Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3036: Cấm pháp

Lâm Chính sớm đã biết được tin từ Mạn Sát Hồng về việc thôn Ẩn Ma rất ghét Thiên Ma Đạo. Thế nhưng anh cũng không thể dùng thân phận nào khác để tiếp cận thôn này. Bởi vì ma độc trên người đã gắn cho anh các mác có liên quan tới Thiên Ma Đạo rồi. Vì vậy Lâm Chính chỉ có thể dùng cái cớ là bị Thiên Ma Đạo trục xuất tiếp cận thôn Ẩn Ma.

Lâm Chính không ngờ là bọn họ lại ghét Thiên Ma Đạo tới mức này. Hai bên dù gì cũng cùng một tổ tông mà. Lâm Chính ngồi trên giường, chau mày suy nghĩ.

“Người anh em thật xin lỗi. Xem ra tôi không thể giúp được cậu rồi”, sắc mặt Tần Trác trông vô cùng khó coi.

“Không sao, dù sao thì ông cũng đã cố hết sức”, Lâm Chính mỉm cười.

“Cảm ơn. Có điều người anh em, vừa rồi những lời Đại chấp sự nói, cậu cũng nghe thấy rồi đấy, thì…” Tần Trác ấp úng.

“Yên tâm đi, tôi hiểu cả. Tôi chỉ ở đây nghỉ ngơi. Những nơi khác tôi sẽ không chạy lung tung đâu”, Lâm Chính mỉm cười.

“Được được. Người anh em yên tâm, giai đoạn cậu ở đây, cần gì tôi sẽ đều đáp ứng. A Linh lát nữa đi lấy ít thuốc để Lâm Chính sử dụng. Giai đoạn này A Linh chăm sóc cho cậu ấy nhé, nghe rõ chưa?”, Tần Trác vội nói.

“Bố ơi vậy còn ma độc trên người anh Lâm thì phải làm sao?”, Tần Linh lập tức hỏi.

Đã cố tình không nhắc tới rồi mà còn hỏi.

Ông ta giật mình, sau đó khẽ nói: "Ma độc này rất kỳ ạ. Với năng lực của bố không thể giải quyết được. Cả thôn Ẩn Ma này chỉ có thôn trưởng mới làm được thôi, nhưng thái độ hiện tại của thôn trưởng, e rằng…”

Mấy người bàng hoàng.

“Bố thật sự không có cách nào nữa sao ạ?”, Tần Linh vội hỏi.

Tần Trác thở dài, lắc đầu. Tần Linh tỏ vẻ thất vọng.

“Không sao, sống chết có số rồi. Tôi đã xem nhẹ tựa lông hồng, kệ nó đi”, Lâm Chính mỉm cười

“Người anh em có thể suy nghĩ như vậy thì thật tốt. Tóm lại là có gì cậu cứ nói. Ơn cứu mạng con gái nhà tôi tôi sẽ không quên”, nói xong, Tần Trác chắp tay, quay người rời đi.

Đám đông cũng cảm ơn Lâm Chính rồi rời đi theo. Tần Linh ở lại, vẻ mặt đầy sự hối lỗi và áy náy.

“Xin lỗi anh Lâm, do chúng tôi bất tài”, Tần Linh thở dài.

“Không sao đâu cô Tần Linh, cô đã làm tốt rồi”, Lâm Chính cười.

“Anh Lâm, tôi đi chuẩn bị thuốc cho anh”, cô gái nói.

“Vết thương của tôi không có vấn đề gì lớn lắm. Tìm dược vật thông thường cũng không có tác dụng gì nhiều. Tôi tự xử lý được rồi”, nói xong, Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra ghim lên người.

Tần Linh tỏ ra kinh ngạc: “Anh Lâm, anh hiểu cả về y thuật sao?”

“Biết chút chút”, Lâm Chính mỉm cười. Vài nhát châm mà anh đã hồi phục không ít, có thể tự cử động được.

Tần Linh há hốc miệng. Đây mà gọi là biết “sơ sơ” sao?

Lâm Chính đứng dậy, tháo ít băng trên người: “Cô Tần, tôi có thể hỏi cô một câu được không?”

“Anh hỏi đi” .

“Lúc trước nghe bố cô nói, thôn Ẩn Ma có một phương pháp có thể giải ma độc, nhưng hình như chỉ có trưởng thôn mới biết. Lẽ nào y thuật của trưởng thôn rất giỏi?”, Lâm Chính hỏi.

Câu hỏi của anh nghe có vẻ hỏi cho vui nhưng thực ra là anh có mục đích cả. Sự hiểu biết của anh về thôn Ẩn Ma chỉ nằm ở những gì mà Mạn Sát Hồng nói. Giờ đây Tần Linh đã không còn đề phòng anh nữa thì anh biết là có thể biết được rất nhiều tin từ cô ta.

“Trưởng thôn của chúng tôi nào biết về y thuật. Y thuật giỏi nhất thôi là Thạch Chính Quân Đại Nhân. Nhưng người đó rất kỳ lạ, chỉ chữa bệnh cho tộc Ẩn Ma, những người khác không bao giờ chữa. Còn phía bên trưởng thôn, tôi nghĩ có thể là do ông ta hiểu được cấm pháp của tổ tiên Ẩn Ma thôi, có khi là dùng cấm pháp để chữa trị đấy”, Tần Linh nói

“Cấm pháp sao?”, Lâm Chính nín thở.
Chương 3037: Đệ tử

"Anh là Thiên Ma Đạo Nhân thì hẳn đã biết tới tộc Ẩn Ma chúng tôi, bởi vì chúng ta rất lâu trước đây là cùng một tộc người", Tần Linh nói.

Lâm Chính cười khổ đáp: "Kỳ thực tôi cũng không phải Thiên Ma Đạo Nhân".

"Cái gì?"

Tần Linh hơi sửng sốt, nói bằng giọng không thể tin nổi: "Anh không phải là Thiên Ma Đạo Nhân? Như vậy. . . anh làm sao có thể trúng ma độc? Theo tôi được biết, có thể hạ ma độc thì chắc chắn không phải người thường mà phải là đại ma đầu của Thiên Ma Đạo! Nếu anh không phải yêu ma, đại ma đầu nào lại ra tay tàn độc với anh như vậy?"

"Cô Tần, cô đã đối xử rất tốt với tôi, vậy để tôi nói cho cô biết sự thật. Tôi tên Lâm Chính, quê ở Giang Thành. Cách đây không lâu, tôi có xung đột với ma quân đứng đầu của Thiên Ma Đạo, sau đó bọn tôi đánh nhau, tôi chẳng may trúng phải ma độc..."

Lâm Chính kể lại ngắn gọn cho Tần Linh nghe chuyện xảy ra ở Giang Thành.

Tất nhiên, anh đã lược bỏ một số chi tiết quan trọng.

Để tránh gây hiểu lầm không cần thiết.

Tần Linh há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc.

“Bản thân tôi cũng học y thuật, cũng biết một chút chút. Tôi biết loại độc dược này rất đặc biệt nên lập tức đến đầm lầy chết để tìm một số dược liệu quý hiếm, xem thử có giải được nó hay không. Đúng lúc đó thấy mấy người bọn cô đang định hái hoa Thất Sắc nên mới ra tay tương trợ. Đó là đầu đuôi câu chuyện", Lâm Chính cười khổ.

"Tôi hiểu rồi..."

Tần Linh gật đầu với vẻ mặt đã hiểu ra tất cả.

"Thật đáng tiếc, trong đầm lầy chết không có thứ gì có thể giải độc cho tôi ngoại trừ bông hoa Thất Sắc đó. Chuyến đi này chẳng thu được gì", Lâm Chính thở dài.

"Anh Lâm, đừng vội nản lòng. Trước mắt, anh cứ ở lại chỗ này nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ đi nói chuyện với bố tôi một chút, xem ông ấy có thể nhờ trưởng thôn dùng cấm pháp giúp giải độc được không. Nếu anh không phải Thiên Ma Đạo Nhân thì người trong tộc sẽ không quá bài xích", Tần Linh vội vàng an ủi.

"Chỉ có cô mới tin lời tôi nói. Tôi cảm thấy thôn Ẩn Ma không chỉ bài xích Thiên Ma Đạo Nhân mà còn có tâm lý bài ngoại nói chung. Tôi thân trúng ma độc, có một trăm cái miệng cũng không giải thích được. Cho dù tôi có nói mình không phải Thiên Ma Đạo Nhân cũng sẽ chẳng ma nào tin", Lâm Chính lắc đầu.

Tần Linh há miệng, không biết nên trả lời như thế nào.

"À mà, cô Tần vừa nói tới cấm pháp gì vậy? Chẳng lẽ nó giống như cấm thuật sao?" Lâm Chính đột nhiên chuyển đề tài hỏi.

"Không, cấm pháp chính là cấm pháp, cấm thuật chính là cấm thuật. Cấm thuật sở dĩ gọi là cấm thuật, là bởi cách thi triển nó quá mức tàn nhẫn và vô đạo đức, là một loại thủ đoạn bị mọi người coi thường. Còn cấm pháp... thường bị cấm vì chúng quá mạnh, có thể phá hủy sự cân bằng của thế giới, người sử dụng nó có thể trở thành mục tiêu chỉ trích của cộng đồng. Những người biết dùng cấm pháp sẽ bị coi là mối đe dọa, cho nên không ai dám tùy tiện sử dụng, Tộc Ẩn Ma có rất nhiều cấm pháp, trong đó có rất nhiều cấm pháp trị thương, trưởng thôn nhất định biết những loại cấm pháp này. Nhưng nếu ông ấy không chịu ra tay giúp đỡ, chúng ta cũng không thể làm gì được", Tần Linh bất đắc dĩ nói.

"Tôi hiểu rồi..." Lâm Chính có chút thất vọng.

"Anh Lâm, anh đừng nản lòng, kỳ thực vẫn còn có cơ hội", Tần Linh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nói.

"Cơ hội?"

"Đúng vậy! Hai ngày sau, thôn chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc quyết đấu. Từ những hậu bối trẻ tuổi, chúng tôi sẽ chọn ra hai nhân tài có tài năng và thực lực phi thường để trở thành đệ tử của trưởng thôn! Nếu trở thành đệ tử của trưởng thôn thì sẽ được truyền dạy cấm pháp! Tôi cũng đã đăng ký tham gia rồi, nếu như tôi có thể thắng thì nhất định sẽ xin trưởng thôn dạy tôi cấm pháp giải độc, sau đó mới có thể giải độc, chữa bệnh cho anh!" Tần Linh nói.

"Thật sao? Vậy thì tốt quá! Vậy thì cô Tần, sức mạnh của cô ở mức nào so với các hậu bối tại thôn Ẩn Ma?" Lâm Chính hào hứng hỏi.

Anh vừa dứt lời, Tần Linh lập tức trở nên bối rối.

Cô nhìn Lâm Chính có chút ngại ngùng, thật lâu sau mới xấu hổ nói: "Có lẽ... không tốt lắm..."

Lâm Chính sửng sốt, vội vàng hỏi: "Cô so với Ma Bình thì thế nào?"

"Nếu chúng tôi đấu tay đôi, tôi chỉ có 40% cơ hội chiến thắng".

"Bốn mươi phần trăm... Cũng không tệ, tôi cảm thấy tư chất của Ma Bình rất phi phàm, trong thôn của cô chắc hẳn anh ấy là một trong những người giỏi nhất!" Lâm Chính gật đầu.

"Không, anh ấy đứng thứ ba mươi ba trong số các vãn bối trong thôn. . . " Tần Linh thấp giọng nói.

"Ba... ba mươi ba?" Lâm Chính sửng sốt, tựa hồ nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi: "Vậy cô xếp hạng bao nhiêu?"

"Tôi? Tôi hạng... một trăm linh bảy..." Tần Linh đỏ mặt vội vàng cúi đầu.

Một trăm linh bảy...

Có nghĩa là, có ít nhất hơn một trăm người trẻ tuổi của thôn Ẩn Ma tham gia vào trận quyết đấu chọn đệ tử này!

Phải loại hơn một trăm người để vào top hai thì mới có thể trở thành đệ tử của trưởng thôn...

Khó như leo lên trời!

Lúc này Lâm Chính rốt cục đã hiểu được ý tứ trong lời nói vừa rồi của Tần Linh!

Cô ấy không phải đang cổ vũ Lâm Chính, mà là đang an ủi anh!

Động viên là vẫn còn hy vọng.

Còn an ủi chỉ là nói ra để nghe cho đỡ đau lòng ...

Tần Linh không dám ngẩng đầu lên, bị Lâm Chính vạch trần như vậy cô càng cảm thấy áy náy và xấu hổ.

Thế nhưng, Lâm Chính lại cười hỏi: "Cô Tần, cô muốn làm đệ tử của trưởng thôn sao?"
Chương 3038: Ai kê đơn thuốc cho cháu?

Nghe đến đây, Tần Linh sững lại một lát, sau đó mới vội vàng nói: "Anh Lâm, cứ yên tâm! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức! Mặc dù tôi xếp gần bét thôn nhưng chắc chắn tôi sẽ vận dụng tất cả những thứ đã học được để đi thi đấu!"

Vẻ mặt cô ấy vô cùng nghiêm túc.

Nhưng thực lực và xếp hạng của cô ấy thực sự không có sức thuyết phục chút nào.

Có điều, cô ấy vẫn muốn an ủi Lâm Chính.

Lâm Chính cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ đành hỏi tiếp: "Cô Tần, tôi đang hỏi cô có muốn làm đồ đệ của trưởng thôn không?"

"Sao mà không muốn được kia chứ... Anh Lâm, anh hỏi vậy để làm gì?", Tần Linh sững người.

Lâm Chính gật đầu: "Nếu cô đã muốn thì được, tôi có thể giúp!"

"Giúp tôi? Anh giúp tôi kiểu gì?", Tần Linh nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt phán xét. Lâm Chính lúc này thương tích đầy mình, chỉ đi lại được bình thường còn những việc khác thì không làm được.

Người như vậy thì giúp Tần Linh kiểu gì?

"Việc đó cô không cần bận tâm. Cô Tần, cô chỉ cần nghe theo tôi, tôi đảm bảo trong buổi quyết đấu đó cô sẽ toả sáng!", Lâm Chính cười đáp.

Tần Linh cau mày lại, bán tín bán nghi.

Mặc dù cô ấy rất cảm kích việc Lâm Chính xả thân cứu mình, nhưng cô ấy cũng đặc biệt ghét những kẻ ba hoa khoác lác những điều mình không làm được.

Nhưng trước mắt là ân nhân cứu mạng nên Tần Linh phải kìm nén lại, cô đáp: "Anh Lâm, anh có ơn với tôi. Anh có bất cứ yêu cầu gì tôi đương nhiên đều cố gắng thực hiện! Sao có thể không nghe anh được?"

"Vậy thì tốt rồi!"

Lâm Chính đứng dậy, đi tới chỗ chiếc bàn bên cạnh, lấy giấy bút ra. Anh khua tay múa chân viết lên đó hai hàng chữ.

Tần Linh lại gần xem thì thấy đó đều là tên thuốc.

"Cô cầm đơn thuốc này đi tới hiệu thuốc trong thôn bốc thuốc, tôi có chỗ cần dùng", Lâm Chính nói.

Tần Linh nhận lấy đơn thuốc, cảm thấy có chút nghi hoặc: "Anh Lâm, ban nãy không phải anh nói tình trạng hiện tại của anh không còn quá đáng ngại. Thuốc thang giờ không có tác dụng với anh nữa mà? Sao anh lại nhờ tôi đi bốc thuốc?"

"Cô cứ làm theo đi", Lâm Chính mỉm cười thúc giục.

Tần Linh bất lực, chỉ đành cầm đơn thuốc đi khỏi đó.

Nếu đã là yêu cầu của Lâm Chính thì cô đương nhiên phải dốc sức làm.

Cô rảo bước thật nhanh đến hiệu thuốc thôn Ẩn Ma.

Hiệu thuốc này thuộc quyền quản lý của Thạch Chính Quân - bác sĩ của thôn.

Bởi Thạch Chính Quân tính tình cổ quái, ghét bị làm phiền nên xung quanh hiệu thuốc vô cùng vắng vẻ, chẳng ai muốn le ve gần đó.

Tần Linh vì vậy cũng có chút e dè. Lúc cô bước vào, tay chân còn hơi luống cuống.

"Đến đây làm gì? Sao mà lén lút như trộm thế?"

Tần Linh vừa vào cửa, một giọng nói trầm trầm khàn đục vang lên.

Tần Linh đột nhiên nổi da gà, vội vã liếc nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Lúc này cô phát hiện một người đàn ông trung niên cao to đang ngồi xổm trong góc sắc thuốc.

"Chú Thạch... chào chú..."

Tần Linh vội vã khom lưng hành lễ, không dám mạo muội.

Người đàn ông liếc Tần Linh một cái rồi lạnh lùng nói: "Có việc gì nói luôn, không có thì đi đi, đừng có làm phiền chú".

"Vâng... vâng..."

Tần Linh vội vã lấy đơn thuốc ra, nói: "Cháu... cháu đến bốc thuốc..."

"Đã được thôn phê duyệt chưa?"

"Duyệt rồi ạ..."

"Bốc thuốc gì? Đọc tên".

Người đàn ông lạnh lùng đáp, một tay để sẵn trên tủ thuốc, thậm chí còn không thèm nhìn Tần Linh một cái.

"Cỏ Cổ Lung, hai lạng".

Cạch!

Người đàn ông mạnh tay kéo ngăn tủ, sau đó lấy ra một loại cỏ đen đen vàng vàng rồi đặt lên bàn.

Không ít không nhiều, đúng hai lạng.

"Lá Lưu Tâm, ba tiền!"

Cạch!

Không một động tác thừa, ba đồng lá Lưu Tâm được đặt lên bàn.

"Rễ Cổ Nghệ, hai lạng".

"Bột Tạm Nam, sáu đồng".

....

Tần Linh vừa đọc tên thuốc, người đàn ông trung niên vừa bốc thuốc.

Ánh mắt của ông ta chỉ tập trung vào bình thuốc trước mặt. Còn bốc thuốc hoàn toàn không cần nhìn, thế nhưng lại cực chuẩn. Điều đó cho thấy ông ta thành thạo và giỏi công việc này như thế nào.

Bốc thuốc một hồi, đột nhiên động tác của người đàn ông trung niên chậm lại.

Tần Linh không để ý nên tiếp tục đọc đơn thuốc.

Một lúc sau cô mới phát hiện người đàn ông đã dừng bốc thuốc từ bao giờ.

"Chú Thạch... sao vậy?", Tần Linh hỏi bằng giọng ngờ vực.

Người đàn ông trầm mặc nhìn chỗ thuốc trên bàn một hồi lâu, sau đó mới đột ngột quay đầu lại trầm giọng hỏi: "Đơn thuốc này... là ai đưa cho cháu?"
Chương 3039: Ngâm thuốc

“Cái gì ạ?”, Tần Linh giật mình.

Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Thạch Chính Quân, cô ta cảm thấy căng thẳng…

“Chú Thạch, sao thế…phương thuốc có vấn đề gì sao?”

“Phương thuốc này hết sức kỳ lạ. Chú chưa thấy bao giờ. Những dược liệu mà cháu nói loại nào cũng có, có thể chữa vết thương, trị độc, tăng cường sức khỏe…đều có.. Dược liệu nhiều loại như vậy mà dùng cùng lúc thì…rốt cuộc phương thuốc của cháu dùng để làm gì vậy?”, Thạch Chính Quân trầm giọng.

“Cháu…cháu không biết…”, Tần Linh bàng hoàng, nói bằng vẻ căng thẳng.

“Vậy phương thuốc là ai đưa cho cháu?”, Thạch Chính Quân hỏi tiếp.

“Là ân nhân cứu mạng đưa cho cháu”, Tần Linh lắp bắp, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật.

“Ân nhân cứu mạng sao?”

“Đúng vậy. Trước đây có môt người họ Lâm đã cứu cháu từ đầm lầy Tử Vong. Số thuốc này là thứ anh ấy cần dùng để trị thương, vì vậy cháu đi bốc thuốc thay cho anh ấy”, Tần Linh nói.

Thạch Chính Quân nghe thấy vậy bèn suy nghĩ. Sau đó ông ta đứng dậy cầm lấy phương thuốc trong tay Tần Linh và đi tới quầy thuốc. Một lúc sau, toàn bộ dược liệu đã được lấy đủ.

“Cầm thuốc đi. Còn phương thuốc này thì chú giữ lại”, ông ta trầm giọng.

“Ồ..dạ…”, Tần Linh vội gật đầu, không dám phản bác, lập tức cầm dược liệu chạy ra khỏi phòng.

Một lúc sau cô ta thở hổn hển quay về phòng của Lâm Chính. Lúc này Lâm Chính đã kiếm được một cái chậu tắm bằng gỗ cực lớn và đang xếp gỗ bên dưới cái thùng.

“Anh Lâm, anh định ngâm thuốc sao?”, Tần Linh mỉm cười nói.

“Đúng vậy, thuốc lấy đủ chưa”, Lâm Chính hỏi.

“Lấy đủ rồi”, Tần Linh vội vàng đưa thuốc tới nhưng cô ta tỏ ra do dự: “Thế nhưng phương thuốc bị chú Thạch giữ lại rồi”.

“Vậy sao?”, Lâm Chính khá bất ngờ nhưng sau đó anh mỉm cười: “Không sao, để cho ông ấy đi”.

“Ừm, để tôi giúp anh”, Tần Linh nói và lập tức lấy củi, lấy nước đổ vào thùng gỗ cho Lâm Chính. Sau đó cô ta đổ thuốc và và khuấy đều.

Một lúc sau, mùi thuốc đã lan khắp căn phòng. Tần Linh khẽ hít hơi thuốc, cảm giác thật thoải mái.

“Thơm quá…”, cô ta kêu lên.

“Cũng tương đối rồi”, Lâm Chính thấy thuốc đã lên màu bèn mỉm cười: “Cô Tần, cô mau cởi quần áo ra, ngâm thuốc đi. Tôi ở ngoài đợi cô, hai tiếng sau thì cô có thể ra ngoài được rồi”.

Nói xong anh bèn đi ra ngoài. Tần Linh giật mình vội kéo tay anh: “Anh Lâm ý anh là gì? Tôi…tôi ngâm thuốc sao?”

“Đúng vậy…số thuốc này là chuẩn bị cho cô”, Lâm Chính mỉm cười.

Tần Linh bàng hoàng: “Anh Lâm…số thuốc này là chuẩn bị cho tôi sao? Đang yên đang lành mà bảo tôi ngâm thuốc làm gì? Tôi…đâu cần đâu. Vết thương trên người tôi đã hoàn toàn ổn rồi, không cần phải ngâm thuốc nữa”, Tần Linh vội nói.

“Tôi biết, có điều thuốc này không phải để trị thương cho cô mà là chuẩn bị cho màn chọn môn đồ hai ngày sau. Cô Tần, mau đi ngâm đi, không là sẽ bỏ qua mất giai đoạn thuộc có hiệu lực nhất đấy”, Lâm Chính mỉm cười rồi bước ra ngoài

“Anh Lâm”, Tần Linh kêu lên.

Thế nhưng cánh cửa đã đóng lại. Cô ta đứng đó, không biết phải làm sao. Kêu cũng không được mà không kêu cũng không xong.

Giờ phải làm sao? Nhìn làn khói trắng bốc lên nghi ngút, Tần Linh do dự. Nói thật, ngoài cửa có người đàn ông đứng đó, cô không quen. Nhưng cô ta lại không thể không nghe theo lời của anh. Vừa rồi cô ta còn nói sẽ luôn nghe theo Lâm Chính, giờ mà từ chối thì sao được.

"Thôi kệ đi cứ thử xem sao”, Tần Linh bặm môi, chẳng buồn nghĩ nhiều, cứ thế cởi đồ, bước vào thùng gỗ. Một cảm giác thoải mái ôm lấy cơ thể cô ta…
Chương 3040: Thắng

Lâm Chính nói là ngâm hai tiếng nhưng Tần Linh ngâm tới tận ba tiếng mới rời khỏi cái tùng bằng vẻ luyến tiếc. Sau khi mặc quần áo, cô ta đỏ mặt bước ra ngoài.

Lâm Chính quay lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp vô cùng.

Tần Linh là người của tộc Ẩn Ma nên da dẻ từ lúc sinh ra đã rất trắng, sau khi ngâm thuốc thì màu trắng nhợt chuyển sang màu hồng. Da cô nõn nà nhưng trứng gà bóc vỏ, cộng thêm với nhuận khí hồng hào khiến người khác không khỏi giật mình.

Điều khiến Lâm Chính vui mừng hơn cả là sau khi ngâm thuốc thì khí tức của Tần Linh đã có sự thay đổi.

“Cô cảm thấy thế nào”, Lâm Chính mỉm cười.

“Thoải mái quá…”, Tần Linh cúi đầu nói lý nhí.

“Ngoài điều đó ra thì sao?”

“Hả”, Tần Linh giật mình.

“Xem khí mạch của cô đi. Kiểm tra cơ thể cô xem”, Lâm Chính mỉm cười.

Tần Linh cảm thấy nghi ngờ nhưng cô ta lập tức nhắm mắt vận khí. Một lúc sau cô ta trố tròn mắt: “Anh Lâm…tôi bị sao vậy? Tại sao thực lực lại đột phá rồi? Hơn nữa sức mạnh cũng tăng lên gấp ba nữa. Điều này…rốt cuộc là chuyện gì vậy?", Tần Linh run rẩy nói.

Chỉ ngâm thuốc mà có thể có sự thay đổi tới mức đó sao? Đúng là thần kỳ.

“Tôi nói rồi. Tôi sẽ giúp cô trở thành môn đồ của trưởng thôn. Ngâm thuốc chỉ là bước đầu. Chỉ cần cô nghe theo lời tôi thì tôi đảm bảo cô sẽ trở thành người mạnh nhất trong lớp thanh niên của tộc Ẩn Ma”, anh cười nói.

“Thật sao”, Tần Linh vô cùng kích động. Cô ta vội vàng gật đầu: “Anh Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ nghe theo lời anh”.

“Được. Tiếp theo, tôi sẽ dạy cô Lạc Cốt Huyết Vận Khí Dưỡng Tâm. Cô làm theo tôi”.

“Hả”, Tần Linh kích động vô cùng, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn.

Nhưng đúng lúc này.

Rầm…Có tiếng người đạp cửa trong sân. Một nhóm người lao vào. Lâm Chính đang dạy Tần Linh bỗng phải chau mày.

“Trần Thủ?”, Tần Linh tái mặt, lập tức hét lên: “Các người tới làm gì vậy?”

“Làm gì à? Đồ tiện nhân, có phải cô đã chặt cánh tay của em họ tôi?”, người đàn ông tên Trần Thủ tức giận chỉ tay vào mặt Tần Linh.

Tần Linh tái mặt: “Không phải chuyện đó đã giải quyết rồi sao? Tôi không hề cố ý. Đại chấp sự đã nói chuyện đó xong rồi. Anh còn muốn thế nào?”

“Đó là Đại chấp sự bỏ qua chứ không phải tôi. Đồ tiện nhân. Cô chém tay em họ tôi hôm nay tôi phải chém tay cô”.

Nói xong Trần Thủ lấy ra một con dao đi về phía Tần Linh.

Tần Linh giật mình, tỏ ra căng thẳng: “Trần Thủ, tôi cảnh cáo anh đừng có làm loạn. Bố tôi ở gần đây, cẩn thận ông ấy tới xử lý anh đấy”.

“Xử lý tôi sao? Hừ, Trần Thủ tôi dám đến thì lẽ nào lại sợ bố cô. Đừng nói là bố cô ở gần đây, dù có ở ngay trước mặt thì cũng đừng hòng ngăn được tôi”, Trần Thủ như một kẻ bị điên. Anh ta gầm lên và lao tới.

Tần Linh vội vàng né đòn. Cô ta biết về Huyết Ma Hóa Vụ Thuật nên thân pháp vô cùng nhanh nhẹn. Mấy lần Trần Thủ đều chém hụt.

Trần Thủ tức lắm vội quay đầu lại quát: “Mấy người còn đứng ra đó làm gì? Còn không mau chặn ả đó lại cho tôi?”

“Vâng!”, những người phía sau lập tức lao lên bao vây Tần Linh.

Tần Linh tái mặt, không biết chạy đi đâu. Trần Thủ nắm lấy cơ hội, tiếp cận Tần Linh và ghì chặt cổ tay cô ta. Tay còn lại anh ta vung dao lên định cắt xuống.

“Á!”, Tần Linh sợ hết hồn.

Bỗng nhiên một bàn tay chộp lấy chuôi con dao và vẩy mạnh. Con dao bay ra ghim xuống đất.

“Cái gì?", đám đông tái mặt.

Tần Linh mừng lắm: "Anh Lâm".

Họ thấy Lâm Chính bước tới, nhìn chăm chăm đám đông: “Đông người thế này đi ức hiếp một cô gái các người thấy có hợp không?”

“Tên nhóc thối này là ai thế?”

“Tôi biết rồi, đó chính là người của Thiên Ma Đạo được Tần Linh đưa về”.

“Hóa ra là vậy”.

“Tôi biết Tần Linh và tên này cùng một giuộc mà. Thần Linh, cô là kẻ phản đồ, nhất định là cô đã đầu quân cho Thiên Ma Đạo rồi đúng không?”

“Thật đáng ghét”.

“Không thể tha thứ được”, đám đông chửi bới.

“Các người dựa vào cái gì mà sỉ nhục tôi?”, Tần Linh tức giận nói: “Anh Lâm không phải người của Thiên Ma Đạo, tôi càng không phải là kẻ phản đồ”

“Không phải kẻ phản đồ vậy thì tại sao tay của em họ tôi lại bị chặt? Cô không phải thấy em tôi có tài năng dị bẩm, sẽ trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng nên phế nó trước sao? Tần Linh, cô thật ghê gớm”, Trần Thủ đứng dậy, tức giận chửi.

Tần Linh giật mình. Cô ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn hừ giọng: “Trần Thủ, anh đừng có tung hỏa mù. Anh tưởng tôi không biết sao. Chắc chắn là Đọa Phi bảo anh tới đúng không?”

Trần Thủ khẽ tái mặt.

“Đọa Phi là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Là em gái của anh ta – Trần Đọa Phi. Người đó trước giờ thích Du Dật, chắc chắn là cô ta sau khi biết chuyện đã nói cho Trần Thủ biết nên anh ta mới tức giận tới gặp tôi. Người này yêu quý em gái mình nhất mà”, Tần Linh hừ giọng.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính hiểu ra.

Trần Thủ hừ giọng: “Đúng vậy, chính em gái tôi bảo tôi tới tìm cô. Có điều Du Dật là em họ tôi, dù thế nào thì tôi cũng phải tìm lại công bằng cho nó. Có vấn đề gì sao?”

“Đương nhiên là có vấn đề”, Lâm Chính điềm đạm nói: “Anh đòi công bằng thì chả sao cả. Nhưng anh dẫn theo nhiều người như này có phải là muốn ức hiếp người khác không. Đó lại là một cô gái nữa. Vây thì không hợp lý chút nào”.

“Ý của anh là gì?”, Trần Thủ chau mày.

“Ý tôi rất đơn giản. Đấu tay đôi, những người khác không được can dự vào. Anh đấu với Tần Linh. Nếu anh thắng thì anh lấy tay của cô ấy. Thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Trần Thủ nghe thấy vậy thì giật mình: “Thật sao?”

“Đương nhiên”, Lâm Chính gật đầu.Tần Linh suýt nữa thì ngất.

“Anh Lâm, anh..anh muốn tôi chết ở đây sao".

“Sao thế?”

“Sao tôi có thể là đối thủ của Trần Thủ được? Trần Thủ ít nhất cũng là một trog 10 thiên tài của thôn mà”, Tần Linh sắp khóc tới nơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK