Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1661: Ngư ông đắc lợi

Tảng đá giống như quả núi nhỏ đập thẳng xuống đám đệ tử.

“Á”, bọn họ hét lên, thục mạng bỏ chạy. Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Tảng đá mà rơi xuống, ít nhất có một nửa số người bị thành thịt băm.

Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì cả tảng đá đột nhiên khựng lại giữa không trung.

Lâm Chính quay qua nhìn thì phát hiện ra Trang Bộ Phàm đã ra tay. Không biết từ lúc nào mà ông ta đã lao vào giữa đám đệ tử, một tay giơ lên đẩy cả tảng đá. Ông ta nhìn Lâm Chính chăm chăm.

“Nghịch tử, cậu quá ngông cuồng. Hôm nay tôi không chỉ giúp nhà họ Trang xử lý chuyện này mà ngay cả bố cậu, anh trai cậu cũng đều bị bắt và phải bị trừng trị. Không chừa một ai”.

“Nói vậy tức là hôm nay phải giết tôi đúng không?”, Lâm Chính đanh mắt.

“Phải thì sao? Cậu hại chết Tô trưởng lão. Dù hôm nay cậu có giao Kim Ô Đan ra thì cũng phải chết”, Trang Bộ Phàm gầm lên, tay ông ta đẩy mạnh.

Cả tảng đá bay về phía Lâm Chính. Lâm Chính đấm nát tảng đá.

Trang Bộ Phàm hét lớn: “Giét chết Tần Minh cho tôi, bằng mọi giá!’

Tiếng hét vang lên, người của sơn trang Huyết Kiếm đồng loạt rút kiếm ra.

“Giết!”, những thanh kiếm sắc nhọn lao tới. Người của Phiêu Nhai Các cũng đồng loạt lao lên.

“Được, nếu đã vậy thì hôm nay tôi đành sát giới vậy”, Lâm Chính đáp lại. Anh lấy châm ra đâm vào hai cánh tay, đồng thời kích hoạt Lạc Linh Huyết lên cấp độ cao nhất. Cơ thể anh không khác gì một khối đồng, lao vào giữa đám đông và điên cuồng tấn công.

Keng! Keng...Tiếng kim loại vang lên. Những thanh kiếm sắc bén chém xuống cơ thể Lâm Chính nhưng không thể nào găm được vào người anh.

Lâm Chính đấm bay đám người nhà họ Trang, khiến bọn họ không khác gì một đống bầy nhầy, người thì chết người thì ngất, không ai có thể cầm cự nổi quá hai chiêu...

“Đại nhân, đánh nhau rồi, giờ chúng ta làm thế nào? Có nên giúp đỡ gì không?”, người của Huyết Ma Tông thấy vậy bèn thận trọng hỏi Huyết Kiêu.

“Giúp gì mà giúp. Ngồi quan sát chúng nó đấu nhau không sướng hơn sao? Xen vào làm cái gì?”, Huyết Kiêu hừ giọng.

“Vậy...lẽ nào đại nhân không có hứng thú với Kim Ô Đan?”, người bên cạnh bèn hỏi.

“Kim Ô Đan? Tôi mà không có hứng thú thì tôi tới sơn trang Huyết Kiếm làm gì. Thế nhưng với tình hình hiện tại, cứ ngồi im quan sát sẽ tốt hơn”.

“Đại nhân đang lo lắng điều gì ạ?”

Huyết Kiêu nghe thấy vậy bèn trầm giọng; “Tôi luôn cảm thấy cái tên Tần Minh này có vấn đề...”

“Có vấn đề? Ý của đại nhân là...”, đám đông tỏ vẻ nghi ngờ.

“Tôi không thể nói rõ ra được nhưng chúng ta đừng tùy tiện ra tay là được...tôi lo...đám người Trang Bộ Phàm không phải là đối thủ của cậu ta”, Huyết Kiêu khẽ nói.

“Không thể nào?”, đám đông bật cười. Mặc dù Tần Minh sở hữu Tiên Thiên Cương Khu nhưng dù gì Trang Bộ Phàm cũng là gia chủ nhà họ Trang. Thực lực của ông ta không hề tầm thường. Hơn nữa đây lại là địa bàn của họ, sao có thể không đấu nổi một người chứ?

Chẳng ai tin. Thực tế cũng đã chứng minh như vậy. Trang Bộ Phàm bước tới: “Thiên Cương Bắc Đẩu Kiếm Trận”.

“Mở!”, nhà họ Trang đồng loạt tản ra, lấy Lâm Chính làm trung tâm, họ bắt đầu tạo thành một hình vuông. Mỗi một mặt của hình vuông đều có tám thanh kiếm, tất cất đều phát ra khí tức dày đặc, kiếm khí sắc bén, khí lưu cuồn cuộn. Dù là người hay vật mà chỉ cần tiếp xúc thôi thì cũng bị nát ngay. Bọn họ giống như bốn cái miệng hút máu, muốn nuốt gọn Lâm Chính.

Lâm Chính mặt tối sầm. Anh không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ bùng nổ sức mạnh, điều chỉnh Tiên Thiên Cương Khu lên mức cao nhất.

Đúng lúc 32 lưỡi kiếm này đang lao tới thì: “Đổi trận! Phá Pháp Kiếm Trận”, Trang Bộ Phàm hét lớn.

“Đổi!”, tất cả những người khác cũng hét lên theo. Có 24 người đột nhiên rút ra một thanh kiếm khác. Rồi tất cả cùng rút ra một thanh kiếm nhỏ hơn.

Rõ ràng đây là kiếm mẹ con! Bọn họ điên cuồng tấn công. Trận pháp thay đổi đột ngột khiến Lâm Chính không kịp phản ứng. Đợi đến khi anh bừng tỉnh thì tất cả bọn họ đã phóng kiếm về phía anh rồi.

Thanh kiếm của Trang Bộ Phàm lao lên trước tiên.

Keng! Vẫn là tiếng kim loại va chạm.

Lâm Chính vẫn không bị hề hấn gì. Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Các thanh kiếm bắt đầu liên kết lại, không tấn công vào cơ thể Lâm Chính nữa mà kết nối với thanh trường kiếm của Trang Bộ Phàm, giống như đang rèn kiếm. Bọn họ dồn tất cả sức mạnh lên cây kiếm của Trương Bộ Phàm để cây kiếm này tấn công Lâm Chính.

Lâm Chính chau mày, toàn bộ sức mạnh đang được rót vào thanh kiếm của Trương Bộ Phàm. Bốn mươi tám cây kiếm liên kết thành một đường thẳng,Một luồng kiếm lực trước giờ chưa từng có được phóng ra.

Luồng sức mạnh này không hề đơn giản. Sức công phá của nó vượt xa sức tưởng tượng của đám đông.

Phụp! Lâm Chính bị đâm trúng ngực.

Máu tươi xối ra. Anh vội vàng lùi lại, ngực đã xuất hiện vết rách, vết thương khiến anh đứng không vững, cơ thể loạng choạng rồi ngã phịch ra đất. Anh đã bị thương nặng.

“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng.

“Tiên Thiên Cuong Khu đã bị đánh bại rồi?”, Huyết Kiêu kinh ngạc.

“Ha ha, tốt lắm”, Trang Thái Thanh bật cười vui mừng.

“Tiên Thiên Cương Khu đã bị phá! Giết! Giết cậu ta!”, Trang Thái Thanh hét lớn. Người nhà họ Trang như có thêm sức mạnh, vội lao về phía Lâm Chính.

“Đại nhân, phải làm thế nào?”, người của Huyết Ma Tông cuống cả lên: “Nếu còn không ra tay thì Kim Ô Đan sẽ lại thuộc về nhà họ Trang mất”.

“Chúng ta ra tay thôi”.

“Đại nhân, không thể do dự được nữa đâu!”, cả đám kêu lên. Huyết Kiêu có phần dao động. Chỉ là nếu ra tay thì sẽ đắc tội với nhà họ Trang mất.

Phải làm thế nào? Ông ta chau mày. Đúng lúc ông ta đang do dự thì...Một luồng sức mạnh khác từ phía một con đường nhỏ bên cạnh lao về phía Lâm Chính.

Có người ra tay rồi.

“Là người của Khánh An Tông”, có ai đó hét lên.

Hóa ra không chỉ có người của Huyết Ma Tông muốn làm ngư ông đắc lợi mà những thế lực khác cũng đang chờ thời cơ. Giờ Tần Minh đã bị thương nặng, ai mà không muốn có được Kim Ô Đan chứ? Người của Khánh An Tông không nhẫn nhịn được thêm nữa cũng là điều đương nhiên thôi.

Tông chủ Khánh An Tông lao lên, rút đao ra chém đầu Lâm Chính..
Chương 1662: Chấn động quần hùng

Nhát đao này vô cùng hung ác, muốn dồn Lâm Chính vào chỗ chết.

Hơn nữa cũng cực kỳ nhanh mạnh!

Có lẽ từ lâu tông chủ Khánh An Tông ở cạnh đã rục rịch chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Mặc dù Lâm Chính bị thương, nhưng tốc độ lại nhanh đến bất thường. Một đao hạ xuống, anh vội vàng nhảy lùi ra sau, tránh đi.

Rắc!

Đại đao chém xuống đất, mặt đất lập tức nứt ra.

“Bao vây cậu ta cho tôi, xé xác cậu ta cho tôi!”, tông chủ Khánh An Tông cầm đao hét lên.

Đệ tử Khánh An Tông lại tấn công lần nữa.

“Tông chủ Khánh An Tông, ông thật ngông cuồng! Ông định cướp Kim Ô Đan của sơn trang Huyết Kiếm?”, Trang Thái Thanh nổi giận, lập tức quát lên.

“Kim Ô Đan của sơn trang Huyết Kiếm? Ha, Kim Ô Đan này rõ ràng là Tần Minh! Cậu ta đã thắng tỷ võ kén rể của sơn trang Huyết Kiếm các ông, các ông đã thưởng Kim Ô Đan cho cậu ta, Kim Ô Đan không còn liên quan gì đến sơn trang các ông! Tôi lấy đồ của cậu ta liên quan gì đến ông?”, tông chủ Khánh An Tông lạnh lùng hừ.

“Ông…”.

Trang Thái Thanh tức đến mức nói không nên lời.

“Tông chủ Khánh An Tông, nói vậy là ông muốn đối địch với sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi vì Kim Ô Đan?”, Trang Bộ Phàm lạnh lùng nói.

“Không dám! Chuyện gì cũng phải nói lý lẽ, Kim Ô Đan không phải của các người, ai cướp được thì thuộc về người đó!”.

Tông chủ Khánh An Tông khẽ cười đáp, ông ta cũng chẳng màng quan tâm đến đám người nhà họ Trang này, cầm đao xoay người chạy đi.

Thế nhưng ngay khi ông ta chuẩn bị giết về phía Lâm Chính, bước chân ông ta đột nhiên chậm lại, gương mặt tươi cười dần trở nên nghiêm nghị, kinh ngạc và sửng sốt.

Lâm Chính toàn thân đầy máu lại giống như chiến thần, cướp đao trong tay đệ tử Khánh An Tông, vung điên cuồng.

Sức mạnh và tốc độ của những đệ tử đó đều không bằng anh, chỉ trong vòng mấy giây đã bị anh chém thành mấy mảnh, chết thảm tại chỗ!

“Chuyện này là sao? Người này bị thương nặng, e rằng tim cũng đã bị tổn thương, vì sao vẫn có thực lực như vậy?”.

“Không thể tin nổi! Thật không thể tin nổi!”.

Tiếng la kinh ngạc không ngừng vang lên.

“Ồ… Không ngờ Tần Minh còn có sức lực như vậy, nhưng chắc là cậu ta sẽ không kiên trì được lâu nữa. Có lẽ đây là hồi quang phản chiếu”, Trang Bình Sinh nói.

“Xem ra người của Khánh An Tông xuất hiện cũng khá hợp thời! Bọn họ giúp chúng ta tiêu hao chút sức lực cuối cùng của Tần Minh, đợi lát nữa chúng ta lấy Kim Ô Đan cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều”, Trang Bộ Phàm gật đầu nói.

“Vậy trang chủ, tông chủ Khánh An Tông phải làm sao?”, người bên cạnh hỏi.

“Thái Thanh!”, Trang Bộ Phàm hô lên.

“Có”.

“Trạng thái của anh thế nào?”.

“Không thành vấn đề!”.

“Được, anh qua đó giết tông chủ Khánh An Tông cho tôi, sau đó lấy đầu Tần Minh, mang Kim Ô Đan về! Những người khác bảo vệ Thái Thanh, không để lũ chuột nhắt xung quanh có cơ hội, không để bọn họ đến gần!”.

“Tuân lệnh trang chủ!”.

Mọi người bắt đầu hành động.

Trang Thái Thanh cầm kiếm bằng hai tay, mặt mày dữ tợn cất bước đi tới chỗ Lâm Chính.

Nhưng tông chủ Khánh An Tông đã xông tới trước một bước.

Người của môn phái ông ta đều đã bị giết sạch.

Ông ta đã không còn đường lui, chỉ có thể dốc hết sức chiến đấu một trận, cướp Kim Ô Đan sau đó rời đi nhanh, nếu không mọi thứ sẽ uổng phí.

Tông chủ Khánh An Tông nghiến chặt răng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, hai tay cầm đao, gào lên một tiếng giết về phía Lâm Chính.

Lần này Lâm Chính không lùi lại, mà là lấy vài cây châm bạc ra đâm lên người, sau đó trở tay chụp lấy đại đao đang chém xuống.

“Chẳng lẽ cậu ta định chặn đao bằng tay không?”, người xung quanh kinh ngạc thốt lên.

Mọi chuyện giống như bọn họ nghĩ.

Bộp!

Cây đao hạ xuống lập tức đứng khựng lại.

Lưỡi đao… bị Lâm Chính bắt vào trong tay.

“Cái gì?”, tông chủ Khánh An Tông há to miệng.

Lâm Chính lại đột ngột dùng sức.

Rắc!

Thân đao bị bẻ gãy!

Lâm Chính cầm đao gãy, chém xuống cơ thể của tông chủ Khánh An Tông một cách điên cuồng.

Một giây mười đao.

Vù vù vù vù…

Đao gãy nhanh như vô ảnh, chém lên người tông chủ Khánh An Tông trên dưới trái phải ngang dọc giống như chém đậu phụ.

Ba giây sau, Lâm Chính quăng đao gãy đi.

Ầm!

Đao gãy cắm vào vách núi bên cạnh, tạo thành một khe nứt thật sâu.

Còn tông chủ Khánh An Tông thì đã đứng im không động đậy, giống như tượng điêu khắc.

Sau một trận gió, trên người ông ta xuất hiện nhiều vết máu, sau đó cơ thể ông ta nứt ra từng chút một, suy sụp từng chút một, ngã xuống đất.

Cả người ông ta đã bị chém thành trăm mảnh, chết thảm tại chỗ.

“A!”.

Xung quanh lập tức vang lên vô số tiếng la hét.

Trang Thái Thanh đang xông đến gần cũng đột ngột dừng bước, ngây ngốc nhìn Lâm Chính, không dám bước tới nữa.

Ai cũng bị thủ đoạn hung hãn của Lâm Chính dọa sợ!

“Giết! Giết cho tôi!”.

Trang Bộ Phàm sốt ruột gào lên.

“Trang chủ, chuyện này…”.

“Cậu ta chỉ có một mình, hơn nữa còn bị thương nặng, có gì phải sợ? Xông lên cùng tôi!”.

Trang Bộ Phàm biết lúc này không thể bị Lâm Chính khống chế cục diện, nếu không, dù là một mình anh cũng sẽ có thể an nhiên rời đi, ông ta bèn đích thân cầm kiếm dẫn theo mọi người xông tới.

“Người nhà họ Trang, nếu hôm nay các người muốn bị diệt ở đây thì đừng trách tôi!”.

Lâm Chính nhỏ giọng nói, đột nhiên nhấc tay trảo tới.

Vù vù vù…

Anh lấy ra nhiều cây châm bạc, sau đó đâm vào cơ thể mình.

“Y võ?”.

Huyết Kiêu la lên.

“Tần Minh… lại biết y võ?”.

Không ai ngờ được chuyện này!
Chương 1663: Trên đời có một người!

Vừa có tiên thiên cương khu! Lại biết y võ!

Siêu phàm biết chừng nào?

Thiên tài cỡ nào!

Thực lực như vậy hoàn toàn có thể tranh đua với top 5 bảng thiên kiêu!

Trái tim nhiều người nhà họ Trang đều rỉ máu.

Nhất là những người lớn tuổi.

Thật ra bọn họ đã hối hận rồi.

Dù sao một tông môn thế tộc muốn xuất hiện một thiên tài không dễ, mà thiên tài giống như Tần Minh đúng là trăm năm… không, nghìn năm khó có một người!

Nếu ban đầu nhà họ Trang bồi dưỡng hạt giống tốt, thu nạp cậu ta vào nhà họ Trang, cống hiến cho nhà họ Trang thì nhà họ Trang một bước lên trời chẳng phải là chuyện chắc như đinh đóng cột hay sao?

Thế nhưng, bây giờ nhà họ Trang lại vì Kim Ô Đan, vì giao hảo với Phiêu Nhai Các mà không thể không hạ đòn sát thủ với người này…

Nếu sớm biết “Tần Minh” có năng lực như vậy, chỉ một Phiêu Nhai Các nho nhỏ là cái thá gì? Bọn họ hoàn toàn có thể giao Kim Ô Đan cho Tần Minh, hỗ trợ cậu ta hấp thu, giúp thực lực cậu ta nâng cao một bậc, trở thành thiên tài tuyệt đỉnh!

Lúc đó, chỉ một Phiêu Nhai Các nhỏ bé tính là gì?

Chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.

Trang Bộ Phàm cũng đã hối hận, nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta không thể thu tay!

Hôm nay không giết người này, về sau sẽ là mầm họa cho nhà họ Trang!

Thế nên, dù không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt người này!

Tốc độ của người nhà họ Trang rất nhanh, nhưng tốc độ của Lâm Chính còn nhanh hơn.

Bọn họ còn chưa kịp đến gần, hơn một trăm cây châm bạc đã bao phủ nửa thân trên của Lâm Chính.

Vết thương nơi ngực anh lập tức dừng chảy máu.

Hơn nữa, khí ý quanh người anh cũng đã ổn định hơn nhiều, sắc mặt trắng bệch khôi phục sắc máu, tinh khí thần tốt hơn nhiều.

“Thật lợi hại!”, Huyết Kiêu liên tục kêu lên kinh ngạc: “Tôi cũng xem như đã từng tiếp xúc với nhiều y võ, nhưng chưa bao giờ thấy y võ của ai thành thục được như cậu ta… Châm bạc của cậu ta thật sự khiến người xem tán thán!”.

“Thật sự mạnh vậy sao?”, người đứng cạnh không tin được.

Lâm Chính cầm đao dưới đất lên, chém về phía người nhà họ Trang ở trước mắt.

Nhờ châm bạc tăng cường, sức mạnh và tốc độ của anh tăng vọt hơn trước gấp nhiều lần, một đao chém xuống có thể chém đứt đôi cả người lẫn kiếm.

Chỉ mới vừa giao đấu, hai người nhà họ Trang đã bị Lâm Chính giết chết.

“Khốn nạn!”.

Trang Thái Thanh nổi giận, cầm kiếm xông tới, đánh ra chiêu Quyển Kiếm Quyết. Kiếm bén xoay tròn, lưỡi kiếm rung lên, xoáy về phía Lâm Chính.

Lâm Chính vẫn bình thản, vung Bá Đao.

Keng!

Lưỡi kiếm của Trang Thái Thanh bị đao chém gãy.

Nhưng đồng thời Bá Đao cũng bị sứt mẻ. Khi đao chém về phía Trang Thái Thanh, Trang Thái Thanh vội vàng tích lũy sức mạnh, đánh gãy cây đại đao đó bằng tay không.

Lâm Chính vẫn không dừng lại, dùng đao gãy đâm về phía trước.

Phụt!

Trang Thái Thanh bị đâm xuyên ngực, máu bắn tung tóe.

“A!”.

Ông ta la lên thảm thiết.

Lâm Chính nhân cơ hội đạp vào bụng ông ta.

Rầm!

Trang Thái Thanh bay ra xa, đập mạnh lên mặt đất, đứng dậy khó khăn.

“Ông!”.

Người nhà họ Trang vội vàng la lên.

“Mặc kệ ông ta, không chết được, tất cả mau xông lên cùng tôi giết chết người này!”.

Trang Bộ Phàm quát khẽ, không cho Lâm Chính cơ hội thở lấy hơi, một kiếm ép sát. Kiếm như tinh linh, điên cuồng xoay chuyển.

“Kiếm trận!”.

Trang Bình Sinh đứng một bên chỉ huy mọi người tấn công.

Một kiếm trận do mười hai cao thủ nhà họ Trang bố trí tạo thành, kết hợp với mấy chục người nhà họ Trang ở xung quanh mạnh mẽ giết về phía Lâm Chính.

Lâm Chính cầm đao gãy trong tay, liều mạng chống đỡ.

Nhưng tiên thiên cương khu của anh đã bị phá, muốn ngưng kết lại cần có thời gian. Một mình anh không chống được số đông, chống đỡ một lúc, trên người anh đã phải hứng chịu mấy chục đường kiếm.

Trang Bộ Phàm mắt lóe sáng.

Người nhà họ Trang mừng như điên, càng chiến càng hăng.

“Cậu ta sắp thua rồi!”.

Có người hét lên.

“E là không đơn giản!”, Huyết Kiêu như phát hiện được gì đó, hạ thấp giọng nói.

“Sao? Đại nhân có phát hiện gì sao?”, người bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

Huyết Kiêu lắc đầu, không nói.

Người nhà họ Trang điên cuồng bao vây tiễu trừ, càng chiến càng hăng. Vết thương trên người Lâm Chính càng lúc càng nhiều, máu càng lúc càng chảy nhanh.

Cứ tiếp tục như vậy, Lâm Chính sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.

Chết dường như là chuyện chắc chắn!

Đúng lúc đó, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên lạnh đi, cơ thể bùng lên khí ý đen nhánh, nhấn chìm tất cả mọi thứ xung quanh.

“Không hay!”.

“Mau rút! Mau rút đi!”.

Trang Thái Bình cảm nhận được điều bất ổn, lập tức hét lên.

Một vài cao thủ nhà họ Trang vội vàng lùi ra khỏi khí ý đen nhánh, nhưng có nhiều người đã không thể ra khỏi đó được nữa.

Trong khu vực giống như khói đen đó vang lên tiếng la hét thảm thiết khiến người khác sởn gai ốc.

“A!”.

“Cứu mạng!”.

“Đau quá, cứu mạng…”.

Tiếng la thảm thiết vang lên bên tai không dứt.

Đám người Trang Bộ Phàm đã lùi ra ngoài mở to mắt nhìn, không ai biết rốt cuộc đó là thứ gì.

“Đó là… thủ đoạn của Tần Minh?”, Trang Thái Thanh lẩm bẩm.

“Hình như đúng là vậy… Mọi người đừng liều lĩnh, trong khói đen đó có độc!”, Trang Bộ Phàm nghiêm túc nói.

Mọi người gật đầu.

Lúc này, khói đen dần tan đi.

Cảnh tượng trong khói đen cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã nhìn thấy những thi thể không còn ra hình người, mặt mũi biến dạng trong khói đen, còn có bóng người đứng sừng sững giữa các thi thể.

Đó chính là Lâm Chính!

Nhưng lúc này Lâm Chính đã thay đổi rất lớn so với trước kia.

Mái tóc anh dài ra, biến thành màu trắng, hai mắt đỏ máu. Thân trên để trần lộ ra làn da phủ đầy đường vân đen nhánh như rắn, nửa thân dưới có khí tức vừa đen vừa xanh lượn lờ.

Cả người giống như ma thần hạ phàm, không gì sánh được, cực kỳ oai phong.

Cảnh tượng đó vừa xuất hiện, Huyết Kiêu lớn tiếng hét: “Đây là Thương Ám Huyền Thể! Đây là Thương Ám Huyền Thể!”.

“Cái gì? Thương Ám Huyền Thể?”.

Vô số người ở xung quanh không khỏi kinh ngạc biến sắc.

“Đó không phải thể chất trong truyền thuyết sao? Chỉ là thứ hư vô mờ ảo! Các người đang kêu gào lung tung gì vậy?”, Trang Thái Thanh cắn răng hét lên: “Người đời không ai có thể nắm giữ được thể chất đó! Tất cả chỉ là lừa gạt!”.

“Không, có một người nắm giữ được!”, giọng Huyết Kiêu run rẩy.

Trang Thái Thanh sửng sốt: “Ai?”.

“Thần y Lâm của Dương Hoa!”, Trang Bộ Phàm nói, giọng khàn khàn.
Chương 1664: Vậy thì thử xem

Thần! Y! Lâm!

Ba chữ này giống như ba tiếng sấm sét nổ ầm trong tim tất cả mọi người.

“Thần… Thần y Lâm?”, Huyết Kiêu cũng bị chấn động.

“Trang chủ! Anh… Anh không nhầm lẫn chứ?”, Trang Bình Sinh ở bên cạnh cũng không thể duy trì sự thản nhiên, vội vàng hỏi.

“Theo tài liệu của sơn trang Huyết Kiếm chúng ta, lúc trước thần y Lâm tiêu diệt thôn Dược Vương đã dùng dược lực của thôn Dược Vương tu luyện ra Thương Ám Huyền Thể, nên bây giờ có thể biết được, người nắm giữ cơ thể này chỉ có thần y Lâm!”, Trang Bộ Phàm nói.

Bọn họ cảm thấy sởn tóc gáy, ai nấy nhìn nhân vật đáng sợ ấy bằng ánh mắt kinh hãi.

“Chẳng trách đứa con riêng của chú tư đột nhiên lại lợi hại như vậy, sở hữu y võ trác tuyệt, lại còn có tiên thiên cương khu! Chuyện này vốn trái lẽ thường, trừ thiên tài tuyệt thế như thần y Lâm ra thì còn có thể có lý do nào khác?”, Trang Bình Sinh hít ngược một hơi, hơi ảo não.

Bọn họ phát hiện quá muộn, cũng nghi ngờ quá muộn.

“Ông biết tôi có Thương Ám Huyết Thể từ đâu?”, Lâm Chính liếc nhìn Trang Bộ Phàm, lên tiếng hỏi.

Người của thôn Dược Vương đều bị anh tiêu diệt, đáng lẽ đây là bí mật mới phải.

“Chúng tôi hỏi được từ một đệ tử chạy thoát ra khỏi thôn Dược Vương!”.

“Người đó tên gì?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Hình như họ Tiết. Thế nào? Thần y Lâm quen biết cô ta?”, Trang Bộ Phàm nheo mắt lại, cười nhạt: “Đáng tiếc cậu không thể gặp được cô ta nữa, cô ta đã chết rồi!”.

“Cái gì?”.

Ánh mắt Lâm Chính thoáng chốc lạnh đi.

Người họ Tiết?

Chắc chắn là Tiết Phù!

Chẳng lẽ Tiết Phù gặp điều gì bất trắc?

Khi ấy sự kiện thôn Dược Vương kết thúc, Tiết Phù rời đi một mình, ngao du bốn phương, chẳng lẽ cô ấy đã gặp nạn ở thành phố Thanh Nguyên?

Nghĩ đến đó, Lâm Chính siết chặt nắm đấm, lửa giận như thiêu đốt.

“Xem ra chúng ta có thù rồi”, anh lạnh lùng nói.

“Từ lúc cậu hại người đầu tiên của sơn trang Huyết Kiếm chúng tôi, chúng ta đã có thù hận không thể hóa giải”, Trang Bộ Phàm lắc đầu.

“Trước kia là thù hận một phương của ông đối với tôi, nhưng bây giờ thì khác! Bây giờ là thù hận của tôi đối với các người. Lúc trước tôi không muốn rước nhiều thị phi, đã nhường sơn trang Huyết Kiếm các người hết lần này đến lần khác! Chuyện đến nước này, tôi cũng không cần phải nương tay nữa!”.

Lâm Chính hừ lạnh lùng, bước tới trước.

“Giết!”, Trang Bộ Phàm không hề sợ hãi, quát lên.

“Giết!”.

Người của sơn trang Huyết Kiếm ở xung quanh cầm kiếm xông tới.

Lâm Chính vung tay đánh tới từ xa.

Vù!

Một luồng khí ý màu xám đen dâng lên từ lòng bàn tay anh, giống như sóng lớn cuồn cuộn dâng trào, ập về phía những người xông tới.

“A!”.

Những người đó bị khói độc nuốt chửng, ai nấy kêu la thảm thiết. Tất cả ngã xuống đất, hai tay điên cuồng cào cấu cơ thể, lăn lộn điên cuồng, khiến người ta nhìn mà ghê sợ.

Từ đầu tới cuối chỉ mấy giây, những người đó không còn động tĩnh gì nữa, chết trong khói độc, da thịt toàn thân bị thối rữa hơn một nửa.

“Cái gì?”.

Trang Thái Thanh kinh hãi biến sắc.

“Đó là độc! Độc của Thương Ám Huyền Thể!”, Trang Bình Sinh kêu lên.

Vẻ mặt của bọn họ cực kỳ đặc sắc, khủng hoảng có, kinh ngạc có, sửng sốt có, phổ biến nhất là vẻ sợ hãi.

Đây là độc của Huyền Thể trong truyền thuyết sao?

Nó có thể làm thân xác con người tan chảy?

Thủ đoạn như vậy thì sao có thể đối phó?

“Anh hai, không đấu tiếp được nữa! Người này thực lực trác tuyệt, không hề tầm thường, hay là chúng ta bỏ đi”, Trang Bình Sinh không nhìn thêm được nữa, âm thầm nghiến răng, nghiêng đầu nói với Trang Bộ Phàm.

“Đã đến nước này rồi còn có khả năng thu tay nữa sao? Bao nhiêu người nhìn vào, nếu chúng ta đi thì chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi? Huống hồ, không còn Kim Ô Đan, chúng ta không thể hợp tác với Phiêu Nhai Các, đến cuối mất cả chì lẫn chài. Chú bảo tôi làm sao ăn nói với toàn bộ sơn trang?”, Trang Bộ Phàm tóm cổ áo của Trang Bình Sinh, nghiến răng quát khẽ.

“Nhưng… chúng ta không thể đối phó với Thương Ám Huyền Thể!”.

“Sợ cái gì? Đây là sơn trang Huyết Kiếm, dù cậu ta là thần y Lâm, dù có là cao thủ y võ tung hoành vô địch, tôi có gì phải sợ?”.

Ánh mắt Trang Bộ Phàm trở nên dữ tợn, đột nhiên lấy một thứ giống như pháo nâng lên quá đầu, sau đó kéo sợi dây bên dưới nó.

Phụt!

Một luồng pháo hoa màu đỏ bay vút lên trời, sau đó nở rộ giữa không trung.

Bùm!

Hoa lửa bắn ra tứ phía.

Người trên dưới núi đều nhìn thấy.

Hoa lửa xếp thành một thanh kiếm sắc bén khổng lồ dài thượt, lơ lửng giữa không trung, vô cùng hoành tráng.

“Huyết Kiếm Lệnh!”.

Có người kinh ngạc kêu lên.

“Đó là chiến lệnh cao nhất của sơn trang Huyết Kiếm. Người của sơn trang Huyết Kiếm nhìn thấy lệnh bài này phải lập tức dừng mọi việc trong tay, chiến đấu vì sơn trang, không chết không thôi! Trang Bộ Phàm định triệu tập toàn bộ người của sơn trang Huyết Kiếm đến đây!”, Huyết Kiêu ngẩng đầu nhìn hoa lửa, lẩm bẩm.

Loạt soạt…

Quả nhiên, sơn trang trên đỉnh núi bỗng nhiên sôi sục, con đường lưng chừng núi xuất hiện nhiều tiếng bước chân.

Thậm chí dưới núi cũng có không ít người nhìn thấy kiếm lệnh này nên chạy về phía lưng núi.

Có người lái xe, có người đi bộ, thậm chí còn có người đi xe điện.

Không lâu sau, toàn bộ người trên núi đều hội tụ ở lưng núi, đường hai bên bị kẹt cứng. Hiện trường là một mảnh đen kịt, toàn là người, không chừa khe hở, Lâm Chính mọc cánh cũng khó bay.

Những người của tông tộc khác đứng trong bóng tối tùy cơ ứng biến nhìn thấy Trang Bộ Phàm phát điên như vậy, ai nấy đều trở nên thận trọng, không dám hành động lỗ mãng.

Vù vù vù vù!

Lúc này, trong đám đông có bốn người đàn ông mặc áo đen, lưng đeo trường kiếm bay vọt ra.

Bọn họ đeo mặt nạ sắt, đứng thành một hàng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Là Tứ Đại Kiếm Vương!”.

Không biết là ai hét lên.

Soạt…

Tiếp đó lại có tám bóng người nhảy ra từ đằng sau đám đông, đứng ở tám hướng xung quanh Lâm Chính.

“Bát Đại Kiếm Tôn!”.

Tiếng la kinh ngạc vang lên.

“Còn có cả Huyết Kiếm Sứ cũng đến!”.

“Đó là tinh anh của Huyết Kiếm sao?”.

“Trời ạ, nhiều cao thủ của sơn trang Huyết Kiếm đều đã hiện diện!”.

“Thật lợi hại!”.

“Cao thủ hội tụ, thần y Lâm khó thoát rồi!”.

Bọn họ run rẩy, hết sức hoảng sợ.

Cũng không thể trách bọn họ, ngay cả Lâm Chính cũng có thể cảm nhận được khí ý mạnh mẽ, dày nặng trên người những cao thủ này.

Mỗi một người trong số họ đều là cao thủ thực thụ, không hề có chút khoa trương…

“Nhìn thấy rồi chứ? Thần y Lâm! Đây chính là sức mạnh của sơn trang Huyết Kiếm tôi! Cậu có Thương Ám Huyền Thể thì đã sao? Cậu có đối phó được với toàn bộ sơn trang chúng tôi không?”, Trang Bộ Phàm tiến lên phía trước, lớn giọng quát.

“Tên họ Lâm kia! Tôi thừa nhận cậu quả thật rất mạnh, một người không giết được cậu, mười người cũng không giết được cậu. Nhưng chúng tôi không tin một trăm người, một nghìn người vẫn không giết được cậu!”, Trang Thái Thanh cười lớn, tràn đầy đắc ý.

“Vậy thì thử xem, xem đám người này có giết được tôi không?”, Lâm Chính không hoảng loạn, bình tĩnh nói.

“Vậy được, thử xem!”.

Trang Bộ Phàm nheo mắt lại, sau đó quát khẽ: “Bát Đại Kiếm Tôn đâu?”.

“Có!”.

“Tứ Đại Kiếm Vương!”.

“Có!”.

“Tất cả người của sơn trang Huyết Kiếm nghe lệnh! Giết chết người này cho tôi!”.

“Tuân lệnh! Giết!”.

Trong nháy mắt, tiếng hô giết vang vọng như núi thét biển gào.
Chương 1665: Diệt

Dưới chân núi Huyết Kiếm, một chiếc xe Bentley màu đen dừng ở bên đường.

Nhìn biển số xe, đó lại là xe của nhà họ Lâm ở Yên Kinh.

Một người đàn ông mặc Âu phục đi giày da đeo kính râm đứng ở phía trước đầu xe, dùng ống nhòm quan sát cuộc chém giết ở giữa lưng núi, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào một số.

“Tình hình thế nào rồi?”, đầu bên kia điện thoại là một giọng nói già nua.

“Đánh nhau rồi! Người đó quả nhiên là thần y Lâm!”, người đàn ông nói.

“Khi Tần Minh vừa vào Giang Thành, chúng ta đã phái người theo dõi cậu ta. Tần Minh chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng sau khi ra khỏi Học viện Huyền Y Phái thì lập tức thay da đổi thịt, vô địch thế gian. Chắc chắn là bị tráo đổi rồi”.

“Tiên sinh, vì sao ông không vạch trần thân phận của cậu ta với sơn trang Huyết Kiếm?”, người đàn ông nghi hoặc hỏi.

“Cậu không hiểu, nếu vạch trần thân phận ngay tại đó, tình hình sẽ không đi đến mức này. Người của sơn trang Huyết Kiếm nhiều lắm cũng chỉ đuổi thần y Lâm đi, tuyệt đối sẽ không ra tay giết cậu ta. Dù sao thực lực của Dương Hoa cũng không phải người sơn trang Huyết Kiếm nói phớt lờ là có thể phớt lờ. Tôi không nói, thần y Lâm sớm muộn gì cũng sẽ không gói được lửa, dù gì mục đích lần này của cậu ta là Kim Ô Đan!”, giọng nói bên kia điện thoại hờ hững đáp.

“Tiên sinh anh minh”, người đàn ông tâng bốc một câu, nói: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”.

“Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần ở đó theo dõi thần y Lâm là được, những chuyện còn lại chúng tôi sẽ làm!”.

Nói xong, ông ta cúp máy.

Người đàn ông nhìn về phía lưng núi xa xa, đốt điếu thuốc, lặng lẽ hút thuốc.

Lúc này, ở lưng núi lan tràn khói độc.

Lâm Chính vung cả hai tay, khói độc tản ra, giống như chướng khí nhấn chìm tất cả đám người đó.

Đệ tử đứng trong khí độc lập tức bị ăn mòn, chết thảm.

Mặc dù các đệ tử ở vòng ngoài chưa chết, nhưng da thịt toàn thân cũng bắt đầu rỉ máu, bong ra từng mảng, bộ dạng đó thật sự có thể gọi là thê thảm.

Mặc dù sơn trang Huyết Kiếm đông người, nhưng đối diện với Lâm Chính lại không có chút ưu thế nào. Vô số thanh kiếm từ bốn phương tám hướng hoàn toàn không thể làm rách một chút da thịt của anh. Lâm Chính giống như con sói nhảy vào giữa bầy cừu, ngông cuồng đại khai sát giới!

Hết người này đến người khác của sơn trang Huyết Kiếm ngã xuống.

“A!”.

Trang Thái Thanh không nhịn nổi nữa, thét lên một tiếng, vẫn muốn xông tới trước.

“Anh cả, đừng kích động!”, Trang Bộ Phàm kéo ông ta lại.

“Trang chủ, vì sao chúng ta không đi giúp đỡ?”, Trang Thái Thanh nghiến răng nghiến lợi hét lên.

“Đừng vội, mấy người Kiếm Vương còn chưa hành động kia mà! Phái thêm người đi tiêu hao thể lực của cậu ta là được. Chúng ta là đòn sát thủ cuối cùng, đợi lúc cần thiết mới xông lên lấy mạng của cậu ta!”, Trang Bộ Phàm bình tĩnh nói.

“Tôi hiểu rồi”, ánh mắt Trang Thái Thanh trở nên nghiêm nghị, hô lên với cao thủ nhà họ Trang ở bên kia: “Tứ Đại Kiếm Vương, các người có thể lên rồi!”.

“Vâng!”.

“Tứ Tượng Kiếm Pháp!”.

Bốn người cùng hét lên, huơ múa trường kiếm ở bên ngoài khói độc, bắt đầu bày trận.

Mỗi người vung kiếm trong tay ra, mũi kiếm có dòng khí lượn lờ. Những dòng khí này thần kỳ khó dò, nhẹ nhàng chuyển động, chậm rãi hóa thành các hình vẽ kỳ diệu.

Thanh Long! Bạch Hổ! Chu Tước! Huyền Vũ!

Hình vẽ mơ hồ của bốn thánh thú xao động trước mũi kiếm của bọn họ.

“Trận thành!”.

“Diệt!”.

Bốn người cùng hét lên, cầm kiếm giết về phía Lâm Chính đang đứng trong khói độc.

Khoảnh khắc bọn họ xông vào khói độc, dòng khí của mũi kiếm bọn họ bùng lên, bao bọc cơ thể bọn họ, vô cùng thần kỳ.

Nhờ sự bảo vệ của khí tức bốn thánh thú, khói độc muốn làm bọn họ bị thương cũng cần có thời gian.

Bọn họ nhân thời gian này cầm kiếm điên cuồng chém giết.

Soạt!

Bốn thanh kiếm đánh tới kèm theo kiếm quang vô tận.

Uy áp đáng sợ của kiếm hất văng những người khác của sơn trang ở xung quanh.

Thậm chí ngay cả khói độc cũng bị đẩy lùi, xung quanh Lâm Chính hình thành một khu vực chân không.

“Hả?”.

Lâm Chính hơi nghiêng đầu, khẽ nhíu mày.

Bốn thanh kiếm đã chém tới, tránh cũng không kịp.

Keng keng keng keng…

Bốn tiếng động to rõ vang lên.

Kiếm bị tiên thiên cương khu đáng sợ của Lâm Chính chặn lại.

Nhưng rõ ràng đây không phải đòn sát thủ của Tứ Đại Kiếm Vương.

Cùng lúc đó, bọn họ lại hét lên, phun máu lên kiếm.

Trong nháy mắt, khí ý lượn lờ quanh người bọn họ lập tức hội tụ về kiếm trong tay bọn họ, nó không ngừng cuộn trào giống như có sự sống, ngay sau đó…

Vụt!

Tiếng động giống như viên đạn vang lên.

Cơ thể của Lâm Chính bị mấy luồng khí xuyên thủng, bốn lỗ máu đáng sợ xuất hiện trong tầm mắt mọi người…

“Hay! Hay lắm!”.

Trang Thái Thanh ở bên này mừng rỡ, liên tục vỗ tay.

“Trang chủ, mau ra lệnh cho Tứ Đại Kiếm Vương xông tới giết thần y Lâm!”, Trang Thái Thanh vội hét lên.

Nhưng Trang Bộ Phàm lại thờ ơ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không thể nữa rồi!”.

“Vì sao?”, Trang Thái Thanh sửng sốt, hỏi.

Trang Bộ Phàm không nói gì, chỉ nhìn khói độc.

Trang Thái Thanh run rẩy toàn thân, mơ hồ đoán được điều gì, vội vàng nhìn về phía đó.

Lại thấy thi thể đầy đất, máu chảy thành sông.

Bốn Kiếm Vương đó… cũng đã ngã xuống đất tử vong…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK