Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5196: Cậu hấp thu long tâm rồi sao?

Long Tu kinh hãi, cảm giác không ổn, lập tức hét lên: “Diệp Viêm, mau qua đó xem tình hình trong long tâm!”.

Nhưng ông ta nói xong mãi không thấy ai trả lời.

“Diệp Viêm? Diệp Viêm?”.

Long Tu liên tục hét lên, vẫn không thấy phản ứng.

Ông ta nhìn quanh một vòng mới phát hiện Diệp Viêm đã không thấy bóng dáng.

“Hừ, con chó đó chạy đi đâu rồi? Quả nhiên người ngoại tộc không đáng tin!”.

Long Tu âm thầm mắng chửi, lại nhìn đám Thu Ngạn với ánh mắt hung ác, lạnh lùng nói: “Đợi lát nữa sẽ giải quyết các người!”.

Nói xong, ông ta vung tay đánh ra.

Bọn họ không kịp đề phòng bị đánh ngã ra đất, nôn ra máu, không thể đứng dậy nữa.

Long Tu thấy vậy mới đi về phía long tâm.

Ầm!

Còn chưa đến gần long tâm, một tiếng tim đập lại vang lên, sau đó thì thấy long tâm đang rung lên.

Tiếng động kỳ quái khiến Long Tu hơi hoảng hốt.

Long Tu đến gần, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh.

Thịch!

Thịch!

Thịch…

Dường như sắp đuổi kịp tiết tấu của Long Tu.

“Đồ chó, rốt cuộc trốn trong đó làm gì?”.

Long Tu nổi giận, âm thầm mắng một câu, sau đó đưa tay tách long tâm ra, xem tình hình bên trong.

Nhưng khi ông ta chạm tay vào long tâm, một luồng sức mạnh như dòng điện đột nhiên truyền tới ngón tay ông ta.

Long Tu giật bắn người, dường như ý thức được điều gì, vội vàng dùng sức định đánh long tâm ra.

Nhưng sức mạnh ở lòng bàn tay ông ta vừa lan ra.

Rắc…

Long tâm to lớn đột nhiên xuất hiện vết nứt.

Sau đó ánh sáng lấp lánh long tâm tỏa ra cũng dần biến mất.

Bề mặt long tâm giống như đất bùn nứt nẻ, vết nứt càng lúc càng nhiều, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Long Tu ngạc nhiên nhìn nó, không khỏi lùi về sau mấy bước.

Long tâm dần dần vỡ vụn hoàn toàn.

“Đó là?”.

Thu Ngạn nằm dưới đất gian nan ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn long tâm vỡ nát.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ long tâm nứt ra, giống như vỏ trứng gà rơi vãi đầy đất.

Một bóng người thẳng tắp đứng sừng sững bên trong long tâm.

Đó là Lâm Chính.

Anh nhắm hai mắt, giống như đang thưởng thức gì đó.

Quần áo toàn thân anh đã biến mất, trừ vài món vật phẩm không dễ bị hủy hoại thì không còn gì khác. Da dẻ anh óng ánh như ngọc, tóc đen nhánh đẹp đẽ, mày kiếm mắt sao, xương thịt đều có thể nói là hoàn hảo.

Giờ phút này, Lâm Chính giống như thay da đổi thịt.

Khó tin nhất là hai cánh tay anh có hai tơ khí trắng óng ánh.

Số tơ khí này không ngừng di chuyển dọc theo hai cánh tay anh, giống như du long, khiến người nhìn tán thán.

“Chẳng lẽ cậu… hấp thu sức mạnh long tâm rồi sao?”.

Long Tu ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, đầy vẻ khó tin.

Lâm Chính chậm rãi mở mắt ra, lại như không nghe Long Tu nói gì, không hề quan tâm.

Long Tu nổi giận: “Đồ chó, mày muốn chết!”.

Long Tu nổi giận, tích lũy sức mạnh đánh về phía Lâm Chính.

“Chết cho tao!”.

Ầm!

Sức mạnh sôi trào lại ập đến, giống như sóng lớn ngút trời trấn áp Lâm Chính.

Lâm Chính dường như mới cảm nhận được luồng sức mạnh này, chợt nhíu mày, quay đầu nhìn.

Nắm đấm của Long Tu đã đánh tới.

Quyền mang đáng sợ giống như có thể đánh nát Thái Sơn, không gì sánh được.

Đối mặt với sức mạnh này, Lâm Chính lại nhẹ nhàng ung dung, hơi nghiêng đầu sang, vô cùng nhàn nhã tránh đi.

Cứ như uy áp của nắm đấm đó không có tác dụng gì với anh.

“Long Tu?”.

Lâm Chính đứng thẳng lại, thản nhiên nhìn ông ta.
Chương 5197: Biết vì sao hắn chạy không?

Lúc này Lâm Chính cho người ta cảm giác không nhìn thấu.

Khí tức của anh không thể nắm bắt, cảnh giới của anh khiến người khác không thể nhìn thấu, thậm chí cả bản thân anh cũng cho người khác cảm giác mơ hồ, cực kỳ không chân thực…

Long Tu không biết lúc này Lâm Chính đã đến cảnh giới nào. Nhưng ông ta biết Lâm Chính hấp thu sức mạnh long lực, long lực chắc chắn không thua kém mình bao nhiêu.

“Được! Cậu đã hấp thu được sức mạnh long tâm, tôi sẽ ăn tươi nuốt sống cậu, cướp sức mạnh long tâm”.

Long Tu nghiến chặt răng, phẫn nộ quát lên, sau đó cả người lao vọt tới.

Khí tức sôi sục trút xuống, long lực vô tận thoát ra từ trong cơ thể ông ta, giống như tiếng rồng kêu.

Nhưng lúc này Long Tu có nổi giận thế nào cũng lực bất tòng tâm.

Bởi vì lúc trước đối phó với đám người Thu Ngạn đã tiêu hao của ông ta quá nhiều sức lực.

Bây giờ long lực trong cơ thể ông ta còn được bốn phần đã là không tệ, muốn đối phó với Lâm Chính thì vô cùng khó.

“Chết đi!”.

Long Tu gào lên, một tay hóa chưởng đánh về phía Lâm Chính.

Long lực trên nắm đấm đó hóa thành một vuốt rồng cứng cáp, như muốn xé rách tất cả.

Lâm Chính nhẹ nhàng đưa tay đánh một trảo từ xa, long lực huyền ảo đặc sắc tràn ra, đánh thẳng tới vuốt rồng.

Ầm!

Trong nháy mắt, vuốt rồng nát tan.

Nắm đấm của Long Tu tóe máu, nhìn lại nắm đấm ông ta đã bị đâm xuyên, cơn đau như bị dùi đâm lan tràn.

Long Tu nghiến chặt răng kiên trì, tiếp tục để nắm đấm đánh tới trước.

“Ngu xuẩn!”.

Lâm Chính nói.

“Khốn nạn, chết đi!”.

Long Tu bị chọc giận, gào lên.

Ầm!

Nhưng khi nắm đấm sắp đánh trúng Lâm Chính, nắm đấm của ông ta đột nhiên nổ ra, máu thịt bay tung tóe.

Khi đánh vào vết thương trên ngực Lâm Chính, ông ta chỉ còn lại cánh tay cụt máu chảy đầm đìa…

“Hả?”.

Long Tu sửng sốt, sau đó tiếng la thảm thiết vang lên.

Lâm Chính bóp cổ Long Tu bằng một tay, hai mắt tỏa ra ánh sáng, nhìn ông ta mà trên mặt không có cảm xúc gì.

“Cút ra, sao cậu đánh bại được tôi? Cút đi cho tôi!”.

Long Tu gào lên dữ tợn, vung tay trái đánh điên cuồng về phía Lâm Chính.

Nhưng trong mắt Lâm Chính, đòn tấn công của ông ta không có tác dụng gì.

Lúc này, Lâm Chính đã thay da đổi thịt, không những thân xác mạnh mẽ, mà toàn thân cũng được bao phủ bởi vầng sáng nhàn nhạt.

Đó là sức mạnh long tâm.

Anh đã cường hóa vĩnh viễn sức mạnh của long tâm.

Đòn tấn công bình thường không làm gì được anh.

Ầm ầm ầm ầm…

Long Tu tấn công liên tiếp lên người Lâm Chính, nhưng không thể phá được phòng ngự của anh. Ngược lại, cánh tay trái của Long Tu đấm đến mức máu thịt be bét, đau đớn không thôi…

“Ông nên nghe theo Diệp Viêm!”.

Lâm Chính nói.

“Cậu… Cậu nói gì…”.

Long Tu đỏ bừng mặt, cổ bị bóp biến dạng, đau khổ gào lên.

“Tôi nói, ông nên nghe theo Diệp Viêm! Ông nên ngăn cản tôi chứ không phải đi giết Thu Ngạn vì mối thù riêng của ông. Tôi chỉ cường hóa thân xác của mấy người nhóm Thu Ngạn, ông hoàn toàn có thể ngăn cản tôi trước rồi giết bọn họ, nhưng ông không làm như vậy. Bây giờ, ông muốn giết tôi thì rất khó rồi!”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Long Tu run sợ, mắt trừng to.

“Ông biết vì sao Diệp Viêm lại bỏ đi không?”.

“Vì… Vì sao…”.

“Bởi vì hắn nhìn ra được sự ngu xuẩn của ông, biết ông sẽ thất bại, cho nên hắn không dám ở lại. Bởi vì hắn biết nếu còn không đi, để tôi hấp thu được sức mạnh long tâm, ông sẽ chết ở đây, cho nên hắn chạy trước!”.

Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
Chương 5198: Giả vờ rời đi

“Cái gì?”.

Long Tu gần như không dám tin những gì mình nghe được.

Hóa ra Diệp Viêm đã ý thức được ông ta sẽ thất bại từ lâu nên bỏ chạy…

“Dừng… Dừng tay… Cậu không được giết tôi… Tôi… Tôi là tổng đạo sư của người Long tộc! Tôi… Tôi là đại nhân của Long tộc! Cậu giết tôi rồi, Long tộc sẽ không tha cho cậu đâu…”.

Long Tu run rẩy hét lên, định đe dọa Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính đã không còn quan tâm đến những chuyện đó.

Anh đột nhiên dùng sức, sức mạnh long tâm vô cùng tinh thuần tỏa ra từ lòng bàn tay anh, xuyên qua cổ ông ta.

Long Tu rùng mình, sau đó cơ thể đang giãy giụa chợt cứng đờ.

Đầu ông ta từ từ rơi từ trên cổ xuống đất, lăn một vòng, máu bắn đầy đất.

Lâm Chính thấy vậy, ném cơ thể Long Tu sang một bên.

Đám người Thu Ngạn sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

Không ai ngờ Lâm Chính lại giết được Long Tu dễ dàng như vậy!

Thật là đáng sợ…

“Lâm đại nhân thần uy cái thế, chúng tôi… chúng tôi bái phục!”.

Đám người Thu Ngạn run rẩy quỳ dưới đất hô to.

Lúc này, trong mắt bọn họ, Lâm Chính vô cùng mạnh, hoàn toàn không thể so sánh với trước kia.

Nếu Lâm Chính thật sự muốn giết bọn họ, bọn họ kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi chết.

Lâm Chính liếc nhìn bọn họ, sau đó đi tới, sử dụng một luồng long lực hóa thành châm khí đâm vào cơ thể bọn họ.

“A!”.

Bọn họ sợ đến mức la lên, cả người run như cầy sấy.

Nhưng chẳng lâu sau, bọn họ đã cảm thấy khác.

Châm khí đi vào cơ thể, trong cơ thể bọn họ giống như có một dòng nước ấm chảy qua, vô cùng dễ chịu…

“Đây là…”.

Thu Ngạn ngạc nhiên.

“Lần này các anh có công không nhỏ, kéo dài thời gian để tôi hấp thu sức mạnh long tâm thành công, nếu không thì chúng ta đều phải chết ở đây. Các anh đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi các anh”.

Lâm Chính nói.

Thu Ngạn nghe xong, nước mắt lưng tròng.

“Cảm ơn Lâm đại nhân, cảm ơn Lâm đại nhân… Hu hu hu…”.

Bọn họ đại nạn không chết, còn được Lâm Chính ban ơn, đương nhiên rất cảm động, cũng rất cảm kích Lâm Chính.

“Đại nhân, chúng ta cứ rời đi vậy sao?”.

Thu Ngạn nhìn cơ quan bị tháo dỡ, không kìm được hỏi.

“Tôi vốn định lợi dụng cơ quan nơi này để đối phó Long Tu, nhưng Long Tu đã chết, tôi cũng có được sức mạnh long tâm. Cơ quan không còn long tâm đã trở thành sắt vụn, không có tác dụng, không đi thì ở lại làm gì?”.

Lâm Chính nói.

Thu Ngạn gật đầu.

Cả đám lập tức theo Lâm Chính rời đi.

Chẳng mấy chốc, đám người Lâm Chính rời khỏi tầng cuối cùng, chạy thẳng lên phía trên.

Lâm Chính rời đi chưa bao lâu, một bóng người lặng lẽ đi vào cửa tầng cuối cùng.

Đó là Diệp Viêm lúc trước đã rời đi.

Diệp Viêm nhìn chằm chằm thi thể không đầu nằm dưới đất, bước nhanh tới, lấy con dao nhỏ trên người ra bắt đầu phân giải thi thể của Long Tu.

“Lâm Chính à Lâm Chính, cảm ơn mày! Long Tu cũng tính là nhân vật không tầm thường ở Long tộc, nếu có được thi thể ông ta sẽ giúp ích rất lớn cho việc hấp thu long mạch của tao sau này!”.

Hai mắt Diệp Viêm nóng bừng, động tác cũng nhanh nhẹn.

“Không cần cảm ơn!”.

Đúng lúc đó, sau lưng Diệp Viêm vang lên giọng nói lạnh lùng.

Cả người Diệp Viêm run lên, quay đầu nhìn về phía cửa, bấy giờ mới thấy đám người Lâm Chính đã rời đi lại quay về.

Diệp Viêm sửng sốt, ý thức được gì đó.

“Hóa ra mày giả vờ rời đi để dụ tao ra?”.
Chương 5199: Được ăn cả ngã về không

Diệp Viêm sa sầm mặt, âm thầm siết chặt nắm đấm.

Hắn không ngờ được Lâm Chính lại quay về.

“Diệp Viêm, không phải lần đầu tao và mày giao đấu, sao tao lại không hiểu mày được?”.

Lâm Chính chậm rãi đi tới, bình tĩnh lên tiếng: “Sở dĩ mày tiếp cận Long Tu là vì thân xác của ông ta. Thật ra tao biết mày không rời đi, vì mày biết Long Tu chắc chắn sẽ chết. Mày muốn đợi tao giải quyết xong Long Tu, mày sẽ thuận lợi hấp thu thân xác của ông ta tăng cường thực lực, đúng không?”.

Diệp Viêm nheo mắt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Xem ra mày hiểu rất rõ về tao!”.

“Cũng không tính là hiểu rõ, tao chỉ biết loại người như mày rất tham, nhưng không phải vì danh lợi mà là vì thực lực. Mày có khát cầu gần như điên cuồng về tu vi thực lực! Khát cầu này có lợi cũng có hại, tao tin mày chắc chắn sẽ mắc bẫy!”.

Lâm Chính nói.

Diệp Viêm hít sâu một hơi, trong con ngươi dâng tràn vẻ bất lực vô tận.

“Xem ra tao định sẵn sẽ thất bại trong tay mày!”.

“Diệp Viêm, giữa tao và mày vốn không có quá nhiều thù oán, nhưng mày thề phải giết tao, tao bất đắc dĩ mới làm vậy. Hơn nữa, tao hiểu mày, dù giữa chúng ta không có thù hận, mày cũng sẽ diệt trừ tao, bởi vì mày không cho phép ai có thiên phú vượt hơn mày!”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Không sai”.

Diệp Viêm gật đầu, sau đó lấy châm bạc từ thắt lưng ra, đâm từng cây lên người mình.

“Giữa tao và mày sớm muộn cũng sẽ có một trận chiến sinh tử, chuyện này không thể tránh được. Nhưng tao không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy!”.

“May là tao còn cơ hội! Lâm Chính, mày chưa chắc đã thắng!”.

Nói xong, Diệp Viêm đâm toàn bộ châm bạc trong tay vào thi thể của Long Tu.

Châm bạc cắm ngập vào cơ thể ông ta, sau đó.

Ực!

Ực!

Ực…

Tiếng nuốt quỷ dị vang lên, sau đó thì thấy xác thịt của Long Tu dần dần tan ra, đi dọc theo châm bạc và long lực trên châm bạc vào cơ thể Diệp Viêm.

“Xem ra thủ đoạn mày đoạt lấy thân xác của người khác cũng đã nâng cao! Không tệ! Không tệ! Nhưng chỉ dựa vào thân xác của Long Tu thì e là không có tác dụng gì!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Dù là vậy, tao cũng chỉ có thể liều một trận!”.

Ánh mắt Diệp Viêm dần trở nên dữ tợn, mắt đỏ lên, ngập tràn vẻ quyết tuyệt.

Hắn biết Lâm Chính sẽ không tha cho hắn, hắn cũng sẽ không tha cho Lâm Chính.

Lần này nhất định phải phân định sinh tử.

Máu thịt vào trong cơ thể Diệp Viêm, cơ thể Diệp Viêm bắt đầu xuất hiện nhiều mạch máu dữ tợn đáng sợ. Số mạch máu này giống như rắn rết bò trên hai cánh tay hắn, trong mỗi mạch máu đều là long lực tinh thuần nhất của Long Tu.

Lâm Chính nhíu mày.

Thủ đoạn hấp thu máu thịt của Diệp Viêm hơn xa cấy thân xác người khác vào người hắn nhiều.

Xem ra Diệp Viêm cũng đã có kỳ ngộ.

Nhưng không sao, hôm nay anh chắc chắn sẽ không để kẻ này chạy thoát.

Thân xác Long Tu hoàn toàn dung hòa, tiếng thở của Diệp Viêm cũng trở nên nặng nề hơn.

Hắn rút châm bạc ra lần nữa, đâm vào cơ thể mình, đồng thời đánh một chưởng vào tim mình.

“Thiêu đốt thọ nguyên?”.

Lâm Chính nhíu mày.

Lần này Diệp Viêm đã đánh cược tất cả, được ăn cả ngã về không.

“Không thành công thì thành nhân, Lâm Chính, dù tao có thất bại cũng sẽ xé của mày một miếng thịt!”.

Diệp Viêm nói.

Tim hắn vỡ nát, sức mạnh bắt đầu thiêu đốt, lan ra toàn thân hắn.

Khí tức tàn bạo lan tràn xung quanh.

Đám người Thu Ngạn sợ đến mức lùi về sau liên tục, ai cũng sởn gai ốc, hai chân run lẩy bẩy…
Chương 5200: Mày thua rồi

Không biết qua bao lâu, khí tức tàn bạo của Diệp Viêm dần dần ổn định.

Lúc này, trên người hắn giống như toàn là máu sôi trào.

Mái tóc hắn bị huyết khí như lửa thổi bay, quần áo lay động, tay chân có vết máu dữ tợn bao phủ, khí tức tàn bạo không ngừng dâng cao.

“Đây là toàn bộ sức mạnh của mày rồi sao?”.

Lâm Chính hờ hững nhìn Diệp Viêm, bình tĩnh lên tiếng.

“Không đủ sao?”.

Diệp Viêm nói, bỗng cử động cánh tay.

Keng!

Một lưỡi dao máu xuất hiện trên vai hắn, giống như trăng lưỡi liềm bay lên trời, đánh thẳng về phía Lâm Chính.

Đó là đòn tấn công hội tụ bởi long lực tinh thuần nhất.

Cắt đá chặt sắt dễ như trở bàn tay!

Đám người Thu Ngạn sợ đến mức chạy ra khỏi cổng lớn.

Nhưng Lâm Chính đối diện với đòn tấn công này lại vô cùng bình tĩnh.

Keng!

Khi nó đến gần, Lâm Chính vung tay, tay không phá tan lưỡi dao máu.

Lâm Chính được sức mạnh long tâm cường hóa, thân xác có thể gọi là vô địch.

Mỗi một tấc da thịt trên người anh giống như được vảy rồng che phủ, đao kiếm không thể đâm vào.

Ánh mắt Diệp Viêm nghiêm nghị, nhưng không hề khiếp sợ, nhảy vọt lên lao về Lâm Chính.

Thanh kiếm Bạch Cốt lại xuất hiện trong tay hắn.

“Lâm Chính, hôm nay giữa tao và mày nhất định phải có một người chết tại đây!”.

Diệp Viêm gào lên, kiếm Bạch Cốt chấn động điên cuồng, kiếm khí rơi xuống như mưa.

“Mày không phải là đối thủ của tao nữa rồi!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, vung tay lên trời.

Vèo!

Một luồng long lực màu trắng nhạt hóa thành lồng khí bao trùm trên đỉnh đầu anh.

Mưa rơi lên lồng khí, nhưng không thể phá được nó.

Lâm Chính lại vung tay.

Soạt!

Lồng khí đột nhiên di động, đánh về phía Diệp Viêm.

Diệp Viêm kinh hãi, hai tay cầm kiếm Bạch Cốt chém từ trên xuống, đánh về phía lồng khí.

Vụt!

Kiếm Bạch Cốt xuyên qua lồng khí.

Trong nháy mắt kiếm đâm xuyên, lồng khí nổ tung thành vô số mảnh vụn, nhắm về phía Diệp Viêm mà cắt.

Diệp Viêm nghiến răng, chống đỡ sự tấn công của mảnh vụn.

Đợi mảnh vụn rơi xuống đất, hắn đã đầy thương tích, cơ thể không còn chỗ nào lành lặn, máu không ngừng chảy ra từ trong cơ thể, nhuộm đỏ mặt đất dưới chân.

“Đao xuất!”.

Lâm Chính hô lên, vung tay.

Một luồng sáng trắng lóe qua, Thiên Sinh Đao xuất hiện ở lòng bàn tay anh.

“Long Ngâm!”.

Lâm Chính lại hô lên, Thiên Sinh Đao trong tay lay động.

Gào!

Tiếng rồng kêu mãnh liệt thoát ra từ trên lưỡi đao của Thiên Sinh Đao. Đao khí lan tràn, nhanh chóng ngưng tụ thành một con rồng màu vàng, lao về phía Diệp Viêm.

Diệp Viêm biến sắc, giơ kiếm Bạch Cốt ra chống đỡ.

Vù!

Con rồng đánh mạnh lên kiếm Bạch Cốt. Sức mạnh dồi dào khiến Diệp Viêm liên tục lùi về sau, cơ thể chấn động.

Xoạt!

Nhưng khi hắn vất vả chặn được con rồng đó, Lâm Chính đã đến gần.

Không hay!

Diệp Viêm ngạc nhiên, vội vàng lùi về sau, muốn kéo dãn khoảng cách.

Nhưng… quá chậm!

Xoẹt!

Một ánh đao lướt qua.

Diệp Viêm vừa lùi về sau cảm thấy cánh tay trái của mình trống rỗng, nhìn lại mới phát hiện cánh tay trái của mình đã bị Lâm Chính chém xuống, máu tuôn ra như suối, rải trên mặt đất.

Hoàn toàn không phải đối thủ!

Tim Diệp Viêm thắt chặt, hai mắt trừng lớn.

Hắn không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, Lâm Chính không những nâng cao thực lực cao hơn mình mà còn tạo thành khoảng cách lớn với mình như vậy…

Lâm Chính một tay cầm Thiên Sinh Đao, bước từng bước về phía Diệp Viêm.

Khí trường to lớn và áp lực vô tận gần như khiến người ta nghẹt thở.

“Diệp Viêm, mày thua rồi!”.

Lâm Chính vừa đi tới vừa nói.

Diệp Viêm theo bản năng lùi về sau.

Nhưng… phía sau hắn đã không còn đường nào nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK