Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Đến tòa án

“Ông nói gì? Xương Bá bị đưa đi rồi?”.

Ở tầng cao nhất của khách sạn Giang Hoa, Tư Đồ Kính đứng trước cửa sổ sát đất, la lên qua điện thoại.

“Phải”, Lạc Bắc Minh ở đầu kia nói bằng giọng khản đặc: “Cậu Tư Đồ, đây rõ ràng là đòn phản công của Chủ tịch Lâm! Chúng ta có tiếp tục hay không?”.

“Nói thừa, đương nhiên phải tiếp tục. Chẳng lẽ mất đi một ông trùm xã hội đen thì tôi phải nhận thua sao?”, Tư Đồ Kính quát lên, vẻ mặt âm trầm.

“Nhưng… cậu Tư Đồ, cậu biết người đưa Xương Bá đi là ai không?”.

“Ai?”.

“Thái Văn Nông!”.

“Cái gì?”.

Ly rượu trong tay Tư Đồ Kính run rẩy rơi xuống đất.

Xoảng!

Ly rượu bị rơi vỡ, chất lỏng màu đỏ tươi tràn ra.

Tư Đồ Kính trợn tròn mắt, cơ thể run rẩy nói: “Thái Văn Nông không có quyền đó, sao ông ta lại vươn tay đến tận đây?”.

“Nếu là can thiệp đến vấn đề đó thì Thái Văn Nông quả thật có quyền quản!”, Lạc Bắc Minh hạ giọng đáp.

Tư Đồ Kính tái mặt, hiểu ra Lạc Bắc Minh đang nhắc tới phương diện nào.

“Cậu Tư Đồ, tôi đề nghị phải nói Tiêu Nghị chuẩn bị sẵn sàng ngay lập tức, hoặc là hủy vụ kiện đó, để Tiêu Nghị thoát thân trước. Nếu không, tôi sợ mục tiêu tiếp theo của Tập đoàn Dương Hoa sẽ là Tiêu Nghị!”, Lạc Bắc Minh nói.

“Không được! Chuyện đã đến nước này rồi, không lẽ lại bảo tôi phải thu tay? Huống hồ, nhà máy đã bị niêm phong, ông nói ông ta phải thoát thân thế nào nữa?”, Tư Đồ Kính nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vậy vụ kiện…”.

“Tiếp tục! Bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải tiếp tục! Tôi không tin Chủ tịch Lâm kia có tài năng gì ghê gớm. Phương Thị Dân đã nhận được chứng cứ đanh thép mà tôi giao cho ông ta. Ông ta cũng đã nói với tôi, vụ kiện này ông ta có thể thắng một trăm phần trăm! Một vụ kiện chắc thắng, tôi còn sợ gì nữa? Xã hội bây giờ là xã hội dựa vào chứng cứ, chứng cứ vững như núi, Tập đoàn Dương Hoa bọn họ có thể chối cãi được sao?”.

“Nếu nói vụ kiện có thể thắng, vậy thì mọi chuyện không có gì để lo lắng, chỉ sợ…”.

“Ông sợ cái gì? Chắc chắn sẽ không có gì ngoài ý muốn!”, Tư Đồ Kính ngắt lời Lạc Bắc Minh, điên cuồng hét lên.

Lạc Bắc Minh do dự một lúc, chỉ đành gật đầu thở dài.

“Được thôi”.

Đến lúc này rồi, đúng là không thể thu tay.

Nhưng Lạc Bắc Minh không phải Tư Đồ Kính, ông ta tính toán sâu xa, sao có thể không nhìn ra đường lối.

Chủ tịch Lâm còn mời được pho tượng Phật là Thái Văn Nông, chỉ sợ từ đầu tới cuối không ai nhìn thấy rõ sức mạnh phía sau cậu ta…



Người của đoàn luật sư lập tức bảo lãnh cho Lâm Chính.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, trước khi có kết quả vụ án, việc đi lại của anh vẫn phải chịu hạn chế, không thể rời khỏi Giang Thành.

“Chủ tịch Lâm! Lạc Bắc Minh của Tam Chi Đường kiện công ty, nói thuốc mới của chúng ta đã ăn cắp bản quyền phương thuốc cổ tổ truyền của ông ta. Tòa án đã tiếp nhận, chiều sẽ mở phiên tòa, anh có muốn qua đó nghe xử không?”, Tiểu Lưu của đoàn luật sư nói.

“Lạc Bắc Minh mời ai đến tham gia vụ kiện?”.

“Một trong ba đoàn luật sư lớn nổi tiếng của Yên Kinh, Đoàn luật sư Phương Thị Dân!”, Tiểu Lưu hơi run rẩy nói.

Làm nghề này, không ai không biết đến ba đoàn luật sư lớn ở Yên Kinh.

Đó là ba ngọn núi lớn trong giới luật sư.

“Một trong ba đoàn luật sư lớn à? Tôi từng nghe qua, mặc dù Lạc Bắc Minh cũng rất có tên tuổi, nhưng danh tiếng ông ta chưa lớn tới mức có thể mời được Phương Thị Dân. Nhất định là người của Nam Phái đã ra mặt! Đi, đi nghe xử án”, Lâm Chính nói.

“Được”.

Tiểu Lưu kéo cửa xe, Lâm Chính lên xe, đến thẳng tòa án.

Ngồi trên xe, Lâm Chính cũng đã tìm hiểu dư luận hiện nay.

Tập đoàn Dương Hoa lại cuốn vào sóng gió thuốc giả và dư luận ăn cắp phương thuốc.

Bởi vì Nam Phái đã thuê người nên trên mạng hầu như toàn là tiếng chất vấn nghiêng về một phía. Hơn nữa còn có vài phần tử trí thức công cộng và người làm truyền thông bất lương dẫn dắt dư luận, những lời đánh giá về Tập đoàn Dương Hoa hiện nay cực kỳ tệ.

Từ các góc độ cho thấy, Dương Hoa đang tràn ngập nguy cơ…

Đến trước cửa tòa án, Lâm Chính xuống xe.

“Đến rồi đến rồi! Chủ tịch Lâm đến rồi!”.

Các phóng viên chực chờ trước cổng ùa tới như ong vỡ tổ, bao vây Lâm Chính hỏi liên tục.

“Chủ tịch Lâm, xin hỏi Tập đoàn Dương Hoa của các anh thật sự đã ăn cắp phương thuốc tổ truyền của thần y Lạc của Tam Chi Đường sao?”.

“Chủ tịch Lâm, lần trước là nhà họ Tô nói anh ăn cắp phương thuốc, bây giờ Tam Chi Đường kiện anh ăn cắp phương thuốc, xin hỏi hai chuyện này có liên quan gì không?”.

“Chủ tịch Lâm, anh có gì muốn nói với mọi người về chuyện này không?”.

“Chủ tịch Lâm…”.

Phóng viên hỏi tới tấp.
Chương 252: Tôi muốn xem vẻ mặt của các người

Lâm Chính không quan tâm, kéo thấp vành mũ xuống, đi tới phía trước.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, một nhóm người lại xuất hiện trước mặt anh.

Đó là Trương Thanh Hằng của Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ và đám người Tô Bắc, Tô Trân.

“Các người cũng đến rồi à?”, Lâm Chính nói.

“Sao? Chúng tôi không đến được à?”, Tô Bắc mỉm cười nói.

“Vụ kiện hôm nay liên quan trọng đại, ảnh hưởng rất rộng. Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ chúng tôi luôn dõi theo Tập đoàn Dương Hoa, đương nhiên chuyện hôm nay cũng không thể phớt lờ. Chúng tôi phải biết được kết quả xử án trong thời gian sớm nhất để đưa ra phản ứng kịp thời”, Trương Thanh Hằng mỉm cười nói.

“Phản ứng? Các anh định thu mua Dương Hoa sao? Chắc hẳn phía thị phần các anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhỉ?”, Lâm Chính nói.

“Không sai”, Trương Thanh Hằng cười đáp: “Có lẽ hôm nay Dương Hoa sẽ sụp đổ! Cậu Lâm, thật không dám giấu, tôi là do cậu Tư Đồ Kính gọi tới, cậu ấy nhờ tôi chuyển lời cho cậu”.

“Lời gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Cậu ấy nhờ tôi hỏi cậu, cậu… có hối hận không?”, Trương Thanh Hằng nheo mắt lại, nói.

Hối hận… Vì chuyện của Lạc Thiên mà Lâm Chính kết oán với Tư Đồ Kính.

Vì một người con gái mà liên lụy nhiều như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ hối hận.

Nhưng… Lâm Chính thì không.

Dù anh không phải vì Lạc Thiên!

Lâm Chính nhắm hai mắt lại.

Đám người Trương Thanh Hằng, Tô Bắc liên tục cười nhạt, ai nấy đều tràn ngập vẻ đắc ý trong mắt.

Các phóng viên điên cuồng chụp ảnh Lâm Chính.

Dù mũ dạ đã che mất nửa khuôn mặt anh, nhưng thông qua nửa gương mặt lộ ra ngoài, bọn họ vẫn có thể đoán được ắt hẳn lúc này Lâm Chính rất sốt ruột, tuyệt vọng, bàng hoàng…

“Đây là tội mà cậu phải chịu!”.

“Cậu vốn có thể hợp tác với nhà họ Tô chúng tôi, cậu vốn sẽ không phải rơi vào kết cục này, chỉ đáng tiếc, cậu quá ngông cuồng!”.

“Đáng đời cậu!”.

Tô Bắc, Tô Trân cười cợt, chửi mắng, ánh mắt giễu cợt vô cùng rõ rệt.

Dương Hoa sụp đổ, Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ chắc chắn sẽ nhanh chóng xâm chiếm chỗ trống mà Tập đoàn Dương Hoa để lại. Tập đoàn Thượng Vũ là một tập đoàn đa quốc gia, thị trường của bọn họ sẽ không chỉ ở nơi nhỏ như Giang Thành. Bọn họ sẽ khống chế thị trường ở đây, nhưng chắc chắn sẽ không quản lý quá nhiều. Rất có thể bọn họ sẽ nâng đỡ những người hiểu biết về kinh tế ở Giang Thành hơn để duy trì mọi thứ ở nơi này, mà nhà họ Tô là lựa chọn thích hợp nhất.

Nhà họ Tô… sẽ quật khởi sau sự sụp đổ của Tập đoàn Dương Hoa.

Thời huy hoàng của nhà họ Tô… đã đến!

Tô Bắc và Tô Trân vô cùng kích động.

Nhiều người đứng xung quanh cũng thở dài, hoặc là cười nhạt.

Tập đoàn Dương Hoa, chóng nở chóng tàn.

E rằng Chủ tịch Lâm bí ẩn cũng chỉ như sao băng giữa trời đêm, thoáng qua rồi vụt tắt.

Vài người có vẻ mặt thương tiếc, nhưng nhiều hơn là sự cười nhạo và khinh thường.

Giờ phút này, Chủ tịch Lâm trông có vẻ cực kỳ lẻ loi.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta vào trong thôi!”, Tiểu Lưu không nhìn thêm được nữa, vội nói.

“Không cần, tôi không vào trong nữa!”, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Không vào?”, Tiểu Lưu sửng sốt.

“Phải”.

Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: “Chúng ta đợi ở đây đi!”.

“Đợi cái gì? Kết quả xử án sao?”, Tiểu Lưu muốn khóc mà không có nước mắt.

Chẳng lẽ Chủ tịch Lâm cũng cảm thấy Khang Gia Hào và những người kia không có khả năng thắng kiện, không đành lòng vào nghe xử án?

“Phải”, Lâm Chính gật đầu.

“Chuyện đó…”, Tiểu Lưu không biết nên nói gì cho phải.

“Xem như cậu vẫn hiểu rõ khả năng của mình”, Tô Trân khinh thường cười nói.

“Cũng tốt, nếu vào trong đó, tôi sợ cậu nghe thấy kết quả thì không chịu nổi cú sốc. Lỡ như cậu bị bệnh tim gì đó, chúng tôi còn phải gọi xe cấp cứu cho cậu nữa!”, Tô Bắc cũng cười nói.

Dứt lời, người xung quanh lập tức cười hùa theo.

Bọn họ nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy giễu cợt.

Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu, bình thản nói: “Các người sai rồi, tôi không vào trong không phải vì tôi sẽ thua, mà ngược lại, vụ kiện này tôi thắng chắc rồi. Tôi đứng đây là muốn xem xem lát nữa các người sẽ có vẻ mặt như thế nào! Tôi muốn xem xem khi mọi chuyện đảo ngược, các người sẽ có tâm trạng thế nào!”.

Người xung quanh nghe vậy đều sửng sốt, sau đó bùng nổ tiếng cười càng mãnh liệt, càng dữ dội hơn.

Bọn họ giễu cợt.

Bọn họ ôm bụng cười.

Các phóng viên còn điên cuồng chụp ảnh.

“Điên rồi! Điên rồi! Chủ tịch Lâm điên thật rồi!”.

Có người lắc đầu thở dài.

Với bọn họ mà nói, những câu Lâm Chính vừa nói chắc chắn là những lời viển vông.

Lúc này.

Két…

Một chiếc xe Volkswagen dừng trước cửa tòa án, Tiêu Nghị mặc áo sơ mi trắng bước xuống xe.

Người ở đây lại bùng nổ tiếng xôn xao.

Ông ta… cũng đến rồi sao?
Chương 253: Tiêu Nghị bị bắt

Nhìn thấy Tiêu Nghị xuống xe, ánh mắt mọi người đều hướng về phía ông ta.

“Ông Tiêu đến rồi!”.

Phóng viên lại di chuyển ống kính lần nữa.

Người xung quanh vô cùng ngạc nhiên.

Tiêu Nghị sao lại chạy đến đây?

Lại thấy Tiêu Nghị dẫn theo hai người nữa đi vào.

“Chủ tịch Lâm, cậu đúng là làm tôi khó tìm!”, Tiêu Nghị đến trước mặt Lâm Chính, lạnh lùng nói.

“Ông Tiêu có chuyện gì sao?”, Lâm Chính không đổi sắc mặt.

“Chuyện? Đương nhiên có, hơn nữa còn không ít! Đi thôi! Lên xe, mau cùng tôi về tiếp nhận điều tra!”, Tiêu Nghị nói.

“Điều tra cái gì?”.

“Hừ, đương nhiên là chuyện nhà máy của cậu!”.

“Ông Tiêu, Chủ tịch Lâm của chúng tôi đã phối hợp với cảnh sát ghi lời khai rồi. Khi nào bên đó chưa mời hầu tòa, Chủ tịch Lâm của chúng tôi có thể từ chối lời chất vấn của bất cứ ai”, Tiểu Lưu tiến lên, nghiêm túc nói.

“Tôi không chất vấn! Không thẩm vấn! Mà là xác nhận! Tôi nghi ngờ nhà máy dược phẩm Dương Hoa là nhà máy bóc lột công nhân phi pháp, bây giờ tôi không chỉ niêm phong nhà máy, mà còn phải truy cứu trách nhiệm của cậu ta!”, Tiêu Nghị nghiêm túc quát lên.

“Cái gì?”, Tiểu Lưu ngạc nhiên.

“Chủ tịch Lâm, xin mời, chẳng lẽ còn đợi người của tôi mời cậu lên xe?”, Tiêu Nghị lạnh lùng quát.

“Đừng lên xe, Chủ tịch Lâm, bây giờ tôi sẽ liên hệ với văn phòng!”, Tiểu Lưu vội nói.

“Cho dù cậu có kéo Khang Gia Hào và Kỷ Văn từ trong đó ra đây cũng vô dụng!”, Tiêu Nghị nói.

“Ông…”, Tiểu Lưu tức giận, không trả lời được.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Tiêu Nghị, ông có chắc là ông muốn niêm phong nhà máy của tôi không?”.

“Thế nào? Chẳng lẽ tôi còn phải thương lượng với cậu hay sao?”, Tiêu Nghị nhướng mày.

“Cậu nghĩ cậu là ai? Chẳng lẽ ông Tiêu lại không động vào nhà máy của cậu được?”, Tô Bắc ở bên cạnh không khỏi phì cười.

“Ông nói đúng, ông ta quả thật không thể động vào nhà máy của tôi!”, Lâm Chính gật đầu.

Dứt lời, tất cả mọi người lại rộ lên cười.

Tiêu Nghị nổi giận, liên tục gật đầu, kéo cánh tay Lâm Chính đi: “Vậy thì tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc cậu có năng lực gì khiến tôi không thể động vào cậu!”.

Nói xong, ông ta kéo Lâm Chính lên xe.

“Ông Tiêu, ông làm gì vậy?”, Tiểu Lưu lập tức chạy tới ngăn cản.

“Tránh ra, nếu không, tôi sẽ kiện cậu ngăn cản người thi hành công vụ!”, người phía sau ngăn Tiểu Lưu lại.

Tiểu Lưu không làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn Tiêu Nghị dẫn Lâm Chính đi.

Nhưng đúng lúc đó…

Két!

Một chiếc xe Jeep quân dụng dừng ở bên đường.

Cửa xe mở ra, vài người mặc quân trang bước xuống.

“Ai là Tiêu Nghị?”, người đến lên tiếng hỏi.

“Các anh là?”, Tiêu Nghị nghi hoặc hỏi.

“Đưa đi!”.

Người đến không nói lời nào, lập tức phất tay.

Hai người đàn ông sau lưng ông ta lập tức tiến tới bắt lấy Tiêu Nghị.

“Các anh làm gì vậy?”.

Tiêu Nghị lớn tiếng quát, đẩy họ ra.

“Các người là ai?”, người đang giữ Tiểu Lưu ở phía sau cũng chạy tới, quát lớn.

Người đến không nói gì, chỉ lấy giấy chứng nhận của mình ra đưa cho Tiêu Nghị xem.

Tiêu Nghị biến sắc, cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng.

“Đi thôi, chẳng lẽ còn đợi tôi dùng vũ lực sao?”, người đến lạnh lùng nói.

Tiêu Nghị há hốc miệng, còn định nói gì đó.

“Có chuyện gì lên xe rồi nói”.

Người đó kéo cánh tay Tiêu Nghị đưa lên xe Jeep.

Đúng là nhanh như gió cuốn, mạnh như sấm giật.

Để lại đám đông đầy vẻ ngơ ngác.

“Anh… anh gì ơi, rốt cuộc tôi phạm tội gì? Vì sao tổ trưởng lại điều tra tôi?”.

Ngồi lên xe Jeep, Tiêu Nghị không kìm được nữa, hỏi.

“Phạm tội gì? Đến lúc này rồi ông còn không biết mình phạm tội gì sao?”.

Người ngồi ở ghế lái liên tục cười nhạt, nghiêng đầu nói: “Ông có biết nhà máy mà ông điều tra niêm phong là nhà máy của ai không?”.

“Không phải nhà máy của Tập đoàn Dương Hoa sao?”, Tiêu Nghị buồn bực hỏi.

“Đó là trước kia, bây giờ nó trực thuộc nhà máy dược phẩm Quân khu 3!”.

“Cái gì?”, Tiêu Nghị kinh ngạc.

“Nhà máy dược phẩm này sẽ vận chuyển dược phẩm tiên tiến nhất cho bộ đội, để bảo đảm sức chiến đấu và sức sống của sĩ binh! Kết quả ông lại niêm phong nó, không bắt ông thì bắt ai? Ông tên Tiêu Nghị đúng không? Mặc dù không biết ông bị ai lợi dụng, nhưng lần này ông xong rồi!”.

Người đó nhàn nhạt lên tiếng, sau đó đạp ga, nghênh ngang rời đi.

Lúc xe khởi động, các phóng viên đã kịp thời chụp được khuôn mặt xám xịt của Tiêu Nghị qua ô cửa xe…

Tình thế đảo ngược làm mọi người hoang mang.

Kể cả Tô Bắc, Tô Trân và Trương Thanh Hằng kiêu căng ngạo mạn kia.

Ba người kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tiêu Nghị cứ vậy bị bắt đi mất rồi?

“Chuyện này là sao?”.

“Sao ông Tiêu đột nhiên lại bị bắt?”.

“Các đồng chí đó là ai?”.

Người xung quanh xôn xao bàn tán, phóng viên cũng bắt đầu viết lấy viết để.

Nhưng chẳng mấy chốc, các phóng viên đều nhận được điện thoại, chuyện này không được phát tán, không được công bố.

Bọn họ đều thay đổi sắc mặt, cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.
Chương 254: Ông sẽ không vào cánh cửa này

Trương Thanh Hằng không tin nổi nhìn Lâm Chính.

“Chuyện… Chuyện này là cậu làm sao?”, Tô Bắc run rẩy hỏi.

“Sao có thể?”, Tô Trân vội vàng hét lên: “Chuyện này không có liên quan gì đến Lâm Chính, ông Tiêu cũng chỉ đi một lát rồi về, anh đừng làm quá!”.

“Nói… Nói cũng đúng!”, Tô Bắc thở hổn hển, sắc mặt khôi phục lại được một chút.

Nhưng một giây sau, Lâm Chính lại lên tiếng.

“Đúng là tôi làm đấy!”.

Dứt lời, Tô Bắc và Trương Thanh Hằng đều kinh hãi, tim sắp nhảy ra ngoài.

“Tôi… Tôi không tin! Tôi không tin!”.

Tô Bắc run rẩy hét lên.

Tô Trân hét lên liên tục với giọng chói tai: “Nói dối, quỷ mới tin cậu, cậu đang nói dối!”.

Lâm Chính lắc đầu, lười giải thích.

“Mau nhìn kìa, đó là ai?”.

Lúc này, tiếng hô hào vang lên.

Ánh mắt tất cả mọi người đều bị thu hút sang.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía đó, một nhóm người mặc áo vest xách cặp tài liệu đi tới.

Những người này chỉnh tề đi theo nhịp điệu, ai cũng có vẻ mặt nghiêm túc, đeo kính có tròng màu vàng, trông oai hùng hiên ngang, khí thế mạnh mẽ.

Nhìn thấy những người đó, Trương Thanh Hằng lập tức mừng rỡ.

Phóng viên chụp ảnh liên tục.

Nhiều người dân tò mò, cho đến khi có người hét lên.

“Đó là Đoàn luật sư Phương Thị Dân ở Yên Kinh đến đây!”.

Tiếng nói đó giống như tiếng sấm bùng nổ.

Cả hiện trường lập tức sôi sục.

“Cái gì? Đoàn luật sư Phương Thị Dân đến rồi à?”.

“Trời ạ, chẳng lẽ lần này đối đầu với Tập đoàn Dương Hoa là Đoàn luật sư Phương Thị Dân?”.

“Đó là một trong ba đoàn luật sư lớn ở Yên Kinh, đoàn đội luật sư giỏi nhất trong nước đấy!”.

“Tỉ lệ thắng kiện của bọn họ cao tới 95%!”.

Tiếng hò hét nối tiếp nhau vang lên, mọi người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn những người đó.

“Nhìn thấy chưa? Họ Lâm kia! Các người thua rồi! Các người thua rồi!”, Tô Trân chỉ vào mũi Lâm Chính, hét lên.

“Cậu có Khang Gia Hào đúng là không tồi, nhưng so sánh với đoàn luật sư ở Yên Kinh tới đây, Khang Gia Hào quả thật quá non tay”, Tô Bắc bình tĩnh lại, cười nhạt.

Trương Thanh Hằng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Lâm Chính. Anh ta muốn xem xem lúc này Chủ tịch Lâm sẽ có vẻ mặt thế nào.

Chỉ là… Lâm Chính có vẻ rất bình tĩnh.

“Sao? Cậu cảm thấy Khang Gia Hào có thể thắng à?”, Trương Thanh Hằng không kìm được hỏi.

“Tôi tin vụ kiện này sẽ không tiến hành nữa, Lạc Bắc Minh sẽ rút đơn kiện”, Lâm Chính nói.

Anh vừa nói xong, mọi người lại ồ lên.

Phương Thị Dân đang định đi vào tòa án lập tức dừng bước, nhìn về phía Lâm Chính.

“Đây là Chủ tịch Lâm? Cậu dựa vào đâu mà khẳng định như vậy? Chẳng lẽ Lạc Bắc Minh bị các người mua chuộc rồi?”, Phương Thị Dân hỏi.

“Mấy hôm nay tôi không tiếp xúc gì với Lạc Bắc Minh, cũng không liên lạc với ông ta. Tôi thậm chí còn không biết rốt cuộc ông ta có bằng chứng gì có thể chứng minh phương thuốc của tôi là ăn cắp từ Tam Chi Đường bọn họ”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy thì vì sao cậu lại nói như vậy?”, Phương Thị Dân hơi tức giận hỏi.

“Lý do rất đơn giản, bởi vì ông sẽ không vào cánh cửa này!”, Lâm Chính nói.

Anh vừa nói xong, những người nghiêm túc trong đoàn luật sư đều không nhịn được, cười thành tiếng.

“Ăn bậy nói càn à?”.

Không vào cánh cửa này?

Ai cũng biết Phương Thị Dân nghiêm khắc như thế nào, vả lại lời hứa ông ta đáng giá ngàn vàng.

Lần này ông ta đã đồng ý sẽ giúp Lạc Bắc Minh thắng kiện, sao có thể lâm trận chạy trốn? Như thế sẽ gây ra cú sốc rất nghiêm trọng cho danh dự của ông ta.

Ông ta vô cùng chú trọng đến danh dự của mình!

“Hừ, nếu cậu đã nói vậy thì được thôi, bây giờ tôi đi vào cho cậu xem!”, Phương Thị Dân bị kích động, giận quá mà cười.

Người xung quanh đều cười nhạo không ngớt.

Lâm Chính không nói gì.

Phương Thị Dân xách cặp tài liệu đi thẳng đến cửa.

Khi Phương Thị Dân sắp bước vào cửa…

Nơi túi quần Phương Thị Dân đột nhiên rung lên.

Điện thoại sao?

Mọi người đều kinh ngạc.

“Luật sư Phương!”, người ở phía sau cẩn thận nhắc nhở.

Sắc mặt của Phương Thị Dân cũng mất tự nhiên, nhưng ông ta hung hăng liếc nhìn Lâm Chính, buồn bực nói: “Không nghe, bây giờ tôi không nghe điện thoại của ai cả! Xong vụ kiện rồi hãy nói!”.

Nói xong, ông ta bước vào trong.

Mấy người phía Trương Thanh Hằng đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi Phương Thị Dân cất bước, một tiếng quát giận dữ chợt vang lên từ phía sau.

“Thị Dân! Con đứng lại cho bố!”.

Vừa nghe vậy, Phương Thị Dân rùng mình, quay đầu lại thì thấy một ông lão đang bước xuống khỏi xe, tức giận bước nhanh về phía ông ta.

Phương Thị Dân kinh hoảng, hô lên thất thanh: “Bố!”.

“Cái gì?”.

Người đứng trước cửa đều tròn mắt ngạc nhiên…
Chương 255: Từ bỏ vụ kiện

Phương Thị Dân rùng mình, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ nể sợ, vội vàng cúi thấp đầu.

Bộ dạng giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì.

Người đến là một ông lão mặc áo sơ mi trắng.

Vẻ mặt ông ta nghiêm túc, trong mắt chứa đựng sự tức giận, nhìn chằm chằm Phương Thị Dân, bước nhanh tới.

Đợi đến khi đứng trước mặt Phương Thị Dân, ông ta mới quát: “Ngẩng đầu lên”.

Phương Thị Dân chậm rãi ngẩng đầu lên, còn đâu phong thái luật sư lớn nổi danh trong nước nữa?

Bốp!

Một cái tát rơi xuống mặt Phương Thị Dân.

Phương Thị Dân bị đánh liên tục lùi về sau, ôm mặt, bên phải mặt hiện lên dấu tay đỏ choét.

“A?”.

Người xung quanh lập tức trợn tròn mắt.

Phóng viên cũng sững sờ, cầm máy ảnh và micro ngơ ngác nhìn cảnh tượng khiến người xem kinh hãi đó.

Lâm Chính yên lặng quan sát.

Anh đã đoán được sẽ có cảnh này.

Bởi vì ông lão đó chính là Phương Hồng!

Bố của Phương Thị Dân.

Ban đầu gặp Phương Hồng, anh đã cảm thấy quen quen. Sau đó ra khỏi viện điều dưỡng, anh mới kinh ngạc nhận ra hình như Phương Hồng đến từ Yên Kinh. Nghĩ kỹ lại, Phương Thị Dân đến đây cũng không phải trùng hợp, anh lập tức hiểu ra.

Phương Thị Dân rất kính nể bố mình, Phương Hồng thì cực kỳ nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái. Nếu để Phương Hồng ra mặt, Phương Thị Dân nhất định sẽ thu tay.

Vì vậy, Lâm Chính đã thông báo việc Phương Thị Dân muốn lên tòa giúp Lạc Bắc Minh kiện Dương Hoa đến tai Phương Hồng ngay lập tức.

Sau khi Phương Hồng biết được đã nổi giận đùng đùng, tức tốc chạy từ viện điều dưỡng đến đây.

“Bố, không… không phải bố đi gặp bác Trịnh sao? Sao lại ở đây?”, Phương Thị Dân không dám tức giận, chỉ cúi đầu hỏi.

“Bố mà không đến đây, con suýt chút nữa gây nên lỗi lớn rồi! Nghe đây, con mau cút về cho bố, vụ án này con không được nhúng tay vào!”, Phương Hồng tức đến mức đỏ bừng mặt, liên tục trách mắng.

Nghe được lời này, sắc mặt Phương Thị Dân trắng bệch. Ông ta nhìn về phía Lâm Chính, sau đó nghiến răng nói: “Bố, con là một luật sư, khi con đã tiếp nhận vụ án của thân chủ, con phải làm hết trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Con không thể rời đi, trừ khi hoàn thành vụ kiện này!”.

“Con… Con dám không nghe lời bố?”, Phương Hồng run rẩy cả người.

“Bố, từ nhỏ tới lớn con luôn nghe theo lời bố, nhưng lần này con không thể. Nếu con rút lui, danh dự của Phương Thị Dân con sẽ bị hủy! Con còn xứng đáng làm luật sư hay không? Con biết chắc chắn là tên Chủ tịch Lâm này giở trò, mời được bố ra mặt ngăn cản con, nhưng con phải bày tỏ thái độ ở đây! Phương Thị Dân con sẽ không rời đi!”, Phương Thị Dân cúi thấp đầu, kiên định nói.

Từ nhỏ đến lớn, ông ta chưa bao giờ làm trái ý Phương Hồng, nhưng hôm nay không được!

Hôm nay trước mặt bao nhiêu người, nếu ông ta rút lui thì ông ta còn có vị trí trong giới luật sư hay không?

“Con… Con… Con…”.

Cả người Phương Hồng run rẩy, mở to mắt, tròng mắt giống như sắp lồi ra khỏi hốc mắt, biểu cảm vô cùng kích động.

“Con định không nghe lời bố thật sao? Được! Được! Được! Nếu đã như vậy, bố không còn đứa con nào như con nữa!”.

“Bố!”.

Phương Thị Dân rơi nước mắt, vô cùng bối rối.

Phương Hồng đột nhiên di chuyển, đập đầu vào cửa sắt ở bên cạnh.

Phương Thị Dân kinh hoảng, vội vàng giữ Phương Hồng lại.

“Bố, bố làm gì vậy?”, ông ta khẩn thiết kêu lên.

“Thay vì trơ mắt nhìn con làm chuyện ngu ngốc, chi bằng để bố chết đi cho xong! Con tưởng bảo vệ thanh danh của con là bình yên vô sự rồi sao? Con làm mất thể diện của nhà họ Phương chúng ta, con sẽ khiến nhà họ Phương chúng ta trở thành kẻ có tội!”, Phương Hồng kích động, giàn giụa nước mắt.

Phương Thị Dân sửng sốt.

Ông ta không hề nghĩ tới sự việc lại nghiêm trọng như vậy.

Cũng chưa bao giờ thấy bố mình đau khổ như vậy, tự trách như vậy.

Phải.

Ông ấy không trách Phương Thị Dân, mà là trách bản thân mình, giống như cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của mình.

Rốt cuộc bố mình bị làm sao vậy? Vì sao ông ấy thà chết cũng phải ngăn cản mình?

Phương Thị Dân không hiểu nổi, nhưng ông ta biết chỉ riêng một Chủ tịch Lâm thì chưa đến mức để bố mình làm như vậy.

Trong chuyện này… chắc chắn có ẩn tình gì đó!

Phương Thị Dân âm thầm siết chặt nắm đấm, nhìn gương mặt bố mình bỗng chốc như già đi mười tuổi, ông ta cắn răng, rơi nước mắt, đau khổ nói: “Bố, thôi được, con… con nghe lời bố từ bỏ vụ kiện này!”.

“Cái gì?”.

Hiện trường lập tức vỡ òa.

Trong đầu vô số người lập tức trống rỗng.

Tiếng hét hò, tiếng kinh ngạc không dứt bên tai.

Phóng viên điên cuồng chụp ảnh, đặt câu hỏi.

Đây là tin tức mang tính bùng nổ!

Đường đường là Phương Thị Dân, một trong ba luật sư lớn ở Yên Kinh, vậy mà lại từ bỏ vụ kiện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK