Mọi người nghe thế chợt biến sắc.
Bọn họ trố mắt nhìn nhau, sắc mặt ai cũng hơi mất tự nhiên.
“Chủ tịch Tô, đột nhiên lại mở họp gì thế? Có tiện nói chuyện không?”
Giám đốc Vương xoa tay, mỉm cười nói.
“Đợi mọi người vào phòng họp rồi sẽ biết, vào đi”.
Tô Nhu nghiêm túc nói.
Sắc mặt mọi người rất khó coi, hết cách rồi chỉ đành đi vào phòng họp.
.
Tô Nhu thở phào nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói: “Em sớm đã phong cho anh chức Phó chủ tịch, anh nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào mới ổn?”
“Em muốn giao cho anh xử lý à?”
“Nếu lúc nãy anh đã nói như thế rồi thì giao cho anh xử lý có gì không được? Cũng đã đến lúc để anh tham gia vào chuyện công ty rồi”.
Tô Nhu mỉm cười, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ lo lắng.
Lâm Chính để ý thấy sự thay đổi trong mắt Tô Nhu, trầm tư một lúc rồi cười nói: “Được, vậy anh không khách sáo”.
“Chúng ta vào thôi”.
“Không vội! Trước tiên cứ xử lý mấy bông hoa này đã”.
Lâm Chính bước ra khỏi cổng công ty, vẫy tay với mấy chiếc trực thăng, trực thăng bắt đầu dỡ hoa.
“Anh định để số hoa này ở đâu?”
Tô Nhu hỏi.
“Trước cổng công ty”.
“Gì cơ? Đặt ở đây à? Thế chẳng phải lãng phí lắm sao? Phung phí của trời”.
Tô Nhu đau lòng nói.
“Cái này sao có thể gọi là phung phí của trời được? Bây giờ người trong thành phố đều biết số hoa này là anh tặng, cũng biết bông hoa nổi tiếng là em đã có chủ, anh đặt mấy bông hồng này ở đây để nhắc nhở đám người đó, để họ biết em chính là vợ anh”.
Lâm Chính nghiêm túc nói.
Tô Nhu sửng sốt, che miệng cười: “Anh đang tuyên bố chủ quyền của mình với người khác đấy à?”
“Không được sao?”
“Anh thật là!”
Tô Nhu yêu chiều liếc nhìn anh khiến Lâm Chính sửng sốt.
Người đi đường liên tục đứng lại chụp hình, thậm chí có người chạy đến bên cạnh chụp chung với giỏ hoa.
“Không cho phép mọi người chụp”.
Lúc này Lâm Chính bỗng lên tiếng nói với những người đi đường đã chế giễu anh trước đó.
“Tại sao?”
Mấy người qua đường đó sửng sốt, hỏi.
“Chẳng phải các người nói tôi ghen tị với tên nước ngoài đó sao? Chẳng phải nói tôi chắc chắn sẽ không mua được hoa đẹp hơn hắn sao? Nếu đã thế, các người còn chụp gì chứ? Cút được bao xa thì cút cho tôi”.
Lâm Chính không khách sáo nói.
“Anh!”
“Có gì giỏi giang đâu chứ? Ông đây không chụp là được chứ gì”.
“Xem bộ dạng đắc ý của anh kìa”.
Người qua đường nói kháy.
Nhưng Lâm Chính cũng chẳng phải là người tốt tính.
“Dám mắng chửi tôi à? Ông đây có thể một phút điều động được mười mấy chiếc trực thăng thì cũng có thể khiến các người không có chỗ đứng ở Giang Thành đấy, có tin không?”
Lâm Chính hừ một tiếng nói.
Vừa nghe anh nói thế, mấy người qua đường đó tái mặt, vội bỏ chạy.
Tô Nhu hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, đợi anh xoay người lại mới thấp giọng hỏi: “Bây giờ anh còn biết ra oai rồi? Nói em nghe xem, mấy chiếc trực thăng này ở đâu ra vậy?”
“Mấy chiếc này đều là anh mượn từ Trần Tường Quang đấy”.
Lâm Chính nhún vai cười nói.
“Trần Tường Quang?”
Tô Nhu bỗng nghĩ đến điều gì, vội nói: “Là chủ tịch công ty hàng không Tường Quang đó à?”
“Ừ”.
Lâm Chính tiến lại gần, thấp giọng nói: “Khoảng thời gian trước anh đã chữa khỏi chứng bất lực của anh ta, để cảm ơn anh, anh ta hứa rằng anh có thể sử dụng miễn phí tất cả máy bay của Công ty Hàng không Tường Quang suốt đời. Cho nên anh gọi điện điều động mấy chiếc trực thăng này đến”.
“Vậy à? Thế số hoa này ở đây ra?”
“Số hoa này là do anh trồng đấy”.
“Anh trồng?”
Tô Nhu lộ ra vẻ không thể tin, sau đó nhận ra điều gì, ngây ngốc nói: “Lẽ nào khoảng thời gian anh nói đi công tác này là vì trồng hoa tặng em à?”
Lâm Chính ngơ ngác, không ngờ mạch não Tô Nhu lại như thế, anh cũng không vạch trần, chỉ cười không nói.
“Cái tên ngốc nhà anh”.
Tô Nhu ôm lấy Lâm Chính, rưng rưng nước mắt, ánh mắt hiện lên vẻ cảm động.
Lâm Chính xoa đầu cô nói: “Được rồi, chúng ta mau vào phòng họp thôi”.
“Em biết rồi”.
Tô Nhu lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ đanh lại, lấy lại khí thế nữ vương giới kinh doanh, sau đó đi vào phòng họp cùng Lâm Chính.
Tiểu Thiến ở trước quầy lễ tân thầm nuốt nước bọt, quay lại vị trí của mình.
Cô ta biết lần này công ty sắp có trận động đất lớn rồi.
Chương 4392: Tôi sẽ khiến bọn họ chủ động ly hôn
“Khốn nạn!”.
Ở phòng tổng thống của khách sạn Minh Châu.
Louis đấm vào kính thủy tinh ở phòng tấm.
Kính ở đối diện lập tức vỡ vụn, thậm chí cả bức tường ở phía sau kính cũng nứt ra.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn, không thấy vẻ dịu dàng nào nữa.
Lúc này, một đôi tay thon dài trắng nõn chậm rãi vòng qua sau lưng Louis, ôm cơ bụng tám múi của hắn, sau đó một cô gái tóc vàng mắt xanh cọ sát bên tai, dùng giọng nói mê hoặc hỏi: “Sao vậy? Hoàng tử điện hạ yêu dấu của tôi? Vì sao lại nổi giận vậy?”.
“Tina! Cô không biết đâu, hôm nay tôi thua một kẻ vô dụng không ra gì! Đây là sự sỉ nhục của tôi! Sự sỉ nhục của cả đời tôi!”.
Louis phẫn nộ gào lên, một tay nắm vòi sen không rỉ, năm ngón dùng sức, vòi sen bị bóp biến dạng.
“Điện hạ của tôi, có lẽ anh chỉ hơi sơ ý mà thôi. Không cần lo, tôi đã phái người đi điều tra, ắt hẳn chẳng lâu sau sẽ có kết quả!”.
Cô ta vừa nói vừa không ngừng dán sát về phía Louis.
Louis không nhịn được nữa lập tức ôm lấy cô ta, quăng lên giường.
Sau một trận mây mưa, cô ta nằm trong lòng Louis, nhỏ giọng nói gì đó.
Nhưng vẻ mặt Louis vẫn vô cùng dữ tợn, lửa giận trong mắt hồi lâu không tan.
Cô gái thấy vậy thì ngồi dậy đốt điếu thuốc, đang định nói gì đó thì điện thoại đầu giường vang lên.
Cô ta cầm lên nghe.
Một lúc sau thì cúp máy.
“Xem ra hoàng tử của tôi không may mắn cho lắm!”, người phụ nữ tên Tina cười nói.
“Cô điều tra được gì rồi?”.
Louis quay đầu lại, lạnh lùng hỏi.
“Hình như không lâu trước, tên Lâm Chính đó đã chữa khỏi bệnh cho Chủ tịch công ty hàng không Tường Quang, cho nên anh ta mới có thể điều động mười mấy chiếc máy bay trực thăng dưới sự trợ giúp của Trần Tường Quang, cướp mất cơ hội thể hiện của anh”, Tina cười nói.
“Tôi cứ tưởng chồng của Tô Nhu là một kẻ vô dụng không có năng lực, không ngờ anh ta còn là bác sĩ”.
“Không phải gia tộc các anh đã điều tra rất chi tiết về Tô Nhu rồi sao? Chẳng lẽ anh không biết?”.
“Gia tộc chỉ điều tra được chồng cô ta biết chút y thuật, nhưng không rõ nghề nghiệp”.
“Louis, tôi nghĩ anh không được do dự thêm nữa, phải nhanh chóng xác định quan hệ với Tô Nhu, nhanh chóng giúp gia tộc của anh đứng vững chân ở Giang Thành. Giang Thành này là địa bàn của Dương Hoa, nếu không có xí nghiệp lớn như Tô Nhu mở đường cho anh, người của gia tộc các anh chắc chắn sẽ không vào được Giang Thành, kế hoạch mà các anh chuẩn bị cũng biến thành bọt biển”.
Tina thở ra một vòng khói, bình thản nói.
“Không dễ. Tina, có vẻ cô Tô Nhu này rất ghét tôi, lần đầu tôi phát hiện sức hấp dẫn của tôi lại không có tác dụng với phụ nữ”.
Louis siết chặt nắm đấm, buồn bực nói.
“Hoàng tử điện hạ, không trách được anh, muốn trách thì chỉ có thể trách Tô Nhu đã gặp người đàn ông vừa tuấn tú mà lại có mê lực hơn cả anh”.
Tina khẽ cười nói.
“Ai?”.
Louis lạnh giọng hỏi.
Tina không đáp mà mở điện thoại, đưa hình nền điện thoại cho Louis xem.
Louis sửng sốt.
“Đây là...”.
“Thần y Lâm ở Giang Thành!”.
“Anh ta là thần y Lâm ở Giang Thành?”.
“Không sai, nghe nói người thật còn đẹp trai hơn cả ảnh, giống như thiên thần! Nghe đồn anh ta cũng theo đuổi cô Tô Nhu, nhưng bị cô ta từ chối. Cho nên anh bị từ chối, tôi cũng không thấy bất ngờ”.
Tina cười nói.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”.
Louis lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ kế hoạch của gia tộc lại đổ bể ở đây?”.
“Yên tâm đi Louis, nếu mê lực của anh không có tác dụng thì để tôi, nếu không thì sao đoàn trưởng của chúng tôi lại phái tôi tới đây? Anh yên tâm, đây không phải chuyện của riêng gia tộc anh, mà còn liên quan đến danh dự của đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa chúng tôi!”.
Tina nheo mắt: “Tối hôm nay tôi sẽ tạo cơ hội cho anh. Tôi nghĩ ngày mai Tô Nhu sẽ ly hôn với Lâm Chính, đồng thời còn chủ động nhào vào lòng anh”.
“Thật sao?”.
Louis sáng mắt lên.
“Anh yêu, anh không tin em sao?”.
Tina chủ động hôn lên.
Bầu không khí trong phòng lập tức nóng bừng lên...
Két.
Cửa phòng họp được mở ra.
Tô Nhu và Lâm Chính đồng thời đi vào.
Tất cả người trước bàn họp đồng loạt đứng dậy, đợi Tô Nhu ngồi xuống, bọn họ mới dám ngồi xuống.
Lần này, Tô Nhu không ngồi ở ghế chính, mà là đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, đồng thời ra hiệu cho Lâm Chính.
Lâm Chính sững sờ một lúc, chỉ đành cười gượng rồi ngồi xuống vị trí ghế chính.
Tất cả cán bộ cấp cao đều ngạc nhiên.
“Chủ tịch Tô, chuyện này...”, Giám đốc Vương không khỏi lên tiếng.
“Cuộc họp hôm nay sẽ do Phó chủ tịch Lâm của công ty chúng ta chủ trì, mọi người vỗ tay hoan nghênh!”.
Tô Nhu đứng dậy, dẫn đầu vỗ tay.
Những người khác không khỏi ngạc nhiên, vô thức vỗ tay theo.
“Được rồi được rồi, mọi người yên lặng!”.
Lâm Chính thở ra một hơi, nhìn quanh mọi người, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi muốn biết chi tiết dự án của công ty chúng ta hợp tác với Louis và người phụ trách chủ yếu trong dự án này, có ai báo cáo những việc này với tôi được không?”.
“Phó chủ tịch Lâm, người phụ trách chủ yếu của dự án này là tôi, những bộ phận khác sẽ phối hợp với tôi hoàn thành”.
Giám đốc Vương giơ tay, mỉm cười nói: “Bởi vì dự án này quá lớn, công ty chúng ta đã dừng tất cả các đơn hàng, dốc sức làm tốt dự án này. Còn chi tiết dự án, tôi nghĩ nên đơn độc báo cáo với anh thì hơn. Dù sao cũng quá nhiều, e rằng trong thời gian ngắn sẽ không nói hết”.
“Nói không hết thì không cần nói nữa”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Có thể cuốn gói đi rồi!”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Chương 4393: Không dễ như vậy
Trong phòng họp yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Lâm Chính khó tin.
Ngay cả Tô Nhu cũng mở to mắt nhìn anh, cứ ngỡ mình nghe lầm.
“Không phải, Phó chủ tịch Lâm, anh nói gì vậy?”.
Giám đốc Vương hoàn hồn, vội vàng cười gượng, hỏi.
“Cô còn không hiểu ý tôi sao? Cô đã nói không rõ thì đi ngay đi, Quốc tế Duyệt Nhan tìm một giám đốc dự án khác cũng không khó”.
Lâm Chính nói.
“Chuyện đó…”.
Sắc mặt Giám đốc Vương khó coi, sau đó dứng dậy nói: “Vậy được, nếu Phó chủ tịch Lâm muốn nghe báo cáo nghiệp vụ chi tiết thì tôi sẽ báo cáo tổng kết cho anh!”.
Sau đó là bài báo cáo gần hai tiếng đồng hồ.
Nhiều người trong phòng họp nghe mà ngáp ngắn ngáp dài.
Tô Nhu cũng ngẩn ngơ, ngồi trên ghế ngáp, mí mắt nặng trĩu.
“Phó chủ tịch Lâm, đây là tất cả tin tức nghiệp vụ hiện nay”.
Giám đốc Vương uống hớp nước, thở phào nói.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính vừa suy nghĩ vừa ghi chép gì đó vào quyển sổ trước mặt.
“Phó chủ tịch Lâm, anh hỏi những cái đó làm gì?”.
Tô Nhu ngẩng đầu lên, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Anh nghi người nào đó trong công ty có quan hệ hợp tác trong âm thầm với Louis, bán đứng lợi ích công ty đổi lấy lợi ích cho bản thân, giờ xem ra anh nghi ngờ không sai”.
Lâm Chính đặt bút trong tay xuống, thản nhiên nói.
Dứt lời, những người còn đang ngái ngủ như nuốt phải dầu gió, ai cũng sực tỉnh.
“Phó chủ tịch Lâm, anh có ý gì?”.
Tô Nhu nhíu mày hỏi.
Lâm Chính nhìn sang người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính ở phía bên phải: “Cô là Lý Nông Yến, người phụ trách phòng quản lý tài sản đúng không? Lúc nãy trong báo cáo của Giám đốc Vương không có báo cáo hóa đơn mua sắm và quản lý tài sản ngày 23 và ngày 24. Tôi muốn hỏi, nó đã đi đâu rồi?”.
Nghe vậy, Giám đốc Vương lập tức mất tự nhiên, vội cười nói: “Phó chủ tịch Lâm, tôi không báo cáo sao? Chắc là quên báo cáo rồi”.
“Quên thì không sao, cô lấy tất cả danh sách mua sắm và hóa đơn hai ngày đó cho tôi, chúng ta đối chiếu là được”.
Lâm Chính nói.
“Chuyện đó…”.
Giám đốc Vương khó xử.
“Ngày 23 và ngày 24 không có công việc thu mua nào”.
Lý Nông Yến đột nhiên lên tiếng.
“Vậy vì sao trong báo cáo của Giám đốc Vương, tiền vốn sử dụng tháng này lại có đến ba mươi ngày mà không phải hai mươi tám ngày?”, Lâm Chính hỏi.
Mọi người ngạc nhiên không thôi.
“Phó chủ tịch Lâm, cậu chỉ nghe Giám đốc Vương báo cáo, chỉ xem qua vài đơn hàng, thực tế cậu biết được gì về tình hình công việc của chúng tôi trong dự án này? Nếu cậu muốn thể hiện thì làm phiền cậu bớt lại một chút. Chúng tôi rất bận, không có thời gian để lãng phí với cậu”.
Lý Nông Yến đột nhiên đập bàn, phẫn nộ nói.
“Nếu cô bận như vậy thì đừng phụ trách dự án này nữa”.
Lâm Chính cũng không nhượng bộ, đáp trả.
“Được thôi, ai sợ ai chứ! Các người lợi hại như vậy, các người xử lý dự án này đi, tôi không xen vào nữa”.
Lý Nông Yến không hề hoảng loạn, phất tay rời đi.
“Chị Lý, chị Lý, chị bớt giận”.
Lúc này, Tô Nhu vội vàng đứng dậy, kéo giữ Lý Nông Yến, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, đừng gây chuyện, chị Lý là giáo sư của học viện kinh tế Long Quốc, nhưng vì chăm sóc cho con gái nên mới bỏ công việc đãi ngộ tốt ở bên đó về Giang Thành. Em phải tốn nhiều công sức mới mời được chị ấy về phụ trách dự án này, sao anh lại đuổi người ta đi?”.
Nghe lời này, Lý Nông Yến âm thầm nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Chị ta biết Tô Nhu sẽ không nỡ để mình ra đi.
Trong mắt Tô Nhu, chị ta là nhân tài hiếm có, có thể ở lại làm việc cho Quốc tế Duyệt Nhan là may mắn của Tô Nhu.
Trong công việc kiếm chút lợi ích cho mình thì có là gì? Chỉ cần dự án có thể thành công, Tô Nhu sẽ nhận được nhiều hơn, đương nhiên cô sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng Lý Nông Yến không biết tính của Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, bảo thư ký đi lấy hóa đơn tháng này, nhanh chóng xem qua.
Chẳng lâu sau, anh đặt hóa đơn xuống, bình tĩnh nói: “Tiểu Nhu, điều tra rõ rồi. Xem ra Trưởng phòng Lý của chúng ta không những lừa mọi người mà con ăn tiền hoa hồng”.
Vẻ mặt Lý Nông Yến vô cùng khó coi, chị ta hung dữ trừng Lâm Chính, sau đó quay đầu tức giận nói: “Chủ tịch Tô, Quốc tế Duyệt Nhan có được ngày hôm nay không thiếu sự nỗ lực của cô. Nhưng tôi phải nói cô biết, nếu cô tiếp tục để người chồng vô dụng của cô nhúng tay vào thì chưa nói dự án này sẽ bỏ dở, mà công ty sớm muộn cũng sẽ tiêu tùng! Tôi để lời lại đây, không tiếp các người nữa”.
Nói xong, chị ta hất tay Tô Nhu ra, sau đó rời đi.
“Chị Lý! Chị ở lại đã! Chị Lý!”.
Tô Nhu sốt ruột hét lên.
Nhưng không có ích gì.
Dường như Lý Nông Yến đã quyết tâm rời đi.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Lý Nông Yến, bây giờ mới đi, không cảm thấy muộn rồi sao?”.
Lý Nông Yến ra đến cửa chợt dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng hỏi: “Cậu có ý gì?”.
“Cô lợi dụng chức vụ mưu lợi riêng, dính dáng đến tội chiếm đoạt. Hơn nữa, tôi nghi ngờ cô đã bán thông tin của công ty cho người khác, tôi sẽ báo cảnh sát điều tra chuyện này! Bây giờ cô đi e là không dễ như vậy!”.
Lâm Chính gõ nhịp lên mặt bàn, bình tĩnh nói.
“Cậu nói cái gì?”.
Lý Nông Yến sắc mặt trắng bệch.
Những người phụ trách khác cũng kinh ngạc.
Có ai ngờ Lâm Chính lại chơi lớn như vậy.
Chương 4394: Loại bỏ sâu mọt
Qua cầu rút ván!
Thấy Lý Nông Yến bị Lâm Chính đẩy đến đường cùng, những người phụ trách khác cũng đứng ngồi không yên.
Bọn họ vội vàng lên tiếng.
“Chủ tịch Tô, Phó chủ tịch Lâm nói vậy là có ý gì? Không cần phải làm đến mức đó chứ?”.
“Nếu chị Lý có chuyện gì, làm sao dự án có thể tiến hành tiếp được?”.
“Nếu dự án bị treo, chúng ta vi phạm hợp đồng, e là có bán hết tài sản cũng không bồi thường nổi”.
“Chủ tịch Tô, vào thời khắc quan trọng thế này không thể xảy ra hỗn loạn được!”.
Bọn họ thay nhau khuyên nhủ, hết mức tha thiết.
Tô Nhu lại không hiểu tình hình được sao?
Cô nhìn Lâm Chính, vẻ mặt khó coi.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Tiểu Nhu, dự án lớn như vậy chắc chắn không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào. Anh đề nghị không những đuổi Lý Nông Yến mà hãy đuổi hết những người này đi! Bọn họ không thích hợp nhận dự án này!”.
“Cậu nói gì?”.
“Phó chủ tịch Lâm! Cậu thật quá đáng!”.
“Đuổi hết chúng tôi đi? Cậu muốn công ty sụp đổ hay sao?”.
“Chúng tôi cống hiến cho công ty, nhẫn nhục chịu khó, vợ chồng các người lại đối xử với chúng tôi như vậy?”.
Bọn họ nổi giận quát mắng, tiếng oán trách vang lên.
“Mọi người, xin chớ nóng vội!”.
Tô Nhu toát đầy mồ hôi, hơi hoảng loạn.
Những người này đều là cấp cao của công ty, cán bộ chủ chốt của dự án này, nếu bọn họ không làm nữa, dự án này chắc chắn sẽ bỏ dở.
Nếu chủ dự án khởi tố Tô Nhu vi phạm hợp đồng, Tô Nhu sẽ tiêu đời.
Nhưng Lâm Chính lại không quan tâm, nói rành mạch rõ ràng.
“Cống hiến cho công ty, nhẫn nhục chịu khó? Các vị, có phải các vị đánh giá cao bản thân quá không? Chưa nói tới trong bản báo cáo của Giám đốc Vương đầy kẽ hở, đâu đâu cũng nhìn ra sai sót, chỉ riêng báo cáo mà thư ký bên này mang đến đã có thể dễ dàng nhìn ra các người đã động tay động chân”.
Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc, nói: “Đừng nghĩ Chủ tịch Tô của các người không biết gì, thật ra cô ấy biết rõ nhưng vì dự án, cô ấy đã lựa chọn mắt nhắm mắt mở, bấm bụng nhẫn nhịn. Tôi thì khác, trong mắt tôi không được phép có một hạt cát nào, sai thì phải nhận, phạt đòn thì phải đứng thẳng. Các người đã giở trò trong này, tôi sẽ đuổi hết các người ra khỏi dự án và truy cứu trách nghiệm của tất cả các người!”.
“Cậu, cậu…!”.
“Hay lắm! Tên họ Lâm kia, cậu đã muốn hủy Tập đoàn Duyệt Nhan, hủy đi tâm huyết bao nhiêu năm qua của Chủ tịch Tô thì tôi cho cậu toại nguyện! Tôi không cần công việc này nữa! Chúng ta gặp nhau ở tòa!”.
Lưu Hân, người phụ trách phòng marketing, đứng dậy, quăng thẻ nhân viên lên bàn.
“Tôi cũng không làm nữa!”.
“Chủ tịch Tô, cô không thể trách chúng tôi, là do chồng cô ức hiếp người quá đáng!”.
“Chủ tịch Tô, nếu cô thật sự muốn tốt cho công ty thì đuổi chồng cô ra khỏi công ty đi. Bằng không, có cậu ta ở đây thì không có chúng tôi!”.
Bọn họ tức giận lên tiếng, từng người ném thẻ nhân viên xuống, tức giận rời ghế.
“Mọi người, mọi người!”.
Tô Nhu sốt ruột, vội vàng đứng dậy hô gọi.
Nhưng không ai quan tâm, tất cả rời khỏi phòng họp.
Lâm Chính yên lặng quan sát tất cả.
“Chủ tịch Tô, cô là người rất ưu tú, nhưng lại cưới một người vô dụng tự đại như vậy, đó là bất hạnh của cô! Cô kết hôn với người như vậy đúng là mù con mắt, nếu tôi là cô thì chi bằng đi tìm Louis còn hơn tên vô dụng này gấp mấy lần!”.
Lý Nông Yến cười lạnh nhạt, quay người rời khỏi phòng họp.
Phòng họp rộng lớn chỉ còn lại thư ký và vài thành viên nòng cốt.
Tô Nhu ngẩn người, cuối cùng thở dài, ngồi xuống ghế.
Cô vốn tưởng Lâm Chính sẽ có hành động nào đó gây bất ngờ cho cô, tưởng thay đổi những năm qua Lâm Chính đã trưởng thành hơn.
Không ngờ anh nói vài ba câu đã đuổi hết đội ngũ mà cô vất vả dựng nên.
“Lâm Chính, lần này công ty không sống nổi rồi!”.
“Anh giúp em loại bỏ sâu mọt trong công ty không phải rất tốt sao? Sao lại không sống nổi?”.
Lâm Chính cười nói: “Em liên hệ với phòng pháp chế khởi tố bọn họ, chắc chắc bọn họ đã nhận lợi ích từ Louis, vớt được không ít món hời từ trong này, phải bắt bọn họ ói hết ra!”.
“Khởi tố?”.
Tô Nhu đỡ trán, đau khổ nói: “Bây giờ những người đó đi rồi, một chồng việc không ai xử lý, dự án không tiến hành được, em sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích của chủ dự án. Nếu làm lỡ thời gian thi công, bọn họ khởi tố em, sợ là em phải vào tù mất”.
“Tuyển thêm người không phải được rồi sao?”.
“Tuyển thêm? Đâu dễ như vậy, anh nghĩ nhân tài ưu tú là rau dại bên đường à?”.
“Em không tuyển thì sao biết có nhân tài hay không?”.
Lâm Chính cười đáp, sau đó nói với trưởng phòng nhân sự: “Hãy đăng tin tuyển dụng, điều kiện đãi ngộ tốt một chút”.
“Vâng, phó chủ tịch”.
Tô Nhu muốn nói gì đó, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, không nói nữa.
Chương 4395: Mê hoặc
Buổi họp kết thúc, Lâm Chính chuẩn bị cùng Tô Nhu đi ăn tối. Nhưng lúc này Tô Nhu nào còn tâm trạng ăn uống nữa. Cô bảo Lâm Chính gọi độ ăn ngoài rồi ở lại công ty tăng ca.
Đám người Lý Nông Yến rời đi, để lại cả đống rắc rối. Dù có tìm người thay thế vị trí của bọn họ trong đêm thì cũng cần có người tổng hợp nội dung công việc.
Lâm Chính thấy vậy đành bất lực rời đi.
Ra khỏi công ty, Lâm Chính lập tức gọi điện cho Mã Hải điều tra xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ngoài ra anh còn bảo Từ Thiên điều tra lai lịch của Louis.
Vô duyên vô cớ người này lại tới Giang Thành đòi hợp tác một hạng mục lớn như vậy với Tô Nhu thì sao Lâm Chính có thể không nghi ngờ cho được?
Huống hồ hạng mục này lên tới cả trăm tỉ tệ mà Louis kiểm soát là chính nếu không với thực lực của Tô Nhu thì sao cô có thể làm gì được.
Bánh đâu dễ ăn như thế. Chắc chắn đối phương có ý đồ.
Lâm Chính đứng bên đường, chuẩn bị bắt xe tới học viện. Nhưng đúng lúc này một chiếc Lamborghini màu đỏ dừng ngay đó. Một cô gái xinh được với mái tóc vàng thò đầu ra: “Ê anh chàng đẹp trai, có biết quán bar Đạo Mạn Diệu ở đâu không?”
“Không biết”, Lâm Chính đáp.
Cô gái giật mình nhưng mỉm cười: “Vậy anh có muốn cùng tôi tới đó uống một ly không nào?”
Lâm Chính khẽ chau mày sẽ đó cúi người nhìn vào trong xe cô gái: “Louis bảo cô tới à?”
Cô gái khựng người nheo mắt: “Sao anh biết?”
“Bởi vì trên người cô có mùi của anh ta”, Lâm Chính nói.
Cô gái im lặng sau đó đôi mắt ánh lên cảnh giác nhưng vẫn không từ bỏ mà chỉ chớp mắt quyến rũ: “Vậy anh có dám đi với tôi không?”
Lâm Chính không nói nhiều chỉ mở cửa xe ngồi vào. Tina thấy vậy thì cười lạnh lùng rồi đạp chân ga rời đi.
Chiếc xe nhanh chóng tới quán bar mới mở. Nhìn thấy Tina bước vào thì anh lập tức hiểu ra chắc chắn nơi này là của Louis.
“Hai ly blue lover nhé, tôi muốn mời hoàng tử một ly”, Tina dựa vào quầy ba nói giọng quyến rũ
Người bartender liếc nhìn Tina bằng vẻ thẻm thuồng sau đó lắc rượu.
Lâm Chính châm một điếu thuốc: “Trông cô khá lắm, xem ra Louis cũng không phải dạng vừa, tôi không biết Giang Thành có gì hấp dẫn mà khiến các người từ xa xôi chạy tới như vậy. Nói cho tôi biết, các người tới Giang Thành, tiếp cận vợ của tôi là vì mục đích gì?”
“Hoàng tử điện hạ, chúng ta không thể uống rượu được sao. Nói những chuyện đó làm gì? Hay là anh thấy tôi không hấp dẫn bằng vợ anh?”
Tina ép sát người vào Lâm Chính, những ngón tay dài sờ lên ngực anh, mùi hương nước hoa xộc lên mũi anh. Thế nhưng Lâm Chính không hề có cảm giác, anh chỉ nhìn cô ta chăm chăm
Tina không chịu từ bỏ. Cô ta cũng được coi là kẻ lão làng. Những kẻ kéo váy cô ta cũng phải cả trăm người rồi.
Thế nhưng cô ta chưa từng gặp ai như Lâm Chính. Gã này không hề đơn giản. Cô ta chau mày.
Lúc này hai ly rượu được đẩy tới. Tina nheo mắt, nhận lấy một ly khẽ lắc. Một lớp bột từ móng tay cô ta rơi xuống, sau đó cô ta đẩy cốc tới trước mặt Lâm Chính và cầm cốc của mình lên.
“Cheers”.