Đám người Lâm Tâm Lạc được sắp xếp ở lại Học viện Huyền Y Phái.
Lâm Chính thay quần áo, đi ra ngoài.
Có lẽ cũng sắp đến giờ.
Thật ra cái gọi là đánh cược hoàn toàn là một trò cười.
Lâm Chính thắng, nhà họ Lâm sẽ không thực hiện lời hứa.
Chuyện Sâm Vương trước kia đến bây giờ nhà họ Lâm cũng không trả lời, Lâm Chính không hi vọng gì nữa.
Nhưng đây có thể trở thành một cái cớ, một cái cớ để Lâm Chính chính thức thanh toán với nhà họ Lâm.
Còn Lâm Lâm, đương nhiên Lâm Chính cũng sẽ không bỏ qua!
Khi xưa mẹ anh mất có liên quan rất lớn đến người này, người này ắt phải giết!
Trong mắt Lâm Chính tràn ngập sự dữ tợn, siết chặt nắm đấm.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi”, Lâm Chính hô lên.
Tần Bách Tùng ở bên ngoài đẩy cửa vào.
“Thầy, đến giờ rồi, thầy nên ra rồi!”.
“Được!”.
Lâm Chính sửa sang cổ áo, bước nhanh ra ngoài.
Lúc này, ở sân tập chính giữa Học viện Huyền Y Phái đã kín người.
Người có thể vào được đây đều là người có thân phận cao quý. Người bình thường không thể ngồi ở trong này. Dù sao diện tích cũng có hạn, Lâm Chính phải hạn chế số người.
Nhưng không ít người bên phía truyền thông chính thống vẫn được cho vào.
Thôn Dược Vương muốn làm lớn chuyện này, đương nhiên phải ép buộc Lâm Chính cho những người này vào.
Nhóm người Tần Bách Tùng khăng khăng không đồng ý, nhưng Lâm Chính lại cho phép.
Thế là ở sân tập, các ống kính máy quay nhắm thẳng vào sân đấu rộng lớn bằng phẳng ở chính giữa.
Hình ảnh hiện trường đấu y cũng được các ống kính truyền trực tiếp đến trước hàng trăm triệu màn hình…
Vô số người theo dõi trận đấu lớn này.
Có không ít người của thế gia đại tộc đến hiện trường.
Đại diện của Hiệp hội Y tế Hoa Quốc.
Bồ Tát sống tỉnh Thiên Hành cũng dẫn đệ tử đến hiện trường.
Đại diện của Băng Linh Tông y phái ẩn thế.
Còn có một vài người từ các thế tộc tông môn khác.
Hiện trường vô cùng náo nhiệt.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
Lúc này, không biết là ai hô lên.
Người ở hiện trường nhìn ra phía đường lớn.
Lâm Chính dẫn theo nhóm Tần Bách Tùng, Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch đi tới.
“Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm…”.
Một số người của thế tộc nhỏ đồng loạt đứng dậy, mỉm cười chào Lâm Chính.
Nhưng những thế gia đại tộc thì lại không ai lên tiếng.
Bọn họ chỉ nhìn Lâm Chính với ánh mắt kì lạ.
Có lẽ trong mắt bọn họ, Lâm Chính chỉ là một người chết.
“Thần y Lâm!”.
Lúc này, một nhóm người đứng dậy.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn những người đó, đa số đều lạ mặt, nhưng một trong số họ anh đã từng gặp.
Đó là Quan Uy ở Quan Thành!
“Các ông là?”.
“Thần y Lâm, xin tự giới thiệu tôi là Quan Hùng, anh cả của Quan Uy, cũng là gia chủ của nhà họ Quan ở Quan Thành”, Quan Hùng cúi đầu khom lưng.
“Gia chủ nhà họ Quan? Ông cũng đến rồi à? Nếu đến để đợi tôi thua thì cứ ngồi xuống yên lặng xem là được”, Lâm Chính nói.
“Không không, thần y Lâm, cậu hiểu lầm rồi, nhà họ Quan chúng tôi không phải đến để xem cậu trở thành trò cười, chúng tôi chỉ muốn góp chút sức mọn cho thần y Lâm”, Quan Hùng cười gượng.
“Ồ?”.
Lâm Chính cực kỳ bất ngờ.
“Quan Hùng tin rằng trận chiến này thần y Lâm sẽ thắng!”, Quan Hùng lại chắp tay nói: “Nhà họ Quan tôi đã dẫn người của cả gia tộc đến đây, sẵn sàng nghe theo sự sai phái của thần y Lâm!”.
Lời này khiến mấy người phía Lâm Chính đưa mắt nhìn nhau.
“Gia chủ Quan, em trai ông cũng ở đây, bây giờ ông ta đang chống gậy, suýt trở thành người tàn phế. Ông ta bị như vậy vì lý do gì chắc ông cũng biết, sao ông còn giúp tôi?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Lý do rất đơn giản, Quan Hùng biết thắng lợi sẽ thuộc về giáo chủ Lâm!”, Quan Hùng hạ giọng cung kính nói.
Chỉ hai chữ giáo chủ đơn giản đã khiến Lâm Chính hiểu ra.
Hiển nhiên, Quan Hùng đã nhận ra thân phận giáo chủ Đông Hoàng Giáo của anh.
Có thân phận này, Lâm Chính sẽ không thua dễ dàng như vậy.
Thật ra Quan Hùng có thể đợi lát nữa rồi đứng ra bày tỏ thái độ.
Ông ta có thể đợi trận quyết đấu kết thúc.
Nếu Lâm Chính thất bại, ông ta không cần thiết phải bày tỏ thành ý với Lâm Chính. Nếu Lâm Chính thắng, lúc đó lại bày tỏ thái độ cũng không muộn.
Sở dĩ Quan Hùng làm vậy trước trận đấu là để đánh cược một lần.
Dù sao trước trận đấu đến đầu hàng là thêm than ngày tuyết, sau khi anh thắng trận đấu mới đến đầu hàng thì chẳng khác nào thêu hoa trên gấm.
Một khi Lâm Chính chiến thắng, nhà họ Quan chắc chắn sẽ bay cao.
Một khi Lâm Chính thất bại, nhà họ Quan chắc chắn sẽ bị liên lụy, kết cục thế nào không ai có thể đoán trước được…
“Gia chủ Quan có lòng rồi!”.
Lâm Chính hiểu ý đồ của Quan Hùng, khẽ gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, Long Thủ, ông đi sắp xếp cho người của nhà họ Quan đi! Vừa hay chúng ta cũng đang thiếu người!”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Long Thủ gật đầu: “Gia chủ Quan, mời đi bên này”.
“Được”.
Người nhà họ Quan rời đi.
“Người của thôn Dược Vương đã đến chưa?”.
Lâm Chính hỏi.
“Vẫn chưa đến!”.
“Thế à? Còn mười phút nữa! Hi vọng bọn họ có thể đến đúng giờ”.
Lâm Chính hít sâu một hơi.
Lúc này, Từ Thiên chạy nhanh đến, ghé tai anh nhỏ giọng nói vài câu.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, nhìn về phía ghế ngồi ở không xa, lại thấy ở đó có một người tóc mai hoa râm.
Người đó ăn mặc rất giản dị, nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Người đó nhìn chằm chằm về phía sân đấu, mắt không chớp một cái.
Lâm Chính cười chua chát, lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
Người bên đó cũng lập tức lấy điện thoại ra nghe.
“Đại thống lĩnh Trịnh, sao ông cũng đến đây rồi?”, Lâm Chính cười khổ hỏi.
“Sao tôi lại đến đây? Tôi mà không đến được sao? Tôi mà không đến, chắc cậu sẽ có chuyện mất!”, Trịnh Nam Thiên tức giận nói.
“Đại thống lĩnh Trịnh cũng biết thôn Dược Vương?”.
“Hừ, cậu nghĩ tổ chức không hề biết gì về các tông tộc ẩn thế này sao? Tên nhóc thối! Lần này cậu chọc phải ổ kiến lửa rồi!”.
“Yên tâm, tôi sẽ thắng”, Lâm Chính cười nói.
“Cậu thắng cái rắm!”.
Trịnh Nam Thiên mắng, gào lên qua điện thoại: “Cậu nghe đây, đợi lát nữa tôi sẽ buộc trận đấu phải dừng lại giữa chừng. Tôi đã sắp xếp xe, tôi sẽ cho người đưa cậu đi, nghe rõ chưa?”.
“Đại thống lĩnh Trịnh, ông muốn nhìn tôi thân bại danh liệt hay sao?”.
“Tên nhóc thối! Cậu còn thi đấu nữa thì cậu sẽ chết!”.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ thắng!”.
“Cậu bớt cãi lại tôi đi! Tôi nói cậu làm gì thì cậu hãy làm như thế! Cậu còn cãi lại thì bây giờ tôi sẽ sai người đưa cậu đi ngay!”, Trịnh Nam Thiên quát lên.
Người xung quanh đồng loạt nhìn về phía ông ta.
Lâm Chính nhìn về phía Trịnh Nam Thiên, lại thấy mắt ông ta đỏ như máu, vẻ mặt dữ dằn.
Hiển nhiên, ông ta đang nghiêm túc.
Nhưng… Lâm Chính cũng không định lùi bước.
“Xin lỗi, Đại thống lĩnh Trịnh, hôm nay tôi sẽ không đi đâu cả! Ngoài ra, tôi khuyên ông đừng làm bậy, bởi vì nơi này là địa bàn của tôi!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó cúp máy, nhanh chân bước lên sân đấu.
Tất cả mọi người chú ý về phía anh.
“Tên nhóc thối!”.
Trịnh Nam Thiên siết chặt điện thoại, dùng sức đến mức suýt chút nữa bóp nát điện thoại.
Lâm Chính đứng giữa sân, hai tay chắp sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần.
Hiện trường yên ắng vô thanh.
Mọi người không dám thở mạnh, im lặng nhìn anh.
“Người của thôn Dược Vương đã đến!”.
Lúc này, một giọng nói lại vang lên.
Tất cả mọi người nhìn về phía đường lớn.
Một nhóm người từ từ đi về phía này.
Đại diện của thôn Dược Vương… đã đến!
Chương 1322: Cược mạng
Thôn Dược Vương không có nhiều người đến.
Nhìn qua cũng chỉ có sáu người.
Sáu người ăn mặc giống nhau, chỉ khác ở chỗ hoa văn trên vai bọn họ.
Đa số người trên vai chỉ có hoa văn một hoa một lá, còn hai người đi ở phía trước thì lại là cây và núi.
Hoa văn trên vai hình núi là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông để râu quai nón, cao gần hai mét, da mặt đỏ hồng, sắc mặt rất tốt, đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Người có hoa văn trên vai hình hoa đi bên cạnh ông ta là một thanh niên.
Màu tóc của thanh niên rất kỳ lạ, tóc bên trái của anh ta màu đen, tóc bên phải thì lại trắng. Mái tóc rất dài được cột dây, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, trông có vẻ rất tuấn tú.
Người của thôn Dược Vương vừa xuất hiện, tất cả ống kính giới truyền thông ở hiện trường đều nhắm vào bọn họ.
Mọi người từ các nơi trên cả nước và thế giới đều nhìn bọn họ thông qua điện thoại, máy tính.
“Những người này là người của thôn Dược Vương sao?”.
“Nhìn giống như nhân vật ở trong phim cổ trang vậy”.
“Chỉ riêng khí thế thôi đã không tầm thường… Thần y Lâm có thể đối phó được không?”.
Người xem trực tiếp đều đăng bình luận.
Hiện trường cũng có không ít người ghé tai nhau thảo luận.
Có thể nhìn thấy một cách rõ ràng trong mắt một vài nhân vật lớn tràn ngập sự kiêng dè.
Đó là sự kiêng dè đối với ngươi của thôn Dược Vương.
Người của thôn Dược Vương đi đến chỗ ngồi ngồi xuống.
Người trẻ tuổi tóc hai màu đen trắng thì nhẹ nhàng bay vút lên, đáp xuống sân đấu nhẹ tựa lông hồng.
Nhìn thân pháp này thì không thể nghi ngờ gì nữa, anh ta biết võ, cộng thêm anh ta xuất thân từ thôn Dược Vương…
Đây chắc chắn là một y võ!
Lúc này, người đàn ông trung niên trên chỗ ngồi của thôn Dược Vương đứng dậy nói: “Niệm Sinh có việc không đến được. Hôm nay, người do thôn Dược Vương tôi cử đến tên Tòng Thảo, cuộc đấu y lần này sẽ do cậu ta đại diện cho thôn Dược Vương tôi thi đấu!”.
“Muốn đấu về thứ gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Chúng tôi và cậu đều học về y học cổ truyền, mà thứ tuyệt diệu nhất trong y học cổ truyền là châm bạc! Thuật châm bạc chú trọng nhanh, vững, chính xác. Thần y Lâm, hôm nay chúng ta đấu châm bạc, thế nào?”, người đàn ông trung niên nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Tốt lắm, lấy giấy thỏa thuận ra!”, người đàn ông trung niên quát khẽ.
Người bên cạnh lập tức lấy hai bản thỏa thuận đã được soạn sẵn đi lên sân đấu, công khai trước mọi người.
Ống kính của giới truyền thông đều chĩa về phía hai bản thỏa thuận giống hệt nhau kia, bốn chữ lớn làm mọi người kinh ngạc.
Hiệp ước sinh tử!
“Wow!”.
Hiện trường sôi sục.
Trên mạng lại càng bùng nổ.
“Đó là cái gì?”.
“Người của thôn Dược Vương thật sự đặt cược cả tính mạng sao?”.
“Thật là điên cuồng!”.
Bình luận thoáng chốc tràn ngập màn hình.
Tất cả mọi người đều trở nên điên cuồng.
“Mọi người đừng hoảng, đấu y sẽ có nguy hiểm, thôn Dược Vương chúng tôi chuẩn bị bản thỏa thuận này cũng là để tránh phiền phức. Dù sao, nếu làm chết người mà không có bản thỏa thuận này sẽ rất khó giải quyết”, người đàn ông trung niên đứng dậy, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, xin mời ký lên bản thỏa thuận này, trận đấu mới có thể bắt đầu. Tòng Thảo, đại diện của thôn Dược Vương chúng tôi đã ký tên vào một bản, tôi nghĩ chắc cậu cũng sẽ không từ chối”.
Từ chối?
Ở trước mặt nhiều người như vậy, trước mặt bao nhiêu người ngồi trước màn hình phát sóng trực tiếp mà từ chối?
Vậy chẳng phải Lâm Chính sẽ thân bại danh liệt, bị người người chửi mắng hay sao?
Lâm Chính đột nhiên hiểu ra vì sao thôn Dược Vương muốn làm lớn việc đấu y lần này.
Bởi vì họ sợ anh sẽ từ chối ký vào bản thỏa thuận này!
Bọn họ muốn gây áp lực cho Lâm Chính.
Lâm Chính im lặng.
“Sao? Thần y Lâm sợ rồi à?”.
“Nếu là vậy thì nhân lúc còn sớm mà xuống đi”.
“Dù sao cũng là cược mạng, sợ cũng là điều đương nhiên”.
Một vài người ở hiện trường không khỏi giễu cợt.
Bọn họ đều muốn nịnh bợ người của thôn Dược Vương, đương nhiên sẽ đứng ở lập trường của thôn Dược Vương nói chuyện.
Lâm Chính liếc nhìn những người lên tiếng, cầm bút đặt bên cạnh lên, ký tên mình lên bản thỏa thuận còn lại.
Tiếng nói ở hiện trường mới nhỏ lại.
Bình luận ở màn hình phát sóng lại trở nên dày đặc.
“Ký rồi!”.
“Hết cách, thần y Lâm không ký chắc chắn sẽ bị chửi”.
“Nhưng đây là cược tính mạng”.
“Có cần phải thế không? Thần y Lâm là người tốt”.
Dân mạng đau lòng không thôi.
Người thanh niên tên Tòng Thảo đó lại hạ thấp giọng, mỉm cười nói: “Thần y Lâm, thật ra có ký bản thỏa thuận này hay không cũng không quan trọng. Anh ký cũng chết, không ký… cũng chết, người đối đầu với thôn Dược Vương, chúng tôi chưa bao giờ bỏ qua!”.
“Anh nghĩ anh chắc chắn thắng tôi rồi sao?”, Lâm Chính nhìn anh ta.
“Tôi đã nghe nói về anh, buổi phát sóng trực tiếp khi anh cứu người tôi cũng đã xem. Anh đúng là rất xuất sắc, chỉ tiếc ở trước mặt thôn Dược Vương chúng tôi thì không đáng nhắc tới”, Tòng Thảo lắc đầu cười.
Lâm Chính không đáp.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, chúng ta mau bắt đầu đi!”.
Tòng Thảo nói, sau đó lùi về sau một bước.
Lâm Chính cũng lùi về sau một bước.
Lúc này, khán đài hai phía Nam, Bắc đều có một người đứng dậy.
Một người là đại diện của Hiệp hội Y tế Hoa Quốc, Trương Hạc.
Trương Hạc là phó hội trưởng của Hiệp hội Y tế Hoa Quốc, rất nổi tiếng trong giới y tế cả nước.
Ông ta cực lực phản đối trận đấu hôm nay, nhưng vô ích.
Sức mạnh của thôn Dược Vương quá lớn, chỉ dựa vào ông ta không thể hủy bỏ được trận đấu y này.
Trương Hạc vô cùng tức giận, vốn định kháng nghị, nhưng lại không ngờ thôn Dược Vương lại sử dụng sức mạnh buộc ông ta phải đến hiện trường đấu y để làm trọng tài.
Chuyện này là một sự sỉ nhục rất lớn đối với Trương Hạc.
Trương Hạc nghiến răng, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt giận.
Ông lão ở đối diện lại là đại diện của Ẩn Phái Hoa Quốc: Kiếm Lão!
Ông ta tên gì không ai biết.
Chỉ biết ông ta đã sống hơn 150 tuổi.
Ẩn Phái là phái bí ẩn nhất và cũng là phái mạnh nhất trong bốn phái lớn ở Hoa Quốc.
Có thể mời được người của Ẩn Phái đến để làm trọng tài đủ cho thấy sức mạnh của thôn Dược Vương to lớn đến mức nào.
Kiếm Lão lên tiếng: “Thỏa thuận đã ký, sinh tử mỗi người theo mệnh trời. Tôi tuyên bố, trận đấu y chính thức bắt đầu!”.
Dứt lời, người ở hiện trường đều hồi hộp.
Ở lầu 4 tòa nhà phía Bắc, Lâm Tâm Lạc và đám người nhà họ Lâm nhìn qua cửa sổ.
“Thần y Lâm, nếu anh đồng ý cúi đầu thì sao lại đến nông nỗi ngày hôm nay? Lần này thần tiên cũng không cứu được anh”, Lâm Tâm Lạc lẩm bẩm.
Ở khán đài.
“Bách Tùng à, tôi đã nói ông khuyên thần y Lâm, đáng tiếc ông lại không nghe. Lần này e là thần y Lâm sẽ thua thảm hại”, Lữ Lộng Triều liên tục lắc đầu, không ngừng thở dài.
Còn Trịnh Nam Thiên ở không xa thì vẻ mặt âm trầm.
“Nghe đây, lát nữa nếu có gì bất trắc thì nhất định không tiếc bất cứ giá nào cũng phải xông lên cho tôi, đưa thằng nhóc Lâm kia về! Ai dám ngăn cản thì đánh gục người đó cho tôi!”, Trịnh Nam Thiên khẽ giọng nói.
“Vâng thưa đại thống lĩnh!”.
Tinh thần của muôn nghìn người bị tác động bởi chuyện này.
Tòng Thảo đã bắt đầu.
Anh ta vung tay.
Soạt!
Một tấm vải giữ châm màu trắng như tuyết trải ra trong tay anh ta.
Trên tấm vải giữ châm, các đốm sao rực rỡ không ngừng nhấp nháy. Đó là những cây châm bạc sáng như tuyết, châm tựa sao trời, vô cùng chói mắt.
“Anh không lấy châm ra sao?”, Tòng Thảo mỉm cười hỏi.
“Châm luôn ở trên tay tôi”.
Lâm Chính nói.
“Vậy anh hãy nhìn cho kỹ!”.
Tòng Thảo nói, lòng bàn tay bỗng lướt qua tấm vải giữ châm, sau đó vung lên.
Soạt soạt soạt…
Một bức tường châm cao gần ba mét, rộng hai mét thoáng chốc xuất hiện, ập về phía Lâm Chính như dời núi lấp biển.
Đồng tử trong mắt Lâm Chính co lại.
Bức tường châm này được tạo thành từ ba nghìn cây châm bạc!
Tòng Thảo lại dùng đến ba nghìn cây châm bạc trong nháy mắt!
Đây là thực lực của người trong thôn Dược Vương sao?
Chương 1323: Thất bại rồi?
Châm bạc tấn công như vũ bão. Lâm Chính đanh mặt, định né đòn. Nhưng lúc này bức tường tạo ra từ những cây châm quá lớn, anh căn bản không thể làm gì.
Bất lực, Lâm Chính đành phải lựa chọn đỡ đòn.
Vụt! Vụt! Lâm Chính phóng ra một nắm châm, đánh bật những cây châm mà đối phương phóng vào tử huyệt của mình. Sau đó anh lập tức quay người, co cụm lại.
Vụt! Vụt!Châm bạc ghim vào lưng của Lâm Chính. Châm bạc ghim dày đặc lưng anh, thậm chí là hàng trăm cây, trông vô cùng đáng sợ.
“Hả?”, cả hiện trường thất kinh. Các trang phát trực tiếp đều bùng nổ.
“Sao thần y Lâm lại bị trúng chiêu rồi?”
“Có phải là chênh lệch quá lớn không?”
“Người của thôn Dược Vương lợi hại vậy sao?", tất cả đều phải thốt lên.
“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng, Long Thủ ở dưới đứng bật dật.
“Không sao! Châm không đâm trúng tử huyệt. Tôi không sao”, Lâm Chính thở hắt ra, khẽ quát lên.
“Thế nhưng, châm có độc đó”, Tòng Thảo mỉm cười nói.
“Đúng là có độc. Nhưng độc này…không làm gì nổi tôi hết”, Lâm Chính lạnh lùng đáp lại
“Sớm đã được nghe nói thần y Lâm là người có cơ thể bách độc bất nhập. Tôi rất bái phục. Chỉ đáng tiếc độc tố mà thôn Dược Vương tôi sở hữu không chỉ có một trăm loại. Chúng tôi sở hữu hàng nghìn, hàng vạn loại. Thần y Lâm thật sự cho rằng cơ thể mình có thể kháng cự lại tất cả các loại độc sao?”, Tòng Thảo nheo mắt cười.
Lâm Chính im lặng. Tòng Thảo đưa tay ra.
Vụt!Lần này anh ta không phóng ra hàng nghìn cây châm mà chỉ búng tay bắn ray ba cây. Lâm Chính cũng chẳng buồn khách sáo, anh lật tay vung ra chục cây.
Cạch! Cạch!
Ba cây châm của Lâm Chính va chạm với châm bạc của Tòng Thảo tóe lửa và bay bật ra.
Những cây châm khác thì phóng tới tử huyệt của Tòng Thảo. Tòng Thảo bình tĩnh đưa tay lên chặn lại.
Bảy cây châm cắm vào cánh tay anh ta. Nhưng do không trúng phải huyệt vị nên không ảnh hưởng gì hết.Anh ta rút châm ra, nhìn chăm chắm trước mặt.
“Có vẻ thần y Lâm hơi khinh thường tôi nhỉ. Tại sao trên châm của anh lại không có độc?”, Tòng Thảo mỉm cười.
“Đối phó với anh cần gì phải dùng độc”, Lâm Chính nói.
“Vậy sao?”
Tòng Thảo nhìn với ánh mắt âm sầm: “Xem ra tôi không bỏ ra chút công sức thì sẽ chỉ bị thần y Lâm khinh thường mà thôi…Vậy được! Tại hạ sẽ thật sự ra tay nhé”, nói xong, Tòng Thảo di chuyển.
Vụt! Vụt! Âm thanh kỳ lạ vang lên.
Lâm Chính khẽ giật mình, anh ngước mắt nhìn thì phát hiện có ba cây châm đang bay về phía mình.
Dùng khí ngự châm sao? Lâm Chính đanh mắt, cũng phóng ra ba cây châm.
Keng! Keng! Sáu cây châm của hai bên điên cuồng va chạm. Tia lửa bắn tung tóe. Cảnh tượng kỳ dị khiến đám đông thất kinh.
“Chuyện gì thế này?”
“Ma thuật à?”
“Đó là thứ gì thế?”
Khán giả nín thở. Tốc độ của châm bạc nhanh quá. Bọn họ không thể nhìn rõ là thứ gì, chỉ có thể nhìn thấy những tia lửa bắn ra như pháo nổ.
Hai người đấu một lúc thì Tòng Thảo cảm thấy đuối sức. Chiêu thức dùng khí ngự châm này thật sự sẽ tiêu hao rất nhiều khí lực. Nếu khí lực cạn kiệt thì người cũng sẽ bị sốc.
“Không hổ danh là thần y Lâm. Quả nhiên là có tài! Tôi cũng không đùa nữa”, Tòng Thảo hô lên rồi lấy ra thêm châm bạc, đâm vào hai cánh tay của mình. Sau đó anh ta lao về phía Lâm Chính như một cơn lốc xoáy.
Tốc độ nhanh tới mức ghê người.
“Woa!”, những người có mặt nín thở. Tòng Thảo cầm một châm đâm về phía tử huyệt ngay vùng bụng của Lâm Chính.
Tay cầm châm của anh ta sắc như một lưỡi kiếm, cứ thế đâm tới. Lâm Chính đanh mặt, đưa cánh tay ra trước ngực đỡ đòn và va chạm trực tiếp với cổ tay của Tòng Thảo.
Sức mạnh hai cánh tay của Tòng Thảo giống như cơn đại hồng thủy, đổ ập về phía Lâm Chính
Âm thanh kinh thiên động địa nổ ra. Cả khu thi đấu rung chuyển rồi nứt toác giống như có một trái bom vừa dội xuống khu vực này vậy.
Đám đông trố tròn mắt. Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Tay còn lại của Tòng Thảo tiếp tục rút châm ra đâm về phía bụng của Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng chộp lấy cổ tay của anh ta với ý đồ chặn lại. Không ngờ sức mạnh của cánh tay đó quá lớn.
Rầm! Cánh tay của Lâm Chính run bắn, siết chặt cánh tay đối phương và đẩy ra. Thế nhưng cánh tay của đối phương vẫn dịch chuyển được về trước. Cây châm trong tay Tòng Thảo đang ở cách bụng của Lâm Chính chưa tới 1cm và nói còn tiếp tục tiến về tử huyệt của anh.
“Hả?”, đám người Tần Bách Tùng tái mặt.
“Kết thúc như vậy sao?”, đám đông đồng loạt đứng dậy, trố tròn mắt.
“Nếu bị đâm vào tử huyệt thì coi như là khóa chặt mệnh mạch…lúc này thì dù có là Đại La Kim Sơn cũng không thể cứu được”.
Có một vị đại ca đang phát trực tiếp bèn phổ cập kiến thức cho đám đông. Sau khi biết được thông tin này, cư dân mạng như phát điên.
“Thần y Lâm sẽ thua sao?”
“Không đâu, thần y Lâm sẽ không thua”.
“Chồng ơi, cố lên!”
“Đừng để thua!”
Có rất nhiều người khóc lóc, cảm thấy tuyệt vọng khi xem qua màn hình. Những fan nữ của anh còn ôm cả tivi và gào lên.
“Anh chết chắc rồi!”, Tòng Thảo cười rồi đột nhiên phát lực.
Phập!
Cây châm đâm thẳng vào huyệt vị trên bụng của Lâm Chính…
Chương 1324: Dược Vương đích thực
Cảnh tượng đó khiến không ít người tuyệt vọng. Toàn bộ khán giả có mặt đều đứng dậy với biểu cảm sững sờ.
Tần Bách Tùng như hóa đá. Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch thì ngồi thờ thẫn.
“Lâm Chính…”, Lạc Thiên đứng trước màn hình tivi cũng ngồi phịch ra đất, nước mắt lưng tròng. Cô gái run rẩy giấy như con cua nhỏ bị lột vỏ và mất hết sức lực.
Cô ấy không dám tới Huyền Y Phái. Bởi vì Lạc Thiên đã từng nghe qua về sự đáng sợ của thôn Dược Vương. Cô sợ nhìn thấy cảnh tượng này nên luôn cầu nguyện cho nó đừng xảy ra.
Thật không ngờ…tình huống này lại đến nhanh như vậy…
Anna, công chúa nước Y cũng đang theo dõi sát sao trận quyết đấu.
Hiện trường im lặng như tờ. Trương Hạc ngồi ở vị trí phán quyết cũng phải há hốc mồm, cuối cùng thở hắt ra và định đứng dậy.
Đúng lúc này, Trương Hạc phát hiện ra Kiếm lão ở đối diện không hề nhúc nhích, vẫn nhìn chăm chăm lên võ đài, hoàn toàn không có ý định đứng dậy thông báo kết quả trận đối quyết.
“Hả!”, Trương Hạc cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng nhìn theo thì thấy.
Vụt vụt! Lâm Chính vốn đã bị đâm trúng tử huyệt bỗng nhiên lấy ra hai cây châm đâm thẳng lên ngực của Tòng Thảo.
Động tác của anh nhanh như điện xẹt.
“Cái gì?”
Cả hiện trường hoang mang. Người biên tập phát trực tiếp cũng cảm thấy kinh hồn. Người thôn Dược Vương cũng cảm thấy không dám tin
“Bị đâm trúng tử huyệt mà vẫn chưa chết sao! Không thể nào”
Một người đàn ông trung niên đanh mặt. Sự thay đổi đột ngột khiến đám đông không kịp phản ứng.
Tòng Thảo vội lùi về sau, bàng hoàng nhìn hai cây châm trên người mình. Anh ta có cảm giác cả cơ thể đang dần tê dại. Lâm Chính không đâm linh tinh mà đâm ngay vào huyệt thần kinh của anh ta.
Anh muốn hạn chế khả năng vận động của Tòng Thảo.
Dù sao những nơi quan trọng như tử huyệt thì chắc chắn Tòng Thảo sẽ có sự phòng bị. Lâm Chính dù có lén tấn công cũng chưa chắc đã thành công.
Lúc Tòng Thảo định đưa tay ra rút châm thì bỗng tái mặt.
“Thủ pháp này khiến thần kinh của tôi bị khống chế, nếu như tôi rút châm ra thì chắc chắn sẽ bị đứt kinh mạch…Thủ pháp quá cao minh”, Tòng Thảo lên tiếng rồi nhìn Lâm Chính. Lâm Chính đưa tay lên bụng mình và rút châm ra.
“Tại sao anh bị đâm trúng tử huyệt mà không ngã? Anh đã làm thế nào?”, Tòng Thảo trầm giọng.
Lâm Chính rút từng cây châm ra vứt xuống đất, rồi anh lại sờ lên bụng và rút ra được thêm một cây châm nữa…
“Cái gì?”, Tòng Thảo trố tròn mắt.
“Cậu ta đã sớm khóa chặt tử huyệt của mình rồi sao?”, Trương Hạc đứng bật dậy và hét lên.
“Hóa ra là vậy! Người này đã sớm khóa chặt tử huyệt ở vùng bụng. Bằng cách làm nhẹ nhàng này cơ thể của cậu ta sẽ không bị tổn thương nhiều. Do đã phòng bị nên châm của Tòng Thảo không thể nào phá hoại được mệnh mạch của cậu ta. Châm thuật của người này quả nhiên bất phàm”, người đàn ông trung niên chau mày, lên tiếng.
“Chỉ đáng tiếc, dù anh có ngăn được tôi thì cũng cách cái chết không còn bao xa nữa”, Tòng Thảo hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh và mỉm cười.
“Tại sao lại nói như vậy?”, Lâm Chính chất vấn.
“Giờ anh thử cảm nhận cơ thể của mình xem, có phải là cảm thấy đang nóng nực, bực bội không”, Tòng Thảo mỉm cười.
“Đúng vậy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Ha ha, những cây châm đầu tiên tạo ra một lớp độc nhé. Dù lớp độc này không thể gây tổn thương cho anh nhưng chúng đóng vai trò như chất dẫn. Khi tôi tấn công đợt châm thứ hai, dù không giết được anh nhưng lớp độc như hai này dưới trợ lực của lớp độc thứ nhất đủ để phá vỡ cơ thể bách độc bất xâm của anh. Nếu như tôi tấn công thêm một lớp độc nhẹ nữa thì cho dùng không cần trúng tử huyệt, anh cũng chết chắc”, Tòng Thảo cười thản nhiên rồi bước về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đanh mắt.
“Thần y Lâm, kết thúc rồi!", Tòng Thảo khẽ hô lên, đột nhiên đánh chưởng về phía trước.
Vụt! Đám châm trước mặt gãy vụn và bùng nổ, bắn về phía Lâm Chính như một mạng lưới, phủ kín cả không gian.
Lần này số lượng châm bạc lên tới hàng nghìn, hàng vạn cây. Tất cả những người có mặt đều phải nín thở.
Những khán giả theo dõi trước màn hình cũng bất động. Dù họ có dí mắt vào màn hình thì cũng chỉ nhìn thấy những tia sáng lóe lên do châm bạc tạo ra mà thôi.
Cảnh tượng đó giống như dải ngân hà trên bầu trời khi nhìn qua kính viễn vọng vậy. Đẹp và lấp lánh vô cùng.
Dòng sông châm bạc đổ về Lâm Chính. Anh sẽ né đòn bằng cách nào đây?
Nếu như bị trúng thêm đợt châm này nữa thì Lâm Chính sẽ chết chắc.
Tòng Thảo muốn dùng cách này để kết thúc cuộc quyết chiến. Đám đông nhìn chăm chăm, không dám cả thở mạnh.
Đây là chiêu cuối cùng rồi. Lâm Chính lạnh lùng nhìn vô số cây châm đang phóng tới và cả Tòng Thảo.
Anh nhìn thấy nụ cười của Tòng Thảo cùng với cả sự chế nhạo từ sâu trong ánh mắt anh ta. Thế nhưng anh không hề sợ hãi.
“Tòng Thảo! Đây là toàn bộ thực lực của thôn Dược Vương đấy à?"
“Nếu là như vậy thì thật thất vọng!”
“Các người căn bản không xứng với hai từ “Dược Vương”, Lâm Chính hét lên.
“Anh nói cái gì?”, Tòng Thảo tức giận, anh ta không cho phép đối phương sỉ nhục thôn Dược Vương.
Lâm Chính lúc này hét lên: “Hôm nay, tôi sẽ cho các người thấy đối thủ thực sự của thôn Dược Vương”.
Dứt lời, tay anh vung tay lên vẽ một vòng tròn. Những nơi vòng tròn đi qua đều phát sáng. Luồng khí tức hóa rồng, sáng rực.
Tòng Thảo để lộ vẻ nghi ngờ. Người đàn ông trung niên ở phía dưới nhận thức được điều gì đó bèn đứng bật dậy, hét lên:“Không ổn rồi, đây chính là Thiên Kim Châm Phương bị thất truyền".
“Thiên Kim Châm Phương sao?”, Tòng Thảo bừng tỉnh, trố tròn mắt.
“Châm thuật này…Dược Vương…Tôn Tư Mạc?"
Chương 1325: Kính Long Châm Pháp
Dược Vương Tôn Tư Mạc! Đây là nhân vật lịch sử mà ai ở Hoa Quốc cũng biết. Là một người nhận được sự tôn sùng của tất cả mọi người.
Những người được mệnh danh là Dược Vương trong lịch sử không có nhiều. Dù là những người hiện tại được mệnh danh là Dược Vương thì số lượng cũng không quá mười đầu ngón tay.
Thế nhưng Dược Vương đích thực thì chỉ có một người, đó là Tôn Tư Mạc.
Chưa cần nói tới Thiên Kim Yếu Phang, Thiên Kim Dực Phang rất nổi tiếng và có tầm ảnh hưởng cực lớn, chỉ riêng y thuật của ông ấy thôi cũng đã đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Nhập Thánh rồi.
Nghe nói, Tôn Tư Mạc có một lần đi đường thấy người ta đang đưa tang. Sau khi đi tới, thấy máu trên mặt đất nên ông ấy đã để ý và đuổi theo hỏi thì phát hiện ra bên trong quan tài là một người phụ nữ vì sinh khó nên vừa qua đời. Tôn Tư Mạc ngửi mùi máu, nói rằng có thể cứu được người này nên thuyết phục người nhà mở quan tài ra. Ông ấy chỉ tìm vài huyệt vị, châm huyệt thì ngay sau đó người phụ nữ lập tức cử động, từ từ tỉnh lại và thuận lợi sinh ra được một bé trai.
Tôn Tử Mạc càng trở nên nổi tiếng hơn. Những năm cuối đời ông ấy đi khắp nơi, chữa bệnh không lấy tiền, không từ một ai. Cảnh giới của ông ấy đã đạt tới mức mà rất nhiều người cả đời không làm được.
Những Dược Vương ngày nay để mà so với ông ấy thì đúng là có danh mà vô thực.
Không ai ngờ Lâm Chính lại học được châm thuật của Tôn Tư Mạc. Hơn nữa còn là yếu quyết trong Thiên Kim Châm Phương.
Đúng là kinh người!
Người thôn Dược Vương trố tròn mắt, kinh hãi nhìn. Toàn bộ khí tức trước mặt Lâm Chính hóa thành một con rồng. Con rồng giống như rồng Kính Dương vô cùng hùng hậu.
Nói lượn một vòng như khởi động rồi vồ tới.
Grừ! Cảm giác như tiếng rồng gầm vang cả không gian.
Keng! Keng! Một lượng lớn châm bạc kêu keng keng. Sau đó là tia lửa bắn ra tung tóe. Mạng lưới châm bạc do Tòng Thảo phóng ra va chạm vào con rồng được tạo ra từ khí tức của Lâm Chính.
“Cái gì?”, Tòng Thảo co đồng tử, định né đòn. Nhưng…không kịp. Luồng khí tức quá khủng khiếp với khí thế hừng hực. Tòng Thảo phát hiện ra lúc này đến việc hô hấp thôi cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Anh ta run rẩy!
Vụt…Con rồng tấn công vào ngực anh ta. Tòng Thảo vội vàng lùi về sau, cơ thể loạng choạng, cả người suýt ngã. Suýt nữa thì anh ta rơi ra khỏi võ đài.
Đợi đến khi anh ta đứng vững lại thì mới phát hiện ra có một lượng lớn châm bạc phát ra ánh sáng lấp láy trước ngực mình. Số châm bạc này tạo thành hình một con rồng trông vô cùng quỷ dị.
“Lẽ nào đây là …Kính Long Châm Pháp?”, người đàn ông ở bên dưới lại kêu lên.
Cả thôn Dược Vương tái mặt.
Kính Long Châm Pháp là gì, ông ta là người biết rõ nhất. Có thông tin rằng tổ tiên của thôn Dược Vương từng nhận được sự chỉ điểm của Tôn Tư Mạc. Mặc dù không nhiều nhưng cũng hiểu về y thuật của vị Dược Vương này.
Những thủ đoạn mà Lâm Chính sử dụng, có thể người khác không biết nhưng bọn họ thì biết rõ.
“Không thể nào! Chú Trọng! Châm pháp của người này không thể nào là châm pháp của ông tổ được. Chắc chắn là giả!”, Tòng Thảo ở trên võ đài cảm thấy vô cùng kích động, anh ta gào lên, định rút châm ra. Thế nhưng ngay khi cây châm vừa bị rút ra thì.
Tòng Thảo lập tức nôn ra máu, mặt trắng bệch, cơ thể chao đảo, sức chiến đấu lập tức giảm sút.
Mọi người cũng tái mặt. Lúc này ai cũng có thể nhận ra Tòng Thảo đã thua!\
“Anh thua rồi!”, Lâm Chính chau chặt mày, bước về phía trước.
“Không! Tôi không thua! Người thôn Dược Vương sao có thể thua một người như anh được! Tôi không thua!”, Tòng Thảo gầm lên, còn định rút châm tiếp.
Thế nhưng uy lực của Kính Long Châm Pháp đã bắt đầu phát huy tác dụng. Tay anh ta vừa động vào cây châm thì bàn tay bắt đầu run rẩy. Từ từ, cả cơ thể anh ta bắt đầu co giật giống như chạm phải điện
Bụp! Tòng Thảo khụy gối, châm bạc trong tay rơi ra. Anh ta đã không thể đứng dậy được nữa.
“Tòng Thảo!”, người thôn Dược Vương đồng loạt đứng dậy. Người đàn ông trung niên siết chặt nắm đấm, nhìn chăm chăm Tòng Thảo và Lâm Chính. Đôi mắt ông ta hừng hực sát ý.
Lâm Chính cầm châm bạc, đi về phía Tòng Thảo.
Tòng Thảo lúc này căn bản đã không thể đối kháng. Anh ta thậm chí còn không thể ngẩng đầu. Khi anh ta cố gắng ngẩng lên nhìn thì thấy một cây châm của Lâm Chính đã ghim vào ngay bên dưới tử huyệt ở trán.
Anh ta trợn tròn mắt. Lâm Chính không đâm trúng tử huyệt nên anh ta chưa mất mạng.
“Anh…còn do dự điều gì nữa”, Tòng Thảo run rẩy nói.
“Mặc dù chúng ta đã ký vào hiệp ước sinh tử nhưng tôi không muốn giết người. Nếu anh nhận thua thì tôi có thể tha cho anh”, Lâm Chính nói.
“Thật…thật sao?”, ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi của Tòng Thảo ánh lên tia hi vọng.
“Đương nhiên!”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Dù gì anh cũng là tổng tài của Dương Hoa, là người sáng tạo ra học viện Huyền Y Phái. Mục đích của anh là báo thù, tham gia đại hội.
Nếu giết người của thôn Dược Vương ở đây thì sẽ tạo ra ảnh hưởng tiêu cực cho chính bản thân anh.
Hơn nữa giết Tòng Thảo không thể giải quyết được vấn đề với thôn Dược Vương mà ngược lại còn khiến thôn Dược Vương tức giận.
Nếu liều mạng với bọn họ thì Lâm Chính sẽ chịu thiệt nhiều. Đó cũng là lý do anh nương tay với đối phương.
“Tôi nhận thua! Tôi nhận thua!”, Tòng Thảo dù sao không muốn chết ở đây nên lập tức lên tiếng.
Cả hiện trường sục sôi. Ai cũng cảm thấy không thể tin được. Các diễn đàn trên mạng cũng bùng nổ.
“Xảy…xảy chuyện gì vậy?”
“Sao gã đó lại nhận thua rồi?”
“Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy một con rồng bay ra từ tay của thần y Lâm, có phải là ảo giác không?”
“Chẳng khác gì xem phim kiếm hiệp!”
“Ôi trời! Đây chính là đấu y sao? Kích thích quá!”
Có rất nhiều người vẫn còn cảm thấy hoang mang. Động tác của hai bên quá nhanh, mắt thường căn bản không theo kịp.
Nhưng dù thế nào thì Tòng Thảo nhận thua cũng có nghĩa là trận đấu kết thúc. Không ít người xem trước màn hình tỏ ra kỳ lạ.
Có người vui mừng khôn xiết. Có người tức giận bặm môi. Biểu cảm của những người xem trực tiếp thì càng phong phú hơn.
“Thắng rồi à? Ha ha! Tốt quá rồi!”, Trịnh Nam Thiên không thể kiềm chế được nữa. Ông ta vỗ tay, đứng dậy hò reo. Từ nãy tới giờ ông ta luôn trong trạng thái lo lắng, thần kinh căng như dây đàn.
“Tốt quá rồi thầy ới”.
“Thắng rồi!’
“Thần y Lâm quá lợi hại luôn!", đám người Tần Bách Tùng cũng nhảy múa và ho reo.
“Thua rồi sao? Không thể nào?”
Lâm Tâm Lạc chau mày, sắc mặt tối sầm: “Thôn Dược Vương vô dụng vậy à?”
“Thưa cô, như vậy thì kế hoạch của chúng ta thất bại mất rồi”, người bên cạnh nói.
“Đợi thêm đi”, Lâm Tâm Lạc nói: “Nếu mà thôn Dược Vương thất bại thật thì chúng ta sẽ áp dụng phương án thứ hai”.
“Vậy khác gì tự chuốc thêm rủi ro?””, người này nói.
“Chúng ta hết cách rồi”.