Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4346: Tưởng thế nào

Đây là chiêu thức gì?

Tại sao lại đáng sợ như vậy?

Tại sao Lâm Chính mới đột phá lên Lục Địa Thần Tiên lại có thể thi triển được chiêu thức mạnh hơn cả ông tổ nhà họ Mãn chứ?

Mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Lôi long ập tới.

Ông tổ nhà họ Mãn vội vàng lùi lại, đồng thời hai bàn tay nhanh chóng ngưng lực, vỗ về phía trước.

Vù!

Cùng với cái vung tay của ông ta, sức mạnh phi thăng khủng khiếp ngưng kết thành một phương ấn màu vàng rất lớn.

Bốp!

Lôi long va vào phương ấn, tia lửa tung tóe.

Lôi long ngã xuống, cắt đôi mặt đất, gây ra một vụ nổ lớn.

Nhiều người không kịp rút lui, bị sấm sét đánh trúng, lập tức hồn bay phách tán.

Những người khác biến sắc, điên cuồng lùi lại.

Thần tiên đánh nhau, sao người phàm có thể nhúng tay vào chứ?

Lôi long điên cuồng va vào phương ấn.

Ông tổ nhà họ Mãn cắn răng, cố gắng chống đỡ phương ấn.

Khuôn mặt ông ta vặn vẹo, dường như phải rất vất vả mới chặn được lôi long.

Nhưng có hiệu quả.

Sấm sét trên người lôi long dần biến mất, cơ thể khổng lồ của nó cũng nhỏ đi.

Ông tổ nhà họ Mãn khẽ thở phào, nhếch môi cười khẩy: "Tưởng thế nào!".

Nhưng ngay sau đó.

Ầm!

Lâm Chính lại đánh một tia sấm sét về phía bầu trời.

Sau đó đám mây sấm sét lóe lên tia chớp, tiếng sấm ầm vang, lại một con lôi long nữa lao xuống phía dưới.

Ông tổ nhà họ Mãn đờ cả người ra.

Lại nữa?

Ông ta vội nhìn Lâm Chính.

Chỉ thấy vẻ mặt anh bình thản, cao ngạo đứng giữa không trung, không nhìn ra bất cứ dấu hiệu nào gọi là kiệt sức.

Cứ như hai con lôi long này không khiến anh tiêu hao bao nhiêu sức mạnh phi thăng vậy.

Sao có thể thế được?

Ông tổ nhà họ Mãn cắn chặt răng, thực sự nghĩ mãi không hiểu.

Ông ta nhìn ra được sức mạnh phi thăng của Lâm Chính đã trải qua biến dị.

Nhưng sức mạnh phi thăng biến dị cũng không nên mạnh đến mức này mới phải!

Đại não của ông tổ nhà họ Mãn xoay chuyển nhanh chóng, cuối cùng quyết định bỏ mặc lôi long, xông tới giết Lâm Chính.

Nếu cứ tiếp tục thế này, ông ta sẽ bị đám lôi long làm cho tiêu hao hết sạch sức mạnh phi thăng mất.

"Giết!".

Ông tổ nhà họ Mãn gầm lên một tiếng, hai tay múa may quay cuồng, đánh ra một tấm lưới lớn được dệt từ sức mạnh phi thăng, hất về phía lôi long để giữ chân nó, sau đó lao về phía Lâm Chính như tên bắn.

Khí kình tàn bạo nhanh chóng hình thành ở trước người ông ta, giống như thiên thạch sao băng, không gì cản nổi.

Hư không cũng bị đợt xung phong này của ông tổ nhà họ Mãn làm cho méo mó, gần như muốn nứt ra.

Nhưng Lâm Chính vẫn bình thản như không, giơ ngón tay lên.

Vèo! Vèo! Vèo!

Đầu ngón tay dâng lên từng luồng sóng gợn, tỏa ra phía trước, sau đó ngưng kết thành mấy chục tấm màn chắn trong suốt.

Đôi mắt của ông tổ nhà họ Mãn bắn ra thần quang, dường như vận lực thêm lần nữa, uy năng của sức mạnh phi thăng tăng vọt, trong chớp mắt mạnh hơn gấp mấy chục lần.

Cuối cùng.

Keng! Keng! Keng!

Những tấm màn chắn do Lâm Chính tế ra đều bị ông tổ nhà họ Mãn phá nát.

Cơ thể của ông ta cũng va mạnh vào người Lâm Chính.

Bốp!

Khoảnh khắc hai người va chạm, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trên trời.

Khí kình của hai người lập tức bị dẫn nổ.

Thân thể của Lâm Chính bay đi như một quả đạn pháo, va vào một ngọn núi lớn ở phía sau.

Trong chớp mắt, đất rung núi chuyển.

Ngọn núi bị Lâm Chính va vào biến thành bột mịn, bay đầy trời.

"Dời Núi!".

Ông tổ nhà họ Mãn gầm thét, cách không chộp một cái, nhấc hai ngọn núi ở hai bên trái phải, ném về phía ngọn núi mới nổ tung kia để trấn áp Lâm Chính.

Hai ngọn núi rơi xuống, mặt đất lại rung chuyển dữ dội.

Nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền xuất hiện một vết nứt, rất nhiều người bị chấn động phun ra máu.

"Hỗn Độn!".

Ông tổ nhà họ Mãn lại gầm lên, sức mạnh phi thăng trên người tràn về phía đó như thủy triều, sau đó bóp nát hai ngọn núi, lẫn theo đá vụn, điên cuồng chèn ép về phía vị trí của Lâm Chính.

"Thiên Hỏa!".

Ông tổ nhà họ Mãn vẫn tấn công không ngừng, lại vung ra một ngọn lửa xanh thẫm, thiêu đốt mọi thứ ở đó.

"Cuồng Nhẫn!".

Khu vực đã hóa thành biển lửa lại bị vô số nhẫn khí càn quét.

Khi nhẫn khí dừng lại, biển lửa cũng bị dập tắt.

Khu vực đó đã không còn bất cứ thứ gì nguyên vẹn.

Cho dù là một hòn đá cũng không còn tồn tại.

Chỉ còn lại đám bụi dày đặc...
Chương 4347: Đuổi cùng giết tận

Mọi người trợn tròn mắt, ngây người ra nhìn.

Đây chính là sức mạnh của thần tiên sao?

Dời non lấp bể, hô mưa gọi gió, quả thực đáng sợ!

Dưới thế tấn công như vậy thì còn gì có thể sống sót chứ?

Tuyệt đối không thể!

"Chết chắc rồi! Tên họ Lâm đó chết là cái chắc!".

Khổng Dương hoàn hồn, cao giọng kêu lên.

"Hôm nay ông tổ của chúng ta giết thần tiên, diệt Thanh Huyền! Chắc chắn vực Diệt Vong sẽ phải khiếp sợ! Ông tổ uy võ!".

Mãn Long cũng hoàn hồn, kích động kêu lên.

"Ông tổ uy võ!".

"Ông tổ uy võ!".

Tất cả người nhà họ Mãn đồng thanh hô to, có người còn nước mắt giàn giụa.

Có ông tổ thực lực nghịch thiên như vậy che chở, nhà họ Mãn còn phải sợ gì chứ?

"Xem ra vực Diệt Vong sắp đến thời của nhà họ Mãn rồi!".

Trang chủ Vân Tiếu nhắm mắt lại, bất lực ngồi xuống đất, khàn giọng nói.

"Thua rồi sao?".

Thành chủ Nam Ly Thành ôm ngực, lau tơ máu ở khóe miệng rồi hỏi.

Ông ta bị thương khá nặng, nhưng không rời mắt khỏi trận chiến.

Những người bên cạnh đều không nói gì.

Thành chủ Nam Ly Thành trầm ngâm một lát, sau đó nhặt trường kiếm ở bên cạnh lên, khàn giọng nói: "Nếu minh chủ không đấu lại được, thì chúng ta sẽ đứng lên, đến chết mới thôi. Mọi người mau chóng chuẩn bị chiến đấu, cùng tôi đi theo Lâm minh chủ!".

"Được!".

Ánh mắt mọi người hừng hực ý chí chiến đấu, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Nhưng đúng lúc này, một luồng sức mạnh phi thăng cuồn cuộn lan tới, khiến tất cả mọi người kinh hãi.

Ai nấy quay sang nhìn.

Chỉ thấy vẻ mặt của ông tổ nhà họ Mãn đầy dữ tợn, lại bắt đầu rục rịch chiêu thức, mắt nhìn chằm chằm vào đống đổ nát bên kia.

Mọi người thấy thế thì đều ý thức được gì đó, vội vàng nhìn qua.

Chỉ thấy một bóng người không nhanh không chậm bay ra từ đống đổ nát.

Là Lâm Chính!

"Không thể nào! Dưới thế công như vậy mà cậu ta vẫn còn sống? Không thể thế được!".

Khổng Dương gần như muốn phát điên.

Vu Hồng ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thất thần.

"Sao lại thế được? Ông tổ, tại sao... không giết chết được anh ta?".

Mãn Long trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Nghe nói người này từng nhận được truyền thừa ở thần mộ chí tôn, cùng chia chác với Diệp Viêm của Thiên Thần Điện! Chắc chắn là vật truyền thừa đã che chở cho anh ta!".

Nữ Hoàng Thiên Trì ý thức được gì đó, lập tức lên tiếng.

"Đúng vậy".

Ông tổ nhà họ Mãn tỏ vẻ dữ tợn: "Tôi đã quan sát xương cốt của thằng nhãi này, nó cực kỳ rắn chắc, hơn nữa bên trong còn ẩn chứa năng lượng cực kì không tầm thường, chắc chắn không phải tự mọc ra. Chắc chắn xương cốt toàn thân cậu ta được lấy từ thần mộ chí tôn! Có bộ xương này thì khó mà giết được cậu ta!".

"Ông tổ, nếu đã khó giành phần thắng, hay là chúng ta rút lui rồi tính kế lâu dài?".

Nữ Hoàng Thiên Trì kêu lên.

"Rút?".

Vẻ mặt của ông tổ nhà họ Mãn trở nên biến ảo, sau đó nặng nề gật đầu: "Được!".

Không phải ông ta không có tự tin thắng được Lâm Chính, mà là biến số quá lớn, rõ ràng Lâm Chính chỉ mới đột phá lên Lục Địa Thần Tiên, nhưng chiêu thức đánh ra lại có uy năng mạnh hơn cả ông ta. Cộng thêm truyền thừa của thần mộ chí tôn, khiến anh càng khó bị giết chết, trận đấu vốn dễ dàng bỗng trở nên khó lường.

Ông tổ nhà họ Mãn vốn là người thận trọng, đặc biệt người có tu vi càng cao thì càng trân trọng tính mạng của mình.

Tiếp tục đánh giết quả thực không phải lựa chọn sáng suốt.

Nhưng người nhà họ Mãn lại không chịu.

"Ông tổ, cứ thế rút lui thì chúng ta sẽ bị người của vực Diệt Vong cười cho thối mũi!".

Mãn Long khổ sở kêu lên.

"Sao? Cậu đang dạy tôi cách làm việc đấy à? Tôi bảo các cậu rút thì các cậu rút cho tôi, nếu ai dám làm trái lệnh thì giết không tha!".

Ông tổ nhà họ Mãn nghiêm giọng quát.

Mãn Long cắn răng, cuối cùng vẫn đồng ý, khẽ gầm lên: "Rút lui!".

"Rút lui!".

"Rút lui!".

Âm thanh vang lên như sóng biển.

Người của các thế lực như nhà họ Mãn, Phương Thôn Cốc, Thiên Trì, đều bắt đầu rút lui.

Các thế tộc đang âm thầm quan sát đều trố mắt ra.

Ai có thể ngờ được kết quả của trận đại chiến này là nhà họ Mãn rút lui chứ?

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lao về phía ông tổ nhà họ Mãn.

"Tất cả người của liên minh Thanh Huyền nghe lệnh! Nhanh chóng truy kích! Dù người của nhà họ Mãn trốn tới chân trời góc biển cũng phải đuổi cùng giết tận cho tôi, không tha một ai!".

Lâm Chính hét lên rồi rút Thiên Sinh Đao ra, trên lưỡi đao lập tức bùng lên tia sét và ngọn lửa, bổ mạnh về phía ông tổ nhà họ Mãn...
Chương 4348: Tôi đã tìm thấy nhược điểm của cậu

Ông tổ nhà họ Mãn muốn rút lui, nhưng Lâm Chính không cho.

Nếu đã vén màn cho trận chiến này, thì không thể để nó kết thúc một cách qua loa như vậy.

Huống hồ, liên minh Thanh Huyền có bao nhiêu người bị ông tổ nhà họ Mãn giết, sao Lâm Chính có thể nuốt trôi cục tức này chứ?

Sức mạnh đáng sợ từ lưỡi đao chém tới xé nát hư không.

Ông tổ nhà họ Mãn kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nghiêng người tránh né, không khỏi lùi lại.

"Họ Lâm kia, cậu đừng tưởng tôi sợ cậu!".

Ông tổ nhà họ Mãn thẹn quá hóa giận, lớn tiếng gầm lên.

"Nếu không sợ tôi thì tại sao lại bỏ chạy? Hôm nay kiểu gì cũng phải có một người bỏ mạng ở đây!".

Lâm Chính cầm đao lên nói.

"Cậu... Được! Được! Nếu cậu đã muốn chết, thì đừng có trách tôi!".

Ông tổ nhà họ Mãn tức điên lên, lại vận chiêu đánh tới.

Là Lục Địa Thần Tiên lâu năm mà bị sự tồn tại mới đột phá như Lâm Chính đuổi giết, tôn nghiêm không cho phép ông ta làm vậy.

Dù ông ta rất muốn thận trọng...

Ông tổ nhà họ Mãn rút một thanh kiếm sắc ra, đánh nhau với Lâm Chính.

Hai người đều dùng tới sức mạnh mạnh nhất trong người mình, một thanh đao được bao phủ bởi lôi hỏa, vung lên một cái, thiên địa thất sắc, một thanh kiếm cuốn theo linh vận thiên địa, gió nhẹ mưa phùn, dường như muốn phá nát núi non, tiêu diệt vạn vật.

Đao kiếm va chạm với nhau giữa không trung, mỗi lần va chạm lại dấy lên một vụ nổ như đạn pháo.

Khí tức hủy diệt khủng khiếp lan tràn trong không trung.

Khí tức hủy diệt tỏa ra, xé toạc mọi thứ bên dưới.

Mọi người sợ hãi la hét ầm ĩ, vội vàng tháo chạy.

Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!

Xung quanh lại hình thành một dải chân không.

Nhưng lần này hai người so chiêu chưa được bao lâu, thì ông tổ nhà họ Mãn lại lùi bước.

"Ông tổ?".

Mãn Long ở phía dưới run rẩy kêu lên.

Chỉ thấy ông tổ nhà họ Mãn thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, bàn tay cầm kiếm có chút run rẩy.

Nhìn lại Lâm Chính, một tay cầm đao, vẻ mặt bình thản, không mảy may bị làm sao.

Mọi người thấy thế thì đều tỏ vẻ không dám tin.

Lục Địa Thần Tiên mới đột phá như Lâm Chính hình như... còn mạnh hơn ông tổ nhà họ Mãn không ít!

"Lạ quá... Lạ quá... Lạ quá... Sức mạnh phi thăng của cậu lạ quá!".

Ông tổ nhà họ Mãn cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lúc này mới nhận ra gì đó.

"Ông tổ, sức mạnh phi thăng của cậu ta sao vậy?".

Mãn Long run giọng hỏi.

"Sức mạnh phi thăng của thằng nhãi này rất khác so với Lục Địa Thần Tiên bình thường! Sức mạnh phi thăng của cậu ta tàn bạo hơn, hung mãnh hơn, phức tạp hơn!".

Ông tổ nhà họ Mãn trầm giọng nói.

"Ông tổ, chẳng phải trước đó ông từng nói sức mạnh phi thăng của anh ta đã trải qua biến dị, không hề tầm thường sao?".

Nữ Hoàng Thiên Trì đanh giọng nói.

"Đúng vậy, nhưng sức mạnh phi thăng sau khi biến dị cũng không đáng sợ như của cậu ta!".

Ông tổ nhà họ Mãn nắm chặt kiếm, thầm vận chiêu thức.

"Tôi từng gặp những người biến dị sức mạnh phi thăng rồi mới đột phá lên cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng so với người này thì chênh lệch quá nhiều... Chắc chắn sức mạnh phi thăng của cậu ta đã được giở trò gì đó!".

"Lẽ nào là hiệu quả do dùng đan hoàn nâng cao thực lực?".

"Không đơn giản như vậy đâu!".

Ông tổ nhà họ Mãn khẽ gầm lên: "Nhưng dù thế nào thì tôi cũng phải giết bằng được cậu ta!".

Dứt lời, ông ta lại cầm kiếm lao tới.

Ông ta múa may thanh kiếm trong tay, lưỡi kiếm lấy ông ta làm trung tâm, hình thành một cơn gió lốc cao trăm mét, chém về phía Lâm Chính.

Ông tổ nhà họ Mãn biết, nếu hôm nay không diệt được Lâm Chính, thì chắc chắn nhà họ Mãn và ông ta sẽ không được yên thân.

Đã kết thù chuốc oán thì không có khả năng làm hòa nữa!

Lâm Chính không hề rút lui, chỉ khẽ hừ một tiếng, cầm đao đánh vào cơn gió lốc kia, quấn lấy ông tổ nhà họ Mãn đánh nhau túi bụi.

Giữa đất trời lại vang lên tiếng đao kiếm chát chúa.

Khí tức hủy diệt lại lan ra như sóng gợn.

Hư không méo mó vặn vẹo.

Núi non bị chấn động nát vụn.

Nhật nguyệt sao trời đều trở nên tối tăm ảm đạm.

Chém giết nhau khoảng trăm giây, hai người lại tách nhau ra.

Nhưng lần này không phải ông tổ nhà họ Mãn bị chấn động lùi lại, mà là Lâm Chính bị bay ra khỏi cơn gió lốc kia, rơi thẳng xuống đất.

Ai nấy sửng sốt.

Người nhà họ Mãn vui mừng như điên.

Bịch!

Lâm Chính rơi xuống đất, tạo thành một cái hố sâu gần nghìn mét.

Cơ thể cậu đầy vết kiếm, máu tươi đầm đìa.

"Hay quá!".

Mãn Long kích động đến mức suýt rơi nước mắt, dường như đã nhìn thấy hi vọng.

Nhưng khi đưa mắt nhìn lên bầu trời, mọi người không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy ông tổ nhà họ Mãn ở giữa không trung cũng chi chít vết thương, toàn thân đầy vết đao. Không những vậy, một cánh tay của ông ta suýt nữa bị chém đứt, chỉ còn một ít thịt dính liền, lắc lư muốn rơi xuống.

Lâm Chính bị thương.

Nhưng ông tổ nhà họ Mãn còn bị thương nặng hơn.

Nụ cười trên mặt người nhà họ Mãn đông cứng lại.

Nhưng khác với những người này, ông tổ nhà họ Mãn lại cười lớn.

"Tôi tìm thấy rồi! Tôi tìm thấy nhược điểm của cậu ta rồi! Lâm Chính! Sức mạnh phi thăng của cậu quả thực rất mạnh, nhưng dù sao cậu cũng chỉ mới đột phá lên cảnh giới này, vẫn chưa vận dụng thuần thục sức mạnh phi thăng! Ha ha ha!".

"Vậy sao?".

Lâm Chính cầm đao vung về phía mình.

Trong chớp mắt, tất cả vết thương trên người anh biến mất.

Ông tổ nhà họ Mãn ngưng châm khí đâm vào người, vết đao nhanh chóng lành lại, cánh tay sắp đứt cũng được nối liền.

"Lâm Chính, sức mạnh phi thăng của cậu quả thực mạnh hơn tôi, tôi muốn thắng cậu thì tuyệt đối không thể dựa vào sức mạnh phi thăng, mà chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm phong phú nhờ làm Lục Địa Thần Tiên lâu năm".

Dứt lời, bóng dáng của ông tổ nhà họ Mãn nhoáng lên, bất ngờ biến mất.

Lâm Chính nhíu mày, lập tức bắt lấy bóng dáng ông ta.

Nhưng ngay sau đó, không gian xung quanh Lâm Chính bắt đầu xuất hiện các vết nứt, từng vật chất giống như hố đen xuất hiện, dính chặt lên người anh.

Đây là chiêu thức gì vậy?

Sắc mặt Lâm Chính đanh lại, lập tức phát động sức mạnh phi thăng bao trùm toàn thân, cố giãy giụa thoát khỏi luồng sức mạnh này.

Nhưng ngay sau đó, vô số thanh kiếm sắc lao ra từ hư không, đâm vào những chỗ yếu hại trên người anh.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, ngón tay chợt động.

Ầm!

Một tia sấm sét giáng từ trên trời xuống, bao trùm lấy người anh, chặn tất cả các thanh kiếm này lại...
Chương 4349: Thắng rồi sao?

Keng keng keng...

Tia sấm sét khổng lồ giáng xuống như một tấm thuẫn, che chở quanh người Lâm Chính, tất cả các thanh kiếm đâm tới đều bị xé nát.

Nhưng những lưỡi kiếm đã hóa thành mảnh vụn này bất ngờ bắn ra rất nhiều bột mịn, nhanh chóng bao bọc quanh người Lâm Chính, điên cuồng chèn ép.

Cuối cùng.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai vang khắp bốn phía.

Khu vực Lâm Chính đang đứng lập tức rơi vào hỗn độn, các loại sức mạnh đáng sợ khuấy đảo bên trong, dường như muốn xé nát tất cả.

Lâm Chính huy động sức mạnh phi thăng, muốn thoát khỏi sức mạnh hỗn độn này.

Nhưng luồng sức mạnh này giống như một lốc xoáy, một hố đen, giải phóng lực hút cực mạnh, kiềm chế khả năng hành động của anh.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, cầm Thiên Sinh Đao lên chém điên cuồng.

Đao ảnh đáng sợ không ngừng nhảy nhót trong sức mạnh hỗn độn, nhưng không thể đột phá luồng sức mạnh này.

Bởi vì ông tổ nhà họ Mãn ở bên ngoài đang không ngừng rót sức mạnh về phía này.

Sức đao, sức lửa, sức mạnh hàn băng, sức mạnh sấm sét, sức mạnh trấn áp, đại thế...

Các loại sức mạnh trộn lẫn vào nhau.

Tuy thân xác của Lâm Chính vô cùng cứng rắn, nhưng dưới sự mài mòn của luồng sức mạnh này, sức mạnh phi thăng trong người anh không ngừng bị tiêu hao.

Lâm Chính biết ông tổ nhà họ Mãn không dám đối đầu trực diện với mình.

Ông ta định khiến sức mạnh phi thăng của anh bị tiêu hao dần, rồi mới giết anh.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, bất ngờ lao ra ngoài như bị điên.

Ông tổ nhà họ Mãn thấy thế, liền rót tất cả khí lực vào luồng sức mạnh hỗn độn này.

Sức mạnh hỗn độn giống như lốc xoáy này lại càng mạnh mẽ hơn.

Mặt đất xung quanh bị xé toạc, mây bị gió thổi tan.

Mọi thứ trên thế gian đều không thể lại gần.

"Cậu ta bị vây khốn rồi!".

Hai mắt Mãn Long sáng lên, vui mừng quá độ.

"Các cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau giúp tôi giết cậu ta!".

Ông tổ nhà họ Mãn quát lớn.

Lúc này người của nhà họ Mãn, Thiên Trì, Phương Thôn Cốc mới phản ứng lại, lập tức xông tới dốc sức tấn công.

Soạt soạt soạt...

Công kích như mưa ập về phía này.

"Hỏng rồi! Mau bảo vệ minh chủ!".

Trang chủ Vân Tiếu hét lớn.

Sở Thu lập tức dẫn người xông về phía Lâm Chính.

Nhưng chỗ Lâm Chính đã bị vô số luồng tấn công bao trùm, bọn họ không thể lại gần, cho dù có lại gần được, thì cũng không thể nhảy vào lĩnh vực hỗn độn.

"Tấn công bên này!".

Sở Thu nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn ông tổ nhà họ Mãn, quay mũi giáo xông tới tấn công.

"Không biết tự lượng sức!".

Đám Khổng Dương, Mãn Long đều cười khẩy, dẫn người xông tới đỡ đòn.

Chém giết trực diện thì liên minh Thanh Huyền không thể chiếm thế thượng phong.

Hai bên đều có thương vong.

Ông tổ nhà họ Mãn không tham chiến.

Ông ta vẫn luôn dồn sự chú ý về phía lĩnh vực hỗn độn kia, không ngừng rót sức mạnh phi thăng vào đó.

Sức mạnh phi thăng không mạnh cũng không sao, chỉ cần khí kình trong người hùng hậu hơn Lâm Chính, thì ông ta có thể khiến anh kiệt sức đến chết.

Cộng thêm gần chục nghìn người đang tấn công Lâm Chính ở bên cạnh.

Tuy những đòn tấn công này không mạnh, nhưng cũng có thể làm tiêu hao một phần sức mạnh của anh.

Trừ khi Lâm Chính từ bỏ phòng ngự!

Không biết đã tấn công được bao lâu, tình hình trận chiến phía Sở Thu đã có chút khốc liệt.

Phựt!

Lâm Chính đang ở chính giữa hỗn độn bỗng bị đứt lìa một cánh tay, máu tươi phun ra.

Phòng ngự của anh... đã bị phá!

Cánh tay bị đứt rơi vào sức mạnh hỗn độn như lốc xoáy, lập tức bị xé nát vụn.

"Hay!".

Đám người nhà họ Mãn mừng rỡ kêu lên.

Vu Hồng cũng đứng phắt dậy, vô cùng kích động.

"Chắc là cậu ta sắp bị kiệt sức rồi, mọi người tiếp tục đi!".

Ông tổ nhà họ Mãn khẽ gầm lên.

Bọn họ tiếp tục vận khí.

Phựt!

Phựt!

Phựt!

Bị tấn công dồn dập, cánh tay còn lại của Lâm Chính cũng bị nghiến đứt, sau đó tới một chân, rồi da thịt toàn thân.

Từng miếng thịt rơi xuống, máu tươi phun ra như suối.

Trong chớp mắt, cả người Lâm Chính chi chít vết thương, không còn hình người, dường như chỉ còn thở thoi thóp.

"Thắng rồi sao?".

Nữ Hoàng Thiên Trì hoàn hồn, trong miệng lẩm bẩm.
Chương 4350: Điên cuồng

“Dừng lại”, ông tổ hét lớn.

Tất cả đều lập tức dừng tấn công. Ông tổ không còn phóng ra chân lực nữa. Dần dần khí tức trong khu vực hỗn độn dần biến mất. Một vùng đất chân không xuất hiện.

Lâm Chính toàn thân đẫm máu quỳ ở đó. Thiên Sinh Đao rơi xuống bên cạnh, anh cúi đầu và thở hổn hển.

Anh đã không còn chút sức lực nào nữa rồi. Đám người Sở Thu thấy vậy vồi vàng lùi lại.

“Minh chủ”, Sở Thu quỳ xuống, rưng rưng nước mắt

“Minh chủ”.

“Minh chủ thua rồi sao?”

“Tại sao lại như thế...”

“Dù sao thì Lục Địa Thần Tiên mới thăng cấp cũng không thể bằng Lục Địa Thần Tiên lâu lăm mà...”

“Xong rồi...xong đời rồi...”

Người của Liên Minh Thanh Huyền hét lớn. Đám đông tuyệt vọng nhìn bóng hình cô độc bê bết máu và im lặng...

“Kết thúc rồi”, thành chủ nhắm mắt. Trang chủ Vân Tiếu nhìn và cũng không thể chấp nhận được cảnh tượng này.

Ông tổ nhà họ Mãn bước tới Ông ta mỉm cười thản nhiên. Hôm nay ông ta đã xử lý một vị Lục Địa Thần Tiên rồi. Đây sẽ là một chiến tích cực lớn ở vực Diệt Vong.

Sự thất bại của một vị Lục Địa Thần Tiên sẽ gây chấn động toàn bộ vực Diệt Vong.Và dựa vào cái xác của Lâm Chính thì ông ta sẽ bước lên đỉnh cao huy hoàng.

“Đúng là đồ con sâu cái kiến. Tính ngông cuồng của cậu đã khiến cậu phải trả giá bằng mạng sống”

Ông Tổ mỉm cười: “Tôi định đi rồi nhưng cậu tự cao tự đại quá dám đuổi theo tôi. Giờ thì cậu hối hận chưa?”

Lâm Chính cúi đầu, không nói gì, miệng rớm máu.

“Vụt!!”

Ông tổ búng tay. Một đường kiếm quang chuyên tim Lâm Chính.

Ông ta là một người thận trọng. Khi thấy trái tim Lâm Chính bị đâm xuyên và anh ngã xuống đất thì ông ta mới yên tâm

“Giờ thì dùng đầu của cậu thông báo cho toàn bộ vực Diệt Vong biết từ nay về sau khu vực này sẽ do tôi thống trị”.

Ông tổ thản nhiên lên tiếng với ánh mắt hừng hực sát ý. Lúc tới gần Lâm Chính, thanh kiếm trong tay ông ta phát sáng. Ông ta muốn lấy đàu cậu và trở thành thần tiên mới.

Thế nhưng...Đúng lúc ông ta định chém đầu anh thì một luồng sáng màu ngọc bích phát ra từ chính cơ thể của anh. Sau đó những vết thương trên người anh nhanh chóng được hồi phục trở lại.

“Hỏng rồi”, ông tổ tái mặt, vội vàng lùi lại.

“Đại thế”, Lâm Chính gào lên

Bùm!

Một nguồn uy lực giáng xuống đập lên người ông tổ. Ông tổ không kịp phòng bị chận khuỵu xuống, không thể đứng lên được.

“Cái gì?”, đám đông thất kinh. Lâm Chính từ từ đứng dậy. Đôi mắt anh nhìn chăm chăm ông tổ.

“Khốn nạn”, ông ta tức giận dồn sức phóng ra.

Đúng lúc ông ta khó khăn lắm mới né được đòn thì Lâm Chính đã đến gần và chém về phía ông ta như một kẻ điên.

Ông ta cũng phản ứng cực nhanh, lập tức giơ kiếm lên phản kháng. Thế nhưng đường đao của Lâm Chính cực nhanh khiến ông ta khó có thể đỡ được.

Cộng thêm với sức mạnh phi thăng biến dị nên ông ta đã bị chém không biết bao nhiêu nhát, máu xối ra.

Ông tổ vô cùng tức giận. Ông ta ý thức được rằng mình đã bị trúng kế. Lâm Chính không phải là không đỡ được đòn tấn công của chân lực hỗn độn mà là cố tình tỏ ra thê thảm để lừa ông ta.

“Quá giảo hoạt”, ông ta thầm chửi rủa rồi vung kiếm lên tạo thế lùi lại định kéo dãn khoảng cách với Lâm Chính.

Thế nhưng khi ông ta lùi thì...Một bàn tay đã chộp lấy vai của ông ta. Ông ta giật mình. Thanh đao của Lâm Chính lại chém tới.

Đao và kiếm va chạm phát ra những tia lửa đáng sợ. Lâm Chính chộp chặt ông ta không buông và ghì ông ta xuống...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK