Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3561: Thực lực đáng sợ

Đãng Thiên Nhai giống như thần linh đứng giữa trời cao, rồng bạc bay múa, mỗi lần xoay tròn sẽ hất tung một loạt người.

Đám người Bách Độc lão nhân, Cổ Thiếu Hùng ngồi không yên, hét lên xông về phía Đãng Thiên Nhai.

Các kiểu tấn công hung ác tàn độc.

Bọn họ đều dùng đòn mạnh nhất của mình.

Đối phó với cao thủ cấp bậc đó mà dám nương tay giấu chiêu thì chẳng khác nào chờ chết!

Đối diện với đòn tấn công của bọn họ, Đãng Thiên Nhai lại không có vẻ gì hoảng loạn.

Bất kể là châm bạc hay là khí độc đều không có tác dụng gì đối với hắn.

Cứ mỗi cây châm bạc đánh tới, Đãng Thiên Nhai lại nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy, sau đó ném tất cả châm bạc ngược trở về.

Khí độc thì càng nực cười.

Dù khí độc của Bách Độc lão nhân đích thân phóng ra hoàn toàn che phủ Đãng Thiên Nhai, nhưng hắn vẫn không tổn hại gì, không hề bị khí độc ảnh hưởng.

Xem đến đó, mọi người đều suy sụp.

“Khoảng cách quá lớn! Chúng ta nhiều người như vậy cũng khó mà gây áp lực cho hắn, e là tiếp tục chiến đấu cũng khó mà thắng được!”.

“Phải làm sao đây?”.

“Chuyện đến nước này chỉ đành từ bỏ Thiên Sinh Đao thôi!”.

Tứ Hải Thánh Nữ nghiến răng, nhìn Thiên Sinh Đao ở dưới đất, dù không cam tâm nhưng vẫn quyết định rời đi.

Nhưng bây giờ muốn đi thì có vẻ không dễ dàng thế nữa.

“Bây giờ muốn đi? E là muộn rồi!”.

Đãng Thiên Nhai cất tiếng.

Tứ Hải Thánh Nữ giật mình, lại thấy Đãng Thiên Nhai khẽ động ngón tay.

Ầm!

Hai con rồng bạc đột nhiên lao ra từ giữa đám đông, lao về phía Tứ Hải Thánh Nữ.

Tứ Hải Thánh Nữ kinh ngạc, vội vàng dùng châm tránh né.

Nhưng chiêu và thế của cô ta chênh lệch rất lớn so với Đãng Thiên Nhai, châm bạc vừa phóng đi đã bị rồng bạc đâm nát tan.

Tứ Hải Thánh Nữ vội vàng tránh sang một bên.

Tuy đã tránh được bản thể của rồng bạc, nhưng khí thế khủng khiếp của con rồng bạc đó vẫn hất tung cô ta.

Rầm!

Tứ Hải Thánh Nữ ngã mạnh xuống đất.

Cô ta lập tức muốn bò dậy.

Vèo!

Một luồng sáng bạc lại bay ra từ ngón tay Đãng Thiên Nhai, bắn vào trong cơ thể của Tứ Hải Thánh Nữ một cách chính xác.

Trong nháy mắt, Tứ Hải Thánh Nữ tê liệt ngã xuống đất, không đứng dậy được nữa.

“Thánh Nữ đại nhân!”.

Người của Tứ Hải Giáo đều chạy tới, nhưng vừa đến gần Tứ Hải Thánh Nữ, cơ thể người nào người nấy lập tức đóng băng, tan chảy thành vũng máu.

Người ngoài nhìn thấy đều kinh hãi.

Quanh người Tứ Hải Thánh Nữ được bao bọc bởi một lớp khí tức mỏng manh.

Đó là khí tức mà Đãng Thiên Nhai phóng ra.

Lúc này, Tứ Hải Thánh Nữ chẳng khác nào phạm nhân bị nhốt trong lồng giam, chờ đợi phán xử!

Tứ Hải Thánh Nữ sợ tái mặt, vội vàng hét lên: “Đãng thiên tài tha mạng! Đãng thiên tài tha mạng! Tôi biết sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi một mạng, chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẽ đi ngay lập tức!”.

“Tôi đã cho cô cơ hội, lúc trước không đi, bây giờ muốn đi cũng không đi được nữa rồi!”.

Đãng Thiên Nhai lắc đầu, sau đó lại động ngón tay.

Vù!

Một luồng sáng bay tới, bắn thẳng vào giữa hai hàng lông mày của Tứ Hải Thánh Nữ.

Trong nháy mắt, Tứ Hải Thánh Nữ cứng đờ người, giữ nguyên trạng thái lúc trước không nhúc nhích, miệng đang há ra cũng không khép lại được.

Khoảng hai ba giây trôi qua, một trận gió nhẹ thổi tới.

Rắc… Rắc…

Cơ thể Tứ Hải Thánh Nữ như hòn đá dần dần nứt ra, hoàn toàn tan rã, chết ngay tại chỗ.

Đám đông sợ đến mức sởn gai ốc, hồn bay phách lạc.

“Toái Thân Châm?”.

Khuôn mặt Hồng Diên trắng bệch.

Thủ đoạn tàn ác như vậy làm tất cả mọi người ở đây đều run sợ.

Trong thoáng chốc, không ai dám nhắm tới Thiên Sinh Đao nữa.

Nếu nói trước kia Đãng Thiên Nhai chưa xuất hiện, bọn họ cảm thấy vẫn còn hi vọng, các thế tộc đều có thể thử vận may. Bây giờ Đãng Thiên Nhai thể hiện ra thực lực tuyệt đối, chút hi vọng trong lòng bọn họ cũng bị dập tắt.

Thực lực chênh lệch quá lớn.

Cách nhau cả một tầng trời!

“Đi!”.

Lúc này, Cổ Thiếu Hùng không do dự nữa, lập tức quát lớn một tiếng, dẫn người chạy đi.

Những người khác thấy vậy cũng chạy tứ tán.
Chương 3562: Tha mạng?

Trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ tham niệm, quỷ kế, ám chiêu đều vô ích.

Đãng Thiên Nhai giống như một ngọn núi lớn đè lên đỉnh đầu bọn họ.

Đây là tồn tại vượt trên bọn họ, là cao thủ đứng độc lập giữa đám đông.

Người này xuất hiện đã cắt đứt mọi ý nghĩ của bọn họ về Thiên Sinh Đao.

Bây giờ Đãng Thiên Nhai đã nổi giận, bọn họ không dám chậm trễ, thi nhau chạy trốn.

Nhưng sao Đãng Thiên Nhai có thể để bọn họ chạy trốn như vậy?

“Không chạy được đâu, từ bỏ cả đi”.

Đãng Thiên Nhai lắc đầu, chuyển động ngón tay.

Vèo!

Rồng bạc bằng châm thích đáng sợ nhanh như chớp xuyên qua người Nông Thiên Hạo, cao thủ của Phạn Âm Chiến Các đang chạy trốn.

Nông Thiên Hạo hầu như không có cơ hội để giãy giụa, giữa trán xuất hiện một lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay, sau đó da thịt xung quanh lỗ nhỏ bắt đầu thối rữa, hơn nữa loại biến hóa này nhanh chóng lan ra khắp toàn thân Nông Thiên Hạo.

Từ đầu tới cuối chỉ mất ba giây, cả người Nông Thiên Hạo đột nhiên bay là là xuống đất.

Đúng!

Bay là là xuống đất!

Mọi người mở to mắt kinh hãi, bấy giờ mới phát hiện Nông Thiên Hạo chỉ còn giống như một tờ giấy.

Máu thịt, nội tạng, xương cốt trong người hắn đều hóa thành máu, chết vô cùng thê thảm.

“Hả?”.

Cổ Thiếu Hùng tái mặt, biết rõ cứ liều mạng chạy trốn như vậy sẽ chỉ bị Đãng Thiên Nhai giết chết, lập tức quay đầu hét lên: “Các người mau che chở cho tôi rút lui! Che chở tôi rút lui!”.

Người của Cổ Xuyên Sơn mặt trắng bệch, sợ hãi tột độ.

Che chở cho Cổ Thiếu Hùng rút lui?

Thế thì có khác nào hiến dâng mạng mình?

Ngay cả những cao thủ đáng sợ như Tứ Hải Thánh Nữ, Nông Thiên Hạo còn không đỡ nổi một chiêu trước mặt Đãng Thiên Nhai, đám người họ lên thì chẳng khác nào bia đỡ đạn.

“Khốn nạn! Các người còn ngây ra đó làm gì? Xông lên cho tôi!”.

Cổ Thiếu Hùng thấy thuộc hạ mình hoảng sợ đứng sững tại chỗ thì đột nhiên nổi giận, liên tục gào lên.

Nhưng lần này đám thuộc hạ không quan tâm đến hắn, ai cũng ôm đầu bỏ chạy.

“Các người…”.

Cổ Thiếu Hùng nổi giận đùng đùng, nhưng bây giờ không phải lúc tính sổ bọn họ.

Hắn cắn răng, chui vào trong đám đông bên dưới, định trà trộn vào dòng người mà trốn khỏi đây.

Nhưng Đãng Thiên Nhai đứng trên không trung sao có thể không nhìn thấy hắn?

“Vô tri, ngu xuẩn”.

Đãng Thiên Nhai lắc đầu, thản nhiên nói: “Ai không muốn chết thì tránh xa Cổ Thiếu Hùng ra một chút”.

“Đừng giết tôi!”.

“Mau chạy đi!”.

Dòng người lập tức tách ra.

Xung quanh Cổ Thiếu Hùng đang trốn lập tức biến thành vùng đất trống.

“Hả?”.

Cổ Thiếu Hùng đang muốn chui vào đám đông chợt cứng đờ người.

Hắn ngơ ngác nhìn đám đông xung quanh tản ra, sắc mặt trắng bệch, đầu kêu ong ong.

Hắn biết mình không thoát được nữa, lập tức quay người quỳ xuống, dập mạnh đầu xuống đất.

“Đãng thiên tài! Tha mạng! Cầu xin anh tha cho tôi một mạng… Chỉ cần anh không giết tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được!”.

Cổ Thiếu Hùng run rẩy xin tha, không còn bộ dạng hiên ngang trước kia.

Mọi người nhìn thấy trong lòng đầy cảm khái.

Xoẹt!

Một giây sau, cây châm thích lóe lên ánh sáng bạc xuyên thủng đỉnh đầu Cổ Thiếu Hùng.

Cổ Thiếu Hùng đang không ngừng dập đầu lập tức khựng người, mắt trừng to như chuông đồng.

Hắn gian nan ngẩng đầu lên, tay run run chỉ vào Đãng Thiên Nhai, còn muốn nói gì đó.

Rầm!

Đầu hắn bỗng chốc nổ tung.

Vật thể màu trắng đỏ văng tung tóe trên mặt đất, sau đó thi thể không đầu chậm rãi ngã xuống.

Hiện trường vô cùng yên ắng.

Vô số người nhìn sững.

Tim bọn họ như ngừng đập vào thời khắc này…
Chương 3563: Lấy gì đòi giết tôi?

Nông Thiên Hạo, Tứ Hải Thánh Nữ, Cổ Thiếu Hùng.. . đều là những nhân vật làm mưa làm gió trong vực Diệt Vong, đều là những cường giả tối cao của thế tộc bá chủ.

Nhưng gặp phải thiên tài hạng bốn, bọn họ lại bất lực, yếu đuối.

Thật ra cũng không phải không thể chiến đấu với Đãng Thiên Nhai, mà vì lúc trước chém giết một trận, khí kình tiêu hao quá lớn, trạng thái cực kỳ kém, cho nên không còn sức lực để đánh trả Đãng Thiên Nhai.

Nếu một đám cao thủ kết hợp lại, chưa chắc không thể đánh với Đãng Thiên Nhai một trận.

Nhưng mọi người không đồng lòng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, bây giờ đại nạn sắp xảy ra, mọi người đều tháo chạy thì chống đỡ kiểu gì đây?

Hồng Diên trợn to mắt, run rẩy chạy về phía sau.

Trước mắt, vô số cường giả đã chết chỉ còn lại cô ta và Bách Độc lão nhân.

Bách Độc lão nhân này rất thông minh, ông ta không lựa chọn chạy trốn, mà thay đổi khuôn mặt và trốn trong đám đông.

Hiện trường hỗn loạn, mọi người chạy tứ phía, nếu muốn tìm được Bách Độc lão nhân trong đám đông như vậy cũng không dễ dàng.

"Toàn bộ đứng lại hết cho tôi!"

Chỉ nghe một tiếng quát to của Đãng Thiên Nhai.

Không ít người đang chạy trốn đều dừng bước.

Nhưng vẫn có người chạy trốn ra ngoài như phát điên.

Đãng Thiên Nhai cũng không khách khí, vung tay giết chết bọn họ.

Trong chớp mắt hơn mười người bị mất mạng tại chỗ.

Những người còn lại thấy vậy, vội vàng đứng lại.

"Ngoan ngoãn nghe lời thì không cần phải chết, nếu còn dám không nghe theo mệnh lệnh của tôi, kết cục của những người này chính là kết cục của các người”, Đãng Thiên Nhai nói một cách lạnh nhạt.

Mọi người vội vàng dừng lại, rối rít quỳ xuống đất, dập đầu với Đãng Thiên Nhai.

"Bọn tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của thiên tài Đãng!"

"Xin thiên tài Đãng tha mạng... Tha mạng...”

Âm thanh run rẩy bên tai không dứt.

Đãng Thiên Nhai không để ý đến những người này, hai mắt của hắn chỉ thờ ơ nhìn những người trên mặt đất.

Một lát sau, hắn ta đột nhiên chú ý tới cái gì đó, cười khinh miệt: "Bách Độc lão nhân, kỹ thuật ngụy trang của ông, thực sự vụng về!"

Nói xong, hắn lao thẳng đến.

"A!"

Bách Độc lão nhân đang ẩn núp trong đám người bị phát hiện, bỗng phát ra tiếng gầm thét, tỏa ra lượng lớn khói độc, bao phủ Đãng Thiên Nhai, trong làn khói độc, còn xen lẫn lượng lớn châm độc đáng sợ, dưới sự che chắn của khói độc khó mà thấy rõ.

Nhưng Đãng Thiên Nhai thản nhiên không sợ, lao thẳng vào khói độc, hai cây châm bạc nhanh chóng bay ra từ người hắn, cố gắng xua tan khói độc và châm độc ẩn giấu trong bên trong.

"Chết đi!"

Đãng Thiên Nhai lao từ trên không xuống, một tay thành đao, hung hăng bổ về hướng Bách Độc lão nhân.

Bách Độc lão nhân trợn to hai mắt, dường như bị sự uy hiếp của đòn tấn công này dọa sợ, cả người không thể cử động được.

Roạt!

Tiếng động lạ truyền ra.

Bàn tay đao của Đãng Thiên Nhai chém Bách Độc lão nhân làm hai phần.

Những người xung quanh vô cùng kinh hãi.

Nhưng một giây sau.

Xì!

Sau lưng Đãng Thiên Nhai, đột nhiên xuất hiện một bóng đen, tay cầm cây con dao găm hung hăng đâm vào lưng hắn ta.

Mọi người trợn mắt mồm há hốc.

Khi nhìn lại,thật bất ngờ đó là Bách Độc lão nhân!

Thì ra người trước đó chỉ là giả.

"Bị lừa rồi nhỉ? Đãng Thiên Nhai! Mặc dù thủ đoạn của cậu rất xuất sắc, nhưng cậu quá ngây thơ, tôi chẳng qua chỉ giở một thủ đoạn nhỏ mà cậu đã bị trúng kế! Ha ha ha ha, chết đi!"

Nói xong, Bách Độc lão nhân đột nhiên xoay con dao găm, một lượng lớn độc khí toát ra từ trong người ông ta, dọc theo con dao găm đi vào trong cơ thể Đãng Thiên Nhai.

Nhưng giây tiếp theo.

Vèo!

Đãng Thiên Nhai đột nhiên xoay người, hắn dùng cơ thể bẻ gãy con dao găm, một tay túm lấy cổ của Bách Độc lão nhân, một tay nhấc bổng lên.

"Cái... gì?"

Bách Độc lão nhân bỗng nhiên trợn to hai mắt, nhìn Đãng Thiên Nhai một cách chấn động.

"Mánh khóe nhỏ như vậy mà cũng muốn giết tôi ư? Ông lão thối tha, ông cho rằng tôi quá ngây thơ sao? Chỉ dựa vào mánh khóe này mà đòi hả?"

Nói xong, Đãng Thiên Nhai giơ bàn tay lên, lao về phía Bách Độc lão nhân.

Lòng bàn tay hắn phát ra ánh sáng xanh ngọc, nhẹ nhàng chập chờn, vô cùng thần kỳ.

Nhưng Bách Độc lão nhân nhìn thấy ánh sáng đó lại trợn tròn mắt.

"Cơ thể Vĩnh Sâm?"

"Độc của ông, còn không mạnh bằng năng lực tự hồi phục của tôi, ông lấy gì để giết tôi?"

Đãng Thiên Nhai lạnh lùng nói, sau đó bỗng nhiên phát lực.

Soạt!

Đầu của Bách Độc lão nhân bị chém lìa khỏi cổ.
Chương 3564: Anh chính là người ngoại vực kia à?

Cơ thể Vĩnh Sâm!

Không ai ngờ được rằng, cơ thể của Đãng Thiên Nhai lại là loại cơ thể thần kỳ mạnh mẽ.

Thế nào gọi là cơ thể Vĩnh Sâm?

Đây là loại cơ thể có khả năng tự chữa lành vết thương rất mạnh.

Nó không cần dựa vào ngoại vật hoặc kình khí để hồi phục thân xác, sức sống mãnh liệt của chính nó có thể nhanh chóng chữa lành mọi vết thương.

Con dao găm của Bách Độc lão nhân đã cắm vào một nửa, thậm chí còn có một nửa lưỡi dao còn cắm vào trong thịt của hắn, nhưng không đến mười giây, một nửa lưỡi dao đã bị ép ra rơi xuống đất, vết thương bị đâm đã bằng phẳng không hề hấn gì, khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Những người xung quanh há hốc mồm, không nói nên lời.

Hồng Diên càng tuyệt vọng, trong lòng bi thương.

Cô ta biết, mình hoàn toàn không còn đường sống.

Bây giờ chạy trốn là chết.

Xin tha cũng chết!

Phản kháng? Vậy sẽ chết thảm hại hơn!

Hồng Diên chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, trong mắt cô ta toàn là sự kinh hãi và tuyệt vọng.

Đúng như dự đoán.

Sau khi giải quyết xong Bách Độc lão nhân, ánh mắt của Đãng Thiên Nhai lập tức nhìn về phía cô ta.

"Không... Không... đừng mà...”

Môi Hồng Diên run rẩy, kinh hoảng lui về phía sau.

Thiên tài Đãng cười nhạt, hắn đi tới.

Hồng Diên không ngừng lui về phía sau, cả người run rẩy.

Bây giờ không làm gì được nữa.

Cô ta chỉ có thể bị bao trùm trong nỗi sợ Đãng Thiên Nhai, từ từ chờ chết.

"A?"

Đột nhiên, Hồng Diên lảo đảo, không cẩn thận ngã ra sau.

Lúc cô ta phản ứng lại, mới phát hiện một tên thanh niên đang ngồi xếp bằng bên cạnh.

Dường như cô ta đã lùi trúng người thanh niên này, bị anh làm trật chân té ngã.

"Hả?"

Thanh niên này chính là Lâm Chính đang từ từ mở mắt, nhìn Hồng Diên một cách kỳ quái.

Hông Diên còn muốn nói gì đó.

Đãng Thiên Nhai đã đi đến rất gần.

Nỗi sợ hãi kinh khủng khiến cô ta ngay cả dũng khí để đứng lên cũng không có.

Trong tuyệt vọng, cô ta chỉ có thể hét lên với Lâm Chính bên cạnh bằng giọng run rẩy: "Cứu... Cứu tôi...”

Lâm Chính hơi nghi hoặc, nhìn Hồng Diên, lại nhìn Đãng Thiên Nhai, bình tĩnh hỏi: "Người này là ai?"

"Thiên tài hạng bốn Đãng Thiên Nhai! Nhóc con, nếu cậu không muốn chết thì mau chạy đi!"

Ông hai Dục bên cạnh lập tức lui ra rất xa, giọng phát run nói.

"Thiên tài hạng bốn ư?"

Lâm Chính khá bất ngờ.

Sao hắn lại tới đây?

Lâm Chính vừa nuốt Băng Thăng Hoa Đan do tự mình luyện chế, rơi vào trạng thái nhập thần ngắn ngủi, nên không chú ý đến hành động vừa nãy của Đãng Thiên Nhai.

Nhưng nhìn xác chết vương vãi khắp nơi và tình cảnh chết thảm của đám cường giả bá chủ kia, Lâm Chính biết người này nhất định không đơn giản.

Lâm Chính hướng mắt nhìn khoảng đất trống bên cạnh, khẽ nhíu mày.

Trên khoảng đất trống, Thiên Sinh Đao cắm trên mặt đất.

Xung quanh đều là người.

Nhưng... không một ai dám lấy!

Điều này cũng đã rất rõ ràng.

Một người trấn áp toàn hiện trường sao?

Lâm Chính khẽ nhíu mày.

Thực lực của thiên tài hạng bốn này e rằng không phải là người mà những người cấp bậc như Thần Cung Thương, Độc Cô Vấn có thể so sánh.

Không dễ đối phó.

Nhưng Lâm Chính không muốn từ bỏ Thiên Sinh Đao.

Sở dĩ anh tham gia cuộc thi là vì muốn tìm cách chống lại Thiên Thần Điện.

Thiên Sinh Đao chắc chắn là một thứ vũ khí giết người.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu, bước thẳng về phía Thiên Sinh Đao.

Tim mọi người đập rất nhanh, trố mắt đứng nhìn.

"Hả?"

Đãng Thiên Nhai liếc mắt, nhìn Lâm Chính một cách đầy hứng thú.

Mãi đến khi Lâm Chính đến trước Thiên Sinh Đao, mới lên tiếng.

"Không nên tùy tiện rút thanh đao đó lên, nếu không, kết cục của anh e rằng sẽ rất thê thảm”.

Lâm Chính quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Thanh đao này là của tôi”.

"Của anh ư?"

Đãng Thiên Nhai sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lặng lẽ quan sát Lâm Chính.

"Anh chính là người vực ngoại kia à?"
Chương 3565: Giết hết thì có gì không được?

“Đãng thiên tài, chính là hắn!”.

“Chính người ngoại vực đó đã đánh bại Thần Cung Thương, đánh bại Độc Cô Vấn, giành hạng nhất cuộc thi!”.

“Đãng thiên tài, xin hãy mau chóng giết hắn rửa mối nhục cho vực Diệt Vong chúng ta!”.

“Mong Đãng thiên tài ra tay!”.

Một vài người nhìn thấy vậy vội vàng quỳ xuống, chắp tay nói.

Đãng Thiên Nhai liếc nhìn những người kia, khinh thường nói: “Một lũ vô năng, không thể giết chuột nhắt ở ngoại vực mà chỉ biết ở đây kêu gào? Sao lúc tôi không ở đây, không thấy các người chém giết hắn bảo vệ tôn nghiêm của vực Diệt Vong? Một đám tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy, tôi rất ghét loại người như vậy. Mỗi người tự tát một trăm cái, sau đó cắt lưỡi đi!”.

“Hả?”.

Bọn họ kinh ngạc biến sắc, sững sờ nhìn Đãng Thiên Nhai.

Bọn họ chỉ muốn lấy lòng Đãng Thiên Nhai, nhân cơ hội nói vài câu tốt đẹp, đâu ngờ lại có kết quả này?

“Thế nào? Còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ… muốn tôi ra tay?”.

Đãng Thiên Nhai lạnh lùng nói.

Bọn họ không thể làm trái, ai cũng khóc lóc, cầm dao cắt lưỡi.

Khi lưỡi vừa rơi xuống, Đãng Thiên Nhai chuyển động ngón tay.

Vèo vèo vèo…

Vài khí tức bắn vào miệng bọn họ.

“Ư…”.

Những người đó lập tức bụm miệng, không ngừng lăn lộn dưới đất.

Người bên cạnh thấy vậy đều kinh hãi.

“Chuyện gì thế?”.

“Lưỡi bọn họ bị dính Tử Sát Long Khí, nếu không thể xóa bỏ thì cả đời này không thể chữa lành”.

“Cái gì?”.

Bọn họ kinh ngạc tái mặt, ai cũng ngây ra như phỗng, nói không nên lời.

Đãng Thiên Nhai đi đến chỗ Lâm Chính.

Biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, trên người không có chút khí kình nào tràn ra, hoàn toàn không giống người vừa mới dọa sợ hàng phục đám đông, buộc mười mấy người phải cắt lưỡi.

“Tôi cần một thứ của anh, hi vọng anh có thể thành thật giao ra”.

Đãng Thiên Nhai đi đến trước mặt Lâm Chính, sau đó đưa tay ra, thản nhiên nói.

“Giao ra? Giao Thiên Sinh Đao sao? Tôi đã nói rồi. Nó là của tôi, sao tôi có thể đưa cho anh?”.

“Không không không, anh hiểu lầm rồi, tôi không muốn lấy Thiên Sinh Đao, tôi muốn lấy… đầu của anh”, Đãng Thiên Nhai bình tĩnh nói.

“Ồ?”.

Lâm Chính thản nhiên nhìn hắn, cũng hiểu được ý của hắn, gật đầu đáp: “Vậy thì anh phải tự mình lấy rồi!”.

“Nếu anh tự sát thì có thể dứt khoát nhanh gọn một chút. Còn để tôi ra tay, anh sẽ sống không bằng chết”, Đãng Thiên Nhai nói. Mặc dù ngoài mặt hắn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt lại chứa đựng sự chán ghét và khinh thường.

Hiển nhiên, hắn là người của vực Diệt Vong chính gốc.

Từ trong xương cốt hắn luôn xem thường ngoại vực, chưa bao giờ coi trọng.

Đó không phải sự đánh giá đối với côn trùng sâu bọ, đó là sự đánh giá đối với cát bụi. Trong mắt hắn, ít nhất côn trùng còn có sinh mệnh, mà lũ vô dụng của ngoại vực thì không là gì cả.

“Vậy thì anh ra tay đi, tôi muốn xem xem, anh định làm tôi sống không bằng chết như thế nào”.

Lâm Chính quan sát Thiên Sinh Đao, sau đó cắm nó xuống mặt đất, bình thản nói.

“Thú vị thật”.

Đãng Thiên Nhai hơi bất ngờ.

Hắn không ngờ kẻ ngoại vực này lại dám thách thức hắn.

Nhưng như vậy thì hắn càng mong chờ xem vẻ mặt khi bị lột da rút gân của kẻ ngoại vực này sẽ như thế nào.

“Thần y Lâm!”.

Lúc này, Ái Nhiễm lao ra khỏi đám đông, chắn ngang trước mặt anh.

“Ái Nhiễm, sao cô lại ra đây?”.

Lâm Chính nhíu mày.

“Thần y Lâm, Đãng Thiên Nhai không hề tầm thường, anh không thể đấu với hắn, mau rời khỏi đây!”.

Ái Nhiễm sốt sắng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi: “Lúc nãy hắn chỉ dùng một chiêu đã chế ngự Thần Cung Thương, thủ đoạn của hắn thật sự thông thiên triệt địa!”.

Lâm Chính ngẩn ra, ngay sau đó dâng lên nỗi cảm động.

“Cô Ái Nhiễm, cô biết thực lực hắn thông thiên, thủ đoạn tàn nhẫn mà còn chạy tới đây bảo tôi rời đi, xem ra cô thật lòng xem tôi là bạn”.

Ái Nhiễm hơi sửng sốt, ánh mắt có vẻ phức tạp, thở dài đáp: “Tôi chưa bao giờ đối xử với ai như vậy, chỉ là cảm thấy thần y Lâm khá đặc biệt. Dù gì anh cũng là do tôi đưa tới vực Diệt Vong, tôi muốn đưa anh rời khỏi đây một cách bình an!”.

“Bây giờ chúng ta muốn đi cũng không đi được, huống hồ, tôi có thể đi nhưng còn mọi người thì sao? Hắn không phải hạng người nhân từ, hắn đã giết nhiều người như vậy, chắc chắn hắn cũng sẽ giết các cô”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Ái Nhiễm cắn môi, không nói lời nào.

Thật ra từ lâu cô ta đã coi nhẹ sự sống chết của mình.

“Này, anh muốn kéo dài thời gian sao? Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, anh chuẩn bị xong chưa? Đến lúc đừng bảo tôi đánh lén anh! Nếu đồn ra ngoài Đãng Thiên Nhai tôi đánh lén một kẻ ngoại vực thì tôi còn mặt mũi đâu nữa”, Đãng Thiên Nhai liếc nhìn Lâm Chính, nói.

“Anh có thể ra tay bất cứ lúc nào”, Lâm Chính nói.

Vù!

Ngay khi Lâm Chính vừa dứt lời, một tia sáng bạc bay qua.

“Cẩn thận!”.

Ái Nhiễm hét lên, đưa tay định đỡ.

Nhưng thực lực của cô ta làm sao đỡ nổi đòn tấn công của Đãng Thiên Nhai?

Trong lúc mọi người hồi hộp dõi theo, mắt mở to.

Bộp!

Lâm Chính đột nhiên đưa tay chụp lấy tia sáng bạc bay đến, nắm trong tay.

“Cái gì?”.

Mọi người sững sờ.

Đãng Thiên Nhai cũng khẽ nhíu mày.

Chẳng mấy chốc, hắn lại gật đầu, bình tĩnh nói: “Chung quy anh cũng là quán quân cuộc thi, có chút thực lực”.

“Thế nên tôi nghĩ anh mau mau nghiêm túc một chút thì hơn”.

Lâm Chính nói, đẩy Ái Nhiễm ra sau lưng, sau đó nhẹ giọng nói: “Cô đi trước, để tôi đối phó người này”.

“Thần y Lâm, anh thật sự muốn đánh trận này sao? Anh vừa mới tham gia cuộc thi xong, trạng thái không tốt, sao có thể là đối thủ của hắn?”.

Ái Nhiễm vô cùng lo lắng.

Theo cô ta thấy, Lâm Chính hoàn toàn không có chút phần thắng nào.

Nhưng Lâm Chính lại thản nhiên cười nói: “Cô Ái Nhiễm, chúng ta cũng không phải mới quen biết nhau, tôi là người thế nào cô còn không rõ hay sao? Nếu không có gì nắm chắc, sao tôi dám ở lại?”.

“Nhưng…”.

Ái Nhiễm còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

“Không cần lo, tôi đã đánh bại thiên tài xếp thứ bảy Nhiêu Ưng và thiên tài xếp thứ sáu Thần Cung Thương, đương nhiên thiên tài xếp thứ tư cũng phải do tôi giải quyết!”.

“Ha, anh mạnh miệng thật, chẳng lẽ anh muốn giết hết cả bảy thiên tài hay sao?”, Đãng Thiên Nhai khẽ cười.

Nhưng Lâm Chính lại nghiêm túc nói: “Nếu nói vậy, giết hết thì có gì không được?”.

Mọi người rùng mình.

Kẻ ngoại vực này… đang tuyên chiến với bảy thiên tài sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK