Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5106: Võ Thần duy nhất

Cơ thể của Mộ Dung Tùng từ từ giáng từ trên trời xuống.

Ông ta đứng lên mặt đất, có cảm giác đã hòa thành một với trời đất.

Cơ thể ông ta được thần quang bao phủ.

Có những quầng sáng thần kỳ như lưu ly tỏa ra từ ngực ông ta.

Tiếu Thiên Võ Thần nhìn chằm chằm Mộ Dung Tùng, tim thắt lại, một linh cảm xấu đang hiện lên trong đầu.

“Tiếu Thiên, ông thật to gan!”

Lúc này, Mộ Dung Tùng mới từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm Tiếu Thiên Võ Thần nói.

Nhưng vào lúc Mộ Dung Tùng mở mắt ra, một luồng ánh sáng hoàn mĩ tỏa ra từ đôi mắt ông ta.

Hô hấp Tiếu Thiên Võ Thần đình trệ, âm thầm siết chặt nắm đấm lại.

Ông ta nhận ra cảnh giới của Mộ Dung Tùng ở hiện tại.

Cảnh giới Thiên Nhân!

Mặt dù Mộ Dung Tùng chỉ mới bước vào cảnh giới Thiên Nhân, nhưng khiến người khác khó tin chính là cảnh giới Thiên Nhân của ông ta rất đặc biệt, giống như sau khi được thăng cấp đã có một nhân tố nào đó tăng lên, khiến cho thực lực ông ta tăng vọt lên tới cảnh giới Thiên Nhân trung kỳ.

Phải biết rằng, bảy Võ Thần đều ở cảnh giới Thiên Nhân, nhưng sau khi đạt được cảnh giới này, muốn tăng thêm bất kỳ thực lực nào cũng cực kỳ gian nan, khó còn hơn lên trời.

Cũng chính vì lý do này, bảy Võ Thần mới có thể tranh giành thi thể của nhau.

Bởi vì thi thể chính là cơ duyên, có thể phá vỡ xiềng xích trước mắt, một thời cơ để bước vào cảnh giới mới.

Không có thời cơ, cho dù thiên phú có giỏi đến đâu, người có có chăm chỉ đến mức nào cũng đều vô ích.

Nhưng Mộ Dung Tùng không chỉ bước vào cảnh giới Thiên Nhân, thậm chí còn đạt đến cảnh giới trung kỳ.

Thực lực tăng lên thế này, có thể nói là xưa nay chưa từng có.

“Mộ Dung Tùng, ông đã dùng thủ đoạn gì?”

Tiếu Thiên Võ Thần nghiến răng nói.

“Sao thế? Ông sợ à?”

Mộ Dung Tùng mỉm cười: “Nếu ông sợ thì bây giờ đầu hàng luôn vẫn chưa muộn đâu! Tôi có thể nhận nuôi chó, hiển nhiên cũng có thể nhận nuôi ông!”

“Ức hiếp người quá đáng!”

Tiếu Thiên Võ Thần tức giận, đâu còn muốn nói nhảm với Mộ Dung Tùng? Lập tức lao qua đánh nhau với ông ta.

“Ông cũng chỉ là một kẻ cơ hội mà thôi, hôm nay tôi sẽ cho ông biết thực lực thực sự của Võ Thần!”

Tiếng gầm gừ vang vọng khắp nơi, một trận chiến kinh khủng nổ ra giữa hai bên.

Ngay lập tức, một lượng lớn khí tức hủy diệt tỏa ra từ trung tâm Long Tâm Thành.

Người đang đánh nhau ở xung quanh bị năng lượng sinh ra từ trận đánh của hai cường giả bậc nhất ở long mạch dưới lòng đất đánh bay.

Mọi người vội vàng rút lui, nào dám ở lại chỗ cũ.

Mà các tòa nhà và đất đai xung quanh tòa nhà treo thưởng liên tục bị sức mạnh của hai người xóa sổ.

Cơ cấu phòng ngự của tòa nhà treo thưởng bị phá hủy đến mức vỡ tung, cả tòa nhà rung lắc dữ dội như con thuyền nhỏ trong cơn bão và sắp đổ sụp.

Diệp Viêm lạnh lùng nhìn hai người đánh nhau.

Đánh nhau một trận, Tiếu Thiên Võ Thần đã rơi vào thế yếu.

Bởi vì tất cả chiêu thức của Mộ Dung Tùng đều đã được nâng cao.

Vì vậy, mỗi chiêu thức tưởng chừng rất nhẹ nhàng của ông ta đều khiến cho Tiếu Thiên Võ Thần khó lòng chống cự.

Nhưng dần dà, Tiếu Thiên Võ Thần đã tìm ra quy luật, ổn định tình hình của mình.

Hai bên đánh qua đánh lại, không thể tách rời.

“Không ngờ ông có thể đấu với tôi đến mức này, xem ra thực lực của ông đã tiến bộ rất lớn, thật sự khiến cho người ta không thể tin được!”

Tiếu Thiên Võ Thần hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Cũng may là tôi ra tay sớm, dẫn người đánh đến nơi này, nếu không, chỉ cần cho ông thêm chút thời gian, e rằng thực lực của ông sẽ vượt qua cả tôi, khi đó, tôi chỉ còn cách cúi đầu đầu hàng chứ không còn cách nào nữa.

“Không, ngay cả cơ hội đầu hàng cũng chẳng có!”

Mộ Dung Tùng cười nói: “Nhất định tôi sẽ giết chết ông, bởi vì tôi không thể cho phép long mạch dưới lòng đất có các Võ Thần khác nữa, tôi, sẽ trở thành Võ Thần duy nhất ở long mạch dưới lòng đất này!”
Chương 5107: Địa ngục trần gian

“Mạnh miệng thật đấy! Ông thật sự cho rằng tôi không thể giết được ông sao?”

Tiếu Thiên Võ Thần tức giận, lập tức mở hết toàn bộ hỏa lực, gào lên một tiếng, giải phóng toàn bộ sức mạnh phi thăng trong cơ thể tấn công Mộ Dung Tùng.

“Há há há há há, tới đây! Tiếu Thiên Võ Thần, tôi sẽ cho ông thấy một loại sức mạnh mới!”

Mộ Dung Tùng cười lớn, trở tay chưởng ra một đòn, trong lòng bàn tay ông ta xuất hiện một luồng năng lượng màu xanh nhạt đang xoay vòng.

Trong mơ hồ, hình như còn nhìn thấy một con rồng nhỏ đang quay tròn trong lòng bàn tay.

Đó là thứ gì?

Tiếu Thiên Võ Thần sửng sốt, nhưng thời điểm này lại không cho phép ông ta được lùi bước.

Tiếu Thiên Võ Thần nghiến răng thật chặt, vẫn giơ tay ra chặn đòn.

Ầm!

Hai bàn tay va vào nhau.

Sức mạnh hủy diệt mãnh liệt tràn ra xung quanh như sóng thần.

Hai lòng bàn tay dán vào nhau, kéo dài tầm bảy tám giây.

Cuối cùng.

Ầm!

Cùng với tiếng nổ trong không khí, cả người Tiếu Thiên Võ Thần bị đánh văng ra ngoài, đập nát mười mấy nóc nhà vỡ tan tành, thẳng đến khi ngã xuống bên cạnh tường thành mới dừng lại.

“Long lực?”

Diệp Viêm ở bên sườn núi Long Tâm Thành nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày lại.

“Không ngờ rằng Mộ Dung Tùng lại hấp thu long lực, mặc dù rất loãng, nhưng cũng đã đủ để đối phó với Tiếu Thiên Võ Thần!”

Cô gái tóc trắng ở bên cạnh cười mỉa: “Người này cũng có tí năng lực!”

“Ông ta lấy long lực từ đâu vậy?”

Diệp Viêm nghiêng đầu hỏi.

“Sao cơ? Anh không biết à?”

Cô gái cười nói: “Bên dưới tòa nhà treo thưởng là nhánh nhỏ của long mạch!”

“Cái gì?”

Hơi thở của Diệp Viêm dồn dập hơn: “Bên dưới nơi đây thực sự có một nhánh long mạch sao?”

“Nếu không thì tại sao tòa nhà treo thưởng lại được xây dựng ở đây? Bọn họ muốn chiếm lấy long mạch, chỉ tiếc là họ có chiếm cũng vô ích, long lực ở nơi đó quá mạnh mẽ, bọn họ hoàn toàn không thể hấp thu được nó, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn!”

“Nhưng hiện tại Mộ Dung Tùng đã hấp thụ được một chút long lực rồi, nói cách khác, ông ta đã tìm ra cách hấp thụ long lực”.

Diệp Viêm gằn giọng nói.

“Đúng vậy. Vậy nên không thể giữ lại Mộ Dung Tùng được nữa, tòa nhà treo thưởng cũng thế”.

Cô gái cân nhắc nói: “Đã đến lúc phải giành lại tất cả các thứ này!”

Diệp Viêm không nói gì, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ sợ hãi.

Giờ phút này hắn mới hiểu được, những thứ gọi là bá chủ một phương, thiên kiêu một phương ở long mạch dưới lòng đất, e rằng khi ở trong mắt người khác, cũng chỉ là những quân cờ mà thôi...

Tiếu Thiên Võ Thần đã bị tổn thất nặng nề, lập tức đứng dậy, nhưng một cánh tay của ông ta run rẩy không ngừng, rõ ràng là đã bị thương.

“Sức mạnh này thật kỳ lạ! Nguồn sức mạnh này dao động quá nhiều, lại còn có thể vượt lên trên cả sức mạnh phi thăng... Đây vốn không phải là sức mạnh của cảnh giới Thiên Nhân, Mộ Dung Tùng lấy đâu ra thủ đoạn khủng khiếp như vậy chứ?”

Tiếu Thiên Võ Thần nhìn chằm chằm Mộ Dung Tùng, sau đó gào lên: “Người đâu?”

“Võ Thần đại nhân!”

“Võ Thần đại nhân!”

Vô số bóng người lập tức lao ra từ mọi hướng, tụ tập lại bên cạnh Tiếu Thiên Võ Thần.

“Các người đi theo tôi bao vây tiêu diệt Mộ Dung Tùng!”

Tiếu Thiên Võ Thần hét lên.

“Rõ!”

Mọi người đồng thanh hét lên, ý chí chiến đấu sục sôi.

“Nhưng ông cũng chỉ kêu họ đi chịu chết mà thôi!”

Mộ Dung Tùng cười khinh miệt: “Nếu đã thế, tôi sẽ cho các người lên cùng lên đường!”

Nói rồi, Mộ Dung Tùng chủ động lao đến, lao đến đám người Tiếu Thiên Võ Thần đang tấn công.

Hai bên lại đánh nhau thêm một lần nữa.

Toàn bộ Long Tâm Thành không ngừng rung chuyển.

Giống như động đất vậy.

Vô số người đã ngã xuống dưới những chiêu thức kinh hoàng của Mộ Dung Tùng.

Tinh thần của những người ở tòa nhà treo thưởng được tăng lên rất nhiều, lần lượt lao vào tham chiến, hỗ trợ Mộ Dung Tùng chống lại đội quân của Tiếu Thiên Võ Thần.

Long Tâm Thành biến thành địa ngục trần gian...
Chương 5108: Đám muỗi

Trong chướng khí bí ẩn.

Lang Gia, Đào Thành, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Tửu Ngọc, Mị Mộng... Tất cả mọi người đều đang nín thở, ẩn nấp bên trong chướng khí dày đặc, không dám thở mạnh một hơi, cẩn thận nhìn về phía trước.

Không gian trước mặt mờ mịt.

Vài người có thể loáng thoáng nhìn thấy vài bóng người đang di chuyển cách đó khoảng mấy trăm mét.

Những người này là ai?

Tại sao lại có mặt ở nơi này?

Chẳng lẽ là có người đi vào từ cánh cửa bí ẩn dẫn xuống long mạch dưới lòng đất?

Mọi người lén nhìn nhau, không dám hành động liều lĩnh.

“Anh em, tôi ngồi thiền củng cố tu vi, anh giúp tôi canh gác một lúc!”

Lúc này, một giọng nói nho nhỏ vang lên từ phía trước.

“Anh lại ngồi thiền cái gì? Sao hả? Ngày thường anh không có đủ thời gian tu luyện sao? Hay là nói tới lúc anh phải canh gác, anh lại phải ngồi thiền hả?”

Một giọng nói khác vang lên, nghe có vẻ mỉa mai.

“Không, chỗ tôi tu luyện có vài con muỗi, tôi phải đập hết chúng, nếu không thì làm sao có thể an tâm tu luyện đây?”

“Muỗi hả? Ha ha, vậy thì anh thật là xui xẻo, được rồi, đi mau đi! Làm xong rồi thì lại đổi ca, tôi cũng phải tu luyện nữa”.

“Được, anh chờ một tí”.

Sau khi trao đổi đơn giản xong, bên đó không còn âm thanh nào nữa.

Mà những người nghe được đều bối rối.

Băng hàn ở nơi này lạnh thấu xương, hoàn cảnh khắc nghiệt thì lấy đâu ra muỗi chứ?

“Những người đó là ai?”

Cuối cùng, Tửu Ngọc không nhịn được nữa, bật ra giọng nói nhỏ xíu cẩn thận hỏi: “Là thù, hay là bạn?”

“Tạm thời vẫn chưa biết”.

Lang Gia nhỏ giọng nói: “Tôi thấy chỗ này không được an toàn, quản lý Đào, mọi người, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi!”

“Đổi chỗ khác? Chúng ta không còn đường nào để đi thì có thể đi đâu đây? Nếu bây giờ rời khỏi đây, chắc chắn sẽ bị người của tòa nhà treo thưởng nhìn thấy, theo tôi, hay là chúng ta đi thương lượng với bọn họ, xác định thân phận của họ trước, có lẽ họ không phải là kẻ thù đâu, thấy sao?”

Đào Thành nói.

“Cái này...”

Mọi người bắt đầu suy nghĩ.

Cuối cùng Lang Gia gật đầu một cái, đưa ra quyết định.

“Được, quản lý Đào, ông là người biết cách ăn nói, chúng ta đi sang gặp người đó, xem thử xem có nguy hiểm hay không, nếu tình hình không ổn, ông hãy nhanh chóng quay lại đây, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này!”

“Được, mọi người đợi một chút!”

Đào Thành khẽ mỉm cười, lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi ra khỏi chướng khí thương lượng với người ở bên ngoài.

Tuy nhiên, vào lúc Đào Thành đứng dậy chuẩn bị hành động, một tiếng cười nho nhỏ vang đến.

“Sao mấy con muỗi này lẻn vào đây được nhỉ?”

Câu nói vừa được nói ra, tất cả mọi người đều giật mình.

“Ai? Ai đó? Ai đang nói chuyện đó?”

“Cẩn thận!”

Lang Gia hét lên, lập tức rút chiến đao ra, nhìn về phía âm thanh phát ra.

Chỉ thấy có một bóng người đang đi tới từ hướng âm thanh phát ra.

Đó là một thanh niên mặc áo bào màu trắng, chắp tay sau lưng, nhìn dáng vẻ thanh niên này tầm mười sáu, mười bảy tuổi, đang mỉm cười, trầm ngâm nhìn mọi người.

Lúc nhìn thấy thanh niên này, Mị Mộng mới phản ứng lại.

“Xem ra ngay từ đầu người này đã chú ý đến sự tồn tại của chúng ta, cậu ta nói là đi đập muỗi, nhưng thực tế, chúng ta chính là những con muỗi ở trong mắt cậu ta!”

“Cái gì?”

Lang Gia sửng sốt, nhưng ngay sau đó lập tức nổi giận.

“Coi chúng ta là muỗi sao? Hừ, Lang Gia tôi đây tung hoành ngang dọc long mạch dưới lòng đất nhiều năm như thế, cho dù có là Võ Thần cũng không dám sỉ nhục tôi như vậy! Cậu thật kiêu ngạo!”

“Võ Thần? Nó là cái gì vậy? Bây giờ mấy người ngoan ngoãn đầu hàng, hay là để tôi giết từng người một, cuối cùng xé xác lột da mấy người ra, mấy người tự chọn đi”.

Đối phương cười nói, tựa như đang nói một việc cực kỳ thoải mái và vui vẻ...
Chương 5109: Ông thua rồi

Nghe người này nói vậy, mọi người chợt cảm thấy như gặp phải kẻ địch mạnh.

Người này có thể âm thầm tiếp cận mọi người, đủ để thấy thực lực của hắn đáng sợ đến mức nào.

Mà lời hắn nói, cũng thể hiện rõ thái độ của hắn.

Đây là kẻ thù, chắc chắn không phải bạn!

“Phải tìm cách thoát khỏi đây!”

Lang Gia trầm giọng nói.

“Vị đại nhân này, chúng tôi không có ác ý, chúng tôi chỉ nghe nói ở đây có lối ra vào có thể rời khỏi long mạch dưới lòng đất, lập tức muốn đến chỗ này, rời khỏi long mạch dưới lòng đất, xin đại nhân tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi, kêu chúng tôi đi qua, đúng lúc?”

Đào Thành vội vàng tiến lên, cung kính cúi đầu, cười nói.

“Lối ra?”

Người nọ cười khẩy: “Tôi nghĩ các ông nhầm rồi, ở đây căn bản không có lối ra vào long mạch dưới lòng đất”.

“Cái gì?”

Đào Thành sửng sốt, không biết phải làm sao.

“Nếu nhầm vậy chúng tôi sẽ rời đi ngay, làm phiền đại nhân rồi, chúng tôi đi ngay bây giờ đây!”

Lang Gia tiếp lời, lập tức nói.

Song đối phương không thèm để ý, ngược lại mỉm cười nói: “Đi? Như vậy sao được? Đã đến rồi, không được đi!”

Mọi người nghe thấy vậy, vô cùng lo sợ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

“Đại nhân, có thể chúng tôi đã chọc giận đại nhân, nhưng không đến mức gây chiến chứ?”

Lang Gia trầm giọng nói.

“Gây chiến? Không không không, các anh hiểu nhầm rồi”.

Đối phương cười to, liên tục xua tay, sau đó nheo mắt cười nói: “Giết con sâu cái kiến như các anh, cần gì phải gây chiến?”

Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

“Đại nhân muốn cạn tàu ráo máng sao?”

“Ồ, bất kỳ ai đến đây, đều phải chết, bí mật ở nơi này, không được phép tiết lộ ra ngoài, mấy người chịu uất ức một chút, chỉ cần thò cổ ra là được, yên tâm, đao của tôi rất nhanh”.

Nói xong, đối phương lao thẳng đến.

Đám người Lang Gia, Huyền Thông không dám chần chờ, lập tức xông lên trước, chém giết đối phương.

Tất cả mọi người buộc phải tham gia chiến đấu.

Nhưng thực lực của đối phương quá khủng bố và mạnh mẽ, mỗi lần thi triển, năng lực sẽ bao trùm sức mạnh phi thăng của mọi người.

Lần ra tay đầu tiên, mọi người đều chịu thua thiệt rất lớn, mỗi người đều bị tổn thương khác nhau.

“Người này... thật đáng sợ!”

Huyền Thông bị đánh lui, nhanh chóng nuốt một viên thuốc, không thể tin nói.

Đương nhiên Lang Gia cũng gặp áp lực.

Nhưng mọi người ỷ vào ưu thế nhiều người, vẫn còn thủ đoạn để tiếp chiêu.

Nhưng hiển nhiên, tất cả mọi người chỉ có thể tiếp chiêu, muốn đánh bại người này, căn bản không có khả năng.

“Nếu cứ đánh như vậy, chắc chắn sẽ không có đường sống”.

Lang Gia suy nghĩ một chút, sau đó khẽ hét lên: “Tôi sẽ yểm trợ cho mấy người, mấy người nhanh chóng lui về phía sau, rời khỏi đây, mau!”

“Lang Gia đại nhân, vậy cậu thì sao?”

Tửu Ngọc vội hỏi.

“Bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này, đi mau!”

Lang Gia gầm lên, dẫn Huyền Thông lao về phía trước.

Cầm Kiếm Nữ thấy vậy cũng muốn liều chết lao lên, nhưng Mị Mộng đứng bên cạnh lập tức kéo cô ta lại.

“Cô Mị Mộng?”

“Tình Nhi, bây giờ không phải lúc xúc động, người này có thực lực phi phàm, chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, nghe lời anh Lang Gia, rời khỏi đây!”

Mị Mộng nghiêm túc nói.

“Nhưng…”

“Không nhưng gì cả, chẳng lẽ cô muốn mọi người chết ở đây sao? Chớ phụ lòng anh Lang Gia đã phải khổ tâm!”

Mị Mộng hét lên, không để ý đến ý nghĩ của Cầm Kiếm Nữ nữa, mà mạnh mẽ kéo cô ta đi.

Hốc mắt Cầm Kiếm Nữ đỏ bừng, siết chặt hai tay, không cam lòng, nhưng vẫn chọn rời đi.

“Sao? Ngay cả con muỗi anh cũng đánh không chết à?”

Lúc này, bên ngoài chướng khí truyền đến giọng nói lười biếng, sau đó một âm thanh xé toạc hướng gió, đánh thẳng về phía Lang Gia đang ở giữa trận chiến khốc liệt.

Sắc mặt Lang Gia thay đổi, lập tức dùng đao ngăn cản.

Ầm!

Một chưởng của đối phương đánh thẳng vào lưỡi đao của Lang Gia.

Lang Gia bất ngờ không kịp đề phòng, lưỡi đao bị đối phương đánh gãy, chưởng lực kinh khủng đánh vào ngực anh ta.

Lang Gia phun ra máu, sau đó nặng nề ngã xuống, ngực nứt ra một mảng lớn.

“Anh!”

Đám người Huyền Thông vội vàng hét lên.

“Tôi không sao…”

Lang Gia lập tức nói, nhưng lời nói mới đến miệng, ngực phập phồng một hồi, như sắp nôn ra máu.

Anh ta cứng rắn chịu đựng, không để máu phun ra, sau đó đứng dậy, vứt đoạn đao gãy, lạnh lùng nhìn hai bóng người đằng kia.

“Anh nhúng tay vào làm gì?”

Rõ ràng người đàn ông nọ không hài lòng với người đàn ông đến sau, tức giận nói.

“Tôi thấy anh đập con muỗi cũng tốn sức, nên tới giúp anh, dù sao bây giờ anh cũng đang gác, anh ở đây lâu như thế, nếu còn lề mề, chẳng phải tôi phải thay anh thay ca sao?”

Người đàn ông đến sau nhún vai nói.

“Anh đấy, chút thiệt thòi cũng không chịu!”

Người đàn ông nọ lắc đầu, vẻ mặt đầu bất lực.

“Nói thế nào?”

“Còn nói thế nào nữa? Cứ tuân theo các quy tắc cũ!”

“Vậy được, ra tay đi!”

Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi lao về phía đám người Lang Gia, Huyền Thông.

Đồng tử Lang Gia căng lên gấp bội.

Nhưng bọn họ không thể lùi bước.

“Liều mạng!”

Lang Gia gầm lên, liều chết xung phong.

Đám người Huyền Thông thấy vậy, tất cả đều coi cái chết như không, lao về phía đối phương.

“Anh Lang Gia!”

Ngự Bích Hồng kêu lên.

“Đi!”

Đào Thành nghiến hét lớn.

“Đi mau, đừng để ý đến chúng tôi!”

Lang Gia gào lên, phóng toàn bộ sức mạnh phi thăng trong cơ thể.

Lúc này, anh ta giống như một vị thần.

“Khá thú vị!”

Đối phương không hề sợ hãi, ngược lại còn cười đùa nói: “Quả thật sức mạnh phi thăng của anh rất mạnh, nhưng nếu tôi lấy long lực ra thì còn kinh khủng hơn sức mạnh phi thăng của anh, xin hỏi, anh nên ứng phó thế nào?”

“Long lực?”

Đầu óc Lang Gia run lên.

“Bây giờ, mở to mắt chó của anh ra mà nhìn đi!”

Người đàn ông cười lớn, sau đó gầm lên.

Gầm!

Giống như có tiếng rồng ngâm phát ra từ trong cơ thể hắn.

Ngay sau đó thần quang vô tận nở rộ, từng luồng khí tức tựa như thực chất hoá bay ra khỏi cơ thể hắn.

Sức mạnh này xuất hiện, lập tức phá vỡ sức mạnh phi thăng của đám người Lang Gia, dồn ép mở ra chướng khí, lấp đầy hết thảy xung quanh.

Cảm nhận được luồng sức mạnh này Lang Gia và Huyền Thông chỉ có một loại cảm giác.

Tuyệt vọng!

Trong Long Tâm Thành.

Hai người đã giằng co suốt hai ngày hai đêm.

Toà nhà treo thưởng và cao thủ phe cánh Tiếu Thiên cũng chết gần hết.

Tại hiện trường thi thể la liệt đầy đất.

Máu tươi hóa thành sông.

Một cảnh địa ngục trần gian.

Toàn thân Tiếu Thiên Võ Thần đầy thương tích, cơ thể hơi cong xuống, thở hồng hộc.

Hiển nhiên, tình trạng của ông ta đã vô cùng tồi tệ.

Còn Mộ Dung Tùng, mặc dù cũng đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng tình trạng của ông ta tốt hơn Tiếu Thiên Võ Thần không biết bao nhiêu lần.

“Ông thua rồi!”

Mộ Dung Tùng mỉm cười nói.

“Ông cho rằng tôi sẽ bỏ cuộc sao? Tôi nói cho ông biết, không chảy khô giọt máu cuối cùng, ông sẽ vĩnh viễn không tính là thắng!”

Tiếu Thiên Võ Thần gầm lên dữ tợn.
Chương 5110: Đá lót chân

Cuộc thảm sát điên cuồng vẫn đang diễn ra tại Long Tâm Thành.

Máu chảy thành sông trong thành, thi thể nằm rải rác trên mặt đất.

Những người của tòa nhà treo thưởng và người của Tiếu Thiên đều đã chết hoặc đã chạy trốn.

Số còn lại không dám giao chiến nữa mà rút lui ra một khoảng xa, sợ hãi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng khi hai người giao chiến.

Tiếp tục chiến đấu cũng không có nghĩa lý gì.

Thắng bại thực sự chỉ phụ thuộc vào kết quả giữa Mộ Dung Tùng và Tiếu Thiên.

Miễn là một trong hai người thắng, thì phần còn lại của trận chiến đã được định sẵn, không cần tranh đấu.

Điều đáng lo ngại là giờ phút này, Tiếu Thiên Võ Thần đang dần mất đi thế chủ động.

Mộ Dung Tùng đã lĩnh ngộ được truyền thừa của vài vị Võ Thần rồi, cộng thêm hấp thu một chút long lực, về mặt thực lực, ông ta còn mạnh hơn Tiếu Thiên Võ Thần.

Giờ phút này, người Tiếu Thiên Võ Thần đã đầy vết thương, sức mạnh phi thăng trong cơ thể đã cạn kiệt, không còn đủ để tu bổ và chữa lành cơ thể của ông ta.

Mặc dù Mộ Dung Tùng cũng không khá hơn, nhưng tổng thể trạng thái của ông ta còn tốt hơn so với Tiếu Thiên Võ Thần.

Đùng!

Với một tiếng nổ dữ dội vang lên.

Hai người lại bay đi.

Tiếu Thiên Võ Thần nặng nề ngã trên mặt đất, trong miệng phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt đã trắng bệch thảm hại.

"Ông làm sao thắng được đây?"

Mộ Dung Tùng thở hổn hển dữ tợn sau khi đáp xuống, mỉm cười nhìn Tiếu Thiên Võ Thần.

Tiếu Thiên Võ Thần khó khăn đứng dậy.

Nhưng hiện tại ông ta thậm chí còn khó đứng vững.

Ông ta trừng mắt nhìn Mộ Dung Tùng với vẻ mặt cực kỳ xấu xí, nhưng ông ta đã nghĩ đến việc rút lui.

Tiếp tục chiến đấu chỉ là vô nghĩa!

Chỉ có thể tạm thời rút lui lập mưu để ngày sau vực dậy!

"Mộ Dung Tùng, đừng kiêu ngạo! Chưa chắc ông đã là người cười cuối cùng được đâu!"

Tiếu Thiên Võ Thần phẫn nộ nói.

"Tôi không biết liệu tôi có phải người cười cuối cùng hay không, nhưng tôi biết tôi phải cười lâu hơn ông!"

Mộ Dung Tùng nhún vai, nụ cười trên mặt càng lúc càng rộng.

Ông ta biết mình thắng rồi.

Ông ta sắp trở thành chủ nhân của long mạch dưới lòng đất, ông ta sẽ thống trị tất cả.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Mộ Dung Tùng trở nên hưng phấn.

Trên thực tế, ông ta đã chuẩn bị cho ngày này.

Ông ta hy vọng có thể dùng tài nguyên của tòa nhà treo thưởng giúp hấp thu long lực trong cấm địa, sau đó giết chết bảy vị Võ Thần, khống chế long mạch dưới lòng đất.

Nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ tới bảy vị Võ Thần sẽ chém giết lẫn nhau.

"Tôi sẽ có tất cả mọi thứ trong long mạch dưới lòng đất, tôi sẽ là vị thần tối cao ở đây!"

"Tiếu Thiên Võ Thần, ông ngoan ngoãn làm bước đệm để tôi đạt tới đỉnh cao đi!"

"Tất cả đều kết thúc rồi!"

Mộ Dung Tùng thấp giọng cười, từng bước đi về phía Tiếu Thiên Võ Thần.

Tiếu Thiên Võ Thần không khỏi lui về phía sau, vẻ mặt căng thẳng, chút sức mạnh bay lên cuối cùng đã rót vào chân ông ta rồi.

Rõ ràng, ông ta định chạy trốn.

Nhưng Mộ Dung Tùng dường như đã biết rõ ý đồ của Tiếu Thiên Võ Thần, bật cười to rồi chạy tới.

"Cút ngay!"

Tiếu Thiên Võ Thần gầm lên, không biết ông ta quăng ra món pháp bảo gì, chỉ nhìn thấy một quả cầu tròn như viên bi nổ tung trên không trung, sau đó hóa thành sóng ánh sáng năng lượng đẩy về phía Mộ Dung Tùng.

Tiếu Thiên Võ Thần cố gắng dùng phương pháp này để ép lui Mộ Dung Tùng.

Tuy nhiên, Mộ Dung Tùng đã đề phòng rồi, ông ta lại thúc giục long lực, hóa thành một tấm khiên nhỏ trước mặt, dữ dội phá vỡ những đợt sóng ánh sáng, nhanh chóng tiếp cận Tiếu Thiên Võ Thần, sau khi tới gần, ông ta vươn hai lòng bàn tay ra, kích hoạt sức mạnh phi thăng, công kích chân ông ta.

Tiếu Thiên Võ Thần hoàn toàn không có bao nhiêu sức để phản kháng.

Rất nhanh!

Rắc rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

Chân của Tiếu Thiên Võ Thần bị gãy ngay tại chỗ.

“A!”

Một tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.

Tiếu Thiên Võ Thần nặng nề ngã trên mặt đất, vẻ mặt khổ sở...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK