Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2266: Cậu tưởng Thương Minh là do cậu mở à?

Đối với Thần Hỏa Tôn Giả mà nói, tài chính hay nhân lực gì đó, ông ta căn bản không hề quan tâm.

Ông ta chỉ quan tâm đến bản thân mình!

Khi đã đạt đến cảnh giới này, tất cả những gì ông ta nghĩ trong đầu là làm thế nào để đạt được cảnh giới cao hơn, làm thế nào để có thể bước lên một tầm cao mới.

Mà di chứng của thuật Hỏa Viêm chính là trở ngại lớn trên con đường tu luyện của ông ta.

Để loại bỏ di chứng, ông ta cứ cách một hai năm là lại phải bế quan một lần. Người khác cho rằng ông ta làm vậy là vì tu luyện có sự đột phá, nhưng trên thực tế giống như Lâm Chính dự đoán, ông ta chỉ đơn giản là để giải quyết di chứng của thuật Hỏa Viêm.

Mỗi lần bế quan đều mất rất nhiều thời gian, cuối cùng lại chẳng có tác dụng gì.

Lần bế quan này cũng vô ích như cũ.

Tuy nhiên, ông ta không ngờ, di chứng trên người Thần Hỏa Thánh Nữ lại biến mất.

Ông ta tin chắc rằng, Thần Hỏa Thánh Nữ không có năng lực này.

Vậy thì, chỉ có thể nhờ vào thần y Lâm.

Thần Hỏa Tôn Giả biết đây là một cơ hội, mặc dù khả năng có thể chữa khỏi là không cao, nhưng ông ta muốn nắm giữ cơ hội!

Bởi vì nếu không nhanh chóng loại bỏ di chứng, e rằng một ngày nào đó ông ta sẽ chết vì di chứng này.

Vì vậy, dù thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng nhất quyết phải thử một lần!

“Tôn Giả chắc chắn là mình muốn trị liệu chứ?”, Lâm Chính nhìn ông ta, rồi hỏi.

"Đương nhiên!", Thần Hỏa Tôn Giả thẳng thắn nói.

“Vậy được rồi, ông có giấy và bút không?”, Lâm Chính hỏi.

“Mang giấy bút lại đây!”, Thần Hỏa Tôn Giả hô to.

Một đệ tử lập tức cầm giấy bút, vội vã chạy tới.

Lâm Chính cầm bút lên, viết ra một danh sách rồi đưa cho ông ta.

"Ông tìm những thứ này trước, chờ ông thu thập đủ rồi đến Giang Thành tìm tôi! Sau đó tôi sẽ bắt đầu chữa trị cho ông”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Tôi còn phải đến Giang Thành sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả cau mày hỏi.

"Không còn cách nào khác, cơ sở vật chất trên đảo Thần Hỏa của các người quá tệ! Hoàn toàn không đủ, cho dù ông bảo tôi chữa trị cho ông ở đây, tôi cũng không có cách nào để chữa trị”, Lâm Chính lắc đầu nói.

Thần Hỏa Tôn Giả trầm mặc trong giây lát, cầm lấy danh sách nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ.

"Đây đều là những dược liệu cực kỳ quý hiếm trên thế giới, rất nhiều trong số đó thậm chí mới chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, cực kỳ khó thu thập...”

"Đúng vậy, nếu có thể thu thập chúng dễ dàng, thì việc chữa trị di chứng của Tôn Giả cũng không khó khăn đến vậy, cảnh giới của ông cao, không dùng thuốc tốt thì căn bản không thể chữa khỏi”.

“Hừ, vậy được, tôi sẽ nhanh chóng phái người đi thu thập đủ cho cậu, có điều… Mấy loại thảo dược này, tôi cũng chưa từng nghe nói, lá Vô Song Cát này là cái gì?"

"Một loại thảo dược biến dị, chỉ có thể sinh trưởng ở nơi có đầy đủ ngũ hành hội tụ, hơn nữa tỷ lệ sống sót là một phần mười nghìn!"

"Một mảnh đất ngũ hành có thể tạo ra bao nhiêu lá Vô Song Cát?"

"Ông hỏi sai vấn đề rồi. Đáng ra ông nên hỏi, mấy trăm mảnh đất ngũ hành mới có thể tạo ra một lá Vô Song Cát?”

"Cái gì? Mấy trăm mảnh đất ngũ hành? Ở lãnh địa của Long Quốc cũng chỉ có một vài mảnh đất ngũ hành, vậy mà mấy trăm mảnh đất cũng không thể tạo ra một chiếc lá Vô Song Cát sao? Vậy chẳng phải là... hiện nay ở trong nước không có loại thảo dược này sao?"

"Theo tôi được biết, chiếc lá Vô Song Cát cuối cùng đã xuất hiện vào sáu trăm năm trước”.

"Vậy không phải là không có loại thảo dược này sao? Cậu bảo tôi đi đâu tìm đây? Cậu đang đùa giỡn tôi à?", Thần Hỏa Tôn Giả giận dữ nói.

"Tôn Giả bớt giận, tôi cũng không có ý định trêu chọc ông! Thực ra tôi biết chiếc lá Vô Song Cát này đang ở đâu, chẳng qua là…tôi không thể nào lấy được, e rằng Tôn Giả cũng không dám đi lấy”, Lâm Chính nói.

"Ở đâu?", Thần Hỏa Tôn Giả hung dữ hỏi

“Thương Minh!”, Lâm Chính lập tức nói.

“Ồ?”

Thần Hỏa Tôn Giả lập tức nguôi giận hơn phân nửa, lông mày nhíu lại, suy nghĩ rồi trầm giọng hỏi: "Thương Minh có nó thật à?"

“Chắc chắn!”

“Vậy nó ở đâu? Tôi lập tức đi lấy!”

"Trước mắt thì vẫn chưa rõ vị trí của nó ở đâu, nhưng Thương Minh vốn là một tổ chức thương mại đặc biệt mang tính quốc gia được nâng đỡ bởi đại hội, Thương Minh có vô số kho báu và các loại dược liệu quý hiếm. Tôi thực sự đã từng nghe người khác nói rằng Thương Minh có lá Vô Song Cát, nhưng tôi không biết nó được đặt ở đâu!"

"Vậy những lời cậu nói không phải đều là những lời vô nghĩa sao?", Thần Hỏa Tôn Giả hừ một tiếng.

"Sao có thể coi là lời nói vô nghĩa chứ? Tôi sẽ điều tra vị trí cụ thể của lá Vô Song Cát là được, thật ra việc điều tra này là điều tất yếu, bởi vì lá Vô Song Cát cũng không phải là lựa chọn hàng đầu, nếu trong Thương Minh còn có thứ khác mạnh hơn, dược liệu hiếm hơn thì khả năng trị khỏi di chứng của Tôn Giả sẽ tăng lên rất nhiều!"

“Thật sao?”

“Tôn Giả không tin tôi ư? Nếu đã vậy thì cần gì phải tìm đến tôi để chữa trị?”, Lâm Chính hỏi lại.

"Được! Tôi tin cậu! Tôi lệnh cho cậu nhanh chóng điều tra vị trí của những dược liệu kia! Sau đó đưa đến cho tôi!"

"Đi lấy thuốc ư? Tôi cũng không dám, nơi đó là Thương Minh đấy, nếu tôi bị bắt được! Chẳng phải là chết không có chỗ chôn sao?"

Lâm Chính lập tức từ chối.

Thần Hỏa Tôn Giả tức giận nói: "Cậu sợ cái gì? Đảo Thần Hỏa là chỗ dựa cho cậu! Cậu cứ mạnh dạn đi lấy, nếu như đắc tội Thương Minh, tôi sẽ bảo vệ cậu!"

“Vậy nếu đại hội quyết định truy cứu đến cùng thì sao?”, Lâm Chính hỏi lại.

"Đại hội? Hừ, cậu cảm thấy tôi sợ bọn chúng sao?"

"Tôn Giả, ông không sợ, nhưng tôi sợ! Thật ra tôi cảm thấy thà đi lấy thuốc một cách công khai, còn hơn là lén lút đi trộm thuốc ở Thương Minh”.

“Đi lấy thuốc công khai ư? Làm bằng cách nào? Cậu tưởng Thương Minh là do cậu mở à?”, Thần Hỏa Tôn Giả liếc xéo anh, hờ hững nói.

“Không phải do tôi mở, nhưng nếu như nó được chuyển cho tôi, thì đó chẳng phải là của tôi sao?”, Lâm Chính cười nói.

Vừa dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả lập tức trầm mặc.

“Cậu có cách gì?”

“Cách thì có rất nhiều, chẳng qua là còn phụ thuộc vào việc Tôn Giả có bằng lòng ủng hộ hay không thôi”, Lâm Chính cười nhạt.
Chương 2267: Đừng làm mất mặt công ty

Chuyến đi tới đảo Thần Hỏa này có thể nói là vô cùng nguy hiểm.

Nhưng cuối cùng lại thoát chết trong gang tấc!

Bụp!

Lâm Chính nhảy ra khỏi thuyền, leo lên bến cảng và hít một hơi thật sâu.

“Cậu Lâm!”

Ở đằng xa, Trương Thất Dạ cẫn đầu một nhóm cao thủ Dương Hoa lao tới.

Mấy người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Băng Thượng Quân đều có mặt!

Mọi người được trang bị đầy đủ vũ khí, nhìn thế cục này, e rằng bọn họ muốn đột nhập vào đảo Thần Hỏa để giải cứu Lâm Chính.

“Cậu Lâm, cậu quay về bằng cách nào vậy? Tôi tưởng cậu vẫn còn đang bị giam giữ trên đảo Thần Hỏa”, Trương Thất Dạ ngạc nhiên khi thấy Lâm Chính vẫn bình an vô sự.

"Yên tâm đi, Thần Hỏa Tôn Giả còn chưa có ý định giết tôi! Đi thôi, chúng ta trở về trước đã”, Lâm Chính cười nói.

Mọi người lập tức lái xe đến sân bay, trở về Giang Thành.

Biết được Lâm Chính thoát chết trong gang tấc, giải quyết ổn thỏa chuyện của Thần Hỏa Tôn Giả, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không đối địch với đảo Thần Hỏa, Giang Thành chắc chắn sẽ bình yên.

Chuyện này kết thúc ở đây.

Trái tim treo lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

Tuy nhiên, Lâm Chính đến Giang Thành, vừa xuống máy bay, điện thoại di động đã báo có cuộc gọi tới.

Tên hiển thị trên màn hình là Dịch Tiên Thiên!

“Cậu Lâm, nghe nói cậu vừa trở về Giang Thành, bây giờ cậu có rảnh không?”, Dịch Tiên Thiên cười nói qua điện thoại.

"Hả? Chuyện tôi về đến Giang Thành hình như chưa nói với ông mà nhỉ? Ai nói cho ông biết thế?", Lâm Chính cau mày hỏi.

“Ồ, là thế này cậu Lâm, Thương Minh có tai mắt ở khắp mọi nơi trên cả nước, ở sân bay cũng có người của Thương Minh, thế nên tôi mới biết”, Dịch Tiên Thiên cười nói.

"Thật sao? Xem ra ông cũng có nhiều tai mắt đấy”, giọng nói của Lâm Chính dần trở nên lạnh lùng.

Dịch Tiên Thiên run rẩy, chợt nhận ra mình nói sai, vội vàng nói tiếp: "Cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm! Không phải cố ý theo dõi cậu! Đây chỉ là tin tức mà người bộ phận tình báo của Thương Minh thu thập được mà thôi. Hay là thế này, tôi sẽ ngay lập tức thu dọn sạch sẽ những tai mắt của Thương Minh đang ở xung quanh cậu!"

"Không cần! Tôi biết ông không phải cố ý cử người theo dõi tôi, giữ lại đi, tai mắt này của ông còn rất hữu dụng”, Lâm Chính hờ hững nói.

“Vâng… vâng… cậu Lâm…”, Dịch Tiên Thiên đổ mồ hôi hột.

"Nói đi, ông gọi cho tôi có việc gì?"

"Cậu Lâm, tối nay Thương Minh sẽ có một buổi đấu giá, được tổ chức ở Úc Thành, không biết cậu có hứng thú hay không”.

"Buổi bán đấu giá đó có những thứ gì?"

"Đồ vật thì có thể không lọt được vào mắt cậu, nhưng người tổ chức buổi đấu giá lần này chính là ông Đồng", Dịch Tiên Thiên cười nói.

“Ông Đồng?”

“Đúng vậy, cuộc tranh đấu giữa ông Đồng và Hoa An mấy ngày gần đây càng trở nên ác liệt, cả hai bên đều đã chết mấy mạng người, khiến bên phía đại hội có người để mắt đến. Hoa An nhất định sẽ không bỏ qua buổi đấu giá tối nay, những người được ông Đồng mời đều là những nhân vật có tiếng tăm ở Long Quốc, ông Đồng muốn thông qua buổi đấu giá này để nâng cao địa vị của bản thân trong Thương Minh, tranh thủ lôi kéo một số sự ủng hộ cho việc tranh đoạt vị trí minh chủ Thương Minh sau này. Vì vậy Hoa An chắc chắn sẽ ở đó vào thời điểm quan trọng để chơi ông Đồng một vố, cậu Lâm, tôi nghĩ đây là một cơ hội”, Dịch Tiên Thiên cười nói

Lâm Chính gật đầu: "Tôi hiểu, ông sắp xếp đi, tối nay lập tức đến Úc Thành, nhưng tôi không thể đến đó với tư cách là thần y Lâm, như vậy dễ thu hút sự chú ý sẽ gây rắc rối cho Dương Hoa trong tương lai”.

“Vậy cậu…tham dự buổi đấu giá với tư cách gì?”

"Ừ… đại diện của công ty Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành, ông thấy thế nào?"

"Công ty Quốc tế Duyệt Nhan? Giang Thành ư? Quy mô của công ty này không lớn, nếu muốn đưa vào thì nhất định phải liên kết với một tập đoàn khác, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi”.

“Không thành vấn đề, ông sắp xếp đi”.

"Vậy được, cậu Lâm, tôi sẽ gửi thư mời cho chủ tịch của công ty Quốc tế Duyệt Nhan, đặc biệt chỉ định cậu tham gia buổi đấu giá”.

“Được!”

Lâm Chính cúp điện thoại.

Khoảng nửa giờ sau, điện thoại của Lâm Chính nhận được cuộc gọi từ Tô Nhu.

"Anh đang ở đâu? Đến công ty ngay! Nhanh lên!", giọng Tô Nhu trong điện thoại vô cùng gấp gáp.

“Được”.

Lâm Chính không hề ngạc nhiên, anh mỉm cười đồng ý, rồi vội vã đến công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Vừa bước vào văn phòng làm việc, anh đã thấy Tô Nhu vừa ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, vừa gọi điện thoại.

Cô có vẻ vô cùng phấn khích, giọng nói run run.

"Vâng! Vâng! Vâng thưa ông, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đến, cảm ơn ông…”

Sau đó Tô Nhu cúp điện thoại.

Niềm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt của cô.

“Có chuyện gì mà tâm trạng của em lại vui vẻ vậy?”

Lâm Chính nhìn cô cười nói.

"Anh có biết một buổi đấu giá quy mô chưa từng có sẽ được tổ chức tại Úc Thành vào tối nay không? Những nhân vật danh tiếng hàng đầu ở Long Quốc đều sẽ có mặt! Chúng ta cũng được mời!", Tô Nhu hào hứng nói.

"Ồ? Đúng là chuyện tốt! Chúc mừng! Chúc mừng!"

"Đừng nói chuyện này nữa, mau đi đặt vé máy bay đi, à, nhanh chóng đi mua một bộ vest, phải mua bộ đắt nhất! Đây là thẻ của em, anh cứ việc dùng! Nhất định phải mặc thật đẹp! Đừng làm mất mặt công ty, biết chưa hả?"

“Được!”

Lâm Chính cười khổ, nhận lấy tấm thẻ.
Chương 2268: Gói toàn bộ quần áo trong cửa hàng lại cho tôi

Úc Thành là một trong những thành phố sầm uất nhất của Long Quốc.

Nơi đây nằm ở vùng duyên hải của Long Quốc, có cảng thương mại nổi tiếng, dòng người qua lại đông đúc, là địa điểm để ăn chơi sa đọa, ca hát nhảy múa, các khu vui chơi giải trí nổi lên ở khắp nơi. Người có tiền đều sẽ tới đây để mua vui, tìm kiếm sự kích thích, tất nhiên, cũng có nhiều người tan cửa nát nhà vì cờ bạc.

Ông Đồng đchọn tổ chức buổi đấu giá ở đây, đương nhiên cũng đã để mắt tới những nhân vật lão đại đứng đầu nơi này.

Bởi vì không lâu trước đây, một hội nghị giao lưu thương mại quốc tế đã được tổ chức ở đây, các doanh nhân nổi tiếng trong và ngoài nước đều đến, ngay cả Mã Hải cũng được mời, nhưng công việc của ông ta quá bận rộn nên đã bảo cấp dưới tham dự hội nghị.

E rằng ông Đồng tổ chức buổi đấu giá này với mục đích muốn lợi dụng đám người này.

Nhưng ông ta cũng không ngờ, Hoa An lại mặt dày, công khai dẫn người đến địa điểm đấu giá.

Đây rõ ràng là đang định đối đầu với ông Đồng môt phen.

Ngay khi tin tức được truyền ra, nhiều sự chú ý đã đổ dồn về Úc Thành.

Không chỉ có những người của Thương Minh, mà các thế lực bên ngoài cũng tìm mọi cách để lẻn vào cuộc đấu giá.

Mọi người đều đang chờ đợi Thương Minh trở nên hỗn loạn, để tranh thủ cho mình một chút lợi ích.

Ngay khi Tô Nhu vừa mới xuống máy bay, cô đã bị thu hút bởi Úc Thành sầm uất.

Mặc dù nền kinh tế của Giang Thành đã phát triển nhanh chóng sau khi Dương Hoa xuất hiện, cũng đang trên đà dẫn đầu, nhưng vẫn không thể nào so sánh được với một thành phố có những lợi thế độc nhất như Úc Thành.

Nhìn những ánh đèn xanh đỏ phát ra từ các con phố xa hoa trụy lạc, trong mắt Tô Nhu ngập tràn vẻ say mê.

“Dù sao cũng còn sớm, Tiểu Nhu, chúng ta đi dạo một vòng, sau đó ăn cơm rồi đến buổi đấu giá nhé”, Lâm Chính nhìn đồng hồ, cười nói.

"Làm gì có thời gian rong chơi cơ chứ? Buổi đấu giá lần này là cơ hội tốt nhất để làm quen với những người nổi tiếng, thu hút lôi kéo mối quan hệ với các khách hàng. Em phải đến khách sạn để chuẩn bị phương án. Em cần biết những nhân vật quan trọng nào sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá, phải biết thông tin của những người đó. Nếu không đến lúc trò chuyện cùng với họ trong buổi đấu giá, mà lại không có sự chuẩn bị từ trước thì không phải sẽ rất lúng túng sao?", Tô Nhu đáp lời.

Lâm Chính cười nói: "Tiểu Nhu, em thực sự quá vất vả rồi, hoàn toàn không cần thiết, huống chi con người cũng đâu phải sắt thép, dù sao cũng phải ăn cơm chứ! Lúc này nóng vội cũng không có ích gì”.

Tô Nhu tức giận liếc anh, sau đó gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi dạo phố mua sắm một lát”.

Hai người sánh bước bên nhau, đi vào khu trung tâm mua sắm Thiên Úc lớn nhất Úc Thành.

Các trung tâm mua sắm đều bán những mặt hàng xa xỉ nổi tiếng trong và ngoài nước, không giảm giá hay miễn thuế, nhưng khi đã đến Úc Thành thì ai còn quan tâm đến tiền bạc chứ? Dù giá cả đắt đỏ nhưng các trung tâm mua sắm vẫn rất đông đúc.

Tô Nhu đi dạo qua mấy cửa hàng, muốn mua một bộ quần áo, nhưng mỗi khi nhìn trúng một bộ đồ, cô lại cười khổ bỏ qua sau khi nhìn thấy giá.

“Tiểu Nhu, em muốn mua gì thì cứ mua, tiền không thành vấn đề”, Lâm Chính cười nói.

"Tiền không thành vấn đề? Anh có nhiều tiền lắm sao?", Tô Nhu trợn mắt nhìn anh.

“Có một chút”.

"Kiếm được chút tiền thì tiết kiệm đi. Mặc dù chúng ta bây giờ giàu có hơn trước, nhưng cũng không thể quên cuộc sống trước kia, phải biết sử dụng tiền một cách khôn ngoan, đồ ở đây nhìn ngắm thôi là được rồi”, Tô Nhu than thở.

Thói quen tiết kiệm của cô khiến Lâm Chính không nói nên lời.

"Mấy đứa nhà quê không có tiền mua thì cút ra ngoài đi, đừng ở nơi này làm chướng mắt người khác, cứ sờ chỗ này một chút, chỗ kia một chút, làm bẩn hết quần áo túi xách ở đây, bà đây mua về cũng cảm thấy ghê tởm!”

Lúc này, một giọng nói gay gắt từ bên cạnh truyền đến.

Tô Nhu hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái ăn mặc sang trọng và trang điểm đậm.

Cô rất tức giận, nhưng cũng không có ý định gây gổ, cúi đầu kéo Lâm Chính rời đi.

“Đứng lại!”

Lúc này, nhân viên bán hàng ngăn Tô Nhu lại.

“Có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu ngơ ngác hỏi.

"Này cô, tại sao cô lấy quần áo của cửa hàng chúng tôi đi, mà lại không thanh toán tiền?", nhân viên bán hàng tức giận nói.

Tô Nhu sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình đang cầm trên tay một bộ đồ vẫn còn đang trong móc áo.

"Ơ? À... Thực sự xin lỗi, tôi không để ý, tôi lập tức trả lại ngay”, Tô Nhu vội vàng nói.

"Không để ý! Tôi thấy rõ ràng là cô đang muốn ăn trộm quần áo!", nhân viên bán hàng túm lấy cánh tay Tô Nhu lôi ra ngoài cửa hàng: "Đồ ăn trộm! Mau đi theo tôi đến đồn công an!"

"Này cô, cô nghe tôi giải thích! Này cô...”, Tô Nhu cuống quýt hét lên.

Khách hàng ở trong và ngoài cửa hàng liên tục ngó nghiêng, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lúc này, Lâm Chính bất ngờ kéo nhân viên bán hàng lại.

"Anh làm gì vậy? Anh làm tôi đau đấy!", nhân viên bán hàng tức giận hất tay Lâm Chính ra.

Lâm Chính bình tĩnh nói: "Ai bảo với cô rằng vợ tôi muốn trộm quần áo của cô? Cô ấy còn chưa ra khỏi cửa hàng, cô ấy chỉ muốn vào phòng thử đồ để thử bộ đồ này thôi, không được sao?"

"Thử đồ? Anh có biết bộ đồ này đáng giá bao nhiêu không? Đây là bộ lễ phục dạ quang phiên bản giới hạn, một bộ có giá ba trăm ngàn tệ, hai người nhà quê các người có mua nổi không hả?", nhân viên bán hàng tức giận nói.

Trên thực tế, cô ta đã chú ý đến Tô Nhu ngay từ khi cô bước vào cửa hàng.

Suy cho cùng, Tô Nhu rất xinh đẹp, với làn da trắng nõn, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, đường nét và vóc dáng không chút tì vết, nói cô là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành cũng không quá đáng.

Tuy nhiên, bộ đồ trên người cô lại quá rẻ mạt. Người đàn ông đi bên cạnh cô cũng không có vẻ giàu có, vì vậy nhân viên bán hàng không thèm chào hỏi cô.

Nhưng Tô Nhu đã xem liên tục mấy món đồ mà không có ý định mua chúng, điều này khiến nhân viên bán hàng vô cùng tức giận, cộng với khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu, cô gái nào mà chẳng ghen tị? Nên cô ta lợi dụng cơ hội này để gây khó dễ.

“Ba trăm ngàn tệ?” Tô Nhu nghe thấy giá tiền, sắc mặt tái nhợt.

“Chỉ có ba trăm ngàn tệ thôi mà, cũng không đắt, gói lại cho tôi đi”, lúc này, cô gái trang điểm đậm đi tới, lấy từ trong túi LV ra một tấm thẻ, cười nói: “Quẹt thẻ đi".

"Được, được thưa cô...”, nhân viên bán hàng đó vội vàng cúi người gật đầu.

Nhưng vừa định cầm lấy tấm thẻ, cô gái trang điểm đậm đột nhiên rụt tay lại, cười nói: “Tôi không muốn mua nữa”.

"Tại sao ạ?", nhân viên bán hàng bối rối.

"Đồ nhà quê này đã cầm vào rồi, nhìn kìa, bộ đồ đã nhàu nát hết cả, ai còn muốn bộ đồ rách rưới này nữa chứ!", cô ta cười nói.

"Cái gì?", nhân viên bán hàng tức giận nói với Tô Nhu: "Này cô, tại cô mà bộ đồ này không thể bán được! Cô hoặc là mua, hoặc là đền tiền! Hoặc là tôi báo công an! Cô chọn đi!"

"Bộ đồ này làm gì có nếp nhăn? Rõ ràng là các người đang vu khống cho tôi!", Tô Nhu sốt sắng kêu lên.

"Sao hả? Cô không thừa nhận à? Tôi nói cho cô biết! Trung tâm mua sắm này trực thuộc tập đoàn Quân Thịnh ở Úc Thành! Cô dám gây sự ở một cửa hàng thuộc tập đoàn Quân Thịnh ư? Tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại đi!", nhân viên bán hàng cười khẩy nói.

Tô Nhu sững sờ: "Tập đoàn Quân Thịnh ư?"

“Sao vậy? Rất lợi hại à?”

Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

"Đó là một trong mười tập đoàn tài chính đứng đầu của Long Quốc! Không ai ở Giang Thành có thể cạnh tranh với họ ngoại trừ Dương Hoa!", giọng nói của Tô Nhu run rẩy.

Hơn nữa, cô đã từng nghe nói rằng ông chủ của Quân Thịnh là bá chủ của thành phố Úc Thành, nắm trong tay cả hai giới! Có thể tồn tại được ở một nơi như thế này thì sao có thể là người bình thường? Nếu lỡ chọc vào loại người này, e rằng mình chết như thế nào cũng không biết.

"Tiểu Nhu, nếu đã như vậy thì chúng ta mua bộ đồ này đi”.

Lâm Chính cười nói.

“Coi như anh biết điều”, nhân viên bán hàng hừ một tiếng.

“Chỉ có thể như vậy”.

Tô Nhu vô cùng chán nản, nhưng lỡ gặp phải chuyện như vậy, cô cũng chỉ còn cách tiêu tiền để không gặp phải tai họa.

Cô định rút thẻ ra đưa, nhưng lại bị Lâm Chính đẩy trở lại.

“Tiểu Nhu, anh mua bộ đồ này cho em”.

"À... không hay lắm đâu... Anh kiếm tiền cũng không dễ dàng... Giữ lại cho mình đi, dùng tiền của em”.

"Em nói gì vậy? Em là vợ anh, mua quần áo cho vợ mình thì có vấn đề gì sao?"

Lâm Chính cười nói, rút một tấm thẻ đưa ra!

"Gói bộ đồ này lại, ngoài ra, gói tất cả các bộ đồ trong cửa hàng này lại cho tôi!"

“Cái gì?”

Nhân viên bán hàng vừa định cầm lấy thẻ thì run rẩy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.

"Nghe không rõ sao? Tôi muốn mua tất cả các bộ đồ trong cửa hàng của cô!", Lâm Chính bình nhìn cô ta, mặt không chút biểu cảm.
Chương 2269: Tiền của anh

Tất cả trố tròn mắt, bao gồm cả cô gái trang điểm đậm. Đồ của trung tâm này không hề rẻ. Cửa hàng này còn toàn bán đồ nữ cao cấp, giả cả khá đắt.

Tô Nhu nhìn thấy bộ quần áo đó giá khá hợp lý. Dù sao thì người có vẻ ngoài sang trọng như cô cũng không đủ dũng khí đi xem. Mà những cô gái giống như đại gia thì nhiều vô kể.

Mua lại toàn bộ đồ trong cửa hàng, nếu không phải la người có tầm bốn mươi triệu tệ thì là điều không thể.

“Lâm Chính anh sao thế?”

Tô Nhu cuống cả lên, vội kéo tay Lâm Chính, sau đó mỉm cười với người nhân viên: “Ngại quá, chồng tôi hồ đồ rồi. Anh ấy nói linh tinh đấy. Chúng tôi chỉ mua bộ này thôi.

“Không! Anh không hồ đồ. Quẹt thẻ đi. Ngoài ra, giúp tôi gói lại toàn bộ đồ trong cửa hàng. Trong vòng một tiếng đẩy tới trung tâm rồi đốt hết cho tôi. Ngoài bộ này để lại ra, nghe rõ chưa?”, Lâm Chính nói.

Người nhân viên thất kinh khi nghe thấy vậy. Mua hết…Rồi đốt sao.

“Anh đang đùa phải không? Gói hết chỗ này sao? Nếu không có vài trăm triệu tệ thì không mua được đâu, hơn nữa còn đòi đốt. Não anh có vấn đề đấy à?”, người nhân viên sững sờ nhìn anh.

“Tôi thấy anh ta đang làm loạn thì có. Cửa hàng của các cô lại kém thế sao? Loại người gì cũng tới được. Tôi muốn tố cáo các người”, cô gái trang điểm đậm chống nạnh, tức giận nói

“Xin lỗi cô, chúng tôi sẽ xử lý gay. Mong cô thông cảm”.

Người nhân viên vội vàng xin lỗi sau đó lạnh mặt nhìn Lâm Chính: “Phiền anh đừng gây rối nữa, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy. Bảo vệ chỗ chúng tôi không giống những chỗ khác đâu. Bọn họ mà ra tay, anh bị thương thì đừng có trách chúng tôi”.

“Sao thế? Các người không hoan nghênh khách hàng à?”, Lâm CHính hỏi.

“Đương nhiên là hoan nghênh nhưng không phải là hoan nghênh những người tới làm loạn. Anh có thể trả nổi bằng đó tiền không?”, người nhân viên hừ giọng.

“Trả nổi hay không cô cứ quẹt thẻ là biết”.

“Anh nói đấy nhé. Được, vậy giờ tôi quẹt thẻ. Tôi nghĩ toàn bộ giá trị của số hàng này tầm một tỷ tệ, chỉ nhiều chứ không ít hơn. Lát nữa tôi sẽ nhờ giám đốc tới hạch toán với anh, nếu dư thì trả lại anh. Anh yên tâm. Ngoài ra anh nói đốt tất cả đúng không? Tôi sẽ lập tức báo lên bên trên để chuẩn bị" người nhân viên cười lạnh, đi quẹt thẻ.

Tiếng “ting” vang lên.

"Đã chuyển khoản, một tỷ tệ”, chiếc máy phát ra tiếng kêu.

Trong nháy mắt, toàn bộ cửa hàng trố tròn mắt. Ngay cả Tô Nhu cũng đứng hình. Người nhân viên sững sờ nhìn con số trên màn hình, đầu óc cảm thấy trống rỗng.

“Chuẩn bị xong thì nói với tôi một tiếng. Tôi đưa vợ tôi đi ăn”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi quay qua nhìn cô gái trang điểm đậm: “Lát nữa cô cũng tới đi, không nên bỏ qua”.

Nói xong anh kéo Tô Nhu rời khỏi cửa hàng. Cô gái trang điểm đậm run rẩy, mặt cắt không ra máu. Người nhân viên bừng tỉnh, biết mình đã gây ra họa lớn bèn gọi Lâm Chính lại nhưng lúc này có điện thoại gọi tới.

Cô ta run rẩy nghe máy.

“Đổng Linh, có chuyện gì vậy. Tại sao tài khoản công ty lại có thêm một tỷ tệ thế?”, người giám đốc ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi. Cô gái run rẩy thuật lại tình hình.

“Cái gì?”

Người giám đốc chi nhánh thất kinh, vội gầm lên: “Cô gây ra họa lớn rồi có biết không? Nghe đây, lập tức trả lại tiền và xin lỗi hai người đó đi”.

“Vâng vâng”, cô nhân viên vội vàng lao ra khỏi cửa hàng nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy Lâm Chính đâu.

“Giám đốc, người mất tiêu rồi”.

“Đúng là đồ ngốc”, người giám đốc gầm lên, định nói thêm gì nữa bèn có giọng nói bên cạnh vọng tới.

“Giám đốc không hay rồi, tiền được chuyển tới từ tài khoản của Dương Hoa”.

“Cái gì? Dương…Hoa sao?”, người giám đốc run cầm cập: “Mau, mau gọi điện cho chủ tịch báo cáo tình hình”.

Trên đỉnh trung tâm có một nhà hàng ngoài trời khá nổi tiếng. Tô Nhu cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cô được Lâm Chính kéo lên. Tới cửa nhà hàng, cô đột nhiên bừng tỉnh.

“Lâm Chính! Chuyện gì vậy? Sao anh có nhiều tiền thế", cô giữ anh lại, nghiêm túc hỏi.

“Tại sao anh lại không thể có nhiều tiền chứ. Em cảm thấy anh không kiếm ra tiền à?”, Lâm Chính hỏi.

“Nhưng…là một tỷ tệ đấy..anh kiếm đâu ra?"

“Tô Nhu, anh là một bác sĩ, đương nhiên là kiếm từ việc khám bệnh rồi”

“Anh có chứng chỉ hành nghề đâu”

“Ai nói là anh không có. Anh rảnh nên đi thi rồi. Giờ là một bác sĩ hợp pháp. Số tiền đó là do anh hợp pháp kiếm được”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu trố tròn mắt, há hốc miệng: “Không…thể nào?”
Chương 2270: Ngậm máu phun người

Lâm Chính biết có nói với Tô Nhu rằng Dương Hoa là của mình, Tô Nhu cũng không tin, thay vì vậy thì đổi cách nói khác.

Thực tế Lâm Chính cũng không nói dối, số tiền đó đúng là nhờ vào y thuật của mình mà kiếm được, cũng không tính là lừa gạt.

“Anh khám bệnh cho ai? Nhiều… Nhiều tiền thế sao?”, Tô Nhu nói lắp.

“Đương nhiên là khám cho người có tiền. Y thuật của chồng em cũng rất lợi hại, nay khám cho người này được năm triệu, mai khám cho người kia được mười triệu, dần dần tích cóp được chừng đó! Không có gì lạ cả”, Lâm Chính cười nói.

“Thật sao?”, Tô Nhu đầy vẻ nghi ngờ.

“Nói với em rồi mà em cũng không tin? Vậy được, anh nói thật, thật ra anh là thần y Lâm của Giang Thành, một tỷ này là số tiền lẻ của Dương Hoa. Đừng nói là một tỷ, mườI tỷ cũng không phải vấn đề gì lớn”, Lâm Chính nhún vai nói.

“Vậy em thà tin rằng anh kiếm tiền nhờ khám cho người bệnh, anh mà là thần y Lâm thì quá hoang đường”.

Tô Nhu không vui nói.

Nói thì nói vậy, nhưng sâu trong mắt cô vẫn toát lên vẻ nghi hoặc.

Lâm Chính này càng lúc càng khiến cô không nhìn thấu.

Phong cảnh nhà hàng này không tệ, có thể nhìn thấy cảnh đêm của một nửa Úc Thành. Vì là nhà hàng nổi tiếng, quy cách rất cao, không ít người đến đây dùng bữa, trong đó có vài người nổi tiếng trên mạng đến đây check-in.

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó bắt đầu gọi món.

“Tiểu Nhu, em gọi món đi, cứ gọi tùy thích, đừng khách sáo với anh. Tiền chồng em không thiếu”, Lâm Chính cười nói.

“Xem bộ dạng nhà giàu mới nổi của anh đi, đúng là”, Tô Nhu khẽ hừ, nhưng tâm lý ít nhiều vẫn không cân bằng.

Cô luôn cho rằng Lâm Chính không có tích sự gì, nhưng hôm nay xem ra, hình như cô đã lầm.

Nếu người đàn ông này nói thật thì đáng sợ quá.

Trong thời gian nửa năm có thể kiếm được nhiều như vậy?

Thế thì hiệu quả và lợi ích mạnh hơn công ty cô không biết bao nhiêu lần.

Trong lòng cô hơi phức tạp, nhưng cũng cực kỳ lo lắng.

“Chỉ hi vọng lời anh nói là thật, đừng là tiền gì bất nghĩa…”.

Tô Nhu thầm nghĩ trong lòng, bắt đầu mở thực đơn ra.

Đúng lúc đó, vài người cầm máy quay đi về phía này.

“Chào buổi tối mọi người, nơi này là nhà hàng Bí Mật Vienna nổi tiếng nhất Úc Thành. Nghe nói dùng bữa ở đây chi phí thấp nhất là hai mươi nghìn tệ, không đủ thì không thể dùng bữa ở đây đâu. Hôm nay, mời mọi người cùng tôi xem xem rốt cuộc nơi này có gì mới lạ không nhé!”.

Một người đàn ông có ảnh hưởng trên mạng cười tươi trước ống kính.

Một vài vị khách nhìn hắn, ai cũng kinh ngạc kêu lên.

“Là Hòa Dã, trời ạ, người nổi tiếng trên Khoái Âm đấy!”.

“Người follow anh ta đã lên đến sáu mươi triệu người!”.

“Không ngờ anh ta lại đến đây!”.

Một vài vị khách nữ phấn khích hỏi mượn nhân viên phục vụ giấy bút, chuẩn bị xin chữ ký của người kia.

Quản lý nhà hàng nghe tin cũng chạy đến, đích thân giới thiệu cho Hòa Dã một vài đặc điểm đặc sắc của nhà hàng.

“Đây là chỗ ngồi ngắm cảnh của nhà hàng, ngồi ở đây có thể vừa thưởng thức cảnh đêm phồn hoa ở Úc Thành vừa nếm món ngon ở nhà hàng, chắc chắn là sự lựa chọn của nhiều vị khách du lịch đến Úc Thành”, quản lý đi đến chỗ Lâm Chính, mỉm cười giới thiệu.

“Tốt lắm, tốt lắm!”.

Hòa Dã gật đầu, liếc nhìn Lâm Chính và Tô Nhu, nghiêng đầu nói: “Quản lý, chúng tôi muốn một mình quay phong cảnh ở nơi này, anh có thể nói hai vị khách kia đổi chỗ ngồi không? Chúng tôi không muốn có người lọt vào ống kính”.

“Không thành vấn đề!”.

Quản lý lập tức đồng ý.

Một người nổi tiếng trên mạng đến quay video sẽ nâng cao độ nhận biết của nhà hàng lên một tầm cao mới, đương nhiên bọn họ sẽ hoan nghênh cách tuyên truyền miễn phí này.

Quản lý lập tức đi tới, bày tỏ ý của mình.

“Đổi bàn?”.

Lâm Chính nhíu mày: “Hay là thôi đi, tôi hiếm khi ra ngoài ăn với vợ tôi, tôi không muốn làm cô ấy mất hứng. Thế này, đợi chúng tôi ăn xong, anh hãy nói bọn họ đến đây quay”.

“Chuyện này…”, quản lý hơi khó xử.

Nhưng Hòa Dã vừa vặn nghe thấy câu nói của anh.

“Này, anh bạn, chúng tôi chỉ quay cảnh ở đây, không tốn bao nhiêu thời gian của anh đâu, anh và bạn gái anh hãy đổi bàn khác nhanh đi. Đội ngũ chúng tôi có mấy chục người ở đây, lỡ thêm một giây không biết sẽ lãng phí bao nhiêu tiền tài nhân lực! Đừng để tôi khó xử”, Hòa Dã đi tới, kiêu ngạo nói.

“Lãng phí bao nhiêu tiền tài nhân lực không liên quan đến tôi, các người muốn quay cảnh gì càng không liên quan đến tôi! Quản lý, chúng tôi gọi món xong rồi, cho người mang món ăn lên đi”.

Lâm Chính đưa thực đơn tới, bình tĩnh nói.

Tô Nhu có vẻ không tự nhiên, cô cảm thấy hôm nay mình ra ngoài không xem ngày, rắc rối kéo đến liên tục.

“Anh bạn, anh có ý gì? Nói chuyện đàng hoàng với anh mà anh có thái độ đó?”, Hòa Dã nổi giận.

Từ khi trở thành người có ảnh hưởng, đâu ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Dù là đi đâu, hắn cũng là nhân vật được nhiều người xoay quanh. Vốn tưởng người này nhìn thấy mình sẽ khách sáo đổi bàn, nào ngờ người ta lại từ chối.

Không coi người nổi tiếng như mình ra gì sao?

Hòa Dã tức giận nghĩ bụng.

“Làm phiền các anh cút mau đi, đừng ảnh hưởng tới tôi và vợ tôi dùng bữa, sự kiên nhẫn của tôi có hạn”, giọng nói của Lâm Chính cũng dần lạnh đi.

“Mày là cái thá gì? Đừng có được nước lấn tới!”, Hòa Dã giận dữ.

“Anh… Anh thật là quá đáng! Chúng tôi không động chạm đến anh, là anh đến đây làm loạn trước!”, Tô Nhu vốn không muốn lên tiếng, nhưng nghe Hòa Dã nói năng thô lỗ như vậy thì không nhịn được, đứng dậy quát.

“Được, mẹ nó, không cho các người biết sự lợi hại của tôi thì các người không biết lễ độ mà!”, Hòa Dã cực kỳ giận dữ, nhưng hắn không đánh người mà nghiêng đầu hét: “Mở máy quay lên, mở livestream ra! Quay! Quay lại đôi cẩu nam nữ này cho tôi! Quay lại bọn họ! Nghe đây, dòng trạng thái viết là hai tên ăn mày không có tiền đến chiếm dụng chỗ ngồi ăn chùa uống chùa! Quản lý đuổi cũng không đi, còn định đánh người!”.

“Được!”, một người trong đội ngũ của hắn gật đầu, bắt đầu biên soạn.

Tô Nhu tái mặt.

“Anh… Anh vu khống người khác!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK