Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2351: Độc

Lâm Chính hiểu ý của Băng Thanh. Nếu như Băng Thanh thua thì cô ta sẽ lập một biên bản giống như của Lạc Thiên trước kia và đưa cho Lâm Chính. Như vậy, anh lấy biên bản này đi nói chuyện với sơn trang Thánh Y.

Dù gì thì Băng Thanh cũng là cô chủ của sơn trang, huống hồ còn được sơn trang gả cho một đại tộc hào môn khác, sơn trang không thể nào vì Lạc Thiên mà bắt cô chủ của mình gặp tổn thất. Như vậy không chỉ mất thể diện mà còn không biết phải giải thích thế nào với bên thông gia. Tới khi đó tự dưng lại trở thành kẻ địch của nhau thì có phải là được chẳng bằng mất không?

“Cách của cô không tệ. Vậy được. Tôi sẽ đấu với cô một trận nữa. Lạc Thiên, đi lập một biên bản mới đi. Nếu như cô gái này thua thì để cô ta ký tên”, Lâm Chính nói.

“Được…có điều Lâm Chính, như vậy có hợp lý không?”, Lạc Thiên cảm thấy hơi kỳ ạ.

“Hợp lý nhất rồi. Cô nghĩ xem cô chủ này có thể đưa ra được những quyết định gì ngoài việc liên quan tới chuyện trọng đại của cô ta chứ? Vì nếu cô ta đưa ra những quyết định khác thì sơn trang sẽ không thừa nhận đâu”.

“Nhưng sơn trang cũng có thể không thừa nhận biên bản này mà…”

“Họ sẽ đồng ý thôi vì dù sao thì cũng không thể thất hứa được”.

“Sao lại nói thế?”.

“Nếu họ không giữ lời hứa thì tôi sẽ làm loạn trong đám cưới của cô gái này. Cô nói xem như vậy có phải là sơn trang sẽ bị tổn thất lớn không?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Dứt lời, Lạc Thiên bừng tỉnh: “Nếu mà làm loạn thật thì cô ta không những không lấy được chồng, thậm chí là cả sơn trang cũng tự dưng có thêm nhiều kẻ địch. Bọn họ chắc chắn không để anh làm như vậy".

“Đúng vậy. Vì thế cô mau đi lập biên bản đi”, Lâm Chính cười.

Lạc Thiên vội vàng gật đầu và chạy đi.

“Nói đi, đấu gì nào?”, Lâm Chính hô lên.

“Cách đấu rất đơn giản. Đấu xem ai có thể chịu được độc”, Băng Thanh cười nói.

“Chịu được độc sao?”, Lâm Chính bất ngờ ý thức được điều gì đó. Anh nhìn chăm chăm cơ thể của Băng Thanh và tái mặt.

“Tuyệt Thế Độc Khu? Tiên Thiên Độc Khu?”

“Thật không ngờ là thần y Lâm còn biết tới cả Tuyệt Thế Độc Khu và Tiên Thiên Độc Khu. Lợi hại thật, như vậy thì chắc anh cũng biết cơ thể tôi mạnh thế nào đúng không?”, Băng Thanh nheo mắt cười.

“Nếu như sở hữu Tuyệt Thế Độc Khu thì nghìn độc bất nhập. Còn sở hữu Tiên Thiên Độc Khu thì vạn độc bất nhập. Cơ thể cô có cả hai, hai thể chất dung hợp…vậy thì có thể nói chẳng có liên quan gì tới độc hết. Cô có thể miễn nhiễm với phần lớn các loại độc tố trên đời này”, Lâm Chính nói.

“Đúng vậy. Nhưng không phải miễn nhiễm hoàn toàn. Có thể có người nào đó biết được loại độc tố có thể khiến tôi bị thương”.

Băng Thanh lấy ra một chiếc lọ: “Giờ tôi và anh đấu xem ai có thể chịu được độc. Anh có thể điều chế ra một loại độc đưa cho tôi. Tôi cũng vậy. Để xem ai có thể đầu độc được ai. Ai không cầm cự được, bị độc xâm nhập thì người đó thua. Thế nào?”.

“Cô Trí, như vậy tôi thiệt lắm”, Lâm Chính nói.

“Vì vậy, anh không dám đúng không?”, Trí Băng Thanh cười lạnh.

“Cũng không tới mức đó. Tôi mà từ chối thì chắc chắn cô sẽ cho người tới cướp dâu chứ gì?”, Lâm Chính nói.

“Đương nhiên”, Băng Thanh hừ giọng: “Vì dù sao tôi cũng cho anh cơ hội rồi. Là do anh không biết trân trọng. Anh dám từ chối thì tôi cũng dám giết anh”.

“Vậy được, tôi đồng ý. Chúng ta sẽ đấu cái này”.
Chương 2352: Thần độc tuyệt thế

“Thần y Lâm”, người nhà họ Lạc cuống cả lên. Mặc dù bọn họ không biết Tuyệt Thế Độc Khu và Tiên Thiên Độc Khu là gì nhưng bọn họ nghe Lâm Chính nói cô ta miễn nhiễm phần lớn với các loại độc tố thì cảm thấy da đầu tê dại. Đấu độc với một người miễn nhiễm với tất cả các loại độc tố…Vậy khác gì đấu với rùa xem ai sống lâu hơn?

“Thần y Lâm, cảm ơn cậu đã đứng ra vì nhà họ Lạc…nhưng cậu đừng để nguy hiểm tới tính mạng. Nếu cậu có mệnh hệ gì thì chúng tôi…”, Lạc Phong ngập ngừng, không biết phải nói như thế nào.

“Yên tâm đi, tôi đã đồng ý thì đương nhiên là có tự tin”, Lâm Chính nói.

“Thế nhưng…”, Lạc Phong vẫn còn định nói tiếp.

Nhưng với màn y đấu cấp bậc này thì rõ ràng là Lạc Phong không thể xen vào nên đành phải âm thầm cầu nguyện cho Lâm Chính.

Lạc Thiên đưa biên bản tới. Sau khi đọc rõ nội dung thì cô gái cũng rưng rưng nước mắt: “Lâm Chính, sao anh ngốc vậy chứ. Tại sao lại đấu thứ này”.

Lạc Thiên khóc thét lên: “Cô mau dừng cuộc đấu này lại. Cô Trí, chúng tôi không đấu nữa. Tôi sẽ đi cùng cô về sơn trang Thánh Y”.

“Thật sao?”, Băng Thanh hai mắt sáng lên, cô ta khẽ cười: “Nếu vậy thì tốt quá. Còn anh ta mà đấu với tôi thì chỉ có thua thôi. Nói không chừng là chết đấy. Hà tất đúng không?"

“Lạc Thiên! Không sao, chút độc thôi, không có gì phải sợ”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Lâm Chính”.

“Cô đứng sang một bên quan sát là được. Tôi sẽ kết thúc nhanh thôi”, Lâm Chính vừa nói vừa lao về phía Băng Thanh: “Chúng ta bắt đầu thôi”.

“Xem ra anh vẫn không chịu từ bỏ nhỉ?”, Băng Thanh mặt tối sầm.

“Mặc dù cô thể hữu hai thể chất nhung xác thịt tôi cũng không hề kém. Kỳ độc tôi còn có thể ngăn được nên ai thắng, ai thua còn chưa biết đâu”, Lâm Chính lắc đầu.

“Đúng là điếc không sợ súng. Được! Anh đã muốn chết thì tôi sẽ tác thành cho anh”.

Băng Thanh hừ giọng, lấy ra chiếc lọ đặt lên bàn: “Đây là thần độc tuyệt thế do sơn trang đích thân luyện chế ra. Nó là bảo vật của sơn trang, mười năm mới tạo ra được một giọt. Hơn nữa chỉ cần đổ giọt này xuống biển thôi thì có thể khiến cho mọi sinh vật chết hết. Giờ trong bình của tôi có ba giọt, tôi muốn anh uống hét. Nếu như uống xong anh không chết thì anh lợi hại!”

“Hả?", cả hiện trường hết hồn.

“Thần độc tuyệt thế sao?”, Lâm Chính cầm chiếc bình, mở nắp ra và đưa lên mũi ngửi. Mặt anh lập tức đanh lại.

“Là tinh hoa được tạo ra từ vạn loại độc vật. Độc tố này từ xưa đến nay chưa ai đỡ lại được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Băng Thanh giật mình. Người này dựa vào mũi mà biết được trong loại độc này có bao nhiêu loại dược liệu sao…Thật đáng sợ…Nếu anh ta có thể gia nhập sơn trang thì chắc chắc là sơn trang có thể cào bằng thế sự rồi.

Băng Thanh cảm thấy kích động. Cô ta nghĩ tới việc đưa người này về sơn trang Thánh Y. Thế nhưng anh ta cố chấp như vậy thì chắc là không được.

Thật đáng tiếc...Băng Thanh thở dài.

Đúng lúc này Lâm Chính đưa chiếc bình lên miệng và uống cạn.

Bụp...Anh đặt mạnh chiếc bình xuống bàn. Trong nháy mắt, Băng Thanh trố tròn mắt.

“Anh…uống rồi sao?”, cô ta há hốc miệng.

“Chẳng uống thi sao? Lẽ nào cô còn muốn mang độc đi hâm nóng?”, Lâm Chính nói

Băng Thanh á khẩu, nhìn chăm chăm Lâm Chính để quan sát sự thay đổi của anh. Lạc Thiên ngồi phịch ra đất. Cô ấy đã mất hết sức lực rồi. Cả nhà họ Lạc cũng hóa đá. Độc tố như vậy mà nói uống là uống sao? Thần y Lâm bị điên rồi.

Một lúc sau, Lâm Chính đã cảm nhận được có gì đó bất ổn. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp, mặt đỏ linh căng, cơ thể loạng choạng. Anh run rẩy.

Băng Thanh mừng lắm: “Độc tố phát huy tác dụng rồi”.
Chương 2353: Cô đang làm chuyện ngốc nghếch gì vậy?

Sắc mặt Lâm Chính trông vô cùng cổ quái. Mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt anh. Cơn co giật khiến anh không thể đứng thẳng. Anh chống một tay lên bàn để cho cơ thể mình không bị đổ xuống.

“Lâm Chính”, Lạc Thiên hốt hoảng, chạy tới đỡ Lâm Chính. Cô gái khóc lã chã, cả khuôn mặt tối sầm.

“Tôi…không sao?”, Lâm Chính run rẩy nói với đôi môi tím ngắt.

“Không! Lâm Chính! Anh đừng cố gắng nữa. Từ bỏ đi. Tôi sẽ tới sơn trang. Không sao đâu. Lâm Chính. Xin anh hãy từ bỏ đi”.

Lạc Thiên khóc thét lên, quay qua nhìn Băng Thanh: “Cô Trí, chúng tôi từ bỏ. Xin cô hãy đưa thuốc giải cho tôi”.

“Thuốc giải à? Tôi có”, Băng Thanh mỉm cười, lấy ra một gói bột nhỏ kẹp trên đầu ngón tay: “Nếu như chịu đầu hàng, nhận thua thì đây chính là thuốc giải. Chỉ cần kịp thời uống số bột này là độc tố trong cơ thể sẽ được khống chế. Nhưng nếu anh ta vẫn cứng đầu, đến khi độc tố xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng và cốt tủy thì có là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được đâu”.

Lạc Thiên như người mất hồn khi nghe thấy vậy.

“Lâm Chính! Từ bỏ đi. Mau từ bỏ thôi”, Cô ấy hét lớn. Cả nhà họ Lạc cũng đứng ra khuyên can. Nhưng Lâm Chính mặc kệ, chỉ chật vật chịu đựng tiếp.

Anh thở gấp, mắt tối đen, môi từ tím chuyển sang đen. Thế nhưng anh không hề ngã xuống. Chỉ run rẩy chộp lấy số châm trên bàn và đâm vào cơ thể mình.

Một châm!

Hai Châm!

Ba châm…Nhưng…không hề có tác dụng.

“Hừ! Phí sức mà thôi. Tôi nói cho anh biết. Loại độc này dù là tôi thì cũng chỉ có thể miễn nhiễm được với một giọt. Hơn nữa vẫn sẽ vô cùng đau đớn. Còn ba giọt thì... dù tôi có cơ thể song độc cũng khó mà chịu đựng nổi. Anh đã uống cả ba giọt, tức là anh đã thua rồi. Thần y Lâm, giờ hoặc là anh đầu hàng hoặc là đợi chết. Anh tự chọn đi”, Băng Thanh mỉm cười.

“Tôi lựa chọn…tiếp tục…”, Lâm Chính hớp lấy không khí, tiếp tục ghim châm lên người.

“Được! Được, anh đã muốn chết thì tôi cũng chẳng cản. Tôi nói cho anh biết, anh mà bị chết là anh thua luôn đấy nhé”, Băng Thanh tức giận khi thấy Lâm Chính quá cố chấp. Thế nên cô ta cũng không định cứu anh nữa. Cô ta rắc gói bột trong không trung. Lớp bột bay đi theo gió.

“Đừng”, Lạc Thiên hét lên nhưng đã không kịp nữa rồi…

“Tôi đã cho anh ta cơ hội mà anh ta không biết trân trọng. Vậy thì không thể trách ai khác được. Cô Lạc, tôi thấy cô sửa soạn đi là vừa, cùng chúng tôi về thôi. Còn nữa này, cô cũng chuẩn bị lo hậu sự cho anh ta đi”, Băng Thanh cười lạnh.

Lạc Thiên sững sờ, đôi mắt tối sầm. Cô ấy nhìn khuôn mặt mỗi lúc trông một đáng sợ của Lâm Chính rồi đột nhiên bật cười...Dù nước mắt vẫn rơi nhưng cô ấy cười. Một nụ cười thật đẹp.

“Cô Lạc, cô cười gì vậy?”, Băng Thanh cảm thấy nghi ngờ.

“Có một người cô yêu nguyện chết vì cô thì cô thấy có nên cười hay không?”, Lac Thiên hỏi.

Băng Thanh giật mình rồi hừ giọng: “Đó là do anh ta ngốc”.

“Tôi lại không thấy như thế?”, Lạc Thiên nói tiếp: "Nếu anh ấy chết, tôi cũng sẽ chết cùng anh ấy. Cô Trí, e rằng tôi không tới sơn trang được rồi. Nếu như đó là nhiệm vụ của cô thì cô đưa thi thể của tôi về”.

“Cô nói cái gì?”, Băng Thanh đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn lao về phía Lạc Thiên.

“Đừng có tới đây”, Lạc Thiên gầm lên. Trong tay cô ấy là một con dao nhỏ. Cô ấy kề con dao lên cổ mình.

“Lạc Thiên”, người nhà họ Lạc kinh hãi kêu lên. Họ thấy trong đôi mắt cô ấy chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

“Lâm Chính vì tôi mà chết, sao tôi có thể sống một mình được. Các người tránh ra, để tôi với Lâm Chính riêng biệt một lúc…”

Người nhà họ Lạc lau nước mắt, không dám lên tiếng. Băng Thanh vừa sốt ruột vừa cuống cả lên.

Đúng lúc này, một bàn tay đưa ra chộp lấy con dao của Lạc Thiên. Lạc Thiên giật mình quay qua nhìn. Cô ấy thấy Lâm Chính đang ngẩng đầu mỉm cười.

“Cô đang làm chuyện ngốc nghếch gì thế?”
Chương 2354: U Minh Khu Sát

Lạc Thiên bàng hoàng. Cô ấy nhìn chăm chăm Lâm Chính thì thấy anh đã ngừng toát mồ hôi. Không chỉ vậy, môi của anh đã chuyển từ màu đen sang màu hồng như bình thường. Sắc mặt cũng tốt lên nhiều.

Chuyện gì vậy?

“Lâm Chính...anh vẫn ổn chứ?”, Lạc Thiên run rẩy hỏi.

“Tôi ổn”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, giọng nói đã không còn yếu như lúc nãy nữa.

“Cái gì?”, Trí Băng Thanh trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.

“Anh....anh... chuyện gì vậy? Sao anh vẫn chưa chết?”

“Ai nói là tôi sẽ chết?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Lạc Thiên, cô đừng làm chuyện ngốc nghếch, lấy cho tôi vài cây châm ra đây, hơn nữa bốc thêm cho tôi ít thuốc. Nhanh lên nhé”, nói xong Lâm Chính viết ra một đơn thuốc.

Lạc Thiên vội vàng gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ tìm đủ cho anh. Phòng thuốc của nhà ta có những thứ này. Mau đi tìm cho thần y Lâm”, Lạc Thiên nói.

Người nhà họ Lạc vội vàng đi gom đủ những gì mà Lâm Chính cần.

Lâm Chính châm cứu cho mình, điều động chân khí và nuốt sống số thuốc được mang tới. Sau một loạt các thao tác điều trị, sắc mặt của Lâm Chính hồi phục rất nhanh. Sau lưng anh bỗng xuất hiện một mảng màu lan rộng, kỳ dị.

“Đó là độc thể được thải ra”, đám đông kinh ngạc.

“Ngại quá, thất lễ rồi”, Lâm Chính mỉm cười, cởi áo ra, để lộ cơ bắp hoàn hảo. Anh lau sạch lưng, vứt áo qua một bên và điềm đạm nhìn Băng Thanh: “Cô Trí, có vẻ như thần độc tuyệt thế của cô không có tác dụng rồi”.

“Không...thể nào...không thể...”, Băng Thanh run rẩy, vội vàng lùi lại, hai con mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Ba giọt thần độc tuyệt thế đấy. Vậy mà người này vẫn không chết. Không thể nào. Chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó. Dù cô ta sở hữu song độc khu thể thì cũng không thể nào chống lại được độc lực của ba giọt độc này.

“Anh đã giải độc bằng cách nào vậy?”, Trí Băng Thanh gầm lên. Cô ta như sắp phát điên.

“Tôi chỉ dùng phương pháp hết sức đơn giản để giải độc thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Chẳng có gì là kỳ lạ hết, chỉ là cách xử lý độc tố bằng cách vô cùng đơn giản”.

“Độc tốc chưa ngấm vào xương tủy sao? Không ngấm vào lục phủ ngũ tạng? Chỉ dựa vào cách xử lý đơn giản thì sao có thể thải được hết độc chứ?”, Băng Thanh hét lớn.

Cô ta căn bản không tin. Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu.

“Độc tố của cô mạnh, nhưng muốn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của tôi thì e rằng không được rồi. Chỉ dựa vào số độc này là không đủ".

“Cái gì?”, Băng Thanh nín thở, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Đột nhiên cô ta ý thức được điều gì đó bèn tái mặt, run rẩy chỉ về phía anh.

“Lẽ nào...anh...là sự kết hợp giữa Tuyệt Thế Độc Thể và Tiên Thiên Độc Thể? Anh cũng có song độc thể chất".

“Tôi không có”, Lâm Chính lắc đầu. Anh giơ tay lên, xòe bàn tay ra.

Băng Thanh trố tròn mắt. Cô ta nhìn thấy lòng bàn tay anh đang chuyển dần thành màu mực. Thậm chí còn có một hình con rồng ở đó. Cuối cùng thì cô ta cũng hiểu ra.

“U Minh Sát Khu...hóa ra là vậy...anh sở hữu thứ còn đáng sợ hơn cả Tuyệt Thế Độc Thể và Tiên Thiên Độc Thể...”, cô ta run rẩy.

“U Minh Sát Khu sao? Lâm Chính, đó là thứ gì vậy?”, Lạc Thiên hỏi anh.

“Đó là cơ thể mà một người phải chết đi nhiều lần mới có thể sở hữu được. Đại diện của cơ thể loại này không phải là độc mà là cái chết”, Lâm Chính nói.

“Cái chết sao?”, Lạc Thiên hoang mang, rõ ràng là cô ấy không hiểu.

Chỉ thấy Băng Thanh đang vô cùng hoảng sợ. Lúc này nỗi sợ của cô ta dành cho Lâm Chính đã lên tới cực điểm: “Anh là quái vật...chắc chắn anh là quái vậy...Rốt cuộc anh là thứ gì vậy?”

Cô ta run rẩy, vô thức lùi lại.

“Tôi là gì không quan trọng”, Lâm Chính nín thở, lấy từ trong người ra một cái lọ nhỏ và nói: “Cô Trí, giờ tới lượt cô rồi. Đây là độc do đích thân tôi luyện chế ra, chỉ cần cô có thể khống chế không cho độc ngấm vào người thì tôi sẽ để cô đưa Lạc Thiên đi, thế nào?”

Băng Thanh tái mặt, sợ hãi nhìn chiếc lọ. Mặc dù cô ta không biết bên trong là thứ gì nhưng cô ta biết nó nhất định không kém thần độc tuyệt thế.Dù sao thì đó cũng là độc do người sở hữu U Minh Sát Khu luyện ra cơ mà...

Băng Thanh đứng như trời trồng, cô ta không cả dám đưa tay ra.

“Cô Trí, sao không nhận lấy vậy? Lẽ nào...cần tôi bón cho cô sao?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

Băng Thanh mặt cắt không ra máu, cuối cùng cô ta phải lên tiếng: “Tôi...thua rồi...”
Chương 2355: Thánh Y Giả

Câu nói của Trí Băng Thanh khiến tất cả người nhà họ Lạc đều thở phào nhẹ nhõm.

“Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi!”.

Lạc Thiên quay người ôm chặt Lâm Chính, nước mắt giàn giụa: “Cảm ơn anh, anh Lâm!”.

“Không cần khách sáo, Tiểu Thiên, tôi đã nói có tôi ở đây, tôi sẽ giải quyết, không cần lo lắng”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Lời nói dịu dàng và gương mặt tuấn tú khiến Lạc Thiên dâng lên sự day dứt và sầu muộn, nhiều hơn là sự mất mát và không thể nói thành lời.

Cô ấy chôn chặt tình cảm này vào trong lòng, không dám biểu lộ.

Có lẽ chỉ nên thể hiện sự cảm kích và sùng bái của một người em gái đối với anh trai…

Người nhà họ Lạc ôm nhau, vô cùng kích động.

“Cô Trí, cô nên ký tên rồi”, Lâm Chính nói.

Trí Băng Thanh không còn cách nào, chỉ có thể đánh liều tiến tới, liếc nhìn tờ giấy cam kết, sau đó nghiến răng cắn đầu ngón tay chảy máu, viết tên mình và in dấu tay bằng máu lên đó.

“Tốt lắm!”.

Lâm Chính gật đầu, lại hỏi: “Lúc nào tôi có thể đến sơn trang Thánh Y hủy giao ước này?”.

“Anh không cần đi!”.

Trí Băng Thanh lạnh lùng nói, sau đó đi đến lần mò trên người Trí Vũ đã hôn mê một lúc, lấy một tờ giấy cam kết ngả vàng ra, đưa tới.

“Tờ giấy cam kết này các người cầm lấy xé bỏ đi, còn tờ cam kết mới tôi sẽ về giao cho bố tôi, ông ấy xem xong hủy bỏ, chúng ta coi như không ai nợ ai! Tôi nghĩ có lẽ ông ấy sẽ tha cho cô chủ nhà họ Lạc thôi”, Trí Băng Thanh lạnh lùng nói.

“Được, tôi cũng không sợ các cô nuốt lời!”.

Lâm Chính gật đầu, giao tờ giấy cam kết cho cô ta.

Sau khi nhận lấy tờ giấy cam kết, Trí Băng Thanh dẫn người của sơn trang Thánh Y rời đi.

Trí Băng Thanh vừa đi, Lâm Chính lại ho dữ dội.

“Anh Lâm, anh không sao chứ?”.

Lạc Thiên vội vàng dìu Lâm Chính dậy.

“Không sao, tôi cần nghỉ ngơi! Tiểu Thiên, giúp tôi tìm một căn phòng sạch sẽ, sau đó bày một chiếc lò. Tôi cần một chiếc lò cao một mét năm, rộng ba thước, lấy một ít than đá tới đây, sau đó giúp tôi đi bốc vài loại thuốc… Sau khi đưa thuốc tới, trong vòng một ngày đừng quấy rầy tôi, tôi phải thanh trừ độc tố!”, Lâm Chính yếu ớt nói.

“Thanh trừ độc tố? Chẳng lẽ… thần độc tuyệt thế đó… vẫn chưa loại trừ sạch?”, Lạc Thiên sửng sốt.

“Ngốc, nếu dễ dàng loại bỏ như vậy thì sao có thể gọi là thần độc tuyệt thế? Chẳng qua tôi chỉ lừa Trí Băng Thanh mà thôi!”, Lâm Chính cười gượng nói.

“Vậy U Minh Sát Khu của anh… cũng là lừa cô ta?”, Lạc Thiên thận trọng hỏi.

Lâm Chính nghe vậy, suy nghĩ lại rơi vào ký ức xa xăm.

“Không, U Minh Sát Khu không phải lừa cô ta… Thể xác này là tôi đã trải qua mấy triệu loại độc dược mà luyện thành!”.

“Chính vì cơ thể này mà tôi đã trải qua cái chết gần mười lần”.

Lâm Chính khản giọng nói, ánh mắt xa xăm, nhớ lại kí ức thời xa xưa…



Trí Băng Thanh rời khỏi Giang Thành, đi chuyên cơ về sơn trang Thánh Y.

Trên đường đi, vẻ mặt cô ta cực kỳ lạnh lùng, khí lạnh bức người.

Những người khác của sơn trang Thánh Y hoàn toàn không dám bắt chuyện.

“Khốn nạn! Khốn nạn!”.

Vừa xuống khỏi máy bay, Trí Băng Thanh không kìm chế được nữa, đạp gãy cây đại thụ thô to ở bên cạnh.

Mọi người đều giật mình khiếp sợ.

May là đã rời khỏi sân bay, xung quanh không có ai.

“Cô chủ, xin cô hãy khiêm tốn một chút, dù sao chúng ta vẫn còn đang ở thế tục. Nếu gây ra rắc rối gì, Thánh Giả sẽ trách tội”, một người tháp tùng không khỏi nhắc nhở.

Trí Băng Thanh nghe vậy, tát cho người đó một cái.

Người đó bị tát đầu váng mắt hoa, ngã ra đất.

“Đồ chó, dám dạy dỗ tôi sao?”.

Trí Băng Thanh nổi giận đùng đùng, sau đó quay người lên xe, tiến về phía sơn trang Thánh Y.

Khoảng ba tiếng sau, đoàn xe của Trí Băng Thanh đến một nơi cực kỳ hẻo lánh trong rừng sâu.

Đây đã là nơi không người, nhưng đoàn xe vẫn chưa dừng lại.

Đợi sau khi xuyên qua ba lớp chướng khí đủ để lấy mạng người, cuối cùng nhóm Trí Băng Thanh cũng đi vào khu vực của sơn trang Thánh Y.

Cô ta tìm tới bố mình trước nhất, kể hết tất cả mọi chuyện trong Giang Thành.

“Cái gì? Không đưa được người trở về, còn làm mất thể diện đến thế?”.

Thánh Y Giả lạnh lùng nói: “Băng Thanh, sao con lại để thua một kẻ vô danh ở thế tục? Con làm bố rất thất vọng”.

“Bố, không phải con gái vô năng, mà thực sự là tên kia không phải kẻ tầm thường!”, Trí Băng Thanh quỳ rạp dưới đất, nói.

“Con đừng viện cớ, con gái nhà họ Lạc là một phần trong kế hoạch của bố, nhất định phải đưa cô ta về đây. Nếu không có cô ta, kế hoạch sẽ khó mà thực thi!”.

“Nhưng bố à, con gái đã ký vào giấy cam kết, hứa sẽ không gây rắc rối cho con gái nhà họ Lạc nữa, mong bố hãy tìm người khác thay thế”.

Trí Băng Thanh bất lực nói, trình tờ giấy cam kết lên.

Thánh Y Giả cầm lấy xem qua, đột nhiên nhíu mày.

“Tên thần y Lâm này uống ba giọt thần độc tuyệt thế mà không chết?”.

“Đúng!”.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Băng Thanh! Con dám lừa dối bố?”.

“Băng Thanh không dám, người này có U Minh Sát Khu, thần độc tuyệt thế không giết được anh ta!”, Trí Băng Thanh vội vàng giải thích.

“Cái gì? U Minh Sát Khu?”.

Thánh Y Giả nghiêm sắc mặt, đột nhiên ý thức được điều gì, nhìn chằm chằm Trí Băng Thanh: “Con nói thật sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK