Bọn họ mở to mắt kinh hoàng, muốn giúp đỡ nhưng không thể làm gì được.
May là khi màn chắn bảo vệ vỡ nát, Ngọc Long còn lại cũng không nhiều.
Nhưng vẫn còn bảy con Ngọc Long đánh lên người cô gái tóc bạc.
Cô gái tóc bạc không ngừng nôn ra máu, cả người giống như diều đứt dây bay ra xa, đập mạnh xuống đất.
“Em gái!”.
Người đàn ông lực lưỡng xôgn tới, ôm cô gái tóc bạc nằm dưới đất lên.
Lúc này cô gái đã suy yếu, da thịt nứt toác, máu chảy ròng ròng, nhất là nơi ngực máu thịt mơ hồ, thê thảm không nỡ nhìn.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đây là thủ đoạn của Lâm Chính sao?
Đây là long lực của Lâm Chính?
Bọn họ không thể tin nổi.
Đặc biệt là Diệp Viêm, hắn thở gấp, kinh ngạc nhìn anh.
“Long lực của mày sao lại dày như vậy? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ mày hấp thu hết long mạch dưới lòng đất này rồi sao?”.
Diệp Viêm lên tiếng.
“Cậu nói cái quái gì vậy?”.
Một người tóc bạc phẫn nộ quát mắng: “Đó là sức mạnh của toàn bộ long mạch! Đó là sức mạnh mà đoàn trưởng cũng không thể một mình hấp thu! Cậu nghĩ kẻ này lợi hại hơn đoàn trưởng sao?”.
Diệp Viêm không đáp lời.
Người đàn ông lực lưỡng dùng châm bạc đâm mấy chục cây lên người cô gái, sau đó nhét một ít đan dược vào miệng cô gái, khí sắc cô gái mới dần ổn hơn.
“Em gái!”.
Người đàn ông lực lưỡng gọi.
“Anh… Đừng… tha cho người này, trả thù cho em…”.
Cô gái yếu ớt nói, nhưng trong đôi mắt ảm đạm vẫn tràn ngập thù hận.
“Em yên tâm, hôm nay dù hắn có là ai, anh cũng sẽ không tha cho hắn!”.
Người đàn ông lực lưỡng đã triệt để nổi giận.
Hắn đặt cô gái tóc bạc sang một bên, sau đó dẫn người đi về phía Lâm Chính.
Lúc này, trong mắt mỗi người đều tràn ngập sát ý vô tận!
Diệp Viêm thấy vậy, khàn giọng nói: “Các vị, phải cùng nhau lên, nếu không thì không thể giải quyết được kẻ này!”.
“Không cần cậu dạy! Cậu đứng đấy xem chúng tôi là được! Chúng tôi sẽ tự tay giải quyết người này!”.
Người đàn ông lực lưỡng lạnh lùng quát.
Diệp Viêm nhíu mày, lùi sang bên.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn, trên mặt không có nhiều biểu cảm.
Bảy tám người trước mặt bắt đầu vận chuyển long lực.
Long lực của mỗi người họ đều không thua kém gì cô gái tóc bạc.
Long lực đáng sợ như vậy khiến Lâm Chính cảm thấy hơi áp lực.
Nhưng… chỉ có một chút.
“Ra tay đi!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Xé các hắn ra cho tôi!”.
Người đàn ông lực lưỡng gào lên.
“Giết!”.
Bọn họ xông lên.
Long lực đáng sợ tôn bọn họ lên giống như thiên thần, ngay cả mặt đất cũng không chịu được áp lực của bọn họ, mỗi bước của bọn họ đều khiến mặt đất nứt ra, đất đá tung bay.
Người đàn ông lực lưỡng đi đầu, hai tay bắt đầu biến hóa, sinh ra long lân đáng sợ, năm ngón bắt đầu hóa thành trảo.
Đợi đến gần Lâm Chính, hai cánh tay của hắn bỗng biến thành vuốt rồng.
Hơn nữa, vuốt rồng còn to hơn Diệp Viêm, vảy rồng còn hiện lên màu sắc rực rỡ, giống như mỗi một mảnh vảy rồng đều chứa sức mạnh đáng sợ.
Lâm Chính nhíu mày.
“Chết cho tao!”.
Người đàn ông lực lưỡng gào lên, vuốt rồng đánh xuống.
Lâm Chính kinh ngạc, vội vàng lùi về sau.
Anh tránh khỏi vuốt rồng thành công.
Nhưng vuốt rồng đánh lên mặt đất lại phát ra tiếng nổ long trời lở đất.
Ầm ầm!
Toàn bộ Long Tâm Thành tan nát.
Gió bão hủy diệt lan rộng với vuốt rồng làm trung tâm.
Lâm Chính bị gió bão hủy diệt nuốt chửng…
Chương 5122: Đặt cược
Long Tâm Thành đã tan tác, ngay cả một vài thành trấn xung quanh Long Tâm Thành cũng bị ảnh hưởng.
Lúc này toàn bộ người ở long mạch dưới lòng đất đều dồn sự chú ý đến Long Tâm Thành.
Nhưng không ai dám vào Long Tâm Thành nguy hiểm vô cùng, bọn họ đều không rõ tình hình trong Long Tâm Thành.
Nhưng bọn họ biết trận chiến Long Tâm Thành chắc chắn sẽ quyết định chủ nhân chân chính của long mạch dưới lòng đất.
Võ Thần ngã xuống, cao thủ liên tục xuất hiện.
Trận chiến này định sẵn sẽ được ghi vào sử sách của long mạch dưới lòng đất.
Trong Long Trảo Thành.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng trên tường thành, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người đi ra khỏi thành.
Bọn họ hội tụ ở bên ngoài cổng thành, bài binh bố trận.
Ngoài thành đã gần vạn người.
Tất cả đều là người tài giỏi của Long Trảo Thành.
Nơi này có thế gia Lệnh Hồ, cũng có thế gia tông môn từ các nơi trong Long Trảo Thành tới.
“Người đã tập hợp hết chưa?”.
Người đàn ông cũng là Lệnh Hồ Vũ kéo mũ trùm trên đầu xuống, nói.
“Bẩm cậu chủ, cũng tàm tạm rồi, có lẽ khoảng một tiếng nữa là có thể xuất phát”.
Người bên cạnh cung kính nói.
“Chậm quá, truyền lệnh xuống, thu thập lập tức xuất phát, những người chưa đến thì tự đi đến Long Tâm Thành!”.
Lệnh Hồ Vũ hét lên.
“Vâng, cậu chủ!”.
Người đó vội nói.
Lệnh Hồ Vũ ho mấy tiếng, quay người xuống khỏi tường thành.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Lệnh Hồ Vũ! Anh muốn đi đâm đầu vào chỗ chết thật sao?”.
Cô gái áo đỏ bước nhanh tới, chặn trước mặt Lệnh Hồ Vũ.
“Tôi đã dung hợp một phần cơ thể của Ám Thiên Võ Thần. Bây giờ, Long Tâm Thành tranh đấu, nếu tôi không nhân cơ hội đánh đến đó, cướp truyền thừa Võ Thần, tôi còn xưng bá long mạch dưới lòng đất thế nào được? Nếu tôi không đi, nhưng truyền thừa Võ Thần đó sẽ là của người khác, chẳng lẽ cô muốn tôi ở Long Trảo Thành trơ mắt nhìn người khác cướp truyền thừa Võ Thần, một bước lên trời, giẫm lên đầu tôi sao?”.
Lệnh Hồ Vũ trừng mắt nhìn cô gái áo đỏ.
Khát vọng và sự tha thiết trong lời nói không cần nói cũng biết.
“Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Bây giờ anh còn không biết tình hình trong Long Tâm Thành đã dẫn người lỗ mãng giết tới đó, anh biết trận chiến trong Long Tâm Thành là ai đang chiến đấu không? Anh biết anh sẽ đối mặt với ai không? Anh không biết gì chỉ sẽ lỡ chân thành hận! Anh không sợ chết ở Long Tâm Thành sao?”.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng nói.
“Sợ cái gì? Thất Đại Võ Thần đều điêu tàn, trong Long Tâm Thành còn có sức mạnh gì? Tôi đã dung hợp một phần truyền thừa của Ám Thiên Võ Thần, bây giờ tôi có thể sánh ngang với Võ Thần, lại có sức mạnh của toàn bộ Long Trảo Thành hỗ trợ, có gì phải sợ? Huống hồ, người của Long Tâm Thành đã chiến đấu đến mức cạn kiệt sức lực, chúng ta qua đó đợi làm ngư ông đắc lợi không phải diệu kế hay sao?”.
Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng nói, trên mặt tràn ngập khát vọng và nóng bỏng.
Theo hắn thấy, lợi ích và truyền thừa trong Long Tâm Thành dễ lấy, trở thành vua của long mạch dưới lòng đất cũng nằm trong tầm tay.
Nhưng trong mắt cô gái áo đỏ, sự việc không hề đơn giản!
“Tôi nghe nói người trong các thành chính khác đã hành động, không chỉ có mỗi anh dòm ngó truyền thừa của Long Tâm Thành!”.
Cô gái áo đỏ nói, vẫn muốn khuyên nhủ Lệnh Hồ Vũ.
Nhưng bây giờ Lệnh Hồ Vũ đã quyết tâm.
“Cô không cần nói nhiều nữa, phần lớn người ở các thành chính khác đã được Mộ Dung Tùng điều đến phòng thủ Long Tâm Thành, sao bọn họ có thể so sánh với tôi được? Nếu cô không ủng hộ tôi thì ở đây đợi tôi, xem tôi hạ Long Tâm Thành, trở thành vua dưới lòng đất!”.
Lệnh Hồ Vũ nói, đi thẳng ra bên ngoài.
Cô gái áo đỏ siết chặt nắm đấm, ánh mắt lại tràn đầy thất vọng.
“Có lẽ mình không nên đặt cược lên người này…”.
Chương 51233: Đến lượt tôi phản công rồi
Trận chiến ở Long Tâm Thành vẫn đang kéo dài.
Lúc này Lâm Chính rơi vào gió bão long lực, cả người không giờ khắc nào không bị long lực bao trùm, xé xác.
Nhưng anh không phản công mà cố gắng phòng ngự, hơn nữa không ngừng lùi về sau.
Dù bọn họ vây giết, Lâm Chính cũng không phản kháng.
“Hắn đang học lén kỹ xảo của chúng ta, mau giết hắn, đừng làm lỡ thời gian, sử dụng chiêu thức mạnh nhất của các người đi!”.
Người đàn ông lực lưỡng nói, sau đó cơ thể chậm lại nửa nhịp, bắt đầu tích lũy chiêu thức.
Bọn họ cũng cảnh giác hơn, thế tấn công hung hãn hơn.
Long lực giống như sông biển điên cuồng cuộn trào.
Lâm Chính hầu như bị nhấn chìm.
Nhưng kéo dài không được bao lâu.
Vù!
Một tiếng động quỷ dị đáng sợ vang lên.
Một ngọn lửa đáng sợ bốc lên từ trung tâm của long lực, sau đó nhanh chóng lan rộng ra xung quanh.
“Cái gì?’.
Người người kinh hãi, vội lùi về sau.
Ngọn lửa hung mãnh giống như thiêu đốt đống rơm khô.
Không lâu sau, long lực quanh người Lâm Chính bị thiêu đốt sạch.
Đợi long lực quanh người bị thiêu đốt hết, Lâm Chính lặng lẽ đứng giữa đám đông, vẻ mặt không đổi, không hề tổn thương.
“Sao lại như vậy?”.
Người đàn ông lực lưỡng không dám tin.
“Ngọn lửa mà hắn dùng là gì? Vì sao… có thể thiêu đốt long lực?”.
Cô gái tóc bạc ở đằng sau cũng không tin được.
Hiện tượng đó đúng là khiến người ta khiếp hãi.
Diệp Viêm lại nhìn ra manh mối trong đó, nói: “Đó là long hỏa!”.
“Long hỏa?”.
Không ít người nhìn sang Diệp Viêm.
“Người này dùng dị hỏa thiêu đốt long lực của mình, khiến cho ngọn lửa sinh ra có hiệu quả thiêu đốt long lực”.
Diệp Viêm nói.
“Dị hỏa có thể thiêu đốt long lực chắc chắn có phẩm cấp rất cao, nhưng muốn thiêu đốt nhiều long lực của chúng ta như vậy, bản thân hắn chắc chắn cũng tiêu hao rất nhiều long lực. Đó là chiêu thức tự tổn hại mình! Tên nhóc này… thật nhẫn tâm!”.
Người đàn ông lực lưỡng lạnh lùng nói.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu: “Đúng là chiêu thức hại bản thân, nhưng trong lúc cấp bách không dùng không được!”.
Bọn họ đã dùng sát chiêu, Lâm Chính không thoát nạn được chắc chắn sẽ bị đám người đó giết chết. Dù anh biết dẫn long hỏa cũng sẽ thiêu đốt long lực của mình, nhưng cũng không còn cách nào tốt hơn.
Dù sao chiêu pháp sử dụng long lực của những người này quá mức kỳ lạ.
Lâm Chính cũng xem như được mở mang tầm mắt.
“Mọi người xông lên tiếp đi. Chiêu pháp của hắn không dùng được mấy chiêu, trừ khi hắn muốn hao hết sức lực, nếu vậy hắn sẽ mặc cho chúng ta chém giết!”.
Người đàn ông lực lưỡng quát lên, tiếp tục xông tới Lâm Chính.
“Không có chuyện mặc cho các người chém giết, để các người đánh lâu như vậy giờ cũng đến lúc tôi phản công rồi!”.
Lâm Chính nói, sau đó rút Tuyệt Thế Tà Kiếm, sử dụng Vạn Kiếm Đồ.
Trong nháy mắt, hai thần binh được long lực bao bọc, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như binh khí của thiên thần, dày nặng chói mắt.
Tim bọn họ đập điên cuồng.
“Không hay!”.
Diệp Viêm ý thức được điều không ổn, lập tức hét lên: “Mau quay lại!”.
Người đàn ông lực lưỡng kinh ngạc.
Lâm Chính quăng Vạn Kiếm Đồ lên trời.
Soạt.
Vạn Kiếm Đồ bay lên trời cao, không ngừng bay múa.
Một giây sau.
Xoẹt.
Kiếm quang màu đen chém về phía Vạn Kiếm Đồ.
Trong nháy mắt, luồng kiếm quang bao bọc Vạn Kiếm Đồ hoàn toàn, cả cuộn tranh trở nên đen kịt.
Lâm Chính đâm Tuyệt Thế Tà Kiếm xuống đất, sau đó sử dụng Bút Họa Kiếm.
Trong nháy mắt, hiện trường trở nên tràn ngập sát khí.
Kiếm ý dồi dào bắt đầu cuốn qua bầu trời…
Chương 5124: Cùng nhau xông lên!
Bọn họ trừng to mắt, động tác xông tới Lâm Chính cũng chậm lại.
Trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác sợ hãi.
Không biết vì sao bọn họ phát hiện mình không dám đến gần người bên đó.
Người đàn ông lực lưỡng hiểu ra đây là thế.
Thế từ trên người này toát ra.
Hắn kinh ngạc nhìn mấy món pháp bảo mà Lâm Chính sử dụng, đầu kêu ong ong.
Nên biết, độ ăn ý của Lâm Chính với mỗi một pháp bảo mà anh sử dụng đã đạt tới trị số đáng kinh ngạc.
Nói cách khác, Lâm Chính có thể tùy ý phát huy uy lực lớn nhất của pháp bảo này.
Bây giờ anh không chỉ có thể phát huy uy lực của số pháp bảo này đến lớn nhất, thậm chí còn truyền long lực cho chúng.
Vậy uy lực của số pháp bảo này đã đến trình độ nào?
“Giết! Mau giết hắn!”.
Người đàn ông lực lưỡng cảm nhận được nguy cơ, vội gào lên: “Đừng ngây ra đó nữa, giết! Nếu không, người chết sẽ là chúng ta! Giết!”.
Tiếng hét của người đàn ông lực lưỡng vang lên, đám người kia đều hoàn hồn lại.
Bọn họ không do dự thêm nữa, cố kìm nén nỗi sợ trong lòng lao tới Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đã phòng bị trước.
Tuyệt Thế Tà Kiếm cắm ở trước mặt lập tức rung lên.
Ngay sau đó, thân kiếm tỏa ra long lực dày dặn.
Đợi có người đến gần, Tuyệt Thế Tà Kiếm như bị kích thích chấn động điên cuồng, long lực trên thân kiếm tỏa ra tấn công đám người.
Trong nháy mắt, vô số kiếm khí sôi trào ập về phía bọn họ.
Bọn họ biến sắc, vội vàng tránh đi.
Nhưng người đàn ông lực lưỡng biết, đó chỉ là cơ chế phòng ngự của Lâm Chính.
Phải giết được Lâm Chính trước khi Lâm Chính thi triển hoàn thiện.
Người đàn ông lực lưỡng nhìn chằm chằm Vạn Kiếm Đồ trên không trung, dùng long lực đánh về phía đó.
Nhưng có vẻ Lâm Chính biết ý đồ của người đàn ông lực lưỡng, kiếm khí bùng phát từ trong Tuyệt Thế Tà Kiếm lập tức tràn tới Vạn Kiếm Đồ.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Chuỗi tiếng động vang lên.
Đa số long lực của người đàn ông bị kiếm khí ngăn chặn.
Nhưng vẫn có số ít đánh lên Vạn Kiếm Đồ.
Mặc dù Lâm Chính đã chuẩn bị, nhưng một mình phòng ngự đòn tấn công của nhiều người như vậy rõ ràng là không mấy hiện thực.
“Các người tấn công hắn, tôi tấn công vật!”.
Người đàn ông lực lưỡng quát lên, chạy về phía Vạn Kiếm Đồ.
Những người khác xông về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị, điên cuồng cầm Bút Họa Kiếm vẽ lên Vạn Kiếm Đồ.
Anh sử dụng long lực thuần khiết nhất.
Do đó, mũi bút của Bút Họa Kiếm lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Mỗi một lần vẽ đều giống như thần tích hạ xuống.
Có long lực thuần khiết nhất gia trì, những thần kiếm trên Vạn Kiếm Đồ lại vô cùng sống động, uy nghi vô cùng.
Hơn nữa, chỉ qua mấy nhịp thở, dấu ấn trên Vạn Kiếm Đồ đã tràn ngập, chi chít dày đặc, khiến người khác sởn gai ốc.
Trong khi Lâm Chính còn đang say mê vẽ Vạn Kiếm Đồ.
Ầm!
Một luồng long lực đánh mạnh lên Vạn Kiếm Đồ.
Trong nháy mắt, vầng sáng bên ngoài Vạn Kiếm Đồ tan đi, cả bức tranh rơi từ trên không trung xuống.
“Ồ?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Một giây sau.
Ầm ầm ầm…
Tiếng nổ dữ dội vang lên.
Sau đó là cơn đau dữ dội.
Lâm Chính không kịp đề phòng, cả người lại bị đánh bay ra xa.
Rầm!
Anh ngã mạnh xuống đất, còn chưa đứng dậy, bên trong cơ thể đã đảo lộn, sau đó há miệng phun ra ngụm máu.
Nhìn lại cơ thể anh đã có nhiều lỗ máu, một vài chỗ da thịt nứt ra, thê thảm vô cùng…
Chương 5125: Vô hiệu?
“Hay lắm!”.
Cô gái tóc bạc nằm dưới đất sáng mắt lên, kích động gào lên.
Diệp Viêm cũng không khỏi tiến tới, vẻ mặt không che giấu được sự kích động.
Với hắn mà nói, Lâm Chính có bị mình giết chết hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là hắn có chết không.
Người này không chết thì sẽ là tâm ma của hắn, thiên phú của hắn vì Lâm Chính mà bị ảnh hưởng rất lớn. E rằng dù có vào đội cũng vô ích.
Cho nên theo Diệp Viêm thấy, giết chết Lâm Chính mới là chuyện quan trọng nhất.
Diệp Viêm âm thầm sử dụng long lực, chuẩn bị gia nhập chiến đấu.
Người đàn ông lực lưỡng ở bên kia mừng rỡ nhìn sang, cao giọng hét lên: “Mọi người tiếp tục, hắn không cầm cự được nữa!”.
“Hay! Hay lắm!”.
“Tiếp tục, ra tay!”.
“Giết!”.
Tiếng hét lại vang lên.
Có người đánh hai tay xuống đất, bứng lên một mảng đất, sau đó hất tung, ném Lâm Chính đang nằm dưới đất lên trời.
“Cuồng Long Xuất Hải!”.
Một người khác hét lên, long lực toàn thân lan ra, đánh năm con Cuồng Long về phía Lâm Chính.
Lâm Chính ở trên cao không kịp phản ứng, bị Cuồng Long tấn công.
“Thần Long Trụy Địa!”.
Gào!
Long lực phóng lên trời, hội tụ thành một con rồng to như một tòa nhà, rơi xuống chỗ Lâm Chính.
Ầm!
Lâm Chính lại đập mạnh xuống đất.
“Phá Hồn Tuyệt Sát!”.
Tiếng hét khác lại vang lên.
Long lực lan tràn, hóa thành một chiếc răng nanh đáng sợ, cắn xé Lâm Chính đã rơi xuống đất.
Nhiều thuật pháp kinh thế hãi tục nối tiếp nhau đánh xuống.
Cả vùng đất tỏa sáng lấp lánh, cả bầu trời bị long lực làm biến dạng.
Sức mạnh đáng sợ lan tỏa bốn phía.
Lúc này, bọn họ không giữ lại gì nữa.
Dù là Diệp Viêm cũng không khỏi dừng bước.
Đối diện với sự tàn phá và tấn công đó, hắn không cần phải ra tay nữa.
Đòn tấn công như vậy dù có là thần cũng phải chết.
“Lâm Chính, tạm biệt!”.
Diệp Viêm hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
Mặc dù trong lòng hắn có chút nuối tiếc, nhưng hả hê thoải mái là nhiều hơn.
Trước kia, Diệp Viêm không quan tâm đến Lâm Chính.
Lâm Chính lại làm hắn kinh ngạc hết lần này đến lần khác, khiến hắn không thể không chú ý đến người này. Khi hắn thất bại lần đầu, cuối cùng hắn cũng hiểu mức độ uy hiếp của người này đáng sợ đến mức nào.
May sao Lâm Chính lại đắc tội với người không nên đắc tội nhất.
Có thể chết trong tay những người này cũng xem như là tạo hóa của Lâm Chính.
Lâm Chính, hãy yên nghỉ đi.
Diệp Viêm nghĩ thầm, sau đó lùi về sau, định đợi bọn họ dừng lại thì sẽ dẫn người rời đi.
Nhưng lúc này.
Vèo vèo vèo vèo…
Nhiều kiếm quang đột nhiên bắn ra từ trung tâm vụ nổ, đánh về phía người đàn ông lực lưỡng.
Người đàn ông lực lưỡng vẫn đang tiếp tục tấn công Lâm Chính, không ngờ lại có chiêu này.
Hắn vội vàng lùi về sau, nhưng vẫn chậm nửa nhịp.
Phụt!
Luồng kiếm quang cắt vào cánh tay hắn, nửa đoạn cánh tay bị cắt đứt.
Máu phun ra như cột.
Người đàn ông lực lưỡng liên tục lùi về sau, ôm cánh tay đứt đầy đau đớn.
“Hả?”.
“Chẳng lẽ… hắn chưa chết?”.
“Sao có thể như vậy?”.
Bọn họ dừng tay, ngơ ngác nhìn trung tâm vụ nổ.
Cát bụi tan đi, năng lượng hủy diệt dần biến mất.
Một bóng người quần áo rách rưới, toàn thân đầy máu, chậm rãi xuất hiện trong mắt bọn họ.
Da thịt toàn thân người đó không có mảnh nào lành lặn, đầu bù tóc rối, khí tức hỗn loạn.
Nhưng vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, trên mặt không có cảm giác đau đớn, ngược lại một luồng sát ý sôi sục lan ra.