Khuôn mặt xinh đẹp của Ái Nhiễm đỏ bừng lên, trầm giọng nói: "Lâm thần y, đừng ở đây nói nhảm! Y thuật của các thần y núi Tề Phượng nổi danh ở vực Diệt Vong này, còn anh chỉ là người ngoài tới, không nên ở đây chỉ trỏ bình phẩm, cẩn thận đắc tội với họ!"
“Tôi nói đều là sự thật”, Lâm Chính nói.
Đôi mắt của Ái Nhiễm đột nhiên chăm chú, không nói tiếp nữa.
Ông Hai nhà họ Tề ở gần đó nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiêm giọng hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu vừa mới nói cái gì? Thần hoa Côn Bằng này, không trị được bệnh của cháu gái tôi sao?"
"Phải".
Lâm Chính gật đầu và nói thẳng: "Có thể mọi người đã hiểu lầm về thần hoa Côn Bằng này. Loài hoa này không có tác dụng thanh lọc cơ thể và giải độc, nhưng có dược tính mạnh mẽ. Tôi đã quan sát tình trạng của cô Tề Thuỷ Tâm. Chất độc mà cô ấy trúng phải gần giống như độc hoả, nhưng nó mạnh hơn phải tới hơn trăm lần. Khí mạch và gân của cô ấy đã bị đốt cháy bởi độc hoả! Nếu Tề Thuỷ Tâm dùng bông hoa Côn Bằng này, cô ấy không thể phục hồi vết thương, thậm chí có thể đe dọa đến tính mạng".
"Anh nói nhảm nhí gì vậy hả? Nói láo! Khốn kiếp!", Tề Dương tức giận, lập tức chỉ vào Lâm Chính chửi bới.
"Chàng trai trẻ! Ý cậu là gì? Dược tính của thần hoa Côn Bằng đã được chính sơn chủ của chúng tôi công nhận! Có phải cậu đang phủ nhận y thuật của sơn chủ chúng tôi? Ý cậu là y thuật của sơn chủ chúng tôi không tốt bằng cậu?" ông Hai nhà họ Tề cũng trầm giọng nói.
"Quá kiêu ngạo!"
"Thằng nhóc miệng còn hôi sữa này từ đâu tới vậy? Sao hắn dám đứng ở đây nói ra những lời báng bổ này!"
"Đúng là chán sống rồi! Muốn chết hả?"
Những tiếng gầm giận dữ vang lên, tất cả các cao thủ núi Tề Phượng xung quanh đều tập trung lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính một cách hung dữ.
Mọi người đều vô cùng kích động, muốn dạy cho Lâm Chính một bài học.
Ngay cả Tề Thuỷ Tâm, người đang nhìn chằm chằm vào thần hoa Côn Bằng, cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt đầy nghi ngờ.
"Chú Hai! Người bạn này của cháu ở bên ngoài tới, y thuật tuyệt đối không bằng các thần y của chúng ta. Đây nhất định là hiểu lầm, xin thứ lỗi cho anh ấy! Cháu sẽ đưa anh ấy rời khỏi đây", Ái Nhiễm tiến lên một bước, lập tức nói.
"Đưa cậu ta đi? Ái Nhiễm, không phải chú không muốn giữ thể diện cho nhà họ Dục, nhưng tên khốn này sỉ nhục núi Tề Phượng! Sỉ nhục sơn chủ núi Tề Phượng! Nếu như cứ để cậu ta rời đi, sau này mọi chuyện đồn ra ngoài, thể diện của núi Tề Phượng sẽ mất hết. Hơn nữa, danh tiếng của sơn chủ cũng sẽ bị hủy hoại! Thế này đi, chú cũng sẽ không làm khó cậu ta, bảo cậu ta dập đầu xin lỗi! Sau đó cậu ta có thể đi ngay lập tức, chú sẽ không tính toán nữa, thế nào?" ông Hai lạnh lùng nói.
"Cái này. . . chú Hai, cháu sợ là không được".
Ái Nhiễm ngập ngừng.
Tuy rằng chưa quen biết Lâm Chính lâu, nhưng cô cũng hiểu đôi điều về tính cách của anh.
Muốn người này quỳ lạy xin lỗi sao? Nó phải khó hơn leo lên trời.
"Cháu nói gì?"
Ông Hai nhà họ Tề rất tức giận.
Nhưng vào lúc này, Tề Thủy Tâm bên kia đột nhiên nói: "Chú Hai, bỏ đi, hãy thả họ đi!"
"Thủy Tâm, cháu. . ."
"Chú Hai, nếu đây là bạn của chị Ái Nhiễm, vậy thì anh ấy cũng là bạn của núi Tề Phượng. Người khác lần đầu tiên đến vực Diệt Vong, cái gì cũng xa lạ, khó tránh khỏi sẽ có lúc phán đoán sai. Tại sao phải tính toán chuyện này? Nếu vậy, chẳng phải cho thấy người Tề Phượng chúng ta là những người hẹp hòi sao? Hãy để anh ấy đi!" Tề Thuỷ Tâm mỉm cười nói.
Những lời này nói ra cũng là cho Lâm Chính một đường lui.
Ông Hai nhà họ Tề nhíu mày, do dự một hồi, cuối cùng gật đầu ậm ừ: "Bỏ đi, chú nói không lại con!"
Nói xong ông ta quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: "Thằng nhóc! Nếu không phải hai cô gái này vì cậu mà đứng ra can thiệp thì hôm nay cậu đã không có kết cục tốt đẹp rồi. Sau này chú ý cái miệng của cậu đi, cút ra ngoài ngay lập tức!"
Lâm Chính nhíu mày, còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Ái Nhiễm âm thầm kéo tay ra hiệu. Sau đó, Ái Nhiễm tiến lên nói: "Cám ơn chú Hai".
Ông Hai nhà họ Tề không nói lời nào.
"Thuỷ Tâm, lần này chị nợ em một mối ân tình!"
Ái Nhiễm nói với Tề Thuỷ Tâm.
Tề Thuỷ Tâm mỉm cười: "Chị Ái Nhiễm, chị khách sáo quá rồi đấy".
"Được rồi, chúng ta không nói nhiều nữa, xin từ biệt tại đây".
Ái Nhiễm gật đầu, âm thầm kéo Lâm Chính rời đi.
Tề Thuỷ Tâm nhìn hai người họ rời đi. Sau khi họ rời đi, cô rơi vào trầm tư, ánh mắt lại dán chặt vào bông hoa trước mặt.
"Thuỷ Tâm, cháu nhìn chằm chằm vào bông hoa thần này làm gì? Còn khoảng mười phút để bông hoa thần này nở rộ. Đến lúc đó, cháu sẽ có thể hồi phục. Cháu nên vui mới phải, sao thần sắc lại u ám thế này?" ông Hai bước tới nói.
"Chẳng lẽ lời nói của tên khốn kiêu ngạo kia khiến em không vui sao? Hừ, em gái, nếu không phải em ra mặt thì anh đã giải quyết hắn ngay từ đầu rồi. Nếu trong lòng em khó chịu, giờ anh cũng có thể dẫn người đuổi theo hắn, đánh cho hắn tàn phế rồi tính tiếp", Tề Dương tức giận nói.
"Được rồi anh à, không liên quan đến người đó. Em chỉ cảm thấy thần hoa Côn Bằng này có gì đó không đúng lắm", Tề Thủy Tâm lắc đầu nói.
"Có chuyện gì sao? Có gì không đúng chứ?"
Mọi người xung quanh bối rối hỏi.
"Em không thể nói rõ, nhưng em luôn cảm thấy thần hoa Côn Bằng này có vấn đề!" Tề Thủy Tâm nhỏ giọng nói.
"Có vấn đề?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng bối rối.
"Em gái, có vấn đề gì được chứ? Chúng ta đã nghiên cứu tất cả thân, rễ, cánh hoa, chồi non, thậm chí cả mùi thơm của hoa thần Côn Bằng, cũng như thổ nhưỡng nơi nó mọc lên. Dược tính của nó đã được xác nhận là thanh nhiệt giải độc, chẳng lẽ là sai?" Tề Dương cười nói.
Tề Thủy Tâm không nói lời nào.
Tề Dương như muốn nói thêm điều gì đó.
Đột nhiên...
Một chùm ánh sáng bảy màu đột nhiên nở ra từ bông hoa thần.
Mọi người đều sững sờ và vội vàng nhìn về phía đó.
Thì ra là thần hoa Côn Bằng đã nở!
Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy?
Rõ ràng phải còn năm phút nữa mới tới lúc nó nở rộ!
Chương 3327: Quả thật ông ta không bằng tôi
“Chuyện… Chuyện này là sao? Sao thần hoa Côn Bằng nở rồi?”.
“Vì sao không giống như thời gian chúng ta dự tính?”.
“Chẳng lẽ chúng ta đã tính sai?”.
Người của núi Tề Phượng vô cùng nghi hoặc.
Nhưng ông hai Tề mặc kệ, lên tiếng: “Mau đi hái thuốc! Nhanh lên!”.
“Vâng!”.
Tề Dương gật đầu đáp, dẫn người lên phía trước hái thuốc.
Cây thuốc này không dễ hái, cần phải vô cùng thận trọng, sơ sẩy là sẽ làm cây thuốc bị tổn hại, ảnh hưởng đến dược hiệu.
Trong lúc mọi người hái thuốc, từ bốn phương tám hướng có vô số cao thủ ùa tới.
Hiển nhiên, những cao thủ này đã đến từ sớm, nhưng bọn họ không xuất hiện, mà đợi đến khi người của núi Tề Phượng hái thuốc mới xuất hiện. Vậy thì bọn họ có thể tiết kiệm thời gian hái thuốc, cũng có thể lấy được cây thuốc sớm nhất sau đó chạy trốn!
“Một đám ngồi không hưởng lợi! Xông lên bảo vệ thần dược cho tôi! Giết!”.
Ông hai Tề nổi giận, dẫn các cao thủ tấn công.
Đại chiến lập tức bùng nổ.
Lâm Chính và Ái Nhiễm vừa mới xuống núi không khỏi quay đầu nhìn.
“Xem ra quanh đây có không ít cao thủ canh chừng”, Ái Nhiễm thản nhiên nói.
“Cô có mối quan hệ không tồi với núi Tề Phượng, cô không đi giúp sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Không cần, núi Tề Phượng đã dốc hết lực lượng, rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ. Đám kẻ gian trên núi muốn lấy được thần hoa Côn Bằng trong tay người của núi Tề Phương hầu như là chuyện không thể, không sao đâu”.
Ái Nhiễm nói xong thì tiếp tục tiến tới.
Quả nhiên, động tĩnh trên núi chỉ kéo dài vài phút rồi im lặng.
Sau đó, chùm sáng bảy màu ngút trời kia biến mất không thấy.
“Hoa được dùng rồi, có lẽ người của núi Tề Phượng đã thành công”, Ái Nhiễm bình tĩnh nói.
Lâm Chính im lặng nhìn về phía ngọn núi lớn, một lúc sau quay đầu nói: “Cô Ái Nhiễm, Tề Thủy Tâm kia có quan trọng với cô không?”.
“Xem như bạn thân cùng nhau lớn lên, không khác gì em gái tôi, nói quan trọng thì cũng xem là quan trọng”, Ái Nhiễm nói.
“Vậy à? Nếu tôi cứu cô ta một mạng, cô sẽ báo đáp tôi thế nào?”, Lâm Chính lại hỏi.
Nghe vậy, Ái Nhiễm nhíu mày nhìn anh, hỏi: “Thần y Lâm, anh nói vậy là có ý gì?”.
“Tôi đã xem qua cây thuốc đó, có lẽ không phải thần hoa Côn Bằng, khả năng cao là Huyễn Bách Thảo! Có lẽ các người nhận nhầm rồi”, Lâm Chính cười nói.
“Huyễn Bách Thảo?”, Ái Nhiễm biến sắc, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nói: “Thần y Lâm, tôi biết anh có y thuật vô song ở giới thế tục, nhưng nơi này là vực Diệt Vong, là thế giới có rất nhiều người theo y thuật! Nếu nói người trên khắp tông môn núi Tề Phượng và một mình anh ai đã nhận nhầm thì chắc chắn là anh. Người giám định thần hoa Côn Bằng là chủ nhân núi Tề Phượng. Đó là thánh thủ y đạo chân chính, vô cùng khủng khiếp. Anh nghĩ kiến thức của ông ấy không bằng anh sao?”.
“Tôi chưa từng gặp vị chủ nhân đó nên không thể khẳng định. Nhưng từ việc giám định Huyễn Bách Thảo thành thần hoa Côn Bằng, tôi nghĩ kiến thức của ông ta quả thật không bằng tôi!”, Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Trong thế tục các anh cũng có Huyễn Bách Thảo và thần hoa Côn Bằng?”, Ái Nhiễm quay đầu hỏi.
“Không có”.
“Vậy làm sao anh biết nó?”.
“Không phải tôi có cái này sao?”.
Lâm Chính mỉm cười, lấy cuốn bách khoa toàn thư mà Ái Nhiễm tặng cho anh ra, cười đáp: “Trong này có ghi lại thông tin về Huyễn Bách Thảo, thần hoa Côn Bằng và hàng trăm loại kỳ trân dị thảo. Tôi căn cứ theo nội dung trong bách khoa toàn thư để phán đoán”.
Ái Nhiễm im lặng.
Một lúc lâu sau, cô ta hít vào một hơi, khẽ nói: “Thần y Lâm, Tề Thủy Tâm chết cũng đã chết rồi, không liên quan đến tôi. Tôi thấy anh vẫn nên lo chuyện thiên kiêu hạng nhất đi thì hơn. Nếu còn chần chừ ở đây, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất thì anh không giết được hắn đâu! Mau lên đường thôi!”.
Nói xong, Ái Nhiễm đi thẳng tới trước, không ngoảnh đầu lại.
Rõ ràng cô ta không muốn giải thích với Lâm Chính, càng không muốn tranh cãi với anh.
Thay vì lãng phí nước bọt với Lâm Chính ở đây, chi bằng nhanh chóng lên đường còn hiện thực hơn nhiều.
Ái Nhiễm vốn là người không thích tranh cãi với người khác, nếu không phải lần này hợp tác với Lâm Chính, hai bên cùng có lợi, thì cô ta đã không nói chuyện. Vì thể chất của mình, nhiều năm qua cô ta ít khi lộ diện trước người khác, đương nhiên cũng ít khi giao lưu với người khác.
Lâm Chính lắc đầu, không muốn nhiều lời, đi theo sát cô ta.
Nhưng bọn họ chưa đi được mấy bước, một bóng người đột nhiên vội vã đuổi tới từ phía sau.
“Cô Ái Nhiễm! Cô Ái Nhiễm!”.
Bóng người đó gọi, giọng nói rất tha thiết.
Ái Nhiễm dừng bước, quay đầu nhìn.
Hóa ra là người của núi Tề Phượng.
“Chú là chú Cường?”, Ái Nhiễm nhìn người đàn ông trung niên vừa đuổi tới, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là thần hoa Côn Bằng có gì rồi?”.
“Không! Thần hoa Côn Bằng không sao, nhưng cô Thủy Tâm có chuyện rồi! Cô Thủy Tâm dùng thần hoa Côn Bằng xong thì đột nhiên co giật, thất khiếu chảy máu, mạng sống gặp nguy hiểm!”, người đàn ông trung niên đau khổ nói.
“Cái gì?”.
Ái Nhiễm kinh ngạc biến sắc.
Chương 3328: Tiêu Dao Thần Tán
Vẻ mặt bình thản của Ái Nhiễm cuối cùng cũng lộ ra vẻ khó tin.
Cô ta quay đầu nhìn Lâm Chính, sự kinh ngạc trong mắt vô cùng rõ rệt.
“Cô Ái Nhiễm, nghe nói nhà họ Dục các cô biết Tỏa Mệnh Thần Châm, mong cô hãy lên núi dùng Tỏa Mệnh Thần Châm bảo vệ mạng sống cho cô chủ nhà chúng tôi!”, người đàn ông trung niên quỳ xuống đất, giọng nghẹn ngào.
“Thật ra nhà họ Dục chúng tôi cũng không biết gì nhiều về loại châm pháp như Tỏa Mệnh Thần Châm. Thật không may, tôi lại không biết, vì nhà họ Dục chúng tôi tu luyện châm thuật giết người, Tỏa Mệnh Thần Châm là châm thuật cứu người được truyền lại, thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Dục đều không tu luyện. Các người tìm tới tôi… e là tìm sai người rồi…”, Ái Nhiễm thở dài, nói.
“Cái gì?”.
Người đàn ông trung niên mở to mắt, sững sờ nhìn Ái Nhiễm, một lúc lâu sau mới run run nói: “Nói vậy… cô chủ nhà chúng tôi vô vọng rồi?”.
“Cũng không thể nói vậy… Tôi còn một cách, thế này, chú hãy quay về nói với bọn họ đưa Thủy Tâm đến nơi an toàn trước, chuẩn bị dụng cụ, tôi sẽ đến cứu chữa ngay”, Ái Nhiễm nói.
“Cô Ái Nhiễm có cách cứu chữa sao?”, người đàn ông trung niên ngạc nhiên, kích động nói.
“Có lẽ có thể thử xem!”.
“Được! Được! Nếu vậy chúng tôi sẽ chờ cô Ái Nhiễm ở trên núi, người của núi Tề Phượng chúng tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ công ơn của cô!”.
Người đàn ông trung niên run rẩy nói, quỳ xuống dập đầu với Ái Nhiễm, sau đó quay người chạy đi.
“Cô cứu được sao?”.
Lâm Chính thờ ơ nhìn Ái Nhiễm.
“Không cứu được, nhưng tôi nghĩ anh chắc chắn sẽ cứu được”, Ái Nhiễm lập tức quay người lại, nghiêm túc nhìn Lâm Chính.
“Tôi không hề nói tôi cứu được”, Lâm Chính nhún vai, cười đáp: “Tôi chỉ nhận ra được Huyễn Bách Thảo, không hề biết gì về dược tính và gốc rễ của nó. Tất cả hiểu biết của tôi đều bắt nguồn từ bách khoa toàn thư, bây giờ cô để tôi đi thực hành chữa trị một người bệnh nặng?”.
“Tôi không lấy anh ra đùa, thần y Lâm, tôi nghiêm túc đấy”, Ái Nhiễm hạ giọng nói.
“Nhưng cô lấy tính mạng của em gái cô ra đùa”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thần y Lâm, anh có thể nhìn ra được vấn đề của em gái tôi, chắc chắn cũng có cách chữa trị. Tôi xin lỗi anh vì sự vô tri và cuồng vọng của tôi lúc trước, cầu xin anh ra tay cứu em gái tôi”, Ái Nhiễm vội vàng hành lễ, thái độ trở nên thành khẩn.
Lâm Chính lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Cô Ái Nhiễm, không phải tôi không muốn chữa, mà là tôi thực sự không nắm chắc cho lắm! Nếu chữa khỏi thì không sao, nếu không chữa khỏi, người của núi Tề Phượng sẽ trách tội tôi, đến lúc đó chẳng phải tôi sẽ gặp rắc rối lớn hay sao?”.
“Tôi sẽ đảm bảo cho anh”.
“Nhưng vậy thì có ích lợi gì cho tôi? Tôi không chữa thì còn nhàn, chữa rồi lại có rắc rối, tôi cần gì phải thò chân vào vũng nước đục này?”, Lâm Chính lắc đầu cười nói.
Ái Nhiễm suy nghĩ trong giây lát, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Nếu tôi nói núi Tề Phượng dâng tặng một vật làm thù lao thì anh có đồng ý chữa không?”.
“Bây giờ tôi chỉ muốn giải quyết chuyện của thiên kiêu hạng nhất, những thứ khác không có chút hấp dẫn nào đối với tôi”.
“Nếu là vật có ích lợi rất lớn cho lần hành động này của anh thì sao?”.
Lâm Chính ngạc nhiên: “Vật gì?”.
“Thần y Lâm, anh có từng nghe nói tới Tiêu Dao Thần Tán chưa?”, Ái Nhiễm nói.
“Tiêu Dao Thần Tán? Đó là cái gì?”, Lâm Chính mù mịt.
Ái Nhiễm lại trịnh trọng nói: “Đó là chí bảo có một không hai của núi Tề Phượng! Nếu dùng vật này, nó có thể giúp anh đóng tất cả huyệt đạo trong thời gian ngắn!”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính gần như la lên.
Chương 3329: Nói bậy?
Đóng tất cả các huyệt đạo?
Đồng nghĩa cũng đóng cả tử huyệt trên người mình!
Nếu là ở thế tục, có lẽ vật này cũng không có giá trị gì cao. Nhưng ở vực Diệt Vong nơi nơi toàn là người theo y thuật, đây chẳng khác nào là thần dược.
Bởi vì có thuốc này, bất kì châm bạc và chỉ pháp nào của đối thủ đều sẽ thất hiệu, thậm chí có thể hoàn toàn miễn dịch một phần độc tố!
Nếu vậy thì dù Lâm Chính có đối mặt với Thánh Quân Diệp Viêm cũng có phần thắng rất cao!
Diệp Viêm là y võ cái thế, nếu khiến châm bạc và chỉ pháp của hắn biến thành vô dụng cũng có nghĩa đã thắng một nửa! Giết chết thiên kiêu hạng nhất cũng sẽ dễ như trở bàn tay!
“Thật sự… có thứ thuốc thần kỳ như vậy sao?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Ái Nhiễm, ánh mắt cháy bỏng, hỏi.
“Nếu thần y Lâm không tin, tôi có thể nói người của núi Tề Phượng lấy Tiêu Dao Thần Tán ra cho anh giám định phẩm cấp”, Ái Nhiễm nói.
“Được! Nếu vậy thì tôi có thể thử xem. Nhưng tôi phải nói rõ, nếu không chữa được cho cô Tề Thủy Tâm, người của núi Tề Phượng cũng không được trách tôi”, Lâm Chính nói.
Anh không muốn gặp rắc rối, còn chưa giải quyết thiên kiêu hạng nhất mà lại gặp rắc rối ở núi Tề Phượng thì lợi bất cập hại.
“Yên tâm, tôi sẽ nói rõ với người của núi Tề Phượng, dù không cứu được cũng không được trách anh”.
“Vậy thì tốt”.
Lâm Chính gật đầu.
“Vậy, thần y Lâm, chúng ta mau mau lên núi đi”, Ái Nhiễm nói, sau đó quay người đi.
“Chờ đã”, Lâm Chính lại hô lên.
Ái Nhiễm dừng bước, nhíu mày nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh cũng là người học y, chắc anh biết bệnh không thể để lâu, càng lâu sẽ thành tật. Bây giờ tình hình của Thủy Tâm cấp bách như vậy, đến chỗ em ấy chữa trị cho em ấy sớm được chừng nào thì sẽ có hi vọng chữa khỏi nhiều chừng ấy, không phải sao?”.
“Cô Ái Nhiễm, nói vậy cũng không sai, nhưng vấn đề là bên cạnh Tề Thủy Tâm có nhiều người của núi Tề Phượng như vậy, tôi đến đó chữa trị chưa chắc bọn họ đã chịu cho tôi làm”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đã là lúc nào rồi, anh đừng lo lắng mấy chuyện đó, tôi sẽ bảo đảm cho anh được an toàn và thuận lợi chữa trị, anh cứ yên lâm”, Ái Nhiễm khẽ gắt lên.
“Được thôi, cô Ái Nhiễm đã nói vậy rồi thì chúng ta đi thôi”.
Lâm Chính bất đắc dĩ đáp.
Hai người vội vã lên núi.
Lúc này, trên núi vô cùng hỗn loạn.
Khắp nơi toàn là tàn tích chiến đấu, mặt đất chứa đầy máu me và thi thể.
Hiển nhiên, cuộc tranh đoạt Huyễn Bách Thảo đã dẫn đến nhiều trận chém giết, nhưng bên thắng lợi vẫn là núi Tề Phượng.
Còn Tề Thủy Tâm thì được đặt nằm ở một tảng đá bên núi.
Một vài người của núi Tề Phượng đang châm cứu cho cô ta.
Nhưng rất rõ ràng, những cây châm bạc này vô hiệu với Tề Thủy Tâm.
Tề Thủy Tâm có vẻ đã rơi vào hôn mê, nằm im trên tảng đá. Khuôn mặt tinh xảo không có chút sắc máu, khóe miệng lại sót một chút máu màu đen, nhìn là biết đã trúng độc.
“Nấu thuốc xong rồi!”.
Lúc này, một người của núi Tề Phượng bưng chén thuốc còn bốc khói đi đến.
“Rót vào đi, nhanh!”.
Ông hai Tề ở cạnh sốt ruột nói.
“Không được!”.
Lâm Chính vừa đuổi đến, thấy vậy lập tức hô lên.
Ái Nhiễm nghe vậy cũng hét lên: “Không được cho em ấy uống thuốc!”.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn.
“Đó là cô Ái Nhiễm!”.
“Cô Ái Nhiễm đến rồi! Tốt quá rồi!”.
“Cô Thủy Tâm được cứu rồi!”.
Người của núi Tề Phượng vô cùng kích động.
“Vì sao không được dùng thuốc? Đây là thuốc bảo vệ tính mạng!”, ông hai Tề nhíu mày, hỏi Ái Nhiễm.
Ái Nhiễm ngây người, không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành nhìn sang Lâm Chính.
“Tuy thuốc này có công hiệu bảo vệ tính mạng, nhưng dược tính của nó và Huyễn Bách Thảo tương khắc, không những không bảo vệ được tính mạng mà còn lấy mạng của cô Thủy Tâm, cho nên không được cho cô ấy uống”, Lâm Chính đi thẳng tới, đáp lại.
Nói xong, mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính, vẻ mặt khó coi.
“Cô Ái Nhiễm, nói vậy là… không được cho em gái tôi dùng thuốc không phải ý của cô, mà là ý của tên kia?”, Tề Dương quay đầu, mở to mắt nhìn Ái Nhiễm, hỏi.
Ái Nhiễm do dự một lúc rồi gật đầu.
“Bậy bạ!”.
Ông hai Tề gần như nổi giận ngay lập tức, quát lên thành tiếng.
Chương 3330: Một phần cũng không
“Chú hai, cháu không nói bậy!”, Ái Nhiễm lên tiếng.
“Ái Nhiễm! Bọn chú mời cháu đến trợ giúp bọn chú phong tỏa mệnh mạch của Thủy Tâm, không phải để cháu dẫn người này đến đây làm loạn! Tỏa Mệnh Thần Châm của nhà họ Dục các cháu đâu? Cháu hãy mau qua đây châm cứu cho Thủy Tâm. Chỉ cần có thể giữ được mạng cho nó, sau này núi Tề Phượng nhất định sẽ đích thân đến nhà họ Dục các cháu xin lỗi. Nếu cháu không muốn ra tay, chú cũng không trách cháu, nhưng cháu không được làm loạn ở đây!”, ông hai Tề kích động nói.
“Chú hai, cháu không làm loạn, còn Tỏa Mệnh Thần Châm cháu vốn dĩ không biết”.
“Vậy nên cháu dẫn người này đến đây làm loạn?”, ông hai Tề nhìn Lâm Chính, nói.
“Chú hai, cháu không cứu được Thủy Tâm với tình trạng hiện nay, nhưng Lâm Chính có cách. Nếu các chú tin người bạn này của cháu, có lẽ Thủy Tâm sẽ được cứu sống!”, Ái Nhiễm nói.
“Cô Ái Nhiễm, tôi nhớ trước kia cô từng nói người bạn của cô đến từ ngoại vực đúng không? Nếu là người ở ngoại vực thì anh ta có cách gì cứu chữa em gái tôi?”, Tề Dương hỏi.
“Lâm Chính đến từ ngoại vực, nhưng anh ấy rất nổi tiếng ở ngoại vực, y thuật tinh thâm, được xưng tụng là thần y! Y thuật của anh ấy không thua kém gì tôi!”, Ái Nhiễm nói.
Nào ngờ cô ta nói xong, người xung quanh lại rộ lên cười.
“Ha ha ha ha ha…”.
“Thần y? Các người có nghe thấy không? Tên nhóc đó là thần y kìa!”.
“Đừng chọc tôi cười nữa! Nó còn không lớn bằng con trai tôi! Nó cũng xứng được gọi là thần y?”.
“Ngoại vực có không biết bao nhiêu thần y, hễ cứu được vài người là được gọi thần y. Kiểu thần y đó có bằng thần y của vực Diệt Vong chúng ta không?”.
“Chỉ là cách xưng hô dễ nghe mà thôi, chẳng có giá trị gì!”.
Người của núi Tề Phượng đứng quanh đều bật cười, lời nói tràn đầy sự khinh miệt.
Ông hai Tề nhìn Ái Nhiễm, nghiêm túc nói: “Cháu có biết hai chữ thần y có ý nghĩa thế nào với vực Diệt Vong chúng ta không?”.
Ái Nhiễm im lặng một lúc, nhắm hai mắt lại, gật đầu: “Cháu biết”.
“Vậy cháu cảm thấy y thuật của thần y Lâm gì đó có xứng với hai chữ thần y ở vực Diệt Vong chúng ta không?”, ông hai Tề lại nói.
“Chú hai, bây giờ không phải lúc tranh luận chuyện này. Tình trạng của Thủy Tâm rất tệ, chúng ta tiếp tục để lỡ phút giây nào thì tính mạng của em ấy sẽ nguy hiểm thêm phút đó. Nếu các chú không còn cách nào cứu Thủy Tâm thì sao không để Lâm Chính thử xem?”, Ái Nhiễm nghiêm túc nói.
“Thử? Cô Ái Nhiễm, cô biết chuyện này nghĩa là gì không? Có nghĩa y thuật của núi Tề Phượng chúng tôi không bằng một thằng nhóc ngoại vực, đồn ra ngoài chẳng phải núi Tề Phượng chúng tôi sẽ mất hết mặt mũi?”, Tề Dương nghiêm túc nói.
“Bây giờ núi Tề Phượng các người quan tâm đến mặt mũi hay quan tâm đến mạng sống của em Thủy Tâm?”, Ái Nhiễm lạnh lùng nói.
“Chuyện đó…”.
Tề Dương á khẩu.
“Được rồi, A Dương! Dù sao bây giờ chúng ta thật sự không hiểu biết gì về tình trạng của Thủy Tâm, Ái Nhiễm đã nói vậy thì cứ để thằng nhóc đó thử xem”, lúc này ông hai Tề đột nhiên lên tiếng.
Hiển nhiên, ông ta cảm thấy Ái Nhiễm nói có lý.
Thay vì lãng phí thời gian ở đây, chi bằng để Lâm Chính thử xem.
Huống hồ, bọn họ cũng không hiểu tình trạng hiện tại của Thủy Tâm là như thế nào.
Ông hai Tề đã lên tiếng, những người khác cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể đồng ý.
Đúng lúc này, Ái Nhiễm lại lên tiếng.
“Chú hai, nói thật Lâm Chính cũng không muốn xen vào chuyện này, nên để anh ấy có thể cứu giúp Thủy Tâm, cháu đã hứa chỉ cần anh ấy chịu ra tay thì sẽ nói nhà họ Tề tặng Tiêu Dao Thần Tán cho anh ấy làm phí chữa bệnh! Cháu phải nói rõ trước với chú”, Ái Nhiễm lại nói.
“Cái gì? Thằng nhóc này chữa khỏi cho Thủy Tâm thì đòi lấy Tiêu Dao Thần Tán của nhà họ Tề chúng tôi?”, ông hai Tề lập tức mở to mắt, vô cùng kinh ngạc.
“Chú hai, không phải chữa khỏi cho Thủy Tâm, mà là chữa cho Thủy Tâm! Dù Thủy Tâm có khỏi được hay không cũng phải tặng Tiêu Dao Thần Tán cho anh ấy”, Ái Nhiễm nói.
Người xung quanh đều xôn xao.
Tề Dương không chịu được nữa, chửi cho một trận.
“Thằng nhóc chết tiệt! Gan mày cũng không nhỏ nhỉ? Dám dòm ngó đến Tiêu Dao Thần Tán của nhà họ Tề này? Mày chán sống rồi sao? Tao đánh chết mày!”.
Hắn nói xong thì định ra tay dạy dỗ Lâm Chính.
Tề Dương không ưa Lâm Chính từ trước, đương nhiên muốn nhân cơ hội ra tay với anh, nhưng Ái Nhiễm ngăn hắn lại.
“Tề Dương, Lâm Chính là bạn tôi, anh ra tay với anh ấy là không nể mặt tôi. Anh nghĩ nhà họ Dục chúng tôi dễ ức hiếp lắm sao?”, Ái Nhiễm lạnh lùng lên tiếng.
“Cô Ái Nhiễm, tôi nghĩ cô bị người ngoại vực này mê hoặc rồi! Cô tránh ra, để tôi dạy dỗ thằng nhóc này một trận!”, Tề Dương nghiêm túc nói.
Ái Nhiễm không lên tiếng, nhưng ánh mắt lạnh băng.
Tề Dương hơi sốt ruột, không biết nên làm thế nào mới phải.
Lúc này, ông hai Tề lại lên tiếng: “A Dương, cháu quay lại đây”.
“Chú hai…”.
“Quay lại đây!”, ông hai Tề nghiêm nghị nói.
Tề Dương chỉ đành thôi.
Ông hai Tề lại nhìn sang Ái Nhiễm, sau đó quan sát Lâm Chính một lượt, lên tiếng hỏi: “Cậu nắm chắc được mấy phần?”.
“Một phần cũng không”, Lâm Chính nói thẳng.