Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5111: Cậu xứng sao?

“Hự…”

Tiếu Thiên Võ Thần che hai chân bị gãy của mình, phát ra một tiếng gào trầm thấp.

Cơn đau dữ dội khiến ông ta run rẩy.

Nhưng ông ta nhanh chóng buông chân ra và tiếp tục bò đi.

Bởi vì Mộ Dung Tùng đã đến rồi.

“Hê hê hê… nhìn nè! Mọi người mau đến xem vị này là ai nhỉ? Ồ? Đây không phải là Tiếu Thiên Võ Thần nổi tiếng mà tất cả chúng ta đều ngưỡng mộ sao? Sao lại biến thành bộ dạng này vậy? Hahaha, dáng vẻ của ông còn thảm không bằng một con chó!"

Mộ Dung Tùng tinh nghịch nhìn Tiếu Thiên Võ Thần, cười nói.

Tiếu Thiên Võ Thần tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Tùng, nghiến răng gầm lên: "Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, Mộ Dung Tùng, ông giết tôi mau lên, cho tôi ra đi sảng khoái một chút!"

"Cho ông ra đi sảng khoái? Không được đâu! Ông là đối thủ cuối cùng của tôi trong long mạch dưới lòng đất, nếu để ông chết như thế này thì nhàm chán biết bao?"

Mộ Dung Tùng lắc đầu liên tục, cười nói: "Tôi sẽ lột sống da ông, sau đó mổ xẻ, chặt đầu ông rồi vứt đi, dùng đầu lâu của ông làm bát uống rượu, để sau này mỗi khi tổ chức tiệc, tôi sẽ uống rượu bằng cái đầu lâu của ông, để cả thế giới ghi nhớ thần của bọn họ đã đạt được đỉnh cao long mạch dưới lòng đất như thế nào! Còn ông, sẽ là huy hiệu vinh quang của tôi!"

Lời của Mộ Dung Tùng rất chân thành, khiến Tiếu Thiên Võ Thần muốn nổ tung, đến cơn đau tột cùng ở chân cũng không thể cảm nhận được.

“A!”

Ông ta phát ra một tiếng gầm rú thô bạo, muốn dùng chút sức lực cuối cùng để liều mạng với Mộ Dung Tùng.

Nhưng Mộ Dung Tùng đã thúc giục thêm sức mạnh phi thăng để trấn áp ông ta xuống đất.

Tiếu Thiên Võ Thần bị đè xuống đất, không thể động đậy được chút nào.

Mộ Dung Tùng mỉm cười nhìn ông ta, bình tĩnh lấy ra một con dao mổ tinh xảo từ trên người mình.

Tất cả mọi người trong long mạch dưới lòng đất đều luyện tập cả y học và võ thuật. Một số xuất sắc trong y học, trong khi những người khác chỉ tập trung vào võ thuật, nhưng không thể nghi ngờ rằng mọi người ở đây đều có hiểu biết rất sâu sắc về cấu tạo của cơ thể con người.

"Tiếp theo, tôi sẽ lột một lớp da hoàn chỉnh, lớp da của một Võ Thần, rồi tôi sẽ chế da của ông thành thảm chùi chân và đặt nó trong chỗ của tôi nhé”.

Mộ Dung Tùng từ từ duỗi dao mổ về phía Tiếu Thiên Võ Thần.

Tiếu Thiên Võ Thần giãy giụa như điên.

Nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng không hề hiệu quả.

Bây giờ ông ta chính là cá nằm trên thớt.

Mặc Mộ Dung Tùng tùy ý xử trí.

Nhưng ngay khi Mộ Dung Tùng chuẩn bị ra tay thì một tiếng bước chân nhẹ truyền đến.

Mộ Dung Tùng hơi giật mình ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy vài bóng người đang đi về phía này.

Người đứng đầu chính là Diệp Viêm.

"Ồ? Cứ tưởng cậu chạy rồi chứ?"

Mộ Dung Tùng mỉm cười nhìn Diệp Viêm, nhưng trong lòng lại thầm cảnh giác.

Ông ta biết trước đây Diệp Viêm cưỡng ép xâm nhập Long Tâm Thành, ông ta cũng biết thực lực của người này dạo gần đây đã tăng lên rất nhiều, rất khó đối phó.

Ông ta vốn tưởng rằng người này đã rời đi, nhưng lại không ngờ hắn lại quay lại.

"Nghêu cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, hai người đánh nhau đến mức ta chết ngươi sống, bây giờ tôi đi ra hốt hụi không phải quá lời sao?"

Diệp Viêm nhẹ giọng nói.

"Vậy thì cậu cũng phải còn mạng mới hốt được!"

Mộ Dung Tùng mỉm cười nói, sau đó phất tay.

Ngay lập tức, một số lượng lớn cao thủ của tòa nhà treo thưởng đã lao đến phía sau ông ta.

Trong nháy mắt, khắp nơi chằng chịt bóng người.

Khi những người này nhìn thấy Mộ Dung Tùng đã đánh bại Tiếu Thiên Võ Thần, bọn họ đều cảm thấy tình hình chung đã được giải quyết nên lập tức trở về.

Hơn một ngàn người vội vàng bao vây Diệp Viêm thật chặt.

"Ranh con, cậu có gan dám chạy ra hốt hụi? Cậu thấy bản thân xứng sao?"

Mộ Dung Tùng mỉm cười.
Chương 5112: Tôi giết ông trước!

“Tôi không xứng sao?”.

Diệp Viêm nhìn quanh một vòng, bình tĩnh nói.

Những người nam nữ cạnh hắn cũng có vẻ sâu xa mờ ám.

Mộ Dung Tùng hơi nghi hoặc, quan sát Diệp Viêm một lượt, sau đó lại nhìn những người nam nữ đó.

Ông ta nhận ra trang phục của những người này giống hệt nhau, hơn nữa tóc bọn họ đều có màu trắng bạc.

“Trang phục này? Đầu tóc này?”.

Mộ Dung Tùng cảm giác có gì đó không đúng, dường như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng hồi lâu không nhớ ra được.

“Giết!”.

Trong lòng Mộ Dung Tùng rối loạn, cũng không muốn nghĩ gì nhiều, hét lên.

Cao thủ của tòa nhà treo thưởng xông về phía đám người Diệp Viêm.

“Diệp Viêm, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi nữa, mau lên đi. Anh sắp hoàn thành thử thách rồi, nếu còn xuất hiện biến cố, anh sẽ mất đi cơ hội cuối cùng!”.

Cô gái tóc bạc ở bên thúc giục.

“Biết rồi”.

Diệp Viêm nghiêm túc nhìn quanh, sau đó nhảy vọt lên, xông về phía đám người tòa nhà treo thưởng đang xông tới.

Trong nháy mắt, Diệp Viêm điên cuồng giết chóc, như hổ nhảy vào bầy dê.

Vuốt rồng lại hiện ra, cứ như lưỡi hái tử thần chém giết giữa đám đông.

“Cái gì?”.

Mộ Dung Tùng kinh ngạc phát hiện, mắt gần như sắp lồi ra khỏi hốc mắt.

Người khác không biết nhưng ông ta thì hiểu rõ, sức mạnh tỏa ra từ hai vuốt rồng của Diệp Viêm là long lực.

Hơn nữa… long lực mà Diệp Viêm nắm giữ rõ ràng mạnh hơn ông ta nhiều.

Sao có thể như vậy?

Vì sao hắn lại nắm giữ long lực đáng sợ như vậy?

Mộ Dung Tùng không thể chấp nhận nổi.

Ông ta trải qua vô vàn vất vả, không biết đã dùng bao nhiêu cách, sử dụng bao nhiêu pháp bảo đan dược mới giữ được chút long lực ít ỏi như vậy.

Chỉ chút long lực đã giúp ông ta áp chế được Tiếu Thiên Võ Thần, đánh bại ông ta.

Long lực mà Diệp Viêm nắm giữ còn mạnh hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.

Sao hắn có thể làm được?

Mộ Dung Tùng kinh hãi.

Hiện trường biến thành một trận đồ sát.

Diệp Viêm giống như phát điên, lướt qua lại giữa đám người.

Nơi hắn lướt qua máu thịt bắn tung tóe, tiếng kêu thê thảm vang lên không dứt.

Chẳng mấy chốc, cao thủ của tòa nhà treo thưởng đã bị Diệp Viêm đánh tan.

Những người còn lại dừng tấn công lùi về sau, sợ sệt nhìn Diệp Viêm.

“Sao… Sao hắn lại mạnh như vậy?”.

“Không… hắn… hắn là ma quỷ! Hắn là ma quỷ…”.

“Người này thật là đáng sợ… chúng ta không thể thắng được hắn…”.

“Chủ tịch, xin ông hãy ra tay giết người đó!”.

Bọn họ nhìn sang Mộ Dung Tùng.

Nhưng lúc này Mộ Dung Tùng cũng bị dọa sợ.

Sức chiến đấu Diệp Viêm biểu hiện ra không thua kém gì Tiếu Thiên Võ Thần, thậm chí còn mạnh hơn Tiếu Thiên Võ Thần.

Đáng sợ hơn là trạng thái của Diệp Viêm lúc này đang ở đỉnh cao, ông ta thì là nỏ hết đà.

Ông ta chiến đấu với một Tiếu Thiên Võ Thần ở trạng thái toàn thịnh còn không thắng được thì sao có thể giết được Diệp Viêm?

“Ha ha ha ha ha, Mộ Dung Tùng! Lần này ông tiêu rồi! Ông tiêu rồi, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, ông chỉ xứng chôn chung với tôi thôi! Ha ha ha ha…”.

Tiếu Thiên Võ Thần nằm dưới đất cất tiếng cười thê lương.

Mộ Dung Tùng nổi giận đạp mạnh lên đầu Tiếu Thiên Võ Thần.

“Dù tôi có chết cũng phải giết ông trước!”.

Mộ Dung Tùng gào lên, sát ý lan tỏa.

Ngay khi ông ta sắp giẫm nát đầu của Tiếu Thiên Võ Thần, một vuốt rồng dữ tợn nắm lấy chân ông ta.

Là Diệp Viêm!
Chương 5113: Tôi hoàn thành thử thách rồi

“Cái gì?”.

Mộ Dung Tùng kinh ngạc.

“Một Võ Thần còn sống thì có giá trị sử dụng hơn. Truyền thừa và thân xác của ông ta không bị phá hoại thì tốt hơn cho tôi dùng”.

Diệp Viêm bình thản nói, sau đó dùng sức.

Vèo!

Cơ thể của Mộ Dung Tùng bị quăng đi giống như bao cát, đâm vào vách tường tầng một của tòa nhà treo thưởng.

Ầm!

Tiếng động lớn vang lên.

Tòa nhà treo thưởng lung lay, sắp sửa sụp đổ.

“Chủ tịch!”.

Người của tòa nhà treo thưởng đều biến sắc.

Mộ Dung Tùng gian nan bò dậy từ trong phế tích đổ nát.

Nhưng ông ta vừa đi ra ngoài, miệng đã nôn ra ngụm máu.

Long lực tỏa ra từ vuốt rồng của Diệp Viêm cực kỳ đáng sợ, trước mặt long lực, phòng ngự toàn thân ông ta lại giống như hồ dán, bị phá dễ dàng.

Mộ Dung Tùng biết muốn chiến thắng Diệp Viêm đã là chuyện xa vời!

“Làm sao cậu nắm bắt được long lực?”.

Mộ Dung Tùng nghiến răng hỏi.

“Tôi có bí thuật của tôi, nhưng khiến tôi thắc mắc là ông cũng biết long lực, có lẽ chút long lực này đã hao phí không ít tinh lực của ông nhỉ?”.

Diệp Viêm bình tĩnh nói.

“Xem ra phương pháp tôi mò ra được chỉ là trò đùa. Có lẽ các người có cách hấp thu long lực tốt hơn”.

Mộ Dung Tùng nói.

Nhưng dường như Diệp Viêm không muốn nói thêm nữa, hắn bước về phía Mộ Dung Tùng.

Đôi mắt bình tĩnh ấy chỉ còn lại tử khí lắng đọng.

Người đi săn trước kia giờ đã trở thành con mồi.

Mộ Dung Tùng kinh hãi hét lên: “Diệp Viêm, đợi một lát, chúng ta nói chuyện đã!”.

“Tôi không còn nhiều thời gian, giữa chúng ta cũng không có gì để nói”.

Diệp Viêm nói.

“Diệp Viêm, sao cậu lại nói vậy?”.

Mộ Dung Tùng kinh ngạc: “Diệp Viêm, chúng ta có thể hợp tác cùng nhau thống trị long mạch dưới lòng đất… Không, tôi đầu hàng cậu, chỉ cần cậu dừng tay, tôi sẵn sàng trung thành với cậu, quản lý long mạch dưới lòng đất cho cậu, thế nào?”.

Nhưng Diệp Viêm không có ý định dừng bước, vẫn tiếp tục đi tới.

Mộ Dung Tùng không ngừng lùi về sau, gọi người của tòa nhà treo thưởng hỗ trợ.

“Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau qua đây chặn hắn lại cho tôi! Mau chặn hắn lại!”.

Mộ Dung Tùng gào lên điên cuồng.

Nhưng người của tòa nhà treo thưởng đã bị dọa sợ, đâu dám tiến lên.

“Mộ Dung Tùng, ông bớt chút sức lực đi! Ông chỉ là một thử thách của tôi, không giết ông thì làm sao tôi hoàn thành thử thách?”.

Diệp Viêm lắc đầu, sau đó lao về phía Mộ Dung Tùng.

“A!”.

Mộ Dung Tùng giống như chó cùng rứt giậu, đến nước này rồi cũng chỉ đành liều mạng.

Ông ta tích lũy tất cả sức mạnh chiến đấu với Diệp Viêm.

Nhưng chút long lực mỏng manh của ông ta không phải đối thủ của Diệp Viêm.

Chỉ vừa giao đấu đã rơi vào thế yếu.

Vuốt rồng hung hãn vung tới, mỗi đòn đều kèm theo long lực xé nát mọi thứ.

Mộ Dung Tùng càng đánh càng sợ, càng né càng hoảng.

Đối diện với thế tấn công như nghẹt thở của Diệp Viêm, Mộ Dung Tùng chỉ có thể bị động phòng thủ.

Soạt!

Lúc này, một vuốt rồng đánh tới.

Mộ Dung Tùng không kịp đề phòng, cánh tay trái bị vuốt rồng đánh trúng.

Sức mạnh đáng sợ xé cánh tay trái của ông ta thành ba đoạn.

Máu tươi lập tức tuôn trào.

Mộ Dung Tùng liên tục lùi về sau, ôm cánh tay trái đau đớn không thôi.

“Giết hay lắm! Giết hay lắm! Ha ha ha ha…”.

Tiếu Thiên Võ Thần cười lớn, trong mắt tràn ngập vui mừng hả hê.

“Diệp Viêm! Cậu không cho tôi đường sống, cùng lắm chúng ta đồng quy vu tận!”.

Mộ Dung Tùng gào lên.

Ông ta biết đánh tiếp thì sẽ thua chắc, dứt khoát sử dụng sát chiêu.

Mộ Dung Tùng lật bàn tay, không biết lấy đâu ra bảo tháp màu đồng.

Ông ta quăng bảo tháp lên không trung, sau đó truyền tất cả sức mạnh phi thăng và chút long lực ít ỏi trong cơ thể ông ta vào bảo tháp.

Trong nháy mắt, bảo tháp phát ra tiếng động quỷ dị, giống như có cơ quan gì đó kích hoạt. Sau đó bảo tháp tỏa ra năng lượng nóng bỏng đáng sợ, năng lượng không ngừng lan rộng, cơ hồ sắp bùng phát.

“Luồng năng lượng này… hình như sắp bùng nổ!”.

“Năng lượng đáng sợ như vậy, e là có thể san bằng cả tòa thành!”.

“Không ngờ Mộ Dung Tùng còn có thứ như thế, đúng là thú vị!”.

Những người tóc bạc đứng một bên quan sát bảo tháp, mỉm cười nghị luận.

Mặc dù năng lượng tỏa ra từ bảo tháp vô cùng khủng khiếp, nhưng bọn họ lại không quan tâm, giống như cảm thấy thứ này không có gì lợi hại.

“Diệp Viêm, chúng tôi đứng đây, không dùng chút long lực nào. Nếu chúng tôi bị chút tổn thương nào, thử thách của cậu xem như thất bại!”.

Lúc này, người đàn ông tóc trắng lực lưỡng hạ giọng nói.

Nghe xong, Diệp Viêm căng thẳng lùi về sau, đứng trước mặt bọn họ, sử dụng toàn bộ long lực tạo thành một màn chắn, giống như tấm khiên ngăn cách bọn họ với bảo tháp.

“Kết thúc đi!”.

Mộ Dung Tùng gào lên.

Trong nháy mắt, bảo tháp bùng nổ, một làn sóng hủy diệt dâng tràn, giống như thiên nữ rải hoa lan rộng ra bốn phương tám hướng.

Khoảnh khắc đó, tất cả phòng ốc xung quanh đều bị hủy hoại, hóa thành bụi phấn.

Tòa nhà treo thưởng lung lay sắp đổ không chống đỡ được nữa, ầm ầm đổ sụp.

Long Tâm Thành rung chuyển, bốn tường thành bị làn sóng hủy diệt đánh nát, đất đá bay tứ tung.

Cao thủ của tòa nhà treo thưởng cũng hóa thành cát bụi trước sức mạnh đáng sợ đó, hoàn toàn tan biến…

Diệp Viêm chống đỡ khiên long lực ngăn chặn sức mạnh hủy diệt tấn công.

Khiên long lực lay động nhẹ.

Diệp Viêm cũng căng thẳng thần kinh, nhìn chằm chằm khiên long lực.

Cuối cùng, sức mạnh hủy diệt duy trì khoảng ba bốn giây mới dần dần biến mất.

Đám người cô gái tóc bạc lặng lẽ đứng ở phía sau khiên long lực, mỉm cười quan sát.

Đợi sức mạnh biến mất, bọn họ quả thật không hề tổn thương.

Nhưng toàn bộ Long Tâm Thành đã không còn tồn tại.

Tòa nhà treo thưởng đổ sụp xuống đất, gạch đá thủy tinh nát vụn chồng chất thành núi cao chọc trời.

Thi thể ở xung quanh đều bị bốc hơi.

Mặt đất nổ tung.

Bề mặt vỡ nát.

Cảnh tượng giống như ngày tận thế.

Mộ Dung Tùng đứng bên dưới bảo tháp, không hề bị tấn công.

Nhưng rõ ràng khởi động bảo tháp đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh của ông ta.

Lúc này, ông ta mệt đến mức ngã xuống đất, thở hổn hển, không đứng dậy được.

Sức mạnh của ông ta cũng đã dùng hết.

Diệp Viêm xua tan khiên long lực, yên lặng nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt, sau đó bước từng bước về phía Mộ Dung Tùng.

Mộ Dung Tùng mở to mắt, gian nan lùi về sau, cuối cùng vấp phải hòn đá ngã xuống.

“Diệp Viêm, đừng giết tôi! Cậu đừng giết tôi, chỉ cần không giết tôi, cái gì tôi cũng đáp ứng với cậu!”.

Mộ Dung Tùng hét lên cầu xin.

Nhưng một giây sau, vuốt rồng của Diệp Viêm đã đặt lên đỉnh đầu Mộ Dung Tùng, sau đó xách lên.

Phựt!

Cổ Mộ Dung Tùng đứt ra, đầu bị Diệp Viêm giữ trong tay.

Máu tươi phun trào nơi cần cổ bị chém đứt, bắn lên bầu trời, gột rửa cát bụi.

Diệp Viêm cầm đầu của Mộ Dung Tùng, quay lại ném cho đám người cô gái tóc bạc.

“Tôi hoàn thành thử thách của rồi!”.
Chương 5114: Dưới lòng đất

Mộ Dung Tùng chết có nghĩa tòa nhà treo thưởng cũng sụp đổ.

Một vài người của tòa nhà treo thưởng chưa chết sợ hãi bỏ chạy, đâu dám ở lại?

Cô gái tóc bạc thấy vậy nhếch khóe miệng, vung tay lên.

Một luồng long lực bay lên trên không, sau đó nổ tung, hóa thành vô số sao băng bay về phía những người đó.

Sau đó, đám người bị long lực đâm trúng đều nổ tung, xương cốt không còn, chết thảm tại chỗ.

Ầm ầm…

Đến lúc này, người của tòa nhà treo thưởng bị tiêu diệt hoàn toàn.

“Giết hay lắm! Giết hay lắm! Ha ha ha ha…”.

Tiếu Thiên Võ Thần còn nằm dưới đất cười lớn, ánh mắt tràn ngập sự hả hê.

“Ông còn cười được sao? Ông cũng sắp chết rồi”.

Người đàn ông bên cạnh lạnh lùng nói.

“Tôi chết không sao, nhưng tôi không cam tâm chết trong tay một kẻ như Mộ Dung Tùng!”.

Tiếu Thiên Võ Thần nhìn chằm chằm những người đó, cảm nhận được long lực trên người bọn họ, ánh mắt hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp.

“Không ngờ long mạch dưới lòng đất còn có sự tồn tại đáng sợ như các người. Trận chiến Võ Thần cái gì? Xưng bá long mạch dưới lòng đất cái gì? Tất cả đều chỉ là trò cười… Ha ha, một trò cười mà thôi…”.

Ông ta tự giễu, không ôm hi vọng sống sót trở về.

“Đem thi thể của Mộ Dung Tùng theo, thi thể của ông ta có giá trị làm thuốc không tệ!”.

Cô gái tóc bạc khẽ cười.

Nhân vật có thể chiến đấu với Tiếu Thiên Võ Thần đến mức này đương nhiên không phải kẻ tầm thường, huống hồ Mộ Dung Tùng còn hấp thu truyền thừa của mấy Võ Thần.

Diệp Viêm tóm lấy Tiếu Thiên Võ Thần ở dưới đất như xách con gà con.

Từng là Võ Thần một đời lại rơi vào kết cục đáng thương như vậy, thật khiến người ta bùi ngùi thổn thức.

“Long mạch dưới lòng đất thì thế nào?”.

Diệp Viêm hỏi cô gái.

“Để xem thế nào, nếu hấp thu được thì hấp thu một ít, không được thì để lần sau lại đến. Dù sao trừ chúng ta ra cũng không ai có thể hấp thu sức mạnh của long mạch này”.

Cô gái tóc bạc cười đáp.

Diệp Viêm gật đầu, nhìn chằm chằm mặt đất, sau đó vung tay đánh xuống từ xa.

Ầm ầm!

Mặt đất cả khu vực nứt ra.

Mặt đất bên trên long mạch sụp xuống.

Nhất thời đất đá bay tứ tung.

Nhưng khi mặt đất sụp đổ, bọn họ không cảm nhận được long lực mãnh liệt tràn ra.

Chỉ có một chút long lực nhàn nhạt nương theo đất đá bay lên.

Chút long lực này có thể nói là rất nhỏ bé, nếu không quan sát kỹ, bọn họ hầu như không thể nhận biết được sự tồn tại của nó.

“Ồ?”.

Người đàn ông nghi hoặc nhìn mặt đất sụp xuống, nhíu mày: “Chuyện gì thế? Vì sao tôi không cảm nhận được có bao nhiêu long lực?”.

“Không đúng, nơi này là vị trí của long mạch, theo lý mà nói dưới lòng đất sẽ có sức mạnh long mạch mới đúng, vì sao lại mỏng như vậy?”.

“Chẳng lẽ long mạch ở đây thoát ra ngoài hết rồi?”.

Bọn họ nghi hoặc không thôi, nhìn xuống lòng đất.

“Chẳng lẽ vẫn chưa đến chỗ long mạch?”.

Có người nói.

Nghe được lời này, người đàn ông lại tích lũy sức mạnh đánh xuống lòng đất.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Một chuỗi ba tiếng động đánh xuống lòng đất.

Mặt đất nổ ầm ầm, rung chuyển dữ dội.

“Lần này chắc đủ rồi”.

Người đàn ông nói.

Vô số ánh nhìn tập trung vào hố lớn trước mặt.

Nơi hố sâu dưới lòng đất đất đá tán loạn, bụi bay mù mịt.

Nhưng đợi cát bụi lắng xuống, bọn họ lại không thấy chút long lực nào bay ra.

Chỉ nhìn thấy trong cát bụi mù mịt, một bóng người thẳng tắp chậm rãi đứng dậy.

“Lâm Chính?”.

Diệp Viêm mở to mắt khó tin.
Chương 5115: Cho anh mười phút

“Ồ? Đây không phải kẻ đã đánh bại anh vô số lần sao?”.

Cô gái tóc bạc liếc nhìn xuống lòng đất, mỉm cười nói.

“Cô đừng xem thường người này, thiên phú và nghị lực của hắn không thua kém gì tôi. Hơn nữa, nếu nơi này thật sự có long mạch, sức mạnh của long mạch đã đi đâu, có phải bị người này thấp thu rồi không?”.

Diệp Viêm nói.

“Hừ, cậu nghĩ có thể không? Một mình hấp thu toàn bộ sức mạnh long mạch dưới lòng đất? Chuyện như vậy có khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm! Tôi nghĩ sức mạnh long mạch đã bị Mộ Dung Tùng dịch chuyển hoặc là nằm sâu hơn dưới lòng đất”.

Người đàn ông bên cạnh nói.

Diệp Viêm không lên tiếng.

Cô gái tóc bạc lại thúc giục.

“Diệp Viêm, nay anh đã có được long lực sao không giết chết người này diệt trừ tâm ma? Chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại cho việc tu luyện sau này của anh”.

Diệp Viêm hít sâu một hơi, chuẩn bị hành động.

Lúc này, Lâm Chính đã phát hiện ra bọn họ.

“Diệp Viêm?”.

Lâm Chính chỉ liếc nhìn bọn họ, sau đó nhìn sang hai tay mình, giống như đang quan sát gì đó.

Một lúc sau, anh cong nhẹ hai chân, nhẹ nhàng nhảy từ trong hố ra ngoài, đáp xuống mặt đất.

Nhìn đống phế tích và thi thể của Mộ Dung Tùng ở phía xa, Lâm Chính nhíu mày nhìn Diệp Viêm.

“Tất cả là mày làm sao?”.

“Gần như vậy”.

Diệp Viêm thuận miệng trả lời.

“Sao cậu vẫn chưa chết?”.

Tiếu Thiên Võ Thần đang bị Diệp Viêm xách trong tay trừng mắt nhìn Lâm Chính, ngạc nhiên hỏi.

“Tiếu Thiên Võ Thần?”.

Lâm Chính liếc nhìn Tiếu Thiên Võ Thần, nhíu mày.

“Không thể nào, trận pháp máu thịt của Mộ Dung Tùng là trận cấm, sao cậu có thể bình an vô sự?”.

Tiếu Thiên Võ Thần nói.

“Nhờ Trấn Ngục Võ Thần giúp tôi”.

Lâm Chính nói.

“Ông ta cứu cậu?”.

“Phải”.

“Không thể nào, ông ta ích kỷ như vậy, sao có thể cứu cậu được?”.

“Dù ông ta ích kỷ nhưng ông ta không phải kẻ ngốc. Ông ta biết không cứu tôi thì cả hai đều phải chết, nhưng cứu tôi rồi, ông ta có thể hoàn thành một tâm nguyện”.

“Tâm nguyện gì?”.

“Trả thù cho ông ấy!”.

Lâm Chính nói, sau đó bỗng di chuyển, lao về phía Diệp Viêm giống như mũi tên rời cung.

Tốc độ đáng kinh ngạc!

Diệp Viêm kinh ngạc, lập tức buông Tiếu Thiên Võ Thần ra, chuẩn bị đánh trả.

Nhưng một giây sau, Lâm Chính lao về phía Diệp Viêm chợt lùi về sau, trên tay còn tóm lấy một người.

Đó là Tiếu Thiên Võ Thần.

Nhìn đến đó, Diệp Viêm hiểu ra.

Mục tiêu của Lâm Chính không phải mình mà là Tiếu Thiên Võ Thần!

Lúc này, Tiếu Thiên Võ Thần bị Lâm Chính bóp cổ xách lên bằng một tay.

Cổ ông ta bị bóp đến mức biến dạng, có thể đứt ra bất cứ lúc nào.

Ông ta khó khăn giãy giụa, nhưng vô ích.

“Ông ta là của tôi!”.

Diệp Viêm lạnh lùng quát.

Nhưng Lâm Chính như không nghe thấy.

“Cậu đừng giết tôi, nếu cậu đưa tôi ra khỏi đây, tôi sẽ giao truyền thừa cả đời tôi cho cậu!”.

Tiếu Thiên Võ Thần gian nan nói.

“Không cần nữa”.

Lâm Chính bình thản nói: “Trấn Ngục Võ Thần đã cho tôi tất cả truyền thừa rồi. Nếu không có ông ấy, tôi không thể thoát khỏi đây. Tôi nhất định phải trả ơn cứu mạng, cho nên trả thù cho ông ấy là chuyện tôi nên làm”.

“Không!”.

Tiếu Thiên Võ Thần gào lên.

Một giây sau, cổ của Tiếu Thiên Võ Thần bị Lâm Chính bóp gãy.

Rắc!

Sau đó, dị hỏa đáng sợ bốc lên thiêu đốt thi thể của Tiếu Thiên Võ Thần cháy thành tro.

Nhìn cảnh tượng đó, đám người phía cô gái tóc bạc đều bực tức.

“Thật ngông cuồng, đáng chết!”.

Cô gái tóc bạc hét lên: “Diệp Viêm, tôi cho anh mười phút, giết hắn cho tôi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK