Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1871: Nổ rồi

Mấy châm này cực kỳ ảo diệu, khiến tất cả mọi người ngây ngốc.

Mặc dù chỉ là mấy châm rất đơn giản, nhưng sau khi mấy châm này châm vào, Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp vốn đủ để đưa người ta vào chỗ chết lại bị phá trong nháy mắt, biến thành một loại châm pháp kỳ diệu tăng cường thể lực con người.

Không ai ngờ châm pháp mang kịch độc đáng sợ đó lại bị Lâm Chính phá!

“Hay! Hay quá!”.

Tam tôn trưởng ở trên tảng đá liên tục vỗ tay, hai mắt bừng sáng.

“Người này thật tài giỏi, mấy châm này… có thế nào tôi cũng không ngờ tới”, Ngũ tôn trưởng cũng không khỏi đứng bật dậy khỏi ghế, hết sức kinh ngạc.

“Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp là châm pháp do cung chủ trước sáng tạo ra, châm nào châm nấy nối kết nhau, vô cùng kỳ diệu. Chưa nói đến phá, ngay cả nắm giữ nó cũng cực kỳ khó khăn. Rốt cuộc Lâm Chính này đã làm thế nào? Chẳng lẽ cậu ta đã hoàn toàn nắm giữ Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp?”, dưới cây hoa đào, Tử Diểu mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, tràn đầy hứng thú.

Hiện trường xôn xao.

Người bên phía Lý Đào hoàn toàn sửng sốt.

Giờ phút này, ngay cả Từ Tài Quang cũng không bình tĩnh được nữa.

“Cậu lại phá được Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp?”, anh ta thất thanh la lên.

Phải biết rằng ngay cả anh ta cũng không thể phá được công pháp huyền diệu mạnh mẽ này.

“Từ Tài Quang, anh chuẩn bị chút đi”.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên quát khẽ.

Từ Tài Quang rùng mình, lập tức phản ứng lại, vội vàng xông về phía Tiết Tường, đồng thời hét lên: “Tiết Tường sư đệ! Cẩn thận!!”.

Nhưng, không còn kịp nữa.

Tiết Tường quay đầu lại, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì Lâm Chính đã lao tới.

“Khốn kiếp! Cút ra cho tao!”.

Tiết Tường hét lên, đấm một quyền vào mặt Lâm Chính, đồng thời cánh tay còn lại tích lũy phấn độc dày đặc, rải lên người anh.

Nhưng Lâm Chính phớt lờ phấn độc, vung tay lên, ngón tay duỗi thẳng điểm huyệt trên người Tiết Tường.

Chỉ trong một giây, ngón tay Lâm Chính nhanh như điện xẹt, nháy mắt đã điểm lên ba mươi sáu huyệt đạo trên người anh ta.

Sau đó anh đột nhiên lùi về sau, kéo dãn khoảng cách với Tiết Tường.

Từ Tài Quang đang chạy về phía Tiết Tường dần dần dừng bước.

Anh ta ngây ngốc nhìn Tiết Tường.

Lúc này Tiết Tường đã đứng sững tại chỗ không động đậy.

Thân hình giống như tượng điêu khắc, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Tất cả mọi người đều mở to mắt.

Bọn họ cảm giác được Tiết Tường có gì đó không ổn, nhưng lại không biết chỗ nào không ổn.

“Tiết Tường sư huynh!”, Lý Đào lập tức hét lớn.

“Tiết Tường, anh không sao chứ?”.

“Tiết Tường!”.

“Sư huynh!”.



Tiếng hô gọi vang lên không ngừng.

Nhưng… Tiết Tường như không nghe thấy gì.

Dường như Từ Tài Quang ý thức được điều gì, ánh mắt nghiêm túc, lập tức rút châm bạc ra định lại gần Tiết Tường.

Nhưng ngay khi anh ta vừa đến gần Tiết Tường thì…

Bùm!

Một tiếng nổ kịch liệt vang vọng mây xanh.

Là Tiết Tường…

Hắn nổ rồi!

Máu thịt bắn tung tóe, chết không toàn thây!

Hắn… đã nổ tung ngay trung tâm đài Y Thánh!

Cả hiện trường yên ắng vô thanh.

Mọi người mở to mắt nhìn, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt, ai nấy đều ngây ra.

Lý Đào ngã ngồi trên đất.

Từ Tài Quang giống như hóa đá.

Vô số đệ tử ở đây mặt mày trắng bệch, nhìn cảnh này mà không tin nổi.

Một người sống sờ sờ sau khi Lâm Chính dùng hai ngón tay nhẹ nhàng điểm mấy cái đã hóa thành vô số mảnh thịt vụn, chết thảm ngay tại chỗ.

Giờ phút này, dù là bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy hoảng hốt, khó mà tin nổi.

Mọi người đều cho rằng Tiết Tường sẽ dùng khí thế áp đảo giết chết Lâm Chính, nhưng không ngờ người bị áp đảo… lại là Tiết Tường!

Ai cũng không chấp nhận nổi chuyện này.

“Anh Lâm lợi hại đến thế sao?”, Thu Phiến sáng mắt, tràn đầy mong đợi và kích động.

Dọc đường cô ấy đi cùng Lâm Chính đến đài Y Thánh, trong lòng còn nghĩ có cần đi nhặt xác cho Lâm Chính hay không.

Bây giờ xem ra là cô ta nghĩ nhiều rồi.

“Tiết Tường sư huynh!”.

Lý Đào quỳ rạp dưới đất, gào khóc thê lương.

Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc ở đây.

Lâm Chính quay đầu lại, nhìn về phía Từ Tài Quang mặt mày trắng bệch, bình tĩnh nói: “Nếu anh chịu ra tay cùng với anh ta, có lẽ anh ta có thể sống lâu hơn một chút”.

Từ Tài Quang hoàn hồn lại, nghiêm túc nói: “Lâm Chính, xem ra tôi đã xem thường cậu! Nhưng cho dù cậu giết được Tiết Tường thì đã sao? Chênh lệch giữa tôi và Tiết Tường không hề ít”.

“Tôi không nói anh so với Tiết Tường, tôi cảm thấy có lẽ anh nên đánh giá lại sự chênh lệch giữa tôi và anh đi”, Lâm Chính lắc đầu.

“Ngông cuồng! Cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Không xem lại xem bây giờ mình trông như thế nào? Cậu cũng sắp chết rồi! Còn dám buông lời ngông cuồng?”, Từ Tài Quang hừ lạnh.

“Sắp chết rồi?”.

“Xem xem bột phấn mà Tiết Tường rải lên người cậu đi!”, Từ Tài Quang nheo mắt lại, nói.

Anh ta sẵn sàng nói dài dòng với Lâm Chính cũng là vì đã nhìn thấy số bột phấn trên người Lâm Chính. Anh ta đang kéo dài thời gian, muốn đợi độc của bột phấn xâm nhập vào trong cơ thể Lâm Chính.

Trong thời gian này, có lẽ độc đã xâm nhập vào cơ thể của Lâm Chính, bắt đầu có tác dụng.

Nếu là như vậy, dù Lâm Chính có thể giải độc cũng không thể giải được hoàn toàn, mình muốn đánh bại cậu ta đúng là dễ như trở bàn tay.

“Tiết Tường, dù em đã chết, nhưng trước khi chết cũng xem như đã làm một chuyện tốt! Đợi đi sư đệ, bây giờ anh sẽ lấy đầu của người này tế lễ cho em!”.

Từ Tài Quang lẩm bẩm, sau đó chạy nhanh về phía Lâm Chính.

Giờ phút này, anh ta đã không còn đường lui.

Anh ta không thể rút lui!

Bao nhiêu người đang nhìn anh ta!

Bao nhiêu người gửi gắm hi vọng vào anh ta!

Bao nhiêu người đợi anh ta móc tim Lâm Chính!

Cho nên anh ta phải chiến đấu, cũng phải chiến thắng!

Vì trái tim của Tử Diểu!

Vì sự ưu ái của các vị tôn trưởng, anh ta phải dùng cách bá đạo nhất, hung ác nhất để diệt trừ Lâm Chính.

Vì vậy, Từ Tài Quang bất chấp tất cả xông thẳng tới, hai tay điên cuồng vung ra.

Vèo vèo vèo vèo…

Hơn năm trăm cây châm bạc được phóng ra từ hai tay anh ta, giống như một tấm lưới lớn phủ về phía Lâm Chính.

Nhưng khi những cây châm bạc chạm vào Lâm Chính.

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…

Nhiều tiếng động to rõ giống như pháo nổ vang lên, sau đó thì thấy xung quanh Lâm Chính xuất hiện rất nhiều tia lửa.

Tia lửa duy trì một chốc rồi biến mất.

Đợi khi tia lửa hoàn toàn tan đi, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, mấy trăm cây châm bạc đâm về phía Lâm Chính đã biến mất.

Ngược lại, nhìn bên chân Lâm Chính lại xuất hiện một đống châm bạc nứt gãy.

Đó là những cây châm bạc mà Từ Tài Quang vừa phóng tới!

“Cái gì?”.

Từ Tài Quang kinh hãi, mở to mắt nhìn.

Lúc này mới thấy xung quanh Lâm Chính xuất hiện một cây châm bạc sáng loáng, giống như cá lội, lượn tròn xung quanh người anh.

Mấy trăm cây châm bạc của anh ta đều bị cây châm bạc đó đánh gãy.

“Đó là thuật ngự châm!”.

“Cậu ta chỉ dùng một cây châm đã phá được mấy trăm cây châm của sư huynh? Nội lực của cậu ta thật là hùng hậu!”.

Một đệ tử kinh ngạc kêu lên.

Mọi người đều hết sức kinh ngạc.

Từ Tài Quang tái mặt, nghiến răng quát khẽ: “Còn chưa xong đâu! Hãy xem chiêu này đi!”.

Nói xong, anh ta lại vung cánh tay, tung ra lượng lớn phấn độc.

Không lâu sau, cả người Lâm Chính đã bị phấn độc nhấn chìm.

Phấn độc rơi xuống đất làm mặt đất tan chảy.

Mọi người kinh ngạc.

Lần này Lâm Chính không chết thì e là cũng bị thương nặng.

Vô số ánh mắt nhìn vào trong phấn độc, không dám chớp mắt…
Chương 1872: Kẻ nào dám làm đồ đệ của tôi bị thương?

Từ Tài Quang là một trong năm đệ tử kiệt xuất, được tôn trưởng chỉ điểm, phấn độc mà anh ta điều chế ra đương nhiên có dược lực ghê gớm.

Cộng thêm độc lực từ phấn độc mà Tiết Tường dùng trước kia ắt hẳn đã xâm nhập vào xương tủy của Lâm Chính. Từ Tài Quang tin rằng số phấn độc này đủ để giải quyết Lâm Chính.

Nhưng, suy nghĩ thì luôn tốt đẹp.

Từ Tài Quang không ngừng lùi về sau, nhìn chằm chằm phấn độc, đợi kết quả cuối cùng.

Cuối cùng, toàn bộ phấn độc trên không trung đã rơi xuống, Lâm Chính khuất sau phấn độc lại xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Cậu ta lại không bị gì cả?”.

“Sao có thể? Lẽ nào độc của Từ sư huynh… không có tác dụng với cậu ta?”.

Tiếng hô kinh ngạc, chấn động vang lên bên tai không dứt.

“Không thể nào…”.

Từ Tài Quang cũng ngạc nhiên, sắc mặt trắng bệch, mắt trợn tròn.

Đợi khi Lâm Chính đi tới, Từ Tài Quang mới hoàn hồn, vội vàng gào lên: “Vì sao cậu có thể phớt lờ độc của tôi? Cậu… đã dùng thủ đoạn gì?”.

“Tôi không dùng thủ đoạn gì cả”, Lâm Chính nói.

“Cậu có ý gì?”, Từ Tài Quang sững người, hỏi.

“Lý do rất đơn giản, là vì thể chất của cậu ta… có lẽ là thể chất bách độc bất xâm trong truyền thuyết!”, Ngũ tôn trưởng không biểu lộ cảm xúc gì mà nói.

Bà ta dứt lời, khiến vô số người kinh ngạc.

“Thể chất bách độc bất xâm?”.

“Không phải chứ? Thằng nhóc này lại có thể chất đó?”.

“Chẳng trách độc của Tiết Tường sư huynh và độc của Từ Tài Quang đều không làm gì được cậu ta…”.

“Thế… Từ sư huynh làm sao thắng đây?”.

Các đệ tử bàn tán xôn xao.

Từ Tài Quang có vẻ mặt cực kỳ khó coi, không ngừng lùi về sau.

Lúc này anh ta cảm thấy áp lực rất lớn.

Nhưng đài Y Thánh chỉ lớn chừng đó, anh ta có thể lùi đi đâu?

“Từ sư huynh, đến lượt tôi rồi!”.

Lâm Chính hừ lạnh, điểm mũi chân, người như lốc xoáy tiến sát đến chỗ Từ Tài Quang.

Từ Tài Quang kinh hãi, lập tức rút châm bạc ra đâm lên người Lâm Chính.

Nhưng châm bạc của anh ta còn chưa tới gần đã bị châm bạc trong tay Lâm Chính ngăn lại.

“Hả?”.

Từ Tài Quang lập tức rút thêm châm bạc đâm tới.

“Khốn nạn! Đừng có xem thường tôi! Cuồng Phong Thần Châm Quyết!”.

Từ Tài Quang vừa sốt ruột vừa tức giận, hét lên một tiếng. Hai tay anh ta nắm chặt, mỗi một kẽ ngón tay đều kẹp năm cây châm bạc. Hai cánh tay vung thật nhanh, giống như tay gấu giết về phía Lâm Chính.

Châm bạc như sao băng, lóe sáng nhanh mạnh, không ngừng đâm tới xung quanh Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không tránh né, mà cũng sử dụng châm bạc chiến đấu trực diện với Từ Tài Quang.

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…

Tiếng châm bạc va chạm vang lên.

Giữa hai người không ngừng tóe ra tia lửa.

Vậy vẫn chưa kết thúc, Từ Tài Quang lại tức giận gào lên, dùng khí ngự châm, trút hết tất cả châm bạc trên người, ập về phía Lâm Chính giống như gió bão.

Lâm Chính vẫn đánh trực diện, cũng dùng khí ngự châm.

Keng! Keng! Keng! Keng…

Vù! Vù! Vù! Vù…

Nhiều tiếng động hỗn tạp vang lên.

Mọi người nhìn thấy trên đài Y Thánh nhiều dòng khí bay loạn, giữa hai người lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bên chân không ngừng có châm gãy rơi vãi, cắm vào mặt đất.

Chỉ trong vòng mười mấy giây, mặt đất trong vòng ba mét quanh hai người đều cắm đầy châm bạc đã gãy vụn.

Cuối cùng.

Ầm!

Một tiếng khí nổ vang lên.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên xung quanh hai người đột nhiên biến mất.

Giờ phút này, hai người cũng đã dừng tấn công.

Chiến đấu kết thúc.

Hai người đứng im không động đậy giống như tượng điêu khắc .

Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, dường như đã thu chiêu từ sớm.

Còn Từ Tài Quang vẫn còn giữ động tác vung châm.

Nhưng giờ phút này, trên người anh ta lấp lánh ánh sáng, giống như muôn vàn ngôi sao hóa thành áo giáp, bao bọc cả người anh ta.

Định thần nhìn lại, đó lại là những cây châm bạc sáng loáng.

Mọi người kinh hãi nhìn sững.

Trên người Từ Tài Quang toàn là châm bạc, không phân biệt được đâu là của Lâm Chính, đâu là của anh ta.

Còn Lâm Chính, trên người không có một cây châm bạc nào.

Trận quyết đấu này… thắng thua đã định!

“Từ Tài Quang, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh quá tự đại! Thế nào? Tôi nhất định phải không bằng anh hay sao?”.

Lâm Chính hờ hững nhìn Từ Tài Quang, trong mắt không có bất cứ cảm xúc nào.

Từ Tài Quang há miệng, muốn nói nhưng lại không nói nên lời, còn định làm động tác gì đó, nhưng toàn thân lại run lên nhè nhẹ, khó mà cử động được nữa…

“Được rồi! Anh đi gặp Tiết Tường sư đệ của anh đi!”.

Lâm Chính rút một cây châm bạc ra, chuẩn bị đâm vào giữa chân mày Từ Tài Quang.

Cây châm này hạ xuống chắc chắn sẽ lấy mạng Từ Tài Quang!

Từ Tài Quang mở to mắt, sợ hãi nhìn châm bạc đến gần.

“Dừng tay!”.

Đám người Lý Đào ở một bên sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, lập tức đứng dậy hô lên.

“Ngũ tôn trưởng! Từ sư huynh đã thua, xin người hãy dừng trận quyết đấu!”, bên Lý Đào có người quỳ dưới đất, vừa khóc vừa nói.

Đám người Lý Đào nghe vậy cũng đồng loạt quỳ xuống.

“Mong Ngũ tôn trưởng dừng trận quyết đấu!”.

“Giữ lại một mạng cho Từ sư huynh!”.

Mọi người hô lên.

Nhưng Ngũ tôn trưởng không lên tiếng.

Quyết đấu sinh tử không phải trò đùa trẻ con.

Lâm Chính cũng sẽ không nương tay vì lời nói của đám Lý Đào, chuẩn bị đâm châm bạc vào giữa mi mày Từ Tài Quang.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một cây kim vàng đột nhiên bay đến, đánh vào cây châm trên tay Lâm Chính.

Keng!

Tiếng động rõ ràng, tuy không lớn nhưng toàn bộ người ở đài Y Thánh đều nghe thấy.

“Hả?”.

Lâm Chính lập tức biến sắc.

Một bóng người đột nhiên xông vào đài Y Thánh, quát lớn: “Kẻ nào dám làm đồ đệ của tôi bị thương?”.

Mọi người đưa mắt nhìn lại, không ai không ngạc nhiên.

“Trịnh điện chủ?”, Ngũ tôn trưởng đứng bật dậy khỏi ghế.
Chương 1873: Anh ta sống hay chết do tôi quyết định

Thiên cung Trường Sinh tuy là tông phái lánh đời, nhưng quy mô cực kỳ lớn.

Cả thiên cung có mấy chục nghìn người, mà đây chỉ là các đệ tử chính thức được ghi chép, nếu tính cả các đệ tử kí danh thì không biết sẽ là bao nhiêu.

Thiên cung chia làm 5 cung 10 điện.

Trong đó 5 cung là lực lượng lãnh đạo chính của thiên cung, do 5 tôn trưởng lèo lái, về cơ bản các chuyện lớn của thiên cung đều do 5 cung quyết định.

Còn 10 điện cũng là một lực lượng không thể thiếu của thiên cung, bọn họ phụ trách những việc vặt, hậu cần, dạy dỗ đệ tử.

Còn người bất ngờ xuất hiện ở đài Y Thánh là Trịnh Thông Viễn, điện chủ của Nguyên Thánh Tâm Điện - một trong 10 điện.

Ân sư thụ nghiệp của Từ Tài Quang ở thiên cung chính là Trịnh Thông Viễn, Trịnh Thông Viễn rất yêu quý cậu học trò này, lại thêm anh ta có thiên phú rất tốt, học một biết mười, nên Trịnh Thông Viễn có ý định bồi dưỡng anh ta thành người kế nghiệp mình.

Trịnh Thông Viễn là người rất bao che khuyết điểm, thực ra mọi người không bất ngờ khi ông ta xuất hiện ở đài Y Thánh.

Điều duy nhất khiến bọn họ bất ngờ là Lâm Chính bị tất cả mọi người khinh thường lại có thực lực đáng sợ như vậy, ngay cả Từ Tài Quang cũng bị anh đánh bại một cách dễ dàng.

"Sư... phụ...", đôi mắt ảm đạm của Từ Tài Quang lóe lên ánh sáng mừng rỡ, yếu ớt kêu lên.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng.

"Trịnh điện chủ, ông làm gì vậy?".

Vẻ mặt Ngũ tôn trưởng hơi mất tự nhiên, lập tức đứng lên, lạnh lùng quát.

"Ngũ tôn trưởng, học trò của tôi đã thua, trận quyết đấu sinh tử này chấm dứt tại đây được không?", Trịnh Thông Viễn ôm quyền, trầm giọng nói.

"Trịnh Thông Viễn! Quyết đấu sinh tử là quy tắc do tổ tiên thiên cung chúng ta để lại! Sao ông có thể ngang nhiên phá vỡ quy tắc như vậy chứ?", Ngũ tôn trưởng nghiêm túc chất vấn.

"Ngũ tôn trưởng, Thông Viễn biết không thể làm trái cung quy, nhưng Tài Quang là học trò cưng của tôi, sao tôi có thể trơ mắt nhìn nó chết như vậy được? Hay là thế này đi tôn trưởng! Lấy mạng của tôi đổi lấy mạng của Tài Quang được không?", Trịnh Thông Viễn đanh giọng nói.

Ngũ tôn trưởng nghe thấy thế thì tỏ vẻ lúng túng.

Những lời ông ta nói nghe thì bi tráng, là yêu trò như con, nhưng thực ra là một kiểu đe dọa.

Nếu thực sự giết Trịnh Thông Viễn, thì chẳng phải Nguyên Thánh Tâm Điện sẽ trở nên hỗn loạn sao?

Nếu là bình thường thì Ngũ tôn trưởng cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, loạn thì loạn, thay người khác là được, Nguyên Thánh Tâm Điện có thể làm phản được sao?

Nhưng dạo này thiên cung Trường Sinh lại không được yên ổn.

Lúc này sao có thể gây thêm rắc rối chứ?

Nhất thời, Ngũ tôn trưởng cũng không biết nên làm thế nào.

"Trịnh điện chủ, quyết đấu sinh tử không phải là trò đùa! Nếu Từ Tài Quang đã tham gia quyết đấu, thì sống hay chết là do bản lĩnh của mỗi người. Bây giờ cậu ta sắp thua, ông lại ra tay can dự, liệu có mặt dày quá không vậy?".

Tam tôn trưởng lên tiếng, giọng nói đầy âm trầm.

Nhưng Trịnh Thông Viễn biết Tam tôn trưởng đang ở đây, ông ta hít sâu một hơi, ôm quyền hành lễ với Tam tôn trưởng: "Tam tôn trưởng, Thông Viễn biết chuyện này rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần có thể giữ được tính mạng của Tài Quang, Thông Viễn bằng lòng chịu mọi hình phạt, mọi điều kiện".

Tam tôn trưởng nghe thấy thế cũng tỏ vẻ do dự.

"Tôn trưởng, thời gian này thiên cung của chúng ta không được yên bình, không được để nội bộ xảy ra vấn đề gì. Nguyên Thánh Tâm Điện của Trịnh điện chủ rất có uy vọng ở thiên cung, đệ tử đông đảo. Nếu lúc này trở mặt với Nguyên Thánh Tâm Điện chỉ e sẽ bất lợi với thiên cung, tuyệt đối đừng vì nhỏ mà làm mất lớn", thanh niên ở bên cạnh Tam tôn trưởng vội bước tới khuyên.

"Nhưng bây giờ đang có nhiều đệ tử nhìn vào như vậy. Nếu tôi nghe theo Trịnh điện chủ thì uy tín của chúng ta ở đâu? Uy tín của thiên cung ở đâu?", Tam tôn trưởng trầm giọng nói.

"Việc này đơn giản thôi, đánh gãy tay chân của Từ Tài Quang, đuổi khỏi sư môn là được. Điều Trịnh điện chủ cần là giữ được tính mạng của Từ Tài Quang. Chúng ta hoàn toàn có thể đối xử với anh ta tàn nhẫn một chút, chỉ cần anh ta không chết thì rất dễ nói chuyện. Rồi lại bảo Trịnh điện chủ lấy công chuộc tội để chặn miệng các đệ tử, vậy là mọi chuyện sẽ được giải quyết. Có lẽ sẽ có những lời dị nghị, nhưng không sao hết", người thanh niên cười nói.

Tam tôn trưởng suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Chuyện đến nước này thì cũng chỉ đành vậy".

"Tôn trưởng sáng suốt".

Thanh niên cười nói.

Tam tôn trưởng bước thẳng tới.

"Trịnh điện chủ!".

"Có Thông Viễn!".

"Quy tắc của trận quyết đấu sinh tử không thể phá vỡ, nhưng nể mặt ông bao năm nay vất vả nhiều công, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một đồ đệ, không nỡ để cậu ta chết sớm, nên sẽ tha cho Từ Tài Quang một mạng", Tam tôn trưởng nói.

"Cảm ơn tôn trưởng!".

Trịnh điện chủ mừng rỡ, vội quỳ xuống hô.

“Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha! Phải đánh gãy toàn bộ tay chân của Từ Tài Quang, đuổi cậu ta khỏi sư môn. Còn ông cũng phải lấy công cuộc tội, ông đồng ý chứ?", Tam tôn trưởng trầm giọng nói.

"Đồng ý! Hoàn toàn đồng ý! Cảm ơn Tam tôn trưởng!".

Trịnh điện chủ gật đầu như giã tỏi.

Đánh gãy tay chân có là gì chứ? Với y thuật của bọn họ thì hoàn toàn có thể chữa khỏi trong vòng mấy tháng.

"Nếu vậy thì người đâu, đưa bọn họ xuống!".

Tam tôn trưởng vung tay lên, mặt không cảm xúc nói.

"Vâng!".

Mấy đệ tử bước tới.

Các đệ tử ở xung quanh đài Y Thánh đều không dám hé răng nói gì.

Tam tôn trưởng đã nói như vậy rồi, phận đệ tử tép riu như bọn họ dám phản đối sao? Cho dù trong lòng có ý kiến thì cũng chỉ có thể nhịn.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.

"Đây là trận quyết đấu giữa tôi và Từ Tài Quang! Tôi bảo anh ta sống anh ta mới được sống, tôi bảo anh ta chết anh ta mới được chết! Tôi mới là người quyết định, các ông quyết định thì có ích gì chứ?".

Mọi người nghe thấy thế đều sửng sốt, vội nhìn về phía phát ra âm thanh.

Phát hiện người lên tiếng chính là Lâm Chính!

Lâm Chính sải một bước tới, phớt lờ Trịnh điện chủ, rồi lấy một cây châm đâm về phía Từ Tài Quang.

Châm này!

Đằng đằng sát khí!

Sắc bén vô cùng!

Không ai kịp phản ứng.

"Khốn kiếp! Sao cậu dám?", Trịnh điện chủ gầm lên, lập tức định ra tay ngăn cản.

Nhưng Lâm Chính bất chấp tất cả, đâm châm xuống.

Phập.

Châm đâm trúng ấn đường Từ Tài Quang, hai mắt anh ta lập tức tối sầm, mất hết sinh khí.

Vong mạng tại chỗ...
Chương 1874: Xin lỗi? Ông cũng xứng sao?

Lâm Chính hành động đương nhiên là không nể mặt nương tay.

Nhát châm này nhìn thì đơn giản, nhưng châm lực đã dẫn phát toàn bộ sức mạnh của Từ Tài Quang.

Các chức năng toàn thân của anh ta đều bị phá hoại, lục phủ ngũ tạng gần như nát bét, gân cốt thịt đều nứt toác.

Rầm!

Từ Tài Quang nặng nề ngã xuống đất.

Tuy bề ngoài không có vết thương gì, nhưng thực ra dù là thần tiên cũng không thể cứu được anh ta.

“Tài Quang!”.

Trịnh điện chủ gầm lên một tiếng, xông tới đỡ Từ Tài Quang dậy.

Nhưng ông ta vừa chạm vào đã biết ngay tình hình của Từ Tài Quang.

Vô phương cứu chữa.

Ánh mắt Trịnh Thông Viễn chứa đầy tuyệt vọng.

“Sư huynh!”.

“Từ sư huynh!”.

Đám người Lý Đào cũng kêu lên, đầy kinh hoàng và sợ hãi.

Tam tôn trưởng đanh mặt lại, chỉ nhìn mà không nói gì.

Còn vẻ mặt của Ngũ tôn trưởng cũng vô cùng đặc sắc.

Không ai ngờ Lâm Chính lại dám ra tay trong tình huống này!

Đây rõ ràng là vả thẳng vào mặt Trịnh điện chủ!

Một đệ tử bị trục xuất mà dám đối đầu với điện chủ!

Rốt cuộc trong đầu người này đang nghĩ cái gì vậy?

Mọi người dường như nín thở, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

Trịnh điện chủ hoàn hồn lại, nổi giận đùng đùng.

“Khốn kiếp! Cậu chán sống à?”.

Ông ta đặt thi thể của Từ Tài Quang xuống, rồi tung một quyền về phía Lâm Chính.

Trên nắm đấm kia chứa đầy độc lực đáng sợ.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, sau đó rút lui, đồng thời giơ tay đón đỡ.

Bốp!

Nắm đấm nện vào cánh tay anh, độc lực nổ tung, hóa thành một đám sương lớn tản ra.

Lâm Chính lùi lại hơn 10 bước mới dừng lại, cúi xuống nhìn.

Trên cánh tay anh xuất hiện một chưởng ấn đen sì.

Đây chính là độc của Trịnh điện chủ.

Không thể không nói, người đứng đầu 5 cung 10 điện của thiên cung Trường Sinh quả thực kinh hãi thế tục! Độc lực của quyền này cho dù là thân xác anh cũng không chịu được.

Nhưng Lâm Chính không sợ, lập tức huy động cơ thể võ thần.

Bây giờ không phải lúc quyết đấu sinh tử, nên Lâm Chính có thể dùng võ kĩ. Cơ thể võ thần cộng với thể chất miễn dịch độc tố của anh đủ để ép được kịch độc này ra.

Lâm Chính lắc lắc cánh tay, nhìn chằm chằm Trịnh điện chủ với ánh mắt dữ tợn, gằn giọng nói: “Điện chủ! Ông muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu sao?”.

“Cậu giết học trò cưng của tôi! Tôi phải giết cậu để đền mạng cho nó!”.

Trịnh Thông Viễn nổi giận, gầm lên một tiếng, định tiếp tục xông tới.

Lâm Chính cũng bực mình, đối phương hùng hổ dọa người như vậy, sao anh có thể nhẫn nhịn được?

“Trịnh điện chủ! Ông đừng tưởng mình là điện chủ thì tôi sợ ông!”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, lửa giận ngút trời, đang định ra tay đọ sức với một trong 10 điện chủ này.

Nhưng đúng lúc này, Thu Phiến ở phía sau bỗng xông tới, kéo lấy cánh tay Lâm Chính, gấp gáp kêu lên: “Anh Lâm, anh bị điên à? Mau dừng tay!”.

“Thu Phiến?”, Lâm Chính nhíu mày, đang định lên tiếng thì Tam tôn trưởng trên bục đá cũng nói.

“Trịnh điện chủ! Ông đừng làm càn! Người chết không thể sống lại, mong ông hãy nén bi thương!”, Tam tôn trưởng tiến vào đài Y Thánh, bình tĩnh nói.

“Tam tôn trưởng…”, Trịnh điện chủ nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Lâm Chính, vô cùng căm hận nói: “Cậu ta giết học trò cưng của tôi ngay trước mặt tôi! Đây là coi thường tôi! Tam tôn trưởng! Nếu hôm nay không cho cậu ta một bài học, thì sau này Trịnh Thông Viễn tôi còn mặt mũi nào ở thiên cung Trường Sinh chứ?”.

Ông ta vừa dứt lời, không ít đệ tử đang có mặt lập tức đứng lên.

“Nghiêm trị Lâm Chính!”.

“Nghiêm trị Lâm Chính!”.

“Nghiêm trị Lâm Chính!”.



Các đệ tử nhao nhao kêu lên, tâm trạng rất kích động.

Đó là đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện.

Điện chủ chịu thiệt thòi, bọn họ đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Đài Y Thánh lập tức trở nên nhốn nháo.

Những tiếng la ó huyên náo không dứt.

Các đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện đều đến.

Tam tôn trưởng thấy thế, sắc mặt trở nên khó coi, trầm giọng quát lớn: “Làm gì thế hả? Tạo phản à? Tất cả yên lặng!”.

Hiện trường lập tức im bặt.

“Các cậu làm gì vậy? Đang ở đài Y Thánh, sao có thể ầm ĩ lên chứ? Ai còn dám lên tiếng thì đừng trách tôi!”, Trịnh Thông Viễn cũng quát lớn, sau đó ôm quyền nói với Tam tôn trưởng: “Tôn trưởng, tôi rất xin lỗi, những đệ tử này trời sinh ngang bướng, là tôi quản giáo không nghiêm! Mong tôn trưởng tha tội!”.

“Trời sinh ngang bướng? Quản giáo không nghiêm? Trịnh điện chủ, mong chuyện đúng là như vậy!”.

Tam tôn trưởng lạnh lùng hừ một tiếng.

Trịnh điện chủ không nói gì.

Đáy mắt Tam tôn trưởng lóe lên một tia lo lắng.

Thực ra ông ta nhìn ra được Trịnh điện chủ hoàn toàn chỉ là muốn trút giận, để lấy lại thể diện. Nếu bây giờ không để ông ta lấy lại thể diện, thì e sẽ là họa ngầm về sau.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tam tôn trưởng trầm giọng nói: “Dù thế nào ông cũng là trưởng bối, làm khó một hậu bối như vậy thì chẳng ra thể thống gì”.

Ông ta nói đến đây, liền ngoảnh lại nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu cũng có vấn đề, cậu không nể mặt Trịnh điện chủ như vậy, chẳng phải khiến ông ấy khó xử sao? Dù sao ông ấy cũng là điện chủ của thiên cung Trường Sinh, cậu ngỗ ngược như vậy, dù là ai cũng sẽ không tha cho cậu”.

“Chuyện này không phải do tôi khơi mào”, Lâm Chính bình thản nói.

“Bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này, Lâm Chính, thế này đi, bây giờ cậu hãy xin lỗi Trịnh điện chủ, cầu xin ông ấy tha thứ, thì chuyện này coi như chấm dứt, hiểu chưa?”, Tam tôn trưởng trầm giọng nói.

Giờ phút này, ông ta cũng chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa.

Để Lâm Chính thỏa hiệp với Trịnh điện chủ là cách tốt nhất hiện giờ.

Nếu có thể xoa dịu được Trịnh điện chủ, xoa dịu Nguyên Thánh Tâm Điện thì phía Lâm Chính cũng không có rắc rối gì quá lớn.

Ông ta vừa dứt lời, các đệ tử đang có mặt đều vô cùng kinh ngạc.

“Xin lỗi? Tam tôn trưởng! Người chết là học trò cưng của tôi, một câu xin lỗi là xong chuyện sao?”, Trịnh điện chủ bất mãn nói.

“Học trò cưng của ông chết do trận quyết đấu sinh tử, không liên quan đến Lâm Chính! Trịnh điện chủ, chuyện này cứ quyết định thế đi, mỗi bên nhường một chút, đừng có không nể mặt cả tôi!”, giọng nói của Tam tôn trưởng dần trở nên lạnh lẽo.

“Việc này…”

Trịnh điện chủ ngập ngừng.

Ông ta không thể đắc tội với Tam tôn trưởng được, huống hồ Tam tôn trưởng đã nói đến mức này, nếu còn không chịu nghe theo, trở mặt với Tam tôn trưởng thì phiền phức to.

Thế là, Trịnh Thông Viễn hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu: “Được! Sao tôi dám không nể mặt Tam tôn trưởng chứ? Nếu đã như vậy thì cứ làm theo lời ông nói, bảo Lâm Chính kia lăn lại đây xin lỗi tôi đi!”.

Tam tôn trưởng liếc mắt nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, còn không mau lại đây xin lỗi Trịnh điện chủ đi?”.

Mọi người nghe thấy thế, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Nguyên Thánh Tâm Điện cũng vô cùng phẫn nộ.

“Xin lỗi? Hời cho cậu ta quá!”.

“Hết cách rồi, Tam tôn trưởng đã ra mặt, điện chủ cũng chẳng còn cách nào khác, ông ấy cũng đâu thể trở mặt với Tam tôn trưởng được!”.

“Dám ngỗ ngược với điện chủ của chúng ta! Tôi nhất định phải cho tên Lâm Chính này biết tay!”.

“Đúng!”.

Các đệ tử đều phẫn nộ bất bình.

Đám Lý Đào cực kỳ không cam lòng, nhất là Lý Đào, cô ta quỳ sụp trước mặt Trịnh Thông Viễn, vừa khóc vừa nói: “Điện chủ, Từ sư huynh và Tiết sư huynh đều bị kẻ độc ác này giết trước mặt mọi người, một câu xin lỗi của cậu ta là xong chuyện sao? Như vậy chẳng phải hai sư huynh chết một cách vô ích sao? Điện chủ, cầu xin điện chủ hãy lấy lại công bằng cho hai sư huynh!”.

Trịnh Thông Viễn thầm cắn răng, đỡ Lý Đào dậy, khàn giọng nói: “Cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ không cứ thế bỏ qua đâu. Hôm nay tôi nể mặt Tam tôn trưởng, tạm tha cho cậu ta một lần, món nợ này tôi sẽ tìm cậu ta tính sau!”.

Lý Đào nghe thấy thế, lau nước mắt rồi gật đầu.

Trịnh Thông Viễn ngoảnh sang, tức giận quát Lâm Chính: “Còn không mau lăn lại đây xin lỗi đi?”.

“Xin lỗi!”.

“Xin lỗi!”.

Các đệ tử cũng đồng thanh hò hét, dường như đang thể hiện sự coi thường.

Nhưng…

Lâm Chính vẫn đứng bất động.

Chẳng hề có ý xin lỗi.

Thấy tiếng gầm xung quanh như sấm, cuối cùng anh cũng lên tiếng.

“Xin lỗi? Ông cũng xứng sao?”.

Anh vừa dứt lời, đài Y Thánh lập tức trở nên im bặt.
Chương 1875: Bàn điều kiện

Kinh hãi!

Tất cả mọi người đều kinh hãi!

Ai nấy trợn mắt há mồm, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.

Tam tôn trưởng cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Người này không sợ chết sao? Một vãn bối xin lỗi Trịnh điện chủ cũng không có gì mất mặt cả.

Ngược lại, chuyện này cũng đã nể mặt anh lắm rồi, tại sao anh vẫn không chịu nhượng bộ như vậy chứ?

Có người bắc sẵn thang cho xuống mà vẫn không hài lòng sao?

“Lâm Chính, cậu đừng được voi đòi tiên! Mau xin lỗi!”, Ngũ tôn trưởng cũng không nhịn được nữa, trầm giọng quát.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, đanh giọng nói: “Chuyện này là Tiết Tường và Từ Tài Quang gây sự trước, đệ tử chỉ giải quyết theo quy tắc của thiên cung Trường Sinh. Quyết đấu sinh tử là quy tắc của thiên cung, đệ tử giết bọn họ trong trận quyết đấu sinh tử là hợp tình hợp lý, đâu có làm sai điều gì? Bây giờ Trịnh Thông Viễn muốn dùng thân phận để ép đệ tử xin lỗi? Ông ta xứng sao?”.

“Cậu… cậu… cậu… cậu…”, Trịnh Thông Viễn tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, rít gào: “Cậu là cái thá gì chứ? Cậu nghĩ tôi không dám giết cậu sao?”.

“Lâm Chính!”, Tam tôn trưởng cũng nghiêm giọng quát, nhìn anh chằm chằm: “Cậu đừng ngang bướng nữa!”.

“Không phải là đệ tử ngang bướng! Hai vị tôn trưởng! Chẳng lẽ quy tắc của thiên cung là trò cười sao? Nếu các vị tôn trưởng cho rằng là vậy thì Lâm Chính cũng đồng ý xuống nước, xin lỗi ông ta”, Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.

Câu này của anh khiến hai tôn trưởng đều khó xử.

Sao bọn họ dám phủ quyết quy tắc của thiên cung chứ?

Như vậy chẳng phải là phủ quyết cả thiên cung Trường Sinh sao?

“Tất cả tránh ra!”.

Trịnh Thông Viễn không nhịn được nữa, gầm lên một tiếng: “Hôm nay tôi thề phải giết thằng nhãi này!”.

Dứt lời liền bất chấp tất cả, muốn xông về phía Lâm Chính.

Tam tôn trưởng hơi nhíu mày, nhưng lần này không có hành động gì.

Ngũ tôn trưởng định lên tiếng khuyên nhủ, nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.

“Dừng tay!”.

Thu Phiến bỗng chạy tới, chặn trước mặt Lâm Chính, khuỵu gối quỳ xuống trước Trịnh điện chủ, vội kêu lên: “Xin điện chủ bớt giận! Cho phép Thu Phiến nói mấy câu với Lâm Chính!”.

“Hử?”.

Sắc mặt Trịnh Thông Viễn đầy giận dữ, vốn định nói gì đó, nhưng Tam tôn trưởng đã lên tiếng trước: “Thu Phiến, cô hãy khuyên nhủ cậu ta, đừng ngang bướng nữa, không có lợi cho ai cả”.

“Vâng”.

Thu Phiến gật đầu, sau đó ngoảnh phắt lại nói với Lâm Chính: “Anh Lâm, anh cần gì phải làm vậy chứ? Chuyện này bỏ qua đi!”.

“Sao tôi phải sợ Trịnh Thông Viễn chứ? Nếu đánh thật tôi cũng không sợ ông ta”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy Liễu sư muội thì sao?”, Thu Phiến nhỏ giọng hỏi.

Lâm Chính không khỏi sửng sốt, sau đó nhíu chặt mày.

“Tôi vốn định đánh bại Từ Tài Quang và Tiết Tường xong, sẽ ép các đệ tử kia gây áp lực cho Tứ tôn trưởng, để ông ta phóng thích vô tội Liễu sư muội…”

“Nhưng với tình hình hiện giờ, thì rõ ràng là kế hoạch của anh không ổn! Anh đã đắc tội với Trịnh điện chủ, những đệ tử chính thức kia sẽ không nghe anh đâu! Nếu anh đánh nhau với Trịnh điện chủ, thì anh không chỉ đắc tội với ông ta, mà còn đắc tội với Tam tôn trưởng và Ngũ tôn trưởng! Như vậy thì Liễu sư muội lại càng không ra được tử lao! Mà anh ở thiên cung cũng là để trị Hoạt Độc! Nếu làm căng mọi chuyện, thì anh định giải Hoạt Độc kiểu gì?”, Thu Phiến khuyên hết nước hết cái.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu: “Cô nói có lý, nếu vậy thì tôi xin lỗi cho xong”.

“Tốt quá”, Thu Phiến mừng rỡ.

Chỉ nghe thấy Lâm Chính kêu lên: “Trịnh điện chủ, tôi có thể xin lỗi ông”.

“Ồ?”.

Trịnh Thông Viễn có chút ngạc nhiên.

“Nhưng tôi có điều kiện”, Lâm Chính lại nói thêm câu nữa.

Câu này khiến mọi người nổi giận, Thu Phiến lại càng không kịp trở tay.

“Anh Lâm…”

“Cô kệ đi”.

Lâm Chính bình thản nói: “Điều kiện của tôi rất đơn giản! Liễu Như Thi sư muội bị Tứ tôn trưởng đẩy vào tử lao! Tôi hi vọng cô ấy được thả ra ngay bây giờ, nếu Trịnh điện chủ đồng ý với quyết định này của tôi, thì tôi sẽ xin lỗi ông”.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”, Trịnh Thông Viễn lạnh lùng quát hỏi.

“Vậy thì tôi sẽ gửi cho ông thư mời trận quyết đấu sinh tử tiếp theo!”, Lâm Chính khàn giọng đáp.

Xung quanh im lặng như chết…

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Chính…

Đây mà là xin lỗi sao?

Đây là bàn điều kiện thì có!

Đây là uy hiếp thì có!

“Thú vị! Người này thật là thú vị!”, dưới cây hoa đào, đôi mắt của Tử Diễu lóe lên tia sáng, gật đầu nói.

“Điên rồi! Cậu ta điên rồi!”, Lý Đào hét lên chói tai.

Thu Phiến thì suýt lăn ra ngất xỉu.

Còn khuôn mặt già nua của Tam tôn trưởng âm trầm như nước, lông mày nhíu chặt…

“Tôi sẽ cho cậu chết!”.

Trịnh điện chủ gầm lên, một quyền mang theo sát khí dữ dội, nện vào mặt Lâm Chính như điên.

Sức mạnh vạn độc cuồn cuộn trên nắm đấm của ông ta.

Lần này, Trịnh điện chủ đã nổi lên ý định giết người.

Không ai có thể ngăn cản ông ta được nữa.

Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, anh cũng lật tay tung một quyền ra.

Bốp!

Hai quyền va nhau.

Hai người đều lùi lại.

Độc lực bùng nổ ở nơi va chạm.

Bất phân cao thấp!

Mọi người đều như ngừng thở.

Trịnh điện chủ gầm lên, định tiếp tục ra tay.

“Đủ rồi!”.

Đúng lúc này, Tam tôn trưởng tức giận hét lên.

Âm thanh như sấm đánh, chấn động màng nhĩ.

Hai người đều dừng tay, quay sang nhìn ông ta.

Khuôn mặt của Tam tôn trưởng sầm xuống, quay sang hỏi cậu thanh niên: “Cậu đến ngay chỗ Tứ tôn trưởng, thả Liễu Như Thi ra!”.

“Vâng, tôn trưởng!”, cậu thanh niên lập tức ôm quyền rời đi.

Mọi người thấy thế liền hiểu ra.

Tam tôn trưởng không muốn để mọi chuyện đi xa quá.

Ông ta phải ngăn chặn bằng được.

“Lâm Chính, bây giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?”, Tam tôn trưởng bình thản hỏi.

“Nếu Tam tôn trưởng đã nói như vậy thì đương nhiên Lâm Chính không còn bất cứ ý kiến gì rồi”.

Lâm Chính cười nhạt rồi thu tay, nói với Trịnh Thông Viễn: “Trịnh điện chủ, chuyện trước đó là lỗi của tôi! Tại đây, Lâm Chính xin gửi lời xin lỗi đến ông!”.

Tuy Lâm Chính nói lời xin lỗi, nhưng dù là ai cũng không nhìn ra hay nghe ra thành ý của anh.

“Tam tôn trưởng!”, hai mắt Trịnh Thông Viễn đỏ ngầu, cắn răng nhìn ông lão.

“Chấm dứt tại đây đi!”, Tam tôn trưởng hít sâu một hơi nói.

Trịnh Thông Viễn tức run người, còn định nói gì đó, nhưng nhìn Tam tôn trưởng, cũng không thể nổi cáu được, cuối cùng phất tay, xoay người bỏ đi.

Các đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện cũng lục tục rời đi.

Cuối cùng đài Y Thánh cũng lấy lại sự thanh tĩnh.

Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, quay đầu định đi tìm Liễu Như Thi, xem thương thế của cô ấy thế nào.

Nhưng đúng lúc này, Tam tôn trưởng trầm giọng quát: “Lâm Chính, cậu lại đây!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK