Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1156: Lâm sư huynh nhà chúng tôi!

Cái gọi là lối vào chỉ là một cửa động nhỏ. Có không ít người đứng tập trung ở đây. Cả thảy tầm hơn trăm người.

Đám đông túm năm tụm ba. Họ cầm một tấm bản đồ như đang nghiên cứu thứ gì đó hoặc là đang phát cho nhau thuốc, binh khí. Có không ít người mang theo dao, kiếm hoặc ám khí.

Những tia sáng sắc lẹm khiến người ta không khỏi ớn lạnh. Điều mà Lâm Chính ngạc nhiên hơn cả là những người này không chỉ chuẩn bị binh khí như dao, kiếm mà còn chuẩn bị cả súng đạn, thậm chí còn nhìn thấy cả khẩu RPG.

Lâm Chính ngạc nhiên lắm. Xem ra người của Đông Hoàng Giáo cũng rất thức thời. Vì dù sao thì bây giờ đã không còn là thời cổ đại nữa.

Lâm Chính tìm một góc ngồi xuống và nhắm mắt dưỡng thần. Người của Cổ Linh Đường lần lượt bước vào. Bọn họ tập trung trước cửa, nhìn về phía Lâm Chính và xì xầm to nhỏ.

Có lẽ thấy người của Cổ Linh Đường bàn tán về Lâm Chính nhiều quá nên những người khác cũng quay qua nhìn anh.

Trịnh Đan cũng nhanh chóng có mặt. Cô ta dẫn người vây lấy Lâm Chính. Đương nhiên họ chỉ vây lại chứ không làm gì cả. Bởi vì đây là lối vào của đại hội Đông Hoàng. Khi đại hội chưa bắt đầu thì không ai được làm loạn, đây là quy tắc. Mặc dù quy định không nhiều nhưng không ai dám phá vỡ, vì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

“Để lát nữa xem anh còn dám ngông cuồng không”.

“Tôi nhất định sẽ khiến anh phải quỳ xuống xin tha tội”

“Nhìn cũng đẹp trai đấy, đáng tiếc não tàn. Dám đối đầu với Cổ Linh Đường thì giữ làm sao được”.

“Đúng vậy, hi vọng lát nữa anh ta vẫn còn giữ được vẻ điềm tĩnh như thế này”.

Tiếng xì xầm vang lên. Lâm Chính chẳng có cảm giác gì. Trịnh Đan nheo mắt nhìn anh giống như đang suy nghĩ gì đó.

Đúng lúc này, có thêm một nhóm người nữa bước vào. Tất cả trở nên im lặng. Đám người Trịnh Đan cũng khẽ giật mình, vội vàng quay qua nhìn. Họ thấy một nhóm nam nữ mặc trang phục màu đen.

“Trịnh sư tỷ! Là Tây Môn Đao!”, một người kêu lên. Trịnh Đan nhìn thấy một người đàn ông dắt một cây đao ở eo thì tái mặt.

“Không hay rồi, là người của Cuồng Đao Đường”

“Sao họ…lại tới đây?"

“Không phải họ ở cửa phía Đông sao? Sao lại tới cửa này báo danh?”

“Tệ rồi”, người của Cổ Linh Đường đều xám mặt. Ai cũng lùi về sau một cách vô thức. Họ tỏ ra sợ hãi và lưỡng lự.

“Ấy, đây chẳng phải là các vị sư đệ, sư muội của Cổ Linh Đường sao?”, người đàn ông tên Tây Môn Đao nhếch miệng cười và liếc nhìn Trịnh Đan.

“Trịnh Đan biết trốn thật đấy, chạy tới cửa Nam báo danh cơ à. May mà tôi nắm được thông tin sớm. Lần này để xem cô chạy đi đâu nhé", Tây Môn Đao cười hi hi.

“Tây Môn sư huynh, em của anh không phải do tôi hại chết. Tôi thật sự bị oan. Tôi bị oan”, Trịnh Đan vội vàng nói.

“Cô bị oan sao? Hừ! Cô nghĩ tôi sẽ tin cô? Hôm đó em trai tôi ở cùng cô, chẳng được mấy chốc đã trở thành cái xác không hồn. Không phải cô giết thì là ai? Trịnh sư muội, em trai tôi thích cô lâu như vậy. Giờ nó không còn nữa, cô có thể cùng xuống dưới với nó không? Để tránh nó cảm thấy cô đơn”, Tây Môn Đao cười nham hiểm.

Trịnh Đan sợ tới mức suýt ngã ra đất. Cô ta vội vàng lùi về phía sau, không dám nói chuyện với Tây Môn Đao nữa.

“Tây Môn sư huynh, sư phụ của chúng tôi cũng sắp tới rồi. Hi vọng anh đừng làm loạn, nếu không sư phụ của chúng tôi sẽ tức giận đấy”.

Một đệ tử bước tới nói đỡ cho Trịnh Đan. Thế nhưng vừa dứt lời....

Bốp! Một cú tát giáng mạnh xuống người đệ tử. Người này lập tức nổ đom đóm mắt, ngồi phịch xuống đất. Mặt hằn đỏ vết tay và miệng thì rớm máu.

“Sư đệ”.

“Tây Môn sư huynh, sao anh có thể đánh người chứ?”

“Anh muốn phá vỡ quy tắc ở đây sao?”, đám người Cổ Linh Đường tức giận lao lên.

“Quy tắc? Hừ, chúng tôi chỉ dạy dỗ những đệ tử không biết phép tắc chứ có giết ai đâu. Huống hồ, lát nữa Cuồng Đao Đường của chúng tôi vào trong, đoạt được nhẫn Đông Hoàng, trở thành giáo chủ thì những quy tắc này còn ràng buộc nổi chúng tôi không đây?”, Tây Môn Đao khinh khỉnh nói.

“Anh…”, đám đông tức lắm. Trịnh Đan vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

“Ngoài ra, đừng có đặt hi vọng vào sư phụ của các người. Sư phụ của chúng tôi đã tìm được vị trí của sư phụ các người rồi. Giờ có lẽ ông ta không tới được đâu! Chẳng ai giúp được các người hết”, Tây Môn Đao bật cười.

Dứt lời, đám đông sợ hết hồn, không dám lên tiếng nữa. Lẽ nào Cổ Linh Đường sẽ bị tiêu diệt ở đây thật sao?

Rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy. Bọn họ biết mối ân oán giữa Cổ Linh Đường và Cuồng Đao Đường.

Có điều chuyện này không liên quan gì tới Lâm Chính. Người của Cổ Linh Đường gặp rắc rối là chuyện tốt với anh. Ít nhất thì anh cũng bớt đi được rắc rối và càng có nhiều tinh lực hơn để tìm nhẫn.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Tôi nói cho anh biết Tây Môn Đao, anh đừng ngông cuồng. Nếu không…thì Lâm sư huynh của chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu”.

“Lâm sư huynh nào?”

“Chính…chính là người kia”, dứt lời, Trịnh Đan bè chỉ tay về phía Lâm Chính.

Cả đám bèn quay qua nhìn anh.

Lâm Chính hết hồn.
Chương 1157: Đành phải giải quyết

Trịnh Đan vừa dứt lời, Lâm Chính lập tức trở thành tiêu điểm. Cả đám đông loạt quay qua nhìn anh.

Ai trông cũng hiếu kỳ.

Lâm Chính chỉ chau mày. Anh không thích bị người khác lợi dụng. Hơn nữa còn bị kẻ địch của mình lợi dụng.

Trịnh Đan đúng là một kẻ giảo hoạt. Cô ta biết người của Cuồng Đao Đường không biết anh nên đã đẩy anh ra đỡ đạn. Bởi vì Lâm Chính đứng gần đám người của Cổ Linh Đường nhất. Người không biết thì sẽ tưởng anh là thành viên của họ thật.

“Lâm sư huynh sao? Người này là ai vậy?”

“Chưa gặp bao giờ”.

“Từ khi nào mà Cổ Linh Đường lại có người này thế?”, người của Cuồng Đao Đường nhìn nhau, cảm thấy nghi ngờ.

Tây Môn Đao mặc kệ. Hắn liếc nhìn Lâm Chính, cười lạnh lùng: “Nhóc, anh là sư huynh của bọn họ à? Vậy lát nữa có phải là anh sẽ đấu trước với chúng tôi vài chiêu không?”

“Tôi là người của Thanh Hà Đường”, Lâm Chính lấy lệnh bài ra giơ trước mặt họ.

Trịnh Đan thấy vậy vội vàng bước lên giữ Lâm Chính lại và trách móc: “Ây da sư huynh. Tôi đưa lệnh bài của bố cho anh là muốn anh vào lúc quan trọng sẽ đứng ra bảo vệ Thanh Hà Đường, giết những kẻ không nghe theo. Anh hà tất phải dùng cho đám chó mèo này! Người của Cuồng Đao Đường chỉ là đám phế vật thôi. Anh chỉ cần dùng một tay là giải quyết được bọn họ”.

Lâm Chính chau mày. Trịnh Đan là con gái của Trịnh Lạc. Điều này ai cũng biết nên người của Cuồng Đao Đường cũng vậy. Thế nên lời nói của Trịnh Đan đương nhiên là có cơ sở.

Tây Môn Đao quả nhiên gật đầu: “Thú vị đấy! Trước đó tôi nghe nói Cổ Linh Đường định thôn tính Thanh Hà Đường. Ông già Trịnh Lạc không chịu, giờ xem ra Thanh Hà Đường đã bị Cổ Linh Đường nuốt gọn rồi. Đến cả lệnh bài cũng giao cho anh. Người anh em, địa vị của anh ở trong Cổ Linh Đường không hề thấp nhỉ".

“Xem ra giờ tôi nói gì cũng vô ích”, Lâm Chính cất lệnh bài đi, nói bằng vẻ vô cảm.

“Người của Đông Hoàng Giáo chưa bao giờ giải quyết ân oán bằng miệng hết”, Tây Môn Đao mỉm cười.

Lâm Chính gật đầu, không nói gì. Trịnh Đan nhếch miệng cười, để lộ vẻ quỷ dị.

“Sư tỷ, chiêu này tuyệt quá”, người đứng bên cạnh lẳng lặng giơ một ngón tay lên.

“Người họ Lâm này thực lực cũng không tệ. Nếu như Tây Môn Đao mà đối đầu với anh ta thì chúng ta không có gì phải lo lắng cả. Tới khi đó chúng ta rút, người của họ sẽ không có thời gian làm gì chúng ta đâu. Ha ha. Coi như là chúng ta giải quyết được rắc rối lớn”, người đàn ông bên cạnh mỉm cười.

Thế nhưng vừa dứt lời thì Trịnh Đan đã giáng cho hắn một phát tát.

“Đồ óc lợn này”, Trịnh Đan chửi.

“Sư tỷ, tôi…tôi làm sao cơ ạ?”, người đàn ông tỏ ra ấm ức.

“Đồ ngốc! Nếu như người của Cuồng Đao Đường mà đối đầu với Lâm Chính thì chúng ta cần gì phải trốn. Ngồi làm ngư ông đắc lợi không phải hơn sao?”, Trịnh Đan trợn ngược mắt và hừ giọng: “Người của Cuồng Đao Đường và cả Lâm Chính đều là kẻ địch của ta. Nếu giờ có thể giải quyết được họ thì mới gọi là bớt rắc rối và chúng ta cũng dễ giải thích với sư phụ”.

“Sư tỷ nói đúng”, thế là người này hai mắt sáng rực, vội vàng hùa theo. Những người bên cạnh cũng mỉm cười, đồng loạt giơ ngón tay cái lên với Trịnh Đan.

Thính lực của Lâm Chính rất tuyệt. Mặc dù Trịnh Đan nói rất nhỏ nhưng Lâm Chính đều nghe rõ mồn một.

Thế nhưng Lâm Chính không quan tâm. Mục đích của anh không phải là những người này. Và họ chưa bao giờ được anh coi ra gì. Anh cũng không có sức mà đi để tâm.

Lúc này, một bóng hình bước vào. Không gian trở nên im lặng. Tất cả nín thở, vội vàng nhìn người này.

Đó là một người đàn ông mặc trang phục màu xanh lam. Người đàn ông đeo khẩu trang, nhìn không rõ mặt. Đến cả tóc cũng quấn kín, chỉ hở đôi mắt. Trong tay người này là một chiếc lọ tinh tế.

Trong chiếc lọ có một sợi dây. Bước đi của người này chắc nịch, hai tay bưng chiếc lọ, cứ thế tiến vào.

Sau đó người này cẩn thận đặt chiếc lọ xuống.

“Bắt đầu rồi!”, Trịnh Đan hít một hơi thật sâu và nói khẽ. Đám đông bước tới.

“Tránh ra! Tất cả tránh ra!”, người của Cuồng Đao Đường không cho họ đi, cứ thế đẩy ra. Những người bị đẩy tức lắm nhưng không dám nói gì.

Người của Cổ Linh Đường cũng vậy.

Lúc này người đàn ông mặc đồ màu lam lấy ra một hộp quẹt rồi lại lấy ra một chiếc đồng hồ và nhìn giờ.

Đám đông nín thở, ai cũng cảm thấy thần kinh căng như dây đàn.

Người này đột nhiên cất đồng hồ đi và lập tức châm lửa vào sợi dây.

Xoẹt xoẹt. Sợi dây được đốt cháy.

Bùm! Chiếc lọ nổ tung, một đường sáng phóng vọt lên trời và nổ lớn. Hình một con rồng xuất hiện trên không trung.

Đồng thời từ bốn phương tám hướng cũng bắt đầu xuất hiện những hình thù khác như sư tử, hổ báo, chim ưng.

Có vẻ như lối vào từ các hướng đều đồng thời phát đi tín hiệu. Người mặc đồ màu lam lên tiếng: “Tôi tuyên bố, đại hội Đông Hoàng chính thức bắt đầu. Các vị đệ tử, mời vào trong tìm nhẫn Đông Hoàng!"

Dứt lời, một tảng đá lớn lập tức đổ xuống, một con đường đi vào thủ phủ của ngọn núi xuất hiện. Tất cả nín thở.

“Lao lên!”

“Đi giành lấy nhẫn, mau lên!”

“Đi tìm đi!’

“Tập trung về chỗ sư phụ!”, cả đám gào lên và điên cuồng lao về phía trước. Người của Cổ Linh Đường và Cuồng Đao Đường cũng hành động.

Lâm Chính nhanh hơn một bước thế nhưng anh vừa mới đạp chân thì đã bị vô số những bóng hình khác giữ lại.

Đó là người của Cuồng Đao Đường. Bọn họ rút đao ra chĩa về phía Lâm Chính.

“Người anh em, sao vội thế? Giải quyết ân oán này đã rồi đi tìm nhẫn cũng chưa muộn mà”, Tây Môn Đao mỉm cười, rút đao ra.

Đó là một thanh đao phát ra ánh sáng màu đỏ trông vô cùng quỷ dị. Khoảnh khắc thanh đao được rút ra, mùi máu tanh lan ra bốn phía.

Thật đáng sợ.

Lâm Chính chau mày. Trịnh Đan dẫn theo người của Cổ Linh Đường trốn tới một dốc núi nhỏ nhìn về phía anh. Chỉ cần hai bên sứt đầu mẻ trán thì cô ta sẽ cho người lao ra thu dọn tàn cục và xử lý cả hai bên luôn. Bởi vì trong đại hội này…giết người không vi phạm gì cả.

“Anh sẽ bị thua đấy”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.

“Anh chắc chứ?”, Tây Môn Đao siết chặt thanh đao và bước tới.

“Tôi muốn khuyên anh bình tĩnh, nhưng anh đã nói là người của Đông Hoàng Giáo không dùng miệng để giải quyết vấn đề nên đã vậy thì tôi đành giải quyết các người trước vậy”.

Lâm Chính lắc đầu, bước về phía Tây Môn Đao.
Chương 1158: Ma Đao?

Lời Lâm Chính nói không thể không nói là quá kiêu căng.

Bọn họ là người của Cuồng Đao Đường.

Mặc dù Cuồng Đao Đường không tính là nhóm người hàng đầu ở Đông Hoàng Giáo, nhưng đứng ở lối vào này thì lại là tầng cao nhất trong chuỗi thức ăn.

Huống hồ, Cuồng Đao Đường còn có chuyện không giải quyết được một Cổ Linh Đường chỉ dựa vào thôn tính các phe phái cấp thấp hay sao?

Vậy mặt mũi của Cuồng Đao Đường bọn họ lại chẳng mất hết?

“Con mẹ mày kiêu căng cái gì? Tao băm nát đầu mày ra giờ!”, một người của Cuồng Đao Đường không kiên nhẫn được nữa, không đợi Tây Môn Đao ra tay đã quát khẽ một tiếng, vung đao chém tới.

Khoảnh khắc lưỡi đao sáng loáng bổ tới, Lâm Chính đã vung ngang một châm, chạm vào lưỡi dao.

Rắc!

Thân đao bị châm bạc bổ làm đôi.

“Cái gì?”.

Người xung quanh vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy châm bạc mà Lâm Chính nắm trong tay, cứ tưởng Lâm Chính dùng ngón tay đánh bay lưỡi đao.

Tay không chém đao?

Đây là chuyện chỉ có quái vật mới có thể làm được!

Tinh thần bọn họ đều chấn động.

Nhưng chuyện khiến người ta chấn động hơn còn xuất hiện.

Lâm Chính trở tay nắm lưỡi đao gãy, chém mạnh vào người trước mặt.

Rắc!

Người đó lập tức bị chém làm đôi, chết ngay tại chỗ.

“Hả?”.

“Sư đệ!”.

Người của Cuồng Đao Đường hét lên thảm thiết, nhưng sư đệ của bọn họ đã không còn nghe thấy giọng nói của bọn họ nữa.

Lâm Chính buông lưỡi đao ra, quay sang nhìn Tây Môn Đao.

Anh sẽ không nương tay, càng đừng nói những người này định lấy mạng anh.

“Xem ra tên nhóc của Cổ Linh Đường này có chút bản lĩnh!”, ánh mắt Tây Môn Đao trở nên âm u lạnh lẽo, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn còn chút kiêng dè.

Trước kia hắn định đích thân ra tay, nhưng hắn phát hiện hình như mình chưa nhìn thấu độ nông sâu của người này, hắn không dám làm càn mà phất tay: “Lên, lên hết cho tôi!”.

Dứt lời, người của Cuồng Đao Đường đều bổ nhào về phía Lâm Chính.

“Giết!”.

Bọn họ chạy ùa tới như phát điên, những lưỡi đao đáng sợ chém về phía Lâm Chính.

Người của Cổ Linh Đường ở xa xa nhìn thấy, ai cũng kinh ngạc, một số đệ tử nữ thậm chí còn la lên thất thanh.

Nhiều lưỡi đao chém xuống như vậy, e rằng sẽ chém Lâm Chính thành mảnh vụn.

Nhưng…

Những lưỡi đao này đó còn chưa kịp hạ xuống, Lâm Chính đã chuyển động.

Anh nhấc tay lên, xoay tròn một vòng, lòng bàn tay bùng lên nhiều đốm sáng nho nhỏ giống như sao băng.

Đốm sáng sao băng chui vào cơ thể những người đó, biến mất không thấy.

Những người đang lao tới đều đứng sững tại chỗ như bức tượng, không động đậy.

Người của Cổ Linh Đường và những người khác của Cuồng Đao Đường đều ngạc nhiên.

“Các người làm gì vậy? Lên đi! Lên hết cho tao!”.

Tây Môn Đao sốt ruột, quát lên mấy tiếng.

Nhưng bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy.

Dường như không nghe thấy lời Tây Môn Đao nói.

Vẻ mặt Tây Môn Đao trở nên lạnh lùng, hắn biết đó là trò quỷ mà Lâm Chính tạo ra!

“Các người xông lên cho tôi!”.

Sự kiêng dè trong mắt Tây Môn Đao đậm thêm, nghiêng đầu quát khẽ với người bên cạnh: “Xé xác anh ta ra cho tôi!”.

“Sư huynh, người này… hơi kỳ quái!”, người bên cạnh run rẩy nói.

Hiển nhiên, bọn họ đều nhìn ra Lâm Chính không dễ dây.

“Cái gì? Các người không nghe lời của sư huynh nữa sao? Có tin tôi chém chết các người không? Xông lên! Tất cả xông lên cho tôi!”, Tây Môn Đao gầm lên.

Bọn họ thấy vậy chỉ đành đánh liều xông về phía Lâm Chính.

Nhưng bọn họ vừa cử động, Lâm Chính cũng cử động.

Cả người của anh giống như cơn gió, lấy một cây đao của đệ tử Cuồng Đao Đường đã bị điểm huyệt lên, nhảy vọt về phía Tây Môn Đao, chém về phía hắn một đao.

“Khốn nạn! Mày dám so đao với tao? Hãy xem Bá Vương Đao Pháp của tao đi!”.

Tây Môn Đao nổi giận, gào lên một tiếng, trường đao nhuốm màu đỏ máu chém về phía Lâm Chính một cách điên cuồng.

Nhưng tốc độ của hắn lại không bằng Lâm Chính. Hai đao đối chọi, Tây Môn Đao phát hiện đao pháp của mình lại không nhanh bằng lưỡi đao của Lâm Chính!

Xoẹt!

Tiếng da thịt rách vang lên.

Tây Môn Đao hứng chịu hai nhát dao vào bụng, lùi lại liên tục, vội vàng ôm vết thương nơi bụng, nhưng máu vẫn không ngừng chảy.

“Hả?”.

Người xung quanh kinh hãi.

Trịnh Đan ở phía xa cũng trợn to mắt nhìn, cứ ngỡ mình nhìn lầm.

“Cuồng Đao Đường? Chỉ vậy thôi sao?”.

Lâm Chính nhíu mày.

“Mày đừng ngông cuồng! Bây giờ tao sẽ cho mày nếm mùi lợi hại của Ma Đao! Cho mày biết Huyết Đao Đại Pháp mà tao đã khổ luyện ba năm!”.

Tây Môn Đao mặt mày dữ tợn, cực kỳ không cam tâm, hai tay nắm đao, gào lên.

Vù vù vù…

Một luồng khí tức bùng phát từ trong cơ thể của Tây Môn Đao.

Thanh đao trong tay hắn cũng không khỏi run rẩy.

“Ma Đao! Đao trong tay sư huynh quả nhiên là Ma Đao!”.

“Ma Đao sắp chứng tỏ oai phong rồi!”.

“Tên đó tiêu đời rồi!”.

Người của Cuồng Đao Đường run giọng nói.

Lâm Chính không hiểu ra sao.

“Ma Đao? Đây không phải là cây đao bình thường sau đó dùng máu nhuộm đỏ thôi à?”.

“Ha ha, nếu mày nghĩ như vậy thì mày lầm to rồi!”.

Tây Môn Đao lộ ra nụ cười dữ tợn: “Bây giờ, tao sẽ biến mày thành một cái xác chết không đầu!”.

Dứt lời, Tây Môn Đao ra sức thét gào, cầm đao chém về phía Lâm Chính.

Vù!

Một đường đao khí dài gần năm mét tỏa ra từ thanh đao đó, chém mạnh về phía Lâm Chính.

“Cái gì?”.

Lâm Chính kinh ngạc.
Chương 1159: Nhẫn Đông Hoàng

Đây là khí kình phóng ra ngoài!

Lâm Chính có thể khẳng định!

Nhưng Tây Môn Đao có thể dùng đao làm được đến mức này, hơn nữa còn phóng ra được khí kình dồi dào như vậy, đúng là không đơn giản.

Chỉ là… loại thủ đoạn này chỉ là chiêu thức hơi màu mè.

Chỉ để nhìn không để làm gì!

Lâm Chính nghiêng người né tránh.

Khí kình lướt sát qua cơ thể anh, chém xuống đất.

Rắc!

Mặt đất bị đao khí cắt thành đường rãnh thật sâu.

Còn Lâm Chính thì không hề bị thương gì.

“Tiếp tục!”.

Tây Môn Đao khẽ quát, vẫn không chịu từ bỏ.

Nhưng Lâm Chính không có thời gian dây dưa với hắn.

“Chiêu này tôi cũng biết!”.

Lâm Chính một tay cầm đao, lưỡi đao đặt nghiêng giữa không trung.

“Mày nói gì?”, Tây Môn Đao kinh hãi.

Trên người Lâm Chính lại lóe lên ánh sáng đỏ nhè nhẹ.

Trong mơ hồ, Tây Môn Đao như nhìn thấy sau lưng Lâm Chính có một ảo ảnh kỳ lân.

Đợi đến khi nhìn kỹ lại thì không thấy đâu nữa.

Hắn cứ ngỡ mình đã xuất hiện ảo giác.

Nhưng lúc này, đao của Lâm Chính đã hạ xuống.

Keng!

Thân đao bình thường đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sau đó một luồng đao khí đáng sợ như làn sóng bùng lên từ trên thân đao đó.

Đồng tử của Tây Môn Đao co lại, vô thức nâng đao trong tay lên đỡ.

Keng!

Soạt!

Hai âm thanh đồng thời vang lên.

Chợt thấy vùng đất nơi Tây Môn Đao đứng đột nhiên nứt ra.

Đao khí như làn sóng đó cũng không thấy đâu nữa.

Đao Lâm Chính nắm trong tay đã chĩa xuống đất.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn sang bên này.

Tây Môn Đao cũng trợn mắt.

Lưỡi đao máu mà hắn nắm trong tay đột nhiên nứt gãy, nửa đoạn đao rơi xuống trước mắt hắn.

Trong mơ hồ hắn ý thức được gì đó, nhưng hắn vẫn không cảm thấy đau.

Hắn dường như đã hiểu ra.

Đao này quá nhanh… Hắn thậm chí còn không kịp cảm thấy đau.

Tây Môn Đao há miệng, còn định nói gì đó, nhưng đã không kịp nữa.

Phụt!

Máu tươi phun trào.

Cơ thể của hắn cũng dần dần nứt ra, nối gót theo đệ tử lúc trước.

Người của Cuồng Đao Đường đứng xung quanh đều ngây ra như phỗng.

Trong đầu đám người Trịnh Đan ở phía xa cũng vang ầm một tiếng, trở nên trống rỗng.

Tây Môn Đao lại bị Lâm Chính xử gọn như vậy?

“Quái vật, đó… đó là quái vật! Sư tỷ, đó là quái vật!”.

“Chúng ta phải chạy trốn! Chúng ta phải chạy trốn thôi!”.

“Ngay cả Tây Môn Đao cũng bị một đao xẻ đôi, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của người đó! Chạy mau!”.

Bọn họ run rẩy hét lên, giờ đây tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này dọa sợ.

Trịnh Đan cũng không khá hơn.

Cô ta biết Lâm Chính rất mạnh, nhưng cô ta không ý thức được Lâm Chính lại mạnh đến mức đó!

Thật là khó tin!

Tốt xấu gì Tây Môn Đao cũng là cao thủ lừng lẫy của Cuồng Đao Đường! Ngoài trưởng lão ra, không ai có thể đối phó với hắn. Huyết Đao Đại Pháp của hắn đáng kinh ngạc đến mức nào? Ở Đông Hoàng Giáo, hắn cũng là người có mặt mũi!

Nhưng trước mặt người họ Lâm này… hắn lại bị giết chết chỉ bằng một đao…

“Rắc rối to rồi! Rắc rối to rồi!”.

Môi Trịnh Đan run run, bây giờ cô ta đã thấy lạnh từ đầu tới chân, xoay người định bỏ chạy.

Đám người thuộc Cổ Linh Đường cũng chạy trốn như điên.

Nhưng bọn họ vừa chạy đi không bao lâu đã đồng loạt dừng bước.

Lâm Chính vốn đang ở phía sau đám người, không biết từ lúc nào đã cầm thanh đao lạnh lẽo đứng phía trước đám người Trịnh Đan.

Cứ như hồn ma…

“Trịnh sư muội, cô đang định đi đâu?”.

Lâm Chính thản nhiên nhìn Trịnh Đan.

Trịnh Đan sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, hai chân run rẩy, không còn sức lực.

“Á!”.

“Anh ta… Anh ta đến trước mặt chúng ta từ lúc nào vậy?”.

“Người này là quỷ! Đúng! Anh ta là quỷ! Anh ta nhất định là quỷ!”.

Người của Cổ Linh Đường ai nấy đều sợ hãi.

Cảnh tượng khó tin khiến mấy trăm người bị dọa sợ sững người.

Đã có người quay đầu co cẳng bỏ chạy, những người còn lại thấy vậy cũng chạy tán loạn.

Ngay cả Tây Môn Đao cũng bị Lâm Chính giết chết chỉ bằng một đao, bọn họ nào dám phản kháng?

Không lâu sau, mấy trăm người đã chạy mất không còn một ai.

Ngoại trừ Trịnh Đan.

Cô ta vô cùng tuyệt vọng.

“Anh Lâm, tôi sai rồi, tất cả đều là lỗi của tôi, cầu xin anh, tha… tha cho tôi một đường sống đi!”.

Trịnh Đan run rẩy, nói lắp bắp.

“Cô nghĩ nếu tôi không đánh lại Tây Môn Đao, sau đó tôi cũng nói vậy với anh ta, Tây Môn Đao có tha cho tôi không?”, Lâm Chính đi tới trước mặt Trịnh Đan, bình tĩnh hỏi.

Hơi thở của Trịnh Đan run lên, há miệng nhưng lại không nói nên lời.

“Nếu ngay cả cô cũng không thấy Tây Môn Đao sẽ tha cho tôi, vậy dựa vào đâu tôi phải tha cho cô? Dù sao, cô cũng là người dồn tôi vào chỗ chết!”.

Lâm Chính khẽ giọng nói, vung đao lên, muốn giết chết Trịnh Đan.

Đúng lúc này, Trịnh Đan đột nhiên hét lên: “Anh Lâm, cầu xin anh đừng giết tôi! Nếu anh không giết tôi, tôi sẽ nói cho anh một bí mật!”.

“Bí mật gì?”.

Lâm Chính kề đao lên cổ cô ta.

“Tôi… tôi biết nhẫn thần ở đâu! Anh không giết tôi, tôi… tôi có thể tìm nhẫn thần giúp anh!”.

Trịnh Đan run giọng nói.

Ánh mắt Lâm Chính hơi run rẩy.

“Cô không lừa tôi chứ?”.

“Không có! Tuyệt đối không! Anh Lâm, anh biết vì sao tôi phản bội Thanh Hà Đường gia nhập Cổ Linh Đường không? Là bởi vì trong Cổ Linh Đường có một bản vẽ liên quan đến vị trí của nhẫn thần, tôi vào đó là để trộm bản vẽ!”, Trịnh Đan nói.

“Bản vẽ?”.

Lâm Chính ngạc nhiên.
Chương 1160: Nhẫn thần xuất hiện

“Bản vẽ ở đâu?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Không còn nữa!”, Trịnh Đan run rẩy nói.

“Không còn nữa?”.

“Đúng, bị tôi tiêu hủy rồi…”.

“Vậy có nghĩa tôi có thể giết cô rồi?”.

“Không không không, anh Lâm! Lâm sư huynh! Anh không thể giết tôi! Mặc dù tôi… tôi đã hủy bản vẽ, nhưng… nhưng tôi nhớ rõ ràng toàn bộ bản vẽ đó, tôi biết nhẫn thần nằm ở đâu! Tôi biết rõ đường đi! Tôi biết hết! Chỉ cần anh không giết tôi, tôi bảo đảm có thể đưa anh đến chỗ nhẫn thần!”, Trịnh Đan sốt ruột nói.

Lâm Chính nghe vậy, rơi vào trầm tư.

Thật ra anh không tin Trịnh Đan, những lời thế này chẳng qua là để bảo vệ mình. Nhưng tìm một thứ như chiếc nhẫn ở sâu trong núi chắc chắn là mò kim đáy biển!

Hơn nữa, mình là người ngoài Đông Hoàng Giáo đến tham gia đại hội Đông Hoàng, tin tức không đầy đủ, vốn đã thiệt thòi. Nếu mình mày mò đi tìm, không biết đến khi nào mới tìm được.

Nếu bị người khác nhanh chân đến trước, vậy thì mọi nỗ lực của mình sẽ uổng phí hết.

Không có nhiều thời gian!

Nếu kéo dài quá lâu, bên thế gia Nam Cung có hành động gì đó thì không kịp hối hận!

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, khẽ hỏi: “Từ đây đến vị trí của nhẫn mất bao lâu?”.

“Năm tiếng!”, Trịnh Đan gần như không cần nghĩ ngợi.

“Vậy được, tôi cho cô một cơ hội, mau dẫn tôi đi! Nếu tìm được nhẫn, tôi sẽ thả cô ra, nếu không có hoặc quá năm tiếng, vậy thì xin lỗi rồi”, Lâm Chính hạ thấp giọng nói.

“Được! Được, cảm ơn Lâm sư huynh! Cảm ơn Lâm sư huynh!”.

Trịnh Đan mừng rỡ, kích động nói.

“Đi thôi”.

Lâm Chính nói.

Trịnh Đan vội vàng đi trước dẫn đường.

Lòng núi Đông Hoàng có thể nói là đá gập ghềnh, vách núi cao chót vót.

Cây cối bao phủ đỉnh núi.

Hơn nữa còn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của dã thú vang vọng giữa khe núi.

Hiển nhiên, nơi này không phải nơi để du lịch gì.

Thứ nguy hiểm nhất bây giờ không phải là dã thú hoặc địa thế hiểm trở, mà là những người cũng đang tìm kiếm nhẫn Đông Hoàng.

Trịnh Đan đi đường rất cẩn thận, song chưa đi được mấy bước cũng đã gặp được không ít người của Đông Hoàng Giáo.

Bọn họ đang cẩn thận kiểm tra nơi có thể xuất hiện nhẫn.

Một phe phái sở dĩ chia ra bốn hướng vào đây là để không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào. Nếu tập trung tất cả mọi người đi cùng một phương hướng, vậy thì ba phương hướng còn lại sẽ không thể tra được. Nếu nhẫn xuất hiện ở ba phương hướng còn lại, bọn họ cũng không thể kịp thời tới nơi.

“Nhẫn thần! Nhẫn thần ở đó!”.

Đúng lúc này, một tiếng la kinh ngạc vang lên.

Lâm Chính và Trịnh Đan đang lần mò tiến về phía trước cùng ngạc nhiên, vội vàng nhìn sang nơi phát ra tiếng.

Tiếng đó truyền tới từ một đỉnh núi cao.

Một chiếc hộp được đặt trên một tảng đá phía trên đỉnh núi.

Hộp đã được mở ra, một chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Cái gì?”, Trịnh Đan kêu lên kinh ngạc.

Lâm Chính cũng nhíu mày.

Đó là nhẫn Đông Hoàng sao?

Sao có thể phơi ra giữa trời như vậy?

Anh còn nghĩ nhẫn Đông Hoàng chắc chắn được cất giấu trong một hang động nào đó, được thứ kỳ lạ hoặc người kỳ lạ nào đó canh giữ.

Nhẫn Đông Hoàng xuất hiện, lập tức dẫn đến sự chú ý của vô số người từ bốn phương tám hướng.

Bọn họ lao tới phía đó như phát điên, cũng có không ít người của các phe phái lấy điện thoại ra, gửi tin cho người ở ba phương hướng còn lại, để bọn họ nhanh chóng đến đây chi viện.

“Ha ha, nhẫn Đông Hoàng là của tôi! Tôi sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân! Thống trị Đông Hoàng Giáo!”.

Một người vóc dáng hơi thấp bé bò lên đỉnh cao cực kỳ linh hoạt, lấy được chiếc nhẫn đó ra khỏi hộp trước tiên, đồng thời đeo vào ngón tay, giơ cao tay lên, cười lớn ha ha.

Nhưng tiếng cười của hắn còn chưa truyền đi bao xa.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên.

Nơi ngực người đó xuất hiện một lỗ đầm đìa máu, máu tươi ồ ạt chảy ra từ lỗ nhỏ đó.

Người đó trợn to mắt, không tin được nhìn lồng ngực mình, sau đó nghẹo cổ sang một bên, ngã xuống, tắt thở tại chỗ.

“Con mẹ nó, thể loại rác rưởi mà cũng dám tranh giành nhẫn với tao? Chết đi mày!”.

Một người đàn ông cao to cầm súng lao tới, nhổ ngụm nước bọt lên người đã chết. Sau đó, hắn vội vàng tháo chiếc nhẫn trên ngón tay của người đó xuống, nhưng lại không đeo mà quay người định chạy.

Thế nhưng, những người đã chạy lên núi làm sao có thể để hắn chạy?

“Trần sư huynh, để nhẫn lại đây đi!”.

Một người đàn ông cầm kiếm bay tới, nhắm về phía người đàn ông cao to kia.

“Muốn chết phải không?”.

Người đàn ông cao to giận dữ quát lên, móc súng ra không ngừng bóp cò.

Pằng pằng pằng pằng…

Đạn bay như thoi đưa.

Nhưng cơ thể người đàn ông đó cực kỳ linh hoạt, không ngừng né tránh lăn vòng, tìm tảng đá nấp vào.

Những viên đạn bắn tới không dính vào hắn chút nào.

“Mẹ nó, xem tao có đánh chết mày không!”, người đàn ông thô to tức giận, vội vàng lấy hộp đạn dự phòng ra.

Nhưng bọn họ đâu để cho hắn cơ hội, lập tức vung kiếm chém tới.

Người đàn ông cao to nhìn thấy thế, biết súng ống đạn dược không đối phó được bọn họ, bèn hét lên một tiếng, rút đại đao giắt ngang hông ra, chém tới.

Keng! Keng! Keng! Keng…

Tiếng vũ khí va chạm vang lên to rõ.

Trên đỉnh núi chiến đấu thật náo nhiệt.

Chỉ là người đàn ông cao to kia một mình khó địch lại nhiều người, sau khi bọn họ trèo lên đỉnh núi cao, càng lúc càng có nhiều lưỡi đao chém về phía đầu người đàn ông kia.

Không lâu sau, người đàn ông cao to đã bị phanh thây, chết thảm tại chỗ.

Những người còn lại tranh nhau chiếc nhẫn như ong vỡ tổ, ra tay đánh nhau.

Trên đỉnh núi máu chảy thành sông, thi thể chất chồng, vô cùng thảm thiết.

Trịnh Đan kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng cô ta mau chóng hoàn hồn lại, suy nghĩ một lúc, vội nói: “Sư huynh! Mau! Mau đi! Đó là nhẫn thần! Mau đi cướp nhẫn!”.

“Nhẫn thần?”.

Lâm Chính im lặng quan sát một lúc, lạnh lùng nói: “Cô tin đó là nhẫn thần thật sao?”.

“Chẳng… Chẳng lẽ còn có giả?”.

Trịnh Đan nghiêng đầu, cẩn thận hỏi.

“Cô thấy hình dạng của nhẫn thần chưa?”.

“Chưa…”.

“Ai đã từng thấy?”.

“Người từng thấy có lẽ không nhiều…”.

“Vậy thì đúng rồi!”.

“Sư huynh, ý anh nhẫn này… là giả?”, Trịnh Đan có vẻ đã hiểu sự băn khoăn của Lâm Chính, cẩn thận hỏi.

“Tôi không biết, nhưng không loại trừ khả năng này”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Ơ…”, ánh mắt Trịnh Đan dao động, nhìn cuộc ẩu đả ở trên đỉnh núi, lại dè dặt hỏi: “Vậy… sư huynh, chúng ta cứ đứng yên vậy sao? Nếu đó là thật… chẳng phải sẽ bị người ta cướp mất sao?”.

“Không vội!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nếu nó là thật, chẳng phải chúng ta cũng đang canh ở đây sao? Chờ lát nữa đi!”.

“Chờ cái gì?”.

“Chờ tin tức của những người khác”.

“Những người khác?”.

Trịnh Đan hoàn toàn mù mịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK