“To gan thật đấy! Lại dám làm loạn ở Thánh Sơn! Mày là tên dẫn đầu của bọn chúng đúng không, ông đây chém mày trước!”
Long Thiên Tử nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo mặt nạ với mái tóc dài, rồi lao nhanh tới.
Người đàn ông đeo mặt nạ không chiến đấu với Long Thiên Tử, mà quay người bỏ chạy.
Chẳng mấy chốc, cả hai biến mất không thấy tăm hơi.
Thấy vậy, sắc mặt Trương Quân đột nhiên thay đổi.
"Không ổn, trúng kế rồi! Mau, mau gửi tin cứu viện ngay!", Trương Quân nghiêng đầu hét lên.
"Rõ!"
Đám binh lính ngay lập tức gửi truyền tin tức!
Tuy nhiên, thực lực của mỗi tên cao thủ này đều vô cùng hung hãn, Trương Quân và đám binh lính đều không địch lại được, rất khó chống đỡ.
Đám binh lính cứ thế ngã xuống.
"Ơ... rốt cuộc có chuyện gì vậy?", Thái Bình An ngơ ngác nhìn đám người đàn ông đeo mặt nạ chém giết xung quanh, đầu óc ong ong.
"Còn cần hỏi sao? Đây là người của Thánh Sơn! Là cái bẫy của Long Thiên Tử!", Lâm Chính hừ một tiếng.
“Anh ta muốn làm gì?”, Thái Bình An thất thanh nói.
"Giết người! Anh không biết sao? Ngoài ra còn cho chúng ta một lời cảnh cáo!"
"Anh ta không sợ đắc tội với chính phủ Long Quốc, dẫn đến cú đả kích lớn hơn sao?", Thái Bình An trợn to hai mắt hỏi.
Sự điên rồ của Long Thiên Tử vượt quá dự đoán của anh ta.
Người này dám làm chuyện như vậy, hơn nữa còn làm công khai trước mặt mấy người Trương Quân. Tuy rằng không trực tiếp trở mặt, nhưng ai cũng biết, những cao thủ này chắc chắn đến từ Thánh Sơn.
"Long Quốc là nơi coi trọng luật pháp, không có chứng cứ thì không ai làm gì được hắn! Thực lực của người này bất phàm, thiên phú dị bẩm, khoan nói đến việc Long Quốc không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ thì hắn sẽ sợ sao? Hắn muốn rời đi, e rằng không ai có thể ngăn cản được hắn!" Lâm Chính trầm giọng nói.
"Thằng khốn! Thằng khốn nạn!"
Thái Bình An tức giận nhảy dựng lên.
Đúng là kiêu căng ngạo mạn, ngông cuồng vô độ!
"Bây giờ đừng nói những lời vô ích nữa, anh đi theo tôi”.
Lâm Chính hét lên, nhưng anh không có ý định ra tay, thay vào đó, anh cầm vài cây châm bạc, bí mật bắn vào người của đám binh lính và Trương Quân.
Nhờ tác dụng của châm bạc, khí kình, tốc độ và sức mạnh của binh lính tăng vọt chưa từng thấy, lập tức bộc phát sức chiến đấu kinh người, vốn dĩ mọi người vẫn đang ở thế bất lợi, bỗng chốc thay đổi cục diện, chém lùi đám sát thủ đeo mặt nạ.
Trương Quân dẫn đầu, giết chết hai người đàn ông đeo mặt nạ.
Ông ta dừng lại, kinh ngạc nhìn cánh tay của mình, cảm thấy thật khó tin.
Chuyện gì xảy ra thế? Không thể giải thích được, sao sức mạnh và tốc độ của mình lại tăng lên nhiều như vậy?
Các binh lính khác cũng có sự nghi hoặc tương tự.
Tuy nhiên, độ nhạy bén của Trương Quân mạnh hơn những chiến sĩ khác, ông ta nhớ rằng trước khi sức mạnh và tốc độ của mình tăng lên, ông ta cảm thấy hình như mình bị đâm trúng sau lưng, rất kỳ lạ.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ về điều đó.
Trương Quân hít một hơi thật sâu, nhìn về phía trước một lần nữa, tiếp tục chiến đấu với đám khách không mời đó.
Lúc này.
Phù!
Một luồng khí tức đáng sợ tấn công tới.
Mọi người đều kinh hãi.
Trương Quân cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào nơi mà luồng khí tức đang lao đến.
"Khí tức này? Không ổn! Long Thiên Tử ra tay rồi!", Lâm Chính trầm giọng nói.
“Cái gì?” Thái Bình An sửng sốt.
"Trương Quân đã truyền tin tức ra ngoài, tất cả binh lính ở trong Thánh Sơn thậm chí cả ở chân núi đều đổ xô đến đây. Vốn dĩ Long Thiên Tử muốn giết Trương Quân một cách nhanh chóng, dùng cái chết của ông ta để cảnh cáo Long Quốc, nhưng Trương Quân đã có tiếp viện, chiến lực vượt xa sức tưởng tượng của anh ta. Long Thiên Tử không thể ngồi yên được nữa, càng không thể trì hoãn, nếu không một khi tất cả binh lính kéo tới, cục diện sẽ càng khó xử lý!", Lâm Chính nói.
"Long Thiên Tử! Đồ tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ! Hại chết mẹ tôi còn chưa đủ, ngay cả Trương đại nhân của Long Quốc mà cũng dám hãm hại? Anh thật to gan! Anh sẽ không được chết tử tế!"
Thái Bình An hét vào nơi luồng khí tức đang lao tới, hy vọng chọc giận Long Thiên Tử để anh ta xuất hiện.
Tuy nhiên, anh ta không xuất hiện mà tiếp tục thúc đẩy luồng khí tức, trấn áp Trương Quân.
"Chết tiệt!"
Sắc mặt Trương Quân thay đổi, lập tức huýt sáo.
Tất cả đám binh lính xung quanh đều tập trung về phía Trương Quân, đồng thời lấy ra một thứ giống như thẻ bài màu xanh lam từ cơ thể, lần lượt truyền khí kình vào đó.
Bỗng chốc, tất cả tấm thẻ bài trong tay mọi người tan chảy, năng lượng sau khi tan chảy được ngưng tụ thành một tấm khiên màu xanh, tấm khiên này cực kỳ dày, năng lượng thuần khiết, đủ để ngăn chặn bất kỳ đòn tấn công nào.
Binh khí này được nghiên cứu chế tạo bởi các nhà nghiên cứu khoa học bên phía chính phủ Long Quốc, khi chúng được giải phóng, năng lượng mà chúng tạo ra đủ để chống lại sự bắn phá của hàng trăm tên lửa đạn đạo.
Đây là công cụ phòng thủ đặc biệt dành riêng cho quân đội Long Tổ của Trương Quân, có nó, họ hoàn toàn có thể tiến công tiêu diệt kẻ thù bất chấp mưa bom bão đạn.
Nhưng sau khi tấm khiên được đưa ra.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Luồng khí tức khủng bố kinh người trấn áp, hung hăng đập mạnh vào tấm khiên.
Chiếc khiên rung lên kịch liệt.
Cơ thể của đám binh lính dưới tấm khiên không ngừng run rẩy, đôi chân họ lần lượt lún xuống đất.
Dường như họ không thể chống đỡ được nữa.
"Cái gì?"
Thái Bình An vô cũng kinh hãi.
Anh ta biết rằng Long Thiên Tử rất mạnh, nhưng anh ta không ngờ được rằng Long Thiên Tử lại mạnh đến vậy.
Long Thiên Tử thậm chí không lộ mặt, dựa vào luồng khí tức phóng ra mà đã trấn áp đám người Trương Quân đến tình cảnh như vậy...
Rắc rắc!
Rắc rắc!
Rắc rắc!
Với sự đàn áp điên cuồng của luồng khí tức, các vết nứt xuất hiện trên tấm khiên.
Đồng tử của Trương Quân rung chuyển dữ dội, khuôn mặt ông ta tái nhợt vì kinh hoàng.
Ông ta không ngờ đối thủ lại mạnh đến mức này.
Tuy nhiên, có luồng khí tức trấn áp, đám người đeo mặt nạ đó sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Không chút do dự, chúng vung kiếm chém dữ dội vào đám người Trương Quân đang bị áp chế bởi luồng khí tức.
Đám người này đã như cá nằm trên thớt, có thể tùy ý bị bọn chúng chém giết.
"Xong đời rồi!"
Trương Quân hít một hơi thật sâu, không ngờ mình sẽ chết một cách uất ức như vậy.
Tất cả binh lính cũng trơ mắt nhìn, không thể làm gì được.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này.
Vèo!
Một bóng người đột nhiên lao tới trước mặt đám người Trương Quân, rồi giơ tay lên.
Keng!
Vài thanh kiếm sắc bén đâm tới bỗng gãy đôi.
"Cái gì?"
Đám người đeo mặt nạ sững sờ.
Chương 3177: Đánh tan
Mọi người mở to mắt, vội vàng nhìn về phía trước.
Lúc này mới phát hiện đứng trước các chiến sĩ Long Tổ như Trương Quân là một bóng người cao to.
Không phải ai khác mà chính là người vừa đứng cạnh Thái Bình An: Lâm Chính!
Mặc dù người này cũng lạ mặt, nhưng vì nhiều thế lực gia nhập Thánh Sơn nên bọn họ cũng không hỏi anh là ai.
Không ai nghĩ tới thực lực của người này lại siêu phàm như vậy.
Mấy người che mặt đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau sau đó xông tới giết Lâm Chính.
Lâm Chính cũng không để mặc, trở tay đánh ra một chưởng, hình thành mấy lưỡi dao khí đáng sợ bay lướt qua cổ của những người đó.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù…
Mấy cao thủ che mặt đều bị cắt cổ ngã xuống đất.
Những người còn lại vô cùng sợ hãi, nào dám tiến lên? Ai cũng bất đắc dĩ lùi về sau.
Thiên kiêu hạng nhất ở bên ngoài dường như ý thức được tình hình không ổn, ngay lập tức tăng thêm sức ép cho đại thế bên này.
Trong nháy mắt, khiên khí của đám người Trương Quân chống đỡ nứt ra, giống như có một mạng nhện phủ trên chiếc khiên. Sức mạnh của đại thế tăng thêm làm toàn bộ khiên khí nổ tung.
“Đội trưởng, hãy cố gắng chống đỡ…”, một chiến sĩ gào lên.
“Đội trưởng hãy lùi lại đi, nếu không sẽ bị đại thế đè nát mất!”, một chiến sĩ khác hét lên.
“Lùi cái gì? Tôi lùi thì các cậu phải làm sao? Tôi không sao đâu, mọi người mau đi đi!”.
Trương Quân hét lên, như phát điên truyền khí kình vào khiên khí trên đỉnh đầu, tiếp tục duy trì nó.
Nhưng khí kình của bọn họ thì sao có thể đối kháng với thiên kiêu hạng nhất?
“Giết!”.
Lúc này, ở phía ngoài vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Những người đeo mặt nạ phản ứng lại, xông về phía Lâm Chính lần nữa.
Ầm!
Cùng lúc đó, một luồng đại thế dày nặng đáng sợ lại ập về phía Lâm Chính.
Hiển nhiên, kẻ địch cũng muốn giữ chân Lâm Chính để những người che mặt đó giết anh.
Đại thế trấn áp Lâm Chính cũng trở nên hùng hậu mạnh mẽ hơn.
Trương Quân biến sắc, vội vàng hét lên: “Cậu Lâm, mau đến chỗ chúng tôi! Mau!”.
Mặc dù thực lực Lâm Chính rất mạnh, nhưng Trương Quân không tin một mình anh có thể chống lại được đại thế khủng khiếp đó.
Lúc này Lâm Chính muốn sống chỉ có thể dựa vào bọn họ.
Nhưng dù là vậy, đám người Trương Quân có thể chống đỡ được bao lâu?
Những người che mặt thấy vậy thì thừa thế xông lên, muốn giải quyết Lâm Chính cùng đám người Trương Quân một cách triệt để.
Theo Thái Bình An thấy, đây gần như là tuyệt cảnh.
“Mau qua đây!”.
Trương Quân cắn răng kiên trì, thấy Lâm Chính không nhúc nhích thì sốt ruột hét lên.
Chiến sĩ bên cạnh ông ta chống đỡ đại thế đã gần như kiệt sức, có người còn phun ra máu, da trên hai cánh tay nứt nẻ, xương cốt như sắp nứt ra.
Trong lúc nguy cấp!
Vèo!
Lâm Chính phớt lờ đại thế đè xuống người mình mà đánh một quyền vào khiên khí trên đỉnh đầu đám người Trương Quân.
Soạt!
Khiên khí do bọn họ ngưng tụ bỗng chốc vỡ tan.
“Cái gì?”.
Trương Quân kinh ngạc, chấn động trong lòng.
Người này làm gì vậy? Sao lại phá hoại khiên khí?
Người này muốn dồn bọn họ vào chỗ chết sao?
Trương Quân vắt hết óc suy nghĩ cũng không hiểu được.
Nhưng giây lát sau, ông ta hoàn toàn hóa đá.
Nắm đấm phá vỡ khiên khí bảo vệ bọn họ lại tiếp tục vung lên, đánh vào đại thế đang áp xuống.
Trong nháy mắt, đại thế tan vỡ.
Nắm đấm thế như chẻ tre, không gì ngăn cản, dường như có thể phá tan tất cả!
Một làn sóng dư lực lan ra trên đỉnh đầu mọi người.
Sức ép đang đè xuống mọi người đột nhiên biến mất.
Trên đỉnh đầu trời xanh mây trắng.
Cảnh này xuất hiện đã làm chấn động tất cả mọi người ở nơi đây.
Chương 3178: Tự nổ
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, tim gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Không ai ngờ người này lại có thể dùng một nắm đấm đánh tan đại thế của thiên kiêu hạng nhất!
Mặc dù thiên kiêu hạng nhất không lộ mặt, nhưng ai cũng rõ luồng đại thế này là của anh ta!
Đám người che mặt sửng sốt, tất cả dừng lại, nào dám tấn công lần nữa.
E rằng bọn họ sẽ bị Lâm Chính đánh tan xác.
Trong lúc nhất thời bọn họ run lẩy bẩy, không dám tiến tới nữa.
Một lúc sau.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Cả địa lao nổ tung, mặt đất nứt ra, ầm ầm rung chuyển.
Một luồng đại thế nghịch thiên không gì sánh được từ trên cao giáng xuống, trấn áp về phía này.
Lâm Chính biến sắc, lập tức hét lên: “Mọi người hãy tập trung về chỗ tôi!”.
Nói xong, anh sử dụng Hồng Mông Long Châm, thúc đẩy Lạc Linh Huyết, vung cánh tay đẩy về phía trước.
Hai bàn tay đánh ra một luồng khí thế nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại dồi dào ngút trời, tạo thành một lớp màn chắn trên đỉnh đầu mọi người.
Khoảnh khắc màn chắn hình thành!
Ầm!
Đại thế khủng khiếp ép xuống.
Đám người che mặt ở phía xa lập tức bị nghiền nát thành màn sương máu.
Cùng lúc đó, mặt đất xung quanh nứt ra, cát bụi bay mịt mù, cả bề mặt nơi này đều đang lún xuống.
Đám người Trương Quân, Thái Bình An há hốc miệng, đầu óc kêu ong ong.
Bọn họ không biết lần này thiên kiêu hạng nhất phóng ra uy thế sẽ mạnh đến mức nào, nhưng bọn họ tin rằng, nếu không phải người trước mặt dùng khí kình chống đỡ, e rằng kết cục của bọn họ sẽ giống với đám người che mặt kia, bị đại thế ép thành sương máu, chết thảm tại chỗ.
Chỉ là đại thế đó vẫn chưa tan đi, mà là điên cuồng trấn áp về phía Lâm Chính.
Đó giống như hàng vạn ngọn núi lớn rơi xuống, thề phải nghiền nát đám người Lâm Chính mới thôi.
Lâm Chính chống chọi gắt gao, hai cánh tay cũng đang run rẩy.
Đại thế của thiên kiêu hạng nhất quá khủng khiếp, anh đã dùng hết sức mạnh mà vẫn không ăn thua, hai tay giơ cao dần dần bị ép xuống.
“Không hay!”.
“Các anh em, giúp một tay!”.
Trương Quân kinh ngạc, vội vàng hét lên, sau đó thúc đẩy khí kình hỗ trợ Lâm Chính.
Vù!
Đúng lúc này, đại thế đè trên đầu mọi ngườid đột nhiên biến mất, không thấy đâu nữa.
Trương Quân kinh ngạc.
Lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bốn phương tám hướng, còn có tiếng xe bọc giáp vang ầm ầm.
“Các anh em đến rồi sao?”.
Trương Quân mừng rỡ, dẫn người xông ra ngoài.
Lúc này mới phát hiện toàn bộ quân đội Long Tổ đã tới đây, bao vây nơi này một cách chặt chẽ.
Xung quanh địa lao toàn người là người.
Quân đội đã phong tỏa các hẻm núi ở xung quanh.
Lâm Chính cũng lao tới ngay lập tức, nhưng anh không có thời gian quan tâm đến những người này, vội vàng xuất phát đến nơi bắt nguồn của luồng đại thế đó.
Trương Quân phản ứng lại, hét lên: “Mau đi bắt người!”.
“Vâng!”.
Mọi người bắt tay hành động.
Nhưng lúc này, một nhóm người khác đi về phía ngọn núi.
Dẫn đầu chính là thiên kiêu hạng nhất.
Sắc mặt Trương Quân âm trầm, còn chưa kịp nói gì đã thấy thiên kiêu hạng nhất phất tay. Người phía sau lưng anh ta dẫn theo một nhóm người che mặt bị trói gô đi tới, đẩy ra giữa bọn họ.
Vẻ mặt Lâm Chính đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
“Trương Quân đại nhân, ông đừng sợ, vừa rồi đám trộm cướp này đã đánh lén ông, tôi đã bắt hết bọn họ, xin mời các ông xử trí!”, thiên kiêu hạng nhất nói.
Trương Quân không lên tiếng, lạnh lùng nhìn những người bị người của Thánh Sơn bắt trói, nắm đấm siết chặt.
Ông ta hít sâu một hơi, chuẩn bị tiến lên phía trước kéo những người che mặt đó về.
“A!”.
Đúng lúc đó, đám người che mặt đột nhiên kêu lên đau đớn, sau đó cơ thể bọn họ tỏa ra nhiệt độ vô cùng cao.
“Không hay!”.
Trương Quân hét lên, định xông về phía đám người che mặt đó.
“Đội trưởng! Đừng!”.
Chiến sĩ bên cạnh vội kéo ông ta lại.
“Phòng thủ!”.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra mau!”.
Trương Quân hét lên, nhưng không kịp nữa.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Tất cả những người che mặt bị thiên kiêu hạng nhất bắt được đều nổ tung.
Cơ thể bọn họ nổ tan tành, lập tức tử vong, không còn toàn thây.
Uy lực sinh ra từ vụ nổ không lớn, cộng thêm những chiến sĩ Long Tổ ở xung quanh kịp thời giơ khiên được làm bằng chất liệu đặc biệt lên đỡ, vì vậy mới không có thương vong gì.
Đợi Trương Quân bình phục lại, nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, cả người sững sờ.
Chương 3179: Giao số đó cho tôi
“Đám ác nhân này đúng là cực đoan, bị bắt rồi còn tự nổ, xem ra không thể hỏi được điều gì từ bọn họ nữa rồi. Nhưng không sao, Trương Quân đại nhân, chuyện này cứ giao cho tôi, bọn họ đã dám đến Thánh Sơn làm trò ngang ngược, tôi nhất định sẽ không tha cho bọn họ. Tôi sẽ phái người điều tra chuyện này, nhất định sẽ bắt được kẻ đứng sau!”, thiên kiêu hạng nhất chắp tay sau lưng, đứng nguyên tại chỗ, bình thản nói.
Trương Quân hít sâu một hơi nhìn thiên kiêu hạng nhất, không lên tiếng.
“Khốn nạn! Giả tạo! Rõ ràng mọi chuyện là do anh chủ mưu, vừa rồi cũng là anh dẫn theo đám người này định giết Trương Quân đại nhân và những người khác. Bây giờ anh tùy tiện bắt vài con cừu thế mạng là muốn phủi sạch chuyện này sao? Khốn nạn! Khốn nạn! Súc sinh!”, Thái Bình An không kìm chế được gào lên.
“Thái Bình An, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, anh nói mọi chuyện là do chủ thượng làm, anh có chứng cứ gì không?”, người bên cạnh mỉm cười hỏi.
“Anh…”, Thái Bình Anh còn định nói gì đó, nhưng bị người đó cắt ngang.
“Tôi thấy thay vì la lối ở đây chi bằng anh nghĩ xem làm thế nào để tìm được mẹ anh đi!”, người đó lại cười nói, ánh mắt đầy sự giễu cợt.
Thái Bình An hít sâu một hơi, mở to mắt, run giọng hỏi: “Các người làm gì mẹ tôi rồi?”.
“Chúng tôi cũng không biết mẹ anh ở đâu, bà ta bị gì sao chúng tôi biết được?”, người đó nhún vai đáp.
“Khốn nạn!”.
Thái Bình An gào lên, vung nắm đấm vào mặt người đó.
Nắm đấm này vô cùng bình thường, với thực lực người đó chắc chắn có thể tránh được, nhưng hắn ta lại đứng im không động đậy.
Rầm!
Hắn ta bị đấm vào mặt.
“Ối!”.
Người đó lập tức giả vờ bị đau, ôm mặt ngã xuống đất.
Thái Bình An còn muốn tiếp tục đánh nhưng bị người bên cạnh can lại.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải đánh chết đám súc vật đó!”, Thái Bình An kích động.
“Đủ rồi!”, Trương Quân quát khẽ, sắc mặt lạnh lùng.
“Thái Bình An, đừng để cảm xúc của anh làm ảnh hưởng lý trí của anh. Anh không đánh chết bọn họ được, ngược lại sẽ chỉ bị bọn họ lợi dụng mà thôi”, Lâm Chính tiến lên, thản nhiên nói.
Thái Bình An run lên, lửa giận khiến anh ta mất đi lý trí, cũng che mờ hai mắt và tư duy anh ta.
Anh ta tỉnh táo lại, biết mình la lối như vậy cũng chẳng ích gì.
Anh ta không đánh chết được đám người này, ngược lại, nếu không có quân đội Long Tổ ở đây, anh ta đã bị bọn họ giẫm nát xương từ lâu.
Nhưng mẹ anh ta đang ở đâu còn chưa rõ, anh ta vô cùng sốt ruột.
“Bây giờ tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao để cứu mẹ tôi đây?”, Thái Bình An đau khổ ôm đầu ngồi xổm xuống đất, nước mắt không ngừng rơi.
“Yên tâm, mẹ anh sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu bọn họ muốn giết mẹ anh thì đã ra tay từ lâu, không cần lo lắng”, Lâm Chính khẽ giọng an ủi.
Thái Bình An lặng lẽ gật đầu, lau nước mắt.
“Trương Quân đại nhân, người này tùy tiện đánh người trước mặt ông, các ông có cần xử lý không? Nếu không xử lý thì tôi sẽ xử lý theo quy tắc của Thánh Sơn chúng tôi”, lúc này thiên kiêu hạng nhất bình thản lên tiếng.
Trương Quân nhíu mày, hạ giọng nói: “Vụ việc này là tranh chấp dân sự, tuy không thuộc quyền quản lý của chúng tôi nhưng tôi cũng không thể xem như không thấy. Bây giờ hoặc là hai bên hòa giải, hoặc là tôi sẽ đưa hai người đến đồn cảnh sát ở trấn bên ngoài núi, hai người tự chọn”.
“Bỏ đi, không phải chỉ một nắm đấm thôi sao, tôi chịu được!”, người đó khẽ cười.
Thái Bình An tức giận nổi lửa, nhưng lần này cũng không dám làm gì.
Thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nhìn Thái Bình An, nhưng chẳng mấy ánh mắt lại dừng trên người Lâm Chính, đôi mắt nghiêm nghị.
Lâm Chính cũng chú ý đến ánh mắt của thiên kiêu hạng nhất, cũng quay sang nhìn.
Hai bên bốn mắt nhìn nhau!
“Người này thật là lạ mặt, anh là bạn của Thái Bình An sao?”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên hỏi.
“Có thể coi là vậy, tôi cũng là bạn của Trấn Nguyệt Tiên Nhân. Thiên kiêu anh không bắt Trấn Nguyệt Tiên Nhân thì có thể phiền anh hỗ trợ người của Long Tổ cùng tìm kiếm Trấn Nguyệt Tiên Nhân và những người mất tích hay không?”, Lâm Chính hỏi.
“Việc nghĩa không từ”, thiên kiêu hạng nhất khẽ gật đầu.
“Thiên kiêu đã có lời, bây giờ chúng tôi sẽ dọn dẹp hiện trường”, Trương Quân nói, sau đó phất tay cho người dọn dẹp thi thể của những người che mặt đã tự nổ.
Nhìn cảnh này có vẻ Trương Quân chuẩn bị rút quân.
Nhưng cũng phải, thiên kiêu hạng nhất làm việc quá sạch sẽ. Ai cũng biết trận hỗn loạn vừa rồi là do một tay anh ta lên kế hoạch, nhưng mọi người vẫn không có cách gì.
Dù sao tất cả những người che mặt tham gia ám sát Trương Quân đều đã chết, hơn nữa, ai cũng chết không toàn thây, không có cách nào nhận ra thân phận của bọn họ.
Cộng thêm vở kịch “cừu thế mạng” của thiên kiêu hạng nhất giúp anh ta thoát khỏi hiềm nghi, Trương Quân không thể làm gì được anh ta.
“Trương Quân đại nhân, thật đáng tiếc, nếu có thể bắt sống một kẻ thì có lẽ có thể điều tra ra người đứng sau rồi”, thiên kiêu hạng nhất nhìn những chiến sĩ Long Tổ đang thu dọn xác, thản nhiên nói.
Mặc dù giọng nói rất lạnh nhạt, nhưng sự ngông cuồng trong đó lại vô cùng rõ rệt.
Dù trên Thánh Sơn toàn là người của Long Tổ, nhưng bọn họ phát hiện, những cao thủ Long Tổ này có vẻ đều bị thiên kiêu hạng nhất khống chế, bị anh ta đùa giỡn xoay vòng vòng.
Trong lòng Trương Quân chất đầy oán khí, vẻ mặt âm trầm phẫn nộ, nhưng lại không còn cách nào khác.
Trong tình huống không có chứng cứ gì, ông ta không làm gì được thiên kiêu hạng nhất, chỉ đành trơ mắt nhìn bộ dạng đắc ý và ngạo mạn của anh ta.
“Chuẩn bị rút quân!”.
Trương Quân hét lên.
“Vâng, thưa đội trưởng”.
Một chiến sĩ đáp lại.
Vẻ đắc ý trong ánh mắt người của Thánh Sơn càng sâu đậm, không khỏi nhếch miệng cười.
“Quân đội Long Tổ thì đã sao? Trước chủ thượng chúng ta không phải cũng chỉ như con sâu bị đùa giỡn trong lòng bàn tay hay sao?”, một người của Thánh Sơn thấp giọng cười nhạt.
“Chờ đã”.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Cậu còn vấn đề gì sao?”.
Trương Quân quay lại hỏi.
Nhắc tới, ông ta còn chưa kịp chính thức cảm ơn Lâm Chính, đang định lên tiếng thì Lâm Chính đã lên tiếng trước: “Ông Trương Quân, có thể giao số thi thể này cho tôi được không?”.
“Cho cậu?”, Trương Quân ngạc nhiên.
Chương 3180: Sinh tử chỉ trong một suy nghĩ của tôi
Người xung quanh nghe Lâm Chính nói cũng sửng sốt.
Người này lấy những mảnh thi thể này làm gì?
“Cậu có thể nói cho tôi biết lý do không?”, Trương Quân quay lại kỳ lạ hỏi.
“Vậy ông Trương Quân đưa những thi thể này về làm gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là khám nghiệm thi thể, đồng thời giám định thân phận. Mặc dù những thi thể này đều đã nổ thành mảnh vụn, nhưng cậu nên tin vào khoa học hiện nay, muốn kiểm tra thân phận của bọn họ không hề khó”, Trương Quân nói.
“Kiểm tra được thân phận của bọn họ đương nhiên không khó, nhưng vấn đề là ông tra ra thân phận của họ thì có tác dụng gì? Tôi nghĩ bọn họ bị bắt cũng có nguyên nhân, chỉ điều tra thân phận của bọn họ thôi thì e là không tóm được kẻ đứng đằng sau”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Đây chính là chỗ đau đầu của Trương Quân.
Mặc dù Lâm Chính đã nói rất uyển chuyển, nhưng Trương Quân hiểu được ý anh.
Những người này chỉ là cừu thế mạng của thiên kiêu hạng nhất. Nếu bọn họ bị kéo làm cừu thế mạng thì chắc chắn thân phận sẽ không có liên quan gì đến thiên kiêu hạng nhất. Khả năng cao thân phận ở bên ngoài của bọn họ không phải người của Thánh Sơn, cho nên điều tra bọn họ là ai cũng vô ích, dù sao bọn họ cũng đã không mở miệng được nữa.
“Vậy cậu lấy những mảnh xác này về làm gì?”, Trương Quân nói ra thắc mắc trong lòng.
Lâm Chính không vội trả lời mà đi tới trước những mảnh thi thể còn có thể coi là to, xem xét chúng một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Tôi có thể cứu sống bọn họ”.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ngay cả thiên kiêu hạng nhất cũng không khỏi dao động ánh mắt.
“Anh đừng có khoác lác nữa được không, những người này đã nổ tung thành mảnh vụn, làm sao anh cứu sống được? Anh đang ngại bầu không khí qua nặng nề quá nên chọc mọi người cười sao? Tôi không cảm thấy trò đùa của anh buồn cười lắm đâu!”, người lúc trước bị Thái Bình An đánh cười nhạt lên tiếng.
Lâm Chính lại khẽ cười, nói thẳng: “Con người tôi chưa bao giờ khoác lác”.
“Chậc, ai mà không biết khoác lác, lại còn cứu sống người chết? Anh là ai mà lợi hại thế?”, người kia khinh thường nói.
Lâm Chính còn chưa lên tiếng, thiên kiêu hạng nhất đã nói: “Đây có lẽ là thần y Lâm ở Giang Thành nổi tiếng khắp Long Quốc!”.
“Cái gì? Anh ta chính là thần y Lâm?”.
“Thần y Lâm lại đến Thánh Sơn?”.
Người của Thánh Sơn ở đây đều căng thẳng.
Nếu là một tháng trước, bọn họ chắc chắn sẽ khịt mũi khinh thường thần y Lâm gì đó ở Giang Thành, không coi ra gì.
Nhưng không lâu trước đây, Thánh Sơn Thất Thần Tướng đã chết trong tay anh, khiến Thánh Sơn chao đảo, bây giờ không còn ai dám coi thường anh nữa.
Mọi người vô cùng chấn động, tất cả mở to mắt nhìn Lâm Chính.
“Hóa ra là long… thần y Lâm ở Giang Thành, ngưỡng mộ đã lâu!”.
Trương Quân suýt chút nữa gọi tên chức vụ của Lâm Chính, nhưng thấy Lâm Chính ra hiệu thì lập tức đổi lời, cúi người cười nói.
“Ông Trương Quân không cần phải khách sáo, giúp tôi thu dọn một chút, tôi sẽ mang tất cả thi thể này về Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Nếu được thần y Lâm giúp đỡ, tôi nghĩ chuyện này chắc chắn không thành vấn đề! Được, thần y Lâm, tôi sẽ điều quân đội tinh nhuệ nhất hộ tống cậu và những thi thể này quay về Giang Thành!”, Trương Quân vội nói.
“Vậy thì làm phiền ông”, Lâm Chính gật đầu.
Người của Thánh Sơn nghe vậy lập tức trở nên căng thẳng.
Nếu Lâm Chính thật sự có thể cứu sống những thi thể này, hỏi được gì đó từ bọn họ thì coi như xong.
“Thần y Lâm, anh… anh thật sự có thể cứu sống những thi thể này?”, người của Thánh Sơn lúc nãy run giọng, vội vàng hỏi.
“Thế nào? Anh đang nghi ngờ y thuật của tôi sao?”.
Lâm Chính quay đầu lại, lạnh lùng nhìn người đó: “Anh có từng nghe tới tôi chưa? Anh có hiểu về tôi không? Sinh tử đối với tôi mà nói cũng chỉ trong một thoáng suy nghĩ! Anh có hiểu biết về y thuật của tôi không?”.
Người đó sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau không nói nên lời.