Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 936: Tôi biết Thiên Huyền Thảo ở đâu

Chuyện của nhà họ Lương gây chấn động cả Yên Kinh. Ngay tối đó có rất nhiều gia tộc tới hỏi thăm tình hình. Những người có mặt tại hiện trường thì run rẩy, chỉ muốn tránh xa.

Đêm khuya. Cả Yên Kinh vẫn sáng đèn. Trận chiến giữa Lệ Vô Cực và thần y Lâm dù không diễn ra quá lâu nhưng màn quyết đấu đặc sắc vấn in sâu trong tâm trí của đám đông. Không ai có thể quên được. Lúc này, cuộc chiến đó đã trở thành truyền thuyết ở Yên Kinh rồi.

Tại nhà họ Lâm. Mấy người Lâm Hình, Lâm Thái đang ngồi tập trung trong từ đường. Mấy người Lâm Ngữ Yên cũng có mặt.

Ai cũng cầm điện thoại của mình và nhìn chăm chăm đoạn video đang được phát. Đây là đoạn video do một người có mặt ghi lại được.

Hình ảnh không được rõ nét. Không phải do người quay kém mà là do tốc độ quay không bắt kịp với tốc độ giao đấu của hai người .

Đoạn video này đã được truyền khắp các diễn đàn võ thuật Hoa Quốc rồi. Các diễn đàn bùng nổ bình luận. Từng người nhà họ Lâm đều nhìn chăm chăm vào màn hình với sắc mặt vô cùng kỳ quái. Kinh ngạc có, bàng hoàng có, hoảng sợ cũng có…

“Nhanh quá bố ơi. Dù còn để tốc độ chậm để xem thì cũng không thể nào bắt được động tác của họ”, Lâm Ngữ Yên hít một hơi thật sâu, giơ điện thoại lên vào nói.

“Dù sao thì đây cũng là cuộc chiến thiên kiêu mà. Có thể trở thành thiên kiêu thì người thường sao so bì được?”, Lâm Thái trầm giọng. “Nhưng là thiên kiêu thì đã sao? Thiên tài nhà họ Lâm đủ sức đối kháng! Giờ điều khiến bố lo lắng không phải là thiên kiêu mà là thần y Lâm!”

“Thần y Lâm chẳng phải cũng là thiên kiêu sao? Cùng lắm thì giờ là song lệnh thiên kiêu mà thôi!”, Lâm Hình nói bằng vẻ vô cảm.

“Song lệnh à?”

Lâm Thái lắc đầu: “Có thể mọi người đánh giá thấp cậu ta rồi. Nghe nói thiên kiêu Huyết Trường Phong của đảo Vong Ưu cũng đã bị mất thiên kiêu lệnh rồi!”

“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng.

“Huyết Trường Phong mất thiên kiêu lệnh…thì liên quan gì tới thần y Lâm chứ?”, một người hỏi.

“Lúc trước, trên đảo Vong Ưu xảy ra biến cố, tình hình cụ thể thì do người ở đảo đã bịt chặt tin tức nên không nắm rõ, nhưng ngay này hôm đó Lương Huyền Mi cũng từ đảo trở về Yên Kinh, mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao?”

“Hơn nữa thần y Lâm còn coi Lương Huyền Mi như em gái. Mối quan hệ giữa hai người họ chắc chắn không bình thường. Vậy thì, mọi người thấy miếng lệnh bài của Huyết Trường Phong sẽ do ai đoạt được đây?”, Lâm Thái nói.

Dứt lời, cả nhà họ Lâm đều nín thở.

“Tam…tam lệnh thiên kiêu sao?”, Lâm Ngữ Yên run rẩy nói.

“Trong lịch sử chỉ có một vị là tam lệnh thiên kiêu! Lâm Thái, chuyện này không thể nói linh tinh được, nếu không sẽ gây ra ồn ào đấy!", Lâm Hình nói giọng khàn khàn .

“Cũng chỉ là suy đoán. Hơn nữa việc suy đoán này cũng có chứng cứ. Nếu như thần y Lâm thực sự là tam lệnh thiên kiêu thì từ thái độ trước đây của cậu ta với nhà họ Lâm có thể thấy cậu ta rất có ác cảm với chúng ta. Hoặc là hóa địch thành bạn, hoặc là phải làm gì đó”, Lâm Thái nói.

“Tức là…”

“Tức là cần phải báo lên cho các trưởng lão. Tốt nhất là cần có biện pháp đối phó toàn diện”, dứt lời, cả căn phòng chìm trong im lặng.

Các gia tộc lớn của Yên Kinh về cơ bản có cùng suy nghĩ như nhà họ Lâm. Tất cả đều cảm thấy bất ngờ trước cuộc chiến vừa rồi, đồng thời tích cực nghĩ cách. Nhất là sau khi thần y Lâm có thêm một Thiên Kiêu Lệnh nữa. Ai ai cũng cảm thấy không dám tin.

Lâm Chính chẳng buồn quan tâm tới những điều đó. Lúc này anh đang tức tốc tới bệnh viện.

“Thần y Lâm, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Tình hình của bệnh nhân rất tệ. Phổi của cô ấy xảy ra vấn đề, bắt đầu xơ cứng rồi. Cậu xem báo cáo kết quả kiểm tra này”, một vị bác sĩ chạy tới, đưa bệnh án cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy. Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.

“Thần y Lâm, trước mắt chỉ có hiệp hội nước Mễ mới có đủ thiết bị điều trị cho cô Lương. Cơ sở vật chất chỗ chúng tôi có phần lạc hậu. Nhưng dù là nước Mễ thì cũng chỉ có thể hòa hoãn được bệnh tình chứ không trị tận gốc được”.

“Vậy phải làm sao?”, Cung Hỉ Vân cuống cả lên.

“Rất phức tạp. Trước mắt, hiệp hội y học không có đầy đủ phương pháp để trị tận gốc cho cô ấy, hơn nữa nhìn từ báo cáo thì vùng bụng của cô Lương không chỉ bị xơ cứng mà ngay cả xương của cô ấy cũng xuất hiện vấn đề”.

Đám đông tái mặt.

“Đưa tôi đi gặp Lương Huyền Mi, tôi muốn đích thân chẩn đoán cho cô ấy”, Lâm Chính trầm giọng.

“Thần y Lâm, mời bên này”, vị bác sĩ kia vội vàng nói rồi dẫn đường. Lâm Chính nhanh chóng tới phòng bệnh ICU để gặp Lương Huyền Mi. Thế nhưng cô ta lúc này đã hôn mê sâu, cơ thể toàn là dây rợ, nhìn trông vô cùng đáng sợ.

Vừa mới rời đi có một lúc mà Lương Huyền Mi đã thành ra như thế này rồi sao? Đúng là đời vô thường.

Nhà họ Lương không biết tình hình của cô ta tệ hại tới mức này nên chỉ có mỗi Vệ Yến ở lại chăm sóc cho cô ta.

Lâm Chính lấy ra một cây châm, xắn tay áo của Huyền Mi lên và châm lên tay cô gái. Sau đó tại các vị trí quan trọng, anh cũng ấn nhẹ vài cái. Cuối cùng là bắt mạch cho cô ta.

Một lúc sau, Lâm Chính đặt tay Huyền Mi xuống. Nhưng sắc mặt của anh trông vô cùng khó coi.

“Thần y Lâm, tình hình thế nào rồi?”, một bác sĩ hỏi.

“Còn tệ hơn những gì ông kiểm tra nữa”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Đến cả cậu cũng không chữa trị được sao?”

Lâm Chính im lặng một lúc. Đám đông hiểu điều đó có nghĩa là gì. Thần y Lâm dù sao cũng không phải là thần. Không phải bệnh gì anh cũng có thể chữa trị được.

Lâm Chính lấy ra một túi đựng châm, cắm thêm lên người Huyền Mi. Mỗi một cây châm đâm xuống thì sắc mặt của Huyền Mi lại tốt lên đôi chút dù vẫn còn tái nhợt.

“Tôi xử lý sơ qua hệ thống mai mạch cho cô ấy. Thế nhưng việc phổi bị xơ và xương toàn thân gặp vấn đề thì vẫn phải dựa vào máy móc và sự chăm sóc của mọi người. Giai đoạn này phiền tới mọi người rồi”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Thần y Lâm nói gì vậy. Cứu người là chức trách của chúng tôi mà. Là điều chúng tôi nên làm…có điều thần y Lâm, nghe vậy thì có vẻ như cậu định rời đi phải không?”

“Tôi đi tìm một vị thuốc có khả năng sẽ cứu được Lương Huyền Mi”, Lâm Chính trầm giọng.

Tình hình của Lương Huyền Mi phải tìm một loại thuốc Đông y tương ứng thì may ra mới chữa khỏi được. Dù có là Sâm Hoàng thì cũng chưa chắc.

“Thuốc gì mà thần kỳ vậy?”, mọi người tò mò hỏi.

“Một loại thuốc có tên là Thiên Huyền Thảo. Chỉ đáng tiếc, nó rất hiếm…tôi không biết chúng sinh trưởng ở đâu?", Lâm Chính nói.

“Thiên Huyền Thảo à?”, mọi người nhìn nhau. Chưa ai nghe qua bao giờ.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt từ ngoài vọng vào: “Tôi biết ở đâu có Thiên Huyền Thảo”.

Nghe thấy vậy, tất cả đồng loạt quay qua nhìn. Họ thấy Lệ Vô Cực băng bó như một xác ướp đang ngồi ở xe lăn trước cửa.
Chương 937: Kỳ Lân Môn

“Lệ Vô Cực?”, Từ Thiên nhíu mày.

Cung Hỉ Vân lập tức cảnh giác.

“Không cần căng thẳng như vậy, tôi đã thành thế này rồi, các người cảm thấy tôi còn có thể làm gì được các người?”, Lệ Vô Cực liếc nhìn Cung Hỉ Vân, thản nhiên nói.

Cung Hỉ Vân sững sờ, lúc này mới hơi thả lỏng.

“Bác sĩ Trương, ở đây nhờ cả vào anh. Nếu có yêu cầu gì thì có thể nói với cô Vệ Yến, trợ lý của tôi”, thần y Lâm nói với bác sĩ ở bên cạnh.

“Thần y Lâm, đây là chuyện nên làm, nếu cậu có thời gian, có thể mở một cuộc tọa đàm với khoa Đông y của bệnh viện chúng tôi không? Bác sĩ của bệnh viện chúng tôi rất hi vọng có thể học tập một số kinh nghiệm tâm đắc từ cậu”, bác sĩ Trương nắm tay Lâm Chính nói.

“Không thành vấn đề, có thời gian chúng ta hãy cùng nhau giao lưu học hỏi”, Lâm Chính mỉm cười nói, sau đó ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt Lâm Chính dần dần biến mất.

Anh bình tĩnh nhìn sang Lệ Vô Cực: “Ở đâu có?”.

“Kỳ Lân Môn!”.

“Kỳ Lân Môn? Đó là đâu?”, Lâm Chính nhíu mày, hỏi.

“Đó là tông môn của tôi, còn vị trí thì vô cùng bí mật, tôi có thể đưa anh đi”, Lệ Vô Cực nói.

“Vậy ý anh là muốn giao dịch với tôi? Anh dẫn tôi đến Kỳ Lân Môn, tôi sẽ chữa trị vết thương trên cơ thể anh?”, Lâm Chính hỏi.

“Không cần, tôi dẫn anh đến Kỳ Lân Môn luôn là được, còn chữa hay không cũng không sao”, Lệ Vô Cực bình tĩnh nói.

“Ồ? Ý anh là anh không muốn hồi phục nữa?”, Lâm Chính tò mò nhìn anh ta.

“Tôi đã nhìn thấu rồi, có võ công hay không thì có tác dụng gì? Có thể thắng nổi lòng người không?”, đôi mắt Lệ Vô Cực vô cùng sâu sắc, khàn giọng nói.

Lông mày Lâm Chính khẽ động đậy, không nói gì.

“Ở hậu sơn của Kỳ Lân Môn có một cấm địa, trong cấm địa có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. Thần y Lâm, nếu anh muốn chữa trị cho em gái anh thì có thể đến Kỳ Lân Môn tìm thuốc. Tôi từng nghe người trong môn nói về chuyện của Thiên Huyền Thảo, có lẽ ở đó sẽ có. Tôi nghĩ anh có thể mang theo vài đan dược thần kỳ mà anh luyện chế đến Kỳ Lân Môn đổi lấy Thiên Huyền Thảo. Nếu anh đồng ý, ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi”, Lệ Vô Cực nói.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Được, nếu vậy tôi sẽ sắp xếp chuyên cơ ngay trong đêm, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!”.

“Ngày mai anh hãy đến bệnh viện tìm tôi”, Lệ Vô Cực nói, sau đó đẩy xe lăn rời đi.

“Đợi đã”, Lâm Chính hô lên.

“Thần y Lâm còn chuyện gì sao?”, Lệ Vô Cực hơi nghiêng đầu sang.

Lâm Chính đi tới, lấy Sâm Hoàng từ túi bên trong áo ra, tước một mảnh sâm bé bằng móng tay đưa qua.

“Ngậm trong miệng một đêm! Ngày mai tôi không muốn đẩy anh đến Kỳ Lân Môn đâu”.

Lệ Vô Cực nghe vậy thì đồng tử hai mắt co lại, run rẩy đưa tay nhận lấy mảnh sâm.

“Cảm ơn”.

“Không cần cảm ơn, mỗi người lấy thứ mình cần mà thôi”.

Lâm Chính nói xong bèn quay người rời khỏi.

Anh gọi điện thoại cho Mã Hải.

Hiệu suất của Mã Hải quả thật không tệ, khi Lâm Chính rời khỏi Giang Thành, Mã Hải đã bố trí máy bay tư nhân.

Sáng ngày hôm sau, Lệ Vô Cực đứng dậy khỏi giường bệnh.

Hắn cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức.

Nhưng… cũng chỉ là đau nhức.

So với tình trạng toàn thân mất đi tri giác như ngày hôm qua, hắn thích cảm giác đau nhức này hơn.

Hơn nữa, hắn phát hiện… tứ chi của mình dường như đã có thể cử động nhẹ.

Lệ Vô Cực vô cùng kinh ngạc, nhìn hai tay mình, phát hiện nhiều vết thương trên đó đã lành, hắn ngây ra trong chốc lát, sau đó run rẩy bước xuống giường.

Mặc dù động tác không tính là nhanh nhẹn, nhưng cuối cùng hắn cũng đã khôi phục được năng lực hành động.

“Y tá! Y tá!”.

Lệ Vô Cực kích động hét lên.

Chẳng mấy chốc, một y tá vội vã chạy vào phòng bệnh.

“Anh Lệ, bây giờ anh vẫn chưa thể cử động tùy tiện… Anh… Sao có thể như thế?”.

Nhìn thấy Lệ Vô Cực xuống được giường đi lại, y tá cũng sững sờ.

Cho đến giờ này chỉ mới qua một đêm…

Sau khi kiểm tra một phen, ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc.

“Anh Lệ, khả năng hồi phục của anh thật tốt… Trời ạ, đúng là kỳ tích… Xem ra người luyện võ các anh đúng là rất khác biệt”, bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra mà cảm khái không thôi.

“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm!”.

Lệ Vô Cực lẩm bẩm, trong mắt lóe lên ánh nhìn phức tạp.

Hắn đột nhiên cảm thấy, mấy năm qua hắn luôn đi sai phương hướng.

Luyện võ đến cảnh giới cao thì có tác dụng gì?

Như thế chỉ có thể quyết định cái chết của người khác.

Còn y võ thì lại chân chính nắm giữ sinh mạng của người khác.

“Cậu Lệ, Chủ tịch Lâm đã đợi cậu ở trên xe”, Cung Hỉ Vân đi tới, nói với Lệ Vô Cực trong phòng bệnh.

“Được!”.

Lệ Vô Cực đột nhiên bừng tỉnh, đi ra ngoài.

“Anh Lệ, bây giờ anh vẫn chưa thể xuất viện, phải theo dõi thêm”, bác sĩ hô lên.

“Không cần đâu, bây giờ tôi cảm thấy rất tốt!”.

Lệ Vô Cực la lên, sau đó chạy xuống lầu.

Trên xe.

“Cảm giác thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Tốt hơn rất nhiều rồi, y võ của thần y Lâm đúng là khiến người ta khâm phục!”, Lệ Vô Cực cảm khái.

“Xuất phát thôi!”, Lâm Chính nói.

Từ Thiên gật đầu, lái xe đến thẳng sân bay.

Máy bay tư nhân mà Mã Hải bố trí đã đậu ở bãi trống trong sân bay, hai người lên máy bay, xuất phát đến sân bay núi Thiên Côn.

Vị trí của Kỳ Lân Môn nằm ở sâu trong núi Thiên Côn đó…
Chương 938: Tình hình rất không ổn

Lâm Chính nặng nề tâm sự, dọc đường luôn cúi đầu suy nghĩ.

Lệ Vô Cực tỏ ra cực kỳ câu nệ.

Thỉnh thoảng hắn nhìn Lâm Chính rồi lại nhìn cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.

Có lẽ cảm thấy như vậy rất lúng túng, Lâm Chính phá vỡ bầu không khí này trước.

“Anh rất thích Trịnh Tử Nhã sao?”.

Anh vừa lên tiếng, vẻ mặt Lệ Vô Cực đã thay đổi, nhưng chẳng mấy chốc đã quay về nguyên trạng.

“Vốn dĩ rất thích, nhưng nghĩ kỹ lại đột nhiên cảm thấy cái gọi là thích thật chẳng đáng giá”.

“Tình yêu của anh được xây dựng bởi việc đáng giá hay không đáng giá sao?”.

“Anh không biết đâu, lần đầu tôi xuống núi đã quen với Trịnh Tử Nhã”, Lệ Vô Cực nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Lúc đó tôi không hiểu gì, rất tò mò về mọi thứ ở thế giới thế tục, Trịnh Tử Nhã đã đưa tôi vào thế giới này, đương nhiên tôi có tình cảm đặc biệt với cô ấy”.

Lâm Chính nghe vậy, lặng lẽ gật đầu.

Hoa Quốc có rất nhiều người luyện võ giống như Lệ Vô Cực.

Những người này đa số đều thuộc các môn phái ẩn thế. Bọn họ bắt đầu học võ từ nhỏ, cực kỳ ít tiếp xúc với thế giới đầy màu sắc này, cho nên lần đầu xuống núi sẽ không biết gì cả.

Nếu lúc đó có ai có thể giúp bọn họ, dẫn bọn họ tìm hiểu cái đặc sắc của thế giới này, vậy thì bọn họ sẽ nảy sinh tình cảm đặc biệt với người đó.

Hoặc là tình bạn, hoặc là tình cảm hơn cả tình bạn.

Rất rõ ràng, Lệ Vô Cực có cảm giác như vậy với Trịnh Tử Nhã.

Có lẽ cũng có tình yêu ở trong đó, nhưng Trịnh Tử Nhã chỉ lợi dụng Lệ Vô Cực mà thôi.

“Sau khi xuống núi, tôi đã đi rất nhiều nơi, cũng quen biết được Trịnh Tử Nhã. Tôi khiêu chiến khắp nơi theo lời cô ấy nói, lấy được danh tiếng, thậm chí đối đầu với thiên kiêu, trở thành cao thủ trên bảng thiên kiêu. Còn cô ấy thì dẫn tôi vào Hiệp hội Võ thuật, đồng thời đồng ý làm bạn gái tôi. Cô ấy nói nếu tôi có thể chiến thắng anh, cô ấy sẽ gả cho tôi…”, nói đến đây, Lệ Vô Cực dừng lại.

“Xem ra tôi đã làm dở dang một mối hôn sự”, Lâm Chính nghiêng đầu nói.

“Xin đừng nói vậy, thật ra tôi còn phải cảm ơn anh, ít nhất anh có thể giúp tôi nhìn rõ Trịnh Tử Nhã chỉ đang lợi dụng tôi. Nếu cô ta yêu tôi thì sao lại bỏ tôi mà đi? Nếu thật sự cưới người phụ nữ đó, e rằng sau này cũng sẽ rất bi thảm”, Lệ Vô Cực cười chua chát.

Lâm Chính không nói gì.

Anh biết Lệ Vô Cực chỉ đang dối lòng mà thôi.

Có lẽ hắn thật sự rất thất vọng về Trịnh Tử Nhã, nhưng trong lòng hắn vẫn còn yêu Trịnh Tử Nhã…

Chỉ là hắn có thể buông bỏ.

“Vậy vì sao anh đồng ý nói cho tôi biết nơi có Thiên Huyền Thảo? Còn đồng ý đưa tôi đến đó?”, Lâm Chính bỗng nhiên hỏi.

“Chỉ là tôi đã nghĩ thông suốt mà thôi”.

Lệ Vô Cực nhìn xa xăm, hạ giọng nói: “Tôi không thể né tránh nữa, tôi muốn quay về chuộc tội”.

“Chuộc tội?”.

Lâm Chính ngạc nhiên.

“Thật ra tôi đã phạm lỗi nên mới phải rời khỏi Kỳ Lân Môn, dù đó không phải lỗi của tôi. Sư phụ hi vọng tôi có thể tạm thời rời khỏi sơn môn tránh gió bão, vì vậy tôi mới ra ngoài, nhưng lại để một mình sư phụ ở lại tông môn chịu trừng phạt. Bây giờ nghĩ lại, tôi thật là bất hiếu”, Lệ Vô Cực thở dài.

Lâm Chính không lên tiếng.

Chuyện của tông môn người ta, anh không muốn can thiệp, anh chỉ muốn trao đổi Thiên Huyền Thảo về cứu Lương Huyền Mi.

Máy bay nhanh chóng đáp xuống sân bay núi Thiên Côn.

Mã Hải sắp xếp xe ở địa phương đưa hai người lên núi.

Lâm Chính không dẫn người khác đi cùng, tông môn thuộc Ẩn Phái như Kỳ Lân Môn rất kiêng kị người thế tục đến quấy rầy.

Xe đến lưng núi thì dừng lại, lên thêm nữa thì không còn đường, toàn là đá lởm chởm và rừng cây um tùm, chỉ có thể đi bộ.

Mặc dù Lệ Vô Cực được mảnh sâm khôi phục, nhưng cũng chỉ tàm tạm, không tính là nhanh nhẹn, leo núi cực kỳ khó khăn.

Hai người đi khoảng một tiếng, mặt trời dần về tây mới nhìn thấy một thềm đá mọc đầy rêu xanh.

Cuối thềm đá là một kiến trúc cổ xưa giống như đạo quán.

Trên kiến trúc có một bức hoành mang đậm dấu ấn của thời gian.

Kỳ Lân Môn!

Lâm Chính thấy vậy cực kỳ kích động, lập tức bước lên thềm đá rêu xanh.

Khi chân anh vừa mới bước lên bậc thầm đầu tiên, một giọng quát lạnh lùng đột nhiên vang lên.

“Kẻ nào dám đến quấy nhiễu Kỳ Lân Môn?”.

Giọng nói đó vừa vang lên, một bóng người không biết ở đâu xuất hiện, dừng trước mặt hai người như một tia chớp.

Tốc độ rất nhanh.

Lâm Chính khẽ nhíu mày.

“Là Thanh Diệp sư huynh? Vô Cực bái kiến sư huynh!”.

Lệ Vô Cực vội chắp tay hành lễ với người đó.

Đó là một người hơn ba mươi tuổi, mặc đồng phục màu đen.

Hắn để râu dê dài, hai tay chắp sau lưng, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Hắn hờ hững liếc nhìn Lệ Vô Cực, sau đó lạnh lùng hỏi: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là con chó này! Cậu cũng có mặt mũi quay lại đây?”.

Sắc mặt Lệ Vô Cực hơi thay đổi, khẽ giọng nói: “Thanh Diệp sư huynh, tôi về thăm sư phụ, không biết sư phụ có khỏe không…”.

“Ha, sư phụ cậu? Không khỏe! Rất không khỏe! Bây giờ ông ta đã bị nhốt trong nhà lao, ít nhất phải nửa năm nữa mới có thể ra ngoài”.

“Cái gì?”.

Lệ Vô Cực biến sắc: “Sư huynh, vì sao lại như vậy?”.

“Ha, còn không phải vì đồ đệ tốt như cậu rước họa về sao? Bản thân cậu đánh lén làm Vô Hằng sư huynh bị thương, cậu lại tự trốn khỏi tông môn, sư phụ cậu gánh tội thay cậu, tông môn đã nhốt sư phụ cậu lại để trừng phạt! Trong thời gian bị nhốt, ngày nào ông ta cũng chỉ ăn chuột, bọ chết, những thứ này đều nhờ đồ đệ tốt như cậu ban cho đấy!”, người tên Thanh Diệp đó khẽ cười thành tiếng.

Lệ Vô Cực tái mặt.

Hắn đã bao giờ nghĩ tới sư phụ mình lại bị mình hại thê thảm như vậy…

“Tôi muốn gặp môn chủ! Tôi muốn gặp môn chủ!”, Lệ Vô Cực lập tức hét lên, tâm trạng kích động.

“Được, đi thôi! Cậu đến rồi cũng xem như có lời giải thích!”, Thanh Diệp cười nhạt nói, sau đó dẫn Lệ Vô Cực và Lâm Chính bước nhanh vào trong Kỳ Lân Môn.

Chẳng mấy chốc, người trong Kỳ Lân Môn đã sôi sục.

Không ít người tụ tập trong đại điện.

Lâm Chính nhìn quanh đại điện, đại điện rộng lớn, ở chính giữa có một bức tượng điêu khắc kỳ lân sống động như thật.

Ở hai bên có rất nhiều người đứng.

Mỗi một người đều tràn trề sức lực, khí tức siêu phàm.

Chỉ là nhìn tư thế của những người này… ai nấy đều mang bộ dạng phán xét.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên.

“Vô Hằng sư huynh của anh là ai?”, Lâm Chính nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Lệ Vô Cực.

“Anh ta là con trai của phó môn chủ, cũng là một nhân vật thiên tư trác tuyệt. Trong Kỳ Lân Môn có tôi và anh ta thiên phú tốt nhất. Mấy năm trước, tông môn mở đại hội tỷ võ của các đệ tử lần thứ nhất, tôi và anh ta ai có thể chiến thắng đối thủ thì sẽ là người đứng đầu các đệ tử trong tông môn. Nhưng đêm trước ngày tỷ võ, anh ta đột nhiên bị thương, sau đó anh ta tuyên bố với tông môn rằng vì tôi đánh lén anh ta nên mới ra cớ sự! Tông môn nổi giận muốn bắt tôi, nhưng sư phụ biết tôi sẽ không làm ra chuyện như vậy, cho nên bảo vệ tôi hết mực. Phó môn chủ lại nhất quyết phải dồn tôi vào chỗ chết. Sư phụ không làm gì được, đành lặng lẽ đưa tôi rời khỏi tông môn”, Lệ Vô Cực nhỏ giọng nói.

Lâm Chính nghe vậy, sắc mặt nghiêm nghị.

“Nói vậy là tình hình của chúng ta rất không ổn…”.
Chương 939: Thần y Lâm tiếng tăm lừng lẫy

“Anh yên tâm, mặc dù bố của Vô Hằng là phó môn chủ, nhưng tôi tin các vị trưởng lão và môn chủ vẫn rất công bằng. Tôi vốn không làm gì hổ thẹn với lương tâm, có gì phải sợ đối chất với bọn họ? Huống hồ, sư phụ rơi vào kết cục hôm nay đều là do tôi gây ra, tôi phải chịu trách nhiệm chuyện này!”, Lệ Vô Cực hùng hồn nói.

“Nhưng vấn đề là bây giờ anh đã mất hết võ công, nếu tông môn đứng về phía anh thì phải trừng phạt Vô Hằng nghiêm khắc. Anh cảm thấy Kỳ Lân Môn sẽ vì một kẻ vô dụng không có chút võ công nào mà trừng phạt một thiên tài sao? Thế nên, nếu anh muốn đối chất, kết cục chỉ có một, đó là anh sẽ phải nhận tội danh này! Anh còn không hiểu sao?”, Lâm Chính nói.

Lệ Vô Cực nhíu mày, âm thầm nghiến răng: “Vậy… anh Lâm, bây giờ tôi phải làm sao?”.

“Khoan hãy nghĩ tới chuyện sư phụ anh, bây giờ anh còn khó giữ được mình, vẫn nên nghĩ cách làm sao thoát khỏi đây đi. Còn tôi, tôi chỉ đến để đổi Thiên Huyền Thảo, không can thiệp vào chuyện của tông môn các anh”, Lâm Chính lắc đầu.

Lệ Vô Cực rủ mi mắt.

Đúng vậy, Lâm Chính không cần thiết phải giúp hắn, nếu nói về nhân tình, lúc Lâm Chính giúp hắn khôi phục khả năng đi lại thì đã trả rồi, không thể nào vì hắn mà đắc tội với Kỳ Lân Môn.

“Được, thần y Lâm, lát nữa anh cứ làm việc của anh đi, phần tôi không sao đâu. Anh là người ngoài, đúng là không tiện can thiệp, tôi sẽ nghĩ cách”, Lệ Vô Cực cười gượng nói.

“Môn chủ đến!”.

Lúc này, một tiếng hô vang lên.

Sau đó thì thấy vài bóng người vội vã đi vào.

Lâm Chính nghiêng đầu nhìn.

Đi đầu là một người đàn ông oai phong mặc trường bào màu nâu, hai tóc mai bạc trắng.

Gương mặt người đàn ông đầy vẻ phong trần, vẻ mặt không giận tự uy, khí tức sâu không thể dò, vừa nhìn đã biết là cao thủ võ học. Hơn nữa… không phải là võ học bình thường, mà chắc chắc là con đường cổ võ.

Mấy người bên cạnh đa số đều như vậy.

Nhưng có một người khiến Lâm Chính chú ý.

Người đó mặc áo quần hoa lệ, cũng ăn mặc phong cách cổ xưa giống như người xung quanh, trông vẻ ngoài khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng vừa vào cửa, ông ta đã nhìn chằm chằm Lệ Vô Cực, trong mắt toát ra sự lạnh lẽo.

“Bái kiến môn chủ, bái kiến phó môn chủ, bái kiến các vị trưởng lão”.

Đệ tử trong đại điện, kể cả Lệ Vô Cực lập tức hành lễ.

“Miễn lễ!”.

Môn chủ Kỳ Lân Môn phất tay, sau đó ngồi vào vị trí chính giữa ở phía trên.

Những người khác lần lượt ngồi xuống.

Người có ánh mắt lạnh lùng đó lại ngồi xuống vị trí phó môn chủ.

Lâm Chính nhíu mày.

Môn chủ Kỳ Lân Môn liếc nhìn Lệ Vô Cực, sau đó đường nhìn lại quét sang Lâm Chính, hờ hững lên tiếng: “Người này là ai?”.

“Bẩm môn chủ, người này chính là thần y Lâm tiếng tăm lừng lẫy. Lần này anh ta đến đây là muốn đổi Thiên Huyền Thảo từ môn chủ!”, Lệ Vô Cực chắp tay nói.

“Thế nên, người này là do cậu dẫn đến?”, phó môn chủ Lưu Quy ở cạnh lạnh lùng quát hỏi.

Lệ Vô Cực tỏ ra đăm chiêu, nhưng vẫn trả lời: “Bẩm phó môn chủ, đúng vậy”.

“Lệ Vô Cực, cậu thật to gan! Dám tự tiện dẫn người ngoài vào Kỳ Lân Môn! Cậu không biết quy tắc của Kỳ Lân Môn hay sao?”, Lưu Quy vỗ tay vịn, đứng dậy quát: “Lệ Vô Cực, cậu có biết tội chưa?”.

Sắc mặt Lệ Vô Cực khó coi, nhỏ giọng nói: “Phó môn chủ, thần y Lâm là thần y đương thời, đan dược luyện chế ra không hề tầm thường. Vô Cực nghĩ nếu môn chủ có được thuốc tăng thọ của thần y Lâm, kéo dài tuổi thọ sẽ là chuyện may mắn rất lớn đối với Kỳ Lân Môn”.

“Thuốc tăng thọ?”.

Người ở đây nghe vậy đều đứng ngồi không yên.

Hiển nhiên, bọn họ đều đã nghe tới thuốc thần này.

Môn chủ Kỳ Lân Môn cũng hé mắt ra, nhìn về phía Lâm Chính.

“Mặc dù Kỳ Lân Môn thuộc phái ẩn thế, nhưng chúng tôi cũng có nghe về danh tiếng của thuốc tăng thọ. Thế nào? Thần y Lâm có mang theo thuốc tăng thọ đến sao?”.

“Nếu không có thuốc tăng thọ, sao dám lên Kỳ Lân Môn? Môn chủ, không biết ông có hứng thú với thuốc tăng thọ hay không?”, Lâm Chính nói.

“Cậu muốn dùng thuốc tăng thọ đổi lấy Thiên Huyền Thảo của tôi?”.

“Đúng, nếu môn chủ đồng ý, bây giờ chúng ta có thể giao dịch”.

“Nhưng Thiên Huyền Thảo là báu vật của Kỳ Lân Môn chúng tôi, chỉ dựa vào một viên thuốc tăng thọ, e rằng không đủ để trao đổi”, môn chủ Kỳ Lân Môn thờ ơ nói.

“Môn chủ muốn mấy viên?”, Lâm Chính không đổi sắc mặt, nói.

“Ừm… Thế này vậy, thần y Lâm, trời đã tối, nếu cậu không ngại thì tối nay hãy ngủ lại đây một đêm, tôi sẽ bàn bạc với phó môn chủ và các vị trưởng lão. Dù sao Thiên Huyền Thảo cũng là bảo vật của Kỳ Lân Môn, không phải của một mình tôi. Nếu có thể đổi nó lấy lợi ích, tôi cũng không thể độc hưởng. Đợi chúng tôi bàn bạc xong có được kết quả, ngày mai sẽ cho cậu một câu trả lời, được không?”, môn chủ Kỳ Lân Môn lên tiếng.

Ánh mắt Lâm Chính dao động, trong lòng có suy nghĩ khác, nhưng vẫn không phản bác.

“Thời gian của tôi không nhiều, trước trưa mai tôi phải quay về Yên Kinh, vậy nên mong môn chủ hãy mau chóng trả lời tôi”.

“Không thành vấn đề! Tiến Hỉ!”.

“Môn chủ, có đệ tử!”.

“Đi, quét dọn một phòng khách thượng hạng cho thần y Lâm!”.

“Tuân lệnh!”.

Đệ tử tên Tiến Hỉ lập tức chạy đi.

“Thần y Lâm, cậu quay về nghỉ ngơi trước đi, tiếp theo là chuyện trong Kỳ Lân Môn chúng tôi”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.

Lâm Chính lại hơi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Lệ Vô Cực… là bạn tôi!”.

Một câu nói đơn giản tức khắc khiến người trong đại điện đều mất đi tiếng nói.
Chương 940: Ông đang uy hiếp tôi sao?

Bọn họ đều biết điều đó có nghĩa gì.

Nhất thời, ai cũng có vẻ mặt khó coi.

Lệ Vô Cực ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.

“Thần y Lâm, anh…”.

Hắn há hốc miệng.

Nhưng Lâm Chính không lên tiếng, cũng không nhìn hắn.

“Bạn? Thế thì sao? Thần y Lâm định xen vào chuyện của Kỳ Lân Môn chúng tôi à?”, phó môn chủ Lưu Quy lạnh lùng quát hỏi.

“Tôi không nói tôi muốn xen vào, tôi chỉ muốn nói rõ với các vị Lệ Vô Cực là bạn tôi, chỉ đơn giản thế thôi. Phó môn chủ cần gì phải liên tưởng đến chuyện khác?”, Lâm Chính nói.

“Miệng lưỡi giảo quyệt!”, Lưu Quy vô cùng bất mãn.

“Nếu thần y Lâm đã để tâm đến chuyện của Vô Cực như vậy, cậu cứ ở đây nghe cũng không sao”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.

Ông ta lại không quan tâm.

Cho dù thần y Lâm có nghiêng về phía Lệ Vô Cực thì đã sao?

Nơi này là Kỳ Lân Môn, không phải nơi thần y Lâm muốn làm gì thì làm.

Môn chủ Kỳ Lân Môn nhìn sang Lệ Vô Cực: “Lệ Vô Cực, cậu đã biết tội chưa?”.

Lệ Vô Cực quỳ rạp xuống, ngẩng đầu nói: “Môn chủ, Vô Cực biết tội rồi. Vô Cực cầu xin môn chủ thả sư phụ, mọi tội lỗi Vô Cực xin gánh chịu. Vô Cực sẵn lòng chịu bất cứ sự trừng phạt nào!”.

Hắn không lựa chọn tranh biện.

Hắn cũng biết mình hoàn toàn không thể tranh biện, thế nên dứt khoát nhận tội. Chỉ cần có thể cứu sư phụ ra, lương tâm hắn cũng được yên ổn.

“Cậu đã nhận tội thì tốt lắm, tôi cũng không nói lời dư thừa nữa. Người đâu, áp giải Lệ Vô Cực xuống, nhốt lại! Trừng phạt theo quy tắc trong môn”, môn chủ Kỳ Lân Môn quát lên.

“Tuân lệnh!”.

Hai đệ tử lập tức đi đến định kéo Lệ Vô Cực đi.

“Khoan đã”, Lệ Vô Cực vội hô lên.

“Sao? Vô Cực, cậu còn muốn thế nào?”, môn chủ Kỳ Lân Môn hỏi.

“Môn chủ, Vô Cực sẵn sàng chịu phạt, nhưng sư phụ… có phải được thả ra rồi không?”.

“Sư phụ cậu tự thả cậu đi, tức là đồng phạm, đương nhiên cũng phải bị chịu phạt chung! Lúc nào cậu được thả ra, ông ta mới được thả ra!”, môn chủ Kỳ Lân Môn lạnh lùng nói.

“Nhưng mấy năm nay sư phụ đã bị trừng phạt, chẳng lẽ môn chủ vẫn không chịu thả ông ấy ra? Ông ấy vô tội mà!”, Lệ Vô Cực sốt ruột.

“Khốn nạn!”, Lưu Quy ở cạnh quát lên: “Lệ Vô Cực! Cậu là cái thá gì? Một kẻ mang tội trên người mà dám thương lượng với môn chủ?”.

“Tôi chỉ muốn đổi lấy sự trong sạch cho sư phụ tôi! Ông ấy tuổi đã cao, không thể chịu khổ! Nếu môn chủ không đồng ý, tôi không thể nhận tội!”, Lệ Vô Cực cắn răng nói.

“Càn rỡ!”.

“Lệ Vô Cực! Cậu muốn tạo phản sao?”.

“Đồ khốn nạn, cậu nghĩ mình là nhân vật nào?”.

Các trưởng lão xung quanh phẫn nộ không thôi, đồng loạt tức giận gào lên.

Ngay cả môn chủ Kỳ Lân Môn cũng không khỏi nhíu mày.

Lệ Vô Cực nói vậy chẳng khác nào đánh vào mặt ông ta.

“Tuy Lệ Vô Cực tôi không phải người tốt gì, nhưng nếu là chuyện tôi đã làm, tôi nhất định sẽ thừa nhận! Tôi không làm bị thương Vô Hằng sư huynh! Tôi không hổ thẹn với lương tâm!”, Lệ Vô Cực quát lên.

“Nhưng mới rồi cậu đã thừa nhận!”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.

“Vô Cực chỉ thừa nhận tội tự tiện rời khỏi tông môn, còn chuyện của Vô Hằng sư huynh, Vô Cực vô tội!”, Lệ Vô Cực nghiến răng nói.

Hắn vừa dứt lời, người ở đây đều biến sắc.

Lệ Vô Cực cũng biết môn chủ không định thả sư phụ mình ra, quyết định phản kháng đến cùng.

“Lệ Vô Cực, cậu thật to gan, dám đùa giỡn môn chủ! Người đâu, vả miệng cậu ta một trăm cái cho tôi, xem thằng chó này có còn mặt dày láo xược như vậy nữa không!”, phó môn chủ Lưu Quy gào lên.

“Vâng!”.

Một đệ tử lập tức xông tới.

Lệ Vô Cực cắn răng, đột nhiên đứng dậy định phản kháng.

Nhưng võ công của hắn đã mất hết, sao có thể kháng cự được?

Người của Kỳ Lân Môn cũng đã nhìn ra manh mối, nhưng bọn họ ngầm hiểu ý nhau không nói ra.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Môn chủ Kỳ Lân Môn, tôi cảm thấy ông vẫn nên điều tra chuyện này rõ ràng đi. Không bằng không cớ thì đừng vu oan cho người tốt”.

Bầu không khí trong điện lập tức thay đổi.

Đám đông đồng loạt nhìn về phía anh.

“Thần y Lâm!”.

Môn chủ Kỳ Lân Môn sầm mặt, nói: “Tôi đã nói rồi, đây là chuyện của Kỳ Lân Môn chúng tôi, người ngoài tốt nhất đừng nhúng tay vào! Hi vọng cậu có thể tuân thủ quy tắc của Kỳ Lân Môn chúng tôi, như vậy thì cậu vẫn là khách của chúng tôi”.

“Nhưng tôi cũng đã nói rồi, Lệ Vô Cực là bạn tôi. Bạn tôi gặp chuyện bất công, sao tôi có thể ngồi yên? Môn chủ Kỳ Lân Môn, nếu ông phán xét bạn tôi có tội thì xin mời đưa chứng cứ ra. Nếu có chứng cứ, tôi sẽ không can dự, Vô Cực tùy các ông xử trí!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu… Họ Lâm kia! Đừng nghĩ cậu có thuốc tăng thọ thì muốn làm gì cũng được! Tôi nói cậu biết, nơi đây là Kỳ Lân Môn, cậu không muốn ra khỏi nơi này nữa sao?”.

Lưu Quy quát lên.

Ông ta vừa dứt lời, các đệ tử xung quanh lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Chính một cách hung dữ.

Bầu không khí nơi đây lập tức trở nên nặng nề.

Các trưởng lão cũng đứng dậy, nhíu mày nhìn cảnh này.

Không ai có thiện cảm với thần y Lâm.

“Phó môn chủ Lưu, ông đang uy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính hơi nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi.

“Phải thì đã sao?”.

Lưu Quy lạnh lùng nói, vẻ lạnh lùng trong mắt càng đậm thêm.

“Nếu vậy, có lẽ ông sẽ rắc rối đấy”, Lâm Chính lắc đầu đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK