Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1781: Họa vô đơn chí

Người đi đầu lắc đầu: “Chúng tôi chỉ tiến hành trừng phạt một chút thôi, để có thể răn đe những người khác. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn ở đảo Băng Diệm bảy ngày thì sau đó có thể trở về và việc trừng phạt cũng kết thúc”.

“Bảy ngày sao? Các người có biết tôi rời đi bảy ngày thì có nghĩa là Dương Hoa sẽ như thế nào không? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, kẻ địch biết được sẽ gây chuyện với tôi. Đừng nói là bảy ngày, dù là ba ngày thôi thì họ cũng có thể tiêu diệt Dương Hoa luôn rồi. Huống hồ tôi còn cả đống quân địch đang nhăm nhe ngoài kia. Tôi rời đi, những người thân của tôi sẽ như thế nào? Vì vậy tôi không đồng ý”, Lâm Chính quát.

Anh bị người khác hãm hại thì đúng hơn. Nếu lúc này anh bị nhốt ở đảo Băng Diệm bảy ngày thì dù có trở về được, Dương Hoa cũng không còn. Vì vậy dù có như thế nào anh cũng không chấp nhận.

“Thần y Lâm, cậu đang từ chối phải không?”, người đi đầu đột nhiên nhìn anh bằng ánh mắt đầy sát ý.

Nhiệt độ trong phòng giảm đi nhiều. Lâm Chính biết nếu từ chối thẳng thừng thì sẽ bị đội Thiên Khải giết chết.

Bọn họ không biết khách khí là gì đâu. Làm trái ý là họ giết.

Nghi đi nghĩ lại, Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Các vị, có thể đổi địa điểm khác không?".

“Cậu không có quyền lựa chọn. Cậu chỉ có thể chấp nhận”.

“Tôi không nói là không chấp nhận. Chỉ là...”

“Thần y Lâm, chúng tôi cho cậu một ngày chuẩn bị. Ngày mai, chúng tôi sẽ đưa cậu tới đảo Băng Diệm. Cậu có thể xử lý công việc của mình trong khoảng thời gian này. Nếu cậu không nghe theo thì chúng tôi sẽ tiến hành xử lý toàn bộ người liên quan tới Dương Hoa trong ngày mai. Không giữ một ai hết” .

Người này nói xong, quay người định rời đi. Họ không đưa ra phán quyết mà họ đang uy hiếp.

“Từ từ đã”, Lâm Chính hét lớn.

Đám đông dừng bước. Người đi đầu khẽ quay đầu lại.

Lâm Chính bặm môi: “Tôi ra tay với nhà họ Thái, họ Nông không phải vì muốn thôn tính họ, chiếm Bồ Thành mà là tự vệ. Tôi tin chắc các vị cũng đã tìm hiểu. Ngoài ra, cách trừng phạt này chẳng khác gì đẩy Dương Hoa của tôi vào chỗ chết. Cái tên Thiên KHải mang ý nghĩa là sự công bằng, vậy mà các người lại đối xử với Dương Hoa như vậy...Vậy có công bằng không...Phù hợp không? Các người...không thấy áy náy sao?”

Người kia vội vàng nhìn Lâm Chính và điềm đạm nói: “Điều đó không có liên quan gì tới chúng tôi hết”.

Nói xong, người này rời đi. Lâm Chính im lặng. Anh ngồi xuống ghế với vẻ mặt lạnh tanh. Chuyện này khó nhằn hơn anh tưởng tượng.

Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương lập tức có mặt. Lời nói của hai người này được coi là có trọng lượng nhất. Bọn họ tức tốc tới phòng làm việc. Thấy Lâm Chính đang trầm ngâm suy nghĩ thì cả hai đều chau chặt mày.

“Thần y Lâm, tình hình thế nào rồi?”, Tào Tùng Dương thận trọng hỏi.

“Rất phức tạp”, Lâm Chính đáp.

“Phức tạp sao?”

“Ừ!”

Anh thuật lại sự việc. Hai người nghe xong bèn tái mặt.

“Vậy ...là muốn tiêu diệt Dương Hoa rồi”, Nguyên Tinh siết chặt nắm đấm.

“Mặc dù nhốt có bảy ngày nhưng tôi có biết về đảo Băng Diệm. Nó nằm ở tận cùng phía Bắc, cách chúng ta hàng nghìn cây số, cả đi cả về tầm hơn 10 ngày. Nếu như thần y Lâm mà rời đi như thế, sợ rằng lúc quay về, Dương Hoa đã không còn nữa rồi...”, Tào Tùng Dương nói.

“Hơn nữa cậu bị người khác tố cáo, xem ra có người ầm thầm ra tay với chúng ta rồi. Nếu cậu tới đảo Băng Diệm thật, một khi những kẻ đó ra tay thì chúng tôi nào phải đối thủ của họ...”, Nguyên Tinh vội vàng nói.

“Tôi biết, vì vậy người báo tin là ai phải nhanh chóng điều tra ra”, Lâm Chính nói tiếp: “Có vẻ đội phán quyết Thiên Khải cũng không quá cứng nhắc. Nếu không thì Dương Hoa đã sớm bị họ tiêu diệt rồi”.

“Giờ đi cũng không được mà ở cũng không xong. Phải làm thế nào đây?”, Nguyên Tinh chau chặt mày.

“Thần y Lâm, hay là thế này, chẳng phải chúng ta vẫn còn một ngày để chuẩn bị sao. Nhân lúc sự việc vẫn chưa lan ra ngoài, chúng ta di rời người của Dương Hoa, tạm thời đi lánh nạn tầm mười ngày”, Tào Tùng Dương nói.

“Nhiều người như vậy di chuyển chắc chắn sẽ gây ra sự chú ý. Tới khi đó e rằng các gia tộc khác sẽ ra tay với chúng ta mất”.

“Thần y Lâm, chúng ta không còn thời gian nữa rồi. Giờ việc cậu phải đi tới đảo Băng Diệm đã chắc như đinh đóng cột. Nếu không di chuyển người rời đi, một khi kẻ địch tấn công nhân lúc cậu không có ở đây thì Dương Hoa sẽ biến thành biển máu mất. Lẽ nào cậu đã quên sự việc xảy ra với Huyền Y Phái rồi sao?”, Tào Tùng Dương khuyên can.

Dứt lời, Lâm Chính giật mình. Một lúc sau anh lên tiếng: “Nếu đã vậy thì Tào Tùng Dương, tôi nghe theo ông, lập tức sắp xếp cho toàn bộ người của Dương Hoa và Huyền Y Phái cùng các thành viên đang ở trong Giang Thành rời đi. Cố gắng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất có thể”.

“Vâng”, Tào Tùng Dương gật đầu. Nhưng đúng lúc ông ta định lấy điện thoại ra gọi thì lại có một số khác gọi tới.

Tào Tùng Dương giật mình, vội ấn nút nghe. Ông ta lập tức tái mặt: “Cái gì? Nhanh vậy cơ à?”

“Được...tôi biết rồi!”, Tào Tùng Dương mặt cắt không ra máu, vội buông thõng điện thoại xuống.

Nguyên Tinh và Lâm Chính nhìn ông ta chăm chăm.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính trầm giọng.

Tào Tùng Dương chần chừ rồi lên tiếng: “Dịch Quế Lâm xảy ra chuyện rồi, vừa được đưa tới học viện Huyền Y Phái, toàn thân đẫm máu, gãy tứ chi, đang hấp hối...”

“Ông ta được cử đi theo dõi Hồng Nhan Cốc phải không”.

“Đúng vậy nhưng bị phát hiện. Không chỉ vậy, ông ta còn mang về một thông tin”.

“Thông tin gì?”

“Cốc chủ...bắt đầu hành động rồi”.

Dứt lời, cả căn phòng im lặng như tờ.
Chương 1782: Bọn họ không sợ chọc giận tôi sao?

Nguyên Tinh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống gót chân, khuôn mặt già nua vô cùng đặc sắc.

Còn Lâm Chính chẳng nói lời nào.

Đúng thời khắc then chốt này thì Hồng Nhan Cốc lại hành động…

Rõ ràng là nhằm vào Lâm Chính mà.

Đúng là họa vô đơn chí.

Tít tít…

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính vang lên chuông báo.

Mở điện thoại ra xem, là tin nhắn Lâm Nhược Nam gửi đến.

“Vừa nhận được tin, người của Hồng Nhan Cốc đã mai phục ở xung quanh Giang Thành, bao vây chặt chẽ, tất cả người của Dương Hoa chỉ được phép vào không được phép ra. Sáng ngày kia cốc chủ Hồng Nhan Cốc sẽ xuất phát đến Giang Thành, mũi quân đầu tiên của Hồng Nhan Cốc đã đang tiến tới Giang Thành. Lần này, Hồng Nhan Cốc có ý định lật đổ Dương Hoa, diệt trừ hậu họa, báo thù rửa hận! Nhanh chóng chuẩn bị đi!”.

Lâm Chính đọc xong tin nhắn, đôi mắt đỏ ngầu.

“Sao vậy giáo chủ?”.

Nguyên Tinh vội hỏi, rồi cùng Tào Tùng Dương nhìn về phía tin nhắn kia.

Bọn họ như bị sét đánh ngang tai.

“Tiêu rồi, lần này… tiêu đời thật rồi!”.

Nguyên Tinh ngã ngồi xuống sô pha, thở dài thườn thượt.

“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đúng là biết lựa thời gian, chắc không phải người tố cáo… chính là bà ta đấy chứ?”, Tào Tùng Dương nhíu mày hỏi.

“Không thể nào, mục đích của bà ta là giết tôi! Sao có thể khiến tôi đến đảo Băng Diệm được chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Nói vậy… đây chỉ là trùng hợp?”.

“Đúng, hơn nữa còn là sự trùng hợp rất khéo”.

“Việc này…”

Tào Tùng Dương cũng không biết nên nói gì cho phải.

“Hiện giờ Giang Thành đã bị người của Hồng Nhan Cốc bao vây, nếu cưỡng chế rút lui thì sẽ bị bọn họ truy sát, người của Dương Hoa… không đi nổi đâu”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Vậy phải làm sao đây? Đi không đi được, ở lại thì chịu chết… Trời muốn tuyệt đường sống của chúng ta thật sao?”, Nguyên Tinh cắn răng nói.

“Đã đến nước này thì chỉ có thể toàn lực phản kích, chống lại kẻ thù”.

“Phản kích?”.

“Đúng, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể triệu tập tất cả lực lượng đến Giang Thành, cố thủ phản kích, đánh lui người của Hồng Nhan Cốc!”.

“Nhưng không có giáo chủ thì không ai có thể đánh tay đôi với cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Một mình bà ta đã giết được cả Dương Hoa, Đông Hoàng Giáo thậm chí là Cổ Phái. Chúng tôi làm sao giữ được Giang Thành chứ?”, Nguyên Tinh khàn giọng hỏi.

Tào Tùng Dương không nói gì.

Thực ra ngay cả ông ta cũng không biết nên giải quyết thế nào cho phải.

Đây chính là một tử cuộc!

“Chúng đã không còn lựa chọn nào khác, chuyện đến nước này thì chỉ có thể thử vậy”, Nguyên Tinh nói.

“Vậy được, gọi tất cả mọi người quay về, dù có giữ được hay không, thì cũng phải thử một phen”, Tào Tùng Dương nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: “Thần y Lâm, cậu hạ lệnh đi…”

“Giáo chủ! Toàn bộ Đông Hoàng Giáo xin vì giáo chủ nhảy vào nước sôi lửa bỏng!”, Nguyên Tinh quỳ một gối xuống, tỏ lòng quyết tâm.

Nhưng Lâm Chính vẫn im lặng rất lâu.

Nếu cố thủ thì chắc chắn Giang Thành sẽ máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng…

“Giáo chủ!”.

“Thần y Lâm, đừng do dự nữa! Chúng ta không còn thời gian đâu!”.

Hai người vội khuyên.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

“Chúng ta không gọi bất cứ ai nữa, cũng đừng huy động nhân lực!”.

“Tại sao?”.

“Bởi vì tôi sẽ ở lại Giang Thành! Tôi sẽ trấn thủ ở đây, cứ để tôi đối phó với cốc chủ Hồng Nhan Cốc!”, Lâm Chính đanh giọng nói.

“Nhưng… đội phán quyết Thiên Khải yêu cầu cậu đến đảo Băng Diệm mà. Cậu… lẽ nào cậu định chống đối bọn họ, không đến đảo Băng Diệm sao?”, Nguyên Tinh sửng sốt hỏi.

“Việc này không cần các ông lo lắng, tôi sẽ giải quyết”.

Lâm Chính gõ ngón tay lên mặt bàn theo tiết tấu, bỗng trầm giọng quát: “Tào Tùng Dương! Nguyên Tinh!”.

“Có thuộc hạ!”.

Hai người đồng thanh.

“Tôi muốn các ông trong vòng hai tiếng, nhanh chóng điều tra rõ ràng rốt cuộc là ai tố cáo tôi!”.

“Giáo chủ, bây giờ còn điều tra chuyện này làm gì? Nếu muốn trả thù thì cũng phải giải quyết xong chuyện trước mắt đã rồi tính tiếp”.

“Ông không cần quan tâm, các ông chỉ cần nhanh chóng điều tra ra người này cho tôi. Nếu trong hai tiếng không điều tra ra thì tôi sẽ hỏi tội các ông!”, Lâm Chính quát, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Hai người đều run lên, thấy thái độ Lâm Chính kiên quyết như vậy, chỉ đành ôm quyền.

“Tuân lệnh!”.

Sau đó nhanh chóng rời đi.

Lâm Chính lập tức gọi một cuộc điện thoại, dặn dò mấy câu rồi nói vào hư không: “Mấy người các anh hộ pháp cho tôi!”.

“Vâng! Giáo chủ!”.

Trong chỗ tối vang lên giọng nói của ảnh ngự.

Sau đó Lâm Chính khoanh chân ngồi xuống đất, dường như đang điều tức.

Một tiếng sau, Tào Tùng Dương trở về trước đợi lệnh.

“Giáo chủ, theo điều tra, hôm qua phó bang chủ Phong Nghiêm của bang Hắc Sa Bồ Thành đã đến gặp đội phán quyết Thiên Khải! Có lẽ bang Hắc Sa… có manh mối!”, Tào Tùng Dương nói.

“Bang Hắc Sa?”.

Lâm Chính mở bừng mắt ra, trong đôi mắt toàn là tia máu.

“Ảnh ngự!”.

“Có thuộc hạ!”.

“Đến bang Hắc Sa cùng tôi! Chấm dứt chuyện này!”.

“Rõ!”.

“Khoan đã… Thần y Lâm! Cậu định đi tìm bang Hắc Sa tính sổ sao? Chẳng phải đội Thiên Khải đã từng cảnh cáo cậu, không được tàn sát bừa bãi nữa sao? Cậu làm vậy… không sợ chọc giận bọn họ à?”, Tào Tùng Dương cuống quýt kêu lên.

“Vậy bọn họ không sợ chọc giận tôi sao?”.

Lâm Chính liếc mắt nhìn Tào Tùng Dương, sải bước rời khỏi phòng làm việc.
Chương 1783: Nếu không thì sao?

Trụ sở chính của bang Hắc Sa.

Trong một quyền quán nằm dưới tầng 1.

Một người đàn ông trung niên để râu, vóc dáng hơi béo tốt, đang đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất rất lớn.

Trán ông ta có hình xăm bò cạp, tay cầm điếu xì gà, đang xem trận đấu quyền anh nảy lửa trong quyền quán, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Sau lưng ông ta là đám người Hồng đường chủ, Phong phó bang chủ.

Bọn họ cúi đầu khom lưng, dáng vẻ cung kính và ngoan đạo, không dám nhìn thẳng người kia.

Bởi vì đây chính là bang chủ của bang Hắc Sa! Chủ nhân của cả Bồ Thành!

Thang Hắc Sa!

Tuy nhìn Thang Hắc Sa có vẻ béo tốt, nhưng ánh mắt ông ta vô cùng hung ác, khí chất bá đạo, hồi còn trẻ cũng là một nhân vật có tiếng tăm.

Có thể quản lý cả vùng xám của Bồ Thành, khiến các nhân vật bốn phương nể mặt ba phần, đủ để thấy năng lực của ông ta như thế nào.

Nhưng hôm nay Thang Hắc Sa đang rất không vui.

Bởi vì thuộc hạ của ông ta dã giấu ông ta làm một việc có liên quan đến tương lai của bang phái.

“Vậy là đội phán quyết Thiên Khải đã đi tìm thần y Lâm rồi?”, Thang Hắc Sa búng tàn thuốc, mặt không cảm xúc hỏi.

“Đã có người nhìn thấy bọn họ vào công ty chi nhánh của Dương Hoa ở Bồ Thành! Tôi nghĩ chắc chuyện này thành công rồi!”, Hồng đường chủ vội nói.

“Mẹ kiếp!”.

Thang Hắc Sa bỗng quay phắt lại, chỉ tay vào Hồng đường chủ gầm lên: “Mang thằng chó đáng chết này đi lột da rút gân, băm nát ra cho chó ăn cho tôi!”.

“Hả?”, Hồng đường chủ biến sắc, cuống quýt kêu lên: “Bang chủ, tại… tại sao ạ?”.

“Tại sao à? Cậu đã thêm một kẻ thù lớn cho bang Hắc Sa của tôi rồi! Cậu còn hỏi tại sao à?”.

“Bang chủ, oan cho tôi qua, chuyện này chúng tôi làm rất kín kẽ, chắc chắn thần y Lâm sẽ không biết là chúng tôi tố cáo!”, Hồng đường chủ luôn miệng kêu oan.

Nhưng dường như Thang Hắc Sa không muốn nghe lời giải thích, nhất quyết muốn ra tay với anh ta.

Trong lúc nguy cấp, Hồng đường chủ chỉ đành đưa mắt nhìn về phía Phong phó bang chủ ở bên cạnh.

Phong phó bang chủ ngập ngừng một lát rồi bước tới: “Bang chủ nguôi giận! Chuyện này ông đừng trách Hồng đường chủ!”.

“Sao nào? Ông còn nói đỡ cho cậu ta à? Lẽ nào ông cũng không hiểu được tầm nghiêm trọng của chuyện này sao?”, Thang Hắc Sa lạnh lùng nói.

“Bang chủ yên tâm, chuyện này không nghiêm trọng như vậy đâu. Thứ nhất, chắc chắn chuyện tố cáo rất bí mật, bộ đội Thiên Khải cũng sẽ không nói cho thần y Lâm biết người tố cáo là ai, nên cậu ta không thể điều tra đến chỗ chúng ta được. Thứ hai, nếu bộ đội Thiên Khải đã vào công ty chi nhánh của Dương Hoa, thì chắc chắn sẽ tiến hành xét xử thần y Lâm. Cậu ta có thể thoát khỏi sự trừng phạt của bộ đội Thiên Khải hay không cũng là vấn đề, chúng ta lo lắng cái gì chứ?”, Phong phó bang chủ cười nói.

“Không thoát được thì sao chứ? Cậu ta cũng đâu phạm sai lầm lớn gì, bộ đội Thiên Khải có thể giết được cậu ta sao? Chỉ cần cậu ta không chết thì chắc chắn sẽ điều tra chuyện này, một khi tra đến chỗ chúng ta, thì bang Hắc Sa sẽ phải khai chiến với Dương Hoa. Tuy bang Hắc Sa chúng ta không sợ Dương Hoa, nhưng hai bên đánh nhau, cho dù không thể tiêu diệt Dương Hoa thì chắc chắn chúng ta cũng tổn thất nghiêm trọng”, Thang Hắc Sa lạnh lùng nói.

“Nếu đã vậy thì tại sao chúng ta không tiên hạ thủ vi cường?”, Phong phó bang chủ bỗng nói.

Ông ta vừa dứt lời, Thang Hắc Sa liền nhíu mày.

“Ý của ông là…”

“Bang chủ, chuyện đã đến nước này, bây giờ ông băm vằm Hồng đường chủ cũng chẳng được ích lợi gì. Chi bằng nhân cơ hội này đâm cho Dương Hoa một nhát. Không cần chém chết nó, chỉ cần cắt được một miếng thịt lớn của nó là chúng ta cũng hời rồi, chẳng phải rất tốt sao?”, Phong phó bang chủ mỉm cười nói.

“Nếu làm vậy thì chẳng phải là công khai tuyên chiến với Dương Hoa sao?”, Thang Hắc Sa nhíu mày nói.

“Tuyên chiến thì tuyên chiến! Nếu không chờ thần y Lâm điều tra đến bang Hắc Sa, thì cũng vẫn tính sổ với chúng ta! Nếu sớm muộn cũng nổ ra chiến tranh thì tại sao không nhân lúc bọn họ không phòng bị mà đâm một nhát?”.

Thang Hắc Sa nghe thấy thế thì trầm ngâm.

Một lát sau, ông ta ngẩng phắt đầu lên, khàn giọng nói: “Nếu đã vậy thì hãy mau chuẩn bị trước đi! Chúng ta đã động đến đao trước thì phải dao sắc chặt đay rối, tốt nhất là phanh thây ăn thịt Dương Hoa trước khi nó kịp phản ứng!”.

“Bang chủ yên tâm đi, tôi đi sắp xếp ngay đây!”.

Phong phó bang chủ gật đầu, đang định lui xuống.

Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest nhanh chân chạy vào phòng bao.

“Bang chủ, bên ngoài có người muốn gặp ạ”.

“Ai vậy?”, Thang Hắc Sa rít một hơi xì gà, hỏi với vẻ không để tâm lắm.

“Chủ tịch Lâm của Dương Hoa!”, người đàn ông mặc vest đáp.

Anh ta vừa dứt lời, Thang Hắc Sa liền sửng sốt.

Phong phó bang chủ đang định rời đi cũng khựng lại, nhìn người kia với ánh mắt khó tin.

“Sao… sao thần y Lâm lại đột nhiên đến đây?”, Hồng đường chủ run rẩy nói.

“Chẳng lẽ cậu ta đã phát hiện ra là chúng ta tố cáo?”, Thang Hắc Sa sầm mặt xuống, trừng mắt nhìn Hồng đường chủ, sau đó trầm giọng nói: “Cậu đi nói với thần y Lâm là tôi đi vắng! Ngoài ra lập tức sắp xếp xe cho tôi, tôi phải rời khỏi đây trước!”.

“Vâng, bang chủ!”.

Người đàn ông mặc vest kia gật đầu.

Nhưng anh ta vừa quay người.

Rầm!

Cửa phòng bao bỗng văng ra.

Hai vệ sĩ đứng canh bên cạnh lập tức bị luồng xung kích hất bay đi, nặng nề ngã xuống đất.

“Bảo vệ đại ca!”.

Tất cả những người trong phòng bao đều rút súng ra, vây quanh Thang Hắc Sa.

Phong phó bang chủ và Hồng đường chủ cũng lùi lại, kinh hãi nhìn cánh cửa.

Chỉ thấy một đám người mặc giáp sắt màu đen, tay cầm trường kiếm bước vào phòng bao.

Sau đó Lâm Chính mặc vest thẳng thớm nhàn nhã bước vào.

“Thang bang chủ, có chuyện gì mà đi vội thế? Ngay cả tôi mà ông cũng không chịu gặp sao?”.

Lâm Chính đi tới chiếc ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, tự châm một điếu thuốc, khuôn mặt nở nụ cười bình thản.

Sắc mặt Thang Hắc Sa khôi phục lại vẻ bình thường, quan sát Lâm Chính một lát rồi khàn giọng nói: “Thần y Lâm, cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy? Có chuyện gì sao?”.

“Đừng nhiều lời nữa, chúng ta vào thẳng vấn đề đi, bộ đội Thiên Khải là các ông tìm tới đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thần y Lâm, cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu lắm”, Thang Hắc Sa giả ngu.

“Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, Thang bang chủ, nói đi, bang Hắc Sa các ông định giải thích chuyện này với tôi thế nào?”, Lâm Chính rít một hơi thuốc, tiếp tục hỏi.

Sắc mặt Thang Hắc Sa tỏ vẻ lúng túng.

Hồng đường chủ ở bên cạnh bạo gan quát: “Thần y Lâm! Mày đừng láo xược! Đây là địa bàn của bang Hắc Sa tao! Người đứng trước mặt mày là bang chủ của bọn tao đấy! Tốt nhất mày hãy ăn nói khách sáo chút, nếu không…”

Vèo!

Hồng đường chủ còn chưa nói xong, một bóng dáng bên cạnh Lâm Chính bỗng lao tới, tiếp cận anh ta với tốc độ nhanh như chớp, sau đó một tay bóp cổ anh ta, nhấc bổng lên.

Cổ Hồng đường chủ bị bóp cho biến dạng, điên cuồng giãy giụa, nhưng vô ích.

“Nếu không thì sao?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn Hồng đường chủ, bình tĩnh hỏi.
Chương 1784: Đêm không ngủ

Màn ra tay đột ngột này khiến cả bang Hắc Sa có chút bất ngờ.

Nhưng bọn họ vẫn kịp thời phản ứng, chĩa họng súng đen ngòm về phía ảnh ngự đang bóp cổ Hồng đường chủ, ai nấy căng thẳng lo lắng.

“Thả Hồng đường chủ ra!”, Phong phó bang chủ quát lớn.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu.

Nhưng anh vừa dứt lời.

Rắc!

Cổ tay của ảnh ngự bỗng dùng sức, bóp gãy cổ Hồng đường chủ.

Hồng đường chủ ngoẹo cổ sang một bên, sau đó cả người mềm oặt, hai mắt trợn lên, tắt thở tại chỗ.

Ảnh ngự kia buông tay ra, Hồng đường chủ nằm lăn ra đất như một con chó chết, không còn dấu hiệu của sự sống.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

Hồng đường chủ cứ thế bị giết rồi?

“Thần y Lâm, cậu… cậu thật là hỗn xược! Cậu tưởng bang Hắc Sa chúng tôi không dám giết cậu thật sao?”, Phong phó bang chủ tức điên lên, gào thét: “Nổ súng! Nổ súng cho tôi!”.

Mọi người lập tức định bóp cò súng.

Nhưng Thang Hắc Sa lại trầm giọng nói: “Tất cả dừng tay!”.

Ai nấy đều ngạc nhiên nhìn ông ta.

“Đã thời đại nào rồi mà còn định dùng súng giết thần y Lâm? Nếu vậy thì thần y Lâm đã bị người ta giết không biết bao nhiêu lần rồi”, Thang Hắc Sa đẩy người trước mặt ra, chắp hai tay sau lưng, nhìn Lâm Chính nói: “Nhưng thần y Lâm, cậu cũng đừng tự cho mình là nhất, bang Hắc Sa chúng tôi có thể xưng bá ở Bồ Thành không chỉ nhờ vào mấy khẩu súng viên đạn trong tay, mà còn nhờ vào nắm đấm!”.

“Vậy sao?”.

“Cậu nhìn ra ngoài cửa đi”, Thang Hắc Sa hừ mũi.

Lâm Chính ngoảnh sang nhìn.

Chỉ thấy bên ngoài phòng bao bóng người lay động, còn có mấy luồng khí kình mạnh mẽ đang tràn tới đây.

Hiển nhiên.

Cường giả của bang Hắc Sa đã tới!

Đây là sào huyệt của bang Hắc Sa, sao có thể canh giữ dựa vào mấy khẩu súng chứ? Bang Hắc Sa không phải là đồ ngốc, với tình hình hiện nay, không mời mấy cao thủ tuyệt đỉnh trấn giữ thì rất dễ bị mấy người có võ kĩ cao siêu đến tận nơi lật tung lên.

Vừa khéo Thang Hắc Sa dồn không ít công phu cho việc này.

Đại bản doanh của ông ta có bát đại chiến vương và tứ đại tông sư.

Những người này đều là bảo bối được ông ta giấu kĩ, bình thường không hề để lộ ra ngoài.

Hôm nay thần y Lâm đến thì đương nhiên ông ta phải gọi ra để thể hiện rồi.

“Thú vị đấy”, Lâm Chính khẽ gật đầu.

“Thần y Lâm cũng là một võ sĩ tuyệt đỉnh, tôi nghĩ chắc cậu cũng nhìn ra được thực lực của mấy người ngoài kia. Nếu quả thực giao đấu, tôi không dám nói có thể đánh bại cậu, nhưng muốn rứt một khúc xương của cậu thì không quá khó đâu nhỉ? Thần y Lâm, tôi nghĩ cậu hãy bình tĩnh lại đi, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống bàn bạc, đừng động đến đao binh, nếu không đối với cả cậu và tôi đều không có lợi lộc gì cả”, Thang Hắc Sa bình thản nói.

Mấy cường giả kia để lộ hoàn toàn khí thế.

Trong tình huống này, cũng chỉ có ông ta mới có thể áp chế được, Phong phó bang chủ cũng không được.

Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu.

“Thang Hắc Sa, tôi nói lại lần cuối, các ông… định giải thích với tôi thế nào? Hãy nhớ, đây là lần cuối cùng!”.

Dứt lời, Lâm Chính liền dí điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, nhắm hai mắt lại, dường như đang chờ đợi.

Thái độ này quả thực đã chọc giận cả bang Hắc Sa.

Bọn họ nổi trận lôi đình.

Thang Hắc Sa cũng tức giận, ánh mắt chứa đấy sát khí.

Cũng chỉ có Lâm Chính mới không nể mặt ông ta như vậy.

Ông ta cũng không biết lần này Lâm Chính đến đây có mục đích gì, nhưng đối phương vênh váo như vậy, ông ta cũng chẳng buồn nhiều lời nữa.

Với thái độ này thì chắc chắn hôm nay sẽ phải thượng cẳng tay hạ cẳng chân.

Không cần nhiều lời làm gì nữa.

"Được, Chủ tịch Lâm, xem ra tôi nói gì cũng vô ích. Nếu đã như vậy thì được, cậu cần lời giải thích tôi sẽ cho cậu lời giải thích".

Thang Hắc Sa nheo mắt, rồi bỗng xoay người lao về phía cửa thủy tinh ở đằng sau.

Choang!

Thủy tinh vỡ vụn, ông ta rơi xuống sàn đấu quyền anh.

Cùng lúc đó...

Ầm!

Căn phòng bao của Thang Hắc Sa lập tức phát nổ.

Tất cả mọi người trong phòng bao, bao gồm cả Phong phó bang chủ, đều bị tia lửa do vụ nổ gây ra nuốt chửng, rất nhiều thành viên của bang Hắc Sa mất mạng tại chỗ.

"A!".

Các khán giả trong quyền quán kinh hoàng bỏ chạy.

Khắp nơi đều trở nên hỗn loạn.

"Giết cho tôi! Giết! Giết thần y Lâm! Bằng mọi giá phải giết được cậu ta!", Thang Hắc Sa bò dậy rồi gào lên.

Vô số thành viên của Bang Hắc Sa ở xung quanh ùa về nơi phát nổ.

Hiện trường nhốn nháo ầm ĩ.

Người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Sau vụ nổ cũng có rất nhiều tiếng hô giết vang lên.

Hiển nhiên hai bên đã giao thủ.

Nhưng Thang Hắc Sa không có hứng thú, mà quay đầu chạy thật nhanh ra ngoài.

Ông ta không muốn đối mặt với thần y Lâm.

Tuy ông ta tự tin lực lượng của bang Hắc Sa có thể diệt trừ được thần y Lâm, nhưng ông ta cũng được nghe không ít lời đồn về anh.

Tuy người này được gọi là thần y, nhưng cũng là một y võ rất đáng gờm, võ kĩ cao siêu, thực lực mạnh mẽ, không phải người bình thường có thể đối phó được.

Nhưng dù vậy thì sao chứ?

"Hôm nay mình phải khiến thần y Lâm bỏ mạng ở bang Hắc Sa!".

Thang Hắc Sa lấy điếu xì gà ra, đặt mông ngồi vào chiếc Rolls-Royce đang đỗ ở cửa, lái về phía căn biệt thự ở ngoại ô.

Trong biệt thự có một cô gái, là tình nhân của ông ta.

Ông ta sẽ ở bên tình nhân, chờ tin tức ở bên này.

Ông ta chắc chắn hôm nay sẽ là một đêm không ngủ.

"Lái xe đi!".

Thang Hắc Sa cười nói.

"Vâng".

Tài xế lập tức khởi động rồi giẫm chân ga.

Nhưng ngay sau đó.

Keng!

Một tia sáng lạnh lẽo bỗng xẹt qua.

Sau đó phần đầu chiếc Rolls-Royce bắt đầu xuất hiện một vết nứt nhỏ, lan dần đến đuôi xe, cuối cùng tách thành hai nửa.

Không biết từ lúc nào, đầu xe đã xuất hiện một người toàn thân mặc giáp sắt đen sì, tay cầm trường kiếm.

Người này... đã bổ đôi chiếc xe thành hai nửa!

"Hả?".

Tài xế sợ đến mức toàn thân run rẩy, lập tức nhảy dựng lên định bỏ chạy.

Nhưng chạy chưa được bao xa thì ánh sáng lạnh lẽo lại lóe lên.

Sau đó đầu của tài xế liền lìa khỏi cổ, chết thảm tại chỗ.

Còn Thang Hắc Sa thì đã sợ đến xanh mặt.

Sau lưng ông ta vang lên tiếng bước chân khẽ khàng.

Ông ta khó nhọc ngoảnh lại.

Chỉ thấy Lâm Chính vừa chỉnh trang bộ vest trên người, vừa đi về phía ông ta...
Chương 1785: Xem ai chán sống

Mấy ảnh ngự đứng sau lưng Lâm Chính.

Bộ giáp sắt trên người bọn họ đều bị máu tươi nhuộm đỏ, trường kiếm trong tay vẫn đang nhỏ máu.

Thang Hắc Sa mở to hai mắt, đôi môi tái nhợt, khuôn mặt to béo túa mồ hôi ròng ròng.

"Không thể nào... Không thể nào... Không thể nào... Tuyệt đối không thể nào...", Thang Hắc Sa run rẩy chỉ vào Lâm Chính: "Sao... sao cậu đã ra đây rồi? Người của tôi đâu? Bát đại chiến vương và tứ đại tông sư của tôi đâu? Các thành viên của bang Hắc Sa đâu?".

"Chết cả rồi".

Lâm Chính lại châm một điếu thuốc, khàn giọng đáp.

"Không thể nào!".

Thang Hắc Sa gào lên: "Sao cậu có thể giết hết bọn họ trong thời gian ngắn như vậy chứ? Tôi không tin! Chắc chắn là cậu đang lừa tôi!".

Ông ta đã tận mắt chứng kiến thực lực của những chiến vương tông sư kia, bọn họ có thể dùng một tay nâng cả chiếc ô tô, một quyền phá vỡ sắt thép, ai nấy đều như siêu nhân.

Nhưng những người này lại bị thần y Lâm giải quyết trong chớp mắt?

Ông ta không thể chấp nhận được việc này.

Lâm Chính không nói gì, chỉ động đậy ngón tay.

Người ở phía sau lập tức ném rất nhiều vật hình tròn có màu đỏ tươi tới.

Đó là... đầu của bát đại chiến vương và tứ đại tông sư của bang Hắc Sa...

Thang Hắc Sa ngẩn ra.

Con át chủ bài của ông ta.

Lực lượng chiến đấu mạnh nhất của ông ta.

Trước mặt thần y Lâm... chẳng là cái thá gì cả...

Rốt cuộc thần y Lâm này có thực lực mạnh đến mức nào?

Lâm Chính đứng trước mặt Thang Hắc Sa, dập tắt điếu thuốc, khàn giọng nói: "Ông đừng trách tôi, thực ra tôi đã không muốn dây vào bang Hắc Sa của các ông rồi, nhưng các ông lại muốn ra tay với tôi, nên tôi chỉ đành hành động trước..."

Lần này thì Thang Hắc Sa đã bị dọa cho phát điên.

Cuối cùng ông ta cũng chịu chấp nhận sự thực này.

"Thần y Lâm, đừng! Cậu đừng làm bừa! Tôi thừa nhận chuyện này là tôi không đúng, tôi sẽ bồi thường cho cậu! Tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, cậu bảo tôi làm gì cũng được! Còn nữa... tôi nói cho cậu biết thần y Lâm, bang Hắc Sa chúng tôi không đơn giản chỉ là một thế lực ở vùng xám Bồ Thành đâu. Chúng tôi cũng có chỗ dựa đấy, nếu cậu làm gì tôi, thì chắc chắn ông lớn đứng sau tôi sẽ nổi giận, đến lúc đó, chẳng phải Dương Hoa của cậu lại thêm một kẻ thù sao? Vậy nên thần y Lâm, cậu hãy tha cho tôi, tôi làm bạn với cậu! Tôi liên minh với Dương Hoa! Cậu tha cho tôi chỉ có trăm lợi mà không một hại..."

Thang Hắc Sa run rẩy kêu lên, định thuyết phục Lâm Chính để giữ mạng.

Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Chính lại khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.

"Thang bang chủ, thực ra lần này tôi đến không phải để đàm phán với ông!", Lâm Chính trầm giọng đáp.

"Vậy cậu... đến để làm gì?", Thang Hắc Sa sửng sốt hỏi.

"Giết người diệt khẩu!".

Lâm Chính bình thản đáp.

Thang Hắc Sa như muốn ngừng thở, đang định lên tiếng, thì một tay của Lâm Chính đã đâm vào lồng ngực ông ta...

"Hự..."

Thang Hắc Sa há miệng, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi. Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Chính, sau đó từ từ ngã xuống đất, tắt thở.

Thang Hắc Sa đã chết!

Người đứng đầu bang Hắc Sa đã mất mạng...

"A!".

Đúng lúc này, một tiếng hét sợ hãi vang lên.

Đám Lâm Chính quay sang nhìn.

Thấy Phong phó bang chủ nửa mặt cháy đen, toàn thân chi chít vết thương, loạng choạng và chật vật chui vào một chiếc Mercedes ở ven đường, nổ máy rồi phóng đi như bay.

Hóa ra khi Thang Hắc Sa bấm kích nổ trong phòng bao, ông ta đã cảnh giác từ trước, lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.

Tuy cũng bị trúng bom, nhưng ông ta chưa chết mà chỉ ngất xỉu.

Sau khi tỉnh lại, ông ta nhìn thấy bên ngoài phòng bao thây chất như núi, máu chảy thành sông.

Các cao thủ của bang Hắc Sa đều bị giết sạch.

Ông ta vô cùng sợ hãi, không biết nên làm gì.

Vốn tưởng rằng mọi việc đã kết thúc, nào ngờ vừa ra cửa liền nhìn thấy Lâm Chính đích thân giết Thang Hắc Sa.

Phong phó bang chủ sợ đến mức hét ầm lên, rồi chui vào một chiếc xe, phóng bạt mạng.

"Đuổi theo!".

Lâm Chính khẽ quát, lập tức phóng xe truy kích.

"Đuổi? Thần y Lâm! Cậu còn dám đuổi theo tôi? Được! Bây giờ tôi sẽ đi tìm đội phán quyết Thiên Khải! Để tôi xem cậu có dám động đến tôi trước mặt đội phán quyết Thiên Khải không!".

Phong phó bang chủ kéo cửa sổ xe xuống gào lên.

Tuy đang rất sợ hãi, nhưng ông ta không phải đồ ngốc.

Lúc này, chỉ có đội phán quyết Thiên Khải mới bảo vệ được ông ta.

Lâm Chính ở phía sau đương nhiên cũng nghe thấy những lời hống hách của Phong phó bang chủ.

Nhưng anh không nói gì, chỉ bảo người của mình theo sát xe của ông ta.

"Đây là ông tự tìm đường chết đấy nhé! Đừng có trách tôi!".

Phong phó bang chủ cắn răng, dứt khoát lái ra khỏi trung tâm thành phố, phóng về phía ngoại ô.

Khoảng 20 phút sau, xe rời khỏi đường quốc lộ, phóng tới phía trước một ngọn núi.

Trước ngọn núi nhỏ không người này có một vòng những ngôi nhà tranh đơn giản được dựng lên tạm thời.

Phong phó bang chủ phanh gấp, xe dừng trước nhà tranh.

"Thiên Khải đại nhân! Các vị Thiên Khải đại nhân, cứu tôi với! Cứu tôi với!".

Phong phó bang chủ mở cửa xe rồi gào lên.

Nhà tranh lập tức sáng đèn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK