Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4946: Không được động đậy

Cầm Kiếm Nữ hoang mang, không biết có chuyện gì xảy ra, vội vàng an ủi mẹ mình.

“Mẹ đừng khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẹ nhanh nói với con!”.

Cầm Kiếm Nữ sốt ruột, vội nói.

“Chuyện gì? Con nối giáo cho giặc, giúp một đứa không biết ở đâu ra đối phó với cậu Lệnh Vũ, đối phó với Thương Lan Võ Thần đại nhân. Con có biết con làm vậy sẽ khiến thế gia Cầm Kiếm bị diệt môn không?”.

Người phụ nữ la khóc, vẻ mặt cực kỳ thương tâm.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ ngạc nhiên.

Cầm Kiếm Nữ cũng sửng sốt.

Chẳng mấy chốc, cô ta hít sâu một hơi, nói: “Mẹ, thế gia Cầm Kiếm không phải đã nương tựa vào Thái Thiên Võ Thần rồi sao? Có sự bảo vệ của Thái Thiên Võ Thần thì sao lại bị diệt môn? Huống hồ, con đã rời khỏi thế gia Cầm Kiếm, bị mọi người xua đuổi, con không phải người của thế gia Cầm Kiếm nữa rồi”.

“Con… đồ bất hiếu, đồ bất hiếu…”.

Người phụ nữ ngừng khóc lóc, nhưng gương mặt đầy oán giận.

“Mẹ, chẳng lẽ Lệnh Hồ Vũ nói mẹ đến đây? Hắn muốn nói mẹ lừa con ra khỏi tòa nhà treo thưởng để dễ ra tay với con, dùng con uy hiếp anh Lâm phải không? Nếu là như vậy, con thà chết cũng sẽ không hại anh Lâm”.

Cầm Kiếm Nữ đầy vẻ kiên định, đôi mắt giống như sao trời lộ ra sự nghi ngờ.

Người phụ nữ ngẩn ra, sau đó thở dài: “Thôi được, nếu con đã có thái độ này, mẹ cũng không miễn cưỡng”.

“Mẹ… Có phải Lệnh Hồ Vũ ép mẹ đến đây không? Những người khác đâu? Bây giờ họ thế nào?”.

Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.

“Bọn họ thật sự đã tìm đến chúng ta, buộc thế gia Cầm Kiếm phái người lừa con ra ngoài để bắt con làm con tin, ép cậu Lâm phải rời khỏi tòa nhà treo thưởng, giết chết cậu ta”.

Người phụ nữ thở dài đáp.

“Cái gì?”.

Bọn họ đều kinh ngạc.

“Nói vậy là người được phái đến lúc trước thật sự là người của Lệnh Hồ Vũ?”.

Ngự Bích Hồng lạnh lùng hỏi.

“Phải”.

Người phụ nữ gật đầu.

“Lệnh Hồ Vũ thật to gan, dám mạo danh Thương Lan Võ Thần truyền mệnh lệnh giả? Nếu để Võ Thần đại nhân biết được chắc chắn sẽ khiến hắn gánh hậu quả”.

Đào Thành nhíu mày, lạnh lùng nói.

“Mẹ, mọi người không sao chứ? Hay mẹ ở lại tòa nhà treo thưởng đừng quay về nữa. Mẹ không hoàn thành được nhiệm vụ, Lệnh Hồ Vũ ra tay với mẹ thì phải làm sao?”.

Cầm Kiếm Nữ vội vàng nói.

“Con ngốc, sao mẹ không về? Mẹ không về thì chẳng phải càng khiến Lệnh Hồ Vũ nghi ngờ hay sao? Nhưng con cũng đừng lo, chúng ta đã nương nhờ Thái Thiên Võ Thần, dù Lệnh Hồ Vũ có tức giận cũng không làm gì được chúng ta”.

Người phụ nữ an ủi.

“Chuyện đó…”.

Cầm Kiếm Nữ do dự, nhưng cô ta không có cách nào tốt hơn.

“Yên tâm đi, mẹ sẽ không có chuyện gì đâu”.

Người phụ nữ sờ gương mặt Cầm Kiếm Nữ, mỉm cười: “Đi thôi, đưa mẹ đi xem chỗ ở của con đi”.

“Mẹ…”.

“Mẹ muốn xem môi trường sống của con gái mẹ không được sao? Chẳng lẽ con nóng lòng muốn đuổi mẹ đi như vậy?”.

Người phụ nữ hơi trách móc.

“Không mẹ, con không có ý đó”.

Cầm Kiếm Nữ liên tục xua tay, sau đó nở nụ cười: “Mẹ, đi bên này”.

“Vậy là đúng rồi!”.

Người phụ nữ mỉm cười, sau đó kéo tay Cầm Kiếm Nữ rời đi.

Mọi người thấy vậy cũng giải tán.

Theo họ thấy thì đã bình an vô sự, không cần phải lo lắng gì nữa.

Nhưng Đào Thành lại nhíu mày, đứng ở đại sảnh hồi lâu không đi, giống như đang nghĩ gì đó.

Tầng hai, phòng cho khách.

“Mẹ, đây là chỗ con ở, anh Lâm rất quan tâm con, tiền phòng gì đó đều là các anh ấy trả”.

Cầm Kiếm Nữ đưa người phụ nữ đến một căn phòng thuê tinh xảo, mỉm cười nói.

“Ồ, được, được…”.

Người phụ nữ liếc nhìn trang trí trong phòng, sau đó cười nói: “Anh Lâm của con hình như rất quan tâm con”.

“Phải, nếu không có anh Lâm, có lẽ con đã chết ở Long Cung”.

Cầm Kiếm Nữ nói, biểu cảm vô cùng ngọt ngào.

Ánh mắt người phụ nữ dao động, cười nói: “Anh Lâm của con tốt như vậy, người làm mẹ lẽ ra phải cảm ơn cậu ấy mới phải. Con gái, con hãy đưa mẹ đi gặp anh Lâm của con đi, mẹ sẽ cảm ơn cậu ấy trực tiếp”.

“Hả? Cái đó… anh Lâm… anh ấy…”.

“Cậu ấy sao? Không tiện à?”.

Người phụ nữ tò mò hỏi?”.

“Anh Lâm đang bế quan… Sau này có cơ hội con sẽ dẫn mẹ đi gặp anh ấy”.

Cầm Kiếm Nữ thoái thác.

“Cậu ấy bế quan ở đâu?”.

“Mẹ hỏi cái này làm gì? Anh Lâm bế quan không thể quấy rầy”.

“Ngốc, không phải mẹ muốn quấy rầy cậu Lâm. Mẹ chỉ muốn đứng ở cửa canh cho cậu Lâm, nhân tiện bày tỏ lòng biết ơn với cậu ấy”.

Người phụ nữ cười đáp.

“Mẹ không cần phải làm vậy”.

“Người ta cứu con gái mẹ hết lần này tới lần khác, còn đối tốt với con như vậy, lẽ nào người làm mẹ không làm được chút này sao? Được rồi con gái, mau dẫn mẹ đi đi”.

Người phụ nữ thúc giục.

Cầm Kiếm Nữ nghe xong bị buộc bất đắc dĩ, chỉ đành lên tiếng: “Mẹ ở đây một lát, con sẽ đi nói với cô Ngự và những người khác một tiếng”.

“Nói gì với bọn họ?”, người phụ nữ nhíu mày.

“Mẹ có điều không biết, cô Ngự luôn phụ trách vấn đề an toàn của anh Lâm. Bây giờ anh ấy bế quan, dù là ai cũng không được tự ý đến gần. Nếu mẹ cố ý đến gần anh Lâm, con tốt xấu gì cũng phải thông báo cho cô ấy một tiếng, không thì sẽ gây ra hiểu lầm”.

Cầm Kiếm Nữ tận tình giảng giải.

“Có lý”.

Người phụ nữ gật đầu, cười đáp: “Vậy được, con đi nhanh đi”.

“Vâng mẹ, mẹ ở đây đợi con”.

Cầm Kiếm Nữ mỉm cười, sau đó chạy ra ngoài.

Người phụ nữ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Cầm Kiếm Nữ, ánh mắt lóe sáng, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Khoảng hai phút sau, Cầm Kiếm Nữ chạy tới.

“Mẹ, được rồi”.

“Được, vậy chúng ta đi”.

Người phụ nữ cười nói, đi theo Cầm Kiếm Nữ ra ngoài.

Bọn họ đi qua đại sảnh tầng một, men theo cầu thang đi xuống.

Người phụ nữ liếc qua phòng bế quan, vốn định đi tới phòng bế quan nhưng Cầm Kiếm Nữ lại gọi: “Mẹ, anh Lâm không ở đây, anh ấy ở bên dưới”.

“Ồ… Thế… Thế à? Được, được…”.

Người phụ nữ gật đầu cười, đi theo sau Cầm Kiếm Nữ, bước từng bước xuống tầng hai dưới tầng hầm.

Nhưng khi người phụ nữ vừa vào tầng hai dưới tầng hầm, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện từ phía sau, kề vào cổ người phụ nữ.

“Không được động đậy!”.
Chương 4947: Nực cười

Người phụ nữ sửng sốt, toàn thân cứng đờ không dám dộng đậy, vẻ mặt mê man nhìn phía trước.

Cầm Kiếm Nữ dẫn đường ở phía trước quay người, nhìn người phụ nữ.

Cùng lúc đó, từ chỗ tối ở bốn phương tám hướng cũng có người xuất hiện.

Tất cả đều là cao thủ của thế gia Huyết Đao.

Mị Mộng, Tửu Ngọc, Thương Lan Phúc đều đã đến.

Người đứng sau người phụ nữ, tay cầm lợi kiếm chính là Ngự Bích Hồng.

Lúc này một tay cô ta đã khóa chặt vai người phụ nữ, lợi kiếm kề cổ người phụ nữ.

Chỉ cần người phụ nữ động đậy, đại kiếm dày rộng đó sẽ cắt đứt cổ bà ta.

“Con gái? Con làm gì vậy? Cô là ai? Cô muốn làm gì tôi? Con gái, mau cứu mẹ…”.

Người phụ nữ hoảng sợ, vội vàng hét lên với Cầm Kiếm Nữ.

Nhưng… Cầm Kiếm Nữ thờ ơ.

“Con gái?”.

Cuối cùng bà ta cũng ý thức được điều bất ổn, ngơ ngác hô lên.

“Đừng gọi nữa”.

Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng quát: “Tôi không phải con gái bà, bà cũng không phải mẹ tôi!”.

“Con gái, sao con lại như vậy? Lẽ nào ngay cả mẹ mà con cũng không cần nữa sao? Con… Con đúng là bất hiếu!”.

Người phụ nữ vừa sốt ruột vừa tức giận, chỉ vào Cầm Kiếm Nữ mắng chửi.

Nhưng gương mặt của Cầm Kiếm Nữ cực kỳ lạnh lẽo, rút kiếm ở thắt lưng ra.

“Tôi không biết bà là ai, mặc dù bà ngụy trang rất cao siêu, tôi thậm chí không nhìn ra chút sơ hở nào, nhưng bà phải biết, tôi là con gái của mẹ tôi, hiểu rõ mỗi hành động cách ăn mặc đi đứng của bà ấy như lòng bàn tay! Bà có phải mẹ tôi không, tôi còn không phán đoán được sao?”.

Nghe xong, người phụ nữ im lặng.

Một lúc lâu sau, bà ta hít sâu một hơi, nói: “Xem ra tôi có thể dịch dung ngụy trang vẻ ngoài, nhưng không bắt chước được cái tinh túy của người đó. Có lẽ dịch dung cao minh nhất là từ hình thể thần thái đều mô phỏng y hệt, chứ không phải chỉ thay đổi vẻ bề ngoài”.

Dứt lời, người ở đây đều trở nên nghiêm túc.

“Nói, rốt cuộc bà là ai? Có phải do Lệnh Hồ Vũ phái tới không?”.

Ngự Bích Hồng giữ chặt trường kiếm, quát lên, lưỡi kiếm sắc bén gần như sắp cắt rách cổ người phụ nữ.

Nhưng người phụ nữ lại ung dung, bình thản nói: “Các người muốn ra tay ở đây sao? Đây là tòa nhà treo thưởng, nếu các người giết người ở đây e là tòa nhà treo thưởng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người đâu nhỉ?”.

“Hừ, đây không phải bên ngoài, người của tòa nhà treo thưởng không nhìn thấy, đợi giết bà rồi chúng tôi sẽ phân xác bà ra làm mấy mảnh, cho vào bao ném ra ngoài, ai biết được?”.

Ngự Bích Hồng lạnh lùng nói.

“Ồ? Cô nghĩ vậy sao?”.

Người phụ nữ bỗng nhiên đổi giọng, không hề hoảng loạn.

Ngự Bích Hồng hơi sững sờ, cảm giác không ổn.

Vù!

Một cú đánh mạnh đột nhiên đánh vào ngực Ngự Bích Hồng.

Ngự Bích Hồng gần như không kịp phản ứng, cả người thoáng chốc bay ra xa, đập mạnh lên vách tường.

Vách tường dày được chế tạo đặc biệt nứt ra.

Ngự Bích Hồng đập vào tường nôn ra máu, bị thương nặng, khó mà đứng dậy.

“Cái gì?”.

Cầm Kiếm Nữ sửng sốt.

“Lên!”.

Mị Mộng hét lên.

Người của thế gia Huyết Đao ở xung quanh lập tức rút đao xông tới.

“Nực cười”.

Người phụ nữ lắc đầu, vung tay lên, khẽ nắm lại.

Vù vù vù vù…

Dòng khí quỷ dị nổ ra từ trong lòng bàn tay bà ta. Số dòng khí này giống như tơ nhện lan ra xung quanh.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bị số dòng khí này trói buộc cơ thể, không thể động đậy.

“Hả?”.

Mị Mộng há hốc miệng, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
Chương 4948: Bắt cóc

“Đào Thành có lẽ bị các người tách ra rồi phải không?”.

Người phụ nữ cười híp mắt nhìn Cầm Kiếm Nữ: “Xem ra các người muốn ra tay với tôi? Ha ha, cách nghĩ rất hay, chỉ tiếc các người tính sai một chỗ, đó là thực lực của các người!”.

Nói xong, người phụ nữ nắm ngón tay lại.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…

Người của thế gia Huyết Đao bị chùm khí trói buộc đều bị xoắn chết, thi thể nát vụn, vô cùng thê thảm.

“Không!”.

Mị Mộng gào lên một tiếng, cầm Huyết Đao giết tới.

Nhưng cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ của người phụ nữ.

Người phụ nữ nhẹ nhàng đưa tay ra phía trước.

Leng keng!

Huyết Đao đánh tới bị hai ngón tay của bà ta kẹp lại.

Mị Mộng run rẩy, bỗng dùng sức.

Nhưng dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không thể rút Huyết Đao ra khỏi ngón tay của người phụ nữ.

Sau đó, người phụ nữ hơi dùng sức.

Xoảng.

Huyết Đao lập tức vỡ nát.

Sức mạnh đáng sợ dọc theo thân đao đánh bay Mị Mộng.

Phụt!

Mị Mộng nôn ra máu, lùi về sau.

“Cô chủ!”.

Người của thế gia Huyết Đao vội vàng dìu Mị Mộng.

“Xem kiếm!”.

Thương Lan Phúc cũng cầm kiếm giết tới, lợi kiếm như sóng, liên tục ập tới.

Nhưng đối mặt với đòn tấn công như vậy, người phụ nữ vẫn không sợ, ngón tay búng ra, một luồng khí kình tỏa ra từ ngón tay bà ta, kiếm khí giống như mũi tên đâm xuyên cơ thể Thương Lan Phúc.

Thương Lan Phúc liên tục lùi về sau, dùng kiếm chống đỡ cơ thể.

Anh ta vốn bị thương chưa khỏi, cũng không phát huy được bao nhiêu uy lực.

“Không thể nào…”.

Cầm Kiếm Nữ trợn tròn mắt.

Ngự Bích Hồng, Thương Lan Phúc và Mị Mộng đều không chống đỡ nổi một chiêu trước mặt người này.

Người này có thực lực gì?

“Rốt cuộc bà là ai?”.

Cầm Kiếm Nữ ngẩng phắt đầu lên, ngơ ngác hỏi.

Nhưng giây sau.

Vèo!

Tơ khí đáng sợ lại bao phủ tới.

Cầm Kiếm Nữ lập tức rút kiếm vung chém.

Nhưng tơ khí đó giống như khói, lưỡi kiếm bén của cô ta chỉ xuyên qua nó, không thể cắt đứt được.

Cầm Kiếm Nữ ngạc nhiên, liên tục lùi về sau, vẫn muốn sử dụng sức mạnh phi thăng chống đỡ.

Nhưng tơ khí đáng sợ đó đã nhanh chóng quấn chặt lấy cô ta.

Sau đó, cơ thể cô ta bị khống chế bay về phía người phụ nữ đó.

Người phụ nữ đưa tay tóm, giữ chặt cổ của Cầm Kiếm Nữ.

Trong nháy mắt, cổ Cầm Kiếm Nữ biến dạng, không thể hô hấp, cả người như con gà con bị xách trong tay.

Người phụ nữ lạnh lùng cười: “Nếu cô muốn sống thì lập tức nói tôi biết phòng bế quan của thần y Lâm, biết chưa?”.

“Bà giết tôi đi, tôi chết cũng không nói đâu!”.

Cầm Kiếm Nữ nghiến răng nói.

“Cô thật sự nghĩ tôi không giết cô được sao?”.

Trong mắt người phụ nữ lóe lên sát ý, sức mạnh trên tay bỗng tăng thêm mấy phần.

Cầm Kiếm Nữ đỏ mặt, sắp nghẹt thở.

Cứ tiếp tục như vậy, cô ta sẽ bị bóp chết mất.

Nhưng Cầm Kiếm Nữ không giãy giụa, mà là tức giận nhìn chằm chằm người phụ nữ.

Thấy người này mang gương mặt của mẹ mình, trong lòng cô ta rất tức giận, không kìm chế được, đưa tay đánh mạnh về phía gương mặt đó.

Sức mạnh phi thăng mạnh mẽ đánh đến.

Người phụ nữ không ngờ vào thời khắc quan trọng, Cầm Kiếm Nữ lại dám phản công, cúi đầu muốn tránh né.

Nhưng cô ta vẫn chậm một nhịp, mặc dù tránh được tay của Cầm Kiếm Nữ đánh chính diện, nhưng vẫn khó tránh dòng khí mạnh mẽ.

Roạt!

Tiếng động quỷ dị vang lên.

Một nửa bên mặt người phụ nữ rách ra, để lộ một gương mặt xinh đẹp trắng nõn.

Nhưng dù gương mặt dưới lớp da rách nát này có đẹp chăng nữa, ghép lại với nhau trông vẫn vô cùng dữ tợn.

Người phụ nữ nổi giận, thấy Cầm Kiếm Nữ cố chấp như vậy, cũng không khỏi run rẩy.

“Cô muốn chết sao? Được, tôi cho cô toại nguyện!”.

Nói xong thì định bóp chết Cầm Kiếm Nữ.

Đúng lúc đó, Mị Mộng hét lên.

“Dừng tay!”.

“Ồ? Cô muốn nói với tôi thần y Lâm ở đâu sao?”.

Người phụ nữ hỏi.

Mị Mộng nghiến răng, nói: “Anh Lâm không ở tòa nhà treo thưởng, dù bà có giết cô ấy cũng vô ích!”.

“Cái gì?”.

Người phụ nữ sửng sốt: “Thần y Lâm rời khỏi tòa nhà treo thưởng rồi?”.

“Phải”.

“Hắn đi đâu rồi? Hắn đi làm gì?”.

Người phụ nữ lại hỏi.

Nhưng Mị Mộng không lên tiếng.

“Thú vị!”.

Người phụ nữ cũng không vội hỏi, nhìn Cầm Kiếm Nữ trong tay mình, đột nhiên lấy hai cây châm màu đỏ máu ra, đâm lên người Cầm Kiếm Nữ.

Trong chốc lát, khí mạch trên người Cầm Kiếm Nữ bị phong kín, không còn chút sức lực nào.

“Bất kể hắn đi đâu, muốn làm gì, tôi nghĩ có lẽ hắn chắc chắn rất coi trọng người phụ nữ này đúng không”.

Người phụ nữ lạnh lùng cười: “Đợi tên họ Lâm kia về, bảo hắn đến gặp tôi. Bảo hắn đến cho mau, nếu không, chỉ có thể nhặt xác cho cô ta!”.

Nói xong, người phụ nữ quay người vọt lên lầu.

“Hãy thông báo cho quản lý Đào!”.

Mị Mộng gào lên.

Người của thế gia Huyết Đao lập tức chạy tới đại sảnh.

Mị Mộng, Ngự Bích Hồng, Thương Lan Phúc muốn đuổi theo nhưng trên người họ đều bị thương, chỉ có thể nhìn mà bất lực.

Người phụ nữ đưa Cầm Kiếm Nữ vọt đến đại sảnh nhanh như điện, chạy tới cửa đại sảnh.

Nhân viên bảo vệ của tòa nhà treo thưởng trong đại sảnh đều sững sờ, vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra.

Đào Thành ở gần đó bỗng hiểu ra điều gì, quát lên: “Chặn cô ta lại!”.

Nhân viên bảo vệ vội vàng đuổi theo.

“Cút ra!”.

Người phụ nữ gào lên, đánh lùi nhân viên bảo vệ ở hai bên.

“Mở kết giới treo thưởng, không cho cô ta rời đi! Bắt lấy cô ta! Mau!”.

Đào Thành gào lên.
Chương 4949: Truy bắt

Toàn bộ tòa nhà treo thưởng vô cùng hỗn loạn.

Bọn họ ngạc nhiên nhìn người phụ nữ xông tới trước cửa, còn có Cầm Kiếm Nữ bị cô ta bắt, ai nấy hoang mang.

“Quản lý Đào!”.

Ngự Bích Hồng, Thương Lan Phúc, Tửu Ngọc và những người khác mới lảo đảo chạy ra ngoài.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.

Đào Thành hét lên.

“Người đó không phải mẹ ruột của cô Cầm Kiếm, mà là giả mạo đấy. Cô ta định trà trộn vào gây bất lợi với cậu Lâm, sau khi bị chúng tôi nhận ra thì định bắt cóc cô Cầm Kiếm để uy hiếp cậu Lâm rời khỏi tòa nhà treo thưởng. Quản lý Đào, làm phiền ông dù có thế nào cũng phải cứu cô Cầm Kiếm!”.

Tửu Ngọc sốt ruột hét lên.

Nếu đợi Lâm Chính quay về, nhìn thấy Cầm Kiếm nữ bị người khác bắt đi, bọn họ làm sao ăn nói với Lâm Chính?

Đào Thành nghe xong, sắc mặt ngạc nhiên thay đổi, cũng hiểu ra tính nghiêm trọng của sự việc.

“Yên tâm, đây là tòa nhà treo thưởng, có người dám ngang nhiên bắt người ở toà nhà treo thưởng? Nếu không bắt người này, mặt mũi của tòa nhà treo thưởng chúng tôi để đâu?".

Đào Thành quát lên, lập tức báo cảnh sát, còn mình thì xông về phía người phụ nữ đó, định đích thân chặn người đó lại.

Xoẹt!

Tiếng động lạ vang lên.

Một kết giới trong suốt xuất hiện ở ngoài cửa, chặn kín lối ra.

Người phụ nữ thấy vậy lập tức cử động ngón tay một cách nhanh nhẹn, sử dụng sức mạnh phi thăng toàn thân để đánh về phía kết giới.

“Đứng lại! Đưa tay chịu trói!”.

Đào Thành hét lên, tóm về phía người phụ nữ.

Một giây sau, người phụ nữ đột nhiên sinh ra một bức tranh hoa bỉ ngạn. Bức tranh hoa bỉ ngạn xuất hiện thì nhanh chóng xoay chuyển, một luồng sức mạnh huyền diệu lan tràn từ trên người cô ta.

“Đây là?”.

Đào Thành biến sắc.

“Tòa nhà treo thưởng? Thật là nực cười!”.

Người phụ nữ cười nhạt, sau đó cơ thể đột nhiên nổ ra nhiều cánh hoa.

Số cánh hoa này đều là cánh của hoa bỉ ngạn.

Chúng có màu đỏ như máu, tỏa ra mùi máu tanh đáng sợ.

Giống như bươm bướm tản ra xung quanh.

Mỗi một vật bị cánh hoa bỉ ngạn chạm vào đều tan chảy mà không có dấu hiệu báo trước.

Chúng như lưỡi hái tử thần tước đoạt mọi thứ.

Đào Thành vội vàng dừng bước, không dám đến gần.

Cánh hoa bỉ ngạn đánh vào kết giới.

Kết giới lập tức bị hoà tan.

Ngay cả cánh cửa cũng bị tất cả cánh hoa phá nát, gần như sụp đổ.

Người phụ nữ cười lạnh lùng, điểm mũi chân nhảy ra ngoài cửa, biến mất không thấy.

“Đuổi theo!”.

Người của tòa nhà treo thưởng vẫn muốn đuổi theo.

“Đứng lại cho tôi!”.

Đào Thành thấy vậy vội vàng hét lên.

Nhưng không kịp nữa.

Những nhân viên bảo vệ này rõ ràng không biết những cánh hoa còn chưa rơi xuống rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.

Một vài người không kịp đề phòng chạm phải cánh hoa, trong nháy mắt cơ thể bị cánh hoa đâm xuyên, lập tức tử vong.

Còn có người giẫm vào cánh hoa dưới đất, hai chân bị tan chảy, đợi đến khi ngã xuống đất, thi thể đã hòa tan thành máu chỉ trong mấy hơi thở.

“A!”.

Trong đại sảnh vang lên những tiếng la hét.

Bọn họ kinh ngạc sợ hãi.

Cao thủ còn lại của tòa nhà treo thưởng cũng không dám đuổi theo.

“Đây… là chiêu pháp gì?”.

“Vì sao… lại đáng sợ như vậy?”.

Đám người Mị Mộng đi tới, nhìn cảnh tượng đáng kinh ngạc trước cửa, ai nấy sợ đến mức hồi lâu không nói nên lời.

“Đây là huyết cấm thuật…”.

Đào Thành sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nói: “Toàn bộ long mạch dưới lòng đất đã lâu không thấy ai sử dụng thuật này, chuyện này tính chất đã khác, tôi cần phải báo cáo lên cấp trên ngay!”.

“Quản lý Đào, cô Cầm Kiếm phải làm sao?”.

“Yên tâm, tôi sẽ thông báo cho cấp trên, xin cấp trên phong tỏa Long Tâm Thành, cho dù người đó chạy đến chân trời góc biển cũng đừng mong chạy thoát!".

Đào Thành hạ giọng, sau đó quay người nhanh chóng rời đi.

Không lâu sau, nhiều cao thủ của tòa nhà treo thưởng chạy ra khỏi cửa sau, đuổi theo hướng người đó rời đi…
Chương 4950: Chạm mặt

Người phụ nữ bắt cóc Cầm Kiếm Nữ ở tòa nhà treo thưởng, chuyện này đã không chỉ liên quan đến Lâm Chính, mà là tát vào mặt tòa nhà treo thưởng.

Đào Thành đến báo cáo chưa được bao lâu, cảnh báo cấp một của tòa nhà treo thưởng đã vang lên.

Tất cả người trong đại sảnh đều ngẩng đầu nhìn lên trên.

Ở tầng cao náo động, nhiều tiếng bước chân chạy tới.

“Đây là lệnh cảnh giới cấp một!”.

Tửu Ngọc kinh hãi: “Xem ra tòa nhà treo thưởng rất coi trọng sự kiện lần này!”.

“Ngay cả trận chiến Võ Thần, tòa nhà treo thưởng cũng không kéo còi báo động. Xem ra lần này các lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng đã nổi giận rồi!”.

“Dám giết người bắt cóc ở tòa nhà treo thưởng, người của tòa nhà treo thưởng sao có thể bỏ qua?”.

Mị Mộng nghiến răng: “Anh Lâm rất coi trọng cô Cầm Kiếm, nếu để anh Lâm biết cô Cầm Kiếm bị người khác bắt đi thì làm sao chúng ta giải thích với anh ấy? Chúng ta phải lập tức hành động, nghĩ cách cứu cô Cầm Kiếm về”.

“Nhưng bây giờ mọi người đều đã bị thương, có thể làm gì được? Theo tôi thấy nên ở lại đây đợi tin thì hơn”.

Tửu Ngọc thở dài.

“Không được! Chỉ cần có thể cử động thì không thể từ bỏ!”.

Mị Mộng nghiến răng, nuốt vài viên đan dược, gọi cao thủ của thế gia Huyết Đao tới, sau đó ra ngoài.

Ngự Bích Hồng và Thương Lan Phúc thấy vậy cũng nhắm mắt đánh liều đi ra ngoài.

Tửu Ngọc thở dài, chỉ đành đi theo.

Hỗn loạn ở tòa nhà treo thưởng nhanh chóng ảnh hưởng tới một nửa Long Tâm Thành.

Nghe thấy tiếng cảnh báo của tòa nhà treo thưởng, vô số người chấn động.

Người phụ nữ đó đương nhiên cũng nghe thấy.

Nhưng cô ta không quan tâm, mà là chạy ra ngoài thành.

Mặc dù cô ta bị phá lớp ngụy trang, nhưng trên mặt vẫn còn nửa lớp da, cô ta tin rằng thân phận của mình vẫn chưa bị người của tòa nhà treo thưởng nhận ra.

Chỉ cần không bị nhận ra thì sẽ không có vấn đề gì.

Cửa thành đã bị đóng lại, nhiều thủ vệ chặn ở cửa thành nghiêm túc canh giữ.

“Đứng lại!”, nhìn thấy người phụ nữ chạy về phía này, tất cả thủ vệ đều rút đao kiếm ra, đồng loạt hét lên.

Nhưng người phụ nữ hoàn toàn không có ý định dừng lại, cả người giống như xe lửa lao về phía trước.

Sức mạnh phi thăng dâng tràn trong cơ thể cô ta, hơn nữa trở nên đỏ rực.

Cô ta giống như hung thần từ Cửu U giáng xuống, khiến người ta kinh hãi.

Khí thế đáng sợ khiến các thủ vệ không dám nhìn thẳng.

Nhìn người phụ nữ khí thế hùng dũng, các thủ vệ cuối cùng cũng tránh sang hai bên, đâu dám ngăn cản?

Cuối cùng.

Ầm ầm!

Cửa thành bị người phụ nữ tông nát thành mảnh vụn.

Toàn bộ tường thành đều chấn động.

Đất đá tung bay, mảnh vụn bay tán loạn.

Đợi mọi thứ đã ổn định, người phụ nữ đó đã lao ra khỏi Long Tâm Thành, chạy ra con đường nhỏ ngoài thành.

Lúc này, Cầm Kiếm Nữ vẫn bị người phụ nữ tóm chặt.

Khí mạch trong người cô ấy đã bị phong tỏa, không đủ sức, cả người giống như búp bê bị cô ta tóm trong tay.

“A, xem ra bọn họ không đuổi kịp chúng ta rồi”.

Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Long Tâm Thành, lại chạy về phía trước khoảng nửa tiếng mới dừng lại.

Cô ta xé một nửa mặt nạ da người rách nát ở trên mặt xuống.

Giờ phút này, một gương mặt xinh đẹp đập vào mắt Cầm Kiếm Nữ.

“Tôi không biết cô”.

Cầm Kiếm Nữ nghiến răng: “Nhưng tôi biết cô chắc chắn là người bên cạnh Lệnh Hồ Vũ đúng không?”.

“Đương nhiên, trừ Võ Thần ra, tôi nghĩ người hi vọng thần y Lâm chết nhất chính là Lệnh Hồ Vũ”.

Cô gái mỉm cười nói.

“Cô muốn dùng tôi để uy hiếp anh Lâm? E là cô đi nhầm nước cờ rồi! Dù tôi có chết cũng sẽ không để cô đạt được mục đích!”.

Nói xong, Cầm Kiếm Nữ muốn nhân cơ hội vùng thoát khỏi cô ta, đập đầu vào đá.

Nhưng người phụ nữ nhanh chóng bắt cô lại.

“Muốn chết? Không dễ như vậy. Tôi nói thật với cô, dù cô có tự sát, chỉ cần xác thịt vẫn còn, tôi sẽ có cách cứu sống cô. Trừ khi tự thiêu, cô không còn điều kiện nào để tự sát, nhưng cô nghĩ tôi sẽ để cô tiếp xúc với lửa sao?”.

Người phụ nữ nheo mắt nói.

“Cô…”.

Cầm Kiếm Nữ tức giận.

“Được rồi, đến lúc để thay đổi gương mặt cho cô rồi. Trong tòa nhà treo thưởng vẫn còn nhiều người tài giỏi, đợi tôi hóa trang cho cô, chúng ta sẽ đến thôn phía trước trốn, tránh khỏi tai mắt của tòa nhà treo thưởng, tôi sẽ lợi dụng cô từ từ đối phó với thần y Lâm”.

Cô gái thản nhiên nói, sau đó lấy một túi nhỏ từ trên người, mở túi ra, trong đó lại là một loại thuốc nhão có màu gần giống với da người.

Người phụ nữ rất chuyên nghiệp, bôi bôi trét trét lên lông mày, môi, xương gò má của Cầm Kiếm Nữ.

Không lâu sau, gương mặt của Cầm Kiếm Nữ đã thay đổi, không nhìn ra được dung nhan trước kia.

“Tiếp theo là giọng nói của cô”.

Cô gái dùng tay bóp cằm của Cầm Kiếm Nữ, ép cô ấy há miệng, sau đó tay kia nhanh như chớp đưa vào miệng Cầm Kiếm Nữ.

Roẹt!

Cầm Kiếm Nữ lập tức phun ra máu.

Trong số máu phun ra còn có nửa đoạn lưỡi.

Cô gái cắt đứt lưỡi của Cầm Kiếm Nữ, khiến Cầm Kiếm Nữ không nói chuyện được.

Cầm Kiếm Nữ đau đớn co người, mắt trợn to, gần như sắp hôn mê.

“Thay đổi dáng vẻ, không còn giọng nói. Dù người của tòa nhà treo thưởng đứng trước mặt cô, cô cũng không thể nói với họ thân phận của chúng ta”.

Cô gái nhìn Cầm Kiếm Nữ vô cùng đau khổ, rất hài lòng cười nói: “Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục lên đường rồi!”.

Cầm Kiếm Nữ không thể phản kháng, bị cô gái kéo đi tiếp tục lên đường.

Cô ấy âm thầm rơi nước mắt, máu nơi miệng nhuộm đỏ cả áo của cô ấy.

Làm sao đây?

Làm sao đây?

Trong lòng Cầm Kiếm Nữ cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng khi Cầm Kiếm Nữ bị cô gái kia kéo tới phía trước, đột nhiên…

Cô gái dừng bước.

Cầm Kiếm Nữ sửng sốt, nhịn đau nhìn về phía trước.

Trên con đường nhỏ phía trước xuất hiện một bóng người thẳng tắp.

Người đó mặc Âu phục thẳng thớm nhưng thắt lưng lại giắt một thanh trường kiếm đen nhánh, miệng ngậm điếu thuốc, đang bước nhanh về phía này.

Anh Lâm?

Cầm Kiếm Nữ ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK