“Việc… việc này không được. Lâm thần y, yêu cầu này của anh quá đáng quá rồi!”
Người phụ nữ tóc dài lập tức phản bác.
“Ồ?”
Lâm Chính đôi mắt lạnh lẽo đáp: “Nói như vậy là cô từ chối sao? Thế nào? Các người đến giờ phút này vẫn cảm thấy mình có quyền từ chối à?”
Anh dứt lời, các cao thủ của liên minh Thanh Huyền đồng loạt bước tới, cướp lấy trang bị trên người đám người của Đại hội.
“Đừng có hỗn xược! Cút hết ra cho tôi!”
Người phụ nữ tóc dài tức điên lên, lập tức đá văng một người đàn ông đang tới gần.
Lâm Chính thấy vậy liền quay sang nháy mắt ra hiệu với một nữ cao thủ đứng gần đó.
Nữ cao thủ hiểu ý, đi về phía người phụ nữ tóc dài.
Người phụ nữ tóc dài nghiến răng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Lâm thần y, anh có biết mình đang làm gì không?”
“Đương nhiên là tôi biết”.
Lâm Chính bình thản đáp: “Các người hết lần này đến lần khác mạo phạm tôi, hơn nữa còn xâm hại và phá hoại quy tắc của vực Diệt Vong. Các người phải tặng những trang bị này cho tôi như một cách để đền bù thiệt hại”.
“Đây rõ ràng là ăn cướp!”
Một kẻ giận dữ quát lên!
Giây tiếp theo, ánh mắt Lâm Chính lập tức nhìn về phía kẻ đó.
Bốp bốp!
Cao thủ đang đứng bên cạnh kẻ đó lập tức cho hắn hai cái bạt tai đau điếng.
“Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không nói bậy được đâu nhé. Đây là thứ các người dùng để đền bù thiệt hại cho tôi, không phải là cướp”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
“Anh…”
Đám người của Đại hội tức muốn nổ phổi.
Khi đã lấy được tất cả trang bị, Lâm Chính mới định thả người.
“Nam Ly thành chủ, đích thân ông tiễn những vị khách quý này rời khỏi đây đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vâng thưa minh chủ!”
Nam Ly thành chủ cung kính gật đầu, sau đó quay sang nói với đám người kia: “Các vị, mời đi bên này”.
“Lâm thần y, tôi sẽ báo cáo lại sự thật với Đại hội”.
Người phụ nữ tóc dài như sắp nghiến nát hàm răng đến nơi.
“Vậy là tốt nhất, tuyệt đối đừng có phóng đại, bởi vì việc hôm nay tôi đã ghi lại rồi đấy!”
Lâm Chính thản nhiên đáp.
Người phụ nữ tóc dài siết chặt nắm đấm, giận dữ nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi mới đưa người của mình rời đi trong cơn tức giận.
Một lúc lâu sau, Nam Ly thành chủ mới quay lại.
“Đi rồi à?”
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Đi rồi”.
Nam Ly thành chủ gật đầu.
“Minh chủ, tại sao không giết bọn họ?”
Người bên cạnh không nén nổi tò mò cất tiếng hỏi.
“Người của Đại hội đâu thể nói giết là giết?”
“Chúng ta không sợ Đại hội”.
“Chẳng qua là anh chưa biết Đại hội có thể giở những thủ đoạn nào mà thôi”.
Lâm Chính lắc đầu khẽ đáp.
Đến tộc nhân Long Mạch tộc cũng bị bọn chúng đồ sát thì liên minh Thanh Huyền này làm gì có cửa chống lại Đại hội?
Ánh mắt của Lâm Chính dừng lại ở số trang bị vừa lấy được từ đám người của Đại hội. Anh lập tức gọi: “Nam Ly thành chủ!”
“Có thuộc hạ!”
“Ông dẫn đầu một đoàn quân, đích thân đem những trang bị này đến núi Thiên Thần giao cho Từ Chính. Nói với anh ấy nhất định trong thời gian ngắn nhất có thể phải nộp lại cho tôi một bản báo cáo. Báo cáo đó phải cho tôi biết những thứ này rốt cuộc là gì!”
Lâm Chính nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc.
“Tuân lệnh!”
Nam Ly thành chủ gật đầu, lập tức cho người khiêng mấy cái thùng ra, cẩn thận đặt từng món trang bị vào bên trong.
Sau đó, những món đồ này nhanh chóng được vận chuyển tới chỗ Từ Chính.
Lúc này, người phụ nữ tóc dài cũng đã đi tới căn cứ của Đại hội tại vực Diệt Vong và gặp người phụ trách ở đây.
Nhìn thấy bộ dạng lếch thếch của đoàn người mới đến, những người ở cứ điểm của Đại hội vô cùng kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.
“Chuyện gì thế này? Mọi người… không phải mọi người đi tới chỗ liên minh Thanh Huyền sao? Sao lại thành ra thế này?”
“Lẽ nào trên đường gặp cướp?”
Những người kia thi nhau hỏi.
Nhưng người phụ nữ tóc dài không nói một lời, đi thẳng tới chỗ đại sảnh.
“Gọi tất cả người của chúng ta tới đây! Nhanh!”
Chương 5322: Tập hợp
Chẳng bao lâu sau, rất nhiều người đã tập trung tại đại sảnh căn cứ của Đại hội tại vực Diệt Vong.
"Đội trưởng Lý, chuyện gì đã xảy ra vậy? Không phải mọi người đến liên minh Thanh Huyền để điều tra chuyện của Hỏa Tôn sao? Tại sao khi trở về lại nhếch nhác thế này?"
Một nhóm người bước vào, người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên tóc dài, khoảng bốn năm mươi tuổi.
Người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu nâu, vẻ mặt điềm tĩnh, khí chất mạnh mẽ đủ chứng tỏ ông ta là cao thủ hàng đầu.
Đây không ai khác chính là phó tướng quân của Đại hội tại vực Diệt Vong: Kiều Bất Dịch!
Khi Kiều Bất Dịch bước vào đại sảnh, ông ta lập tức nhìn thấy người phụ nữ tóc dài Lý Uyển Dung và nhận ra có điều không ổn.
"Phó tướng Kiều!"
Lý Uyển Dung đứng dậy và tiến lên chào hỏi.
“Không cần đa lễ”.
Kiều Bất Dịch quan sát đoàn người do Lý Uyển Dung dẫn đầu rồi lập tức hỏi: “Trang bị của mọi người đâu?”
Lý Uyển Dung cắn răng, trong mắt tràn đầy thù hận, một lúc lâu sau cô ta mới thốt ra được mấy chữ: “Bị thu mất rồi…”
"Cái gì?"
Vẻ mặt của những người xung quanh đều biến sắc.
"Kẻ nào lại to gan đến mức dám tước trang bị của Đại hội chúng ta?"
"Đây chính là hành động khiêu khích Đại hội!"
"Khiêu khích? Đây rõ ràng là hành động gây chiến thì đúng hơn. Chúng ta phải trừng phạt kẻ này! Nhất định phải trừng phạt hắn thật nghiêm khắc!"
Đám người trong Đại hội đều vô cùng phẫn nộ.
Là thành viên của Đại hội, họ đã quen thói hống hách trịch thượng, có bao giờ phải trải qua việc như thế này? Bất cứ kẻ nào dám khiêu khích Đại hội họ đều sẽ không tha!
"Có phải người của liên minh Thanh Huyền đã tước vũ khí của cô không?"
Kiều Bất Dịch mặt không cảm xúc hỏi.
"Nói đúng hơn là Lâm thần y tước vũ khí của tôi!"
"Vậy sao?"
Kiều Bất Dịch mặt vẫn lạnh như băng, nói tiếp: “Lâm thần y đã chịu nhường cho chúng ta một nửa tài nguyên của vực Diệt Vong, như vậy chẳng khác nào cắt đi một miếng thịt dâng cho chúng ta. Vậy mà giờ lại đột nhiên đòi tước vũ khí của cô, có điều vẫn để cô sống sót rời khỏi đó. Từ đó có thể thấy không phải cậu ta có ý định gây chiến với Đại hội. Vậy rốt cuộc tại sao cậu ta lại làm như vậy?"
"Lần này, Lâm thần y rất không hợp tác khi đối mặt với yêu cầu điều tra của chúng tôi. Hơn nữa anh ta nói do chúng tôi hết lần này đến lần khác mạo phạm, vô lễ với anh ta nên mới đòi thu vũ khí và trang bị của chúng tôi!"
"Xem ra sự kiên nhẫn của cậu ta đã bị đẩy đến cực hạn, cho nên mới muốn ra oai với chúng ta một lần!"
Kiều Bất Dịch gật đầu, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
"Nếu đã như vậy, đội trưởng Lý, tại sao cô không trực tiếp ra tay? Cô còn sợ đám giòi bọ này sao?"
Lúc này, từ ngoài cửa truyền tới một giọng nói the thé.
Sau đó, một người phụ nữ quyến rũ lả lướt bước vào.
Đây chính là Võ trưởng của Đại hội tại vực Diệt Vong: Thu Tẩm Nhiễm.
Đừng để bề ngoài yếu đuối thướt tha kia đánh lừa, người phụ nữ này đích thực là một con rắn độc. Cô ta là một trong những cao thủ mạnh nhất được Đại hội phái tới căn cứ vực Diệt Vong để xây dựng hàng phòng thủ tại đây.
"Thu đại nhân, chúng tôi chỉ có mấy người, lúc đó lại đang ở trụ sở của liên minh Thanh Huyền, làm sao chúng tôi có thể tùy tiện động thủ? Lẽ nào cô muốn chúng tôi giết hết đám cao thủ ở đó?"
Lý Uyển Dung hừ một tiếng.
"Đội trưởng Lý, tôi thấy rõ ràng là cô đang sợ những kẻ đó. Tôi nghĩ chắc chúng lại bày ra vẻ mặt như muốn liều mạng ăn tươi nuốt sống để hù dọa cô phải không? Gan bé như vậy thì sao có thế làm việc cho Đại hội được đây?"
Thu Tẩm Nhiễm khinh thường chế nhạo.
"Cô..."
Lý Uyển Dung giận tím mặt.
"Được rồi!"
Kiều Bất Dịch quát lên để ngăn cuộc tranh cãi sắp nổ ra.
"Hiện tại không phải lúc tranh cãi chuyện này, Lâm thần y đã tước mất vũ khí và trang bị của đội trưởng Lý, những thứ đó rất quan trọng, công nghệ bên trong tuyệt đối không được phép lộ ra ngoài, nếu không sẽ gây ra tổn thất vô cùng lớn cho Đại hội chúng ta! Ưu tiên hàng đầu hiện giờ là phải lấy lại những thứ này từ tay Lâm thần y!"
Kiều Bất Dịch nhìn về phía Thu Tẩm Nhiễm, bình thản nói: "Thu Võ trưởng, xin hãy tập hợp một đội quân nhanh nhất có thể, chúng ta sẽ hành quân tới liên minh Thanh Huyền ngay bây giờ!"
Chương 5323: Cô gọi ai là phế vật?
Mặc dù Đại hội chiếm giữ một nửa vực Diệt Vong, nhưng trên thực tế, sức ảnh hưởng của liên Minh Thanh Huyền vẫn bao trùm toàn bộ vực Diệt Vong.
Việc khai thác tài nguyên ở vực Diệt Vong của Đại hội cần rất nhiều nhân lực. Hơn nữa, người bình thường căn bản không thể thích ứng được với công việc này. Việc hái dược liệu hầu hết đều cần tới các võ giả có hiểu biết nhất định về dược liệu.
Vì vậy, Đại hội sẽ phải thuê rất nhiều người dân bản địa của vực Diệt Vong.
Nhưng những người bản địa này đều là người của liên minh Thanh Huyền, họ một lòng đi theo Lâm thần y và cực kỳ căm thù hành vi cướp bóc của Đại hội.
Vì vậy, khi Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung tập trung lực lượng để hành quân tới liên minh Thanh Huyền, liên minh Thanh Huyền đã lập tức phản ứng lại.
"Hừ, đúng là gan không nhỏ đâu. Đại hội chúng ta từ khi thành lập đến giờ chưa bao giờ gặp tổ chức nào dám làm phản như vậy!"
Thu Tẩm Nhiễm cưỡi trên con ngựa đi đầu, nhìn về phía đoàn quân đằng sau, cười lạnh nói: “Đây là đội quân tinh nhuệ của Đại hội chúng ta, vừa đủ một nghìn người. Mỗi người lính trong này đều có thể một chọi một trăm. Thực ra tôi đã nói rồi, phó tướng Kiều, chúng ta không cần phiền phức như vậy, tôi hoàn toàn có thể quét sạch vực Diệt Vong này chỉ với một nghìn binh sĩ!”
"Tôi đương nhiên biết thực lực của Thu đại nhân, nhưng nếu cô dùng vũ lực tấn công tiêu diệt bọn họ thì chính là vi phạm quy tắc của Đại hội. Đôi khi chúng ta cũng phải chú ý hành động của mình, không được để kẻ khác thấy được sơ hở".
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.
"Thật là rắc rối”.
Thu Tẩm Nhiễm thiếu kiên nhẫn phàn nàn, sau đó nói với Lý Uyển Dung: “Nha đầu, còn bao xa?”
"Chỉ cần đi qua ngọn núi phía trước là tới!"
Lý Uyển Dung đáp.
"Tốt lắm, nhanh giải quyết xong chuyện này đi, tôi còn phải tu luyện!"
Thu Tẩm Nhiễm hừ lạnh đáp.
Đoàn quân đi về phía đỉnh núi.
Nhưng khi đoàn quân nhảy qua đỉnh núi thì đột nhiên đồng loạt dừng lại.
Bên kia núi là đồng bằng.
Trụ sở của liên minh Thanh Huyền nằm trên vùng đồng bằng này.
Vào lúc này, trên khoảng đồng bằng trước mặt dày đặc bóng người.
Nhìn thoáng qua, có lẽ phải hơn trăm nghìn người.
Mỗi người trong số họ đều cầm vũ khí, được trang bị đầy đủ và hừng hực tinh thần chiến đấu, tất cả đều nhìn chằm chằm vào đoàn người của Đại hội.
"Đây... Đây đều là thành viên của liên minh Thanh Huyền sao?"
"Họ... tại sao lại có nhiều người như vậy?"
Rất nhiều người trong Đại hội âm thầm nuốt nước bọt, bọn họ thực sự bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi.
"Xem ra Lâm thần y đã chuẩn bị tiếp đón chúng ta rất chu đáo”.
Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.
"Sao phải sợ? Tuy bọn chúng đông nhưng đều là lũ ô hợp tạp nham. Dù có bao nhiêu con kiến cũng đâu thể cắn chết con người được?"
Thu Tẩm Nhiễm vẫn không phục.
Lý Uyển Dung liếc cô ta một cái, âm thầm hừ một tiếng, không nói gì.
Lúc này, Lâm Chính cưỡi ngựa tiến lên, thờ ơ nhìn đoàn quân do Kiều Bất Dịch dẫn đầu.
"Các hạ chính là phó tướng quân đóng tại căn cứ vực Diệt Vong của Đại hội - Kiều Bất Dịch phải không?"
"Là tôi, còn các hạ chính là Lâm thần y phải không? Từ lâu đã được nghe danh”.
"Phó tướng quân khách sáo rồi”.
"Lâm thần y, sao cậu lại bài binh bố trận tại đây? Mọi người… đang phòng ngự thứ gì vậy?"
Kiều Bất Dịch liếc nhìn hiện trường, mỉm cười nói.
"Hôm nay là ngày liên minh Thanh Huyền tiến hành diễn tập, vừa trùng hợp đúng lúc gặp mọi người ở đây. Tất cả chỉ có vậy mà thôi, chúng tôi không phòng ngự gì cả”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tôi thấy anh rõ ràng đang muốn rung cây doạ khỉ. Có điều muốn hù doạ người khác thì cũng phải có chút thực lực phải không? Cho một lũ phế vật ra đứng chật cả đất thế này thì doạ nổi ai? Chỉ khiến anh mất mặt thêm thôi! Biết chưa hả?”
Lúc này, Thu Tẩm Nhiễm phía sau lên tiếng.
Giọng nói của cô ta vẫn chua loét, nghe vô cùng chói tai.
Lâm Chính nghe xong, ánh mắt lập tức dán chặt vào Thu Tẩm Nhiễm.
"Cô… gọi ai là phế vật?"
Chương 5324: Mười chọi mười
Cảm nhận được ánh mắt nghiêm nghị và có phần lạnh lùng của Lâm Chính, Thu Tẩm Nhiễm nhếch khóe miệng, cười khinh thường: "Sao vậy? Giận rồi sao? Muốn tôi lặp lại lần nữa sao? Đám chó mèo này của liên minh Thanh Huyền các người không phải phế vật thì là gì?"
Thu Tẩm Nhiễm không biết khách sáo là gì, lại không tiếc lời chế nhạo.
Nam Ly thành chủ đứng bên cạnh, trong mắt bừng bừng lửa giận. Ông ta đang định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã lên tiếng trước.
"Xem ra cô rất tự tin vào thực lực của mình".
“Hình như anh vẫn chưa phục nhỉ?”
"Quả thực là không phục lắm. Hay là thế này đi, tôi phái vài người của liên minh Thanh Huyền thử giao lưu với người của cô. Để xem bọn họ có phải đám chó mèo thật không nhé?"
Lâm Chính nói.
"Ồ? Ha ha ha ha, thú vị! Quả thực rất thú vị! Ha ha ha ha..."
Thu Tẩm Nhiễm bật cười, gật đầu liên tục, nheo mắt nói: “Chưa từng có ai dám khiêu chiến tôi như vậy! Rất tốt! Ha ha ha…”
Cười xong một tràng, Thu Tẩm Nhiễm giơ tay lên và vẫy vẫy.
Mười chiến binh của Đại hội lập tức đứng ra khỏi hàng từ cánh trái và cánh phải của cô ta.
“Ở đây tôi có mười người, anh có thể dùng một nghìn người. Chỉ cần một nghìn người của anh có thể hạ gục mười người của tôi, tôi sẽ xin lỗi anh và thừa nhận người của liên minh Thanh Huyền cũng không phải là rác rưởi vô dụng! Anh thấy thế nào? "
Một nghìn người đánh mười người.
Đúng là chuyện xưa nay chưa từng thấy.
"Chơi vậy thì lom dom quá".
Lâm Chính suy nghĩ một chút rồi nói: "Thực ra sự công nhận của cô cũng chẳng có ý nghĩa gì với chúng tôi. Hay là chúng ta thực tế hơn, đánh cược một ván đi".
"Thực tế sao? Anh muốn gì?"
"Tôi thấy rằng tất cả các người đều có loại trang bị giống như cô Lý và đoàn người của cô ấy. Thế này thì sao, nếu người của tôi có thể đánh bại người của cô thì tất cả trang bị của các cô sẽ thuộc về liên minh Thanh Huyền chúng tôi. Cô thấy thế nào?"
"Không được!"
Kiều Bất Dịch gần như ngay lập tức quát lên, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Lâm thần y, chúng tôi đến đây chỉ để tìm lại những trang bị mà Lý Uyển Dung đại nhân làm mất. Làm sao cậu có thể mưu đồ đòi cướp trang bị của chúng tôi được?"
"Tôi sẽ phái mười người đánh với mười người của các ông!"
Lâm Chính lập tức nói.
"Vậy cũng không được!"
Kiều Bất Dịch từ chối.
"Kiều phó tướng quân!"
Thu Tẩm Nhiễm lúc này đã hết kiên nhẫn, lập tức quát lên.
"Kiều phó tướng, anh ta đã nói chỉ phái mười người đánh với chúng ta. Nếu không đánh, thể diện của chúng ta biết giấu đi đâu?"
"Không sai, bọn chúng dám cử mười người đánh với chúng ta, rõ ràng là coi thường chúng ta!"
"Làm sao có thể chịu đựng sự sỉ nhục như vậy?"
"Hôm nay chúng ta phải dạy cho bọn chúng một bài học!"
Thu Tẩm Nhiễm chưa kịp nói tiếp thì những người xung quanh đã tức giận hưởng ứng.
"Thế nào? Không dám chơi sao? Không dám chơi thì sao cô dám gọi chúng tôi là lũ chó mèo vô dụng, là phế vật đây? Nếu chúng tôi là rác rưởi thì các người không phải còn thua rác rưởi sao?"
Lâm Chính nhẹ nhàng mỉm cười.
"Anh..."
"Đừng quá kiêu ngạo!"
"Kiều phó tướng quân..."
Đám người lần lượt đưa mắt nhìn Kiều Bất Dịch.
Thu Tẩm Nhiễm không nén nổi cơn giận, tiến lên mấy bước, nhìn chằm chằm Kiều Bất Dịch.
"Mười người đấu với mười người, ông cảm thấy chúng ta có thể thua sao?"
Thu Tẩm Nhiễm lạnh lùng nói.
"Nhưng Thu đại nhân, vị Lâm thần y này đã dám nói như vậy thì chỉ e rằng cậu ta có quân bài gì đó lợi hại, chúng ta không được bất cẩn".
Kiều Bất Dịch trầm giọng nói.
"Hừ, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì bất kỳ âm mưu hay thủ đoạn nào cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi. Sợ cái gì? Chúng ta không đánh, mặt mũi của Đại hội biết giấu vào đâu?"
Thu Tẩm Nhiễm lạnh lùng nói, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Chính, quát: "Nào, anh nói đấy nhé, mười chọi mười, để tôi xem đám heo chó các người có biết làm xiếc hay không!"
Chương 5325: Tôi sẽ nghe cô một lần
"Heo chó?"
Lâm Chính cau mày nhìn đám người Thu Tẩm Nhiễm, nói: "Chúng tôi chưa từng đắc tội với các người, nhưng các người hết lần này đến lần khác sỉ nhục người của tôi, không cảm thấy có chút quá đáng sao? Thế nào? Đây chính là phẩm chất của người trong Đại hội sao?"
"Ồ, đang nói phẩm chất với tôi à? Những kẻ yếu đuối thích đi tìm lý do tại sao mình phải chịu bất công đúng không? Buồn cười thật!"
Thu Tẩm Nhiễm hoàn toàn không quan tâm đến sự bất mãn của Lâm Chính, ngược lại cô ta còn cất tiếng cười lớn.
"Kỳ thực đối với tôi thì cũng chẳng sao đâu, nhưng người của tôi nhất định sẽ không vui khi bị cô sỉ nhục như vậy. Hay là thế này đi, lát nữa khi chúng tôi thắng, các cô sẽ xin lỗi người của tôi trước mặt tất cả mọi người, thế nào?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Xin lỗi? Ha ha ha ha...sao anh ngây thơ quá vậy?"
Thu Tẩm Nhiễm cười lớn, sau đó nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Nếu bắt người của tôi xin lỗi, thì thà cho họ chết còn hơn!”
"Vậy là cô thà chết cũng không xin lỗi?"
"Hiển nhiên".
Thu Tẩm Nhiễm khinh thường nói.
"Nếu vậy thì..."
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh nói: "Vậy chúng ta thêm một số điều kiện đi! Ngoại trừ những điều chúng ta đã thỏa thuận trước đó, chúng ta ký giấy chứng nhận đây là cuộc quyết chiến sinh tử thì sao?"
"Quyết chiến sinh tử?"
Thu Tẩm Nhiễm không khỏi sững sờ.
Kiều Bất Dịch, Lý Uyển Dung và đám người của Đại hội đều kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ không ngờ Lâm Chính lại nói ra lời như vậy...
"Lâm thần y, có nhất thiết phải như vậy không? Chúng ta giao lưu bình thường thôi không được sao, sao còn phải làm việc liên quan đến mạng người như vậy?"
Kiều Bất Dịch lập tức cau mày.
Ông ta càng ngày càng cảm thấy Lâm Chính này chắc chắn là đã có kế hoạch dự phòng, nếu không anh cũng không thể nói ra những lời như vậy.
"Kiều phó tướng quân, chuyện này không thể trách tôi, là người trong Đại hội các ông đã sỉ nhục người của tôi. Chính bọn họ còn nói thà chết cũng không xin lỗi. Trong trường hợp này, tôi chỉ có thể liều mạng với họ".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Việc này không phù hợp với các quy tắc của Đại hội".
Kiều Bất Dịch bình thản đáp.
"Vậy chửi mắng xúc phạm người khác có phù hợp với quy tắc của Đại hội không?"
Lâm Chính nói tiếp: "Nếu đã như vậy, chúng tôi ở đấy có mấy vạn cái miệng, chỉ cần ông nói việc này không vi phạm quy tắc của Đại hội, tôi nghĩ người của tôi sẽ rất vui vẻ được tham gia vào cuộc khẩu chiến với Thu đại nhân!”
"Anh..."
Nhiều người trong Đại hội đã tức lắm rồi.
"Kiều phó tướng quân, sao phải sợ hắn? Chẳng phải chỉ là quyết chiến sinh tử thôi sao? Mang giấy bút cho tôi! Tôi lập tức ký!"
Thu Tẩm Nhiễm hét lên.
"Thu đại nhân..."
"Người khác cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta mà chúng ta phải như con rùa rụt cổ sao? Ông không muốn lấy lại trang bị đã bị đánh cắp của đội trưởng Lý sao? Nếu tôi đi đầu thay ông giết mười người do Lâm thần y cử ra thì có thể khiến đám người của liên minh Thanh Huyền khiếp sợ, giúp chúng ta nắm thế chủ động. Đến lúc đó ông muốn đàm phán gì không phải cũng dễ hơn nhiều hay sao?"
Thu Tẩm Nhiễm tiến lại gần, gằn thấp giọng nói với Kiều Bất Dịch.
Kiều Bất Dịch nghe xong thì bắt đầu suy nghĩ.
Quả thực lời này cũng có phần đúng.
Nếu có thể khiến Lâm thần y phục tùng thì việc khai thác vực Diệt Vong sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
"Thu đại nhân nói có lý, nhưng cô nhất định phải đề phòng, ngộ nhỡ..."
"Không có cái gì là ngộ nhỡ cả!"
Thu Tẩm Nhiễm trực tiếp cắt ngang lời Kiều Bất Dịch, trong mắt là sự tự tin mãnh liệt: "Ông nhìn vực Diệt Vong này toàn đám tép riu, sau đó thử nhìn thực lực quân ta xem. Ông nói xem bọn chúng có thể có thủ đoạn gì mà thắng được chúng ta khi đấu mười chọi mười chứ?"
"Cái này..."
Kiều Bất Dịch liếc nhìn Lâm Chính.
Ngoại trừ những cao thủ hàng đầu như Nam Ly thành chủ và Tường Vân tông chủ, tu vi của những người khác căn bản đều không đáng kể tới.
Trận chiến này dường như Đại hội không có cửa thua...
"Được rồi, tôi sẽ nghe cô một lần!"
Kiều Bất Dịch hít một hơi thật sâu, vỗ tay một cái rồi đưa ra quyết định!