Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3471: Phong Huyết Thú Hóa Đan

Lúc này Lâm Chính muốn lấy mạng Duy Ngã Mệnh là chuyện hết sức đơn giản.

Nhưng lần này anh tham gia cuộc thi là muốn tìm thế tộc mạnh để kết liên minh, mượn sức để đối phó với Thiên Thần Điện, thế nên Lâm Chính không muốn gây thù oán với người khác.

Nhưng hình như Duy Ngã Mệnh không muốn bỏ cuộc.

Hắn dùng tay không lau máu độc trên khóe miệng, dù máu độc đã ăn sâu vào da thịt hắn, hắn cũng chẳng để tâm.

“Đầu hàng ư? Tuyệt đối không có chuyện đó! Nếu anh là người vực Diệt Vong có lẽ tôi sẽ đầu hàng. Nhưng anh là người ngoại vực, sao tôi có thể đầu hàng được? Vậy chẳng phải tôi sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử của vực Diệt Vong đầu hàng người ngoại vực sao? Tôi sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, thế nên hôm nay một là anh giết tôi, hai là tôi giết anh”.

Dứt lời, Duy Ngã Mệnh lấy một bình sứ nhỏ trong túi ra, mở nắp bình ra rồi đổ vào miệng.

“Cái gì?”

“Đó là…”

Người dưới võ đài kinh ngạc thốt lên.

Thấy thế trọng tài lập tức hét lên: “Tuyển thu Duy Ngã Mênh! Lập tức dừng hành vi của cậu lại, vòng đấu thứ hai không được phép uống thuốc trong khi thi đấu! Mau dừng lại!”

Thế nhưng giọng trọng tài hoàn toàn không lọt vào tai Duy Ngã Mệnh.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, hung tợn nhìn Lâm Chính.

Lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ.

Đó là phanh thây người này ra.

Cuộc thi gì đó?

Hắn đã không còn để tâm nữa, bây giờ hắn chỉ chiến đấu vì tôn nghiêm của mình, chiến đấu vì danh dự của mình.

Chỉ có giết người này, mọi thứ mới có thể được bảo toàn.

Nếu không hắn sẽ là người vực Diệt Vong đầu tiên thất bại trọng tay người ngoại vực.

Như thế cả đời này của hắn sẽ bị cười nhạo.

Hắn không thể để chuyện này xảy ra.

“Cấp tốc mở bức thành ngăn trận đấu lại, đánh hạ tuyển thủ phạm vi”.

“Vâng!”

Một đám người tổ chức cuộc thi lao đến chỗ võ đài này.

Sau khi uống viên đan dược, Duy Ngã Mệnh đã có sự thay đổi.

Da thịt cả người hắn trở nên già nua như tảng đá, tóc lần lượt rụng xuống, cơ thể cũng yếu dần.

Nhưng khí tức tàn bạo trên người hắn lại tăng lên, khí kình tăng lên gấp cả trăm lần.

Cả quá trình trước sau chỉ vài giây, Duy Ngã Mệnh đã thay đổi toàn bộ.

“Đây là thuốc gì thế? Lại có tác dụng như vậy”, Lâm Chính biến sắc.

“Thần y Lâm, mau rời khỏi võ đài, Duy Ngã Mệnh đã uống Phong Huyết Thú Hóa Đan, bây giờ hắn đã trở thành quái vật có thực lực cực kỳ khủng khiếp, mau rời khỏi võ đài, nếu không tính mạng sẽ gặp nguy hiểm”.

Ái Nhiễm vội chạy vào hô lên với Lâm Chính trên võ đài.

“Phong Huyết Thú Hóa Đan?”

Lâm Chính khá ngạc nhiên.

Trong vực Diệt Vong lại có vật thần kỳ như vậy sao?

“Giết… Giết… Giết!”

Duy Ngã Mệnh phát ra tiếng gầm gư mơ hồ không rõ, cả người như đã mất đi ý thức, lao thẳng về phía Lâm Chính.

Làn da trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu, tay chân dữ tợn.

Lúc này Duy Ngã Mệnh trông không giống thú dữ mà giống một cái xác không hồn.

Hắn phát ra tiếng gầm gừ cuồng loạn, bất chấp mọi thứ lao đến Lâm Chính.

Ngay khi đến gần, cả người Duy Ngã Mệnh phun ra khí thể màu trắng xám.

“Tử khí?”

Lâm Chính biến sắc, vội lùi về sau.

Nhưng tốc độ của Duy Ngã Mệnh quá nhanh, hắn lao đến chỗ Lâm Chính chỉ trong tích tắc, sau đó há miệng cắn vào cổ Lâm Chính.

Cho dù là tử khí hay răng của hắn đều có độc cực mạnh, hễ bị nhiễm một chút độc thì dù là Lâm Chính cũng không thể giải độc trong thời gian ngắn, chỉ không cẩn thận một chút sẽ mất mạng.

Đồng tử Lâm Chính co lại, lập tức giơ tay tách cằm của Duy Ngã Mệnh ra.

Nhưng lòng bàn tay hung hãn đã trở nên thon dài và sắc bén của Duy Ngã Mệnh đâm thẳng vào phổi của Lâm Chính.

Lâm Chính vội tránh đòn.

Nhưng lúc này sức lực của Duy Ngã Mệnh rất mạnh, đè chặt lấy anh, anh không thể nào tránh ra được.

Thoáng chốc.

Phụt!

Một âm thanh vang lên.

Người bên dưới như nghẹt thở vội nhìn sang.

Chỉ thấy một bàn tay của Duy Ngã Mệnh đã đâm vào ngực Lân Chính.
Chương 3472: Anh nghĩ chỉ mình anh có?

Người bên dưới võ đài nhìn cảnh tượng hãi hùng này, tất cả đều kinh ngạc.

“Thần y Lâm!”.

Ái Nhiễm la lên.

“Cậu Lâm!”.

“Cậu Lâm!”.

Người của các thế tộc Thanh Huyền Tông, sơn trang Vân Tiếu đều chạy tới võ đài.

Sự tăng cường của Phong Huyết Thú Hóa Đan quả thật khiến người ta sợ hãi.

Hành động của Duy Ngã Mệnh có thể nói là điên rồ.

Lâm Chính bị thương nặng hít thở khó khăn, miệng rỉ máu, có vẻ vô cùng đau đớn.

Sau khi đâm bàn tay vào phổi Lâm Chính, Duy Ngã Mệnh đã hóa thú vẫn không định dừng lại mà tiếp tục dùng sức, định xé rách lồng ngực của Lâm Chính.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Chính đột nhiên vung tay, chém tới cổ họng của Duy Ngã Mệnh.

Rầm!

Cổ Duy Ngã Mệnh bị tấn công.

Mặc dù lúc này độ mạnh xác thịt của hắn có thể hơn cả cơ thể võ thần, nhưng đòn tấn công của Lâm Chính đánh trúng huyệt vị của hắn. Huyệt vị bị đánh trúng, sức mạnh của Duy Ngã Mệnh lập tức giảm đi.

Lâm Chính thừa thế đẩy hắn ra.

Duy Ngã Mệnh bay ra xa, đập mạnh xuống đất, sau đó nhanh chóng bò dậy.

Lâm Chính cũng đứng thẳng dậy, ngực đỏ một mảng, máu chảy ra ồ ạt, dường như không cầm được máu.

Sắc mặt Lâm Chính trắng nhợt, vội vàng điểm vài cái vào huyệt đạo trên ngực, nhờ vậy mới không tiếp tục chảy máu.

“Ha ha, trúng rồi! Trúng rồi!”.

Duy Ngã Mệnh lộ ra nụ cười dữ tợn, hét lên với giọng cực kỳ phấn khích.

Đúng lúc này, màn chắn của võ đài đã bắt đầu hạ xuống.

Nhân viên của bên tổ chức cuộc thi đang định mở màn chắn ra.

“Thần y Lâm, kiên trì thêm lúc nữa, đợi màn chắn mở ra thì không sao nữa rồi!”.

Ái Nhiễm ở bên dưới hét lên, sau đó đi cùng người của Thanh Huyền Tông và sơn trang Vân Tiếu chạy tới giúp đỡ.

Việc đóng mở màn chắn là do cơ quan điều khiển, trong tình huống bình thường, chỉ cần kéo cần điều khiển là có thể đóng màn chắn.

Tuy nhiên, lúc nãy Lâm Chính và Duy Ngã Mệnh chiến đấu liên tục khiến võ đài lay chuyển, cơ quan cũng bị ảnh hưởng, dẫn đến lực cản khi kéo cần gạt rất lớn.

Ban tổ chức cuộc thi dự định cưỡng chế mở nó ra, do đó có nhiều người dùng sức kéo cần gạt.

May là cần gạt đang di chuyển từng chút, mấy giây nữa là có thể đóng màn chắn.

“Nhanh, mau đi giúp đỡ!”, tông chủ Thanh Huyền Tông sốt ruột nói.

Mọi người sử dụng khí kình cùng nhau kéo gần gạt.

Người của sơn trang Vân Tiêu không dám nghỉ ngơi phút giây nào.

Không những vậy, người của Tề Phượng Sơn cũng đến.

Khi mọi người đang hợp sức kéo cần gạt đóng màn chắn thì một giọng quát lớn vang lên.

“Các người đang làm gì vậy? Vì sao lại quẫy nhiễu trật tự của cuộc thi? Người đâu! Đuổi bọn họ đi, bảo vệ trật tự nơi thi đấu!”.

Giọng nói đó vang lên, nhiều người xông vào nơi thi đấu, tấn công người của sơn trang Vân Tiếu, Thanh Huyền Tông và Tề Phượng Sơn.

Tông chủ Thanh Huyền Tông và những người khác không kịp đề phòng bị đánh văng ra xa, nôn ra máu.

“Trùng Long Cốc! Các người làm gì vậy?”.

Trang chủ Vân Tiêu thấy đám người đó đột nhiên tấn công thì lập tức biến sắc, quát lên.

“Làm gì? Chúng tôi duy trì trật tự của cuộc thi, các người không phải người tham gia thi đấu mà lại tự tiện vào nơi thi đấu, đáng đánh! Đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”, cốc chủ Trùng Long Cốc phẫn nộ quát lên, sau đó vung tay.

Bọn họ đồng loạt xông lên.

Hiện trường tranh đấu làm ảnh hưởng rất lớn đến thời gian mở màn chắn.

Các đòn tấn công thậm chí còn lan đến phía người tổ chức cuộc thi.

Bọn họ sa sầm mặt, dừng kéo cần gạt, bắt đầu trấn áp hiện trường.

Hành động này đã tranh thủ thời gian cho Duy Ngã Mệnh.

“Trùng Long Cốc chơi chiêu này hay thật!”.

Bên phía nhà họ Dục, Giản Đào liên tục vỗ tay, cười lớn.

“Gia chủ Dục! Ông hãy mau chóng dẫn theo người nhà họ Dục đi duy trì trật tự hiện trường đi!”.

Giản Đào cười nói với Dục Chấn Thiên.

Dục Chấn Thiên lộ vẻ mặt khó coi, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Có người của Trùng Long Cốc là đủ rồi, nhà họ Dục chúng tôi thế đơn lực bạc, thực lực yếu ớt, lên đó cũng không giúp được gì”.

“Ha, hèn nhát!”.

Giản Đào liếc nhìn Dục Chấn Thiên, không nói gì nữa.

Ý đồ của Trùng Long Cốc ai cũng hiểu rõ. Bọn họ không hi vọng Lâm Chính có thể thắng, tốt nhất là có thể mượn tay Duy Ngã Mệnh giết Lâm Chính, vậy thì bọn họ sẽ bớt đi một mối họa.

Giúp đỡ Duy Ngã Mệnh cũng xem như kéo gần quan hệ giữa Trùng Long Cốc với Duy Ngã Mệnh. Nếu Duy Ngã Mệnh thắng, có được Trùng Long Thích, Trùng Long Cốc cũng có cơ hội chuộc nó về.

Vì vậy, Trùng Long Cốc đã hành động.

Trên danh nghĩa bọn họ nói là duy trì trật tự hiện trường, nhưng quan trọng nhất vẫn là can thiệp vào việc đóng màn chắn của ban tổ chức cuộc thi, không cho họ quấy nhiễu Duy Ngã Mệnh.

“Xem ra tạm thời không có ai quấy rầy tôi nữa. Chuột nhắt ngoại vực, bây giờ thời gian vui vẻ của chúng ta bắt đầu được rồi!”.

Duy Ngã Mệnh cười phá lên, đôi mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó từ từ bước tới.

Sát ý cuồn cuộn dâng trào.

Theo hắn nghĩ, lần này giết chết Lâm Chính, nắm chắc phần thắng trong tay, sẽ không còn bất cứ chuyện gì ngoài dự liệu.

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên đưa tay lấy một lọ sứ nhỏ ra, vẻ mặt dần lạnh đi, trầm giọng nói: “Lẽ nào anh nghĩ… chỉ mình anh có đan tăng lực?”.

“Cái gì?”, Duy Ngã Mệnh sững sờ.
Chương 3473: Chấn động

Duy Ngã Mệnh cảm giác có gì đó không ổn, muốn ngăn cản nhưng không còn kịp nữa

Lâm Chính mở lọ sứ đó ra, đổ thuốc ở trong lọ ra nhét vào miệng.

Khoảnh khắc thuốc xuống bụng, tất cả sát khí quanh người Lâm Chính đều tan biến.

Không những vậy, độc tố và sát khí chết chóc mà anh trúng ở ngực cũng không còn tung tích. Đáng sợ hơn là vết thương ở ngực của anh cũng bắt đầu lành lại với tốc độ nhanh chóng.

Duy Ngã Mệnh hít sâu, đại não chấn động.

Mặc dù Phong Huyết Thú Hóa Đan khiến hắn biến thành quái vật nửa người nửa thú, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng, nhưng hắn vẫn còn chút ý chí.

Hắn nhìn ra được viên đan dược kia không hề đơn giản.

Không thể cho Lâm Chính cơ hội!

Duy Ngã Mệnh phẫn nộ gào lên, lao nhanh về phía Lâm Chính.

“Tao sẽ xé vụn mày ra!”.

Duy Ngã Mệnh gào lên, móng vuốt đáng sợ chém về phía Lâm Chính.

Sức mạnh phá vạn cân, dù là kim cương cứng nhất cũng sẽ bị đánh tan thành mảnh vụn.

Lâm Chính không kịp tránh né.

Ầm!

Móng vuốt đánh mạnh lên người Lâm Chính, tạo thành năm vết móng vuốt bằng máu đáng sợ, sâu thấy cả xương trên ngực anh. Anh lại bay ngược ra xa lần nữa, tông vào màn chắn, sau đó ngã lăn xuống đất.

“Chết đi cho tao! Chết đi cho tao!”.

Duy Ngã Mệnh gào thét, thế tấn công ép sát, không cho Lâm Chính cơ hội thở lấy hơi.

Một chuỗi tấn công khác lại tung ra.

Lâm Chính dường như không có sức lực phản kháng, cả người không ngừng run rẩy, không hề phòng thủ trước đòn tấn công như mưa bão của Duy Ngã Mệnh.

Mỗi đòn đánh xuống, trên người Lâm Chính sẽ nổ ra một làn sương máu, để lại vài vết cào đáng sợ.

Người bên dưới võ đài đều sững người.

“Đây là uy lực của Phong Huyết Hóa Thú Đan sao?”.

“Vừa rồi người ngoại vực kia còn tràn đầy phong độ, giờ lại bị đánh thế này…”.

“Duy Ngã Mệnh vẫn là Duy Ngã Mệnh, đúng là lợi hại!”.

“Nếu đổi lại là tôi lên võ đài, e rằng đã bị đánh nát vụn từ lâu”.

Mọi người xôn xao bàn tán, cũng có người reo hò.

Theo bọn họ thấy, dù Duy Ngã Mệnh đã phạm quy, không thể tiếp tục tham gia cuộc thi nữa, nhưng hắn đã bảo vệ được tôn nghiêm của người vực Diệt Vong.

Người ngoại vực không thể đánh bại vực Diệt Vong.

Đây là giới hạn của người ở vực Diệt Vong, cũng là tôn nghiêm của bọn họ.

Xung quanh võ đài vì Trùng Long Cốc nên vẫn hỗn loạn.

Trên võ đài, Duy Ngã Mệnh vẫn đang tấn công Lâm Chính như phát điên.

Cho dù hắn có tấn công thế nào cũng không thể làm rách da thịt của Lâm Chính. Cho dù lúc này Lâm Chính đầy thương tích, nhưng đó chỉ có thể tính là vết thương ngoài da, rất dễ dàng hồi phục.

Cuộc tấn công kéo dài ba mươi giây, Duy Ngã Mệnh dừng lại.

Lâm Chính đã hóa thành người máu, đập mạnh người xuống đất.

Duy Ngã Mệnh thở hổn hển, nhìn Lâm Chính mình đầy thương tích, hai mắt đỏ như máu tràn ngập vẻ nghiêm túc.

Cứ tiếp tục như vậy thì không xong.

Không giết được người này, sau này sẽ thành mối họa.

Hơn nữa, đám người Trùng Long Cốc cũng không chống đỡ được bao lâu, cứ như vậy mình sẽ chỉ có kết cục thân bại danh liệt.

Đôi mắt máu của Duy Ngã Mệnh ngập tràn sự điên cuồng, đưa tay định khoét tim mình, muốn dùng căn nguyên sức mạnh hiến tế tuổi thọ thành sức mạnh, ra đòn cuối cùng.

Hắn đã không còn đường nào để lui.

Lần này, dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt Lâm Chính!

Duy Ngã Mệnh thở dốc, hai mắt dữ tợn, thầm nghĩ trong lòng.

Đúng lúc này, Lâm Chính đang nằm dưới đất đột nhiên run nhẹ, sau đó chậm rãi bò dậy.

Duy Ngã Mệnh sửng sốt, đôi mắt đỏ máu nhìn ngây ngốc.

Màu tóc của Lâm Chính đã biến thành màu đỏ máu, da dẻ toàn thân cũng xuất hiện những vệt đỏ giống như giun, cực kỳ ghê rợn.

Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hơn cả mắt của Duy Ngã Mệnh đập vào mắt mọi người.

Khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên.

Soạt!

Huyết khí khủng khiếp tàn bạo tỏa ra từ trên người anh, lan ra tận màn chắn ở xung quanh.

Khoảnh khắc đó, màn chắn ở xung quanh đồng loạt nứt ra, giống như thủy tinh tan vỡ, lung lay sắp đổ, có xu hướng nổ tung.

“Cái gì?”.

Mọi người chấn động.

Duy Ngã Mệnh ngã quỳ xuống đất, nhìn bóng người giống như sát thần ấy, ánh mắt sững sờ…
Chương 3474: Tuyệt vọng

Duy Ngã Mệnh biết mình tiêu đời thật rồi.

Nguyên nhân không phải gì khác, chỉ riêng khí thế nghịch thiên lao nhanh tới của Lâm Chính người thường đã không thể chống đỡ nổi.

Thậm chí khi huyết khí ập đến kia, trong lòng hắn chỉ còn lại nỗi sợ!

Về khí thế, hắn đã thua triệt để.

Người bên dưới võ đài chấn động nhìn Lâm Chính trên võ đài, ai cũng ngây ra như phỗng.

“Đây là kỹ pháp gì vậy?”.

Cốc chủ Trùng Long Cốc biến sắc, cảm giác không ổn.

Tông chủ Thanh Huyền Tông, Ái Nhiễm, trang chủ Vân Tiếu và những người khác đưa mắt nhìn nhau.

“Đó là?”.

Nguyên Huyền Tâm mở to mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Không ai biết Lâm Chính sử dụng loại đan dược gì, cơ thể xảy ra biến hóa gì.

Mọi người chỉ thấy lúc này Lâm Chính trở nên vô cùng siêu phàm, không ai có thể chống lại!

“Ha…”.

Lâm Chính thở dốc, làn khói trắng bay ra từ miệng anh.

Đôi mắt đỏ tràn ngập sát ý vô tận.

Anh bước về phía Duy Ngã Mệnh.

Duy Ngã Mệnh không khỏi run rẩy.

Trước uy thế ngút trời của Lâm Chính, hắn phát hiện mình không thể đứng vững, đến nỗi không dám có ý định phản kháng…

“Tôi đã nói rồi, không phải chỉ có anh mới có đan tăng lực!”.

Lâm Chính lên tiếng, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.

“Rốt cuộc anh… anh đã uống thuốc gì?”.

Giọng của Duy Ngã Mệnh cũng đang run rẩy.

Hắn vừa dứt lời.

Ầm!

Ngay cạnh Duy Ngã Mệnh nổ ra một đóa hoa máu.

Nhìn lại thì một cánh tay của hắn đã nổ tung, biến thành vô số mảnh vụn rơi xuống.

Duy Ngã Mệnh mở to đôi mắt đỏ máu.

Phải biết rằng hắn đã sử dụng Phong Huyết Thú Hóa Đan, độ mạnh xác thịt của hắn đã đạt tới trình độ có thể sánh ngang với cơ thể võ thần, thế mà trước mặt Lâm Chính lại yếu ớt chẳng khác nào tấm giấy dán.

Mình chắc chắn không phải đối thủ của người này! Chắc chắn không phải!

Nếu còn tiếp tục như vậy, mình chỉ có đường chết!

Duy Ngã Mệnh đột nhiên đứng dậy, chạy như điên xuống võ đài. Nhưng màn chắn còn chưa mở ra, hắn không tài nào rời khỏi võ đài đó được.

“Mau mở ra, mau mở màn chắn ra cho tôi! Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn ra ngoài!”.

Duy Ngã Mệnh hét lên điên cuồng.

Giờ phút này, khát vọng được sống khiến dược hiệu của Phong Huyết Thú Hóa Đan giảm nhanh chóng, dẫn đến ý thức của hắn vô cùng rõ ràng.

Hắn chỉ muốn sống.

Tôn nghiêm gì đó, mặt mũi gì đó, hắn không quan tâm.

Thế nhưng, trận hỗn loạn do Trùng Long Cốc gây ra khiến ban tổ chức cuộc thi không thể đóng màn chắn ngay.

Lâm Chính bước tới từng bước.

Với khát vọng được sống, Duy Ngã Mệnh chỉ đành dùng đầu tông vào màn chắn, muốn phá vỡ màn chắn, thoát khỏi cái chết.

Rầm!

Rầm!

Rầm!



Đầu hắn đập mạnh vào màn chắn, mỗi lần đều dùng hết sức lực.

Màn chắn vốn đã đầy vết nứt điên cuồng rung chuyển, vết nứt càng lúc càng to ra, nhưng màn chắn vẫn không vỡ.

Duy Ngã Mệnh mặt xám như tro.

“Sao? Sợ rồi à?”.

Lâm Chính đi tới, hạ giọng nói.

“Anh… Anh đừng giết tôi… Tôi… Tôi nhận thua! Tôi đầu hàng! Cầu xin anh đừng giết tôi!”.

Duy Ngã Mệnh run rẩy hét lên, sau đó dốc sức hét với ra ngoài: “Tôi đầu hàng! Tôi nhận thua rồi! Mau cứu tôi ra ngoài! Cứu tôi ra ngoài!”.

Nhưng không được tích sự gì.

Duy Ngã Mệnh phạm quy, trận đấu đã kết thúc từ sớm, hắn đầu hàng hay không không còn ý nghĩa gì lớn. Huống hồ màn chắn không thể mở ra trong thời gian sớm nhất, đầu hàng thì có tác dụng gì?

Duy Ngã Mệnh tuyệt vọng nhìn người bên ngoài. Giờ phút này, hắn khao khát có thể thoát khỏi nơi đây đến mức nào.

Lúc này, Lâm Chính đã đưa tay ra tóm về phía hắn.

“Cút đi!”.

Duy Ngã Mệnh liều mạng đánh trả, gào thét, tích lũy khí kình đánh về phía Lâm Chính.

Nhưng lúc này khí tức của hắn yếu ớt như vậy, không thể lay động được Lâm Chính mảy may.

Lâm Chính vung quyền đánh vào bụng hắn.

Phụt!

Quyền kình bao la lập tức đánh xuyên cơ thể hắn.

Duy Ngã Mệnh rùng mình, mở to mắt nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính đã đưa tay ra bóp cổ hắn, sau đó chậm rãi nhấc lên.

Sức mạnh dồi dào gần như sắp bẻ gãy cổ Duy Ngã Mệnh!

Duy Ngã Mệnh há to miệng, hoàn toàn không còn sức phản kháng, sắp trút hơi thở cuối cùng.
Chương 3475: Đội Thiên Tuần

Duy Ngã Mệnh giống như con gà con bị xách lên, cả người không thể động đậy.

Hai cánh tay hắn đã gãy, phần bụng bị xuyên thủng, máu chảy đầm đìa, thê thảm thế nào.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, nhưng không hề do dự, cũng không nói thêm một câu, lại đưa tay về phía ngực hắn.

Roạt!

Tiếng da thịt bị xé rách vang lên.

Nhìn lại thì nắm đấm của Lâm Chính đã thò vào lồng ngực của Duy Ngã Mệnh, nắm giữ trái tim hắn.

Lâm Chính móc tim hắn ra, sau đó dùng sức.

Ầm!

Trái tim nổ thành sương máu.

Duy Ngã Mệnh phun ra máu, trên khuôn mặt đã không còn nhiều biểu cảm, đôi mắt đỏ máu cũng dần trở nên ảm đạm.

Lâm Chính vẫn chưa dừng tay, tiếp tục đưa tay vào trong cơ thể Duy Ngã Mệnh, không ngừng đào bới, tìm được nội tạng thì lập tức bóp nát.

Không lâu sau, lục phủ ngũ tạng của Duy Ngã Mệnh bị móc hết ra, cả người trống rỗng.

Hắn đã chết triệt để.

Nhưng Lâm Chính vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục tháo rời thi thể của Duy Ngã Mệnh.

Người bên dưới võ đài sững sờ, nhìn bóng người toàn thân là máu, thủ đoạn tàn nhẫn trên võ đài, ai cũng choáng váng đầu óc.

Thật ra bọn họ hiểu mục đích Lâm Chính làm như vậy là để đề phòng có người dùng y thuật cao siêu cứu sống Duy Ngã Mệnh.

Dù sao đây cũng là vực Diệt Vong, thủ đoạn cứu sống người chết không phải hiếm có. Ở đây giết người phải hủy thi, giẫm nát xương cốt, nếu không nói không chừng nửa tháng một năm sau, người mà mình nghĩ đã chết sẽ lại xuất hiện nguyên vẹn trước mặt mình.

Đây là quy tắc bất thành văn của vực Diệt Vong.

Ở đây, cái chết chân chính là cả thi thể cũng bị hủy hoại.

Mặc dù Lâm Chính không phải người ở vực Diệt Vong, nhưng anh hiểu sâu sắc đạo lý này.

Chỉ trong giây lát, Duy Ngã Mệnh đã bị Lâm Chính tháo rời thành mảnh vụn, quăng khắp võ đài.

Dưới võ đài im lặng như tờ.

Thậm chí trận hỗn loạn phía bên kia cũng dừng lại.

Bốn phương tám hướng, vô số ánh mắt hội tụ về phía Lâm Chính trên võ đài, ai cũng nín thở, không dám phát ra chút tiếng động nào.

Bầu không khí kỳ diệu trước nay chưa từng có lan tràn khắp hiện trường.

Soạt!

Cuối cùng lúc này cần gạt cũng được hạ xuống.

Màn chắn mở ra.

“Vì tuyển thủ Duy Ngã Mệnh vi phạm quy định cuộc thi, nay hủy tư cách tham gia thi đấu của tuyển thủ Duy Ngã Mệnh, người chiến thắng trong trận đấu này là tuyển thủ Lâm Chính!”.

Trọng tài cao giọng hô.

Nhưng mọi người không có phản ứng.

Trận đấu này khiến mọi người chấn động quá lớn.

Bọn họ còn chìm đắm trong thủ đoạn đáng sợ của Lâm Chính chưa hoàn hồn lại.

Lâm Chính hít sâu một hơi, vội vàng nuốt đan dược xuống, sau đó lấy châm bạc ra đâm vài cái lên người, xuống võ đài thì lập tức khoanh chân ngồi thiền.

“Thần y Lâm! Anh không sao chứ?”.

Ái Nhiễm và những người khác vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi.

“Cậu Lâm, cậu ổn chứ?”.

“Không sao chứ?”.

Mọi người vây lại, ai cũng quan tâm hỏi han.

“Yên tâm, tôi không sao, chỉ cần ổn định di chứng là được. Những vết thương mà Duy Ngã Mệnh gây ra cho tôi chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng lớn đến tôi”, Lâm Chính nói, cũng không quan tâm đến bọn họ nữa, tiếp tục ngồi thiền.

“Hộ pháp cho cậu Lâm!”, trang chủ Vân Tiếu hô lên.

Những cao thủ của sơn trang Vân Tiếu lập tức bao vây xung quanh Lâm Chính, cảnh giác với xung quanh.

Lúc này.

Soạt soạt soạt…

Nhiều người mặc áo gấm, khí tức trác tuyệt lao nhanh tới phía này.

Tốc độ bọn họ rất nhanh, gần giống như tia chớp, băng qua một nửa vùng đất Tu Di, cho nên nhiều người chưa kịp phản ứng thì bọn họ đã đến nơi.

Người xung quanh nhìn lại, ai cũng kinh hãi.

“Đội Thiên Tuần của Lôi Trạch đến rồi!”.

“Những người này là cao thủ chân chính! Không được lỗ mãng!”.

“Lùi ra, lùi ra”.

Người ở hiện trường bị luồng khí thế đó dọa sợ, đồng loạt lùi ra sau, không dám lên tiếng, sợ đắc tội với những cao thủ đó.

Người của đội Thiên Tuần bao vây kín võ đài, sau đó một người đàn ông trung niên đi về phía trọng tài. Chốc lát sau, một mình người đàn ông trung niên đi lên võ đài, liếc nhìn hiện trường, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Người phụ trách của các thế gia tông tộc Thanh Huyền Tông, Tề Phượng Sơn, sơn trang Vân Tiếu, Trùng Long Cốc đứng ra!”.

Mọi người đều căng thẳng.

Đội Thiên Tuần xuất hiện.

Lôi Trạch… bắt đầu truy cứu trách nhiệm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK