Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2421: Ân cần quá mức

Thấy dáng vẻ kích động của Tô Nhu, sắc mặt Lâm Chính lại càng mất tự nhiên hơn.

Giang Thiên Hưng này thấy không làm gì được anh, nên ra tay với Tô Nhu sao?

Cũng thông minh đấy.

"Đương nhiên rồi Chủ tịch Tô! Quý công ty vừa lên sàn, tiềm lực rất lớn, hơn nữa thực lực cũng mạnh, cộng thêm lãnh đạo doanh nghiệp thiên tài như cô, tôi cảm thấy hợp tác với quý công ty là lựa chọn vô cùng chính xác", Giang Thiên Hưng cười nói.

"Chủ tịch Giang quá khen rồi", Tô Nhu cười không khép được miệng.

"Được rồi, nếu em muốn hợp tác với bọn họ thì hợp tác đi. Cũng không còn sớm nữa, chuyện hợp tác em phái người bàn bạc là được, chúng ta còn phải lên máy bay về nữa", Lâm Chính giục.

"Lâm Chính, anh đổi ngay vé đi, chiều chúng ta về", Tô Nhu nói.

"Chiều về?", Lâm Chính sửng sốt.

"Đương nhiên, em vừa nhìn qua mấy dự án này, đây đều là những dự án lớn trị giá mấy trăm tỷ tệ đấy! Sao có thể ký tên tùy tiện được chứ? Em phải nói chuyện kĩ càng với Chủ tịch Giang, nếu không chẳng phải là quá hời hợt sao? Lâm Chính, chúng ta cũng không vội về Giang Thành, đổi vé sang buổi chiều đi! Không sao đâu!", Tô Nhu cười nói.

Lâm Chính há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Anh nhìn về phía Giang Thiên Hưng.

Nhưng Giang Thiên Hưng không dám nhìn anh, cho dù cảm nhận được ánh mắt của Lâm Chính, thì cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế sự sợ hãi và áp lực, mỉm cười bàn bạc với Tô Nhu.

"Hai người vẫn chưa ăn sáng đúng không? Tôi sẽ lập tức bảo người sắp xếp, cô Tô, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?", Giang Thiên Hưng cười nói.

"Không vấn đề gì".

"Vậy được, mời hai cô đi bên này", Giang Thiên Hưng cười nói.

"Chủ tịch Giang, mời!".

Tô Nhu cười nói, mấy người ra khỏi cửa.

Trên đường đến nhà ăn, Lâm Chính liếc mắt nhìn Giang Thiên Hưng, nhân lúc Tô Nhu không chú ý liền nhỏ giọng nói: "Không cần dùng kế viện binh đâu, tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với Tử Huyền Thiên! Ông làm gì cũng tốn công vô ích thôi!".

Nhưng Giang Thiên Hưng lại tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Thần y Lâm, cậu đang nói gì vậy? Tôi làm vậy không phải vì muốn cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, tôi thực sự chỉ muốn... chỉ muốn hợp tác với cô Tô Nhu thôi! Mong cậu đừng hiểu lầm!".

Khóe miệng Lâm Chính giật giật, rất muốn ngoạc miệng ra chửi, nhưng anh kìm lại được.

Nếu Giang Thiên Hưng nói như vậy thì anh cũng chẳng có lời nào để phản bác được.

Lâm Chính chỉ có thể im lặng ngồi ăn sáng.

Còn Tô Nhu và Giang Thiên Hưng nói chuyện rất vui vẻ.

Giang Thiên Hưng không ngừng hùa theo Tô Nhu, lần hợp tác này về cơ bản là nhường hết cô, ông ta gần như không quan tâm gì đến lợi ích.

“Chủ tịch Giang, làm vậy liệu có không ổn không… Nếu vậy thì chẳng phải tập đoàn Giang Lâm các ông may áo cưới cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan chúng tôi, uổng công vô ích sao?”.

Tô Nhu cũng không phải người bị lợi ích che mờ mắt, sau khi tỉnh táo lại liền hỏi.

"Thế thì Chủ tịch Tô không hiểu rồi! Tuy chúng tôi không nhận được lợi ích thực về mặt kinh tế, nhưng lại có quy hoạch lâu dài về bố cục chiến lược thị trường. Lần hợp tác này có thể giúp chúng tôi khai thác thị trường mỹ phẩm làm đẹp, giúp ích rất lớn cho tương lai của tập đoàn Giang Lâm chúng tôi! Sao có thể nói là chúng tôi không nhận được lợi ích gì chứ?", Giang Thiên Hưng cười nói.

"Vậy sao..."

Tô Nhu thở phào, tiếp tục nói chuyện với ông ta.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bỗng đi tới, cười nói.

"Chủ tịch Giang, đã lâu không gặp!".

Lâm Chính ngẩng đầu lên, sắc mặt đanh lại.

Thấy dáng vẻ kích động của Tô Nhu, sắc mặt Lâm Chính lại càng mất tự nhiên hơn.

Giang Thiên Hưng này thấy không làm gì được anh, nên ra tay với Tô Nhu sao?

Cũng thông minh đấy.

"Đương nhiên rồi Chủ tịch Tô! Quý công ty vừa lên sàn, tiềm lực rất lớn, hơn nữa thực lực cũng mạnh, cộng thêm lãnh đạo doanh nghiệp thiên tài như cô, tôi cảm thấy hợp tác với quý công ty là lựa chọn vô cùng chính xác", Giang Thiên Hưng cười nói.

"Chủ tịch Giang quá khen rồi", Tô Nhu cười không khép được miệng.

"Được rồi, nếu em muốn hợp tác với bọn họ thì hợp tác đi. Cũng không còn sớm nữa, chuyện hợp tác em phái người bàn bạc là được, chúng ta còn phải lên máy bay về nữa", Lâm Chính giục.

"Lâm Chính, anh đổi ngay vé đi, chiều chúng ta về", Tô Nhu nói.

"Chiều về?", Lâm Chính sửng sốt.

"Đương nhiên, em vừa nhìn qua mấy dự án này, đây đều là những dự án lớn trị giá mấy trăm tỷ tệ đấy! Sao có thể ký tên tùy tiện được chứ? Em phải nói chuyện kĩ càng với Chủ tịch Giang, nếu không chẳng phải là quá hời hợt sao? Lâm Chính, chúng ta cũng không vội về Giang Thành, đổi vé sang buổi chiều đi! Không sao đâu!", Tô Nhu cười nói.

Lâm Chính há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Anh nhìn về phía Giang Thiên Hưng.

Nhưng Giang Thiên Hưng không dám nhìn anh, cho dù cảm nhận được ánh mắt của Lâm Chính, thì cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế sự sợ hãi và áp lực, mỉm cười bàn bạc với Tô Nhu.

"Hai người vẫn chưa ăn sáng đúng không? Tôi sẽ lập tức bảo người sắp xếp, cô Tô, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?", Giang Thiên Hưng cười nói.

"Không vấn đề gì".

"Vậy được, mời hai cô đi bên này", Giang Thiên Hưng cười nói.

"Chủ tịch Giang, mời!".

Tô Nhu cười nói, mấy người ra khỏi cửa.

Trên đường đến nhà ăn, Lâm Chính liếc mắt nhìn Giang Thiên Hưng, nhân lúc Tô Nhu không chú ý liền nhỏ giọng nói: "Không cần dùng kế viện binh đâu, tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với Tử Huyền Thiên! Ông làm gì cũng tốn công vô ích thôi!".

Nhưng Giang Thiên Hưng lại tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Thần y Lâm, cậu đang nói gì vậy? Tôi làm vậy không phải vì muốn cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, tôi thực sự chỉ muốn... chỉ muốn hợp tác với cô Tô Nhu thôi! Mong cậu đừng hiểu lầm!".

Khóe miệng Lâm Chính giật giật, rất muốn ngoạc miệng ra chửi, nhưng anh kìm lại được.

Nếu Giang Thiên Hưng nói như vậy thì anh cũng chẳng có lời nào để phản bác được.

Lâm Chính chỉ có thể im lặng ngồi ăn sáng.

Còn Tô Nhu và Giang Thiên Hưng nói chuyện rất vui vẻ.

Giang Thiên Hưng không ngừng hùa theo Tô Nhu, lần hợp tác này về cơ bản là nhường hết cô, ông ta gần như không quan tâm gì đến lợi ích.

“Chủ tịch Giang, làm vậy liệu có không ổn không… Nếu vậy thì chẳng phải tập đoàn Giang Lâm các ông may áo cưới cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan chúng tôi, uổng công vô ích sao?”.

Tô Nhu cũng không phải người bị lợi ích che mờ mắt, sau khi tỉnh táo lại liền hỏi.

"Thế thì Chủ tịch Tô không hiểu rồi! Tuy chúng tôi không nhận được lợi ích thực về mặt kinh tế, nhưng lại có quy hoạch lâu dài về bố cục chiến lược thị trường. Lần hợp tác này có thể giúp chúng tôi khai thác thị trường mỹ phẩm làm đẹp, giúp ích rất lớn cho tương lai của tập đoàn Giang Lâm chúng tôi! Sao có thể nói là chúng tôi không nhận được lợi ích gì chứ?", Giang Thiên Hưng cười nói.

"Vậy sao..."

Tô Nhu thở phào, tiếp tục nói chuyện với ông ta.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bỗng đi tới, cười nói.

"Chủ tịch Giang, đã lâu không gặp!".

Lâm Chính ngẩng đầu lên, sắc mặt đanh lại.
Chương 2422: Người quen cũ

Người mới đến chính là người quen cũ.

Phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, Thiên Diệp!

Xem ra tối hôm qua Giang Thiên Hưng đã báo với Tử Huyền Thiên.

Sao Thiên Diệp có thể bỏ qua cơ hội này chứ? Ông ta lập tức lên đường đến Thượng Hỗ ngay trong đêm, vừa mới xuống máy bay đã đến ngay khách sạn.

Cuối cùng ông ta cũng gặp được thần y Lâm.

Nhưng ông ta biết Tô Nhu ở đây, mà hình như thần y Lâm đang che giấu thân phận, nên không chào hỏi luôn Lâm Chính.

"Chà, Thiên phó chưởng môn đến đấy hả? Nào nào nào, mời ngồi, mời ngồi!", Giang Thiên Hưng vội đứng lên chào hỏi.

"Phó chưởng môn?".

Tô Nhu ù ù cạc cạc.

Giang Thiên Hưng vội giới thiệu: "Cô Tô, chẳng phải trước đó tôi đã nói với cô rồi sao? Tôi từng tham gia một môn phái, võ công của tôi cũng học được từ môn phái đó. Người này chính là phó chưởng môn Thiên Diệp của môn phái đó".

"Hóa ra là thế", Tô Nhu gật đầu.

"Đây chính là cô Tô Nhu sao? Đúng là quốc sắc thiên hương, trời sinh tài khí", Thiên Diệp cười ha hả nói.

"Thiên phó chưởng môn quá khen rồi", Tô Nhu mỉm cười.

"Chủ tịch Tô, lần này tôi bảo Phó chưởng môn Thiên đến cũng là vì chuyện dự án. Phía trước môn phái của chúng tôi có một mảnh đất không tệ, có núi có sông, phong cảnh hấp dẫn. Tôi nghĩ nếu biến nó thành một địa điểm du lịch, thì chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền", Giang Thiên Hưng cười nói.

"Phương án này quả thực rất khả thi, nhưng vẫn phải khảo sát thực địa trước đã. Làm địa điểm du lịch thì vốn đầu tư giai đoạn đầu quá lớn, nếu không thu hút được du khách thì lỗ to", Tô Nhu nói.

"Đúng đúng đúng, nhất định phải khảo sát thực địa! Chủ tịch Tô, tôi nghĩ cô nhất định phải đi xem. Tin tôi đi, mảnh đất bên ngoài môn phái chúng tôi chắc chắn có giá trị rất lớn, khai thác nó thành địa điểm du lịch chắc chắn sẽ kiếm ăn được", Thiên Diệp vội vỗ ngực nói.

"Nếu đúng như vậy thì tôi cũng muốn đi xem thế nào. Chủ tịch Giang, ông thấy chúng ta đi lúc nào thì được?", Tô Nhu nổi hứng, lập tức hỏi.

"Chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng tôi có thể sắp xếp luôn trong hôm nay", Giang Thiên Hưng vội nói.

"Hôm nay sao?".

Tô Nhu hơi do dự, nhìn về phía Lâm Chính: "Lâm Chính, anh thấy sao?".

"Anh thì thế nào cũng được, nếu em muốn đi xem thì chúng ta đi", ánh mắt Lâm Chính khẽ động, đáp.

"Vậy được, Chủ tịch Giang, chúng ta đi luôn hôm nay đi".

"Tốt quá, Chủ tịch Tô yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa vấn đề ăn ở của cô và cậu Lâm", Giang Thiên Hưng vô cùng kích động.

Thiên Diệp cũng tỏ vẻ mừng rỡ.

Lâm Chính đương nhiên biết tỏng bọn họ có ý định gì.

Được lắm, không lay chuyển được anh thì ra tay với Tô Nhu.

Đúng là gian xảo!

Lâm Chính biết, cho dù bây giờ cưỡng chế đưa Tô Nhu rời khỏi Thượng Hỗ, thì những người này cũng sẽ không từ bỏ. Nếu đã vậy thì cứ đi xem sao.

Dù sao Lâm Chính cũng đã quyết định sẽ không nhúng tay vào.

Cũng khiến bọn họ hết hẳn hi vọng đi.

Ăn sáng xong, Giang Thiên Hưng lập tức sắp xếp xe sang đỗ ở tầng một khách sạn.

Mấy người lên xe đến sân bay.

Trên đường đi, Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng phát huy tài ăn nói đến mức tối đa, khoe khoang chém gió với Tô Nhu, nói cứ như miếng đất kia là đất vàng đất bạc gì đó.

Tuy Tô Nhu đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, nhưng cũng không cưỡng lại được sự thổi phồng của những người này, nhất thời trong lòng nở hoa, lại càng tò mò về mảnh đất kia hơn.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ nhìn màn biểu diễn của hai người họ.

Hai người chém gió một hồi, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, nói cách khác là không chịu nổi ánh mắt của Lâm Chính...
Chương 2423: Thái Vũ Lệnh

Thực ra hai người cũng biết chút thủ đoạn này chẳng giấu nổi Lâm Chính. Nếu còn tiếp tục thì Lâm Chính sẽ càng lúc càng bất mãn hơn mà thôi.

Nếu như để thần y Lâm không vui, anh mà uất hận lên thì được lại chẳng bằng mất. Nhân lúc Tô Nhu đi nhà vệ sinh, Thiên Diệp vội vàng cung kính hành lễ với Lâm Chính.

“Thần y Lâm, lần này đắc tội với cậu nhiều rồi, mong được lượng thứ”.

“Tử Huyền Thiên của các người đắc tội với tôi không chỉ một, hai lần đâu đấy. Tôi đã nói là không có hứng thú với việc gia nhập vào Tử Huyền Thiên rồi. Tại sao các người vẫn còn làm như vậy? Các người cho rằng tôi tốt tính lắm hay gì?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm. Dứt lời, Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng lại cúi gập người.

“Thần y Lâm bớt giận!”

“Thần y Lâm, lần này chúng tôi cũng không còn cách nào khác mà”, Thiên Diệp khổ sở nói.

“Đường đường là Tử Huyền Thiên mà bị ép tới mức độ này cơ à? Thú vị đấy? Sao? Các người đã động phải vị cao nhân nào thế?”, Lâm Chính nói.

“Nói cho cùng thì cũng chỉ có thể trách số mệnh của Tử Huyền Thiên. Thật không giấu gì cậu, Tử Huyền Thiên lúc mới thành lập, đúng là đã đắc tội với một nhân vật phi phàm. Vốn tưởng bao năm qua đi, người đó đã chết, thật không ngờ vẫn còn sống. Hơn nữa, không lâu trước đó còn đòi chúng tôi một thứ”.

“Thứ gì?”, Lâm Chính nói.

“Đèn Tử Lăng”, Thiên Diệp nói.

“Đó là gì vậy?”, Lâm Chính không hiểu. Anh chưa từng nghe nói về thứ đó.

“Đó là thần vật truyền thừa của Tử Huyền Thiên nhưng hơn 50 năm trước do sự cố mà bị phá hỏng rồi. Người đó nói, đèn đó là của ông ta, ép chúng tôi giao ra. Chúng tôi đã nói là hỏng mà người đó không chịu. Sau khi thương lượng với chưởng môn, người đó nói nếu không giao được đèn Tử Lăng thì lấy Thái Vũ Thần Toàn ra thay thế. Thế là nhiệm vụ hàng đầu lúc này của tông môn là có được Thái Vũ Thần Toàn. Nếu không, không thể đuổi được người đó đi. Một khi người đó mà tức giận thì không một ai ở Tử Huyền Thiên có thể địch lại hết”, Thiên Diệp lắc đầu thở dài.

Lâm Chính khá bất ngờ. Trên đời này còn có người có thực lực như vậy sao? Có thể đơn độc tiêu diệt Tử Huyền Thiên?

“Vậy Thái Vũ Thần Toàn ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.

“Trong miếu Thái Vũ Thần. Miếu Thái Vũ Thần ba năm khởi động một lần, vài ngày nữa sẽ là lần mở cửa tiếp theo của ngôi miếu”, Thiên Diệp nói.

“Vậy các người tới đó lấy là được rồi, hà tất tới làm phiền tôi?” ,Lâm Chính tò mò hỏi.

“Thần y Lâm, cậu không biết về miếu Thái Vũ Thần sao?”, Thiên Diệp trố tròn mắt.

“Chưa từng nghe qua. Sao thế?”, Lâm Chính hoang mang.

“Miếu Thái Vũ Thần còn được gọi là tiểu đại hội, muốn lấy được Thái Vũ Thần Toàn thì phải hoàn thành yêu cầu của Thần Nữ Thái Vũ. Mà Thần Nữ Thái Vũ chỉ cho phép những thanh niên dưới 30 tuổi tham gia thi đấu. Thanh niên của Tử Huyền Thiên chúng tôi thì không it nhưng về võ thuật thì chẳng là gì khi ở tiểu đại hội cả”, Thiên Diệp thở dài.

Lâm Chính nín thở: “Tiểu đại hội sao? Quy tắc của miếu Thái Thần Vũ ..cao vậy cơ à?”

“Không cao sao được. Những người tham gia muốn đoạt Thái Vũ Thần Toàn đều cần phải có Thái Vũ Lệnh, nếu không thì không thể”, Thiên Diệp nói.

Giang Thiên Hưng cũng lập tức lấy ra một chiếc túi và mở ra. Bên trong là một lệnh bài màu đen kịt, bên trên có khắc hình rồng, mặt trăng và mặt trời.

“Đây chính là Thái Vũ Lệnh mà đệ tử của chúng tôi đã liều mạng lấy được”.
Chương 2424: Cản đường

“Liều mạng mới có được sao”, Lâm Chính giật mình.

“Đúng vậy”, Thiên Diệp nói giọng khàn khàn: “Mỗi lần sau khi tiểu đại hội kết thúc, miếu Thái Vũ Thần sẽ chia 17 tấm Thái Vũ Lệnh cho các nơi ở Long Quốc. Người tìm được Thái Vũ Lệnh sẽ đủ tư cách có được quyền tham gia vào tiểu đại hội. Trước mắt những Thái Vũ Lệnh khác đã lần lượt được phát hiện hết rồi, chỉ còn tấm này thôi. Chúng tôi có được nó ở núi Thủy Miểu. Đã phải chịu không ít sự tấn công của các gia tộc khác mới giành được. Người của chúng tôi cũng hi sinh không ít".

“Hóa ra là như vậy…”

“Mặc dù có được Thái Vũ Lệnh nhưng trước mắt không có ai phù hợp tới miếu Thái Vũ Thần hết. Nghĩ tới nghĩ lui thì thần y Lâm, nếu cậu có thể đại diện cho Tử Huyền Thiên tới đoạt Thái Vũ Thần Toàn thì chúng tôi nghĩ chắc chắn là ổn. Thần y Lâm, xin cậu hãy giúp Tử Huyền Thiên chúng tôi. Chỉ cần cậu chịu giúp thì đưa ra yêu cầu gì chúng tôi cũng đều đáp ứng cho cậu”, Thiên Diệp đứng dậy, chắp tay cúi người trước Lâm Chính một lần nữa. Ông ta nhìn anh bằng ánh mắt kỳ vọng.

Thế nhưng Lâm Chính một lần nữa vẫn lắc đầu.

“Thiên phó chưởng môn, thật xin lỗi. Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với Tử Huyền Thiên. Chuyện của các ông không có liên quan gì tới tôi hêt. Tôi cũng có cả đống việc, sao có thể giúp các ông được. Vì vậy các ông tự xử lý đi”.

“Thần y Lâm, cậu cân nhắc thêm được không? Chỉ cần cậu giúp chúng tôi thoát kiếp nạn này, cậu muốn chúng tôi làm gì cũng được”, Thiên Diệp vội vàng nói.

Nhưng lần này thì Lâm Chính từ chối rất dứt khoát. Anh thực sự không có chút hứng thú nào. Hơn nữa anh cũng không có thời gian. Bản thân còn cả đống việc, làm gì có thể lo được cho chuyện của người khác.

Đến khi đó chuyện không giải quyết xong lại tăng thêm một đống rắc rối thì được chẳng bằng mất. Thấy Lâm Chính từ chối như vậy thì Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng cảm thấy vô cùng thất vọng.

Xem ra mọi nỗ lực của họ đều công cốc rồi. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Dù sao thì đúng là họ chẳng có lý gì để ép buộc Lâm Chính cả.

Lúc này, Tô Nhu quay lại: “Mọi người đang nói gì vậy”, cô mỉm cười hỏi.

“À, không có gì. Chủ tịch Tô, có lẽ cũng sắp tới rồi, chúng ta chuẩn bị hạ cánh thôi”.

“Được”.

Máy bay hạ cánh. Tử Huyền Thiên đã sắp xếp xe đợi ngoài sân bay. Bọn họ lên xe, tới nơi ở của Tử Huyền Thiên.

Tử Huyền Thiên nằm sâu trong một ngọn núi. Ở đây phong cảnh nên thơ, hoa cỏ xanh mướt, đẹp đến nao lòng.

Nhìn thấy vậy Tô Nhu không khỏi cảm thán: “Đúng là một nơi quá đẹp. Những nơi thế này thích hợp cho việc đi nghỉ dưỡng lắm. Nếu mà làm truyền thông tốt thì chắc chắn sẽ là một mảng kinh doanh có lời”.

“Đúng vậy, nhiệt độ bên trong mát hơn bên ngoài nhiều. Ý của tôi là xây thêm vài khu vực dành cho người già và trẻ nhỏ. Chỉ cần có hai đối tượng này thì không sợ nhưng đối tượng khác không bỏ tiền ra tiêu xài”, Giang Thiên Hưng mỉm cười.

Thế nhưng rõ ràng là ông ta đang không tập trung. Chỉ là Tô Nhu không phát hiện ra.

Đúng lúc này, đột nhiên có âm thanh lạ vọng tới...Chiếc xe phanh gấp.

“Á!”, Tô Nhu không kịp phản ứng. May mà cô có thắt dây an toàn, nếu không đã bị văng ra ngoài rồi.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại phanh gấp như thế”, Thiên Diệp tức giận hỏi .

“Phó chưởng môn, có người cản đường”, người tài xế quay qua nói.

“Cái gì?”

Đám đông giật mình.

Chương 2425: Khiêu chiến

Cản đường sao? Đây đã gần tới địa bàn của Tử Huyền Thiên rồi cơ mà?

Rốt cuộc là ai mà dám chạy tới đây làm loạn thế? Còn dám chặn cả xe của phó chưởng môn Tử Huyền Thiên. Đúng là ăn gan hùm rồi đây mà.

Bọn họ tức giận bước xuống xe. Họ phát hiện ra cản đường họ là một tảng đá lớn. Bên cạnh tảng đá là vài người nam nữ cầm kiếm, mặc đồ cổ trang.

Họ nhìn mấy người Thiên Diệp bằng vẻ thản nhiên và bước tới. Thấy cảnh tượng đó, Giang Thiên Hưng khẽ tái mặt: “Phó chưởng môn. Lẽ nào họ tới vì Thái Vũ Lệnh?”

“Bất luận là gì, chỉ cần dám làm loạn ở Tử Huyền Thiên thì đều không thể tha thứ được. Cô Tô, cậu Lâm, mọi người lên xe đợi, chúng tôi đuổi đám người này thì mình đi tiếp”, Thiên Diệp trầm giọng, sau đó bước lên.

Tô Nhu cảm thấy lo lắng. Cô quay lại xe.

“Lâm Chính, chắc là không sao chứ”, cô thận trọng hỏi.

“Yên tâm, không sao đâu. Đây là phó chưởng môn. Có thể ngồi được vào vị trí đó thì đâu phải người bình thường. Không sao đâu”, Lâm Chính mỉm cười.

Tô Nhu khẽ gật đầu, không còn lo lắng như trước đó nữa. Đúng vậy. Thiên Diệp là phó chưởng môn cơ mà. Đây lại là địa bàn của Tử Huyền Thiên, ở đây có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Hơn nữa những người cản đường này nhìn khá trẻ, thực lực chắc cũng chẳng đến đâu. Nhưng đúng lúc này có vẻ như hai bên nói chuyện không được vui vẻ cho lắm.

Một lúc sau, những người thanh niên này không nhịn được nữa đã ra tay với Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng.

“Không hay rồi”, Tô Nhu kinh hãi kêu lên. Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.

“Tô Nhu bình tĩnh, những nơi như này gọi cảnh sát cũng không có tác dụng gì đâu. Những người đó không phải là đối thủ của phó chưởng môn. Chúng ta chỉ cần đứng ngoài quan sát là được”.

Lâm Chính ngăn Tô Nhu lại.

“Thế nhưng...”, Tô Nhu vẫn còn định nói gì đó.

Lúc này, màn chiến đấu đã kết thúc. Quả không hổ danh là phó chưởng môn. Vừa ra tay thì đám thanh niên kia đã không thể làm gì được. Ngay lập tức, tất cả bị thần phục.

Nhưng ông ta cũng không cậy thế bắt nạt, chỉ đoạt vũ khí của họ chứ không gây nguy hại gì tới tính mạng của đối phương.

“Bổn tọa không muốn mất thời gian với các người. Thái Vũ Lệnh nào phải thứ các người có thể động vào được. Mau biến”, Thiên Diệp hừ giọng, vứt vũ khí trong tay

Rầm rầm...Tất cả đám vũ khi rơi xuống đất...Thế nhưng đám thanh niên vẫn không chịu rời đi, ai cũng nhìn chăm chăm Thiên Diệp và vẫn còn muốn lao lên.

“Cái gì?”

“Khốn nạn. To gan lắm. Cho cơ hội rời đi mà không chịu. Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à?”, Giang Thiên Hưng tức giận, đấm thẳng về phía người trước mặt.

Rầm...Người kia bị đánh bay, ngã rầm ra đất, nôn ra một ngụm máu tươi, không dậy nổi.

“Đúng là không biết điều”, Giang Thiên Hưng hừ giọng.

Thiên Diệp cũng nghĩ như vậy. Đúng lúc này, đám đông không còn lao lên nữa mà dừng lại nhìn người nằm dưới đất.

Thiên Diệp cảm thấy có gì đó không ổn...

Lúc này một tiếng nói lạnh lùng vang lên: “Được lắm Tử Huyền Thiên...dám làm hại đệ tử của tôi”.

Ngay sau đó một luồng khí tức ập tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK