Lôi Hổ hạ quyết tâm, dẫn đầu đàon cao thủ xuống núi đi về phía kết giới. Những cú nổ liên tiếp diễn ra ở khu vực này.
Mặc dù bị nổ liên tục như vậy nhưng từ sau khi đám người Lôi Hổ tấn công thì kết giới vẫn không hề có dấu hiệu thu nhỏ lại.
Lôi Hổ đoán rằng cơ quan khởi động của kết giới nằm ở sườn núi. Giờ bọn họ leo lên núi thì sẽ không thể nào mở được cơ quan khởi động. Nhưng để tránh đường rút về không bị người khác phá hỏng thì đoàn người Lôi Hổ vẫn liều mạng tấn công kết giới.
Cuối cùng thì...Dưới sự đồng lòng nỗ lực của vô số các cao thủ...
Bùm...
Kết giới cuối cùng cũng bị phá vỡ. Đám đông mừng lắm. Lôi Hổ rút kiếm giơ lên cao, chỉ về đỉnh núi.
“Tiêu diệt kẻ ác, bảo vệ vực Diệt Vong. Giết”.
“Giết!”
Đám đông lao lên như vũ bão. Cả núi Thiên Thần là quân liên minh. Đôi mắt họ hừng hực lửa. Họ nhìn lên cung điện sừng sững trên đỉnh núi.
Nhưng lúc này xuất hiện một bóng hình ở đó. Rõ ràng đó là cao thủ của Thiên Thần Điện.
Tất cả có hơn 700 người đứng trên đỉnh núi. Người của liên minh thấy vậy thì bật cười: “Người của Thiên Thần Điện có từng này thôi sao?”
“Chưa tới nghìn người có thể ddosoid dầu với chúng ta không?”
“Ha ha, các vị, thế cục đã định rồi”.
Đám đông lập tức lao lên. Nhưng đúng lúc này xuất hiện bốn cụm khói màu đen xì.
Trong bốn cụm khói này là những đôi mắt đỏ như máu. Bốn bóng hình xuất hiện, tất cả đều nín thở.
Một nguồn áp lực ập xuống đầu họ. Đáng sợ quá.
“Nguồn sức mạnh này là gì...Diệp Viêm xuất hiện rồi sao?”, một vị minh chủ kiêng dè hỏi.
“Lẽ nào lại có tới bốn Diệp Viêm?”, minh chủ của liên minh Cửu Cung trầm giọng.
“Vậy những người này là ai? Tại sao lại có sức mạnh phi thăng đáng sợ như vậy?”, người kia run rẩy nói
“Tôi nghĩ bốn người này có lẽ là tứ đại thiên vương của Thiên Thần Điện”, Lôi Hổ nói giọng khàn khàn.
“Cái gì?”, đám đông thất kinh.
“Tứ đại thiên vương từ khi nào mà lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy chứ?”
Không ai dám tin. Dù sao thì tứ đại thiên vương đối với họ cũng không hề xa lạ. Diệp Viên mặc dù là điện chủ của Thiên Thần Điện nhưng rất ít khi lộ mặt. Những người là việc chủ yếu là do tứ đại thiên vương này. Có nhiều vị minh chủ đã từng giao đấu với tứ đại thiên vương nên hiểu khá rõ về thực lực của họ.
Thế nhưng hôm nay khi gặp lại thì sức mạnh của họ đã khác rồi.
“Chắc là do Diệp Viêm làm”, Lôi Hổ đanh mắt nói giọng khàn khàn.
Đúng lúc này...bốn bóng hình đột nhiên phát ra khí tức khủng khiếp.
Mọi người vội vàng ngước nhìn. Họ phát hiện ra bốn ngọn núi đột nhiên tạo ra những bức bình phong đầy màu sắc bao trùm lấy cả núi Thiên Thần .
“Không hay rồi”, có người kinh ngạc kêu lên và vội chém về phía lớp bình phong.
Thế nhưng lớp bình phong chỉ rung nhẹ. Tất cả đều bàng hoàng.
“Lớp bình phong này con kiên cố hơn cả trước đây nữa”.
“Hỏng rồi...chúng ta...bị trúng kế rồi”, có người nói.
Lôi Hổ cũng tối sầm mặt. Giờ ông ta mới hiểu ra bức bình phong trước đó để diễn thôi, thậm chí việc họ đuổi giết được người của Thiên Thần Điện ở sườn núi cũng là vì đối phương cố tình làm vậy. Mục đích của họ là dụ đám người Lôi Hổ lên núi.
“Không còn đường lui nữa”, Lôi Hổ nín thở.
Việc phá vỡ bức bình phong là không thể.
“Giết”, Lôi Hổ gầm lớn, dẫn người của Lôi Trạch Thiên Các lao lên.
Đám đông thấy vậy cũng lao lên theo. Cuộc chiến với Thiên Thần Điện chính thức bùng nổ.
Chương 3952: Con mồi
Vu Hồng từ từ mở mắt. Lúc này cô ta phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng đặc biệt.
Căn phòng rất rộng, giống như một cung điện vậy. Hai bên căn phòng có rất nhiều lò đốt bằng đồng xanh. Mỗi một lò đốt này đều đang bốc khói màu đen giống như đang nấu thứ gì đó nên phát ra tiếng kêu ùng ục.
Mình đang ở đâu? Đây là đâu vậy? Mình vẫn chưa chết sao?
Vu Hồng trố tròn mắt, vội vàng nhìn xung quanh. Xung quanh đều là chai lọ và còn có một lượng lớn các loại dược liệu chưa sử dụng Hương thơm ngào ngạt trong không gian. Ở chính giữa là một huyết trận cực lớn.
Điều khiến người ta cảm thấy ớn lạnh đó là trong huyết trận còn có rất nhiều đầu lâu xương cốt.
Những mẫu đầu lâu xương cốt này đều còn nguyên vẹn giống như được tạo hình để tạo ra trận văn khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc này Vu Hồng để ý thấy một bóng hình đang ngồi chính giữa. Đó là một người đàn ông mặc áo bào đen với khuôn mặt đầy tà khí.
Người đàn ông ngồi khoanh chân, đang nhắm mắt dưỡng thần. Sau đó người này phát công, trận pháp phát ra ánh sáng màu máu vô cùng thần kỳ.
“Anh là Diệp Viêm sao?”, Vu Hồng lập tức ý thức được bèn hỏi. Nhưng Diệp Viêm mặc kệ cô ta, chỉ tiếp tục ngồi đó.
“Diệp Viêm, anh bắt tôi làm gì? Mau thả tôi ra!”, Vu Hồng điên cuồng giãy giụa nhưng Diệp Viêm vẫn mặc kệ cô ta.
Vu Hồng nhìn số xương cốt rất mạnh bèn cảm thấy hoang mang. Không phải Diệp Viêm định lấy mình ra luyện công đấy chứ?
Một cảm giác vô cùng hoảng sợ dấy lên trong cô ta.
Cô ta không thể nhịn thêm được nữa bèn hét lên: “Diệp Viêm đại nhân xin hãy tha mạng cho tôi. Tôi nguyện chỉ huy người của Vu Sơn gian nhập Thiên Thần Điện, cùng anh sát vai chiến đấu giết quân địch. Mong anh cho tôi một cơ hội, xin anh”.
Không đánh lại được thì gia nhập thôi.
Lúc này chỉ có thể hiện sự trung thành thì mới còn đường sống.
“Hả?”, Diệp Viêm cuối cùng cũng mở mắt nhìn cô ta.
“Diệp Viêm đại nhân, xin hãy tha cho tôi. Tôi thề sẽ trung thành với đại nhân”, Vu Hồng vội vàng nói.
Cô ta còn không quên dùng ma thuật để giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng khiến người đàn ông phải thay đổi.
Thế nhưng Diệp Viêm chỉ khẽ lắc đầu.
“Vu Hồng, cô trung thành với tôi chẳng qua vì muốn sống thôi. Sự trung thành của cô không hề xuất phát từ nội tâm. Nếu đã vậy thì thà tôi lấy cô luyện công còn có ích cho tôi hơn”.
Vu Hồng tái măt: “Thánh Quân đại nhân, anh hiểu nhầm rồi. Tôi ngưỡng mộ anh từ lâu chỉ là không có cơ hội gặp mặt. Giờ được thấy anh tôi lại càng ngưỡng mộ hơn. Mong thánh quân đại nhân cho tôi một cơ hội để được trung thành. Xin anh”.
“Tôi cảm thấy không cần đâu”, Diệp Viêm đứng dậy, đi về phía cô ta. Vu Hồng run rẩy sợ hãi nhìn hắn. Diệp Viêm giơ tay lên.
Rầm...Một bóng người được treo ở bên cạnh rơi xuống.
Lúc này cô ta mới để ý trong phòng này không chỉ có mình cô ta mà còn có một người đang bất tỉnh nhân sự khác. Cô ta nhìn kỳ, thì đó là Hoa Thiên Hải.
“Băng chủ Ngũ Phương Băng Nguyên?”, Vu Hồng không dám tin.
Diệp Viêm chộp lấy đầu của Hoa Thiên Hải, xách ông ta lên như xách một con gài và đi về phía huyết trận. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hắn muốn luyện Hoa Thiên Hải.
Vu Hồng run sợ. Đường đường là chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên mà giờ lại bị người khác làm vậy.
Đây chính là sự đáng sợ của thánh quân Diệp Viêm. Vu Hồng kinh hãi bội phần. Cô ta tin một khi Hoa Thiên Hải được tế xong thì người tiếp theo chính là cô ta.
Phải làm sao? Vu Hồng hoảng sợ bất an.
Nhưng đúng lúc này...
Cộc cộc...Có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi”, Diệp Viêm vứt Hoa Thiên Hải qua một bên và đi ra cửa. Một bóng hình nhanh chóng bước vào quỳ gối: “Thánh chủ, con mồi đã vào lồng rồi”.
“Vậy sao?”
Diệp Viên nhìn Hoa Thiên Hải và chỉ điểm. Một sợi xích bay tới kéo ông ta lên.
“Xử lý các con mồi trướng vậy, bắt hết chúng thì việc tu luyện của tôi càng tốt hơn", nói xong, hắn sải bước đi ra ngoài.
Chương 3953: Tại sao tấn công tôi?
Cuộc chiến ở Thiên Thần Điện vô cùng gam go. Mặc dù người của Thiên Thần Điện không nhiều, chỉ tầm vài trăm nhưng lại mạnh tới mức ghê người.
Nhất là tứ đại thiên vương. Sức chiến đấu của họ vô cùng đáng sợ. Dù là Lôi Hổ thì cũng khó mà chống lại được chứ đừng nói là các thành viên liên mình bình thường khác.
Tứ đại thiên vương giống như hổ giữa bầy dê. Họ điên cuồng chém giết. Dù là ai thì cũng không thoát khỏi họ.
Để đối phó với tứ đại thiên vương thì Lôi Hổ đã tập hợp các minh chủ chống lại họ. Ưu thế của đám đông được thể hiện vào lúc này.
Lôi Hổ phối hợp với minh chủ của Cửu Cung đấu kháng với một thiên vương. Những người khác cũng hợp lại hai đánh một mới cầm cự được.
Những kẻ khác của Thiên Thần Điện bị người của liên minh bao vây. Hai bên chém giết, thế nhưng mặt đất chỉ toàn là xác người của liên minh.
Đúng lúc này, tông chủ Lạc Vân bèn ý thức được điều gì đó bèn hô lên: “Đi theo tôi”
Nói xong tông chủ dẫn toàn bộ đám đông lao vào Thiên Thần Điện.
“Tông chủ Lạc Vân ông làm gì vậy?”, thành chủ Liên Kiếm Thành nhìn về hướng của tông chủ Lạc Vân và kêu lên.
“Tôi chỉ đi giết Diệp Viêm thôi mà. Ở đây giao cho các người”, tông chủ Lạc Vân nói xong bèn lao đi.
“Thành chủ. Người của Lạc Vân Tông chắc chắn là muốn cướp châu báu rồi”.
“Chúng ta không thể tới sau họ được” , người của Liên Kiếm Thành vội vàng kêu lên.
“Khốn nạn, đi cùng tôi”, thành chủ Liên Kiếm Thành thấy vậy thì cảm thấy không cam tâm bèn hô lớn và dẫn đám đông lao lên đỉnh núi.
Các thế tộc khác thấy vậy thì làm gì có chuyện đứng yên. Dù sao thì người cũng đông, mấy trăm nghìn người đối đầu với mấy trăm người thì những người ở vòng ngoài cùng vẫn chưa đến lượt đụng độ với người của Thiên Thần Điện.
Thế là một lượng lớn các thế tộc lao đi với ý đồ cướp châu báu bên trong Thiên Thần Điện. Tình hình đột nhiên có sự thay đổi. Đám người Lôi Hổ chiến đấu mỗi lúc một chật vật và có dấu hiệu bị đánh bại.
“Chuyện gì vậy?”, Lôi Hổ và minh chủ Cửu Cung gầm lên.
“Báo cáo Lôi Hổ đại nhân, đám người đó lao vào Thiên Thần Điện nói là muốn giết chết thánh quân Diệp Viêm”, có người lập tức báo cáo.
“Cái gì? Giết Diệp Viêm sao?”
Lôi Hổ giật mình nhưng lập tức quát lớn: “Một đám khốn nạn, bọn chúng vào đó là vì bảo bối đấy. Một đám tham lam, vào lúc này mà còn không đồng lòng đánh bại người của Thiên Thần Điện mà lại đi khoắng bảo bối à”.
“Nếu chỉ dựa vào những người ở đây thì khó có thể hạ gục được Thiên Thần Điện”, minh chủ Cửu Cung nói bằng giọng khàn khàn: “Lôi Hổ đại nhân, giờ phải làm sao?”
“Con đường xuống núi đã bị kết giao bao lấy rồi, giờ đường lui cũng không có, chỉ có thể chiến đấu thôi”, Lôi Hổ bặm môi, đôi mắt hực lửa nhưng chuyện tới nức này ông ta cũng không thể trách đám thế tộc kia được, chỉ hi vọng những người này của Thiên Thần Điện bị phân tâm.
Điều khiến Lôi Hổ cảm thấy bất ổn đó là đám người này lại không hề bận tâm tới đám thế tộc đang lao vào Thiên Thần Điện kai.
Điều này hết sức vô lý. Cứ như là đám thế tộc kia đang lao vào nơi không thuộc của bọn họ vậy.
Lôi Hổ thấy vậy thì cảm thấy sai sai. Đúng lúc này...
Rẹt...Một luồng sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện trước Thiên Thần Điện.
Một bóng hình hiện ra.
“Cái gì?”, Lôi Hổ bàng hoàng, người kia khiến cho áp lực ập xuống họ. Sau đó nguồn áp lực này lan ra khắp núi Thiên Thần.
“Các người tại sao lại tấn công tôi?”
Chương 1954: Đâu phải thánh quân quyết là xong
Toàn bộ đám đông ngẩng đầu, sững sờ nhìn lên đại điện.
Ai cũng cảm thấy run rẩy. Thánh quân Diệp Viêm. Xuất hiện rồi.
Uy thế khủng khiếp quá. Khí tức thật đáng sợ. Đây chính là kẻ khiến người của nhân gian ớn lạnh sao?
Xung quanh Thiên Thần Điện đều được chiếu sáng, không còn thứ gì còn sinh mệnh nữa. Hàng nghìn người đổ rạp, dù thực lực có mạnh tới đâu thì họ cũng thấy choáng váng.
Những người đứng gần Thiên Thần Điện sợ tới mức vội vàng lùi lại. Cùng lúc này, bóng hình kia bước ra.
Tất cả đều có cảm giác vô cùng sợ hãi. Đám đông trố tròn mắt, có không ít người quỳ phụp xuống, miệng run cầm cập.
“Thần tiên. Là thần tiên”.
“Bái kiến thần tiên”.
“Thần tiên giáng thế rồi”, bọn họ kinh hãi kêu lên. Trước mặt thần tiên, bọn họ thấy mình chẳng khác gì con sâu cái kiến.
“Thánh quân Diệp Viêm”, Lôi Hổ nghiến răng.
Ông ta có thể nhận ra Diệp Viên mạnh hơn rất nhiều so với lần trước ở ngoài thần mộ chí tôn. Rõ ràng hắn đã hấp thụ được toàn bộ truyền thừ của chí tôn thần mộ. Lúc này coi hắn là thần tiên của vực Diệt Vong cũng không hề ngoa.
“Bái kiến thánh chủ”, tất cả người của Thiên Thần điện đều quỳ xuống hành lễ.
“Ừm”, Diệp Viên nhìn đám đông, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lôi Hổ. Chỉ vài giây thôi mà...bỗng nhiên Lôi Hổ phải ngồi phịch xuống đất
Mặt ông ta tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng. Thật quá khủng khiếp.
Lôi Hổ run rẩy, cảm giác da đầu tê dại. Ông ta không thể ngờ được rằng thánh quân Diệp Viêm chỉ nhìn một cái mà ông ta đã không đỡ được.
Sự chênh lệch lớn đến như vậy sao? Không chỉ có ông ta mà cả minh chủ Cửu Cung, các cao thủ khác cũng đều không thể chống lại được nguồn áp lực.
Đám đông biết bọn họ đã bị uy lực của Diệp Viêm chấn nhiếp. Đây chính là sức mạnh bá đạo của thánh quân Diệp Viêm.
“Một đám con sâu cái kiến. Ai cho các người dũng khí bước vào núi Thần Tiên của tôi vậy?”, Diệp Viêm từ từ bước tới, khuôn mặt vô cùng điềm nhiên.
Trên người hắn không hề có chút sát khí nào. Dù sao thì đối với đám con sâu cái kiên hắn hà tất phải phóng sát ý làm gì. Chỉ có sự khinh thường mà thôi. Cùng với bước chân của Diệp Viên, ánh sáng quanh hắn cũng trở nên hùng hậu hơn.
Đám người bị chấn nhiếp căn bản không thể nhúc nhích. Tất cả đứng im một chỗ với ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Diệp Viên bước tới tiếp. Những nơi mà ánh sáng của hắn chạm vào thì không một ai sống sót.
“Á?”, đám người dưới núi cũng hoảng loạn.
Đây là thủ đoạn gì vậy? Ánh sáng gì thế này?
“Giết. Giết Diệp Viêm đi”, Lôi Hổ gầm lên, đánh thức những kẻ đang đứng đơ ra.
Với tình hình này chỉ có thể dốc sức chiến đấu thôi. Nếu như đợi Diệp Viêm đi hết thì tất cả sẽ bị ánh sáng kia nuốt chửng mất.
Mọi người đều là người thông minh, đương nhiên là hiểu điều đó rồi. Đám đông đồng loạt nhìn Diệp Viêm và tấn công. Thế nhưng Diệp Viêm vẫn vô cùng dửng dưng. Hắn không hề né tránh, cứ mặc cho đối phương lao lên.
Thế nhưng dù bọn họ có tấn công thế nào thì hắn cũng không hề hấn gì. Lúc này cơ thể hắn như được làm từ sắt thép vậy. Tất cả đều trố tròn mắt.
“Yếu quá”, Diệp Viêm lắc đầu.
“Diệp Viêm, đừng quá ngông cuồng”, Lôi Hổ tức giận, dẫn đầu đoàn quân xông tới. Diệp Viêm chẳng buồn quan tâm. Hắn chỉ khẽ nhấc tay và siết chặt.
Ầm…Nguồn sức mạnh dội về phía đám người Lôi Hổ. Trong nháy mắt bọn họ đồng loạt bật về sau, đất đá bay tứ tung.
Sau đó hắn tung một cú đấm từ trong không gian.
Bùm…Tất cả đều bị đánh bật xuống núi, miệng phun ra máu.
“Hả”, tất cả bàng hoàng.
Đám người Lôi Hổ không đỡ nổi cả một đòn của hắn. Đây là những người mạnh nhất trong liên minh đấy.
“Nếu là lúc ở chí tôn thần mộ tôi chưa đột phá Lục Địa Thần Tiên thì các người có khi còn uy hiếp được tôi chút ít. Giờ thì các người không còn là đối thủ của tôi nữa. Lôi Hổ, tôi khuyên ông nên đầu hàng đi”.
Diệp Viên lên tiếng: “Đây là cơ hội duy nhất của ông đấy, phải biết quý trọng vào”.
Lôi Hổ tối mặt, từng mắt nhìn về phía trước. Đúng lúc này một giọng nói từ bên ngoài núi vọng tới.
“Vực Diệt Vong đâu phải một mình thánh quân quyết là xong đâu”.
Dứt lời một luồng sáng phóng vọt lên trời. Lôi Hổ quay lại nhìn với vẻ vui mừng: “Các chủ”
Chương 3955: Máu chảy thành sông
Hạo Thiên đạp không trung bước tới, ánh sáng chiếu theo dưới chân, tựa như tiên nhân tấn công lên núi Thiên Thần.
Kết giới dày ở trước mặt ông ta chỉ như tờ giấy, trong nháy mắt vỡ vụn.
“Cái gì?”
Vô số người chấn động.
Ngay cả người của Thiên Thần Điện cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Phải biết rằng, sức chống đỡ của màn chắn thứ hai còn mạnh hơn so với màn chắn thứ nhất, màn chắn thứ nhất là để tách quân liên minh ra, còn màn chắn thứ hai dùng để chặn đường quân liên minh, sức chống đỡ đương nhiên khác nhau một trời một vực.
Nhưng Hạo Thiên lại có thể dễ dàng phá vỡ nó.
Thực lực… không lẽ đã đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên?
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hạo Thiên, chỉ thấy cơ thể ông ta được ánh sáng mãnh liệt bao phủ, thân xác sừng sững chói mắt như một vị thần.
“Ông ta đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên rồi à?” có người thất thanh nói.
“Không! Ông ta chưa đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, chỉ là cưỡng ép nâng thực lực của mình lên tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên trong thời gian ngắn thôi!”
Diệp Viêm bình tĩnh nói.
Nghe vậy, những người xung quanh lộ ra vẻ khó tin.
Lúc này Lôi Hổ mới hiểu được, vì sao sau khi Hạo Thiên lên núi Thiên Thần, vẫn luôn lựa chọn ngồi yên.
Thì ra, ông ta đang vận sức chờ phát động, ông ta biết không ai có thể chống lại được Diệp Viêm, vì vậy ông ta lựa chọn bảo toàn thực lực, chuẩn bị sẵn sàng, dùng bí pháp châm bạc đan dược nâng cao tu vi của mình, để chống lại Diệp Viêm - Lục Địa Thần Tiên chân chính!
“Tổng minh chủ!”
“Tổng minh chủ!”
“Bái kiến tổng minh chủ!”
Vô số người của liên minh nước mắt vui mừng, nhìn thân ảnh trên trời, phảng phất nhìn thấy hi vọng.
Sự xuất hiện mạnh mẽ của Hạo Thiên, khiến tinh thần của liên minh trào dâng.
“Hạo Thiên! Chắc ông đã hiến tế thọ nguyên phải không?”
Diệp Viêm thản nhiên nhìn chăm chú vào Hạo Thiên, bình tĩnh nói: “Vì giết tôi, ông lại làm đến mức đó ư? Cho dù ông có thắng, chỉ sợ đời này cũng khó đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên lần nữa! Ông cần gì phải tự làm khổ mình?”
“Diệp Viêm! Tôi là vì muôn dân, vì vực Diệt Vong, Thiên Thần Điện các người tàn sát vực Diệt Vong, không chuyện ác nào không làm, tàn bạo nhẫn tâm, hôm nay không hủy diệt Thiên Thần Điện các người, tôi thề không bỏ cuộc!”
Hạo Thiên lên tiếng, giọng nói hệt như âm thanh của trời đất, vô cùng khí thế.
“Nực cười!”
Diệp Viêm lắc đầu: “Ông cho rằng tôi không biết ông đang suy nghĩ gì sao? Ông biết đời này ông không thể đột phá được cảnh giới Lục Địa Thần Tiên nên muốn giết tôi, cướp lấy cơ duyên trên người tôi, để giúp ông đột phá! Phải không?”
Những lời này vừa nói, trong mắt Hạo Thiên lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
“Xem ra tôi nói đúng rồi!”
Diệp Viêm cười nhạt nói: “Ông vì nâng cao sức mạnh để chống lại tôi, hiến tế thọ nguyên, hiến tế thiên phú, liều lĩnh như vậy cũng là vì nhẫn chí tôn trong tay tôi, cũng là vì một thân tu vi này của tôi! Tính toán của ông rất hay, chỉ tiếc, chưa chắc ông có thể làm được!”
Tôi không tin Thiên Thần Điện có thể chống lại toàn bộ vực Diệt Vong!”
Hạo Thiên khàn giọng nói.
“Các ông không có tư cách đại diện cho toàn bộ vực Diệt Vong, nếu như người của Càn Khôn Thiên Địa có thể tới, có lẽ tôi còn không địch nổi, nhưng chỉ dựa vào các người thì sẵn sàng chịu chết đi!”
“Vậy thử xem!”
Ý chí chiến đấu của Hạo Thiên rất mạnh, sát ý dâng trào, không chút do dự, chỉ tay vào Diệp Viêm.
Vèo!
Một tia sáng từ đầu ngón tay ông ta bắn ra, giống như khí thúc đánh về phía Diệp Viêm.
Hào quang hai bên Diệp Viêm lập tức hội tụ, hóa thành một tấm khiên lớn, ngăn chặn tia khí thúc này.
“Tấn công giết Thiên Thần Điện, tiêu diệt Diệp Viêm, trừ hại cho vực Diệt Vong, ngay hôm nay! Giết!”
Hạo Thiên vung tay lên.
“Giết!”
Tất cả người của liên minh hăng hái xông lên, lại lao lên đỉnh núi Thiên Thần.
“Bảo vệ Thần Điện, chiến!”
Diệp Viêm cũng hét lên, sau đó tiến về phía trước, tạo thành một vòng tròn gợn sóng màu vàng, nghiêng trời, giết về phía Hạo Thiên.
Ánh mắt Hạo Thiên siết chặt, gầm lên một tiếng, chiến đấu với Diệp Viêm.
Núi Thiên Thần, máu chảy thành sông!