kỷ niệm, nhưng hôm nay cháu không vui, cháu sẽ cho ông uống một chầu thật thỏa thuê, dùng men say giải sầu ông nhé?”.

“Ồ? Cháu muốn uống rượu thỏa thuê với ông?”, Trương Trung Hoa cười hỏi.

“Ông ngoại muốn uống lúc nào, Lâm Chính đều có thể uống cùng ông, nhưng hôm nay để bọn họ uống với ông đi ạ!”.

Lâm Chính nói, phất tay: “Tất cả mời ông ngoại tôi một ly rượu đi!”.

Anh vừa dứt lời, những người đứng đầu thế gia như Mai Nghị, Hoàng Mậu như trút được gánh nặng, vội vàng tìm ly rót rượu, sau đó cùng vây lại.

“Ông cụ, tôi mời ông một ly!”, thế lực của nhà họ Mai lớn nhất, thực lực hùng hậu, ông ta là người đầu tiên đi tới, mỉm cười nói.

“Chuyện… chuyện này là sao?”, Trương Trung Hoa ngơ ngác, vội đứng dậy.

Ông ta biết Mai Nghị, là người có thực lực hùng mạnh ở tỉnh Quảng Liễu, một nhân vật rất có sức ảnh hưởng ở đó. Mặc dù Trương Trung Hoa có vai vế cao hơn, nhưng Mai Nghị không hề quan tâm điều này, cũng không có chuyện Mai Nghị mời rượu ông ta.

Nhưng hôm nay Mai Nghị lại tươi cười, hơn nữa còn mong chờ và hi vọng được mời rượu ông ta, như sợ ông ta không uống vậy.

“Ông ngoại sao thế? Ông không thích ông ta mời rượu ông sao?”, Lâm Chính ở phía này thản nhiên hỏi.

Dứt lời, sắc mặt Mai Nghị bỗng chốc trắng bệch, nhìn Trương Trung Hoa mà sốt ruột đến độ nước mắt sắp rơi.

“Không có chuyện đó”, tuy Trương Trung Hoa rất hoang mang, nhưng trong lòng cũng thấy rất vui, uống hết một hơi.

“Ông cụ uống giỏi quá!”, Mai Nghị cảm kích không thôi, vội vàng uống hết rượu trong ly.

“Cậu Mai ngồi xuống đi, cùng nhau uống”, Trương Trung Hoa cười nói.

Mai Nghị nghe vậy, khó xử nhìn Lâm Chính.

“Ông ngoại tôi nói ông ngồi thì ông ngồi đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vâng, vâng, cảm ơn ông ngoại… Không không không, cảm ơn ông cụ Trương!”, Mai Nghị kích động mà nói năng lộn xộn, vội vàng ngồi xuống.

Tiếp theo, Hoàng Mậu của nhà họ Hoàng cũng tiến lên, nâng ly nói: “Ông cụ, chúng ta không phải lần đầu gặp mặt, nhưng lại là lần đầu uống rượu. Thế này vậy, ông uống một ly, tôi uống ba ly, được không? Nào, mời ông!”.

Nói xong thì uống liền ba ly, không hề qua loa.

“Được! Được! Mau ngồi xuống uống, ngồi xuống uống!”, ông cụ cười lớn.

“Ông cụ, tôi cũng mời ông một ly!”.

“Ông cụ, tôi cạn đây!”.

“Ông cụ, ông cứ từ từ, ăn chút thức ăn! Tôi cạn đây!”.



Những nhân vật lớn ở tỉnh Quảng Liễu đều rất cung kính, lần lượt mời rượu, sau đó ngồi xuống xung quanh bàn.

Không lâu sau, bàn đã được lấp đầy người.

Những người này không ai thua kém gì Trương Trung Hoa…

Trương Trung Hoa cười ha hả, tâm trạng rất tốt, nhưng lại cảm thấy đầu mình choáng váng, không biết là uống rượu nhiều quá hay là thế nào.

Lần đầu tiên ông ta gặp trường hợp này.

Phải biết rằng ngày xưa, những người này đâu thể nào uống rượu cùng ông ta, có thể gọi ông ta một tiếng ông cụ Trương đã là thể diện lớn lắm rồi, thế mà bây giờ bọn họ lại ngồi quanh ông cụ một cách ngay ngắn.

Đây đúng là cảnh tượng nằm mơ mới có.

Ông cụ có chút không tin nổi.

Đừng nói là ông ta, những người khác trong nhà họ Trương cũng như vậy.

Lúc này, Trương Tùng Hồng không dám nói thêm chữ nào.

Đỗ Sâm cũng bị cảnh này làm chấn động.

Bà Nhậm thì rơi vào trầm mặc.

“Mẹ, rốt cuộc… xảy ra chuyện gì vậy? Những người này đang làm gì?”, Thành Bình sững sờ, lắc cánh tay của Trương Ái Khởi.

“Mẹ cũng không biết…”, Trương Ái Khởi nói.

Cạch!

Trương Trung Hoa đặt ly rượu xuống, thở ra một hơi, cười tươi nhìn sang Lâm Chính.

“Nhóc, có phải đến lúc cháu nên giải thích cho ông biết rốt cuộc chuyện này là sao rồi không?”.

“Ông ngoại, không có gì để giải thích hết, cháu chỉ là bạn của những người này mà thôi”, Lâm Chính ăn thức ăn, nói.

“Bạn?”, Trương Trung Hoa vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng đúng đúng, chúng tôi đều là bạn của hội trưởng Lâm”.

“Chúng tôi đều là bạn của cậu ấy!”.

Đám người Mai Nghị vội nói.

“Hội trưởng Lâm?”, Trương Trung Hoa ngạc nhiên: “Cháu làm hội trưởng rồi à? Cháu là hội trưởng của hội nào?”.

“Ông cụ không biết sao? Cậu Lâm là hội trưởng của Hiệp hội Đông y Giang Thành!”, Hoàng Mậu nói.

“Cái gì?”, Trương Trung Hoa ngạc nhiên không thôi.

Đứa cháu rể vô dụng ở rể nhà họ Tô của mình… từ lúc nào đã trở thành hội trưởng của Hiệp hội Đông y Giang Thành?

Chuyện này đúng là khó tin!

Nhưng mà… chỉ dựa vào chức hội trưởng Hiệp hội Đông y, đến mức để những người này biến thành bộ dạng như con cháu vậy sao?

Trương Trung Hoa nghiêm túc nhìn Lâm Chính: “Nhóc, cháu còn thân phận gì nữa?”.

“Ông ngoại, trước kia cháu đã nói thật với ông rồi, chỉ là ông không tin mà thôi”.

“Trước kia đã nói thật với ông?”.

Ông cụ hơi hoang mang, ông ta uống hơi nhiều rượu, cộng thêm tuổi tác đã lớn, trí nhớ cũng không tốt, suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ ra Lâm Chính đã nói thật với mình điều gì.

“Bỏ đi, mặc kệ nó, nào, uống rượu!”.

Tâm trạng của ông cụ rất tốt, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, nâng ly cười nói.

Người xung quanh đều hưởng ứng, tiếng cười không dứt.

Còn người nhà họ Trương, từ lâu đã bị lờ đi.

Trương Tùng Hồng đi đến bên cạnh Đỗ Sâm, vẻ mặt âm trầm, hạ giọng nói: “Ông Đỗ, bây giờ nên làm thế nào? Hình như Lâm Chính này không dễ đối phó, cũng không biết cậu ta cho những người kia uống bùa mê gì. Nếu chúng ta cứ cố chấp đưa Lâm Chính đi, e là sẽ khá phiền phức”.

“Hừ, phiền phức? Có phiền phức gì chứ? Ông tưởng đám chó mèo này là đối thủ của nhà họ Đỗ tôi được sao? Ông đừng quên nhà họ Đỗ tôi đến từ Yên Kinh, không phải Quảng Liễu các ông là có thể so sánh được!”, Đỗ Sâm hừ một tiếng, rõ ràng vẫn không chịu thua.

Hai mắt Trương Tùng Hồng phát sáng, gật đầu.

Phải, nhà họ Đỗ đến từ Yên Kinh, đằng sau còn có Tập đoàn Diệu Không kia mà!

Chỉ cần nhà họ Trương dựa vào thân cây to nhà họ Đỗ, chắc chắn có thể đứng vững ở Quảng Liễu.

Đúng lúc này, ngoài đại sảnh vang lên một giọng nói khàn đặc già nua.

“Ông Trương… Ông có ở đây không?”.

Giọng nói này vừa vang lên, mọi người đều sững sờ, nhìn ra ngoài đại sảnh.

“Giọng nói thật quen thuộc”.

Đỗ Sâm cũng không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn, nhưng vừa nhìn thì hết sức ngạc nhiên, suýt chút nữa hoảng đến mức ngã xuống đất.

“Sao… sao người này lại đến đây?”, Đỗ Sâm run rẩy hô lên.

“Ông Đỗ, ông ta là ai?”, Trương Tùng Hồng ở bên cạnh vội hỏi.

“Nhân vật lớn, nhân vật lớn đấy!”, Đỗ Sâm run rẩy nói.
Chương 318: Cầu xin

Trong cái nhìn chăm chú của đám đông, một ông lão tóc bạc phơ được người ta dìu vào trong nhà.

Ông lão mặc áo sơ mi gọn gàng nhưng sờn cũ, tóc bạc phơ, tuổi già sức yếu, đi đường chân run rẩy, tay cũng run rẩy không ngừng. Hai mắt hõm xuống, tròng mắt mờ đục, ít nhất cũng đã bảy tám mươi tuổi.

Nhiều người lộ ra vẻ hoang mang, không biết người này là ai.

Từ việc ông ta gọi một tiếng ông Trương, có lẽ ông ta đến tìm Trương Trung Hoa.

Nhưng… chưa ai từng thấy Trương Trung Hoa có một người bạn như vậy!

Người nhà họ Trương không hiểu ra sao.

Trương Trung Hoa ở bên kia cũng đã đứng dậy.

Đỗ Sâm chạy nhanh ra ngoài, vội vàng đỡ ông lão, kích động nói: “Ông Dương, sao ông… sao ông lại đến đây?”.

“Tiểu Sâm, cậu cũng ở đây à?”, dường như ông lão quen biết Đỗ Sâm, gật đầu chào hỏi.

“Ông cụ, ông đến đây làm gì vậy?”, Đỗ Sâm cẩn trọng hỏi.

“Tôi đến bàn một chuyện với ông Trương”.

“Ông Trương nào vậy?”.

“Còn ông Trương nào nữa, đương nhiên là ông Trương Trung Hoa rồi”, tâm trạng ông ta hơi kích động.

Ông ta vừa nói xong, Đỗ Sâm hết sức kinh ngạc.

Nhịp thở của người nhà họ Trương cũng run rẩy.

“Ông Đỗ, ông ấy là ai?”, người bên cạnh hỏi.

“Ông cụ Dương Khai Thành!”, Đỗ Sâm ngập ngừng, hạ giọng nói.

Mấy chữ đơn giản lại giống như sấm sét đánh lên người bọn họ.

“Dương… Dương Khai Thành?”.

“Sao lại là ông ấy?”.

Tim Trương Tùng Hồng, Trương Côn đều suýt nhảy ra khỏi cổ họng.

Bà Nhậm choáng đầu hoa mắt, suýt chút nữa ngã xuống đất, may là có Trương Ái Khởi ở bên cạnh đỡ lấy bà ta.

“Đó… Đó không phải là nhà thư pháp nổi tiếng ở Yên Kinh sao? Nghe nói còn là hội trưởng của Hiệp hội Thư pháp, sao ông ấy lại đến đây?”.

“Hội trưởng Hiệp hội Thư pháp? Anh nghĩ thành tựu của ông cụ Dương chỉ đến đó thôi sao? Anh sai rồi, đây là một nhân vật lớn thật sự!”.

“Ông ấy đến tìm ông nội làm gì?”.

Con cháu nhà họ Trương châu đầu ghé tai bàn tán.

Trương Trung Hoa là người hoang mang nhất, ông ta vội vàng đứng dậy chào đón, ngạc nhiên hỏi: “Ông Dương, sao ông lại đến đây?”.

Mười năm trước Trương Trung Hoa từng đi Yên Kinh, cũng từng gặp gỡ Dương Khai Thành một lần. Nhưng trình độ của Dương Khai Thành quá cao, không chỉ có thư pháp, thành tựu ở các phương diện đều vượt xa nhà họ Trương. Ở trước mặt Dương Khai Thành, ông ta không tính là nhân vật gì.

Sao pho tượng Phật này lại đích thân đến nhà họ Trương?

“Ông Trương, tuổi tôi nhỏ hơn ông mấy tháng, ông gọi tôi là Khai Thành được rồi”, Dương Khai Thành thở dài: “Thật không dám giấu, hôm nay qua đây là có chuyện muốn nhờ, hi vọng ông Trương có thể giúp tôi”.

“A… tôi có thể giúp gì được cho ông?”, Trương Trung Hoa ngạc nhiên hỏi.

“Mong ông Trương hãy ra mặt giúp tôi cầu xin cậu Lâm, xin cậu ấy tha cho cả nhà đứa con nuôi Khai Kỳ của tôi”.

Dương Khai Thành hơi kích động nói, lúc dứt lời, ông lão đã nghẹn ngào.

“Cái gì?”.

Da dầu mọi người ở đây đều tê rần, giống như bị chuông đánh vào đầu, âm vang không dứt.

Cầu xin Lâm Chính… tha cho cả nhà Khai Kỳ?

Lâm Chính đã làm gì mà có thể kinh động đến Dương Khai Thành chạy từ Yên Kinh đến đây cầu xin?

Người nhà họ Trương đều ngơ ngác.

Ông cụ Trương vô cùng kinh ngạc, đột nhiên quay sang phía Lâm Chính.

Không biết vì sao ông ta phát hiện mình càng lúc càng không hiểu thấu đứa cháu rể của mình.

“Khai Thành, ông ngồi xuống trước đi, ngồi xuống từ từ nói”.

Trương Trung Hoa sắp xếp cho Dương Khai Thành ngồi xuống, sau đó rót ly trà cho ông ta.

Dương Khai Thành uống trà, tâm trạng mới tốt lên được một chút, nhưng mắt vẫn rất mờ đục, ông ta nhìn sang Lâm Chính: “Cậu Lâm, tôi biết Khai Kỳ và Khai Mạc đã làm rất nhiều chuyện khiến người ta oán trách. Tôi đã biết tất cả mọi chuyện, bọn họ đúng người đúng tội, không thể tha thứ, nhưng… rất nhiều người của nhà họ Khai đều vô tội. Cậu Lâm, xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ một đường sống! Cầu xin cậu!”.

Nói xong, Dương Khai Thành lại đứng lên, cúi người trước Lâm Chính.

Cơ thể ông ta ở tuổi này mà có thể làm đến mức ấy đã là không dễ dàng gì.

Nhưng điều gây ra cú sốc cực mạnh cho bọn họ lại là Lâm Chính!

Đứa con rể vô dụng trong truyền thuyết… rốt cuộc đã làm gì? Vì sao cậu ta lại có thể khiến một người như Dương Khai Thành cúi đầu trước cậu ta?

Người nhà họ Trương đều không suy nghĩ được gì nữa.

Nhậm Ái run lẩy bẩy, muốn lên tiếng hỏi, nhưng lại không biết nên nói thế nào cho phải.

“Ông Dương?”.

Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta, bình tĩnh nói: “Nếu ông đã biết chuyện thì chắc ông cũng biết nhà họ Khai đã làm gì với tôi nhỉ? Bọn họ là kẻ thù không đội trời chung với tôi, ông bảo tôi làm sao tha thứ cho kẻ thù?”.

“Tôi không cầu xin cậu cứu Khai Kỳ, không cầu xin cậu cứu Khai Mạc, cả nhà họ đều đúng người đúng tội, nhưng nhà họ Khai không thể bị hủy như vậy được!”, Dương Khai Thành kích động nói.
Chương 319: Dù sao cậu ấy cũng là thần y Lâm

“Thế thì liên quan gì đến tôi?”, Lâm Chính hừ một tiếng: “Tôi có thể tha thứ cho tất cả, chỉ riêng nhà họ Khai là tôi không thể tha thứ! Bởi vì nhà họ Khai đã động vào tôi, động vào vợ tôi! Bọn họ định giết cả nhà tôi, tôi diệt nhà họ Khai thì sao?”.

Anh vừa nói ra lời này, cả căn phòng yên lặng như tờ.

Xem như lần này người nhà họ Trương đã hiểu ra tất cả.

Hoàn toàn hiểu ra rồi!

Vì sao những người như Tiêu Trường Thanh, Mai Nghị, Hoàng Mậu lại chạy đến đây cầu xin Lâm Chính tha thứ?

Vì sao Dương Khai Thành tuổi cao như vậy lại không ngại gian khổ bay từ Yên Kinh đến Quảng Liễu gặp Lâm Chính?!

Tất cả là vì vừa rồi Lâm Chính… đã hủy diệt cả nhà họ Khai…

Tam quan của Trương Tùng Hồng sụp đổ.

Đỗ Sâm cũng có vẻ mặt khó tin.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi ông ta rung lên.

Đỗ Sâm vội vàng lấy ra nghe máy.

“Cậu chủ!”, Đỗ Sâm cung kính gọi.

“Ông đang ở đâu?”.

“Tôi đang ở nhà họ Trương. Cậu chủ, chuyện hợp đồng đã bàn xong rồi”, Đỗ Sâm nói.

“Chuyện hợp đồng khoan hãy bàn, ông mau rời khỏi nhà họ Trương cho tôi, mau quay về, hiểu chưa?”, cậu Đỗ ở đầu kia điện thoại vội nói.

“Cậu chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Đỗ Sâm khó hiểu hỏi.

“Đã nói đừng hỏi, mau đi khỏi đó!”, cậu Đỗ tức giận lên tiếng.

“Vâng… cậu chủ, tôi… tôi sẽ rời khỏi đây ngay, nhưng nhà họ Trương đang gặp rắc rối nhỏ”, Đỗ Sâm liếc về phía Lâm Chính, cắn răng nói.

“Rắc rối gì?”, cậu Đỗ sững sờ, hỏi.

“Là tên Lâm Chính mà nhà họ Khai muốn đối phó! Cậu ta cũng ở đây, không biết Lâm Chính dùng thủ đoạn gì mà những nhân vật có mặt mũi ở Quảng Liễu phải cúi đầu mời rượu cậu ta… Cậu Đỗ, tên Lâm Chính này thật là kiêu căng, đã động vào nhà họ Khai mà còn ngông cuồng như vậy, chúng ta không mài mòn nhuệ khí của cậu ta chút sao?”, Đỗ Sâm hỏi.

“Cái gì? Ông… Ông nói ai ở đó?”, giọng bên kia điện thoại có vẻ run run.

“Lâm Chính đấy. Cậu chủ, cậu sao vậy?”, Đỗ Sâm không hiểu.

“Mài mòn nhuệ khí cái đầu ông! Chạy! Mau chạy đi cho tôi, đừng chọc vào tên Lâm Chính đó! Chạy mau!”, cậu Đỗ ở đầu kia điện thoại đột nhiên gào lên khàn cả giọng.

“Hả?”, Đỗ Sâm ngơ ngác.

“Đỗ Sâm, tôi nói ông biết, nếu ông chọc vào tên Lâm Chính đó, ông đừng nói ông là người nhà họ Đỗ! Nhà họ Đỗ không liên quan gì đến ông!”.

Cậu Đỗ lại gào lên, sau đó cúp máy.

Đỗ Sâm hoang mang đứng tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không hoàn hồn được.

“Cậu chủ… bị làm sao vậy?”.

Ở phía kia.

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên, theo đó Dương Khai Thành cũng không nói gì được nữa.

Ông ta thở dài, vẻ bất đắc dĩ và bi thương tràn ngập trên gương mặt. Ông ta sống đến tuổi này đã bao giờ hạ giọng cầu xin người khác như thế chứ?

Nhưng lần này thì khác!

Lần này người ra tay không chỉ có Lâm Chính, mà còn có người ở viện điều dưỡng Giang Thành kia!

Ngay cả người đó cũng đã làm kinh động đến, Dương Khai Thành ông ta cúi đầu thì đã sao?

Nhưng bây giờ… ông ta cũng không còn cách nào, chỉ đành thở dài liên tục.

Ông cụ Trương không nhìn nổi nữa.

Ông ta nhìn sang Dương Khai Thành, lại nhìn Lâm Chính, nói: “Tiểu Chính à, hay là thôi đi. Ông Dương của cháu đã lớn tuổi vậy rồi còn chạy đến đây cầu xin một hậu bối, đã không dễ dàng gì rồi, không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật mà!”.

“Ông ngoại, nhà họ Khai muốn hại cháu gái và con gái của ông. Nếu cháu không ra tay, có thể con gái và cháu gái của ông đã không còn nữa, ông chắc chắn muốn ra mặt giúp ông ta sao?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Chuyện này…”, ông cụ Trương sững sờ, ngay sau đó thở dài: “Oan có đầu nợ có chủ, ai làm thì cháu trừng trị người đó là được, đừng làm bị thương người vô tội…”.

“Cháu không thể bảo đảm những người khác của nhà họ Khai có vì chuyện này mà trả thù cháu hay không, cho nên diệt cỏ tận gốc mới là lựa chọn tốt nhất”, Lâm Chính nói.

Anh vừa nói xong, Dương Khai Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục, khản giọng hô lên: “Cậu Lâm, tôi sẵn sàng bảo đảm cho những người khác trong nhà họ Khai. Tôi bảo đảm bọn họ sẽ không làm ra bất cứ hành động nào đối với chuyện này nữa, nếu trong bọn họ có người phạm phải, tôi nhất định sẽ đích thân trừng phạt nghiêm khắc. Nếu cậu Lâm đồng ý tha cho những người khác trong nhà họ Khai, Dương Khai Thành tôi sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì cho cậu Lâm một cách vô điều kiện! Mong cậu Lâm làm ơn!”.

Nói xong, Dương Khai Thành cong đầu gối, rõ ràng là định quỳ xuống.

Mọi người đều biến sắc.

“Khai Thành, sao vậy được, một đứa nhỏ như nó không nhận nổi cái quỳ gối của ông đâu!”, Trương Trung Hoa vội vàng ngăn Dương Khai Thành lại.

Nhưng Dương Khai Thành lại giàn giụa nước mắt, run giọng nói:

“Nhận nổi, nhận nổi… Dù sao cậu ấy cũng là thần y Lâm kia mà!”.

Trong nháy mắt, cả đại sảnh nhà họ Trương như ngưng đọng thời gian, không còn tiếng động gì nữa…
Chương 320: Chia tài sản (1)

Thần y Lâm?

Là Lâm Chính này sao?

Là giả chứ gì?

Chắc chắn là giả!

Chắc chắn là Dương Khai Thành này nhận nhầm người!

Người nhà họ Trương lẩm bẩm, điên cuồng tự ra ám thị cho bản thân.

Nhưng hiện thực lại tàn khốc như vậy.

Dương Khai Thành cũng không thể nhận nhầm được...

Thế là tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Bàn tay đang cầm cốc của ông cụ Trương cũng không khỏi run rẩy, nhưng một lát sau lại cất tiếng cười lớn.

"Tốt, tốt, ha ha ha, tôi đã bảo người của nhà họ Trương tôi không phải là người tầm thường mà! Tốt! Ha ha ha...", dứt lời liền uống cạn ly rượu trong tay.

Ông ta không quan tâm Lâm Chính có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho nhà họ Trương, điều ông ta quan tâm là Lâm Chính là con rể của Trương Tinh Vũ, chỉ cần có Lâm Chính ở đây thì Trương Tinh Vũ sẽ không phải chịu ấm ức.

Trái tim con người bằng thịt, sao ông cụ Trương có thể không thương Trương Tinh Vũ chứ? Nhưng ở nhà họ Trương ông ta cũng sứt đầu mẻ trán, quả thực không còn sức mà quan tâm đến bà ta nữa.

Bây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.

Hơn nữa cậu cháu rể này quả thực mang lại cho ông ta quá nhiều niềm vui bất ngờ.

Người nhà họ Trương đều cứng họng.

Có người còn nghi ngờ Lâm Chính, nhưng nhìn thái độ của đám người Tiêu Trường Thanh, Mai Nghị, những lời nghi ngờ cũng nghẹn lại trong cổ họng.

Dương Khai Thành nhận nhầm, nhưng những người này thì sao? E rằng bọn họ đều biết người này chính là thần y Lâm ấy chứ!

Lúc này, Lâm Chính đứng lên, đỡ Dương Khai Thành dậy.

Dương Khai Thành lập tức trở nên vô cùng kích động, đôi mắt đục ngầu toàn là nước mắt...

"Dương Khai Thành, Lâm Chính tôi không phải là người mềm lòng, nhưng nếu ông đã nói đến mức này, thì dù sao tôi cũng phải nể mặt ông ngoại tôi. Không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, tôi nghe ông, tha cho nhà họ Khai một lần vậy", Lâm Chính bình thản nói.

"Cảm ơn cậu!".

Dương Khai Thành vội vàng cúi người.

"Ông đừng vội cảm ơn tôi, tôi còn có điều kiện nữa", Lâm Chính trầm giọng nói.

"Điều kiện gì? Cậu cứ nói, tôi đồng ý hết!", Dương Khai Thành vội đáp.

Lâm Chính chìa một ngón tay ra: "Cứ để bọn họ liệt một năm, sau một năm tôi sẽ chữa bệnh cho người nhà họ Khai!".

Dương Khai Thành sửng sốt, sau đó gật đầu: "Không vấn đề gì".

"Còn nữa, tôi không chữa cho Khai Kỳ, Khai Hoành, Khai Mạc...", Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Việc này... cũng được", Dương Khai Thành thở dài, chuyện này quả thực là đám Khai Kỳ quá đáng. Chuyện của Khai Mạc ông ta cũng nghe nói, hắn quả thực quá độc ác. Chưa kể lần này bọn họ còn thuê người giết người, đúng là vô pháp vô thiên, sao có thể tha được chứ?

"Sau một năm, tôi sẽ chữa cho từng người nhà họ Khai, nhưng hy vọng ông có thể nhớ được những lời ông từng nói và những chuyện đã đồng ý, nếu không lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu. Đến lúc đó, tôi đảm bảo thần tiên cũng không cứu được nhà họ Khai", Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Thần y Lâm yên tâm, Dương Khai Thành tôi trước giờ không bao giờ nuốt lời", Dương Khai Thành nghiêm túc nói.

Lâm Chính gật đầu.

Chuyện này coi như đã được quyết định như vậy.

"Nào nào nào, ông Dương, lại đây uống rượu nào!", ông cụ Trương ở bên cạnh cười nói.

"Được! Được! Uống rượu! Uống rượu! Nào, tôi xin mời thần y Lâm một ly!", Dương Khai Thành kích động đổ hết trà trong ly đi, thay bằng rượu Mao Đài.

Nhưng ngay sau đó, một bàn tay che miệng ly của Dương Khai Thành lại.

Ông ta sửng sốt.

"Ông không được uống nữa, với sức khỏe hiện giờ của ông, uống ba ly rượu thì chết là cái chắc", Lâm Chính nói.

"Cái gì?", Dương Khai Thành ngạc nhiên vô cùng.

"Thần y Lâm, anh nói thật sao?", một thanh niên đứng bên cạnh Dương Khai Thành như ngừng thở, vội hỏi.

"Bây giờ Dương Khai Thành đang mắc đầy bệnh người già, cao huyết áp, đái tháo đường, tắc động mạch não. Không những vậy, ông ta còn bị bệnh tim rất nghiêm trọng, một khi uống rượu, tỷ lệ đột tử sẽ lên đến 90%. Tôi không muốn ông chết ở nhà ông ngoại tôi, thế nên ông đừng uống rượu này thì hơn", Lâm Chính nói.

Anh vừa nói xong, những người nhà họ Dương đi cùng Dương Khai Thành đến đều vô cùng ngạc nhiên.

Đúng là thần y!

Dương Khai Thành quả thực mắc những bệnh này, trong đó bệnh tim là nghiêm trọng nhất, ông ta từng làm một cuộc phẫu thuật lớn...

Rõ ràng thần y Lâm này còn chưa động vào Dương Khai Thành, vậy mà có thể nhìn ra những bệnh của ông ta, đúng là thần kỳ!

Lúc đầu những người này còn khinh thường thần y Lâm, nghĩ rằng Dương Khai Thành khen quá lời, bây giờ xem ra, Dương Khai Thành không chỉ không quá lời, mà còn đánh giá thấp thần y Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK