Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 421: Tôi cho các ông 10 giây

Lời nói của Văn Mạt Tâm khiến không khí lập tức đông cứng lại.

Ai nấy đều đổ dồn mắt về phía anh chàng to gan này, hoặc là cười khẩy hoặc là giễu cợt.

Tuy bọn họ không biết tên này từ đâu chui ra, nhưng dám gây sự trong đám cưới của con trai giáo chủ Sùng Tông Giáo, thì chắc chắn sẽ không được yên thân.

Hoắc Kiến Quốc cũng vô cùng ngạc nhiên.

"Sao anh ta lại quay lại?", Tịch Lưu Hương kinh ngạc hỏi.

"Anh ta bị điên sao? Dám chạy đến đây gây rối!", người ở bên cạnh kinh hãi nói.

"Ha ha, anh ta cũng thú vị thật đấy, đã gây chuyện ở Thượng Võ Quán chúng ta thì chớ, bây giờ còn dám làm loạn ở Sùng Tông Giáo! Thú vị! Thú vị! Ha ha ha, bố, lần này bố không được ra mặt đâu đấy, nếu không Thượng Võ Quán chúng ta sẽ rước họa vào thân mất", Hoắc Ngạo tươi cười, vỗ tay bôm bốp, nhìn Lâm Chính đầy chế nhạo.

"Ra mặt? Hừ, bố lấy gì để ra mặt chứ? Đừng nói là bố sẽ không ra mặt, cho dù cậu ta cầu xin cũng vô ích, tự đâm đầu vào chỗ chết thì không trách ai được cả", Hoắc Kiến Quốc cũng hừ một tiếng.

Những lời Hoắc Ngạo nói hoàn toàn là thừa thãi.

Bởi vì từ lúc xảy ra chuyện kia, thì Hoắc Kiến Quốc đã mặc kệ Lâm Chính rồi.

Dù sao trong mắt ông ta, Lâm Chính đã dính lấy Phong Liệt, mà Phong Liệt lại là kẻ địch của Thượng Võ Quán, Lâm Chính làm vậy chẳng khác nào là phản bội.

Còn Phong Liệt thì đã ngây ra tại chỗ.

Ông ta biết thân phận của Lâm Chính.

Đây là thần y Lâm nổi tiếng ở Giang Thành.

Ông ta tưởng rằng Lâm Chính sẽ dùng thân phận thần y Lâm đến thăm hỏi, bàn bạc với Sùng Tông Giáo chuyện về người bạn kia của anh, cũng tiện tay giải vây cho ông ta. Tuy thần y Lâm và Sùng Tông Giáo không liên quan gì đến nhau, nhưng với danh tiếng và y thuật của thần y Lâm, Sùng Tông Giáo sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với anh.

Nhưng điều khiến Phong Liệt hoàn toàn không ngờ đến là Lâm Chính lại ra mặt một cách lỗ mãng như vậy, còn trực tiếp thách thức giáo chủ của Sùng Tông Giáo.

Chắc không phải... cậu ta bị điên thật đấy chứ?

Đại sư Phong Liệt khiếp đảm nghĩ thầm.

Nhưng dù là kẻ điên cũng sẽ không làm chuyện như vậy...

Các đệ tử của Sùng Tông Giáo ở xung quanh đều tức giận đứng bật dậy, có người còn định xông tới cho tên không biết trời cao đất dày này một bài học, nhưng bị Văn Mạt Tâm ngăn lại.

"Chàng trai, hình như tôi với cậu không quen biết nhau thì phải?", ông ta bình thản nói.

"Không quen biết cũng không sao, tôi nghĩ chắc các ông biết Lạc Thiên nhỉ?", Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.

Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng.

"Lạc Thiên?", Văn Mạt Tâm nhíu mày.

"Là cô gái mà trưởng lão Khải Tố đưa về đó ạ, nói một cách nghiêm túc thì cô gái đó cũng có chút họ hàng với ông", một người ở bên cạnh cẩn thận nói với Văn Mạt Tâm.

Lúc này, Văn Mạt Tâm mới hiểu ra.

Chỉ là đối với những họ hàng xa lắc xa lơ này, ông ta trước giờ chưa bao giờ để ý.

"Lạc Thiên làm sao?", Văn Mạt Tâm lại hỏi.

Tuy ông ta đã mất kiên nhẫn, nhưng trong dịp như thế này thì vẫn phải tỏ vẻ độ lượng.

Chỉ thấy Lâm Chính chắp tay ra sau, bình thản nhìn Văn Mạt Tâm, nói: "Lạc Thiên là bạn của tôi, vừa nãy tôi nhìn thấy cô ấy bị thương rất nặng. Khải Tố đâu? Hẳn là tôi đã nói với bà ta là sẽ đến Sùng Tông Giáo đón cô ấy đi. Sao nào? Các ông chưa nhận được tin này sao?".

Câu này đã vô cùng không khách sáo.

Không ít người há hốc miệng.

Cậu ta đang làm gì vậy?

Chất vấn Văn Mạt Tâm?

Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy? Trong đầu cậu ta chứa cái gì vậy?

Bọn họ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính.

Văn Mạt Tâm đanh mặt lại, sau đó ngoảnh lại nói với Văn Hải: "Có chuyện này sao?".

"Con chưa nghe bao giờ", Văn Hải lắc đầu.

Thực ra Văn Hải có biết, nhưng anh ta không để trong lòng.

"Vậy à? Chàng trai, có phải cậu nhầm rồi không?", Văn Mạt Tâm nhìn Lâm Chính, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc: "Nếu cậu đến để uống rượu, thì vào chỗ đi, hôm nay là ngày vui của con trai tôi, tôi không muốn khiến mọi người mất hứng. Nếu không phải đến để uống rượu chúc mừng, thì cửa ở kia, nếu cậu tự rời đi thì tôi sẽ không tính toán gì với cậu cả".

Văn Mạt Tâm làm vậy là rất nể mặt rồi, nhưng đám khách khứa ở hai bên đều không nhịn được mà lên tiếng.

"Thằng khốn, mau cút đi, đây là nơi mà mày huênh hoang được sao?".

"Giáo chủ đã khoan hồng đại lượng rồi, còn không mau quỳ xuống cảm ơn đi? Nếu là ngày thường thì sợ là mày đã tan xương nát thịt rồi!".

"Còn không mau quỳ xuống?".

"Quỳ xuống cảm ơn đi! Thằng chó chết!".

"Giáo chủ tha thứ cho mày, nhưng bọn tao thì không! Mày có thể ra khỏi cánh cửa này, nhưng phải bò ra".

Đám khách khứa la ó ồn ào, thậm chí có người còn đứng ra cản đường Lâm Chính, bắt anh phải nằm sấp xuống.

Hiện trường trở nên ồn ào.

Đám khách khứa này đều muốn thể hiện bản thân, lấy lòng Văn Mạt Tâm.

Bọn họ không phải là đồ ngốc, đều hiểu tại sao Văn Mạt Tâm lại nhẫn nhịn như vậy. Nói cho cùng là ông ta không muốn chấp hạng vô danh, nếu không chỉ khiến mình mất thân phận.

Nhưng bọn họ thì khác.

Vì vậy, khi đám khách khứa chỉ trích, thậm chí là chửi rủa Lâm Chính, ông ta vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Chính bị muôn người phỉ nhổ.

"Bố, bố đến uống rượu với mấy người như tiền bối Kiếm Vương đi, để con xử lý người này cho", Văn Hải bước tới, nhỏ giọng nói.

"Xử lý âm thầm, đừng làm to chuyện", Văn Mạt Tâm nói.

"Bố yên tâm đi, con biết chừng mực".

Văn Hải gật đầu.

Văn Mạt Tâm xoay người đi về phía bàn rượu của đám người Kiếm Vương.

Hiển nhiên ông ta không có bất cứ hứng thú gì với người như Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính lại không muốn vậy.

Anh lạnh lùng nhìn Văn Mạt Tâm, lại lên tiếng: "Sùng Tông Giáo, tôi cho các ông 10 giây suy nghĩ, lập tức giao người đã đánh Lạc Thiên bị thương ra đây! Nghe rõ chưa?".

Anh vừa dứt lời, mọi người liền cười ầm lên.

"Mười giây? Mười con mẹ mày, mày nghĩ mày là cái thá gì hả?".

Một người đàn ông không nhịn được nữa, giơ tay tát một cái rất mạnh vào mặt Lâm Chính.

Nhìn bàn tay đầy vết chai của hắn, nếu trúng cái tát này thì sợ là rụng cả hàm răng.

"Cậu nhóc!".

Phong Liệt biến sắc, xông tới.

Đám người Hoắc Kiến Quốc của Thượng Võ Quán thì cười khẩy.

Nhưng khoảnh khắc bàn tay kia sắp tát trúng Lâm Chính, sắc mặt anh bỗng trở nên lạnh lẽo, lật tay túm lấy cổ tay người đàn ông kia.

Bàn tay hắn lập tức khựng lại giữa không trung, không thể tiến về phía trước nửa phân.

Sau đó, tay còn lại của Lâm Chính hóa thành thủ đao, chém mạnh về phía cánh tay của hắn.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

Chỉ thấy cả cánh tay của người đàn ông kia bị Lâm Chính chém lìa.

Máu tươi tung tóe, xương trắng lộ ra, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

"Cái gì?".

Xung quanh chấn động.

Văn Hải kinh hãi, trợn to mắt.

Văn Mạt Tâm đang uống rượu ở phía trên không khỏi nhíu mày.

Chỉ có hai bóng dáng đang đứng ở cửa là có vẻ bình tĩnh.
Chương 422: Thần y Lâm ở Giang Thành

Nhát thủ đao này của Lâm Chính có thể nói là chém vàng chặt ngọc, vô cùng sắc bén.

Anh cầm nửa cánh tay kia, yên lặng nhìn chằm chằm về phía Văn Hải.

Còn người đàn ông kia thì ôm nửa cánh tay còn lại lăn lộn dưới đất, tiếng kêu thảm thiết như xé toạc bầu trời.

Văn Hải biến sắc, có chút không biết làm thế nào.

Hiển nhiên là lần đầu tiên anh ta thấy người hung tàn như vậy.

Nhưng Lâm Chính không làm gì Văn Hải, mà xoay người lại, nhìn đám người xung quanh.

"Anh, vừa rồi có phải anh chửi tôi có mẹ sinh nhưng không có bố dạy đúng không?", Lâm Chính chỉ vào một người đàn ông gầy yếu, hỏi.

"A... tôi... tôi...", người đàn ông kia há miệng, lắp bắp mãi không nên lời.

Lâm Chính giơ tay túm lấy tóc hắn, rồi lôi hắn ra, sau đó đạp một phát thật mạnh vào lồng ngực hắn.

Rắc!

Tiếng xương gãy lại vang lên.

Người kia bay đi hơn ba mét, sau đó va vào bức tường, khiến bức tường rạn nứt, rồi mới rơi xuống, ngất lịm đi, trong miệng toàn là máu, lồng ngực lõm xuống, không biết sống chết ra sao.

"Hả?".

Đám người sợ hãi vội lùi lại, sắc mặt tái nhợt.

"Còn anh, vừa rồi anh chửi tôi là thằng chó chết phải không?", Lâm Chính lại chỉ vào một người khác.

"Đâu có! Không phải tôi!", người kia kêu lên.

Nhưng anh ta cũng không thoát khỏi sự trả thù của Lâm Chính, bị đánh bay đi, rách da chảy máu, hôn mê bất tỉnh.

Đám khách khứa trở nên nhốn nháo, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

"Văn Hải, con làm cái gì vậy? Còn không mau bắt người này lại?".

Văn Mạt Tâm lạnh lùng nói.

Dường như lúc này Văn Hải mới thoát khỏi sự kinh hãi, lập tức kêu lên: "Người đâu, bắt anh ta lại cho tôi!".

"Rõ!".

Rất nhiều đệ tử của Sùng Tông Giáo từ bốn phương tám hướng xông tới.

Những người này đều từng luyện võ, ai nấy cơ bắp cường tráng, long tinh hổ mãnh, khí thế đáng sợ.

Các trưởng lão cũng lần lượt đứng dậy, duy trì trật tự.

"Mọi người đừng lo lắng, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người".

"Xảy ra chút vấn đề, nhưng mọi người đừng hoảng loạn, có giáo chủ ở đây, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi".

"Mọi người hãy bình tĩnh".

Các trưởng lão kêu lên, các đệ tử từ khắp nơi cùng nhảy bổ về phía Lâm Chính.

Đám người Phong Liệt và người của Thượng Võ Quán cũng trố mắt ra nhìn.

Bọn họ đều bị sự hung tàn của Lâm Chính làm cho kinh sợ.

Nhưng bây giờ Sùng Tông Giáo bắt đầu nghiêm túc, để xem anh lấy gì chống lại bọn họ?

"Tôi không tin tên này có thể đối phó được với các cao thủ của Sùng Tông Giáo", lúc này Hoắc Ngạo mới thoát khỏi sự kinh hãi do Lâm Chính mang lại khi nãy, nghiến răng nói.

Thực lực của Lâm Chính quả thực khiến anh ta kinh ngạc, nhưng theo anh ta thấy, một người dù mạnh đến đâu cũng không thể đối đầu với cả một tông được.

Chỉ có điều... nơi này không mấy ai hiểu rõ về Lâm Chính.

Thậm chí là Liễu Như Thi đang đứng ở cửa.

Cô ấy ngây ra nhìn Lâm Chính.

Chỉ thấy Lâm Chính khua chân múa tay đánh tới, quyền cước nhanh như chớp, các chiêu thức không có gì hoa mỹ, nhưng nắm đấm chắc nịch, nện vào người bọn họ.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Những âm thanh nặng nề vang lên.

Chẳng mấy chốc, tất cả những người của Sùng Tông Giáo xông tới đều nằm bẹp dưới đất, đầu óc choáng váng, mặt mũi sưng vù.

Mỗi nắm đấm là xử lý một người...

Xung quanh lại trở nên im lặng.

Ai nấy há hốc miệng chứng kiến cảnh này.

Lúc này, ngay cả Văn Mạt Tâm, Kiếm Vương, cùng với Minh Vũ cũng không khỏi đặt ly rượu xuống, quay sang nhìn.

"Đây chính là thần y Lâm sao?", bà lão đứng bên cạnh há hốc miệng, lẩm bẩm nói.

"Là anh ấy... mà cũng không phải là anh ấy... Như Thi không thể nhìn thấu người này", Liễu Như Thi khẽ thở dài, đôi mắt sáng như sao nhìn Lâm Chính chằm chằm, một lúc lâu vẫn không thể rời đi.

"Xem ra hôm nay Sùng Tông Giáo gặp chút rắc rối rồi".

Ứng Phá Lãng tiếp tục uống rượu, vẻ mặt bình tĩnh lẩm bẩm.

“Một lũ vô dụng!”, Văn Hải nổi giận đùng đùng, gầm lên với các đệ tử đang nằm dưới đất kia.

“Cậu chủ, tôi… chúng tôi…”

Các đệ tử há miệng, nhưng không biết giải thích thế nào.

Bọn họ thậm chí còn không nhìn rõ quyền cước của Lâm Chính, thì còn gì để nói? Đây đâu phải là người bình thường chứ?

Nhưng cái Văn Hải nhìn thấy lại là bản thân mất sạch thể diện, Sùng Tông Giáo trở thành trò cười cho mọi người.

“Người đâu! Tiếp tục đánh cho tôi, cho đến khi nào đánh chết người này thì thôi. Tôi không cần biết anh ta là ai, dám gây sự trong đám cưới của tôi, tôi nhất định phải cho anh ta chết ở đây! Xông lên!”, Văn Hải tức giận gầm lên.

Bốn phương tám hướng lại có rất nhiều người của Sùng Tông Giáo xông tới.

Nhưng đúng lúc này, Văn Mạt Tâm đứng dậy.

“Văn Hải, dừng tay đã!”.

“Bố!”, Văn Hải quay phắt lại, nhìn Văn Mạt Tâm với vẻ khó tin.

“Đừng để sự giận dữ che mất mắt con”, Văn Mạt Tâm bình thản nói, sau đó quay sang nhìn Lâm Chính: “Chàng trai, rốt cuộc cậu là ai?”.

Cuối cùng Văn Mạt Tâm cũng nghiêm túc với Lâm Chính.

Dù sao có thể có được thân thủ như vậy thì chắc chắn không phải là người bình thường.

“Giang Thành, thần y Lâm!”.

Lâm Chính cũng không giấu giếm, nói thẳng danh tính.

Anh vừa dứt lời, xung quanh lập tức ồ lên.

“Cái gì? Thần y Lâm của Giang Thành?”.

“Thần y Lâm chạy tới tận đây sao?”.

“Trời ơi, cậu ta chính là thần y trẻ tuổi đã đánh bại Y Vương Hàn Thành đó sao?”.

“Nhìn có vẻ còn trẻ hơn trong lời đồn!”.

“Nghe nói cậu ta còn là CEO của tập đoàn Dương Hoa nữa!”.

“Chậc chậc chậc, thảo nào dám đơn thương độc mã đến Sùng Tông Giáo!”.

Đám khách khứa xôn xao bàn tán, có người tán thưởng, có người khâm phục, còn có người khen không dứt miệng, thái độ so với trước đó có thể nói là thay đổi 180 độ.

Còn Văn Mạt Tâm cũng không khỏi sửng sốt, gật đầu: “Hóa ra là thần y Lâm của Giang Thành giá lâm, đúng là rồng đến nhà tôm. Thần y Lâm, tôi không biết trước đó có hiểu lầm gì, nhưng mời cậu lên đây ngồi, có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.

Đối với thần y Lâm, Sùng Tông Giáo không thể không coi trọng.

Phải biết rằng, thần y Lâm còn trẻ như vậy đã được đồn thành truyền thuyết, vậy còn sau này thì sao?

Đừng nói là Văn Mạt Tâm coi trọng như vậy, mà Minh Vũ cũng sáng mắt lên nhìn Lâm Chính. Dù là Kiếm Vương vẫn chỉ ngồi uống rượu không quan tâm đến ai, thì lúc này cũng không khỏi quay sang nhìn.

Nhưng… Lâm Chính không có hứng thú ngồi đây uống rượu.

Anh bình thản nhìn Văn Mạt Tâm, mặt không cảm xúc nói: “Vậy là đến hiện giờ Sùng Tông Giáo vẫn không chịu giao người đã đánh Lạc Thiên bị thương cho tôi sao?”.

Văn Mạt Tâm nghe thấy thế lại nhíu mày.

Sắc mặt Văn Hải có chút căng thẳng.

Anh ta không ngờ thần y Lâm này đến để dấy binh hỏi tội.

“Thần y Lâm, vết thương của Lạc Thiên… thực ra cũng có mấy phần là do ngoài ý muốn!”.

Văn Hải chần chừ một lát rồi nói.

Nhưng anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng giơ tay ra, nhanh như chớp túm lấy cổ áo Văn Hải, lôi anh ta lại.

Văn Hải run lên bần bật, nhìn về phía trước, chỉ thấy khuôn mặt Lâm Chính gần như là dán sát vào mặt anh ta, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.

“Nói vậy là anh biết người đánh Lạc Thiên bị thương là ai? Hay nói cách khác… chính anh là người đánh Lạc Thiên bị thương?”.

Nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia, toàn thân Văn Hải không khỏi run rẩy…
Chương 423: Anh có thể làm gì được tôi nào?

“Cậu chủ!”.

“Anh làm cái gì vậy?”.

“Mau thả cậu chủ ra!”.

Người của Sùng Tông Giáo thấy thế, tất cả đều cuống quýt kêu lên.

Các trưởng lão cũng không ngồi yên được nữa, lần lượt tiến tới.

Nhưng cũng chỉ có người của Sùng Tông Giáo dám hành động, đám khách khứa đã không ai muốn xía vào chuyện này nữa.

Trước tiên không nói đến kết cục của mấy người vừa rồi thê thảm đến mức nào, chỉ riêng thân phận của người này thôi, đó là thần y Lâm nổi tiếng như cồn cơ mà, bọn họ ai muốn chọc vào chứ?

Đám khách khứa không chọc vào thì sẽ được bình an vô sự, nhưng có một đám người thì tim đập thình thịch, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Chính là đám người của Thượng Võ Quán.

Hoắc Kiến Quốc lùi lại mấy bước, cả người lảo đảo không vững.

Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương thì như bị sét đánh ngang tai, ngây người ra.

Những người còn lại cũng vậy, nhiều người còn tưởng là mình nghe nhầm, phải hỏi người bên cạnh xem rốt cuộc tên này có phải là thần y Lâm thật không.

Nếu đúng là thần y Lâm thì to chuyện rồi.

Người của Sùng Tông Giáo vốn định xông tới, nhưng nghĩ tới thân phận của người này, cũng không khỏi do dự.

“Đây không phải là thần y Lâm, anh ta chỉ là một học trò của Hùng Trưởng Bạch thôi!”.

Đúng lúc này, Hoắc Ngạo bước tới, lớn tiếng kêu lên.

Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía anh ta.

Hoắc Kiến Quốc cũng nhìn con trai mình một cái.

“Hoắc Ngạo, anh… anh nói gì cơ? Người này không phải là thần y Lâm?”, Văn Hải vẫn đang bị Lâm Chính túm cổ run rẩy hỏi.

“Thực ra người này đi theo chúng tôi đến đây, anh ta là học trò của Hùng Trưởng Bạch, nói là đến đây để mở mang kiến thức. Anh ta không phải là thần y Lâm gì cả, mọi người đừng để bị anh ta lừa!”, Hoắc Ngạo lớn tiếng nói, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Hiển nhiên là anh ta không tin!

Anh ta có chết cũng không tin!

Cũng không chấp nhận được sự thật này!

“Học trò của Hùng Trưởng Bạch?”.

Có người nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Kiến Quốc.

Hoắc Kiến Quốc chần chừ một lát, rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ta đến Thượng Võ Quán của tôi đúng là được Hùng Trưởng Bạch nhờ vả, nói là nhờ chúng tôi đưa cậu ta đến Sùng Tông Giáo mở mang tầm mắt. Chúng tôi đưa cậu ta theo, nhưng cậu ta quá ngang ngược, Thượng Võ Quán chúng tôi không có quan hệ gì với cậu ta cả”.

Đã đến nước này rồi thì Hoắc Kiến Quốc chỉ muốn phủi sạch quan hệ.

Đương nhiên, ngoài ra thì ông ta cũng không muốn để Lâm Chính được đắc ý. Nếu người này quả thực giả mạo thần y Lâm để cáo mượn oai hùm, thì tại sao ông ta không vạch trần chứ?

Hơn nữa… ông ta cũng không tin!

Nhưng ông ta vừa dứt lời, không ít người có mặt nhỏ giọng kêu lên.

“Vậy thì đúng rồi!”.

“Người này… chắc chắn là thần y Lâm!”.

Những tiếng xì xào hỗn tạp không ngừng vang lên.

Hoắc Kiến Quốc ngạc nhiên.

Hoắc Ngạo cuống lên: “Này, rốt cuộc các người có nghe thấy bố tôi nói gì không vậy? Sao anh ta lại là thần y Lâm được chứ? Các người bị ngu à?”.

“Người ngu là anh mới đúng!”, một khách mời ở bên cạnh cười khẩy nói: “Lẽ nào Thượng Võ Quán các anh chưa nhận được tin sao? Nam Phái của Hùng Trưởng Bạch đã không còn nữa rồi!”.

“Cái gì?”.

Hai bố con Hoắc Kiến Quốc và Hoắc Ngạo như bị sét đánh ngang tai.

“Hơn nữa tôi còn nghe nói người tiêu diệt Nam Phái chính là thần y Lâm. Hiện giờ Nam Phái đã quay sang đi theo thần y Lâm rồi. Tuy Hùng Trưởng Bạch là viện trưởng của Nam Phái, nhưng ông ta trước giờ không bao giờ nhận học trò, đây là điều mà ai nấy đều biết. Bây giờ bỗng dưng có một người tự xưng là học trò của Hùng Trưởng Bạch đến tìm các anh, anh ta không phải là thần y Lâm… thì còn có thể là ai chứ? Còn ai có thể có bản lĩnh để Hùng Trưởng Bạch ra mặt? Các anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?”, vị khách mời kia nói tiếp.

Hai bố con Hoắc Kiến Quốc nghe thấy thế, sắc mặt trắng bệch, đứng cũng không vững nữa.

Còn những người khác của Thượng Võ Quán thì đã mặt xám như tro tàn, có người còn run lẩy bẩy.

Vừa nghĩ đến những chuyện bọn họ từng làm với Lâm Chính, là bọn họ lại càng thấy hối hận và sợ hãi khôn xiết.

Lâm Chính không có hứng thú với người của Thượng Võ Quán, trong mắt anh, Hoắc Ngạo cũng chỉ là một tên hề mà thôi.

“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Văn Hải trước mặt, mặt không cảm xúc nói.

“Việc này… tôi…”

Văn Hải há miệng, toàn thân run rẩy, không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng đúng lúc này, Ứng Phá Lãng bỗng đặt ly rượu xuống, bình thản lên tiếng: “Thần y Lâm, đừng làm khó Văn Hải nữa, Lạc Thiên là do tôi đánh bị thương”.

“Hử?”.

Lâm Chính quay sang nhìn Ứng Phá Lãng.

Chỉ thấy hắn vô cùng bình tĩnh tự rót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ, nhìn Lâm Chính nói: “Tay của cô ta là do tôi giẫm, cũng là tôi ép cô ta nhảy từ nơi cao như vậy xuống, không liên quan gì đến Văn Hải cả, anh thả anh ấy ra đi”.

“Cậu chủ Ứng…”, vẻ mặt Văn Hải phức tạp.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, thả tay ra, bước về phía Ứng Phá Lãng.

Bước chân như bay!

Hành động này của anh khiến cả Sùng Tông Giáo kinh hãi biến sắc.

“Ngăn cậu ta lại!”.

Một trưởng lão của Sùng Tông Giáo hét lớn.

Các đệ tử bất chấp tất cả xếp thành một bức tường người, chặn trước mặt Lâm Chính.

“Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, cậu chủ Ứng có thân phận đặc biệt, không ai được khiến cậu ấy bị thương. Đừng nói anh là thần y Lâm ở Giang Thành, cho dù anh là ông trời, thì cũng không được động đến cậu chủ Ứng, nếu không trên đời này không ai có thể cứu được anh đâu!”, Văn Hải bước tới, lạnh lùng nói.

Những người còn lại của Sùng Tông Giáo cũng tỏ vẻ quyết tâm.

Trước đó bọn họ còn kiêng dè Lâm Chính, nhưng không ngờ Lâm Chính lại muốn động đến Ứng Phá Lãng, thế là bọn họ liền việc nghĩa không chùn chân, không còn do dự chút nào nữa.

Xem ra Ứng Phá Lãng này quả thực có thân phận rất ghê gớm!

“Sao nào? Thần y Lâm, bây giờ chắc là anh rất tức giận nhỉ? Chỉ có điều… anh làm gì được tôi chứ? Anh muốn làm gì tôi nào?”.

Ứng Phá Lãng bình thản nói, ánh mắt tỏ vẻ ung dung bình thản.

Có lẽ cả ngày hôm nay cũng chỉ có Lạc Thiên và thần y Lâm này có thể khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú…

“Tránh ra”.

Lâm Chính bình tĩnh quát.

“Thần y Lâm, cậu không nghe thấy chúng tôi nói gì sao?”.

“Tôi thấy cậu điên rồi”.

Những người xung quanh vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ bọn họ.

Hôm nay anh đến chính là để trả thù, dù là ông trời cũng không ngăn cản được anh.

Anh không nói gì nữa, mà lấy hai cây châm bạc ra, đâm vào người, sau đó tiến về phía trước.

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Thần y Lâm đây là muốn ra tay sao?

Vô số cặp mắt nhìn anh chằm chằm.

Ngay cả Ứng Phá Lãng cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

Ngay sau đó…

Bốp!

Lâm Chính bất ngờ giơ chân đạp bay các đệ tử của Sùng Tông Giáo đang chặn trước mặt, sau đó chạy tới, nhanh như chớp đánh về phía Ứng Phá Lãng ở bên kia.

Nắm đấm mạnh mẽ, khí thế không thể đỡ!

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh kiếm gỗ bỗng thò ra từ bên cạnh, chặn nắm đấm của Lâm Chính lại.

“Chàng trai… Uống rượu đi, đừng đánh người khác bị thương, huống hồ người này… cậu cũng không thể động đến được!”.

Một giọng nói bình thản vang lên.

Mọi người quay sang nhìn, đều không tin vào mắt mình.

Chủ nhân của thanh kiếm gỗ lại chính là Kiếm Vương…
Chương 424: San bằng

Đến cả Kiếm Vương cũng đứng ra bảo vệ Ứng Phá Lãng…Rốt ruộc thì hắn là thần thánh phương nào chứ!

Kiếm Vương là người mà đến cả thể diện của Văn Mạt Tâm thì ông ta cũng không giữ dùm, vậy mà lại ra mặt vì Ứng Phá Lãng…

Một vài vị khách không biết thân phận của Ứng Phá Lãng đều thất kinh. Lâm Chính chỉ mặc kệ. Đối với anh, những ai đứng ra ngăn cản đều là kẻ địch của anh.

Anh lật tay, giáng xuống thanh kiếm gỗ. Thanh kiếm rung mạnh, một luồng khí thế từ thân kiếm phóng ra. Lâm Chính không hiểu về võ công nên đã bị luồng sức mạnh tác động khiến bật lùi ra sau.

Đám đông mắt sáng lên.

“Nhóc, còn muốn ra tay à? Đúng là đồ không biết điều”, Kiếm Vương cảm thấy không vui, bèn uống thêm ngụm rượu và lạnh lùng nói.

“Thần y Lâm, đã nhìn thấy chưa? Đến cả Kiếm Vương còn bảo vệ tôi, vậy anh lấy cái gì ra để đấu? Tôi không biết mối quan hệ giữa anh và Lạc Thiên là gì nhưng tôi khuyên anh biết điều, đừng vì một người phụ nữ mà tự chôn sống tiền đồ của mình!”

Nói xong, Ứng Phá Lãng đổ ly rượu trong tay xuống giày, thản nhiên nói: “Người khác đều tôn trọng anh vì y thuật của anh cao minh. Nhưng trong mắt tôi anh chẳng bằng một con chó. Thần y Lâm, tôi cho anh cơ hội, chỉ cần anh bước tới, liếm sạch rượu trên giày của tôi thì tôi sẽ tha cho anh. Thế nào?”

Dứt lời, những người chặn trước mặt Lâm Chính đều tản ra hai bên. Thậm chí đến cả Kiếm Vương cũng trở về vị trí ngồi của mình, tiếp tục ăn uống.

Lâm Chính im lặng quan sát tình hình. Cuối cùng thì anh cũng biết vì sao Lạc Thiên lại muốn anh rời đi như vậy, tại sao mà có nhiều người lại sợ Sùng Tông Giáo đến thế.

Những người trước đây anh từng tiếp xúc đều không thể nào so sánh được với từng người ở đây. Lúc này, anh không thể chỉ dùng sức mạnh đơn thuần để đấu với họ nữa.

“Thú vị đấy…”

Lâm Chính mỉm cười. Một nụ cười tàn nhẫn. Đám đông nhìn thấy thì tái mặt.

“Thằng này bị sao thế?”

“Không phải là vì bị sốc quá nên não trở nên bất thường đấy chứ?”

“Cũng có khả năng…dù sao thì đến cả Kiếm Vương cũng đã ra mặt cơ mà. Thần y Lâm dù tuổi trẻ tài cao nhưng so với vị đó thì vẫn kém xa một trời một vực…”

Các vị quan khách xì xầm bàn tán. Văn Hải cũng mỉm cười, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh nghe cậu Ứng nói chưa? Còn không làm theo? Đây là cơ hội duy nhất của anh rồi đấy”.

“Đúng vậy thần y Lâm, mau lên!”, một trưởng lão của Sùng Tông Giáo lên tiếng.

“Nếu để mất đi cơ hội lần này thì Sùng Tông Giáo chúng tôi cũng không giúp gì được cậu nữa đâu”, lại thêm một trưởng lão nữa góp ý.

“Thần y Lâm, cậu còn trẻ, đời còn dài, mau lên!”

“Thần y Lâm!"

Đám đông rần rần khuyên can. Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Xem ra lần này, những người tôi cần tính sổ không phải chỉ có mỗi tên họ Ứng này rồi”.

"Đồ điên!"

“Láo!”

“Kẻ họ Lâm kia! To gan lắm!”

“Hừ, cậu Ứng đã cho anh cơ hội mà còn không biết trân trọng! Vậy thì đừng có trách chúng tôi đấy”, Văn Hải cũng tức giận, lập tức phất tay.

Những người xung quanh lại lao về phía Lâm Chính. Không chỉ có đám đệ tử.Mà lần này còn có cả các vị trưởng lão.

“Lúc trẻ thì nên chăm chỉ luyện tập, chịu thiệt một chút. Thần y Lâm thiên phú không tệ, thiếu là thiếu sự rèn giũa. Lần này để Sùng Tông Giáo chúng tôi dạy anh nhé”, Văn Mạt Tâm nói tiếp: “Ghì thần y Lâm xuống, bắt quỳ trước mặt cậu Ứng. Xử lý thế nào để cậu Ứng quyết định đi”.

“Vâng, giáo chủ”.

Đám đông hô lên. Lâm Chính nghe thấy vậy chỉ nheo mắt cười. Đám đông xung quanh cũng cười khẩy hoặc là lắc đầu thở dài, biểu cảm thật phong phú.

“Thưa thầy…”, đệ tử của Hỏa Liệt cuống cả lên.

Thế nhưng đại sư Hỏa Liệt coi như không có gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn trân trân.

Người của Thượng Võ Quán thì cười ha ha, Hoắc Ngạo vỗ tay không ngớt. Còn Tịch Lưu Hương thì cười dè bỉu.

“Thần y Lâm à? Hừ, thần y Lâm thì đã sao? Hôm nay cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống đây thôi”, Tịch Lưu Hương cười lạnh lùng.

“Khá lắm. Ai mà ngông quá thì khổ, có chút tài năng đã là gì?”, Hoắc Kiến Quốc lắc đầu, thầm mỉm cười.

Lúc trước, khi biết thân phận của thần y Lâm thì ông ta hối hận lắm. Dù sao thì cũng là thần y của Giang Thành cơ mà. Nếu Hoắc Thượng Võ mà biết được ông ta đắc tội với thần y Lâm thì ông ta sẽ bị đuổi ra khỏi Thượng Võ Quán cũng nên. Giờ thần y Lâm gây sự với Sùng Tông Giáo thì Hoắc Thượng Võ còn trách ông ta đã gây ra xung đột với thần y Lâm được nữa không đây?

Hoắc Kiến Quốc giờ thật chỉ muốn Lâm Chính chết ngay tức khắc. Người của Sùng Tông Giáo lần lượt kéo đến vây lấy Lâm Chính. Lâm Chính muốn chạy thoát cũng khó.

“Ra tay”, Văn Hải mỉm cười.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói rành rọt vang lên.

“Đợi đã”.

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Một bóng hình bước vào.

“Cô Liễu Như Thi?”, có người nhận ra.

“Vậy thì có nghĩa là…tiền bối Dược Vương cũng có mặt?”

Đám đông kinh hãi kêu lên. Mọi người nhìn ra cửa thì thấy một bà cụ còng lưng đang chậm rãi đi vào. Người này xuất hiện khiến Minh Vũ và Văn Mạt Tâm phải lập tức đứng dậy.

“Tiền bối Dược Vương cũng tới rồi!”

“Tiền bối Dược Vương”.

“Tiền bối, bà tới tham gia hôn lễ của con trai tôi? Thật đúng là diễm phúc cho Sùng Tông Giáo chúng tôi! Nào, mời ngồi”, Văn Mạt Tâm mỉm cười bước tới dìu Dược Vương.

Thế nhưng…Dược Vương chỉ lắc đầu, điềm đạm nói: “Nói thật là tôi định tới tham gia hôn lễ của Văn Hải, nhưng thần y Lâm cũng có ở đây nên có lẽ tôi không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn được! Lúc cấp bách, tôi phải đứng về phía thầy y Lâm thôi, mong thông cảm”.

“Cái gì?”, đám đông sững sờ.

“Thần y Lâm, đi với tôi, tôi sẽ bảo vệ anh an toàn, đừng đấu với họ nữa”, Liễu Như Thi khẽ kéo ống tay áo Lâm Chính và nói nhỏ. Giọng cô gái nhẹ như nước nhưng vẫn mơ hồ chất chứa sự lo lắng.

“Cô Liễu! Chúng ta gặp nhau nhiều lần rồi đấy nhỉ. Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng hôm nay Lâm Chính tôi tới đây không phải chỉ tới dọa cho vui!”

Lâm Chính điềm đạm nói rồi giơ tay lên.

Vụt vụt…

Một lượng lớn châm bạc từ eo của anh được phóng ra, ghim thẳng lên hai cánh tay và hai chân.

Đồng thời, một luồng sức mạnh đột nhiên xuất hiện chạy dọc cơ thể, khiến cả tóc và áo anh tung bay.

Đám đông nín thở, anh bỗng lên tiếng: “Tôi tới đây, nếu như không đòi lại được công bằng thì phải khiến nơi này bị san phẳng, rõ chưa?”
Chương 425: Địch

"Vớ vẩn!

"Ngông cuồng!"

"Thằng nhãi dám đứng ở đây nói lời ngông cuồng!"

"Cậu biết cậu đang đối mặt với ai không! Đây chính là Sùng Tông Giáo, chỉ cần mỗi người nhổ một cái là cậu cũng có thể chết chìm trong chỗ nước miếng này! Cậu có tư cách đứng đây nói vậy sao?"

"Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng! Vô cùng ngông cuồng!"

...

Quan khách cười khẩy, có người buông lời chửi mắng.

Mấy tên trưởng lão của Sùng Tông Giáo lắc đầu liên tục, trong mắt hiện rõ sự tức giận và khinh thường.

"Tiền bối Dược Vương, tôi tôn trọng bà, nhưng tôi không hy vọng bà xen vào chuyện của Sùng Tông Giáo bọn tôi, tôi biết bà quý trọng người tài, không thể không nói Thần y Lâm này đúng là nhân tài, nhưng chuyện đã đến nước này, bà cũng nhìn thấy rồi đó, người này sỉ nhục Sùng Tông Giáo của tôi, không coi tôi ra gì, nếu như hôm nay tôi không xử lý hắn, chuyện này mà truyền ra, Sùng Tông Giáo sẽ mất chỗ đứng của mình! Văn Mạt Tâm tôi sẽ làm mất hết mặt mũi của tổ tông mất!"

Văn Mạt Tâm mặt lạnh như tiền nói, sau đó huơ tay: "Đánh gãy chân tên này, nể mặt mặt tiền bối Dược Vương, không phế hắn!"

"Tuân mệnh!

Mọi người đáp, sau đó xông thẳng đến chỗ Lâm Chính.

"Dừng tay!"

Liễu Như Thi cuống cuồng hét lên.

Nhưng lời nói của cô ấy thì có bao nhiêu sức nặng chứ?

Người của Sùng Tông Giáo đã sớm không nhịn nổi sự kiêu ngạo của Lâm Chính rồi.

Nhưng Lâm Chính lúc này cũng không nhịn nổi nữa.

Nhìn nắm đấm đang lao về phía anh, nắm đấm to lớn mang theo cuồng phong, vô cùng kinh khủng! Nhưng Lâm Chính lật tay tung chưởng mang theo gió, đập mạnh vào nắm đấm.

Rắc!

Quyền chưởng va chạm trong nháy mắt, tiếng xương vỡ vang lên.

Sau khi đệ tử kia tung nắm đấm, tiếng kêu thê thảm vang lên.

"Á..."

Tiếng kêu điếc tai, nhưng tiếng kêu vang lên chưa được bao lâu, Lâm Chính lại tung cước vào bụng hắn.

Bốp!

Người đó bay ra, đập xuống đất, đầu chảy máu, ngất đi.

Mọi người đều kinh ngạc.

Nhưng xung quanh Lâm Chính có mấy chục đệ tử bao vây, một người ngã xuống thì thay đổi được gì?

Nhưng lần này, Lâm Chính không ngồi yên chờ chết, hai chân nhún xuống, hóa ra thành tàn ảnh chủ động tấn công mấy đệ tử.

Trong đầu hiện lên hình ảnh lúc trước giao đấu với mấy kẻ học võ, hai chưởng nhanh như múa, đánh vào người xung quanh.

Mỗi chưởng nhẹ tựa bông, nhưng thực tế khi nện trên người lại nặng tựa ngàn cân, hầu như ai trúng đón đều ngã hộc máu tại chỗ, hoặc bay thẳng ra ngoài. Người thì hôn mê, người lại ngã xuống đất rên rỉ.

Không quá nửa phút sau, mấy chục đệ tử của Sùng Tông Giáo đã bị Lâm Chính xử lý.

Mấy vị khách kinh ngạc vô cùng.

Văn Hải cũng khiếp sợ.

Văn Mạt Tâm nhíu mày.

"Ồ?", Ứng Phá Lãng kinh ngạc nhìn Lâm Chính: "Không ngờ thần y Lâm của Giang Thành đánh giỏi như vậy"

Lâm Chính không nói gì chỉ cuộn tròn nắm đấm đi đến chỗ Ứng Phá Lãng.

"Dừng tay cho tôi!"

Một vị trưởng lão của Sùng Tông Giáo hét lên, nháy mắt tóm lấy vai Lâm Chính, muốn dùng sức kéo anh lại.

Tuy nhiên ngay giâu sau, Lâm Chính lật tức tóm lấy tay ông ta, tiếp tục dùng sức.

Rắc!

"Á...", trưởng lão đó kêu lên thảm thiết, vừa nhìn ngón tay mình liền phát hiện ra đã bị Lâm Chính bẻ gãy.

"Đồ khốn"

"Mau thả tay ra cho tao!"

Hai vị trưởng lão xông tới từ hai bên.

Tốc độ của họ vô cùng nhanh, như gió lốc lao đến Lâm Chính, một người công một người thủ, một người điểm huyệt chặn đường thoát của Lâm Chính.

Cùng lúc đó, trưởng lão bị gãy xương ngón tay cũng giơ bàn tay còn lại lên, hung hăng đập vào đầu Lâm Chính.

Nhìn thấy cảnh tượng này, có vẻ như họ không định cho Lâm Chính bất kỳ cơ hội nào.

Hô hấp của mọi người trở nên dồn dập, họ nhìn chăm chú cảnh này.

Lâm Chính không thoát được rồi.

Đòn tấn công của ba vị trưởng lão không hề tầm thường! Chiêu này mà trúng thì chắc chắn bị thương nặng!

Tất cả mọi người đều nghĩ vậy.

Nhưng...

Khi đòn tấn công của ba người ập đến, Lâm Chính đột nhiên mặc kệ đòn tấn công hai bên của hai vị trưởng lão, lật tay tóm vào cổ tay của vị trưởng lão đó, sau đó đột nhiên bẻ.

Trưởng lão tròng mắt mở to, ông ta hét lớn: "Á!"

"Gì vậy?"

Hai trưởng lão kia sững sờ.

Nhưng sức lực trong tay họ không dừng lại, mà vẫn đập mạnh lên người Lâm Chính.

Bốp!

Bốp!

Tiếng động vang lên!

Nắm đấm nặng nề dường như có thể đánh gãy xương, ngón tay nhắm chuẩn tử huyệt của Lâm Chính.

Nhưng... Lâm Chính chẳng bị sao cả, ngược lại còn tiếp tục tấn công trưởng lão kia.

Hai tay ông ta đều gãy không thể phản kháng lại.

Lâm Chính giơ tay đập vào đầu ông ta.

Bốp!

Trưởng lão kia bay 180 độ trong không trung, sau đó ngã xuống đất, cả người be bét máu, đột nhiên nôn ra hai ngụm máu sủi bọt, sau đó liền bất động, không biết còn sống hay đã chết.

Mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng có người không chịu nổi kêu lên.

"Giết người rồi! Giết người rồi!"

Văn Mạt Tâm mặt mày âm trầm.

"Ngũ trưởng lão!"

Mấy tên trưởng lão kêu lên.

Ngũ trưởng lão kia không còn biết gì nữa rồi.

"Khốn nạn!"

"Nếu mày đã ra tay thì đừng trách bọn tao!"

Đám trưởng lão vô cùng tức giận, lúc này cũng không cần nương tay nữa, toàn bộ đều xông lên, giết Lâm Chính.

Sát ý tăng mạnh.

Nhiệt độ bốn phía dường như giảm đi vài độ.

Liễu Như Thi mặt tái nhợt, sững sờ nhìn cảnh này, cuối cùng cô ấy không nhịn được đột nhiên người lao đến chỗ bà lão.

"Bà nội, xin bà hãy ra mặt cứu thần y Lâm!", cô ấy nghiến răng kiên định nói.

"Như Thi à... bà nội không thể làm gì được nữa rồi!", Dược Vương thở dài đáp.

Liễu Như Thi không nói gì, chỉ có thể xoay người nhìn Lâm Chính.

Cô ấy biết Lâm Chính rất mạnh, nhưng dù mạnh vậy thì cũng sao có thể đối đầu với cả Sùng Tông Giáo được?

Đây đúng là lấy trứng chọi đá mà!

Nhưng... khi cô ấy nhìn Lâm Chính, khuôn mặt nhỏ không kìm được cứng đờ.

Cảnh tượng trước mặt.... khiến cô ấy không thể tin nổi...

"Đây... đây là?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK