Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2736: Không cần thiết

Bùm. Sức mạnh phóng ra như pháo hoa, tản ra bốn phía

Mặt đất rung chuyển. Những ngọn núi rung lắc. Sông băng dậy sóng, mãi không thể lắng lại.

Những người ở xung quanh đều bị đẩy lùi. Nhiều người bị áp lực ép chết.

Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh bảo vệ những người không có tu vi như Từ Thiên hay Thánh Nữ. Dù là họ thì cũng không chống lại nổi uy lực đáng sợ vừa rồi. Tất cả bay bật ra, đập mạnh xuống đất, sứt đầu, nôn ra máu. Trông vô cùng thê thảm.

Còn thôn trang thì đã bị cào bằng. Vũ khí ở bên cạnh Lâm Chính cũng bị phá hỏng.

Thế mà hai người họ vẫn chưa chịu buông ra. Bọn họ vẫn đang trong tư thế giằng co. Cảnh tượng như được chụp lại. Hai người đứng bất động.

Xung quanh đất đá, bụi cát bay mịt mùi. Đám đông bàng hoàng.

Dần dần.

Tách...

Tách...

Vài âm thanh rất nhỏ vang lên. Đó là tiếng máu rơi ra từ miệng của cả Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả. Máu nhỏ xuống mặt đất.

Cuối cùng cả hai cũng lùi lại, loạng choạng mãi mới đứng vững. Cả hai đã bị thương nặng.

“Thật không ngờ...nội lực của cậu lại hùng hậu tới vậy. Thần y Lâm, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả ôm ngực, nín thở.

“Còn phải nói sao? Nếu đến một chiêu của ông mà tôi không đỡ được thì tôi lại dám chạy tới đây liều mạng với ông chắc?”, Lâm Chính lau máu khóe miệng.

“Xem ra một Băng Kính không đủ để đánh bại cậu. Thần y Lâm, lần này tôi thua rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.

Mặc dù Lâm Chính cũng bị thương nặng, nhưng là một y võ, chỉ cần không chết thì thương tích chẳng là gì. Nếu ông ta cứ miễn cưỡng, chỉ cần người của Dương Hoa lao lên thôi là cũng đủ giành lấy thời gian cho anh hồi phục rồi. Đợi đến khi anh hồi phục lại thì có lẽ Thần Hỏa Tôn Giả sẽ không khác gì cá nằm trên thớt.

Lúc này ông ta đã bị cô lập, không còn có được sự trợ giúp từ người của đảo Thần Hỏa nữa rồi. Nếu ông ta còn muốn giết Lâm Chính thì khó chẳng khác gì lên trời.

Lần này ông ta đã thất bại thật sự. Thất bại một cách thảm hại.

Ông ta luôn cho rằng mình là người vô địch thiên hạ, trừ vị đó của Thiên Ma Đạo ra thì trên đời này tất cả đều do ông ta quyết định. Thế nhưng ông ta không ngờ rằng một Giang Thành bé nhỏ, một y võ bé nhỏ mà lại dám khiêu chiến, thậm chí còn hạ gục ông ta.

Thần Hỏa Tôn Giả nhắm mắt, thầm cười. Tất cả đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

“Ra tay đi”, Thần Hỏa Tôn Giả hít một hơi thật sâu.

Ông ta không có lý do gì phải bỏ chạy cả. Cũng chẳng có lý do để đầu hàng. Tôn nghiêm không cho phép ông ta làm như thế.

“Còn chiến tiếp thì ông sẽ chết đấy. Tôi thì chưa chắc. Ông đã thất bại rồi còn muốn chiến tiếp làm gì?”, Lâm Chính nói.

“Sao thế? Cậu muốn tôi đầu hàng à? Thật nực cười, bản tôn tung hoành cả một đời ,chưa từng đầu hàng bất kỳ ai cả. Trước đây không, sau này cũng không”, Thần Hỏa Tôn Giả cười lạnh lùng: “Cậu muốn thì tôi sẽ liều mạng, hôm nay cậu không chết thì tôi chết”, Thần Hỏa Tôn Giả đã hạ quyết tâm rồi.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, nói bằng vẻ vô cảm: “Vậy thì không cần thiết đâu”.
Chương 2737: Tôn nghiêm?

Thần Hỏa Tôn Giả ngẩn người.

“Cậu có ý gì?”.

“Ông đi đi!”, Lâm Chính thở ra, nói.

“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả ngạc nhiên, hết sức kinh ngạc nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới nghiêm giọng nói: “Thần y Lâm, theo tôi biết, cậu là một người lòng dạ tàn nhẫn độc ác, cậu sẽ không buông tha bất cứ mối uy hiếp tiềm ẩn nào. Bây giờ cậu lại để tôi đi? Chuyện thả hổ về rừng thế này không phải chuyện mà loại người như cậu sẽ làm!”.

“Tôn Giả, tôi và ông không thù không oán, chỉ vì chuyện Lưu Viêm Trũng khiến tôi và ông xảy ra mâu thuẫn, cũng vì chuyện dị hỏa ở Lưu Viêm Trũng mà ông mới bắt đầu ra tay với người Giang Thành chúng tôi. Tôi vì tự bảo vệ nên mới đến đảo Thần Hỏa trộm Tịnh Thế Bạch Liên, dùng nó để uy hiếp Thiên Ma Đạo. Thật ra ông cũng từng giúp tôi rất nhiều lần, thậm chí cũng đã từng cứu tôi! Giữa tôi và ông ra nông nỗi này tuyệt đối không phải kết quả mà hai chúng ta muốn thấy! Nói đúng ra, tôi và ông thậm chí không có mối thù sinh tử gì, vì sao phải tranh chấp mãi như vậy, đến chết mới thôi? Đây là điều mà ông muốn nhìn thấy sao? Ít nhất đây không phải điều mà tôi muốn thấy!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Ha ha ha ha, tên họ Lâm kia, cậu cần gì phải giả vờ khoan dung! Thế nào? Muốn thể hiện mình độ lượng để lấy lòng người? Để làm tôi cảm động? Tôi không phải trẻ lên ba, sao có thể mắc bẫy của cậu? Nếu cậu thật sự rộng lượng thì cậu đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho tôi, cần gì phải ở đó làm bộ làm tịch, thể hiện trình độ miệng lưỡi lợi hại?”, Thần Hỏa Tôn Giả cười lớn, trên mặt tràn đầy sự khinh thường.

Nhưng ông ta vừa nói xong, Lâm Chính đột nhiên lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra ném về phía Thần Hỏa Tôn Giả.

Lạch cạch…

Bạch Liên nhẹ nhàng rơi xuống đất, lăn mấy vòng, đến dưới chân Thần Hỏa Tôn Giả mới dừng lại.

Tiếng động vô cùng rõ ràng.

Khoảnh khắc nó rơi xuống, cả thế giới dường như đều lặng yên.

“Thần y Lâm!”.

“Đừng!”.

Người của Dương Hoa đứng phía sau mở to hai mắt, hét khàn cả giọng.

Nhưng đồ vật đã ném đi, có muốn lấy lại cũng không được.

Bọn họ ngơ ngác nhìn đóa hoa sen tinh xảo tuyệt đẹp trên mặt đất, ai nấy mở to hai mắt, cũng không biết nói gì mới phải.

Tất cả mọi người nín thở theo dõi.

Bọn họ vất vả dồn Thần Hỏa Tôn Giả đến đường cùng, bây giờ Lâm Chính lại làm ra hành động như vậy!

Nếu Thần Hỏa Tôn Giả cầm Tịnh Thế Bạch Liên lên khởi động… chẳng phải mọi người sẽ chết hay sao?

Làm sao đây?

Phải chết rồi sao?

Mọi người run rẩy, bàng hoàng bất an.

Nhưng biểu hiện của Lâm Chính lại rất bình tĩnh, cứ vậy hờ hững nhìn Thần Hỏa Tôn Giả.

Không ai lên tiếng nữa.

Thần Hỏa Tôn Giả cũng chỉ im lặng quan sát Tịnh Thế Bạch Liên ở dưới chân, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống, nhặt nó lên.

Ông ta cầm nó trong tay nhẹ nhàng lật qua lật lại, nhưng vẻ mặt lại vô cùng phức tạp.

Cũng không biết qua bao lâu sau.

“Thật xinh đẹp!”.

Thần Hỏa Tôn Giả cảm khái một tiếng, sau đó quăng Tịnh Thế Bạch Liên trả lại cho Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức đưa tay nhận lấy.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cứ như bị sét đánh, đầu óc như nứt ra, không tin nổi nhìn hai người…

“Thần y Lâm, cậu nghĩ tôi là ai? Con sâu đáng thương cần cậu bố thí?”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nói: “Thứ tôi đã mất tôi sẽ đích thân lấy về, chứ không phải dựa vào sự thương hại và bố thí của người khác. Đối với tôi đó là chuyện còn nhục nhã hơn đầu hàng!”.

“Vậy là ông vẫn muốn đấu tiếp?”.

“Đúng, nhưng không phải bây giờ. Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ quyết được thắng thua, tôi sớm muộn cũng sẽ tự tay lấy lại Tịnh Thế Bạch Liên!”.

Thần Hỏa Tôn Giả nói, sau đó phất ống tay áo, quay người rời đi.

Cảnh này xuất hiện, tư duy của mọi người đều ngưng hoạt động.
Chương 2738: Thả hổ về rừng

Không ai ngờ Thần Hỏa Tôn Giả luôn khát vọng Tịnh Thế Bạch Liên lại từ bỏ Tịnh Thế Bạch Liên vào lúc này, ngược lại trả về cho Lâm Chính!

Bọn họ càng không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ, dự định rời đi.

Nếu cứ rời đi như vậy đồng nghĩa tuyên bố với thế giới, Thần Hỏa Tôn Giả ông ta… đã bị đánh bại!

Thần Hỏa Tôn Giả rất ưa sĩ diện, sao có thể chấp nhận điều này?

Nhưng bây giờ, ông ta lại lựa chọn rời đi…

Sao không khiến người ta cảm thấy chấn động?

Đặc biệt là các đệ tử của đảo Thần Hỏa, bọn họ vô cùng chấn động, cảm thấy tam quan như được đổi mới.

Phải biết rằng trong lòng bọn họ, Thần Hỏa Tôn Giả giống như thần linh vậy, không thể bị đánh bại, không thể nào nói bỏ cuộc.

Nhưng mọi thứ đều bị phá vỡ.

Bọn họ dường như cũng mới tỉnh ngộ.

Có lẽ… Thần Hỏa Tôn Giả không phải thần.

Ông ta… cũng là người!

Cũng giống với những người khác!

Bọn họ lặng lẽ nhìn theo, vẻ mặt ai nấy phức tạp.

Thần Hỏa Tôn Giả quay người chuẩn bị rời đi, nhưng lúc đi đột nhiên lại dừng bước.

Ông ta khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào mắt Lâm Chính.

“Thần y Lâm, thật ra tôi có thể nhìn ra được dụng ý chân chính của cậu, nhưng cậu dám đưa Tịnh Thế Bạch Liên ra thực sự không dễ dàng. Cậu đang đánh cược, dù rất nguy hiểm, nhưng… cậu đã cược thắng. Chúng ta sẽ có lúc gặp lại, đến lúc đó, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào lấy lại tất cả. Lúc đó tôi sẽ không sơ ý, cũng sẽ không nương tay, chỉ hi vọng cậu có thể mau chóng tiến bộ, miễn cho lúc đó tôi lại cảm thấy vô vị!”.

Nói xong, Thần Hỏa Tôn Giả vọt đi, một bước đi xa nghìn dặm, không thấy bóng dáng.

Lâm Chính lặng lẽ dõi theo, vẻ mặt không có biến hóa gì nhiều.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ai cũng không ngờ kết quả cuối cùng của chuyện này lại là như vậy.

Nhưng bọn họ cũng cảm thấy may mắn.

Ít nhất vẫn giữ được mạng.

Lâm Chính cầm Tịnh Thế Bạch Liên ngồi bệt xuống đất, thở dốc, đồng thời lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người.

“Thần y Lâm, cậu sao rồi?”.

“Còn ổn chứ?”.

Mọi người đi tới, yếu ớt hỏi.

Bọn họ ít nhiều đều bị thương, người có thể sống sót hầu như không ai không đổ máu.

“Tôi không có gì đáng ngại, chỉ là khí kình tiêu hao, nội tạng cũng bị tổn hại. Những chuyện này với tôi mà nói không phải vấn đề gì lớn, tôi tự châm cứu vài cái, uống chút thuốc là được”, Lâm Chính thở ra, cười gượng nói.

“Vậy thì tốt…”.

“Nhưng thần y Lâm, vì sao cậu lại thả hổ về rừng? Thần Hỏa Tôn Giả có vẻ vẫn chưa từ bỏ Tịnh Thế Bạch Liên, vì sao cậu không nhân cơ hội này giết ông ta?”, Mạn Sát Hồng không cam tâm, đi tới nhỏ giọng hỏi.

Nghe vậy, một số đệ tử của đảo Thần Hỏa đều nhìn về phía cô ta.

Lâm Chính thấy vậy ngầm hiểu ý, mỉm cười nói: “Thần Hỏa Tôn Giả là người có lòng tự tôn rất cao, tôi biết ông ta sẽ không lấy Tịnh Thế Bạch Liên. Tôi không muốn đấu với ông ta là vì tôi không nắm chắc mình sẽ thắng. Thứ hai là vì ông ta cũng có ơn với tôi, không đến mức bất đắc dĩ, tôi không muốn đánh đến mức một mất một còn với ông ta!”.

Mạn Sát Hồng còn muốn hỏi tiếp, nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ ở bên cạnh lại vỗ nhẹ vai cô ta, nói: “Ma Nữ đại nhân, bớt nói vài câu đi”.

Mạn Sát Hồng nhíu mày, lặng lẽ nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ, vốn muốn nói tiếp nhưng lại thấy Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ lắc đầu.

Cô ta hiểu được gì đó, im lặng trong chốc lát… cuối cùng không nói thêm nữa.
Chương 2739: Tin khẩn từ Giang Thành

Cả hai bên đều chịu thương vong nặng nề trong trận chiến này.

Nhưng cuối cùng đã kết thúc với chiến thắng của phía Dương Hoa.

Mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nước.

Cuối cùng, những người từ đảo Thần Hỏa lại không theo đội của Lâm Chính trở lại Giang Thành, mà lần lượt đến đảo Thần Hỏa.

Trước đó, Thần Hỏa Tôn Giả đã buộc họ phải kích hoạt Thần Hỏa Tế, bắt họ ra sức phá hủy vũ khí laze plasma, lúc đó họ vì sợ hãi mới đầu hàng Lâm Chính.

Bây giờ sự việc đã qua, họ vẫn hướng về Thần Hỏa Tôn Giả hơn.

Dù sao đó cũng là sư phụ của họ trên danh nghĩa!

Hầu hết mọi người vẫn muốn quay lại tìm Tôn Giả.

Chỉ một số ít người chọn ở lại hầu hạ Thần Hỏa Thánh Nữ.

Khi Lâm Chính lên xe trở về, Mạn Sát Hồng mới sốt ruột hỏi: "Thần y Lâm! Sao lại tha cho Thần Hỏa Tôn Giả? Cậu mau nói cho tôi biết đi!"

"Cô tò mò thật đấy! Thôi thì, nếu đã như vậy, tôi sẽ nói cho cô biết, kỳ thật khi đấu với Thần Hỏa Tôn Giả, tôi đã thua! Chỉ là Thần Hỏa Tôn Giả không biết mà thôi!", Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Thua? Làm sao thế được? Tôi thấy khí sắc của cậu cũng khá giống với Thần Hỏa Tôn Giả mà, hẳn là sức mạnh hai người ngang nhau mới đúng!", Mạn Sát Hồng sửng sốt nói.

"Thật ra không phải như vậy. Lúc tôi đấu với Thần Hỏa Tôn Giả, bề ngoài trông thì chỉ như bị thương giống như Thần Hỏa Tôn Giả. Nhưng trên thực tế, nội tạng của tôi đã bị tổn thương nghiêm trọng, trong trường hợp đó tôi không thể thôi động khí, không thể châm cứu, nếu tôi không ngừng chiến đấu, tôi chắc chắn sẽ chết. Cho nên, tôi phải rút lui”, Lâm Chính lắc đầu.

“Nhưng sau đó không phải cậu đã dùng kim tự chữa khỏi sao?”, Mạn Sát Hồng sững sờ nói.

"Không giống nhau, tôi sử dụng kim châm dựa trên tình huống là không thúc giục khí tức, Thần Hỏa Tôn Giả đã rời đi, tôi mới có thể từ từ châm kim, uống thuốc ổn định vết thương, nếu như vẫn đấu tiếp với Thần Hỏa Tôn Giả, tôi làm sao có thời gian tự chữa lành vết thương?", Lâm Chính nói.

"Thật không..”., Mạn Sát Hồng kinh ngạc.

Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ ngồi ở ghế phụ lái phụ bên cạnh lại lắc đầu: “Nhưng thật ra, thần y Lâm vẫn niệm tình xưa nghĩa cũ, nếu thật sự dốc sức chiến đấu, kết quả vẫn chưa biết được, bởi vì sư tôn đã xa lánh tất cả, chỉ ở một mình, mà anh vẫn còn có vô số người ủng hộ, nếu bọn họ câu giờ cho anh, anh chỉ cần từ từ lấy lại sức, sư tôn vẫn không phải là đối thủ của anh, cho nên lựa chọn kết cục này không phải anh sợ, mà là anh không muốn”.

Nghe vậy, Lâm Chính trầm mặc.

Coi như ngầm thừa nhận rồi.

Nếu thực sự muốn đánh, Lâm Chính có cơ hội chiến thắng rất lớn.

Nhưng anh vẫn chọn để Tôn giả Thần Hỏa đi.

Mạn Sát Hồng kinh ngạc nhìn anh, với ánh mắt phức tạp.

Cô ta đã không còn có thể hiểu Lâm Chính nữa.

Người này cũng niệm tình xưa nghĩa cũ à? Cũng biết mềm lòng ư?

Anh ta không phải là một kẻ giết người không chớp mắt sao?

Trên thực tế, ở trong lòng Mạn Sát Hồng, ngoại trừ việc Lâm Chính không tu luyện ma công ra thì phong cách hành động của anh không khác gì ma nhân của Thiên Ma Đạo cả!

Mạn Sát Hồng hít một hơi thật sâu, không muốn nghĩ nhiều nữa.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến sân bay gần nhất của Phục Quốc.

Mọi người đang chuẩn bị lên phi cơ.

"Giám đốc Lâm!"

Lúc này, có tiếng hét vồn vã vang lên.

Từ xa nhìn thấy Từ Thiên, sắc mặt tái nhợt vì kinh hãi, cầm điện thoại di động chạy về phía này.

Lâm Chính sửng sốt, vừa định hỏi chuyện gì đã xảy ra, thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Lấy ra nhìn.

Là Mã Hải gọi.

Lâm Chính vội nhấn nút kết nối.

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói vừa lo lắng vừa sợ hãi của Mã Hải.

"Ơn trời, giám đốc Lâm! Cuối cùng cậu cũng bắt máy rồi!"

"Mã Hải! Có chuyện gì vậy?", Lâm Chính lập tức hỏi.

"Đã xảy ra chuyện lớn rồi, giám đốc Lâm! Người của Thiên Ma Đạo... đang tới giết chúng ta!"

"Cái gì?"

Lâm Chính nhất thời cho là mình nghe lầm, sửng sốt, vội vàng hỏi: "Người của Thiên Ma Đạo làm sao có thể đột nhiên tập kích Giang Thành được? Bọn họ sao dám làm như vậy?"

Trước đó, nhóm của Lâm Chính đã hoàn toàn ngăn cản được Thiên Ma Đạo, mười ba Ma Quân và hai mươi sáu Ma Nữ đều bị anh giết chết, ngay cả Đại Ma Nữ thủ lĩnh cũng bị thương nặng, ma tộc thương vong nặng nề, sao còn dám đắc tội với Giang Thành nữa?

Họ không sợ sức mạnh của Tịnh Thế Bạch Liên sao?

"Giám đốc Lâm! Đương nhiên là bọn họ dám, bởi vì Trương Thất Dạ đã phản bội cậu! Ông ta đã đưa người của Thiên Ma Đạo vào Giang Thành!", Mã Hải khàn giọng nói.

"Cái gì?"

Lâm Chính sửng sốt, nhưng rất nhanh lại rơi vào trầm mặc.

"Giám đốc Lâm, cậu quả nhiên không sai. Kẻ phản bội Dương Hoa chúng ta đúng là Trương Thất Dạ ... Vốn dĩ, lực lượng phòng thủ bên ngoài Giang Thành đã rất hoàn hảo rồi, nhưng Trương Thất Dạ đã lợi dụng đặc quyền của mình để đem một lượng nhỏ Thiên Ma Đạo vào Giang Thành, hỗ trợ bắt Tô Nhu, tôi đoán... ông ta muốn lợi dụng Tô Nhu để uy hiếp cậu!"

"Vậy bây giờ Tô Nhu làm sao rồi? Dẫn cô ấy đến quân đoàn Long Huyền chưa?", Lâm Chính khẩn trương hỏi.

"Vài giờ trước, tôi đã sắp xếp cô Tô Nhu vào quân đoàn Long Huyền. Để bảo vệ cô Tô Nhu, cô Cung Hỉ Vân đã bị Trương Thất Dạ bắt đi, không biết sống chết thế nào! Nhưng lập tức có từng đoàn người của Thiên Ma Đạo tấn công quân đoàn Long Huyền, hiện tại người của quân đoàn Long Huyền đang đối kháng với người của Thiên Ma Đạo, nhưng tôi e là chỉ dựa vào mình họ thì không thể chống lại được!!"

"Tôi đã từng thấy qua thực lực của quân đoàn Long Huyền, nếu là ma nhân bình thường, tuyệt đối không thể lay chuyển được bọn họ, trừ phi... có cường giả Đại Ma Quân trở lên tới. Nếu đạo chủ đích thân ra tay thì quân đoàn Long Huyền chẳng khác nào châu chấu đá xe!"

"Giám đốc Lâm, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Mã Hải gấp gáp hỏi.

"Trước hết hãy cố cầm cự, tôi sẽ lập tức dẫn đội đến hỗ trợ Giang Thành, ông lập tức liên hệ với quân đoàn trưởng của Long Huyền! Để ông ấy sắp xếp rút lui! Nếu cần thiết, chúng ta phải rời khỏi Giang Thành!", Lâm Chính hét lớn.

"Rời... rời khỏi?"

Mã Hải tê cả da đầu.

Bất kể trước đó gặp phải khó khăn gì, Lâm Chính đều sẽ bám lấy Giang Thành, không bao giờ rời đi.

Nhưng lần này, anh đã từ bỏ không chút do dự?

“Giám đốc Lâm, tại sao?”, Mã Hải không khỏi hỏi.

"Tôi vừa đấu với Thần Hỏa Tôn Giả một trận, bị thương không nặng, nhưng nếu lại tiến vào Giang Thành chiến đấu, nhất định sẽ chịu thua thiệt, cho nên nếu đối mặt với kẻ mạnh như gió đang lên, thì chúng ta chỉ có thể tránh đi thôi, bằng cách rời khỏi Giang Thành!"

Lâm Chính không phải là người kiêu ngạo, trước kia nhiều lần đối mặt với sự uy hiếp của kẻ mạnh, anh đều không rời khỏi Giang Thành, nhưng lần này, anh không chắc.

Trương Thất Dạ đã phản bội anh, vì vậy người Thiên Ma Đạo hẳn phải biết về việc Lâm Chính đấu với Thần Hỏa Tôn Giả.

Một khi Thiên Ma Đạo phái một kẻ Đại Ma Đạo trở lên đến giết Lâm Chính, Lâm Chính sẽ có rất ít cơ hội chiến thắng.

Điều anh lo lắng nhất bây giờ chính là đạo chủ đích thân đến Giang Thành.

Nếu như vậy, Lâm Chính nhất định sẽ chết chắc.

Vì vậy, anh chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, cần phải kiểm tra thực hư của đối phương.

"Mau! Đến Giang Thành!", Lâm Chính cắn răng gầm nhẹ, vẻ mặt căng thẳng.
Chương 2740: Tốc chiến tốc thắng

Hú!

Tiếng xe cảnh sát vang khắp nửa Giang Thành.

Tất cả người dân ở khu vực phía Nam Giang Thành đều ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn về phía còi hú.

Rất nhiều cảnh sát vũ trang đi trên đường, tay cầm loa kêu lên.

“Người dân chú ý! Chúng tôi là quân đoàn Long Huyền của Long Quốc trú đóng ở khu vực phía Nam, chúng tôi nhận được lệnh của cấp trên, triển khai diễn tập đột kích quân sự ở địa phận Giang Thành, mong người dân Giang Thành tích cực phối hợp. Bắt đầu từ bây giờ, mời người dân Giang Thành hãy lập tức đến động phòng không ở gần đây chờ đợi, hoặc tránh xa khu vực phía Nam. Tổn thất do vụ diễn tập này gây ra sẽ do chính quyền Long Quốc chịu trách nhiệm, mong người dân tích cực phối hợp”.

Các chiến sĩ hô lớn, thúc giục các cửa hàng đóng cửa, bắt các doanh nghiệp tan làm trước giờ.

Ai nấy đều có vẻ rất ngạc nhiên.

Nhưng người của quân đoàn Long Huyền đã đích thân cầm loa thông báo trên phố, bọn họ đương nhiên phải tuân thủ.

Ầm ầm ầm…

Đúng lúc này, phía quân đoàn Long Huyền vẳng lại mấy âm thanh rất lớn.

“A!”.

Rất nhiều người đi đường sợ hãi hét ầm lên.

Người của quân đoàn Long Huyền lập tức giải thích.

“Diễn tập quân sự đã bắt đầu! Mọi người đừng sợ, hãy rút vào động phòng không theo thứ tự hoặc rời khỏi Giang Thành! Đừng lo lắng!”.

Lúc này bọn họ mới thở phào.

Nhưng hầu hết mọi người vẫn cảm thấy rất khó hiểu.

Đang yên đang lành, sao lại bất ngờ diễn tập quân sự?

Nhiều người vẫn đang bàn tán, có người nói là vì lễ Quốc khánh sắp tới của Long Quốc, cũng có người nói là một số phần tử phi pháp gây rối ở Giang Thành.

Bọn họ bàn tán xôn xao, nhưng không ai có tin chính xác.

Còn ở nơi đóng quân của quân đoàn Long Huyền.

Nơi này đang xảy ra trận đấu khốc liệt.

Người dân xung quanh đều được sơ tán, hầu hết nhà ở cũng để trống.

Long Huyền Doanh, Long Ý Quân tinh nhuệ nhất của quân đoàn Long Huyền đang chiến đấu chống lại đám người Thiên Ma Đạo đang không ngừng tràn tới.

Người của Thiên Ma Đạo như giáng từ trên trời xuống, bất ngờ xuất hiện ở quân đoàn Long Huyền, đánh cho các chiến sĩ trở tay không kịp.

Nhưng cũng may các chiến sĩ có tố chất rất cao, ý thức chiến đấu trác tuyệt, nhanh chóng triển khai phản kích, chặn đám người Thiên Ma Đạo như mãnh thú này ở bên ngoài quân doanh.

Trên một tòa nhà cao tầng ở phía xa.

Tử Long Thiên và mấy cường giả của Thiên Ma Đạo đang đứng quan sát.

Trương Thất Dạ cũng nằm trong số đó.

“Tô Nhu đang ở đây sao?”, Tử Long Thiên mặt không cảm xúc nhìn nơi đóng quân của quân đoàn Long Huyền, bình thản hỏi.

“Bẩm đại nhân, đúng vậy”, Trương Thất Dạ gật đầu.

“Nếu vậy thì mấy người ông bắt đã trở nên vô dụng rồi, giết đi!”.

“Đại nhân cần gì phải nóng lòng như vậy? Đây là tâm phúc của thần y Lâm, chúng ta có thể dùng cô ta để kìm hãm thần y Lâm. Nếu lột da rút xương cô ta ngay trước mặt thần y Lâm thì chẳng phải hiệu quả sẽ tốt hơn sao?”, Trương Thất Dạ mỉm cười nói.

“Cũng được”, Tử Long Thiên gật đầu, nhìn trận đấu ở cổng, bình thản nói: “Nhưng không được kéo dài quá lâu, trong tay thần y Lâm có Tịnh Thất Bạch Liên, nếu cậu ta quay về thì chúng ta khó mà chống lại được! Phải tốc chiến tốc thắng!”.

“Đại nhân yên tâm, đây là Giang Thành, cậu ta dám dùng Tịnh Thất Bạch Liên thì chẳng phải người dân Giang Thành sẽ chôn cùng cậu ta sao? Cậu ta không dám dùng đâu!”.

“Cũng chưa chắc, phân phó xuống dưới, bảo bọn họ dùng Thiên Ma Đan đi!”, Tử Long Thiên nói.

Những người xung quanh đều biến sắc, nhưng không dám cãi lời, lập tức truyền lệnh xuống.

Thiên Ma Đan uống vào là chết, dùng nó sẽ kích hoạt tất cả tiềm năng trong cơ thể, khiến sức chiến đấu tăng vọt. Nhưng nếu hiệu quả dừng lại, thì dù là ma nhân có thực lực mạnh đến đâu cũng sẽ mất mạng.

Đây là thuật ngọc nát đá tan!

Nhưng những ma nhân này không thể từ chối.

Bởi vì bọn họ là thuộc hạ của Ma Quân, từ giây phút đi theo Ma Quân, việc sống chết đã không phải do bọn họ quyết định nữa.

Thế là tất cả ma nhân đều nhét Thiên Ma Đan vào miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK