“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, hầu như không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
“Chưa… Chưa chết? Không thể nào…”.
“Vì sao long lực của chúng ta không giết được hắn?”.
“Rốt cuộc hắn dùng thủ đoạn gì?”.
“Sao long lực cũng không đối phó được hắn?”.
Bọn họ đều tự hoài nghi chính mình.
Với cường độ lúc nãy, dù có là thần, không chết cũng mất một lớp da.
Nhưng người này lại không hề gì!
Chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn cả thần?
“Không, không phải linh lực không đối phó được hắn, mà là chiêu thức của chúng ta đã bị hắn nhìn thấu rồi!”.
Diệp Viêm nghiến răng, nói: “Các người không nên dừng lại mà nên tiếp tục tấn công hắn. Những đòn tấn công lúc nãy có hiệu quả, không nhìn thấy vết thương trên người hắn sao?”.
“Nhưng vì sao hắn không chết?”.
Có người phẫn nộ hỏi.
“Đó là vì hắn tránh được đa số đòn tấn công của các người!”.
Diệp Viêm nói: “Hắn đã biết quỹ đạo, đường tấn công của mỗi người trong chúng ta, cho nên hắn tránh được”.
“Tránh được?”.
Bọn họ hoảng hốt, dường như không dám tin vào tai mình.
Đòn tấn công dày đặc như vậy mà có thể tránh được sao?
Sao có thể?
“Tiếp tục tấn công! Đừng dừng lại, hắn không chống đỡ được bao lâu nữa!”.
Diệp Viêm gào lên.
Đám người đàn ông lực lưỡng mới tỉnh ngộ, lập tức dùng chiêu.
“Tiếp tục tấn công? Còn kịp không?”.
Lâm Chính nói, sau đó thu Bút Họa Kiếm và Tuyệt Thế Tà Kiếm trong tay lại, đồng thời truyền toàn bộ sức mạnh còn lại lên cánh tay phải.
Khi long lực truyền vào, cánh tay anh cũng dần dần đưa lên.
Vạn Kiếm Đồ bị đánh bay lại xuất hiện trong tay anh từ lúc nào không hay.
Vạn Kiếm Đồ rung lên điên cuồng bởi long lực truyền vào.
Giống như những con rồng thần bay lượn.
Vào lúc này, thần kiếm vẽ trên Vạn Kiếm Đồ cũng trở nên linh động.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm kinh ngạc biến sắc, vội vàng quay người lùi về sau.
Giờ phút này, kiếm ý dâng tràn khắp Long Tâm Thành.
Người đàn ông lực lưỡng cũng căng thẳng.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng.
“Không! Không kịp nữa rồi! Chạy mau! Chạy!”.
Người đàn ông lực lưỡng gào lên, quay người tóm lấy cô gái tóc bạc ở phía xa, chạy ra khỏi thành như phát điên.
Những còn lại cũng hoàn hồn, chạy như điên, không dám nán lại.
Một giây sau.
Vèo vèo vèo…
Vô số thần kiếm bay ra khỏi Vạn Kiếm Đồ, hóa thành mưa đầy trời, bao trùm lấy cô gái tóc bạc.
Vài người còn đang tung chiêu không kịp rút lui lập tức bị mưa kiếm đâm xuyên cơ thể, chết tại chỗ.
Người khác còn muốn chống đỡ mưa kiếm này.
Nhưng khi bọn họ sử dụng chiêu pháp phòng ngự thì lại kinh ngạc phát hiện không thể ngăn chặn mưa kiếm.
Nó đã hoàn toàn được long lực thôi thúc. Long lực đó vô cùng dồi dào tinh thuần, phòng ngự của bọn họ ở trước mặt long lực mỏng như tờ giấy, đừng nói tới phòng ngự.
Trong nháy mắt, mưa kiếm đã nuốt chửng bọn họ.
Những người còn lại tháo chạy, không dám quay đầu lại.
Nơi mưa kiếm trút xuống, tất cả biến thành cát bụi.
Không có thứ gì ngăn được mưa kiếm đáng sợ ấy.
Lâm Chính cầm Vạn Kiếm Đồ, giải phóng mưa kiếm một đường quét ngang tới.
Long Tâm Thành như sắp bị anh làm nổ tung triệt để.
Diệp Viêm chạy đến phía xa quay đầu nhìn Lâm Chính, ánh mắt dâng tràn sự bất cam vô tận.
Hắn biết lúc này mình không có tư cách chiến đấu với người này.
Kẻ từng là sâu bọ bị hắn khinh thường bất tri bất giác đã trở thành một chiến thần…
Chương 5127: Tôi có thể thả các người đi
Diệp Viêm đang bỏ chạy hoảng sợ dừng bước.
Hắn tin rằng Lâm Chính đã hấp thu sức mạnh của toàn bộ long mạch.
Nếu không, long lực của Lâm Chính không thể nào mạnh như vậy.
“Rốt cuộc kẻ này là ai? Vì sao long lực của hắn lại mạnh như vậy?”.
Người đàn ông lực lưỡng ôm cô gái tóc bạc vừa chạy vừa phẫn nộ mắng chửi.
Bọn họ đã nhiều năm chưa từng nhếch nhác như vậy.
“Chúng ta bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giết chết Lâm Chính rồi!”.
Diệp Viêm nói: “Lâm Chính chắc chắn đã hấp thu long mạch của tòa nhà treo thưởng, nhưng long mạch trong cơ thể hắn chưa tiêu hóa hoàn toàn, hơn nữa hắn cũng không biết cách sử dụng. Nhưng các anh lại sơ ý, đáng lẽ các anh nên xông lên xé xác Lâm Chính ra ngay, khiến hắn chết không toàn thây. Nhưng các anh lại không, các anh lại đơn độc so đấu! Bởi vì thế mà để hắn nắm được cách sử dụng long lực rồi! Bây giờ muốn đánh bại hắn thì rất khó”.
Nghe câu nói đó, vẻ mặt bọn họ đều trở nên thâm trầm.
“Diệp Viêm, cậu có ý gì? Cậu đang trách chúng tôi sao?”.
Người đàn ông lực lưỡng lạnh lùng nói.
“Tôi không có ý trách các anh, tôi chỉ nói sự thật”.
Diệp Viêm nói: “Thật ra tôi cũng bị Lâm Chính lừa. Lúc hắn chiến đấu với cô chủ đã cố tình tỏ ra yếu thế, khiến chúng ta nghĩ rằng thực lực của hắn không mạnh bằng cô ấy, tâm cơ người này sâu hơn chúng ta nhiều”.
“Bây giờ xong chuyện rồi mới nói thì có ý nghĩa gì, nên nghĩ cách thoát khỏi người này đi!”.
Người đàn ông còn lại lạnh lùng lên tiếng.
“Chia ra chạy!”.
Người đàn ông lực lưỡng nói: “Một mình hắn không đuổi theo được nhiều người chúng ta”.
“Không được!”.
Diệp Viêm quát lên.
“Vì sao?”.
Bọn họ nhíu mày nhìn Diệp Viêm.
Diệp Viêm không nói mà đột nhiên lấy một binh khí đen nhánh trên người ra, cắm xuống mặt đất.
Ầm!
Một kết giới màu đen dựng lên.
“Không hay! Hắn muốn chặn chúng ta!”.
“Diệp Viêm, tên khốn nạn!”.
“Súc sinh, tao sẽ giết mày!”.
Bọn họ nổi giận, tấn công kết giới như điên.
Nhưng Diệp Viêm đã chạy đi xa.
Chia ra chạy chắc chắn Diệp Viêm sẽ không đồng ý.
Bởi vì một khi chia ra, Lâm Chính sẽ không đuổi theo những người khác mà chỉ sẽ đuổi theo hắn.
Với thực lực của Lâm Chính sau khi hấp thu toàn bộ long mạch, hắn không thể nào là đối thủ của Lâm Chính, một khi bị đuổi kịp thì sẽ chết chắc.
Trừ hi sinh bọn họ, để bọn họ chặn hậu, Diệp Viêm không còn cách nào khác.
Mặc dù kết giới rất dày, nhưng bọn họ đều có long lực, đồng tâm hiệp lực chỉ qua mấy chục giây là phá được.
Nhưng khi phá được kết giới, Lâm Chính cũng đã đuổi kịp.
Anh đáp xuống sau lưng bọn họ, hờ hững nhìn bọn họ.
Người đàn ông lực lưỡng thấy vậy bèn thả cô gái tóc bạc xuống, bày tư thế, chuẩn bị quyết chiến một trận với Lâm Chính.
“Tà khí thật nồng đậm”.
Lâm Chính nhìn mảnh vụn kết giới bay đi theo gió, lại liếc nhìn đám người kia, phát hiện không thấy bóng dáng Diệp Viêm đã mơ hồ đoán ra được gì đó.
“Xem ra Diệp Viêm muốn để các người chặn hậu”.
Lâm Chính cười nhạt.
“Nếu cậu muốn chém giết, chúng tôi chưa chắc đã sợ cậu, cùng lắm, cá chết lưới rách!”.
Người đàn ông lực lưỡng lạnh lùng nói.
“Đừng căng thẳng, thật ra tôi không thù không oán gì với các người, tôi chỉ muốn giết Diệp Viêm. Đương nhiên, nếu các người muốn chém giết đến cùng thì tôi cũng không ngại!”.
Lâm Chính nói.
Nghe vậy, đám người kia sửng sốt.
“Cậu có ý gì?”.
Một người hỏi.
“Tôi có thể thả các người đi!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 5128: Không biết gì
Trong mắt Lâm Chính, những người này khác với Diệp Viêm.
Mặc dù thực lực của Diệp Viêm không bằng bọn họ, nhưng độ nguy hiểm của Diệp Viêm luôn là lớn nhất.
Người này vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, hơn nữa sống rất dai, quyết tâm báo thù cũng cực kỳ đáng sợ.
Ngày nào hắn còn chưa chết, Lâm Chính sẽ không được yên ổn ngày đó.
Còn đám người này, Lâm Chính không biết rõ. Nhưng Diệp Viêm đã bán đứng bọn họ, chắc chắn bọn họ hận Diệp Viêm thấu xương.
Ít nhất thù hận đối với Diệp Viêm lớn hơn đối với Lâm Chính.
Vì thế, thả bọn họ đi để bọn họ và Diệp Viêm tàn sát lẫn nhau tốt hơn là Lâm Chính tự ra tay.
Đương nhiên, lý do chủ yếu là vì anh vẫn chưa hiểu rõ về long lực trong cơ thể.
Dù thiên phú có tốt, nhưng muốn nắm rõ được long lực trong thời gian ngắn thì không thể.
Trận chém giết trước kia khiến khí mạch trong cơ thể Lâm Chính tổn thất rất nhiều.
Thực ra bây giờ trạng thái Lâm Chính không tốt lắm.
Nhưng không để bọn họ nhìn ra manh mối, anh cố gắng giữ dáng vẻ như không có gì, cũng là để bọn họ sợ không dám đấu.
Bây giờ có lối thoát, Lâm Chính chắc chắn sẽ không chiến tiếp nữa.
“Xem ra cậu muốn lợi dụng chúng tôi đối phó Diệp Viêm!”.
Người đàn ông lực lưỡng lạnh lùng nói.
“Phải, như vậy không tốt sao?”.
Lâm Chính cười nói.
“Hừ, được, nếu cậu có dự định như vậy, chúng ta gặp lại sau. Tôi phải cảnh cáo cậu một câu, trừ chúng tôi ra, trong long mạch dưới lòng đất không ai được phép có long lực, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu”.
Người đàn ông lực lưỡng lạnh lùng nói, sau đó bế cô gái tóc bạc rời đi.
Những người còn lại liếc nhìn Lâm Chính, sau đó cũng rời đi.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng không nói gì.
Xem ra bọn họ cũng không định tha cho anh.
Nếu đã như vậy thì cũng phải bắt tay chuẩn bị đối phó những người này.
Trước đó vẫn phải liên lạc với Cầm Kiếm Nữ, Mị Mộng và những người khác.
Cũng không biết bây giờ bọn họ thế nào, có bình an không.
Lâm Chính suy nghĩ, định đến chỗ hẹn với đám người Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc.
Đúng lúc này, nhiều tiếng bước chân đột nhiên vang lên.
Tiếp đó là nhiều luồng sức mạnh phi thăng nồng đậm.
Mặt đất rung chuyển nhẹ, tiếng ồn phá vỡ sự yên tĩnh bên ngoài Long Tâm Thành.
“Ồ?”.
Lâm Chính quay đầu.
Ở phía xa có nhiều bóng người chạy tới.
Đi đầu đám người này là một vài nam nữ cưỡi ngựa.
Trong đó có Lệnh Hồ Vũ.
Lâm Chính quay người lặng lẽ nhìn Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ cũng phát hiện ra Lâm Chính đầu tiên, ngay lập tức dẫn người đến bao vây.
“Lâm Chính, chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp!”.
Bên dưới chiếc mũ trùm, Lệnh Hồ Vũ nhếch khóe miệng, toát ra sát ý nồng đậm cười lớn.
“Lệnh Hồ Vũ, vào lúc này anh lại dẫn theo nhiều người đến như vậy là định nhân lúc cháy nhà hôi của sao?”.
Lâm Chính ung dung nói.
“Không thì sao?”.
Lệnh Hồ Vũ cười nhạt nhìn về phía Long Tâm Thành: “Trong đó yên tĩnh như vậy, chắc là cuộc chiến trong đó đã kết thúc rồi đúng không? Lâm Chính, mày trốn ở đây không vào cũng là sợ bị giết đúng à?”.
“Sợ bị giết?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới trận chiến lúc trước thì lập tức hiểu ra.
E là thế lực khắp nơi muốn vào thăm dò tình hình cũng không dám.
Suy cho cùng, trận chiến ở cấp bậc đó thì ai còn dám ngang nhiên vào Long Tâm Thành?
“Lệnh Hồ Vũ, xem ra anh không biết gì về tình hình ở đây”.
Lâm Chính cười nhẹ, lắc đầu nói.
Chương 5129: Bởi vì hắn không phải là đối thủ của tôi
Lệnh Hồ Vũ nghe thấy vậy, có chút thẹn quá hóa giận, lạnh lùng hừ một tiếng: "Họ Lâm kia, mày chết đến nơi vẫn còn cứng miệng à? Nghe đây, bây giờ tao hỏi gì mày trả lời nấy, nếu không, tao không những băm vằm mày, mà còn mang thịt của mày cho chó ăn, treo đầu của mày trong Long Trảo Thành, ngày ngày bị người ta nhổ nước bọt, tiếng xấu vạn năm".
Lệnh Hồ Vũ nói đầy dữ tợn, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Lệnh Hồ Vũ không thể bỏ qua cho Lâm Chính được.
Hắn chưa bao giờ căm hận một ai như vậy.
Chính vì người này, mà lòng tự tôn và thiên phú mà hắn lấy làm tự hào đã bị giẫm nát. Hắn vốn là đệ nhất thiên tài của Long Trảo Thành, là truyền nhân Võ Thần, sự xuất hiện của Lâm Chính khiến hắn mất tất cả, thế gia Lệnh Hồ cũng vì chuyện này mà chịu đả kích nặng nề.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất để giết Lâm Chính.
Lệnh Hồ Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Chỉ cần câu trả lời của Lâm Chính không khiến hắn hài lòng, hắn sẽ lập tức ra tay.
"Nói đi, bên trong còn những ai? Võ Thần mấy người chết? Mấy người còn sống?".
Lệnh Hồ Vũ cười khẩy chất vấn.
"Bên trong chẳng có ai cả".
Lâm Chính bình tĩnh đáp: "Còn Võ Thần thì chết hết rồi".
Anh vừa dứt lời, xung quanh vốn đang ồn ào lập tức im bặt.
Lệnh Hồ Vũ cũng sửng sốt.
"Vớ vẩn, rõ ràng bọn tao nhận được tin Tiếu Thiên Võ Thần dẫn người của núi Tiếu Thiên tấn công tòa nhà treo thưởng, sao bên trong lại không có ai được? Lẽ nào bọn họ đồng quy vu tận với nhau?".
Một cao thủ của thế gia Lệnh Hồ bước tới, lạnh lùng quát.
"Không phải bọn họ đồng quy vu tận, mà là nhân lúc hai bên tổn thất nặng nề, Diệp Viêm dẫn theo một tốp cao thủ đến làm ngư ông đắc lợi. Các anh muốn nhân lúc cháy nhà hôi của thì muộn rồi".
Lâm Chính lắc đầu.
"Cái gì?".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều lúng túng không biết làm thế nào.
"Ý mày là Diệp Viêm dẫn người tới giết cả Mộ Dung Tùng và Tiếu Thiên Võ Thần rồi?".
Lệnh Hồ Vũ trợn mắt hỏi.
"Không".
Lâm Chính lắc đầu: "Diệp Viêm giết Mộ Dung Tùng, còn Tiếu Thiên Võ Thần... là do tôi giết".
Xung quanh lại im lặng như chết.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một tràng cười lớn vang lên.
"Mày giết Tiếu Thiên Võ Thần? Ha ha ha, Lâm Chính, mày nghĩ mày là cái thá gì hả? Mày cũng xứng ra tay với Tiếu Thiên Võ Thần sao?".
"Chém gió vừa thôi!".
"Nếu vậy thì tại sao Diệp Viêm không giết mày? Ha ha, tao thấy mày chỉ là hư trương thanh thế để lừa bọn tao thôi".
Những lời chế giễu và châm chọc vang lên không ngớt.
Không ai thèm tin.
Lệnh Hồ Vũ cũng không tin.
Hắn biết mâu thuẫn giữa Diệp Viêm và Lâm Chính, theo lý mà nói, Diệp Viêm giết Mộ Dung Tùng xong chắc chắn sẽ không tha cho Lâm Chính và Tiếu Thiên Võ Thần.
"Mày nói Mộ Dung Tùng chết trong tay Diệp Viêm, vậy mày có thể nói cho tao biết tại sao Diệp Viêm không giết mày không?".
Lệnh Hồ Vũ cười gằn nói.
"Nguyên nhân rất đơn giản".
Lâm Chính bình tĩnh đáp: "Do Diệp Viêm không giết được tôi, mà còn bị tôi truy sát, bây giờ đã cao chạy xa bay rồi".
Anh vừa nói xong, xung quanh bỗng im lặng một thoáng, sau đó mọi người cười phá lên.
"Ha ha ha..."
"Họ Lâm kia, mày ngông nó vừa thôi!".
"Nói vậy thì mày mới là người mạnh nhất long mạch dưới lòng đất sao?".
"Nực cười!".
Tiếng cười ầm ĩ không ngớt, có người còn ôm bụng cười chảy cả nước mắt.
Nhưng đúng lúc này, có mấy bóng người vội vã chạy ra.
Đó chính là người của thế gia Lệnh Hồ.
Bọn họ mới đến đây đã xông vào thám thính.
Chỉ thấy mấy người tỏ vẻ hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, gấp gáp chạy tới.
"Cậu chủ! Không hay rồi! Long Tâm Thành tiêu đời rồi!".
Chương 5130: Để tôi cho anh xem
Nghe thấy thế, tiếng cười liền ngừng bặt.
Vẻ mặt Lệnh Hồ Vũ cứng đờ, kinh ngạc nhìn mấy tộc nhân chạy ra từ trong cánh cửa đổ nát.
"Các anh... nói gì cơ?".
Lệnh Hồ Vũ ngạc nhiên hỏi.
"Cậu chủ, bên trong một đống hoang tàn, dưới đống hoang tàn toàn là thi thể, máu chảy thành sông, không ai sống sót! Trận chiến ở Long Tâm Thành đã kết thúc rồi!".
Một tộc nhân Lệnh Hồ vẫn còn hoảng hốt, run rẩy kêu lên.
Câu nói này lập tức kéo tất cả mọi người quay lại hiện thực.
"Sao lại như vậy được? Trận chiến ở Long Tâm Thành đã kết thúc thật rồi sao? Chúng ta đến muộn rồi sao?".
Lệnh Hồ Vũ trợn tròn mắt, tỏ vẻ khó tin.
Bỗng hắn nhớ ra gì đó, liền trừng mắt gầm lên với Lâm Chính: "Truyền thừa của các Võ Thần đâu? Thi thể của các Võ Thần đâu? Bọn họ đâu rồi? Mau giao cho tao, nhanh lên!".
"Truyền thừa Võ Thần?".
Lâm Chính giơ tay lên, chỉ vào đầu mình: "Tất cả đều ở đây này!".
"Thằng chó, mày dám chơi tao!".
Lệnh Hồ Vũ nổi giận, vung tay lên quát: "Xé xác anh ta cho tôi!".
"Giết!".
Đám người xung quanh lập tức xông về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính chỉ giơ tay lên, tùy ý cử động một ngón tay.
Ầm!
Một luồng uy lực khổng lồ bỗng giáng từ trên trời xuống, đánh vào người bọn họ.
Trong chớp mắt, những người này nằm bẹp dưới đất, không thể động đậy.
Dường như bị một ngọn núi lớn đè lên người.
Ngay cả Lệnh Hồ Vũ cũng không may mắn thoát được.
Linh mã của hắn khuỵu xuống đất, vô cùng đau đớn, không thể đứng dậy nổi.
Cơ thể của Lệnh Hồ Vũ cũng nằm rạp xuống lưng ngựa.
Hắn giật thót trong lòng, tỏ vẻ không thể tin được, sau đó điên cuồng huy động sức mạnh phi thăng để đứng lên.
Nhưng luồng uy lực trên người hắn quả thực quá đáng sợ.
Dù hắn vùng vẫy kiểu gì cũng không thể thoát khỏi luồng sức mạnh này.
Điều khiến Lệnh Hồ Vũ kinh ngạc hơn là luồng sức mạnh trên người hắn lại không phải là sức mạnh phi thăng, mà còn tinh thuần hơn, dồi dào hơn, cũng đáng sợ hơn sức mạnh phi thăng.
Đây là sức mạnh gì vậy?
Lệnh Hồ Vũ khó nhọc ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Lâm Chính đi tới, lặng lẽ đứng trước mặt hắn.
"Sao hả? Anh không tin tôi giết được Tiếu Thiên Võ Thần và đánh bại Diệp Viêm à?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Mày... sao mày lại làm được chuyện đó? Rốt cuộc mày đã dùng sức mạnh gì?".
Lệnh Hồ Vũ đau khổ gào thét.
"Chuyện này thì anh không cần biết".
Lâm Chính lấy châm bạc ra, đâm vào người Lệnh Hồ Vũ, muốn tước đoạt truyền thừa của Ám Thiên Võ Thần.
"A!".
Châm bạc đâm vào thần kinh gây đau đớn dữ dội.
Lệnh Hồ Vũ chỉ cảm thấy xương cốt của mình như muốn lìa ra.
Việc này cần một quá trình.
Lâm Chính không vội giết ngay Lệnh Hồ Vũ, mà nhìn vô số người đang bao vây xung quanh, khàn giọng nói: "Các anh toàn là những người tham lam, nếu đã vậy, Lệnh Hồ Vũ, tôi sẽ cho anh xem rốt cuộc tôi dựa vào đâu để giết được Tiếu Thiên Võ Thần và đánh bại Diệp Viêm!".
Dứt lời, Lâm Chính tung người nhảy lên, long lực trên người bùng nổ, hóa thành vô số thần long, lao về phía đám người.
Trước những long lực đáng sợ này, sức mạnh phi thăng của mọi người chẳng khác nào tờ giấy mỏng, dễ dàng bị xé nát.
Cuồng long xông tới, không chút kiêng dè, tất cả những người chạm vào cuồng long đều tan xác.
Xung quanh máu chảy thành sông, thây chất thành đống.
Cảnh tượng luyện ngục dần xuất hiện.
Lệnh Hồ Vũ ngây người ra nhìn cảnh tượng này, đầu óc đã trở nên trống rỗng.
"Đây... đây là thực lực của Lâm Chính?".
Hắn thì thào tự nhủ, gần như sắp phát điên.