Quả nhiên vị trí kích hoạt cơ quan nằm ở đây. Lâm Chính lấy chìa khóa ra, cắm vào lỗ không chút do dự.
Cạch! Một âm thanh nặng nề vang lên. Ngay sau đó cả lối ra vào của Hồng Nhan Cốc rung chuyển.
“Chuyện gì vậy?”
"Tại sao cơ quan lại bị khởi động rồi?”
“Mau tới đó xem xem”, tiếng hô hào vang lên khắp bốn phía. Lâm Chính thấy vậy lập tức thu châm về, nhảy lên vách đá và nhanh chóng rời đi.
Sau khi châm được rút ra thì đám người Tinh Xán ngã ra đất. Bọn họ vội vàng bò dậy và nhìn xung quanh: “Chết tiệt, hắn chạy rồi”.
“Bất kể hắn là ai thì cũng phải bắt cho bằng được", Tinh Xán tức giận nói.
Luc này, Hoa Huyền dẫn theo một lượng lớn các đệ tử có mặt.
“Tinh Xán! Chuyện gì vậy?"
“Sư tỷ, em cũng không rõ...”, Tinh Xán không biết phải giải thích thế nào.
“Em không rõ sao?”, Hòa Huyền chau mày.
“Bọn em canh giữ đang yên đang lành thì đột nhiên như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích được. Sau đó nghe thấy tiếng cơ quan ở sau lưng khởi động...rồi bị mở ra...”, Tinh Xán cúi đầu nói.
“Vì vậy, mọi người cũng không nhìn rõ đối phương trông như thế nào nhỉ?”
“Quay lưng lại nên không nhìn được gì cả...”, Tinh Xán tỏ vẻ sợ hãi. Đám đông cảm thấy không tin được.
“Lẽ nào kẻ đó là ma sao? Nhiều người thế này mà không ai nhìn thấy hắn?"
“Rốt cuộc là người thế nào chứ?”
Đám đệ tử xôn xao. Hoa Huyền suy nghĩ rồi nói: “Lập tức đóng cơ quan lại, đồng thời gọi hết đệ tử về, không cần đi tìm nữa”.
“Sư tỷ, ý của chị là...”
“Người đó chắc chắn là người của Hồng Nhan Cốc”.
“Sao sư tỷ lại chắc chắn như vậy?’
“Đối phương không dám để mọi người nhìn thấy hắn thì chắc sợ là mọi người nhận ra. Nếu như người ngoài thì làm gì phải làm vậy?”
“Sư tỷ nói đúng...nói vậy Hồng Nhan Cốc chắc có nội gián rồi”, Tinh Xán nghiến răng.
“Chị đã báo chuyện này lên trên rồi, giờ việc cần làm nhất là đóng cơ quan lại”.
“Nhưng chìa khóa đã bị người đó rút đi rồi, giờ rằng chúng ta không thể đóng lại được”.
“Không được cũng phải được, nếu không chúng ta không thể ra vào được thì sẽ gặp rất nhiều vấn đề”.
“Vâng sư tỷ”.
Đám đông nghe lệnh. Hoa Huyền nhìn bốn bề. Cô ta biết muốn tìm người đó là điều không thể. Giờ cô ta chỉ muốn biết tại sao kẻ đó lại muốn khởi động cơ quan của Hồng Nhan Cốc. Mục đích của hắn là gì.
Hoa Huyền cảm thấy khó hiểu. Có điều cô ta nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, tuy nhiên một giọng nói vang lên đã cắt đứt mạch suy nghĩ của cô ta.
“Giảng sư Bắc Hiên tới”
Hoa Huyền giật mình, lập tức đứng thẳng người rồi khẽ cúi xuống: “Giảng sư Bắc Hiên”.
“Ừm”, Bắc Hiên Yến bước tới, gật đầu.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoa Huyền lập tức thuật lại mọi chuyện.
“Cái gì, xuất hiện kẻ trộm trong Hồng Nhan Cốc sao? Có biết là ai không?”
“Vẫn chưa rõ ạ!"
“Khốn khiếp! Mọi người làm ăn kiểu gì mà không biết thế? Hoa Huyền, chuyện này mà để cốc chủ biết thì mọi người cứ liệu hồn đấy. Trong vòng một tiếng phải có câu trả lời, phải bắt được tên trộm đó rõ chưa?”
“Một tiếng sao?”, Hoa Huyền giật mình. Thời gian ngắn như vậy muốn tìm được là điều không thể mà. Hồng Nhan Cốc quá rộng lớn, Hoa Huyền không có đủ khả năng. Thế nhưng cô ta cũng có suy nghĩ riêng của mình.
“Giảng sư Bắc Hiên, mặc dù nhất thời không thể tìm ra nhưng tôi cũng đã có đối tượng tình nghi rồi. Tôi có thể đi hỏi xem sao. Nếu đúng là đối phương thì sẽ bắt ngay”.
“Đối tượng tình nghi? Cô đang nói ai?”, giảng sư Bắc Hiên lập tức hỏi.
“Kỳ Lân”, Hoa Huyền điềm đạm nói.
Dứt lời, đám đông bừng tỉnh. Đúng là đây là người mới tới Hồng Nhan Cốc mà tự dưng xảy ra chuyện này nên nếu nói là không nghi ngờ thì không đúng.
“Đi thôi, lập tức tới chỗ của Lâm Nhược Nam!”, giảng sư Bắc Hiên không chút do dự, bà ta phất tay, dẫn cả đoàn người rời đi.
Cùng lúc, Lâm Chính cũng vừa về tới nơi. Anh lấy điện thoại ra, bên trong có hình ảnh cơ quan của Hồng Nhan Cốc bị mở.
Trong một khoảng thời gian ngắn, anh không thể nào nhìn rõ được cấu tạo và tác dụng của cơ quan. Dùng điện thoại chụp về có thể từ từ nghiên cứu.
“Thế nào rồi?”, Lâm Nhược Nam vội vàng hỏi.
“Mọi việc đều thuận lợi”, Lâm Chính giơ điện thoại lên.
“Vậy thì tốt rồi”, Lâm Nhược Nam thở phào, cuối cùng cô ta cũng yên tâm được chút.
“Tiếp theo là từ từ nghiên cứu cái cơ quan này. Lát nữa tôi sẽ gửi hình ảnh cho Mã Hải để họ tìm đội nghiên cứu nguyên lý hoạt động cũng như cấu tạo của nó”.
Lâm Chính vừa nói vừa định gọi cho Mã Hải và gửi ảnh đi.
Đúng lúc này....
Rầm! Cửa viện bị ai đó đạp tung. Một lượng lớn đệ tử của Hồng Nhan Cốc ập kín vào trong...
Chương 1592: Thẩm vấn trực tiếp
Lâm Nhược Nam giật mình.
“Chuyện gì vậy?”.
Cô ta nhìn qua cửa sổ, thấy người của Hồng Nhan Cốc xông vào sân nhà, trở nên vô cùng căng thẳng.
Lâm Chính nghiêm nghị, quát khẽ: “Đừng căng thẳng! Bọn họ chắc chắn nghi ngờ đến tôi rồi, cô biểu hiện tự nhiên một chút! Không sao đâu!”.
“Được… Được…”, Lâm Nhược Nam nuốt nước bọt, nhưng hai tay vẫn run.
Lâm Chính chủ động đi ra ngoài.
“Các vị sư tỷ có chuyện gì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Lâm Nhược Nam đâu?”, giảng sư Bắc Hiên liếc nhìn Lâm Chính, mắt lộ ra vẻ chán ghét, nói tiếp.
“Tôi ở đây, ông là…”, Lâm Nhược Nam ra khỏi nhà, vẫn tỏ ra mờ mịt.
“To gan! Lâm Nhược Nam, nhìn thấy giảng sư Bắc Hiên mà không mau hành lễ?”, nữ đệ tử ở bên cạnh quát lên.
Lâm Nhược Nam ngạc nhiên, đang định hành lễ thì lại giống như nghĩ đến điều gì, lóng ngóng hành lễ: “Xin… Xin chào giảng sư Bắc Hiên!”.
“Ồ?”, thấy động tác Lâm Nhược Nam mất tự nhiên như vậy, giảng sư Bắc Hiên cực kỳ không vui.
“Giảng sư Bắc Hiên, hôm nay Lâm Nhược Nam mới vào cốc, một số bài học còn chưa học tới, nên lễ nghi vẫn chưa đúng chuẩn”, Hoa Huyền lập tức giải thích.
“Thế à? Thôi được! Hôm nay tôi cũng không đến vì cô ta!”, giảng sư Bắc Hiên liếc nhìn Lâm Chính, nói: “Cậu chính là vệ sĩ Kỳ Lân đi cùng Lâm Nhược Nam phải không?”.
“Phải!”, Lâm Chính gật đầu đáp.
“Nói tôi biết, vừa rồi cậu đã đi đâu?”.
“Tôi vẫn luôn ở đây”, Lâm Chính tỏ vẻ vô tội.
“Hừ! Đã là lúc nào rồi mà cậu còn cứng miệng? Rõ ràng vừa rồi cậu đã đến cửa cốc, cướp chìa khóa của đệ tử trong cốc, mở cơ quan ở cửa cốc, có phải không? Nói, cậu là ai cử đến đây? Vì sao lại mở cơ quan của cốc chúng tôi? Rốt cuộc cậu có mục đích gì?”, giảng sư Bắc Hiên liên tục quát hỏi.
Mỗi một câu nói đều vô cùng mạnh mẽ hùng hồn, nghiêm nghị mà đầy khí thế.
Nếu là người nào tâm lý không vững, e rằng đã khuất phục trước những lời nói của bà ta.
Nhưng Lâm Chính cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, anh tỏ ra khó hiểu hỏi: “Thưa bà, bà đang nói gì vậy? Cái gì mà mở cơ quan? Tôi không hiểu bà đang nói gì”.
“Cậu còn giả vờ?”, giảng sư Bắc Hiên quát giận: “Xem ra phải dùng hình phạt rồi! Người đâu, đưa cậu ta đi, nghiêm hình tra khảo! Tôi xem xem cậu ta cứng miệng hay là cứng xương!”.
“Vâng! Giảng sư!”.
Đệ tử bên cạnh lập tức tiến lên.
“Các người làm gì vậy?”, Lâm Nhược Nam lên tiếng ngăn cản.
“Lâm Nhược Nam, chuyện này không liên quan đến cô! Cô là đệ tử của Hồng Nhan Cốc, cô phải nghe lời giảng sư tôi!”.
“Nhưng… nhưng anh ta… anh ta là vệ sĩ của tôi…”.
“Vậy thì đã sao? Nếu không phải biết được cô đã tẩy rửa ở hồ thánh, cô nghĩ giảng sư tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?”, giảng sư Bắc Hiên lạnh lùng nói.
“Các người định bất chấp lý lẽ hay sao?”, Lâm Chính giả vờ tức giận nói.
“Tôi bất chấp lý lẽ đấy, cậu làm gì được?”, giảng sư Bắc Hiên nói, không có cảm xúc gì: “Ra tay!”.
“Tuân lệnh!”, đệ tử hô lên.
Lúc này, Hoa Huyền không nhịn được lên tiếng.
“Giảng sư Bắc Hiên, chúng ta hãy hỏi rõ trước rồi hãy ra tay. Nếu không, tra tấn bức cung sẽ khiến kẻ trộm thật sự tiêu dao ngoài vòng pháp luật, thế thì có ý nghĩa gì?”.
“Chuyện này còn cần hỏi gì nữa?”, giảng sư Bắc Hiên nhíu mày nói.
“Giảng sư hãy để tôi hỏi anh ta mấy câu”.
“Chỉ lãng phí thời gian mà thôi… Thôi được, cô hỏi đi, tôi cũng không thiếu chút thời gian này, cậu ta chạy không thoát!”, giảng sư Bắc Hiên lạnh lùng nói.
Hoa Huyền tiến tới, ôn hòa nói: “Anh Kỳ Lân, anh chắc là tối nay mình ở đây suốt?”.
“Đương nhiên”.
“Anh có chứng cứ gì chứng minh mình luôn ở sân nhà này không?”.
“Nhân chứng có tính không? Cô Lâm Nhược Nam chưa bao giờ rời mắt khỏi tôi!”.
Hoa Huyền nhìn về phía Lâm Nhược Nam.
Lâm Nhược Nam không ngừng gật đầu: “Sư tỷ, tôi có thể chứng minh, anh ta không hề rời khỏi nơi này!”.
“Thế sao?”.
Hoa Huyền sờ cằm, ngay sau đó đột nhiên nói: “Vậy thì mời anh cởi giày ra được không? Tôi muốn xem đế giày của anh!”.
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều rất khó hiểu.
“Xem đế giày cậu ta làm gì?”, giảng sư Bắc Hiên không khỏi lên tiếng hỏi.
“Giảng sư có điều không biết, bùn ở ngoài cửa cốc là bùn đen, bùn ở đây là bùn mới. Nếu người này đã ra ngoài cửa cốc thì đế giày anh ta sẽ dính bùn đen, chứ không phải bùn mới ở đây”.
Mọi người nghe vậy hai mắt sáng lên.
“Cởi giày ra!”, giảng sư Bắc Hiên lập tức quát.
Lâm Chính có vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Có thể… không cởi được không?”.
“Cậu chột dạ rồi à?”.
“Cởi!”.
“Mau cởi ra!”.
Mọi người quát lên.
Lâm Nhược Nam ở cạnh suýt bị dọa ngất đi.
Cô ta đâu ngờ Hoa Huyền lại còn có chiêu này.
Lâm Chính nhíu mày, biết không còn đường lui, trong lúc bất đắc dĩ chỉ đành cởi giày ra.
Anh vừa cởi giày, một vài cô gái đã không nhịn được che miệng cười.
Vớ ở chân trái của Lâm Chính đã bị rách, ngón cái lộ ra ngoài.
“Tôi đã nói là đừng cởi, làm tôi mất mặt quá”, Lâm Chính bất đắc dĩ nói.
Hoa Huyền không để ý đến anh, mà kiểm tra kỹ đế giày.
“Hoa Huyền, sao rồi?”, giảng sư Bắc Hiên bên cạnh lập tức hỏi.
“Không có bùn đen ở cửa cốc…”.
Hoa Huyền đáp.
“Thế à? Chẳng lẽ chúng ta trách lầm người tốt rồi?”, giảng sư Bắc Hiên nhíu mày nói.
“Mặc dù không có bùn đen, nhưng…”.
“Nhưng cái gì?”.
Thần kinh của mọi người lại trở nên căng thẳng.
“Nhưng đế giày này… có dấu vết đã rửa qua”, Hoa Huyền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Chương 1593: Lựa chọn giữa sống và chết
“Dấu vết đã rửa qua?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Nhược Nam cũng sững người, khó tin nhìn anh.
Cô ta biết Lâm Chính rất thông minh, nhưng Hoa Huyền vẫn cao hơn một chiêu.
Dù Lâm Chính kịp thời rửa đi bùn dưới chân vẫn bị cô ta nhìn ra manh mối.
Tiêu rồi.
Lần này tiêu thật rồi!
Lần này phải làm sao để xóa bỏ hiềm nghi?
Lâm Nhược Nam run rẩy, mặt tái nhợt.
Người xung quanh đều tập trung ánh nhìn lên người Lâm Chính, đợi anh trả lời.
“Sao cậu không nói gì?”, giảng sư Bắc Hiên nghiêm túc quát hỏi.
“Tôi thấy anh ta không còn gì để nói nữa rồi”, bên cạnh có người la lên.
Hoa Huyền nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt lấp lóe.
Mặc dù đây không phải chứng cứ xác thực, nhưng đã có thể chứng tỏ rất nhiều chuyện.
Lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: “Điều này có thể chứng minh cái gì? Nếu các người lấy cái này để nhận định tôi có tội thì chẳng phải mỗi một người ở đây đều có tội hay sao?”.
“Cậu có ý gì?”, giảng sư Bắc Hiên nhíu mày.
“Cô Hoa Huyền, cô có thể cởi giày cô ra không?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi Lâm Chính.
Hoa Huyền ngẩn ra một lúc, mày liễu cau lại, sau đó khẽ giọng nói: “Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ tôi?”.
“Tôi chỉ đang tự chứng minh sự trong sạch của mình thôi”.
“Vậy được”, Hoa Huyền do dự một lúc, gật đầu: “Để tôi xem xem anh làm sao tự chứng minh”.
Nói xong, Hoa Huyền cởi giày ra, để lộ đôi chân tinh xảo hoàn hảo.
Đôi chân ngọc ngà đó đúng là kiệt tác của ông trời, không có chút tì vết, dưới ánh trăng chiếu rọi trông giống như ngọc được mài giũa.
Lâm Chính nhìn đến ngẩn ngơ.
Gò má Hoa Huyền đỏ lên, khẽ giọng nói: “Lúc cửa cốc xảy ra chuyện, tôi đang định nghỉ ngơi nên không kịp mang vớ”.
“Không sao, chân cô không có mùi”, Lâm Chính cười nói.
Hoa Huyền ngẩn ra, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ, nhưng chẳng mấy chốc lại khôi phục vẻ mặt hờ hững: “Đừng nói mấy lời ngả ngớn như vậy”.
Lâm Chính cười, nhận lấy giày, sau đó đưa đế giày ra trước mặt mọi người.
Mọi người tò mò nhìn sang.
Một lát sau, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Mọi người, cô Hoa Huyền nói đế giày của tôi có dấu vết đã rửa qua, vậy... đế giày của cô ấy thì nên giải thích thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
Mọi người lập tức châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
“Chuyện gì thế? Vì sao đế giày của Hoa Huyền sư tỷ cũng ướt?”.
“Không đúng, trên mặt đất rất khô mà...”.
“Chuyện này là sao?”.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất khó hiểu, kể cả Hoa Huyền.
“A...?”.
“Cô Hoa Huyền muốn biết lý do à? Thật ra rất đơn giản, cô hãy xem cổng lớn trước sân nhà”, Lâm Chính cười nói.
Mọi người đều ngạc nhiên, đưa mắt nhìn sang, phát hiện mặt đất ở cổng lớn sân nhà đã bị thấm ướt, một dòng nước nhỏ chảy ngang qua.
“Ồ?”, Hoa Huyền ngạc nhiên.
“Sáng hôm nay ống nước nơi này bị thủng, nước rò ra, cho nên không những giày tôi ướt, mà giày mỗi người các vị đều bị ướt. Cô Hoa Huyền, cô dùng cách này để định tội tôi chẳng phải là oan cho tôi hay sao?”, Lâm Chính nói.
Hoa Huyền khẽ gật đầu: “Đúng vậy, là tôi sơ sót. Giảng sư, có lẽ không phải người này”.
“Không phải người này thì là ai được?”, giảng sư Bắc Hiên phẫn nộ hỏi.
“Chuyện đó... còn cần phải điều tra”, Hoa Huyền do dự một lúc rồi nói.
“Hừ, đúng là lãng phí thời gian!”.
Giảng sư Bắc Hiên vô cùng căm tức, phất tay áo xoay người rời đi.
Đám người cũng loạt soạt đi ra khỏi sân. Đương nhiên vài nữ đệ tử mới rung động không bước nổi chân, lén nhìn Lâm Chính, lưu luyến không muốn về.
Hoa Huyền cau mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Cô ta nhìn về phía Lâm Chính, lại nhìn giày mình, cuối cùng đi chân trần ra khỏi sân nhà.
“Phù!”.
Lâm Nhược Nam ngã ngồi xuống đất, trán toát đầy mồ hôi, sợ hãi vô cùng.
“Nguy hiểm quá, coi như thoát được phen này rồi! Nhắc tới, Lâm sư huynh, ống nước ngoài cửa bị thủng từ lúc nào vậy? Sao tôi không biết?”.
“Vừa mới bị thủng”, Lâm Chính nói.
“Vừa mới thủng?”, Lâm Nhược Nam nghi hoặc không thôi, đột nhiên cô ta như nghĩ đến điều gì, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ...”.
“Thật ra phán đoán của Hoa Huyền rất chính xác, đúng là tôi đã rửa giày, tôi không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy, nước ở đế giày chưa kịp khô. Ống nước trước cửa là tôi nhân lúc bọn họ không chú ý đã dùng châm bạc đâm thủng. Bọn họ vội vã đến hỏi tội, không ai chú ý đến ống nước ở cửa có thủng hay không, do đó không ai nghi ngờ lời tôi nói”.
“Nhưng... vì sao đế giày của Hoa Huyền lại ướt?”.
“Tôi làm ướt đấy!”.
“Nhưng bên người anh không có nước kia mà. Không lẽ anh còn biết làm ảo thuật?”, Lâm Nhược Nam ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ nhấc tay lên.
Lâm Nhược Nam trợn tròn mắt, nhìn ngón tay của anh...
“Tôi không dùng nước, tôi dùng máu làm ướt đế giày của cô ta”, Lâm Chính nói.
Mùi bùn quá nặng nên đã át mùi máu tanh.
Lâm Nhược Nam đâu ngờ vào thời khắc quan trọng Lâm Chính lại quyết tuyệt như vậy.
Dùng máu nhuộm ướt giày...
“Quay về đi”.
Lâm Chính đi vào nhà.
Lâm Nhược Nam giật mình, hoàn hồn lại, lập tức la lên: “Lâm sư huynh, nếu là như vậy thì giả dụ sư tỷ Hoa Huyền rửa đế giày, chẳng phải... sẽ lộ hay sao?”.
“Phải, nhưng thế thì đã sao? Lúc cô ta rửa giày, chứng cứ đã bị hủy, đến lúc đó chúng ta chỉ cần bất chấp không thừa nhận là được”.
Lâm Chính nói: “Chúng ta sẽ không ở lại đây quá lâu, đợi cô ta tìm được chứng cứ chỉ tội chúng ta, chúng ta đã rời đi rồi!”.
“Nhưng nếu cô ta tìm được chứng cứ sớm hơn thì sao?”, Lâm Nhược Nam sốt ruột nói.
“Vậy thì... chỉ có thể giết người diệt khẩu”, Lâm Chính lộ ra ánh mắt dữ tợn.
Lâm Nhược Nam kinh hãi.
Chuyện ở cửa cốc rất được sự chú ý Hồng Nhan Cốc.
Đêm đó, Hồng Nhan Cốc đã tăng cường phòng ngự ở trong lẫn ngoài cốc.
Bởi vì chìa khóa đã mất, bọn họ không thể không miễn cưỡng đóng cơ quan. Cách đóng này sẽ tạo thành tổn hại không nhỏ với cơ quan, do đó sáng sớm ngày hôm sau, thợ mộc của Hồng Nhan Cốc đã bắt đầu sửa chữa cơ quan.
Lâm Chính bảo Lâm Nhược Nam đem điện thoại theo quay.
Còn anh thì chuẩn bị thâm nhập vào sâu trong Hồng Nhan Cốc.
Trong lúc anh đang chuẩn bị, Triệu Nguyệt lại đến sân nhà lần nữa.
Sắc mặt cô ta rất mất tự nhiên, có chút khó coi. Vào trong sân nhà, cô ta liếc nhìn Lâm Chính, do dự một lúc lâu mới nói: “Bây giờ anh rời khỏi Hồng Nhan Cốc... vẫn còn kịp...”.
“Rời khỏi?”, Lâm Chính sửng sốt: “Cô Triệu Nguyệt, xảy ra chuyện gì rồi sao?”.
“Bên trên đã ra quyết định phải diệt trừ anh! Anh không đi thì sẽ chết!”, Triệu Nguyệt hét lên.
Chương 1594: Cốc chủ
“Giết tôi?”.
Lâm Chính sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn lại, nói: “Tối qua không phải tôi đã chứng minh sự trong sạch của mình rồi sao? Chuyện ở cửa cốc của quý cốc không liên quan đến tôi”.
Tối hôm qua sau khi Hoa Huyền về thì không còn động tĩnh gì nữa, Lâm Chính không nghĩ cô ta sẽ cầm giày vội vã đến chỗ Hồng Nhan Cốc tố cáo.
“Tối hôm qua đúng là anh đã chứng minh chuyện này không liên quan đến mình, nhưng… người trong cốc vẫn không dung tha cho anh, vì anh là đàn ông, hiểu chưa?”, Triệu Nguyệt cắn răng nói.
“Chuyện đó…”.
“Bây giờ anh đi còn kịp, nếu tiếp tục ở lại đây thì sẽ chết chắc!”.
“Sao? Người của Hồng Nhan Cốc còn định giết người vô cớ hay sao?”.
“Không đâu, nể mặt Nhược Nam sư muội, trong cốc sẽ không trực tiếp ra tay với anh. Dù sao có thể chiêu mộ được một người thông qua khảo hạch thật không đơn giản, nhưng dù là vậy, muốn xử tử anh cũng rất đơn giản, chỉ cần mượn đao giết người là được”.
“Mượn đao giết người?”.
“Trong cốc quyết định phái Nhược Nam sư muội đến cấm địa hái thuốc!”.
“Ồ… Vậy thì đi là được rồi”.
“Chẳng lẽ anh không biết cấm địa trong cốc là nơi cực kỳ nguy hiểm sao?”.
“Nguy hiểm?”.
“Cấm địa được gọi là cấm địa là vì nghiêm cấm bất kỳ ai vào trong đó. Nó nằm ở nơi sâu nhất trong Hồng Nhan Cốc, ở đó toàn là chướng khí, hơn nữa còn có một vài dã thú đáng sợ và cạm bẫy tự nhiên, người không đủ thực lực vào trong đó sẽ không ra được. Cũng chính vì hoàn cảnh của nó đặc biệt nên mới có hoa thơm cỏ lạ sinh trưởng”.
“Nếu chỉ như vậy thì có gì nguy hiểm? Chỉ là một ít chướng khí và dã thú mà thôi, không có gì to tát”.
“Nếu thật sự chỉ có những thứ đó thì quả thật không có gì đáng sợ, nhưng trong cấm địa… thực ra còn có một người sống trong đó!”.
“Người sống trong đó?”.
“Đúng, người này luôn sống trong cấm địa, có lẽ đã mấy chục năm rồi. Ông ấy không cho phép bất kỳ ai của Hồng Nhan Cốc vào trong cấm địa. Một khi gặp phải người đó, người đó chắc chắn sẽ ra tay giết chết đệ tử Hồng Nhan Cốc. Đệ tử Hồng Nhan Cốc chúng tôi đến cấm địa hái thuốc đều phải cẩn thận, không được làm kinh động đến người đó! Lần này, người bên trên định lợi dụng người đó để giết anh!”.
“Nhưng Hồng Nhan Cốc các người phái cô Nhược Nam đi hái thuốc kia mà”.
“Cô Nhược Nam không đủ thực lực, vào cấm địa chắc chắn sẽ cực kỳ nguy hiểm. Anh là vệ sĩ của cô ấy, sao có thể không đi hái thuốc thay cô ấy? Chẳng lẽ anh muốn nhìn chủ của mình đưa đầu vào chỗ chết? Nếu là vậy, anh còn giữ vững nguyên tắc gì nữa?”, Triệu Nguyệt liếc nhìn anh, nói.
“Hóa ra là vậy…”.
Lâm Chính nghiêm túc gật đầu, nhưng lại vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì anh có thể danh chính ngôn thuận vào sâu trong Hồng Nhan Cốc.
Lo là anh cũng không biết mức độ nguy hiểm của cấm địa đó như thế nào.
Bỏ đi, đi bước nào tính bước đó.
“Thế nào? Anh quyết định xong chưa? Anh mau đi đi”, Triệu Nguyệt lại khuyên.
“Cảm ơn cô, cô Triệu, nhưng tôi vẫn câu nói đó, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của tôi, tuân thủ nguyên tắc của tôi!”.
“Anh… Đúng là đồ đầu gỗ!”, Triệu Nguyệt sốt ruột sắp trào nước mắt.
Cô ta cắn răng giậm chân, đột nhiên lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, bịt mũi Lâm Chính.
Thuốc mê?
Lâm Chính sững người, lập tức đẩy Triệu Nguyệt ra, liên tục lùi lại, che mũi.
“Cô Triệu, cô muốn đánh thuốc mê tôi?”.
“Nếu anh không đi, tôi chỉ đành bắt buộc ném anh ra ngoài!”, Triệu Nguyệt cắn răng, lạnh lùng nói.
“Nếu cô làm như vậy, khi tôi tỉnh lại cũng sẽ quay về đây”, Lâm Chính nói.
“Anh…”.
Triệu Nguyệt tức đến mức không còn lời nào để nói, lại giậm chân, chạy thẳng ra ngoài.
Quả nhiên, đến buổi trưa, một nhóm người vào sân nhà, truyền nhiệm vụ cho Lâm Nhược Nam.
Cấm địa hung hiểm, với thực lực của Lâm Nhược Nam, nếu vào trong đó thì hoàn toàn là tự đưa đầu vào chỗ chết. Hồng Nhan Cốc đang ép Lâm Chính đứng ra thay mặt Lâm Nhược Nam.
Lâm Nhược Nam vốn định miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng lại bị Lâm Chính ngăn cản.
Anh sảng khoái đồng ý thay Lâm Nhược Nam chấp hành nhiệm vụ, đệ tử Hồng Nhân Cốc mới hài lòng rời đi.
“Lâm sư huynh, làm vậy… không có vấn đề gì chứ?”, Lâm Nhược Nam lo lắng không thôi.
“Sao? Cô không tin vào Chủ tịch Lâm, hay là không tin thần y Lâm?”, Lâm Chính hỏi ngược lại cô ta.
Lâm Nhược Nam khẽ rùng mình, cười khổ.
Mọi thứ đúng là giống như đang nằm mơ.
E rằng một tháng trước, dù có thế nào cô ta cũng không ngờ được mình lại trở thành sư muội của Chủ tịch Lâm…
Buổi tối, mấy đệ tử Hồng Nhan Cốc đi vào sân nhà đón Lâm Chính đi.
Để tránh cao thủ trong cấm địa, hành động hái thuốc đều được thực hiện vào buổi tối.
“Đây là người tên Kỳ Lân đó sao?”.
“Hừ, nhìn rất giống kẻ bội bạc!”.
“Nhất định không phải kẻ tốt lành gì!”.
Vài giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn thấy mấy đệ tử Hồng Nhan Cốc đang thảo luận về mình.
Anh không lên tiếng.
“Kỳ Lân! Đợi lát nữa vào cấm địa hái thuốc, anh phải nghe theo sự chỉ huy của tôi, rõ chưa? Nếu anh dám không nghe, chúng tôi sẽ không làm gì anh, nhưng chúng tôi sẽ nghiêm phạt Lâm Nhược Nam theo quy tắc trong cốc. Anh không hi vọng chủ của mình xảy ra chuyện chứ?”. Lúc này, một cô gái khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đi tới, nói với Lâm Chính bằng giọng điệu kiêu căng.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Bọn họ đi về phía trước, Lâm Chính lặng lẽ theo sau.
Đi một hồi, bọn họ đột nhiên dừng lại, một giọng nói vang lên ở phía trước.
“Đây là nơi ở của cốc chủ, các người đi đường vòng đi!”.
“Cốc chủ?”.
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Chương 1595: Cô đã chết rồi
Nơi ở của cốc chủ?
Nếu tiêu diệt cốc chủ Hồng Nhan Cốc thì tất cả đều kết thúc nhỉ?
Trong mắt Lâm Chính lóe lên tia sáng lạnh lẽo, quyết định thử xem.
“Tuân lệnh, các vị sư tỷ”.
Cô gái tên Hồng Du dẫn đầu cung kính hành lễ, sau đó dẫn bọn họ đi vòng sang.
Lâm Chính cố ý bước nhanh hơn, đi đến phía trước những cô gái này.
“Các vị sư tỷ, vừa rồi là nơi cốc chủ ở sao?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
Mấy cô gái sững sờ, sau đó lạnh lùng lên tiếng.
“Liên quan gì đến anh?”.
“Tôi chỉ tò mò”.
“Bớt nói thừa! Thành thật đi với chúng tôi là được!”.
Hồng Du mất kiên nhẫn nói. Mặc dù dáng vẻ của Lâm Chính lúc này cũng khiến cô ta không chịu nổi, nhưng cô ta lại cảm thấy bực dọc một cách khó hiểu, không muốn nhìn khuôn mặt Lâm Chính.
Lâm Chính tỏ ra thất vọng, nhưng lại âm thầm lên tinh thần, sau đó khẽ động ngón tay.
Vù vù vù…
Mấy cây châm bạc lặng lẽ bay ra ngoài.
Lâm Chính cũng nhân cơ hội đứng tại chỗ, giữ động tác đi về phía trước, không cử động, giống như bị điểm huyệt.
“Hả?”.
Đám người Hồng Du ngạc nhiên nhìn anh.
“Anh làm gì vậy? Đi mau lên!”, Hồng Du quát lên.
Lâm Chính không nói gì, cũng không ra tay.
Keng!
Lúc này, một tiếng động giống như châm bạc đâm vào vách tường vang lên.
Tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn về phía tường ở hành lang.
Khoảnh khắc bọn họ quay đầu.
Vù! Vù! Vù! Vù…
Bọn họ bị mấy cây châm bạc đâm trúng cơ thể, ai nấy đứng cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.
Lâm Chính giữ nguyên tư thế bất động quay người nhìn các cô gái.
Vì nghiêng đầu, đường nhìn của bọn họ đều dừng trên bức tường, không còn ai nhìn thấy Lâm Chính.
Lâm Chính nhân cơ hội bay vọt lên, lao về phía nơi ở của cốc chủ.
Anh lấy vài viên đan dược mang theo bên người ra nhét vào miệng, đồng thời lấy châm bạc đâm vào cơ thể kích hoạt tiềm lực, tăng cường xác thịt, điều chỉnh trạng thái lên đến đỉnh cao.
Sau đó, anh bay vọt về phía khu vực cốc chủ ở giống như sao băng trong màn đêm.
Giữa bầu trời sao, có thể nhìn thấy một dòng khí màu xanh lam bay về phía nơi cốc chủ ở.
Rầm!
Trần nhà nơi cốc chủ ở lập tức nổ nát vụn.
Lâm Chính đeo mặt nạ, đáp xuống chính giữa nơi ở.
Hồng Nhan Cốc chấn động ngay lập tức.
Lâm Chính không thể không phô trương như vậy, nếu không, một khi đám người Hồng Du phát hiện ra, anh sẽ khó thoát khỏi hiềm nghi.
“Ai?”.
Một giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên.
Lâm Chính chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ đeo mặt nạ vân hoa đi tới.
Không nhìn thấy được gì trên người cô ta, chỉ có đôi mắt là rất xinh đẹp.
“Cô là cốc chủ Hồng Nhan Cốc?”.
“Anh đến vì cốc chủ?”, cô gái hồi phục vẻ thờ ơ, bình tĩnh nói: “Rất tiếc, cốc chủ không có ở đây. Anh uổng công vô ích rồi!”.
“Cô là ai?’”, Lâm Chính hạ giọng hỏi.
“Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng!”.
Cô gái quát, nhảy vọt lên xông về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc đó, khí ý vô tận giống như sóng lớn dồi dào ập về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cảm giác hô hấp của mình sắp ngừng lại.
Nhưng anh không sợ, trở tay giơ lên.
Vù vù vù vù…
Sàn nhà đồng loạt bị nhấc lên.
Cương khí cứng như sắt thép đánh về phía cô gái.
Nhưng cô gái không hề sợ hãi, tiếp tục tiến về phía trước.
Rầm!
Cương khí và cô gái đối chọi nhau.
Nhưng… cô gái lại không bị tổn hại gì, lập tức đánh tan khí ý đáng sợ đó, đến gần Lâm Chính.
Soạt.
Khí ý quanh người cô ta hóa thành vô số lưỡi dao đáng sợ, tạo thành một tấm lưới ập về phía Lâm Chính.
Thật đáng sợ!
Ánh mắt Lâm Chính nghiêm túc, điều khiển châm bạc đánh tới.
Ầm ầm!
Lưỡi dao khí bị châm bạc làm đánh tan.
Cả sảnh đường lập tức nổ tung, tất cả bàn ghế đều gãy nát.
“Xem ra anh cũng có chút bản lĩnh! Nhưng nếu đã đến đây thì chết ở đây đi!”, cô gái quát lên, trong chớp mắt cơ thể đột nhiên di chuyển xung quanh Lâm Chính, giống như tinh linh.
Mỗi lần cô ta xoay tròn đều đánh ra chưởng ấn rực rỡ như ánh sao.
Những chưởng ấn đó cực kỳ nhanh mạnh và dày nặng, chúng đánh tới phía này, hầu như không cho người ta thời gian phản ứng.
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên lạnh lùng, lập tức kích hoạt tất cả sức mạnh của Lạc Linh Huyết, hai cánh tay liên tục đánh ra, giống như vô ảnh.
Ầm ầm!
Bàn tay và chưởng ấn đối chọi, phát ra tiếng nổ kịch liệt.
Lâm Chính vẫn không dừng lại, mà tiếp tục đánh.
Mỗi một chưởng đều dốc hết toàn lực.
Sức mạnh chưởng lực bùng nổ càng lúc càng dồi dào hùng hậu, khiến người ta không thể ngăn đỡ.
Người bình thường hoàn toàn không thể chống chịu được sự giằng co sức mạnh như vậy.
Lâm Chính tin rằng cô gái kia chắc chắn cũng không thể chịu được.
Quả nhiên.
Ầm!
Chưởng lực Lâm Chính đột nhiên bùng phát, cô gái đó cũng bị đánh lùi ra xa hơn mười mét, đâm nát một bức tường mới dừng lại.
“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc các người ở đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Ngoài việc giết tôi, anh không có lựa chọn nào khác!”.
Cô gái không tỏ cảm xúc gì, sau đó điểm mũi chân, tiếp tục giết tới.
“Cô nghĩ tôi không giết cô thật sao?”.
Lâm Chính phẫn nộ quát lên, nhấc tay.
Vù vù…
Vô số châm bạc tuôn ra, giống như sao băng ập về phía cô ta.
Cô gái kinh hãi, nhanh chóng tránh né.
Nhưng châm bạc đó vẫn quá xảo quyệt, dù cô ta có cố gắng tránh né vẫn không thể tránh được toàn bộ, trên người trúng phải mấy cây châm bạc, liên tục lùi về sau…
“Cô đã chết rồi!”.
Lâm Chính dừng tay, lạnh lùng nói.