“Tại sao”, hai người giật mình.
“Về thời gian thì không kịp rồi. Tôi cũng nắm được đại khái về thực lực của mọi người. Dù tôi chưa gặp Tu La Vương nhưng qua cách miêu tả của mọi người thì tôi thấy khả năng thắng của mọi người cực nhỏ. Dựa vào Hứa Chỉ Sương là không khả thi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vì vậy Lâm soái định từ bỏ đội trưởng Hứa sao?”, A Mai run rẩy hỏi.
“Tôi chỉ nói không định đi viện trợ thôi chứ không nói là không cứu”, Lâm Chính đứng dậy, đi tới khu vực chính giữa.
Hai người cảm thấy hoang mang.
“Đã bố trí xong cả chưa?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cậu Lâm, đã bố trị theo cậu dặn dò rồi”, Từ Thiên lập tức lên tiếng.
Lâm Chính kiểm tra mọi thứ rồi thở phào, ngồi xuống, giở cuộn da dê ra. Xung quanh cuộn da dê có rất nhiều vũ khí. Tổng cộng là 12 món, giống như anh đang bày trận pháp vậy. Lâm Chính đè cuộn da dê xuống, từ từ sử dụng sức mạnh phi thăng truyền vào tấm da dê.
Có vẻ anh đang kích hoạt trận pháp.
Vụt...Một luồng sáng màu vàng kỳ lạ phóng ra, xuyên qua bàn tay của Lâm Chính phóng thẳng lên trời.
“Vùng Huyền Hoàng Khoáng Tâm xuất hiện rồi”, A Mai kêu lên.
“Không thể nào”
Triệu Tường tái mặt: “Sao nó có thể xuất hiện chứ. Giờ đâu phải lúc khai thác đâu. Nếu lúc này mà khai thác thì sẽ gây ra thiên tai và hủy hoại toàn bộ thành phố mất”.
Thế nhưng cột sáng sau khi xuất hiện thì không hề có gì xảy ra. Lâm Chính từ từ đứng dậy. Anh đi về phía chiếc ghế
Tay anh trống không, không có thứ gì. Hai người giật mình.
“Lâm soái, Huyền Hoàng Khoáng Tâm đâu?”, A Mai vội hỏi.
“Dưới đất ấy, tôi có lấy nó lên đâu, tại sao hỏi tôi”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Cái gì, vẫn còn dưới lòng đất sao?”
Triệu Tường sững sờ: “Nếu nó đã ở dưới đó thì tại sao lại xuất hiện dị tượng?”
“Dị tượng do tôi tạo ra thôi”.
“Cái gì”, Triệu Tường trố tròn mắt.
A Mai cũng thất kinh nhưng lập tức hiểu ra: “Lâm soái, có phải cố ý làm như vậy để nhử mồi, để dụ những kẻ đang núp ở Giang Thành ra mặt đúng không?”
“Đây là cách nhanh nhất rồi. Tôi hạ lệnh phong tỏa lối ra vào của Giang Thành để người dân về nhà chờ đợi hai tiếng là để khiến đám người ngoại vực sợ hãi, để họ biết Long Quốc đã tiến hành hành động. Như vậy chắc chắn họ sẽ mất kiên nhẫn, muốn nhanh chóng đạt được Huyền Hoàng Khoáng Tâm sau đó nhanh chóng rơi khỏi nơi đây. Giờ dị tượng xuất hiện, họ sẽ lũ lượt tới đây thôi. Còn tôi chờ đợi là được”.
A Mai và Triệu Tường á khẩu khi nghe thấy vậy. Bọn họ trố mắt nhìn Lâm Chính rồi mới hiểu ra sự đa mưu túc trí của vị long soái này. Hóa ra Lâm Chính cử cao thủ của Dương Hoa rời đi để ép đám người ngoại vực ra mặt và xử lý bọn họ.
Đây là cách nhanh nhất để diệt trừ những mầm họa ở Giang Thành rồi. Thế nhưng điều kiện tiên quyết là thực lực của Lâm Chính phải đủ mạnh.Nếu không sẽ gây họa.
“Lâm soái không cứu đội trưởng là vì cảm thấy sau khi Tu La Vương nhìn thấy dị tượng sẽ từ bỏ đội trưởng giúp cho nhóm người của đội trưởng thoát khỏi sự nguy hiểm đúng không?”, A Mai nói.
“Tu La Vương có lẽ không có hứng thú với đội trưởng của mọi người đâu. Nếu mà người khác có được Huyền Hoàng Khoáng Tâm thì Tu La Vương sẽ không thể chấp nhận được. Vì vậy giờ lẳng lặng chờ đợi là được”.
A Mai im lặng không nói gì.
Quả đúng như vậy. Sau khi dị tượng xuất hiện, có rất nhiều bóng hình từ bốn phương tám hướng tới đây.
Khí tức chết chóc dấy lên. Hai người A Mai cảnh giác nhìn xung quanh. Lâm Chính thì vô cùng điềm nhiên. Anh nhắm mắt chờ đợi.
Cho tới khi có một nhóm người đến gần Huyền Hoàng Khoáng Tâm thì anh mới lên tiếng: “Không muốn chết thì quỳ xuống cho tôi”.
Chương 4442: Cô còn chưa rõ sao?
Rầm!
Tiếng động nặng nề vang lên.
Vài bóng người bay ngược ra xa, đập mạnh xuống thân cây không xa.
Những thân cây đó bị tông nát.
Hứa Chỉ Sương cũng không ngoại lệ.
Cô ta đâm gãy mấy cây đại thụ mới dừng lại.
Đợi khi cô ta đứng lên được thì miệng không ngừng nôn ra máu, bộ dạng sắp chết đến nơi.
Hứa Chỉ Sương ôm lồng ngực gian nan đứng dậy.
Cô ta lạnh lùng nhìn ra phía không xa.
Cách cổng nhà máy bỏ hoang không xa có vài bóng người, trong đó có một người toàn thân đầy máu vừa nhai gì đó vừa đi về phía đám người Hứa Chỉ Sương.
“Các người thật to gan, dám quấy rầy Tu La Vương trong thời gian dùng bữa, đúng là chán sống!”.
Một người đàn ông mắt xanh, tóc vàng cột đuôi ngựa cười nhạt nói.
“Dùng bữa?”.
Hứa Chỉ Sương âm thầm nghiến răng, nói: “Tu La Vương hoành hành ở ngoại vực đã đành, giờ còn dám đến Long Quốc làm tàng? Nếu không bắt các người thì đội Cấm Vệ tôi thật là thất trách! Chúng tôi sẽ không để mặc các người làm càn!”.
“Ha ha ha, thế thì phải xem các cô có thực lực đó hay không!”.
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh cười lớn, vẻ mặt tràn đầy giễu cợt: “Dựa vào đội Cấm Vệ mà cũng dám gây rắc rối cho Tu La Vương? Đúng là nực cười! Nhưng các người đến đây cũng tốt, Tu La Vương nói món ăn chúng tôi chuẩn bị cho hơi cũ, mùi vị không ngon, các người tới tận cửa vừa khéo giải quyết nỗi lo trước mắt của tôi! Ha ha ha…”.
Đội Cấm Vệ nghe vậy, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, dùng bữa xong còn phải đi xem mạch khoáng Huyền Hoàng”.
Lúc này, Tu La Vương chậm rãi lên tiếng.
Hứa Chỉ Sương nghiêm nghị nhìn về phía người đó.
Tu La Vương danh tiếng lẫy lừng thật ra bề ngoài rất bình thường, chỉ là một người đàn ông nước Mĩ Kiên khoảng năm mươi tuổi. Ông ta có mái tóc vàng trắng đan xen, trên mặt nhiều nếp nhăn, mặc Âu phục, trông có vẻ vô cùng nho nhã, nhưng máu nơi khóe miệng lại tăng thêm sự dữ tợn cho ông ta.
Người đi theo bên cạnh ông ta đồng loạt cúi đầu khom lưng, không dám lỗ mãng.
“Con người tôi khá kén chọn, bữa ăn bọn họ chuẩn bị thật sự rất khó nuốt, đành dùng các người để cải thiện khẩu vị của tôi vậy”.
Nói xong, Tu La Vương nắm tay về phía Hứa Chỉ Sương từ xa.
Hứa Chỉ Sương kinh hãi, nhanh chóng lướt người tránh đi, đồng thời rút vũ khí ở bên thắt lưng ra chém tới.
Vù vù vù…
Vài kiếm khí bắn ra từ trên trường kiếm, bay về phía Tu La Vương.
Nhưng Tu La Vương không tránh né, đôi mắt màu xanh sẫm nhìn chằm chằm Hứa Chỉ Sương.
Ầm ầm ầm…
Kiếm khí vừa đến gần Tu La Vương bỗng nhiên tự động nổ tung.
Dường như quanh người Tu La Vương có một làn cương khí đặc biệt bảo vệ ông ta.
“Cùng nhau ra tay!”.
Những thành viên khác cắn chặt răng, chịu đựng vết thương, đồng loạt phẫn nộ gào lên, ra tay.
Nhiều đòn tấn công tung ra.
Chạm vào thứ nào thứ đó nổ tung thành mảnh vụn.
Những người đi theo Tu La Vương đều lộ vẻ ngạc nhiên, đồng loạt lùi về sau.
Thực lực của đội Cấm Vệ thật là đáng kinh ngạc.
Nhưng lúc này.
“Vô dụng!”.
Tu La Vương đột nhiên khẽ giọng quát.
Vù!
Một làn gió nhẹ quỷ dị đột nhiên bay ra từ trong cơ thể ông ta, lan ra bốn phía.
Trong nháy mắt, đòn tấn công của bọn họ bị làn gió nhẹ đó thổi tan.
“Cái gì?”.
Hứa Chỉ Sương sửng sốt.
“Nực cười, cô vẫn chưa rõ mình đang làm gì sao?”.
Tu La Vương lắc đầu, đột nhiên vung tay.
Vù!
Hứa Chỉ Sương cảm thấy có một luồng áp lực dồi dào đè xuống vai mình.
Cô ta còn chưa phản ứng kịp, cơ thể đã cong xuống, hai chân lún sâu xuống mặt đất, khó mà dịch chuyển, khó mà đứng thẳng.
“Bị trấn áp rồi!”.
Vẻ mặt Hứa Chỉ Sương trắng bệch, mắt mở lớn…
“Đội trưởng!”.
Một đội viên gào lên, sau đó dũng cảm xông về phía Tu La Vương.
“A Lực! Không được lỗ mãng, mau về đây!”.
Hứa Chỉ Sương hét lên.
Nhưng… không kịp nữa.
Tốc độ A Lực rất nhanh, anh ta cầm dao găm, giống như một con rắn độc đâm về phía tim và cổ của Tu La Vương.
Tu La Vương không động dậy, dường như không có phản ứng.
Dù sao, tốc độ của A Lực với người bình thường mà nói giống như tia chớp, nhanh mạnh đột ngột.
Nhưng… Tu La Vương không phải người bình thường.
Ngay khi A Lực cầm dao lên đâm tới, nhắm thẳng vào Tu La Vương.
Vù!
Một làn gió mạnh dâng lên.
Tu La Vương còn đang chú ý đến Hứa Chỉ Sương không biết quay đầu lại từ lúc nào, đôi mắt màu xanh sẫm nhắm vào A Lực, ánh mắt ấy giống như nhìn xuyên qua anh ta.
A Lực bỗng cảm thấy khí lạnh ập tới, da đầu tê rần.
Nhưng anh ta không dừng lại, tiếp tục vung dao găm.
Một giây sau…
Vụt!
Tiếng động kỳ lạ vang lên.
A Lực sửng sốt, cảm giác hai cánh tay mình trống không.
Quay đầu nhìn lại.
Hai cánh tay của mình lại biến mất từ lúc nào không hay…
“Không thể nào…”.
A Lực ngơ ngác, lắp bắp.
Bộp!
Một cánh tay đã bóp lấy cổ anh ta, nhấc anh ta lên, khống chế anh ta…
Chương 4443: Không chùn bước
“Không!”.
Hứa Chỉ Sương kêu lên thảm thiết, cố gắng đẩy sức mạnh trấn áp trên vai mình ra, xông về phía Tu La Vương.
Nhưng sức mạnh của Tu La Vương sao có thể dễ dàng tránh thoát như vậy?
Cô ta chỉ có thể gánh áp lực đó, cất bước gian nan tiến về phía trước.
Ngay cả bước đi cũng khó khăn, đừng nói tới tấn công Tu La Vương.
“Thả A Lực ra!”.
“Chết tiệt! Tao liều mạng với mày!”.
Các đội viên khác nổi giận, gào lên xông về phía trước.
Nhưng Hứa Chỉ Sương biết, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ hi sinh vô ích.
“Về đây hết cho tôi! Mọi người, mau về đây hết cho tôi! Chạy đi, lập tức rời khỏi đây!”.
Hứa Chỉ Sương đỏ cả hai mắt, hét lên.
“Đội trưởng, chẳng lẽ chúng ta không cứu A Lực?”.
Một nữ đội viên đau khổ hỏi.
Cô ta có mối quan hệ rất thân thiết với A Lực, nhìn người yêu rơi vào cảnh nguy hiểm như vậy, đương nhiên cô ta không chịu rời đi như vậy.
“Tôi đã đánh giá thấp thực lực của Tu La Vương, là lỗi của tôi! Nhưng tôi không thể cứ nhìn mọi người hi sinh vô ích! Mọi người rời khỏi đây cho tôi, tôi sẽ cứu A Lực! Mọi người yên tâm!”.
Hứa Chỉ Sương nghiến răng nói.
Bọn họ sửng sốt.
Thật ra bọn họ đều hiểu đội Cấm Vệ không phải là đối thủ của Tu La Vương.
Thực lực của Tu La Vương còn mạnh hơn so với kết quả điều tra của bọn họ.
Đây là hậu quả tin tức không đúng tạo thành!
Cứ tiếp tục tranh đấu thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, do đó Hứa Chỉ Sương không muốn để bọn họ đi chịu chết.
Nhưng với vai trò đội trưởng đội Cấm Vệ, cô ta phải có lời giải thích cho các đội viên, phải có lời giải thích cho cấp trên.
Bây giờ cô ta chỉ đành liều mạng.
Đội viên có thể chạy!
Cô ta là đội trưởng, cô ta không thể chạy!
“Đội trưởng, chúng tôi không đi, muốn đi thì cùng đi!”.
Zero nghiến chặt răng, nhỏ giọng nói.
“Không sai, cùng lắm liều mạng với Tu La Vương! Không phải chỉ có một cái mạng thôi sao, hai mươi năm sau lại là một hảo hán, ai sợ ai chứ?”.
“Đội trưởng, chẳng lẽ cô muốn chúng tôi lâm trận chạy trốn?”.
Bọn họ hét lên, ý chí chiến đấu mãnh liệt.
“Im lặng hết cho tôi!”.
Hứa Chỉ Sương phẫn nộ hét lên.
Bọn họ ngạc nhiên.
“Nghe đây, mọi người mau đi hết cho tôi, lập tức rời khỏi đây. Liên lạc với cấp trên, phản ánh thực lực chân chính của Tu La Vương với cấp trên, đồng thời xin cấp trên ra lệnh cho long soái rời khỏi Giang Thành! Đây là mệnh lệnh! Nghe rõ chưa?”.
Hứa Chỉ Sương quát lên.
“Nhưng…”.
“Chẳng lẽ các người muốn kháng lệnh hay sao?”.
Hứa Chỉ Sương ngắt lời của đội viên.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Tôi ra lệnh các người đi không phải để bảo vệ tính mạng các người, cũng không phải muốn các người lâm trận chạy trốn, mà là để các người đi truyền tin tức ở đây, bảo vệ long soái, hiểu chưa? Mạng của chúng ta thì đáng bao nhiêu tiền? Nhưng nếu long soái xảy ra chuyện, các người có biết hậu quả hay không? Lẽ nào các người muốn đội Cấm Vệ chúng ta trở thành tội nhân thiên cổ, tiếng xấu nghìn đời?”.
Hứa Chỉ Sương tức giận mắng.
Lần này mọi người hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
“Mau đi cho tôi!”.
Hứa Chỉ Sương mắng, tiếp tục bước về phía Tu La Vương từng bước một.
Lúc này, Tu La Vương đã đặt A Lực lên cỗ máy rỉ sét ở một bên.
Đó là một chiếc máy dùng để cắt vật liệu trong nhà máy, đã rỉ sét.
Nhưng Tu La Vương không quan tâm, sau khi thả A Lực xuống thì cầm vài cây đinh sắt sáng như tuyết ở một bên lên, đâm mạnh vào cơ thể anh ta, đóng đinh A Lực lên cỗ máy.
“A!”.
A Lực đau đớn hét lên.
Người ở xung quanh ông ta đều mỉm cười.
“Người như vậy phải ăn sống mới có mùi vị ngon nhất”.
Tu La Vương ngồi xuống.
Người bên cạnh vội vàng rót trà sạch cho ông ta.
Tu La Vương thành thạo buộc khăn ăn, sau đó cầm dao nĩa, chuẩn bị từ từ cắt A Lực.
A Lực vô cùng đau đớn và hoảng sợ, muốn giãy giụa nhưng cơ thể động đậy sẽ ảnh hưởng đến vết thương, đinh sắt đâm vào trong cơ thể sẽ xé máu thịt của anh ta ra nhiều hơn…
Soạt!
Tu La Vương tao nhã cắt xuống một dao.
Một miếng thịt trên chân A Lực bị cắt xuống.
Tu La Vương chấm máu chảy ra trên chân anh ta, cho vào miệng nhai.
“A… A… A…”.
A Lực đau đến mức toát mồ hôi, cực kỳ đau đớn.
“Quả nhiên ngon miệng”.
Tu La Vương nhắm mắt hưởng thụ.
Mặc dù người ở bên cạnh vẫn còn cười nhưng cũng bị cảnh sởn tóc gáy này làm chấn động.
“Khốn nạn!”.
Hứa Chỉ Sương gào lên, xông tới.
Nhưng cô ta bị áp lực đè nặng, dù tấn công cũng không có bao nhiêu uy lực.
Kiếm bay tới bị cương khí của Tu La Vương chặn lại.
Tu La Vương tao nhã lau miệng, hờ hững nhìn Hứa Chỉ Sương: “Mặc dù hôm nay khẩu vị của tôi không tệ nhưng cũng không thể đồng thời ăn cả hai người, tôi sẽ nhốt cô vào lồng để dành cho bữa đêm”.
Nói xong, Tu La Vương lại vung tay.
Soạt!
Soạt!
Soạt…
Sức mạnh trấn áp trên người Hứa Chỉ Sương đột nhiên tăng thêm mấy chục lần.
Hứa Chỉ Sương không kịp đề phòng, quỳ một gối xuống.
Lúc này cô ta muốn đứng dậy thì đã khó như lên trời.
“Nhốt cô ta vào lồng cho tôi”.
Tu La Vương nói.
“Vâng!”.
Đám người cười hì hì đi về phía Hứa Chỉ Sương.
Hứa Chỉ Sương mở to mắt nhìn ngây ngốc.
Cô ta muốn phản kháng nhưng không kịp nữa.
“Đội trưởng!”.
“Khốn nạn, giết cho tôi!”.
Các đội viên xông tới như phát điên.
Nhưng bọn họ còn không phá được cương khí của Tu La Vương.
Chỉ đành trơ mắt nhìn những người đi theo Tu La Vương tiến đến gần Hứa Chỉ Sương.
Mọi thứ đã thành kết cục định sẵn.
Hứa Chỉ Sương tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.
Vù!
Lúc này, ở phía xa đột nhiên xuất hiện một cột sáng màu vàng, xông thẳng lên trời mây.
Tu La Vương đang định tiếp tục cắt thịt của A Lực chợt mở to mắt, cả người đứng bật dậy.
Chương 4444: Vẫn chưa kết thúc
Đám đông bàng hoàng nhìn Tu La Vương.
“Đại nhân, sao thế?”, có người thận trọng hỏi.
“Chuyện gì vậy? Có người dám đàm Huyền Hoàng Khoáng Tâm sao?”, Tu La Vương tái mặt, chau chặt mày.
“Cái gì?”
“Ai to gan vậy, dám ra tay với đồ của chúng ta”, đám đông tức giận la lối.
Tu La Vương mặ kệ. Hắn bay lên, hóa thành một đường sáng đi về khu vực có Huyền Hoàng Khoáng Tâm. Những người khác giật mình.
“Đại nhân đi đâu vậy?”
“Đại nhân, những người này làm thế nào?”
“Đại nhân”
Thế nhưng Tu La Vương mặc kệ bọn họ. Trong chớp mắt hắn đã biến mất. Tu La Vương đi khỏi, khí tức kiểm soát đám người Hứa Chỉ Sương cũng biến mất.
Cô ta thở hổn hển, từ từ đứng dậy. Những người khác trố mắt nhìn cô ta.
“Giết”, Hứa Chỉ Sương gầm lên, rút kiếm ra.
Đối phương lập tức bị chém thành nhiều mảnh và chết sạch. Những thành viên khác lao lên giải cứu và tiến hành băng bó vết thương cho A Lực. Thành viên của đội Cấm Vệ đã thoát khỏi nguy hiểm
“Đội trưởng không sao chứ?”
Một người lấy ra hộp thuốc vừa băng bó cho Hứa Chỉ Sương vừa hỏi.
“Tôi không sao?”, cô ta ngồi phịch xuống đất, dựa vào một cái cây thở hổn hển.
“Không sao thì tốt rồi”.
“Tổ trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy. Tại sao Tu La Vương lại đột nhiên rời đi như thế?”
Một thành viên khác lên tiếng hỏi. Lúc này cô ta mới bừng tỉnh và nhìn về cột sáng xuất hiện ở phía xa.
Một lúc sau cô ta mới tái mặt nói: “Không hay rồi, Huyền Hoàng Khoáng Tâm”
“Cái gì? Huyền Hoàng Khoáng Tâm sao? Đó là dấu hiệu Huyền Hoàng Khoáng Tâm hiện thế à?”
“Tổ trưởng không phải nói là mất một tuần mới khai thác được sao?”
Thành viên tái mặt. Hứa Chỉ Sương lên tiếng: “Chắc chắn có người ép để đào Huyền Hoàng Khoáng Tâm rồi”
“Lần này xong rồi. Triệu Tường nói, Hoàng Huyền Khoáng Tâm liên kết với dãy đá dưới lòng đất sẽ có thể gây ra thiên tai tự nhiên. Giang Thành xong đời rồi”.
“Tổ trưởng, nhiệm vụ của chúng ta thất bại rồi”.
Đám người của Cấm Vệ đau khổ quỳ khóc với vẻ thất vọng. Không ai ngờ nhiệm vụ của họ lại thất bại đột ngột như vậy. Bọn họ tập trung vào Tu La Vương mà quên đi việc bảo vệ mỏ khoáng Huyền Hoàng.
Hứa Chỉ Sương siết chặt nắm đấm, in lặng một hồi lâu. Rồi cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên và quát: “Các vị, nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa kết thúc”.
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn cô ta.
“Tất cả lập tức cùng tôi tới mỏ khoáng Huyền Hoàng, kiểm soát đám người ngoại vực. Không được để họ rời khỏi đó”.
“Đúng vậy, đây là đồ của Long Quốc, không thể để họ mang đi được”.
“Chúng ta phải báo thù”
“Dù phải liều mạng thì cũng phải bảo vệ sự tôn nghiêm của quốc gia”.
“Giết, giết”, người của đội Cấm Vệ gầm lên.
“Quyên! Đưa A Lực đi trị thương, những người khác đi theo tôi”.
Hứa Chỉ Sương gầm lên rồi lao về phía cột sáng.
“Đi thôi”.
Chương 4445: Đi gặp long soái
Hứa Chỉ Sương điên cuồng lao đi. Cô ta biết muốn đoạt được Huyền Hoàng Khoáng Tâm không hề dễ dàng thế nhưng lúc này bọn họ không có đường lui nữa rồi.
Huyền Hoàng Khoáng Tâm mà bị lấy ra thì sẽ gây ra một loạt biến hóa. Núi lửa, động đất, tất cả đều sẽ ập tới.
Tới khi đó sẽ có vố số người chịu khổ. Vô số người mất ích, vô gia đình sẽ không còn. Nghĩ tới đây, Hứa CHỉ Sương cảm thấy đau lòng.
Đôi mắt cô ta đỏ au, cô ta điên cuồng lao về phía trước. Cô ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho cái chết rồi. Cô ta cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với người dân nữa. Cũng không còn mặt mũi nào. Lần này cô ta nhất định phải dùng toàn bộ tính mạng để bảo vệ tổ quốc.
Đám đông kích hoạt chân khí, lao đi với tốc độ cực nhanh. Chưa tới mười phút thì họ đã tới nơi.
Hứa Chỉ Sương thở hổn hển. Cô ta nhét một viên đan dược vào miệng, cầm kiếm đi vào trong. Thế nhưng điều khiến cô ta nghi ngờ đó là ở đây không có quá nhiều trược khí, cũng không thấy dấu hiệu của ẩu đả.
Mà ở đây yên lặng tới ghê người. Chuyện gì vậy?
Huyền Hoàng Khoáng Tâm đã xuất hiện rồi.
Theo lý mà nói, tất cả những kẻ đang nằm vòng ngoài Giang Thành đều đổ xô tới đây và đánh nhau để tranh giành Huyền Hoàng Khoáng Tâm rồi mới đúng. Tại sao giờ lại yên lặng như thế này?
“Không đúng”, Hứa Chỉ Sương tái mặt, ra hiệu cho tiểu đội phía sau thận trọng.
Đám đông khom người đi theo cô ta vào trong. Họ đi được vài bước thì Hứa Chỉ Dương giật mình. Những người khác cũng vậy.
Trước khu mỏ Huyền Hoàng Khoáng có vô số bóng hình. Thế nhưng tất cả đều đang quỳ phụp xuống, run rẩy như những con dê nhỏ.
Phía trước những người này là nhóm người xếp hàng. Hình như bọn họ đang chờ đợi điều gì đó. Trong nhóm người đứng phía trước có Triệu Tường và A Mai.
“A Mai?”, Hứa Chỉ Sương vô thức gọi
A Mai nghe thấy thế thì lập tức quay người lại. Thấy Hứa Chỉ Sương, mọi người mừng lắm bèn chạy lại.
“Tổ trưởng không sao chứ? Tốt quá rồi. Cách của Lâm soái quả nhiên là có hiệu quả”, A Mai kích động lắm.
“Cách của Lâm soái sao?”, Hứa Chỉ Sương sững sờ nhìn những người quỳ trước mặt và nhảy lên như một kẻ điên.
Những người này là người của ngoại vực. Trong đó có vài người có thực lực vô cùng khủng khiếp.
“A Mai, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Những người này sao thế?”, Hứa Chỉ Sương bàng hoàng, không kịp phản ứng.
“Đội trưởng, chúng tôi cũng không biết phải nói thế nào”.
A Mai cười khổ, có vẻ khó diễn đạt. Những người khác giật mình.
“Ai đã thần phục những kẻ đó vậy?”
“Ôi trời đó chẳng phải là người đọa lạ sao? Tại sao bọn họ lại quỳ ở đây?”
“A Mai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiếng chất vấn vang lên không ngớt. Chỉ có Hứa Chỉ Sương là ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nói: “Phải rồi, không phải bảo mọi người bảo vệ long soái ao? Tu La Vương tới đây chưa? Hắn thế nào rồi?”, có người phản ứng lại bèn hỏi.
Đúng rồi, tại sao không thấy long soái đâu. Nếu như long soái xảy ra chuyện thì đôi Câm vệ bọn họ có chết hàng vạn lần cũng không hết tội.
A Mai nghe thấy vậy thì sững người sau đó nói: “Đội trưởng đi theo tôi”
“Đi đâu?”
“Đi gặp long soái”