Yên Kinh, nhà họ Lâm.
Trong vườn trà, Lâm Côn Luân hiếm khi được thanh tĩnh uống trà nghe hát.
Thời gian này ông ta bận tối tăm mặt mũi, chuyện của Lâm Anh Hùng cũng khiến ông ta bị gia tộc mắng cho một trận té tát.
Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã qua.
Đúng lúc này, một thuộc hạ chạy tới, ghé vào tai ông ta nói nhỏ mấy câu.
Lâm Côn Luân sáng mắt lên, lớn tiếng nói: "Mau mở ra cho tôi xem".
Gã thuộc hạ lập tức mở máy tính bảng ra.
"Sao vậy các chủ?".
Người ở bên cạnh không nhịn được hỏi, Lâm Diệp ở phía bên kia cũng ghé lại nhìn.
Lâm Côn Luân không nói gì.
Màn hình máy tính bảng nhanh chóng xuất hiện giao diện livestream.
Chính là cảnh tượng ở phòng bao Dạ Lang.
Toàn bộ phòng bao đều hiện rõ trước mắt mọi người.
Hơn nữa góc quay rất xảo quyệt, nhìn từ góc độ này thì người livestream chính là người của nhà họ Thái ở Bồ Thành.
Cũng tức là người mà bố cô gái đanh đá kia - Thái Chính Thuần dẫn tới.
“Không có việc ác nào mà thần y Lâm không làm, kể cả giết người phóng hỏa cậu ta cũng từng làm!”.
"Các người nghĩ Dương Hoa nổi lên nhờ cái gì nào? Đơn thuần là nhờ vào phương thuốc sao? Các người nhầm rồi! Cậu ta dựa vào mạng người! Dựa vào máu tươi!".
"Các người tưởng phương thuốc trong tay cậu ta là do cậu ta tự nghĩ ra sao? Các người nhầm rồi! Đó đều là những phương thuốc do cậu ta dùng thủ đoạn bỉ ổi cướp từ trong tay người khác!".
"Các người tưởng rằng thần y Lâm thực sự có thể cải tử hồi sinh chỉ bằng mấy châm sao? Thế thì các người nhầm to rồi! Những người đó đều là diễn viên do Dương Hoa sắp xếp! Ngay từ đầu đây đã là một vụ lừa đảo!".
"Thần y Lâm đã lừa tất cả mọi người! Cậu ta là kẻ lừa đảo lớn nhất thế kỷ này!".
"Còn bây giờ, chúng tôi phát hiện ra bí mật của cậu ta, nên cậu ta định giết chúng tôi để diệt khẩu".
"Thần y Lâm, cậu thật là độc ác!".
Thái Chính Thuần khảng khái ngẩng đầu ưỡn ngực, không ngừng liệt kê những "tội trạng" của Lâm Chính.
Về cơ bản, chỉ cần là chuyện mà người hung ác tàn nhẫn có thể làm được, thì Lâm Chính đều từng "làm".
Ngay cả bản thân anh sau khi nghe xong cũng nghi ngờ liệu mình có thực sự từng làm những chuyện táng tận lương tâm như vậy hay không...
Người nhà họ Lâm thấy thế đều vô cùng kinh ngạc.
"Thú vị đấy".
Lâm Côn Luân ngồi trước máy tính, uống một ngụm trà rồi nheo mắt nói.
"Người này là ai? Ông ta đang làm gì vậy? Chỉ dựa vào những lời nói một phía của ông ta thì không thể vu oan cho thần y Lâm được", Lâm Diệp lắc đầu nói.
"Ông ta là ai không quan trọng, quan trọng là mọi việc ông ta đang làm có lợi cho chúng ta, có lẽ chúng ta cũng có thể chơi một phen", Lâm Côn Luân mỉm cười nói.
"Chơi?".
"Người đâu, gọi ngay cho Phòng Vận hành Kinh doanh của công ty, bảo bọn họ lập tức thuê nick, hành động ngay đi!", Lâm Côn Luân quát.
"Vâng, các chủ".
Lâm Diệp nghe thấy thế thì hơi biến sắc, lập tức hiểu ý của Lâm Côn Luân.
Nếu lúc này đâm thêm một nhát dao... thì gần như là giúp Thái Chính Thuần chứng thực tội danh của Lâm Chính.
Quả nhiên.
Sau khi Lâm Côn Luân hạ lệnh, màn hình bình luận của các phòng livestream lập tức có sự thay đổi.
"Người này đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Sao thần y Lâm có thể làm những chuyện như vậy chứ?".
"Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì vậy?".
"Thần y Lâm có thù với bọn họ sao?".
"Dù sao tôi cũng không tin thần y Lâm sẽ làm chuyện như vậy! Đó là Bồ Tát sống của chúng ta cơ mà!".
"Cảnh sát đâu? Cảnh sát đâu rồi?".
"Mau ngăn bọn họ lại, không được để trẻ con xem".
"Đúng là hề hước!".
"Chắc là giả đấy nhỉ?".
Lúc đầu là các bình luận như vậy.
Nhưng dần dần, những tiếng nghi ngờ càng ngày càng nhiều hơn.
"E rằng thần y Lâm thực sự bẩn thỉu như vậy đấy".
"Chẳng thế, lần trước tôi nhìn thấy có mấy xe hàng kỳ lạ lái ra khỏi trụ sở chính của Dương Hoa, cũng không biết là chở cái gì, đúng giờ đến, đúng giờ đi. Lúc tôi lại gần có thể nghe thấy hình như là tiếng trẻ con, nhưng chưa nghe rõ đã bị đuổi đi".
"Ha ha, anh là cái gì chứ? Nguồn hàng của tôi đến từ tay của người Dương Hoa, bọn họ toàn bán hàng cao cấp, tinh khiết lắm đấy".
"Không phải chứ? Vẫn có người không biết những chuyện bẩn thỉu mà thần y Lâm từng làm sao?".
"Người này không vĩ đại như các anh nghĩ đâu!".
"Anh ta còn bẩn thỉu hơn một số người nhiều".
"Các anh bị anh ta lừa rồi".
"Loại người như anh ta phải đem bắn ngay lập tức".
"Thần y Lâm đáng chết!".
"Bắt ngay anh ta lại!".
"Đúng, phải bắt ngay anh ta lại!".
Cũng không biết đã qua bao lâu, trong phòng livestream ở tất cả các kênh đều ngập tràn những lời chỉ trích thần y Lâm.
Cộng thêm những lời tố cáo của Thái Chính Thuần trước ống kính, cái nhìn của tất cả mọi người trên thế giới về thần y Lâm đều có bước ngoặt.
Sự việc đang bị bẻ về hướng không thể xoay chuyển.
Tệ đến mức không thể tệ hơn.
Chương 1762: Tiếng xấu vạn năm
"Là giả! Tất cả đều là giả!".
Trong phòng tiếp khách ở công ty chi nhánh của Dương Hoa ở Bồ Thành, Trương Tinh Vũ nhảy phắt lên, chỉ vào màn hình livestream trên điện thoại rồi gào lên.
Bọn họ đây là muốn hủy hoại thần y Lâm.
Nếu tất cả những chuyện này là thật, thì chẳng phải cậu con rể hoàn hảo không tì vết của bà ta sẽ không còn sao?
Trương Tinh Vũ không tin.
Cũng không thể chấp nhận được chuyện này.
Bao gồm cả Tô Quảng và Tô Nhu.
Nhất là Tô Nhu, đôi mắt cô mở to, nhìn màn hình với ánh mắt không thể tin được, một lát sau mới tái mặt nhìn quản lý Vương: "Rốt... rốt cuộc chuyện này là sao?".
"Cô Tô Nhu, tôi... tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi chắc chắn Chủ tịch Lâm không phải là người như vậy, bọn họ đang vu oan cho Chủ tịch Lâm thôi, cô đừng tin", quản lý Vương khẳng định chắc nịch.
"Những ai từng tiếp xúc với Chủ tịch Lâm đều biết anh ấy là người như thế nào. Tôi tin chắc nhiều người dân của Hoa Quốc cũng sẽ không nghe những lời nói từ một phía của người này, nhưng... ông không phát giác ra sao? Có người đang thêm dầu vào lửa, thừa cơ đạp cho Chủ tịch Lâm thêm cái cái! Bọn họ thuê nick tạo thanh thế ở trên mạng, bây giờ các bình luận đều chửi rủa Chủ tịch Lâm... Nếu để bọn họ được đà làm tới, thì cho dù là giả cũng sẽ biến thành thật".
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, giọng nói hơi run rẩy.
Cô cũng là người kinh doanh, cũng biết rõ tình hình hiện giờ, đương nhiên có thể nhìn ra được ngay mối quan hệ lợi lại.
Bị người ta vu oan không đáng sợ.
Đáng sợ là... có người tin.
Đáng sợ hơn nữa là... có người dắt mũi, khiến những người vốn không tin lại tin.
Bây giờ là nền kinh tế truyền thông, là thời đại lưu lượng số và thông tin mạng.
Bản tính của con người là gió chiều nào theo chiều ấy.
Trong thời đại này, những người không biết rõ chân tướng là dễ a dua nhất, chuyện gì mà đám đông cảm thấy đúng, bọn họ liền cho là đúng không chút suy nghĩ, cũng không quan tâm chân tướng sự việc là gì, cũng không chấp nhận việc thực ra mình là người sai.
Bây giờ thần y Lâm đang ở trong tình cảnh như vậy.
Chỉ cần danh dự của anh mất hết, rơi từ thân phận thần y đức cao vọng trọng xuống thân phận tội phạm giết người tội ác tày trời, thì tất cả mọi thứ anh có được ở trong nước thậm chí là nước ngoài sẽ biến mất.
Cả Hoa Quốc sẽ không còn chỗ cho anh tồn tại.
Anh sẽ bị muôn người phỉ nhổ.
Tiếng xấu vạn năm.
Những lời nói của Tô Nhu khiến tất cả mọi người đều hoảng lên.
“Sự việc nghiêm trọng như vậy sao?”.
“Làm sao bây giờ? Ông ta vẫn đang nói hươu nói vượn kia kìa!”, một nhân viên chỉ vào Thái Chính Thuần trong màn hình livestream nói.
Tô Nhu không nói gì.
Những việc như thế này không phải một mình cô có thể thay đổi được.
Hay nói cách khác, cục diện này gần như đã không thể thay đổi được nữa.
Dù sao người dân trên cả nước đều đang xem màn livestream chẳng khác nào thẩm vấn này.
“Tội danh” của thần y Lâm đã thông qua lời kể của Thái Chính Thuần lọt vào tai từng người.
Tô Nhu nhắm hai mắt lại, ngồi trên ghế với vẻ bất lực.
Không biết tại sao, trong lòng cô cảm thấy vô cùng chán nản và bất lực, còn rất đau khổ.
Cô không rõ cảm giác này là gì.
Cũng không thể che giấu nó.
Rè…
Đúng lúc này, điện thoại của quản lý Vương rung lên.
“Cậu Kỷ Văn?”.
Quản lý Vương nhìn số điện thoại, vô cùng kinh ngạc, vội ấn nút nghe.
“Ừ, ừ… Được…”
Nói được mấy câu, quản lý Vương liền ngắt máy.
“Quản lý Vương, anh Kỷ Văn gọi điện thoại bảo gì ông vậy?”, Tô Nhu vội mở mắt ra hỏi.
Hiện giờ Kỷ Văn và Khang Gia Hào là những luật sư nổi tiếng trong và ngoài nước. Xảy ra chuyện như thế này thì chắc chắn bọn họ sẽ bị kinh động, cũng không biết bọn họ ra tay có thể làm giảm tầm ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất hay không.
“Tôi cũng không biết nữa, cậu Kỷ Văn nói vừa nãy Chủ tịch Lâm gửi tin nhắn cho cậu ấy, yêu cầu chúng tôi làm chút việc. Không nói nữa cô Tô Nhu, các cô cứ ở đây nghỉ ngơi đi, tôi xin phép!”.
Quản lý Vương nói xong liền vội vàng rời đi.
“Quản lý Vương…”, Tô Nhu còn định hỏi han, nhưng ông ta đã rời khỏi phòng tiếp khách.
Tô Nhu ngập ngừng một lát rồi lại quay sang nhìn giao diện livestream trên màn hình điện thoại trước mặt, thở dài một tiếng rồi cũng không dám xem nữa.
…
Cô không biết rằng, vào lúc này, tất cả những người từng có thù oán mâu thuẫn với Dương Hoa và các kình địch thương mại đều đang ra tay.
Có đầy người đang đổ thêm dầu vào lửa, nhân lúc cháy nhà hôi của.
Cổ phiếu vẫn đang trên đà tăng của Dương Hoa bỗng xảy ra biến động, và có dấu hiệu đi xuống.
Đây là hiện tượng hiếm có từ lúc Dương Hoa thành lập đến nay.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Khi việc livestream ở câu lạc bộ Dạ Lang vẫn chưa kết thúc, lại xuất hiện mấy màn livestream có liên quan đến Dương Hoa.
Là cảnh tượng nhân viên ở trụ sở chính của Dương Hoa nghỉ việc.
Bọn họ nói cảm thấy xấu hổ khi phải làm việc cho loại súc sinh tội ác tày trời như Lâm Chính.
Ngoài ra, còn có gần 100 người xông tới cửa tập đoàn Dương Hoa, giăng biểu ngữ tẩy chay công khai.
Livestream còn chưa kết thúc, sự việc lại bị đẩy lên một cao trào mới…
Sự tẩy chay nhanh chóng và thăng cấp của vụ việc đã khiến người ta nhìn ra được tất cả những việc này đều có người đứng sau thao túng.
Nhưng đúng lúc này, sự việc lại có thêm bước ngoặt.
Phòng livestream của rất nhiều kênh bỗng tối đen.
Hóa ra có rất nhiều người ăn mặc quái dị xông vào câu lạc bộ Dạ Lang.
Bọn họ cầm đao kiếm sáng loáng, công khai chém về phía những người đang quay video…
Máu tươi lại nhuộm đỏ quán bar này.
Chương 1763: Chủ tịch Lâm điên rồi?
“Điên rồi! Thần y Lâm điên rồi!”.
“Chắc chắn đây là người của Dương Hoa! Thần y Lâm đang trả thù! Anh ta đang trả thù!”.
“Mau báo cảnh sát! Mau lên!”.
Người trong phòng livestream đều bị dọa sợ.
Tất cả bọn họ đều không thể đoán trước được sự việc này.
“Coi trời bằng vung!”.
“Thần y Lâm làm càn quá rồi!”.
Rất nhiều người tai to mặt lớn đang theo dõi sự việc cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Đã lúc này rồi, Lâm Chính không nghĩ cách giải thích mà còn gọi người đến tàn sát?
Anh còn chê việc này chưa đủ lớn sao?
Đây chẳng phải là chứng thực tội danh mà Thái Chính Thuần đã tố cáo, khiến bản thân càng khó ăn nói hơn sao?
“Rốt cuộc thằng ngốc này muốn làm gì vậy?”.
Trong nhà họ Trương ở tỉnh Quảng Liễu, ông cụ Trương tức đến mức đập bàn rầm rầm.
Ông ta biết thần y Lâm chính là Lâm Chính, là cháu rể của mình.
Sau khi biết chuyện này, một người vẫn luôn không dùng điện thoại như Trương Trung Hoa liền vội vàng bảo người mở livestream ra. Ông ta vốn đang chờ Lâm Chính có thể dùng thủ đoạn tuyệt diệu gì đó để xoay chuyển tình thế, nhưng không ngờ anh lại tự đổ dầu vào lửa cho cháy to thêm.
Đúng là khiến người ta không thể hiểu được.
Còn hiện trường thì đã mất khống chế.
Rất nhiều cảnh sát ập tới.
Nơi này cũng bị vô số người bao vây chặt chẽ.
Các phóng viên đã không thể quay chụp được nữa.
Hơn trăm chiếc điện thoại đang livestream ở hiện trường.
“Thần y Lâm, cậu đang làm gì đấy hả? Muốn giết người diệt khẩu sao?”, sắc mặt Thái Chính Thuần hơi thay đổi, nhìn những người đang cầm đao kiếm thậm chí là súng xông vào, liền lớn tiếng quát: “Tôi nói cho cậu biết, cho dù cả nhà họ Thái chúng tôi chết hết cũng không sao, bởi vì chính nghĩa sẽ không chết! Sớm muộn gì sự thật cũng được công bố!”.
Ông ta tức giận nói, khảng khái ngẩng đầu ưỡn ngực như một đấu sĩ.
Rất nhiều người ở hiện trường và ở phòng livestream đều khen hay, có người vỗ tay, có người bấm like.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn Thái Chính Thuần, khuôn mặt nở nụ cười đắc ý.
Nhưng trong mắt những người khác thì nụ cười này của anh chính là cam chịu số phận…
Cô gái đanh đá đang nằm dưới đất không khỏi bật cười.
“Thần y Lâm! Lần này anh đã biết sự lợi hại của người Bồ Thành chúng tôi rồi chứ?”, cô ta cười nói: “Bố tôi đã nói đến thế rồi, anh dám làm gì nào? Dám giết ông ấy sao? Hừ, ông ấy không sợ chết, nhưng nếu anh giết ông ấy, thì tất cả những gì ông ấy nói sẽ trở thành sự thật! Anh sẽ thân bại danh liệt, bị muôn người phỉ nhổ, tiếng xấu vạn năm, ha ha ha…”
Cơ thể của cô ta không ngừng run rẩy, trong ánh mắt tràn ngập sự khoái trá.
Cô ta biết mình đã thắng.
Không có gì khiến cô ta khoái trá hơn việc này.
Đây chính là kết cục của những kẻ đối đầu với chúng tôi.
Có lẽ thực lực của chúng tôi không bằng anh.
Nhưng cho dù có chết, chúng tôi cũng sẽ không để anh được dễ chịu! Chúng tôi không sợ anh!
Chúng tôi thà ngọc nát đá tan!
Ánh mắt cô gái đanh đá sắc bén, những người bên cạnh cô ta cũng trở nên kiêu ngạo.
Đây chính là thủ đoạn của bọn họ!
Cũng là chỗ dựa của bọn họ, là bằng chứng bọn họ khiến người đời sợ hãi.
Chỉ cần lần này bọn họ thành công lật đổ thần y Lâm thì họ sẽ trở nên nổi tiếng trên cả thế giới, tất cả mọi người sẽ phải sợ hãi bọn họ.
Tuy quá trình đã vượt khỏi tầm kiểm soát của bọn họ, nhưng kết quả… đúng là khiến người ta phải vui mừng.
“Cô tưởng tất cả mọi thứ đang nằm trong tay các cô sao?”, đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng, bình tĩnh nói.
“Lẽ nào lại nằm trong tay anh sao?”, cô gái đanh đá cười khẩy.
“Phải”.
Lâm Chính gật đầu.
Bỗng nhiên.
Anh chộp lấy thanh đao trong tay người bên cạnh, nhanh chân bước tới, rồi đâm mạnh vào lồng ngực Thái Chính Thuần trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người,
Phập!
Một âm thanh quỷ dị vang lên.
“Cái gì?”.
Tất cả đều ồ lên.
Thái Chính Thuần lùi lại hai bước, thanh đao kia đâm xuyên lồng ngực ông ta từ phía sau, miệng ông ta không ngừng trào ra máu tươi, sau đó nặng nề ngã xuống đất, thở thoi thóp.
“Bố!”.
Cô gái đanh đá gào lên.
“Ông chủ!”.
Tất cả người nhà họ Thái cũng ùa tới.
Ai nấy đều trố mắt ra nhìn.
Không ai hiểu được tại sao Lâm Chính lại dám ra tay vào thời điểm nhạy cảm này.
Hơn nữa… còn thẳng tay giết Thái Chính Thuần.
Lẽ nào… anh thực sự không quan tâm đến việc thân bại danh liệt sao?
“Ha ha ha, thần y Lâm, đây là cậu tự đâm đầu vào chỗ chết, không thể trách ai được, ha ha ha…”, Lâm Côn Luân đang ngồi trước màn hình livestream cười lớn.
“Lần này thì không ai có thể cứu cậu được rồi”, Lâm Diệp cũng không khỏi lắc đầu, ánh mắt tỏ vẻ tiếc nuối.
“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Chẳng phải bình thường thằng nhóc này rất thông minh sao? Tại sao lại làm chuyện này chứ?”, ông cụ Trương tức đến mức hất mạnh chén trà trên bàn xuống đất.
Còn Trương Tinh Vũ và Tô Nhu đang ở công ty chi nhánh cũng kêu lên thất thanh.
Sau đó, Trương Tinh Vũ liền òa khóc nức nở.
Chủ tịch Lâm tiêu đời rồi.
Cậu con rể hoàn hảo của bà ta cũng đi đời nhà ma rồi.
Sau cái chết của Thái Chính Thuần, cả phòng livestream liền bùng nổ.
Truyền thông cũng bùng nổ.
Tất cả nền tảng livestream đều sụp đổ.
Tất cả cư dân mạng của Hoa Quốc… đều xôn xao.
“A Hào! Con nhìn đi! Con mở mắt ra nhìn đi! Bây giờ người hại con đã muôn kiếp không trở mình được nữa rồi!”, quý bà kia ôm lấy Nông Hào, ánh mắt lóe lên vẻ âm độc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Giờ phút này, cục diện đã không thể xoay chuyển được nữa.
Tất cả đã ngã ngũ.
Thần y Lâm điên rồi!
Anh ta điên thật rồi!
Anh ta sắp để lộ bản tính của mình rồi!
Gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Nhưng đúng lúc này…
“Cắt!”.
Một tiếng phát loa bỗng nhiên vang lên, sau đó rất nhiều người của đoàn làm phim tiến vào phòng bao.
Người dẫn đầu… chính là đạo diễn hàng đầu trong nước, Tống Kinh!
Chương 1764: Bước ngoặt
Tống Kinh!
Sự xuất hiện của ông ta khiến mọi người đều rất bất ngờ.
Cũng khiến rất nhiều người biến sắc.
“Cái gì?”.
Lâm Côn Luân đứng phắt dậy khỏi ghế, sửng sốt nhìn người vừa bước vào, run rẩy chỉ vào màn hình.
“Người này có phải Tống Kinh không? Ông ta có phải là Tống Kinh quay phim kia không?”.
“Vâng, các chủ”, người bên cạnh không hiểu gì, nhưng vẫn cung kính trả lời.
Lâm Côn Luân ngã ngồi xuống ghế, ngây ra như phỗng, sau đó đạp đổ bàn trà trước mặt, đấm nát chiếc máy tính bảng đang phát livestream, gầm lên.
Ông ta nổi giận khiến mọi người xung quanh đều không dám lại gần.
Lâm Diệp cũng hoàn hồn, ánh mắt tỏ vẻ đã hiểu.
“Thảo nào thần y Lâm không dùng bất cứ biện pháp nào, không bảo Trịnh Nam Thiên ngăn chặn mọi việc. Hóa ra cậu ta đã có chuẩn bị. Tống Kinh này có thể giúp cậu ta giải thích tất cả mọi chuyện”, Lâm Diệp thì thào.
Tỉnh Quảng Liễu.
“Người này… là đạo diễn quay phim kia sao? Hình như cậu ta là người của nhóc Lâm? Cậu ta chạy đến đây làm gì?”.
Ông cụ Trương ù ù cạc cạc.
Nhưng một lát sau, ông ta bỗng dưng nghĩ ra gì đó, liền đập bàn cười lớn.
“Được! Được! Sao mình không nghĩ ra nhỉ? Thằng nhóc gian xảo này! Ha ha ha!”.
Đám người Tô Quảng, Trương Tinh Vũ lại càng không hiểu gì.
Đúng lúc quan trọng này, gọi Tống Kinh đến làm gì?
Anh định kéo cả Tống Kinh vào cuộc sao?
Không nhiều người nhìn ra được manh mối, đến mức những kẻ thù của Dương Hoa đang thêm dầu vào lửa cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Tống Kinh đến đây làm gì?
Ông ta cũng có liên quan đến chuyện này sao?
Lẽ nào ông ta vẫn luôn nối giáo cho giặc, là đồng phạm của thần y Lâm?
Rất nhiều người đồn đoán.
Cho đến khi những lời nói tiếp theo của Tống Kinh khiến tất cả mọi người choàng tỉnh.
“Cắt cắt cắt! Tốt lắm! Tốt lắm! Lần này diễn rất tốt! Chủ tịch Lâm! Ông Thái! Kĩ thuật diễn của hai người đúng là đỉnh cao! Tôi nghĩ chắc là tất cả khán giả đang xem livestream đều bị kĩ thuật diễn của hai người lừa rồi, ha ha ha…”
Tống Kinh cười lớn.
Sau đó những người mà Lâm Chính đưa tới lập tức lại gần tất cả những người đang livestream, lặng lẽ dí súng hoặc dao vào người bọn họ, ép bọn họ quay ống kính điện thoại về phía Lâm Chính.
Đóng phim?
Các khán giả trên toàn cầu đều trố mắt ra.
Cùng lúc đó, một người ăn mặc cực giống với Thái Chính Thuần bước tới, nhưng quay lưng về phía ống kính, còn Thái Chính Thuần đã chết dưới đất thì bị mấy người của Kỳ Lân Môn lặng lẽ kéo đi.
Cô gái đanh đá ngớ người ra.
“Thần y Lâm, rất vui được hợp tác với cậu”, Thái Chính Thuần giả bước tới bắt tay với Lâm Chính.
“Cảm ơn”, Lâm Chính mỉm cười.
Thái Chính Thuần giả lập tức rời khỏi hiện trường.
Những người đang có mặt lập tức tỉnh táo lại.
Hóa ra… thần y Lâm muốn biến cái gọi là hiện trường thật thành giả.
Tống Kinh mỉm cười bước tới, tay cầm micro, cười nói về phía ống kính: “Xin chào tất cả các quý vị khán giả trong phòng livestream và các quý vị khán giả đang ngồi trước điện thoại, máy tính, tôi là đạo diễn Tống Kinh! Phân cảnh các bạn vừa xem là một đoạn trong bộ phim mới “Chiến Hổ 2” của tôi. Bộ phim này sẽ được công chiếu vào tháng 10 năm nay, tôi rất vinh hạnh khi tiếp tục mời được Chủ tịch Lâm tham gia diễn xuất. Lần này Chủ tịch Lâm sẽ đảm nhiệm một vai vô cùng quan trọng trong “Chiến Hổ 2”, hi vọng quý vị khán giả đừng bỏ lỡ! Xin cảm ơn!”.
Tống Kinh nói xong liền cúi gập người trước tất cả các ống kính.
Người của Dương Hoa, Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu đang có mặt lập tức vỗ tay.
Còn có người rải hoa.
Lúc này mọi người mới phát hiện, những “thi thể” nằm dưới đất trước đó đã biến mất.
Bọn họ đã đứng lên.
Gần như tất cả bọn họ đều quay lưng về phía ống kính, vây quanh Lâm Chính vỗ tay.
Nhưng… các khán giả đâu có để ý đến điều này?
Phòng livestream và mạng internet lại xôn xao.
Các bình luận ngập màn hình livestream.
“Cái gì? Những cảnh vừa rồi… hóa ra là hiện trường quay phim của “Chiến Hổ 2” hả?”.
“Lằng nhằng nửa ngày, hóa ra là Chủ tịch Lâm làm tuyên truyền cho bộ phim “Chiến Hổ 2”?”.
“Vãi chưởng! Chúng ta bị lừa rồi!”.
“Diễn như thật vậy!”.
“Diễn xuất của Chủ tịch Lâm cũng giỏi quá đấy!”.
“Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà, Chủ tịch Lâm không thể là người như vậy được. Chắc tất cả đều là phân cảnh của phim!”.
“Thế còn những người vừa nãy vu oan giá họa cho thần y Lâm đâu? Mau lăn ra đây!”.
“Đẩy lên! Vả mặt! Nhanh lên!”.
“Ha ha, một số cư dân mạng chính là vậy đấy, ngay cả phân cảnh phim của người ta mà cũng có thể lấy ra để bôi nhọ”.
“Thần y Lâm chính là Bồ Tát sống, sao có thể là người xấu tội ác tày trời được chứ?”.
“Lương y như từ mẫu, tôi vẫn luôn tin Chủ tịch Lâm là người tốt!”.
“Những người bôi nhọ thần y Lâm hãy tự vấn lương tâm đi, các người nỡ lòng nào sao?”.
“Các người sẽ bị sét đánh!”.
“Ngay cả người tốt cũng vu oan? Khốn nạn thật!”.
…
Sự xuất hiện của Tống Kinh khiến dư luận trên mạng lập tức chuyển biến.
Những bài post bôi nhọ Lâm Chính đều bị xóa.
Vô số tài khoản phụ trong phòng livestream đều bị block.
Không những vậy, rất nhiều phòng livestream bị đóng cửa.
Những người đang gây sự ở cửa tập đoàn Dương Hoa đều bị đuổi đi.
Dương Hoa cũng thuê nick, xuất kích toàn bộ.
Hiện trường chỉ còn một ống kính của nhà họ Thái đang livestream.
Nhưng ống kính này cũng bị khống chế.
Tống Kinh lợi dụng ống kính này quay studio mới được dựng lên tạm thời, rồi lại nói vào ống kính.
“Thưa quý vị khán giả, bắt đầu từ ngày mai, chúng tôi sẽ tiếp tục việc livestream hiện trường quay phim “Chiến Hổ 2”, mong quý vị khán giả hãy theo dõi phòng livestream chính thức của Dương Hoa”.
Dứt lời, Tống Kinh liền tắt ống kính livestream cuối cùng.
Ông ta lau mồ hôi trên trán, thở hắt ra.
“Chủ tịch Lâm, may tôi không làm nhục sứ mệnh”, Tống Kinh bước tới, mỉm cười nói.
“Làm tốt lắm, ông vất vả rồi!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát đến, nhưng bị một cuộc điện thoại của tướng quân Trịnh đuổi về rồi. Tướng quân Trịnh đã bảo chính quyền làm việc với các kênh livestream lớn, nói rằng đây chỉ là hiện trường quay phim “Chiến Hổ 2”, các nền tảng livestream sẽ quản lý việc phát ngôn”.
“Ngoài ra, sau này chúng tôi cũng sẽ cố gắng tung nhiều video bên lề của “Chiến Hổ 2” hơn, để mọi người không nghi ngờ về vụ việc livestream lần này”.
Tống Kinh nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Những chuyện còn lại để tôi xử lý, ông mau bảo người của chúng ta giải tán đi, sau đó phong tỏa hiện trường”.
“Được”.
Tống Kinh gật đầu, rồi dẫn người xuống tầng.
Chỉ có hơn 20 đệ tử của đảo Vong Ưu ở lại.
Ngoài ra còn có những người có thế lực ở Bồ Thành như nhà họ Thái, nhà họ Nông cũng chưa đi.
Bọn họ trợn mắt há mồm, ánh mắt dại ra.
Không ai ngờ được Lâm Chính lại dùng dự án điện ảnh “Chiến Hổ 2” để giải quyết vụ việc kinh thiên động địa này.
Nhưng nghĩ kĩ thì đây cũng là chuyện dễ hiểu.
Dù sao sự thành công của “Chiến Hổ” cũng là kỳ tích điện ảnh chấn động thế giới.
“Chiến Hổ 2” đương nhiên cũng nhận được sự chú ý.
Ai cũng biết “Chiến Hổ” là bộ phim nặng đô do Dương Hoa đầu tư, Chủ tịch Lâm cũng từng tham gia, bây giờ anh nhận vai trong “Chiến Hổ 2” thì có ai nghi ngờ chứ?
Sau khi mọi người rời đi, phòng bao vừa rồi vẫn còn vô cùng chật chội bỗng chốc thoáng hơn rất nhiều.
Lâm Chính châm một điếu thuốc, ngồi xuống sô pha, yên lặng nhìn cô gái đanh đá sắc mặt tái mét, hai mắt trống rỗng.
“Cô còn gì muốn nói không?”.
Chương 1765: Đuổi cùng giết tận
Bên ngoài câu lạc bộ Dạ Lang.
Do vụ việc livestream, nên có không ít người dân xung quanh đổ xô đến, rất nhiều cư dân mạng cũng lập tức đến đây muốn xem hiện trường tận nơi.
Bên ngoài câu lạc bộ dòng người chen chúc, các loại điện thoại máy quay chĩa về phía cửa chính, đường cái cũng tắc nghẽn, khung cảnh hỗn loạn.
Sau khi Thái Chính Thuần bị thần y Lâm đâm chết trước mặt mọi người, rất nhiều cảnh sát đã đến, đồng thời định phong tỏa hiện trường.
Nhưng đúng lúc mọi người tưởng rằng thần y Lâm sắp tiêu đời, thì tất cả cảnh sát lại bất ngờ rút đi.
Đồng thời nói đây chỉ là một buổi diễn tập phối hợp với "Chiến Hổ 2", khiến mọi người hiểu lầm.
Các cư dân mạng đang có mặt đều sững sờ.
Đám phóng viên cũng ù ù cạc cạc, nhưng dù sao cũng là bộ phim được chính quyền nâng đỡ, bọn họ sao dám viết bài đưa tin lung tung? Huống hồ đắc tội với thần y Lâm thì bọn họ cũng không được yên thân, nên chỉ đành thay đổi toàn bộ nội dung đặc sắc đã viết trước đó thành nội dung quay phim "Chiến Hổ 2".
Thế là mọi người đành giải tán, cũng có người chửi bới chiêu này của Tống Kinh quá khốn nạn, lừa dối mọi người.
Đương nhiên cũng có nhiều người buông lời chửi rủa, nói tất cả đều là giả, là thủ đoạn thần y Lâm dùng để che tai mắt mọi người, còn có người nói Thái Chính Thuần thật đã chết, người để lộ bóng lưng trước ống kính chỉ là diễn viên thế thân do Dương Hoa tìm tới.
"Bọn họ sai người đi tìm quần áo những người kia mặc trên người trong thời gian ngắn nhất, sau đó tìm mấy diễn viên có vóc dáng tương tự để lừa khán giả, chứ thực ra những người kia đã bị thần y Lâm giết rồi. Bọn họ đang diễn thôi! Đây là một bộ phim chân thực, mọi người đừng để bị lừa!".
"Anh phóng viên, tôi đã vào tận nơi, tất cả đều là giả! Sự xuất hiện của Tống Kinh chỉ là lời nói dối! Những người kia đã chết rồi, chết hết rồi!".
"Các phóng viên, các anh nhất định phải phanh phui những chuyện này".
Một số người lớn tiếng la lối, tìm tới phóng viên định tố cáo.
Đáng tiếc rằng tất cả chỉ là lời nói từ một phía.
Bọn họ nói mình có video làm bằng chứng, nhưng Tống Kinh xuất hiện có nghĩa là video của tất cả mọi người đều không đủ làm chứng cứ.
Dù sao Tống Kinh cũng đã nói đây chỉ là quay phim.
Tất cả đều là giả!
Cái gì cũng là giả!
Chỉ dựa vào mấy video thì vô ích!
Các khán giả không tin người khác, chẳng lẽ còn không tin đạo diễn nổi tiếng này sao?
Nếu không tại sao giao diện livestream lại xảy ra chuyện hoang đường như vậy?
Có những lúc, khi xảy ra chuyện gì quá mức chấn động khiến người ta không thể chấp nhận, thì họ sẽ muốn tự lừa dối bản thân.
Bây giờ đã có lý do giải thích cho chuyện chấn động này, thì đương nhiên bọn họ sẽ tin sái cổ.
Những tiếng ồn ào này không gây được sóng to gió lớn gì, nhưng mọi chuyện trong phòng bao vẫn chưa kết thúc.
Có người muốn lẻn vào phòng bao thăm dò tình hình, nhưng bị đoàn làm phim của Tống Kinh và các nhân viên bảo vệ ông ta đưa tới chặn lại.
Chẳng mấy chốc, thần y Lâm rời khỏi câu lạc bộ Dạ Lang, lên xe rời đi dưới sự hộ tống của đám người Tống Kinh.
Sau khi Lâm Chính rời đi, câu lạc bộ Dạ Lang cũng bất ngờ đóng cửa, tạm ngừng kinh doanh.
Bọn họ nghiêm cấm bất cứ ai ra vào, nói rằng Tống Kinh đã bao trọn câu lạc bộ để dùng làm nơi quay phim.
Lâm Chính đến thẳng nhà họ Nông.
Chuyện này không thể kết thúc như vậy được.
Xe nhanh chóng dừng ở cổng biệt thự nhà họ Nông.
Lúc này, cổng biệt thự đóng im ỉm, bên trong vô cùng yên tĩnh.
Tất cả người nhà họ Nông đều trốn trong nhà.
Gia chủ nhà họ Nông là Nông Thanh Sơn ngồi ngay ngắn trên ghế ở phòng khách, lông mày nhíu chặt, không nói câu gì.
Các chú bác của Nông Hào ở bên cạnh đều mặt ủ mày chau, hút thuốc lá hết điếu này đến điếu khác.
"Gia chủ, đã sắp xếp máy bay rồi ạ", đúng lúc này, quản gia nhanh chân chạy vào, trầm giọng nói.
"Được, chúng ta đi".
Nông Thanh Sơn khẽ quát rồi đứng dậy.
Mọi người lập tức xách theo hành lý đã đóng gói, vội vàng đi ra ngoài cổng.
Nhưng vừa mở cổng ra, xe của Tống Kinh đã dừng ngay trước mặt bọn họ.
Sau đó, Lâm Chính, Sở Thái và Tống Kinh bước xuống.
Nông Thanh Sơn nín thở.
Tất cả người nhà họ Nông đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
"Gia chủ Nông định đi đâu vậy? Rời khỏi Bồ Thành sao? Chuyện gì mà vội vàng thế?", Lâm Chính bước tới, mặt không cảm xúc nói.
Sắc mặt Nông Thanh Sơn rất khó coi, liếc mắt nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: "Vợ và con tôi đâu?".
Lâm Chính im lặng một lát rồi nhỏ giọng đáp: "Chết rồi!".
"Cái gì?".
Nông Thanh Sơn như ngừng thở, mở to hai mắt nhìn Lâm Chính, một lát sau mới khàn giọng nói: "Thần y Lâm... thực sự muốn... đuổi cùng giết tận sao?".
"Tôi vốn dĩ không muốn làm vậy, nhưng... các ông đã ép tôi vào đường cùng, đẩy sự việc đến mức không phải ông chết thì là tôi chết. Nếu lần này không có Tống Kinh ra tay, thì ông nghĩ kết cục của tôi sẽ là gì? Các ông có từng nghĩ tới không?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Nông Thanh Sơn há miệng, không biết nên trả lời thế nào.
Cuối cùng, ông ta gầm lên: "Tất cả xông lên!".
Tất cả bọn họ đều xông ra ngoài như điên.
Muốn sống sót thì chỉ có thể liều mạng chạy ra ngoài.
Chạy được người nào hay người nấy.
Nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Lâm Chính đến đây là để đuổi cùng giết tận.
Đã đến nước này thì anh sẽ không nương tay.
Bọn họ còn chưa xông ra khỏi biệt thự, đã bị đám Sở Thái chặn lại.
Một trận mưa máu gió tanh bắt đầu...