Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2951: Các anh là những người khỏe mạnh nhất

Phục Sinh Quái Thủ cảm thấy da đầu tê dại, mở to mắt nhìn mấy trang giấy ố vàng trong tay Lâm Chính, đầu óc ong lên.

Trong phòng Tổng giám đốc Lôi Lực, khuôn mặt Phong Tiếu Thủy cũng cứng đờ lại, cả người gần như nằm rạp xuống tấm kính thủy tinh, kinh ngạc nhìn xuống bên dưới.

Ai có thể ngờ được Lâm Chính còn có chiêu này chứ?

Các phóng viên điên cuồng xông tới, chĩa thẳng ống kính về phía mấy tờ giấy ố vàng trong tay Lâm Chính.

Mọi người đang vây xem xung quanh cũng chen chúc về phía trước.

Hiện trường nhốn nháo.

Tâm trạng của mọi người đều trở nên kích động.

Phục Sinh Quái Thủ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lâm Chính giật mất tàn quyển Dược Vương trong tay.

Anh đặt tàn quyển bên cạnh mấy tờ giấy của mình, giơ ra chiếc ống kính, bình thản nói: "Quý vị có thể so sánh bút tích, xem có giống nhau không?".

"Giống hệt nhau!".

Có phóng viên lớn tiếng kêu lên.

"Rồi lại xem vết xé đi!".

Lâm Chính giở đến trang cuối cùng của tàn quyển, rồi đặt tờ giấy ố vàng kia dính sát vào vết xé.

"Cũng hoàn toàn khớp nhau!".

Nữ phóng viên hưng phấn kêu lên.

"Nếu đã vậy thì hãy xem nội dung của mấy tờ giấy trong tay tôi nhé!".

Lâm Chính nhét tàn quyển vào lòng Phục Sinh Quái Thủ, sau đó giơ ngón tay ra, chỉ vào đoạn thứ hai của một tờ giấy trong số đó.

"Thiên Ngải Thảo, tính mộc, có thể kết hợp với rễ Đảm Chấn Thổ! Nam Ly Hoa, tính hỏa, có thể kết hợp với nhụy hoa đàn hương! Nguyên Sinh Thạch Thủy, tính thủy, có thể kết hợp với nhân sâm Tam Thanh... Ba dược liệu dung hòa, dược tính giảm một chút nhưng không có tác dụng phụ..."

Phục Sinh Quái Thủ gần như nín thở, tròng mắt trợn tròn, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

Lâm Chính lại chìa tay ra, lớn tiếng nói: "Mã Hải!".

"Có!".

Mã Hải cũng trở nên kích động, vội vàng đi tới.

"Mang phương thuốc của thuốc đặc trị nhồi máu não ra đây, công bố với mọi người!", Lâm Chính bình thản nói.

"Hả?".

Mã Hải sửng sốt!

Đây là thuốc độc quyền đó!

Công bố phương thuốc độc quyền ra ngoài thì chẳng phải mấy cơ sở chui có thể sản xuất tùy ý sao?

Đến lúc đó ai cũng có thể chế tạo loại thuốc này, lợi nhuận của Dương Hoa sẽ tụt dốc không phanh mất.

"Chủ tịch Lâm, việc này...", Mã Hải tỏ vẻ e ngại, trở nên do dự.

"Công ty Lôi Lực đã nghiên cứu ra sản phẩm tốt hơn cả thuốc của chúng ta, thuốc của chúng ta bị đào thải chỉ là chuyện sớm muộn, bây giờ công bố phương thuốc cũng không mất mát gì cả", Lâm Chính trầm giọng nói.

Mã Hải gật đầu, lập tức xoay người chạy đi.

Chẳng mấy chốc, ông ta cầm một phương thuốc tới.

Lâm Chính lại giơ phương thuốc kia ra trước ống kính, giơ tay chỉ vào các thành phần có trong phương thuốc, lớn tiếng nói: "Rễ Đảm Chấn Thổ, nhụy hoa đàn hương, nhân sâm Tam Thanh! Những thứ này đều có trong loại thuốc đặc trị này của chúng tôi! Cũng tức là chúng tôi đã dựa vào phương pháp mà Dược Vương Tôn Tư Mạc ghi chép, giải quyết được vấn đề sinh ra khi kết hợp Thiên Ngải Thảo, Nam Ly Hoa và Nguyên Sinh Thạch Thủy! Thuốc mọi người uống không có bất cứ tác dụng phụ gì, là loại thuốc an toàn nhất!".

"Mọi người sẽ không có bất cứ vấn đề gì! Không có bất cứ triệu chứng gì!".

"Tất cả dược phẩm của Dương Hoa đều không có tác dụng phụ!".

"Các anh là những người khỏe mạnh nhất!".

Lâm Chính hùng hồn nói.

Giọng nói như sấm, anh vừa dứt lời, xung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay rào rào đầy kích động.

Phục Sinh Quái Thủ ngây người ra.

Cư dân mạng trong phòng livestream cũng ngây người ra.

Ai mà ngờ được sự việc lại có bước ngoặt 180 độ như vậy.

"Tôi biết mà, thần y Lâm chắc chắn sẽ không khiến tôi thất vọng!".

"Anh ấy vẫn là chính mình! Không hề thay đổi!".

"Chỉ là tiểu nhân nhiều hơn, bắt đầu vu oan giá họa cho anh ấy!".

"Thần y Lâm! Tôi yêu anh! Anh là thần tượng của tôi!".

"Này, vừa nãy anh đâu có nói như vậy! Anh còn post bài nói xấu thần y Lâm nữa! Sao lại xóa rồi? Sao anh không nói gì?".

"Lũ bôi nhọ chết đâu hết rồi? Mau ra đây chịu đòn đi!".

Trên mạng ầm ĩ, vô số người nhanh chóng xóa bài mới đăng lên để bôi nhọ thần y Lâm, sau đó mất hút. Đương nhiên cũng có một số người cứng đầu chưa xóa bài, bị hàng nghìn hàng vạn cư dân mạng tấn công.

Hiện trường ở Dương Hoa lại càng nhốn nháo ầm ĩ.

Có người lệ nóng quanh tròng, có người vô cùng xấu hổ, cảm thấy hối hận vì vừa nãy đã sỉ nhục thần y Lâm.

Nhưng người khó chịu nhất là Phục Sinh Quái Thủ.

Ông ta không ngờ thần y Lâm lại có mấy trang bị mất của tàn quyển Dược Vương.

"Cậu lấy được mấy trang tàn quyển này ở đâu?", Phục Sinh Quái Thủ nhìn Lâm Chính chằm chằm, khẽ gầm lên.

"Câu này phải để tôi hỏi mới phải, tại sao Tử Vực các ông lại có tàn quyển Dược Vương này?", Lâm Chính lạnh lùng chất vấn.

Phục Sinh Quái Thủ lập tức biến sắc, nhưng không dám lên tiếng.
Chương 2952: Xem ra anh đã thất bại rồi

"Sao? Không dám nói à?", Lâm Chính bình thản nhìn ông ta, dường như đã nhìn thấu tất cả.

"Thứ này xuất phát từ Tử Vực, đương nhiên là đồ của tổ tiên chúng tôi, có gì mà phải hỏi chứ?", Phục Sinh Quái Thủ hừ mũi nói.

"Xuất phát từ tay tổ tiên của các ông? Sai rồi! Phải là truyền thừa đến tay tổ tiên của các ông mới đúng! Nhưng tôi thấy hình như ông không biết rõ lắm về giai đoạn lịch sử này, nên để tôi nói cho ông nghe! Thực ra vào mấy trăm năm trước, hậu nhân của Dược Vương Tôn Tư Mạc cũng được coi là thần y một thời, vị thần y đó thu nhận hai đồ đệ, một đồ đệ rất thông minh, nhưng hám danh hám lợi, một đồ đệ ngốc nghếch nhưng chăm chỉ hiếu học, tấm lòng nhân hậu. Khi hai người xuất sư, hậu nhân của Dược Vương đã lấy quyển hạ của cuốn "Dược Vương Tâm Kinh" này ra chia làm đôi. Phần trong tay ông được đưa cho đồ đệ thông minh, còn phần trong tay tôi được đưa cho đồ đệ ngốc nghếch, hiểu chưa?", Lâm Chính nói.

Hơi thở của Phục Sinh Quái Thủ như nghẹn lại.

Ông ta quả thực không biết còn có giai đoạn lịch sử này.

"Ông có biết tại sao hậu nhân của Dược Vương lại đưa quyển hạ cho tổ tiên của ông, nhưng lại đưa mấy trang trong tay tôi cho người ngốc nghếch kia không?", Lâm Chính nhìn ông ta, hỏi.

Phục Sinh Quái Thủ há miệng, sau đó hừ mũi: "Sao tôi có thể biết được chứ?".

"Để tôi nói cho ông biết câu trả lời! Bởi vì hậu nhân của Dược Vương biết tổ tiên của ông lấy được tàn quyển chắc chắn sẽ không công bố ra ngoài, tạo phúc cho dân, nên ông ấy mới đưa thứ này cho tổ tiên của ông để bịt miệng. Thực ra, phần tinh hoa nhất của cả bộ "Dược Vương Tâm Kinh" là mấy trang trong tay tôi. Tàn quyển trong tay ông cũng có lợi ích, nhưng rơi vào tay tổ tiên của ông thì chẳng đáng một xu. Còn mấy trang giấy này đều là tinh hoa, là câu trả lời để loại bỏ tác dụng phụ của các loại phương thuốc kỳ môn, cũng là tinh túy của "Dược Vương Tâm Kinh". Hậu nhân của Dược Vương biết chỉ có giao thứ này cho đồ đệ ngốc nghếch kia thì tâm huyết của Dược Vương mới được phát huy", Lâm Chính đáp.

Phục Sinh Quái Thủ trợn tròn hai mắt, run rẩy chỉ vào Lâm Chính: "Vu oan! Vu oan! Cậu... cậu đừng có vu oan cho tổ tiên của tôi!".

"Vu oan? Hừ, hôm nay nếu không vì đối phó tôi thì sao ông có thể công bố quyển hạ này ra ngoài chứ? Nếu không có tôi thì e là nó vẫn nằm trong thư phòng cũ kĩ ở Tử Vực, bị bụi bặm bám đầy rồi!".

"Cậu... cậu... cậu..."

Phục Sinh Quái Thủ lắp ba lắp bắp, á khẩu thực sự, không còn lời nào để phản bác.

Mọi người đã hiểu ra toàn bộ.

"Các vị!".

Một giọng nói bỗng vang lên.

Đám người tách ra, một nhóm nam nữ mặc đồ trắng đi về phía này.

"Là chủ nhiệm Châu Ngải của Hiệp hội Y tế Giang Thành!".

Có người nhận ra thân phận của người dẫn đầu, lập tức kêu lên.

Châu Ngải nhanh chân đi tới trước đám người, đứng trên bậc thềm, nhìn mọi người đang xôn xao ở xung quanh, lớn tiếng nói: "Mọi người trách nhầm thần y Lâm rồi!".

Đám người im lặng hẳn đi.

Châu Ngải nói tiếp: "Thực ra lúc chế thuốc, thần y Lâm đã nói cho chúng tôi biết tác dụng phụ sau khi kết hợp ba loại dược liệu Đông y này, anh ấy cũng chia sẻ phương án giải quyết với chúng tôi. Sau nhiều lần khảo nghiệm, hiệp hội chúng tôi đã chứng minh được phương án của thần y Lâm là hữu hiệu, thuốc đặc trị bệnh nhồi máu não gần như không có tác dụng phụ, tất cả những chuyện này chúng tôi đã biết từ lâu".

Cô ấy vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hiểu ra.

"Hóa ra thần y Lâm bị oan!".

"Tôi đã nói rồi mà! Sao thần y Lâm lại tham tiền hại người được chứ? Chúng ta trách lầm người tốt rồi!".

"Các người đúng là có mắt như mù! Nếu thần y Lâm tham tiền thì học viện Huyền Y Phái sẽ chữa bệnh miễn phí cho mọi người sao? Thần y Lâm làm bao nhiêu việc tốt mà các người không thấy à? Bị mù hết hay sao?".

"Thần y Lâm, tôi xin lỗi, trước đó tôi kích động quá!".

"Thần y Lâm, tôi xin lỗi, tôi không biết sự việc lại thế này!".

"Thần y Lâm, sau này tôi sẽ tin tưởng anh vô điều kiện!".

Người dân nhao nhao kêu lên, người thì xấu hổ, người thì tự trách.

Sắc mặt của Phục Sinh Quái Thủ tái mét, nắm tay siết chặt, vô cùng không cam lòng.

Choang!

Trong phòng Tổng giám đốc công ty Lôi Lực, Phong Tiếu Thủy đập ly rượu tan tành, vẻ mặt dữ tợn.

"Xem ra anh đã thất bại rồi!".

Cô gái trước màn hình thở hắt ra, bình tĩnh nói.
Chương 2953: Tôi không có hứng thú với ông

Phong Tiếu Thủy chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt lạnh lẽo như phủ sương.

Anh ta nhìn chằm chằm cảnh tượng trước cửa Dương Hoa bên ngoài cửa sổ sát đất, sau đó gầm lên đầy dữ tợn: "Thất bại? Không! Vẫn chưa kết thúc đâu! Cô tưởng tôi chỉ có chừng đó thủ đoạn thôi sao?".

Cô gái trong màn hình hơi sửng sốt, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, không nói gì.

Trước cửa Dương Hoa đã nhốn nháo.

Tất cả mọi người đều nhao nhao lên tiếng.

Có người xin lỗi vì trước đó đã sỉ nhục thần y Lâm.

Cũng có người tức giận chửi bới Phục Sinh Quái Thủ.

Âm thanh ồn ào như chấn động bầu trời.

Đúng lúc này, rất nhiều cảnh sát đến nơi, bọn họ vừa duy trì trật tự, vừa giải tán người dân.

Phục Sinh Quái Thủ nghiến chặt răng, siết chặt nắm đấm.

"Thưa ông...", cô gái bên cạnh có chút sợ hãi trước cảnh tượng này, không nhịn được khẽ kêu lên, dường như muốn khuyên ông ta rời đi.

Nhưng Phục Sinh Quái Thủ có thể cam lòng bỏ qua sao?

"Phiền ông nói với người của Tử Vực, tôi không có ý đối đầu với các ông, là các ông ép tôi cả thôi, nếu dừng tay tại đây thì sẽ không có chuyện gì, còn nếu vẫn gây phiền phức thì tôi cũng không dễ bị bắt nạt đâu", Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình thản nói với Phục Sinh Quái Thủ.

"Họ Lâm kia, cậu tưởng cậu thắng rồi sao? Cậu đừng có đắc ý! Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu!".

Phục Sinh Quái Thủ dữ tợn nói, sau đó xoay người gầm lên với đám đông đang ồn ào: “Xin quý vị chờ chút!”.

Mọi người im lặng hẳn đi.

Vô số cặp mắt ngước lên nhìn.

Cho dù là cảnh sát cũng không khỏi nhìn về phía Phục Sinh Quái Thủ.

Đám phóng viên hình như ngửi ra gì đó, chen chúc ùa về phía Phục Sinh Quái Thủ, chĩa ống kính về phía ông ta chụp lia lịa, suýt nữa nhét cả micro vào mồm ông ta.

"Ông Phục Sinh Quái Thủ, ông còn gì muốn nói sao?".

"Chuyện về tàn quyển, ông còn gì muốn phát biểu sao?".

"Tại sao ông lại nhất quyết đối đầu với thần y Lâm? Xin hỏi là ông đố kị với y thuật và tài hoa của thần y Lâm sao?".

Các phóng viên nhao nhao đặt câu hỏi, câu nào cũng sắc bén.

Phục Sinh Quái Thủ lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi không hề đố kị với thần y Lâm, cậu ta cũng không có gì để tôi đố kị cả. Sở dĩ tôi đứng đây vạch trần trò bịp của thần y Lâm là vì người này y thuật bất chính kém cỏi! Tôi không nỡ nhìn cậu ta làm hại chúng sinh!".

Ông ta vừa dứt lời, quần chúng vốn đang bất mãn lại càng giận dữ hơn.

"Ông dựa vào đâu mà nói y thuật của thần y Lâm kém cỏi?".

"Thần y Lâm tạo phúc cho người dân Giang Thành, còn nghiên cứu điều chế ra các loại thuốc đặc trị phổ độ chúng sinh, sao lại y thuật bất chính được?".

"Ông câm mẹ mồm đi! Tôi nói cho ông biết, ông còn dám vu oan cho thần y Lâm, có tin tôi đấm vỡ mồm ông không?".

"Câm miệng chó của ông lại! Từ đâu đến thì cút về đó đi!".

Vô số người lớn tiếng chửi bới, có người còn định chống đối sự ngăn cản của cảnh sát.

Hiện trường có chút mất khống chế.

Nhưng Phục Sinh Quái Thủ không chút hốt hoảng, lại lớn tiếng nói: "Nếu các người cảm thấy thần y Lâm có y thuật cao minh, vậy thì tôi sẽ thách đấu thần y Lâm tại đây! Tôi muốn thi y thuật với cậu ta! Xem rốt cuộc là thần y Lâm trong miệng các người có y thuật cao siêu, hay là Phục Sinh Quái Thủ tôi có y thuật trác tuyệt hơn!".

Phục Sinh Quái Thủ nói đến đây liền quay lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng quát: "Thần y Lâm, cậu dám nhận lời thách đấu không?".

Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều vô cùng ngạc nhiên.

Còn các phóng viên lại càng kích động đến mức toàn thân run rẩy.

Tin siêu hot! Tin siêu hot!

Đấu y!

Lại còn tường thuật trực tiếp tại hiện trường!

Đây sẽ là tin cực hot cực sốt dẻo!

"Lên đi!".

"Trời ạ, lại có người thách đấu! Hơn nữa thực lực của người này hình như không thể xem thường! Thần y Lâm dám nhận lời không?".

"Chắc chắn phải nhận lời rồi! Thần y Lâm, anh nhất định phải vả sưng mỏ tên này lên!".

"Thần y Lâm cố lên!".

Cư dân mạng trong phòng livestream đều nhao nhao cổ vũ.

Người dân đang có mặt cũng đổ dồn mắt nhìn anh.

Có mong chờ, có lo lắng.

Có người vô cùng tự tin về thần y Lâm.

Nhưng cũng có người cho rằng Phục Sinh Quái Thủ này có lai lịch thần bí, không dễ đối phó.

Nhất thời, mọi người lại càng chú ý cao độ.

Lâm Chính tiếp tục trở thành tiêu điểm của cả Giang Thành thậm chí là Long Quốc.

Nhưng anh lại im lặng không nói gì.

Phục Sinh Quái Thủ bật cười: "Sao đại thần y Lâm của chúng ta không nói gì thế? Lẽ nào... cậu sợ rồi?".

"Tôi không sợ, mà là đang suy nghĩ xem rốt cuộc trận đấu này có ý nghĩa gì không!", Lâm Chính lắc đầu đáp.

"Ý cậu là sao?", Phục Sinh Quái Thủ nhíu mày.

"Tôi thắng ông thì chẳng được lợi lộc gì, nhưng thua ông lại bị thân bại danh liệt! Tại sao tôi phải đấu y với ông chứ?", Lâm Chính hỏi vặn lại.

"Cậu... Nói vậy là cậu vẫn sợ?", Phục Sinh Quái Thủ cắn răng nói.

"Ông cứ coi như tôi sợ ông đi! Mời ông về cho! Tôi nghĩ công đạo ở lòng người, mọi người sẽ hiểu cho tôi thôi", Lâm Chính bình thản đáp.

Phục Sinh Quái Thủ lập tức nổi giận.

Nếu ông ta cứ thế đi, không những phải chịu nhục, mà còn khó ăn nói với bên Tử Vực.

Nhiệm vụ của ông ta chính là khiến Lâm Chính thân bại danh liệt, ngã khỏi thần đàn, thịt nát xương tan, sao có thể cứ thế đi được chứ?

"Thần y Lâm, phải thế nào thì cậu mới chịu thi với tôi?", Phục Sinh Quái Thủ lạnh lùng nói.

"Tôi không có hứng thú với ông, nếu ông có thể khiến một người khác ra mặt, thì tôi sẽ thi với ông", Lâm Chính bình thản đáp.

"Ai?", Phục Sinh Quái Thủ vô thức hỏi.

Lâm Chính không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn về phía phòng Tổng giám đốc của công ty Lôi Lực ở bên kia đường.

Phong Tiếu Thủy đang đứng trước cửa sổ sát đất không khỏi nín thở.
Chương 2954: Cược lớn hơn chút

Muốn bắt giặc phải bắt tướng trước.

Lâm Chính đương nhiên hiểu đạo lý này.

Thực ra Lâm Chính rất hoan nghênh những doanh nghiệp y dược có thể tạo phúc cho người dân, cống hiến cho xã hội.

Nhưng mục đích khi thành lập của công ty Lôi Lực chưa bao giờ là tạo phúc cho người dân, mà là đối đầu với Lâm Chính.

Vì vậy không diệt trừ công ty Lôi Lực thì nó sẽ luôn là mối đe dọa đối với anh.

"Cậu muốn làm gì? Cậu Phong không phải là người mà cậu có thể mạo phạm đâu!", Phục Sinh Quái Thủ tức giận, lập tức quát.

"Đồng chí cảnh sát, những người này làm phiền anh vậy, bọn họ đã quấy rối nghiêm trọng đến việc vận hành bình thường của công ty Dương Hoa chúng tôi, mong các anh nhanh chóng xử lý".

Lâm Chính kêu lên với các cảnh sát, sau đó phất tay, định quay vào Dương Hoa, phớt lờ Phục Sinh Quái Thủ.

Phục Sinh Quái Thủ cuống lên, còn định đuổi theo, nhưng bị mấy cảnh sát ngăn lại.

Phong Tiếu Thủy trước cửa sổ sát đất sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt chứa đầy sát khí.

Nhưng luồng sát khí đó nhanh chóng biến mất.

Anh ta cầm bộ đàm lên, nhỏ giọng nói: "Nói với thần y Lâm là tôi đồng ý, chỉ cần anh ta có thể thắng được ông, thì tất cả phương thuốc hiện giờ của công ty Lôi Lực sẽ thuộc về anh ta! Tất cả người của Tử Vực chúng ta sẽ rút khỏi Giang Thành trong ngày hôm nay! Phong Tiếu Thủy tôi cả đời này sẽ không đặt chân đến Giang Thành!".

Phục Sinh Quái Thủ ở cửa nghe thấy giọng nói vang lên từ tai nghe trên tai, lập tức sửng sốt.

"Cậu Phong, việc này..."

"Tôi nghĩ với điều kiện này chắc là thần y Lâm sẽ không từ chối, anh ta vòng vo như vậy chẳng phải muốn nhân cơ hội tống cổ chúng ta khỏi Giang Thành sao? Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho anh ta toại nguyện!", Phong Tiếu Thủy cười nói.

"Nhưng cậu Phong, làm vậy... liệu có mạo hiểm quá không? Nếu thất bại thì chúng ta biết ăn nói với gia tộc kiểu gì?", Phục Sinh Quái Thủ có chút lo lắng nói.

"Ông không tự tin với y thuật của mình sao? Hay là không tự tin với căn cơ của Tử Vực? Nếu so về y thuật thì chẳng phải ông nên nghiền nát anh ta sao?", Phong Tiếu Thủy trầm giọng hỏi.

Phục Sinh Quái Thủ im lặng gật đầu: "Tôi hiểu rồi".

Dứt lời, ông ta liền hét lên với Lâm Chính đang đi về phía cửa: "Thần y Lâm, đứng lại! Chúng tôi đồng ý!".

Lâm Chính dừng bước, ngoảnh lại nhìn.

"Thần y Lâm, nếu cậu thi với tôi mà thắng, thì công ty Lôi Lực và tất cả các phương thuốc của nó sẽ là của cậu! Chúng tôi cũng rút toàn bộ khỏi Giang Thành trong ngày hôm nay, không bao giờ đặt chân đến Giang Thành nửa bước, thế nào?", Phục Sinh Quái Thủ trầm giọng quát.

"Ồ?".

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

Những điều kiện này sao?

Hình như đối phương đã đặt cược tất cả!

Đây không còn là cuộc chơi bình thường nữa!

Lâm Chính có chút động lòng.

Anh suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Nếu các ông thắng thì các ông muốn thế nào?".

"Đơn giản thôi! Tôi muốn cậu quỳ trước mọi người, dập đầu với tôi, thừa nhận cậu là lang băm vì tiền hại người", Phục Sinh Quái Thủ cười khẩy đáp.

"Cái gì?".

"Không được! Tuyệt đối không được!".

"Thần y Lâm, đừng cược với ông ta! Thua thì tiêu đời!".

"Đúng! Không được cược!".

Mọi người nghe thấy thế liền nhao nhao khuyên nhủ.

Ngay cả Mã Hải và Từ Thiên cũng bắt đầu lo lắng.

"Thần y Lâm, bây giờ chúng ta đã chiếm hết thượng phong, nếu không cược thì bọn họ cũng chẳng làm gì được. Nếu cược mà thất bại, thì sẽ là đòn công kích mang tính hủy diệt với Dương Hoa! Đang có quá nhiều người theo dõi, không đáng để mạo hiểm đâu!", Mã Hải vội khuyên nhủ.

"Đúng đấy Chủ tịch Lâm, chúng ta cứ kệ họ đi!", Từ Thiên cũng nói.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.

"Sao tôi lại không biết những điều đó chứ? Nhưng bây giờ đi rồi còn sau này thì sao? Bọn họ sẽ không cam lòng bỏ qua đâu! Tôi chỉ có thể hạ gục bọn họ tại đây!".

Mọi người kinh ngạc.

"Chủ tịch Lâm..."

"Không cần khuyên nữa đâu".

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhìn Phục Sinh Quái Thủ, khuôn mặt lạnh tanh: "Tôi không thích lợi dụng người khác, cũng không muốn bị thiệt, nếu đã cược thì chúng ta cược lớn hơn chút đi!".

"Cược lớn hơn chút? Ý cậu là sao?", Phục Sinh Quái Thủ sửng sốt hỏi.

"Nếu tôi thua, tôi không những quỳ xuống dập đầu với các ông trước mặt mọi người, mà tôi còn sẵn lòng dâng Dương Hoa cho các ông!", Lâm Chính bình thản đáp.

"Oa!".

Mọi người ồ lên.

Phục Sinh Quái Thủ cũng há hốc miệng.

"Nhưng nếu tôi thắng, tôi không những muốn công ty Lôi Lực, mà còn muốn ông và Phong Tiếu Thủy quỳ xuống dập đầu với tôi trước mặt mọi người! Ông có chịu không?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Chương 2955: Chẳng có gì để mất

“Cái...cái gì?”, Phục Sinh Quái Thủ trợn mắt, tưởng là mình nghe nhầm.

Phong Tiếu Thủy đứng bên cửa sổ im lặng một hồi lâu.

Không chỉ có bọn họ dám ngông cuồng. Lâm Chính mà ngông cuồng, mà điên lên thì sẽ càng tàn nhẫn và độc ác hơn bọn họ.

“Tôi tới Giang Thành là vì muốn anh ta thân bại danh liệt, chết không có đất chôn thật không ngờ anh ta lại khiến Tử Vực của chúng ta mất mặt như thế”.

Phong Tiếu Thủy hít một hơi thật sâu, quay qua nhìn: “Anh ta...luôn luôn như vậy sao?”

Cô gái trong màn hình suy nghĩ sau đó bật cười: “Tôi có ngày hôm nay cũng là do anh ta hại, cũng là do anh ta cứu, tôi còn được chứng kiến một kẻ ngông cuồng hơn nhiều”.

“Vậy sao?”, Phong Tiếu Thủy khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị: “Lâu lắm rồi mới gặp đối thủ khiến tôi cảm thấy hứng thú như vậy”.

Nói xong anh ta lấy bộ đàm ra và khẽ nói vài câu. Phục Sinh Quái Thủ giật mình, vội vàng ấn nút và còn định nói gì đó.

“Làm theo”, không đợi ông ta nói hết thì Phong Tiếu Thủy đã lên tiếng. Phục Sinh Quái Thủ hác hốc miệng, khuôn mặt trở nên méo mó.

“Thần y Lâm, chúng tôi đồng ý”, ông ta bặm môi.

“Được, vậy chúng ta đấu một trận”, Lâm Chính điềm đạm gật đầu, sau đó bước ra.

“Thần y Lâm thực ra không cần như vậy?”, Trương Văn Hoa bước tới khẽ nói.

“Yên tâm đi, tôi không tiến hành đấu y ở đây đâu. Tôi sẽ lập tức giải tán đám đông”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm biết là ý tôi không phải như vậy mà. Kẻ này rõ ràng là tới gây sự.

“Không sao, người như này tôi gặp nhiều rồi. Không sao hết”.

Lâm Chính mỉm cười sau đó lên tiếng: “Các vị, tôi và Phục Sinh Quái Thủ sẽ tiến hành một trận đấu y. Chúng tôi sẽ tiến hành ở nhà thể thao. Nếu các vị có hứng thú thì có thể tới đó xem. Được rồi các vị, mau giải tán thôi”

Đám đông nghe thấy vậy lần lượt giải tán.

“Tôi tới nhà thể thao đợi cậu”, Phục Sinh Quái Thủ nói rồi quay người rời đi.

Lâm Chính nhìn theo bóng lưng ông ta, đôi mắt anh ánh lên vẻ lạnh lẽo: “Mã Hải”.

“Chủ tịch Lâm có gì dặn dò ạ?”, Mã Hải vội vàng bước tới.

“Ông đi làm giúp tôi vài việc”, Lâm Chính lên tiếng.

“Chuyện gì ạ?”

“Đầu tiên, tạo thế. Tôi muốn một cuộc đấu y mà ai cũng biết. Dù là giới võ đạo hay là y đạo, dù là thế tộc lớn hay là thế lực ẩn thế thì đều phải biết tới chuyện này. Ông liên hệ với bên truyền thông để bọn họ tới Giang Thành và phát trực tiếp”.

Mã Hải nín thở, cảm thấy không dám tin nhưng vẫn chắp tay: “Vâng, chủ tịch”.

“Thứ hai tôi muốn ông lập tức tìm Dịch Tiên Thiên, để ông ta thông báo cho người của đại hội, để mời người của đại hội tới Giang Thành xem trận đấu”, Lâm Chính nói.

“Người của đại hội sao?”, Mã Hải cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng nhìn.

Đến cả Từ Thiên cũng cảm thấy hoang mang: “Chủ tịch Lâm, giờ chúng ta đang tránh xa với người của đại hội. Tại sao lại mời họ tới Giang Thành? Nếu như bị họ phát hiện ra điều gì đó, thì...có phải là chúng ta...", Từ Thiên ngập ngừng

“Tôi biết mọi người đang lo lắng điều gì nhưng đây là nhân tố quan trọng để trấn nhiếp Tử Vực. Nếu tôi thắng có khi Phong Tiếu Thủy sẽ rời khỏi Giang Thành nhưng điều đó không có nghĩa là họ buông xuôi. Tôi mời đại hội tới cũng là để giành lấy thời gian cho chúng ta, ít nhất tạm thời thì bọn họ sẽ không dám động tới chúng ta”.

“Nhưng như vậy thì cũng đẩy chính chúng ta vào ngõ cụt. Nếu như cậu thua thì tất cả mọi người đều biết, lại có đại hội chứng kiến. Một khi thân bại danh liệt thì khó mà đứng dậy được...”, mã Hải lo lắng nói.

“Chủ tịch Lâm hãy suy nghĩ lại”.

“Đúng vậy chủ tịch Lâm, vẫn nên cẩn thận”.

Hai người khuyên can. Nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi đã quyết định rồi. Mọi người đừng khuyên nữa. Huống hồ, tôi cũng chẳng có gì để mất. Lập tức đi làm đi”.

Hai người nhìn nhau, cuối cùng đành thở dài bất lực: “Vâng chủ tịch”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK