Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4796: Tôi bắt?

Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, không tin được nhìn Cầm Kiếm Nữ.

Người bên phía Thương Lan Võ Thần cũng ngạc nhiên.

Trên đời còn có người không biết điều vậy sao?

Tuy tầng bốn Long Cung rất khó, không phải người bình thường có thể vào được, nhưng được Thái Thiên Võ Thần chọn trúng, sao có thể là người tầm thường?

Bây giờ Thái Thiên Võ Thần đã quăng cành ô liu, nếu không đáp lời, không những mất đi cơ hội tốt, mà còn là tát vào mặt Thái Thiên Võ Thần trước mặt mọi người.

Đây không phải muốn chết hay sao?

Quả nhiên, vẻ mặt thờ ơ của Thái Thiên Võ Thần xuất hiện vẻ tức giận khó có thể phát hiện.

“Thái Thiên, xem ra người ta không đồng ý với ông”.

Thương Lan Võ Thần nhếch khóe miệng, đầy hứng thú nói.

“Con nhóc chết tiệt, ơn đức như vậy mà mày không biết trân trọng! Mày muốn chọc tức bố sao?”.

Cầm Họa Phiêu Bạc tức đến mức cả người run lên, chỉ muốn rút kiếm chém chết Cầm Kiếm Nữ.

Cầm Kiếm Nữ lại không phản ứng gì.

Cô ta mấp máy môi, chắp tay hành lễ.

“Ơn đức của Võ Thần đại nhân sao Cầm Kiếm Nữ có thể phớt lờ? Nhưng Long Cung tầng bốn không hề dễ, đợi Cầm Kiếm Nữ qua được Long Cung tầng bốn rồi mới bái tạ ân sư! Nếu bây giờ mà bái thì chẳng phải là tự đại lắm sao?”.

Lời này cũng có lý.

Thái Thiên Võ Thần cũng nói phải qua Long Cung tầng bốn, giờ mà bái thì ra cái gì?

Tuy Thái Thiên Võ Thần không vui, nhưng nghe Cầm Kiếm Nữ nói như vậy cũng đành thôi.

Đúng lúc này, một giọng nói kiêu ngạo vang lên.

“Người này không cần Thái Thiên Võ Thần hao tâm nữa đâu, để nhà Thương Lan chúng tôi thu nhận là được rồi”.

Giọng nói đó vừa vang lên, một bóng người bay từ Long Khẩu vào, giống như tia chớp bay đến trước mặt cửa lớn Long Cung.

Người người kinh ngạc nhìn sang.

Ai dám to gan như vậy, bỏ qua mặt mũi của Thái Thiên Võ Thần trước mặt mọi người?

Nhưng khi bọn họ nhìn rõ người đó thì đều im lặng.

Trước cửa Long Cung có một người đàn ông tuấn tú mặc kiếm phục màu xanh lam, vóc người thẳng tắp đầy phóng khoáng.

Người đó cầm trường kiếm, mắt kiếm mày sao, ánh mắt lạnh lùng, giống như một thanh kiếm vừa ra đời, đứng thẳng tại chỗ.

Triển lộ sự sắc bén!

Tuy khí chất không bằng Võ Thần nhưng thoáng có ý cạnh tranh.

“Cậu cả!”.

Người của phủ Thương Lan phấn khích, chắp tay chào.

“Bái kiến cậu cả!”.

Hóa ra người qua mặt Võ Thần trước đám đông lại là con trai trưởng của Thương Lan Võ Thần.

Thương Lan Thiên Tuyệt!

Lâm Chính nhíu mày.

Anh từng nghe nói tới người này, tuy tin tức không nhiều nhưng người của Long Tâm Thành đều biết.

Đây là người mạnh nhất dưới Võ Thần!

Cũng là tồn tại có thực lực mạnh nhất trong số những người kế vị Võ Thần.

Ngay cả Ám Minh Nguyệt cũng không thể tranh ngôi với hắn!

“Thiên Tuyệt! Đừng vô lễ!”.

Thương Lan Võ Thần lên tiếng.

Mặc dù là lời quở trách nhưng không hề có ý trách móc, ngược lại có chút tự hào trong giọng nói.

Dù gì Thương Lan Thiên Tuyệt cũng là người kế vị mà ông ta đã chọn sẵn.

Hơn nữa, Thương Lan Thiên Tuyệt cũng không làm ông ta thất vọng, tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, bước vào cảnh giới Võ Thần chỉ là chuyện sớm muộn.

“Bố, không phải con trai vô lễ mà là người này có thể chất Linh Kiếm, chính là thể chất con cần, cộng thêm thiên phú siêu phàm, nhan sắc tuyệt đỉnh, gả làm vợ con cũng không làm xấu mặt Thương Lan. Nếu con hợp tu với người này, công pháp chắc chắn sẽ tiến bộ thêm”.

Thương Lan Thiên Tuyệt bình tĩnh nói.

Nghe vậy, mọi người đều ngạc nhiên.

Người của thế gia Cầm Kiếm cũng kích động.

Bọn họ không ngờ Cầm Kiếm Nữ lại đắt giá như vậy, được hai vị Võ Thần tranh giành!

“Cái gì? Con gái tôi lại có thể chất Linh Kiếm?”.

Cầm Họa Phiêu Bạc cực kỳ kinh ngạc.

“Các người không biết sao? Nghĩ cũng phải, đám sâu kiến các người thấp hèn như cỏ rác, đương nhiên không đủ tuệ nhãn, sao có thể phân biệt được châu ngọc?”.

Thương Lan Thiên Tuyệt lạnh lùng nói.

Mặc dù hắn muốn cưới Cầm Kiếm Nữ nhưng trong nhận thức của hắn chuyện nào ra chuyện đó.

Cầm Kiếm Nữ có thể gả làm vợ hắn là may mắn của Cầm Kiếm Nữ.

Thế gia Cầm Kiếm thì vẫn là thế tộc thấp hèn vô dụng trong mắt hắn.

Người của thế gia Cầm Kiếm nghe thấy đều cúi đầu, đừng nói là trả đũa, có tức cũng không dám nói.

Cầm Kiếm Nữ siết chặt kiếm, ánh mắt lóe lên sự âm u lạnh lẽo.

Nhưng Thương Lan Thiên Tuyệt lại phớt lờ.

“Thể chất Linh Kiếm là cái quái gì?”.

Tửu Ngọc không hiểu, lên tiếng.

“Hình như tôi có nghe qua thể chất này, nhưng cụ thể có tác dụng gì cũng không rõ lắm”.

Ngự Bích Hồng lắc đầu.

“Đó là thể chất đặc biệt tăng cường sức mạnh phi thăng, vô cùng hiếm có, hơn nữa còn che giấu rất sâu. Nếu là người không hiểu gì về thể chất thì không thể nhận biết được”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Minh chủ, cậu biết thể chất này sao?”.

Hai người đồng thời nhìn sang Lâm Chính.

“Đương nhiên biết, hơn nữa tôi cũng đã nhìn ra Cầm Kiếm Nữ có thể chất này”.

“Vậy vì sao cậu không bắt Cầm Kiếm Nữ?”.

Tửu Ngọc gần như buột miệng nói.

Lâm Chính nghe vậy không khỏi câm nín.

“Tôi bắt?”.
Chương 4797: Một đám nịnh nọt hèn nhát

“Không thì sao?”.

Tửu Ngọc hơi mất kiên nhẫn: “Tôi thấy cô Cầm Kiếm cũng không phản cảm với cậu, còn nhiều lần giúp cậu. Nếu cậu muốn, chắc chắn cô ta cũng không phản đối”.

Lâm Chính nhất thời nghẹn lời, sau đó thở dài nói: “Tôi có gia đình rồi, huống hồ cô Cầm Kiếm chưa từng đề cập chuyện đó với tôi, sao tôi có thể làm việc tùy tiện? Hơn nữa, thể chất Linh Kiếm có thể tăng cường khí thế của sức mạnh phi thăng, có ích với người tu kiếm, nhưng lợi ích có được cũng không nhiều như trong tưởng tượng”.

“Vậy ít nhiều cũng xem như có ích, chẳng lẽ cậu cứ trơ mắt để Thương Lan Thiên Tuyệt chiếm lợi ích đó sao?”.

Tửu Ngọc lầm bầm.

Ngự Bích Hồng cũng nhìn Lâm Chính với vẻ mặt kỳ quái, không nói gì.

Lâm Chính lắc đầu: “Các người không cần lo lắng, Cầm Kiếm Nữ sẽ không đồng ý đâu! Tôi hiểu tính của cô ta”.

“Không đồng ý?”.

Hai người sững sờ, nhưng bọn họ chưa kịp hỏi thêm, Cầm Kiếm Nữ đã lên tiếng, giọng nói rõ ràng mà kiên định.

“Vừa rồi cậu Thương Lan sỉ nhục gia tộc tôi đấy sao?”.

Cô ta dứt lời, cả hiện trường yên lặng.

Thương Lan Thiên Tuyệt nhíu mày nhìn về phía Cầm Kiếm Nữ: “Tôi chỉ nói thật, cô có ý kiến gì sao?”.

“Trước mặt cậu cả Thương Lan, thế gia Cầm Kiếm chúng tôi quả thật giống như sâu kiến, hèn mọn nực cười, đây là sự thật”.

“Biết thì tốt”.

Thương Lan Thiên Tuyệt nói.

“Nhưng Cầm Kiếm Nữ cũng có lời thật lòng muốn nói”.

“Nói”.

“Tôi không hề có ý với cậu cả Thương Lan”.

Cầm Kiếm Nữ bình tĩnh nói.

Lời vừa nói ra, không khí cũng ngưng đọng.

Mọi người mở to mắt, tròng mắt lồi ra, ai cũng sợ đến mức ngây ra.

Hiện trường không nghe thấy tiếng hít thở.

Thậm chí cả tiếng tim đập cũng không…

Cảnh tượng đáng sợ quỷ dị.

Nhất là thế gia Cầm Kiếm, đầu óc ai cũng trống rỗng…

“Ái chà! Cô cả nhà tôi ơi, ầy, cô rốt cuộc bị làm sao vậy?”.

Quản gia của thế gia Cầm Kiếm không ngồi yên được nữa, quỳ xuống khóc la.

Lúc này, người của thế gia Cầm Kiếm mới tỉnh táo lại, giống như ong vỡ tổ.

“Tình Nhi à! Con muốn hại thế gia Cầm Kiếm chúng ta sao?”.

“Sao con dám nói lời vô lễ với cậu cả Thương Lan như vậy?”.

“Con đúng là đại nghịch bất đạo! Con đúng là vô pháp vô thiên!”.

Cầm Họa Phiêu Bạc, Cầm Họa Hải và những người khác kinh hãi, vội vàng quỳ xuống.

“Cậu Thương Lan, con gái tôi ăn nói hồ đồ, không biết phép tắc, không biết uy phong của cậu, mong cậu đừng so đo. Tôi sẽ răn dạy con gái nghiêm túc, hôm khác sẽ đưa vào phủ để cậu dạy dỗ!”.

Cầm Họa Phiêu Bạc vội nói.

“Không cần”.

Thương Lan Thiên Tuyệt mỉm cười, vẻ mặt hờ hững: “Tôi không thích cưỡng ép. Nếu cô gái này không có lòng với tôi, tôi cũng không cưỡng cầu. Hôm nay cô ta từ chối tôi trước mặt mọi người, làm tổn hại mặt mũi của tôi cũng không sao, nhưng hại bố tôi và dòng họ Thương Lan mất mặt thì không thể bỏ qua. Cô hãy cẩn thận đấy!”.

Nói xong, Thương Lan Thiên Tuyệt quay người đi về phía Thương Lan Võ Thần, đứng ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần.

Người của thế gia Cầm Kiếm nghe vậy lập tức gào khóc.

“Không biết điều!”.

“Ỷ mình có chút nhan sắc, có thể chất Linh Kiếm là dám ăn nói ngông cuồng?”.

“Cậu cả Thương Lan coi trọng cô là phúc tám đời của cô, dám không trân trọng?”.

“Hừ, cô ta vô lễ với Thái Thiên Võ Thần đại nhân xong lại sỉ nhục cậu cả Thương Lan trước mặt mọi người, đúng là đáng ghét!”.

“Loại người này nên bán vào nhà chứa, chịu đủ giày vò, rút gân lột da, băm thành thịt vụn”.

“Cô ta không được chết tử tế đâu!”.

Người xung quanh tranh nhau mắng mỏ, oán độc chửi rủa Cầm Kiếm Nữ.

Cầm Kiếm Nữ mặt mày tái nhợt, mím chặt môi không nói câu nào.

Tiếng mắng chửi xung quanh càng lúc càng dữ dội.

Hai vị Võ Thần đều không quan tâm, nghe xong mặc kệ.

Cầm Kiếm Nữ không chịu nổi áp lực, chỉ đành lặng lẽ quay người, không quan tâm bọn họ nữa.

Đúng lúc đó, một tiếng nói hờ hững vang lên.

“Một đám nịnh nọt hèn nhát mà có mặt mũi chỉ trích người trung thành cao quý sao?”.
Chương 4798: Tôi muốn đánh bại anh, mười chiêu là đủ!

Câu nói đó vừa cất lên, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng cũng ngạc nhiên, vội vàng nhìn sang bên cạnh.

Lâm Chính vẫn luôn khoanh chân ngồi đó chợt nghiêm mặt, đứng dậy đi ra khỏi đám đông.

“Ồ?”.

Kỳ Thanh Bạch ở không xa mở mắt nhìn Lâm Chính.

Tàn Huyết Đao Nữ Mị Mộng cũng có vẻ mặt bất ngờ.

Cô ta ở bên quan sát, cảm thấy rất khâm phục Cầm Kiếm Nữ, có thể từ chối Thương Lan Thiên Tuyệt trước mặt mọi người phải cần biết bao nhiêu dũng khí.

Đổi lại là cô ta, cô ta chưa chắc đã dám từ chối ngay trước mặt.

Dù sao cô ta cũng hiểu con người Thương Lan Thiên Tuyệt.

Người này thiên phú cực cao, ngộ tính phi phàm, nhưng tính tình hẹp hòi.

Đắc tội với hắn thì chắc chắn sẽ bị ghi thù, sau này không được yên ổn.

Cầm Kiếm Nữ đã trở thành mục tiêu công kích, còn ai dám ra mặt thay cô ta?

Đó chẳng phải muốn tát vào mặt của hai vị Võ Thần hay sao?

“Còn có người không sợ chết như vậy!”.

Mị Mộng nhoẻn miệng, quan sát Lâm Chính với ánh mắt đầy hứng thú.

Lâm Chính đi thong thả đến trước mặt mọi người.

Cầm Kiếm Nữ nghi hoặc nhìn Lâm Chính, tuy không biết người này nhưng lại có cảm giác quen thuộc.

Hai vị Võ Thần cũng nhìn sang phía anh.

“Cậu là ai? Sao dám buông lời ngông cuồng sỉ nhục chúng tôi?”.

Trong đám đông, một tu sĩ nổi giận chỉ vào Lâm Chính mắng: “Con chó nhà mày! Mày dám nói bọn tao nịnh nọt hèn nhát? Mày muốn chết sao?”.

“Chẳng lẽ không phải?”.

Lâm Chính không hề khách sáo đáp lại, nhìn chằm chằm người kia, nói: “Người ta có gả cho Thương Lan Thiên Tuyệt hay không là tự do của người ta, không thích Thương Lan Thiên Tuyệt thì không cưới, đây không phải chuyện thường tình sao? Vì sao người ta chỉ làm một chuyện rất bình thường, rất đơn giản, các người lại chỉ trích thậm tệ như vậy?”.

“Cô ta không biết điều!”.

Người đó tức giận nói.

“Thế là không biết điều?”.

Lâm Chính lại cười nhạt: “Vậy được, tôi nhắm tới mẹ anh, muốn mẹ anh kết hôn với tôi ngay, nếu mẹ anh không đồng ý là mẹ anh không biết điều rồi!”.

“Ha ha ha ha…”.

Hiện trường bùng nổ tiếng cười lớn.

Bọn họ đều không nhịn được mà cười.

“Mày…”.

Người đó tức đến mức mặt đỏ tía tai, lửa hận ngút trời, chuẩn bị rút kiếm.

“Ngang ngược! Hai vị Võ Thần đại nhân ở đây, anh lại dám động võ? Không xem Võ Thần đại nhân ra gì hay sao?”.

Lâm Chính quát.

Anh vừa nói xong, người đó sợ hãi vội vàng tra kiếm vào vỏ.

Cầm Kiếm Nữ cũng bị Lâm Chính chọc cười, trong lòng càng cảm kích người này.

Vào thời khắc quan trọng, người trong tộc chỉ trích cô ta, hoàn toàn không ra tay giúp đỡ.

Nhưng người này lại dám ra mặt vì mình.

Nói không cảm động thì là nói dối.

Nhưng Cầm Kiếm Nữ không hận người trong tộc mình.

Cô ta biết Cầm Họa Phiêu Bạc chỉ muốn bảo vệ thế gia Cầm Kiếm, không dám đắc tội với Võ Thần mà thôi.

“Nhóc thối, muốn dùng cái miệng mình để làm điên đảo thị phi sao? Một kẻ vô danh lại ỷ vào miệng mồm để mắng chúng ta, to gan cực kỳ!”.

“Đúng vậy, nếu không phải hôm nay có hai vị Võ Thần ở đây, tao đã phanh thây mày ra rồi!”.

“Cái thứ gì vậy?”.

Những người khác không vui, nhao nhao mắng chửi Lâm Chính.

“Xem ra tôi nói không sai, một đám nịnh nọt hèn nhát chỉ dám mắng chửi tôi mà thôi. Thương Lan Thiên Tuyệt là con trai của Võ Thần ngang nhiên hiếp đáp người khác, chuyện không thành lại đe dọa cô Cầm Kiếm. Hành vi ác ôn như vậy, các người coi như không thấy. Bây giờ tôi đứng ra nói vài câu công đạo cho cô Cầm Kiếm, các người lại diễu võ dương oai. Nói cho cùng các người chỉ là cảm thấy tôi không quyền không thế! Các người không nịnh nọt hèn nhát thì là gì?”.

Lâm Chính khinh thường cười nói.

“Mày…”.

Càng lúc càng nhiều người bị chọc giận.

Một vài người chỉ muốn băm vằm Lâm Chính ra làm nghìn mảnh.

Bọn họ nhìn sang Thương Lan Thiên Tuyệt.

Dù sao lời nói vừa rồi của Lâm Chính coi như đã chửi cả Thương Lan Thiên Tuyệt.

Chỉ cần Thương Lan Thiên Tuyệt gật đầu thì đồng nghĩa Thương Lan Võ Thần cũng ngầm đồng ý, bọn họ hoàn toàn có thể ra tay ngay bây giờ.

Nhưng Thương Lan Thiên Tuyệt lại không có vẻ buồn bực gì.

“Anh tên gì?”.

Thương Lan Thiên Tuyệt nhìn Lâm Chính, bình thản hỏi.

Hiện trường lập tức im ắng.

Mọi người lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Anh cũng xứng hỏi tên tôi?”.

Lâm Chính nói.

Trong mắt Thương Lan Thiên Tuyệt lóe lên sát cơ.

“Thú vị, tôi thấy anh cũng muốn vào Long Cung đúng không? Nếu vậy, chúng ta hẹn gặp ở Long Cung, hi vọng thực lực của anh cũng cứng giống như tài ăn nói của anh vậy!”.

“Anh yên tâm, tôi muốn đánh bại anh, mười chiêu là đủ!”.

Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên đáp.

“Ngông cuồng!”.

“Ngang ngược!”.

“Đúng là kiêu căng ngang ngược!”.

“Muốn chết!”.

Lần này ngay cả người của phủ Thương Lan cũng không ngồi yên được, ai cũng tức giận quát lên, sát khí đằng đằng muốn ra tay.

Thái Thiên Võ Thần dừng mắt trên người Lâm Chính, quan sát kỹ càng, dường như đang suy nghĩ gì đó.

“Láo xược!”.

Lúc này, Thương Lan Võ Thần lạnh lùng quát lên.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người dừng lại, không dám lỗ mãng.

Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói: “Ở trong mắt tôi, cậu còn chẳng bằng con chó, sao cậu dám khoác lác trước mặt tôi?”.

“Giống con trai ông nói đấy, tôi chỉ nói thật mà thôi”.

“Được lắm”.

Thương Lan Võ Thần nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, nói: “Thiên Tuyệt, đừng giết người này, đợi cậu ta vào Long Cung thì bắt sống về cho bố! Kẻ dám sỉ nhục Thương Lan, cho uống thuốc hết!”.

“Vâng bố!”.

Thương Lan Thiên Tuyệt lập tức chắp tay trả lời.
Chương 4799: Diệp Viêm xuất hiện

Thương Lan Võ Thần thật sự nổi giận rồi.

Dù ông ta tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng ai cũng nhìn ra được.

Toàn bộ nhiệt độ của Long Khẩu cũng đang giảm xuống kịch liệt.

Không ít người run rẩy, hoàn toàn không dám nhìn Thương Lan Võ Thần.

Võ Thần tức giận, người người cúi đầu.

Nhưng… Lâm Chính lại không quan tâm, coi như không thấy.

“Cảm ơn anh đã giúp đỡ”.

Cầm Kiếm Nữ cắn môi, cúi đầu nói: “Nhưng anh làm vậy quả thật không đáng, Cầm Kiếm Nữ mạng như sâu kiến, anh cần gì phải giải vây cho tôi?”.

“Tôi chỉ không thích Thương Lan Thiên Tuyệt cậy thế hiếp người, cô không cần lo lắng”.

Lâm Chính mỉm cười.

“Nhưng mà anh…”.

Cầm Kiếm Nữ còn muốn nói gì đó, nhưng nhất thời cạn từ.

Chuyện đã xảy ra, cô ta cũng không thay đổi được gì.

“Xin hãy nhận của Cầm Kiếm Nữ một lạy!”.

Cầm Kiếm Nữ chỉ có thể cúi người thật sâu trước Lâm Chính, ánh mắt tràn đầy cảm kích.

“Không cần như vậy”.

Lâm Chính xua tay.

Cầm Kiếm Nữ cười bi thảm, lại cúi người trước Thương Lan Thiên Tuyệt.

Cô ta đỏ mắt, giọng run run: “Cậu cả Thương Lan, tôi đồng ý gả, cầu xin anh đừng giết người này”.

“Ồ? Sao đột nhiên lại chịu gả?”.

Thương Lan Thiên Tuyệt nhàn nhạt hỏi, ánh mắt xao động lóe lên vẻ khinh thường.

“Tôi không muốn nghĩa sĩ như vậy phải vong mạng”.

Cầm Kiếm Nữ nói.

Cô ta không quan tâm sự sống chết của bản thân, nhưng không thể chịu được người không sợ quyền thế như Lâm Chính ra mặt vì mình lại chết.

“Cô Cầm Kiếm?”.

Lâm Chính nhíu mày.

Thương Lan Thiên Tuyệt lạnh lùng lắc đầu: “Bây giờ chịu gả thì muộn rồi. Tôi đã nói tôi không còn hứng thú với cô, người này sỉ nhục bố tôi thì chắc chắn phải chết, không ai có thể cứu được hắn”.

“Còn cô, tôi cũng không định cưới cô làm vợ, đợi dùng xong cơ thể của cô, cô cũng sẽ chết dưới kiếm của tôi”.

Cầm Kiếm Nữ sợ hãi, siết chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng không lên tiếng.

Lâm Chính nhìn Thương Lan Thiên Tuyệt, quay người đi vào đám đông.

Người đời nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, ai cũng châu đầu ghé tai, bàn tán độ kiêu căng ngông cuồng, tự tìm đường chết của anh.

“Lời nghĩa khí nói ra thì sảng khoái, nhưng cái giá lại không thể lường được, hai kẻ ngu xuẩn!”.

Thương Lan Thiên Tuyệt lẩm bẩm, sau đó nhắm mắt đứng đó, yên tĩnh đợi Long Cung mở ra.

Đúng lúc này, hiện trường lại sôi sục.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.

“Đến rồi! Đến rồi!”.

“Thiên tài số một đến rồi!”.

“Trời ạ, là Diệp Viêm! Diệp Viêm trong truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”.

“Đây là thiên tài số một trong số những người kế vị Võ Thần!”.

Câu nói đó vừa vang lên, vô số người kiễng mũi chân nhìn ra phía cửa.

Có người còn chen ra phía đó.

Nhìn đám đông xôn xao, ngay cả Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần cũng không khỏi nhìn sang.

Dù gì danh tiếng của người này thực sự quá vang dội ở long mạch dưới lòng đất.

“Diệp Viêm?”.

Lâm Chính quay người lại, mày kiếm nghiêm nghị.

Một đoàn người đi vào Long Khẩu.

Những người này đều mặc áo vàng hình rồng, trông oai phong khí phách, cực kỳ huênh hoang.

Người đi đầu là chủ nhân của Thiên Thần Điện trước kia, Diệp Viêm!

Vẻ mặt hắn hờ hững, đẹp như thiên thần, khí tức thu vào, vô cùng tĩnh lặng.

Nơi thắt lưng đeo trường kiếm màu vàng kim, uy thế chấn động đất trời, vô cùng siêu phàm, khiến người nhìn cảm thấy chói mắt.

Hay thật!

Chỉ khí chất này đã hoàn toàn đè đầu Thương Lan Thiên Tuyệt!

Nhưng Lâm Chính ngạc nhiên là bên cạnh Diệp Viêm còn có một người quen đi theo.

Đó là Ám Minh Nguyệt…

Hai người này… lại đi chung với nhau?
Chương 4800: Chính thức bắt đầu

Ám Minh Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang Diệp Viêm, ánh mắt thoáng có vẻ tán thưởng.

Nghĩ cũng phải, Ám Minh Nguyệt là người phụ nữ kiêu ngạo, người bình thường vốn không lọt vào mắt cô ta.

Cũng chỉ có Diệp Viêm được người của long mạch dưới lòng đất thổi phồng là thiên tài số một trong số những người kế vị Võ Thần mới có thể được lòng cô ta.

Nhưng Lâm Chính biết Diệp Viêm không phải người ham mê gái đẹp.

Sở dĩ hắn đồng ý đi cùng Ám Minh Nguyệt tất nhiên chỉ là vì Ám Thiên Võ Thần.

Loại người này vì tu vi có thể không từ thủ đoạn!

Lâm Chính nghiêm nghị, ánh mắt có vẻ trịnh trọng.

Nếu Diệp Viêm trèo lên được thân cây to như Ám Thiên Võ Thần, được ông ta chỉ dẫn, với thiên phú và thực lực của Diệp Viêm chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh.

Anh cần phải diệt trừ hậu họa này ở ngay trong Long Cung!

Nếu không thì không còn cơ hội nữa rồi!

“Ám Minh Nguyệt bái kiến bác Thương Lan, bái kiến bác Thái Thiên!”.

Ám Minh Nguyệt dẫn người đi tới, cúi mình hành lễ.

Hai người quan sát Ám Minh Nguyệt một lượt, nhẹ nhàng gật đầu.

“Cháu càng ngày càng xinh đẹp nhỉ”.

Thương Lan Võ Thần tùy ý nói một câu, sau đó không nói gì thêm nữa.

Thật ra mục tiêu ban đầu của Thương Lan Thiên Tuyệt là Ám Minh Nguyệt, nhưng Ám Minh Nguyệt tâm cao khí ngạo, nhiều lần từ chối Thương Lan Thiên Tuyệt, Thương Lan Thiên Tuyệt không làm gì được cô ta, chỉ đành từ bỏ.

Thương Lan Thiên Tuyệt liếc nhìn Ám Minh Nguyệt, sau đó lại nhìn sang Diệp Viêm, sâu trong đáy mắt dâng lên sát ý.

Diệp Viêm dường như phát hiện ra sát quang của Thương Lan Thiên Tuyệt, hơi quay đầu lại, lạnh nhạt liếc nhìn Thương Lan Thiên Tuyệt.

“Hậu bối này chính là Diệp gì đó gần đây danh tiếng nổi như cồn đó sao?”.

Thái Thiên Võ Thần nhìn về phía Diệp Viêm, nhàn nhạt lên tiếng.

“Vãn bối Diệp Viêm bái kiến hai vị tiền bối!”.

Diệp Viêm tùy ý chắp tay, giọng nói bình thản ung dung.

Hai vị Võ Thần nhíu mày.

“Thú vị!”.

Thái Thiên nhìn Diệp Viêm, sau đó nhìn về phía Ám Minh Nguyệt: “Ám Thiên Võ Thần tìm được một đứa con rể tốt đấy!”.

Ám Minh Nguyệt đỏ mặt, nói: “Bác Thái Thiên đừng nói linh tinh, cháu và anh Diệp vẫn chưa xác định quan hệ! Nhưng nếu Minh Nguyệt tìm người yêu, đương nhiên cũng sẽ tìm người có năng lực, có thiên phú nhất trên thiên hạ!”.

Lời này gần như đã nói rõ ý tứ của cô ta.

Nhưng Diệp Viêm bình tĩnh, không buồn không vui, vẻ mặt không có gợn sóng.

Ám Minh Nguyệt nhìn Diệp Viêm, lông mày hơi nhíu lại.

Lúc này lại không có phản ứng gì.

Chẳng phải là không nể mặt Ám Minh Nguyệt hay sao?

“Cháu có ý chí này thì không tệ!”.

Thái Thiên Võ Thần bình tĩnh gật đầu, cũng không nói gì nhiều.

Thương Lan Võ Thần lại nháy mắt ra hiệu cho Thương Lan Thiên Tuyệt.

Thương Lan Thiên Tuyệt như hiểu ra điều gì, âm thầm gật đầu, ánh mắt nhìn hai người họ càng lạnh lùng rõ rệt.

Gào!

Đúng lúc đó, tiếng rồng kêu đột nhiên vang lên từ trong Long Cung.

Một cách đột ngột.

Đinh tai nhức óc.

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía cửa Long Cung.

Cánh cửa đồng khổng lồ chầm chậm mở ra.

Một tia sáng màu vàng tràn ra từ khe hở nơi cửa.

Sau đó, cửa Long Cung mở rộng.

Bên trong, ánh sáng vàng rực rỡ, vô cùng xinh đẹp, huyền diệu thần kỳ!

“Long Cung mở ra rồi! Long Cung mở ra rồi!”.

“Cuối cùng cũng mở ra rồi!”.

“Mau! Mau! Mau vào Long Cung!”.

“Mau vào Long Cung!”.

Hiện trường vừa rồi còn trật tự bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.

Tất tả những người đã báo danh tham dự Long Cung đều liều mạng xông vào trong cửa.

Đồng thời, phù điêu thần long khổng lồ ở đối diện cửa Long Cung cũng sáng lên.

Khiêu chiến Long Cung chính thức bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK