Lúc này Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã không còn năng lực siêu nhiên như trước đó nữa. Mà thay vào đó là tình trạng trông vô cùng thê thảm. Ngực bà ta bị đánh hõm sâu, hơn nữa lửa thiêu ở nhiệt độ cao khiến cơ thể bà ta đen xì như bị nướng chín.
Miệng bà ta rớm máu. Ngay cả máu cũng nhớp nhúa và bốc khói
Rõ ràng là nhiệt độ cơ thể bà ta đã vượt mức bình thường rồi. Nếu không phải do thể chất đặc biệt thì bà ta không thể nào cầm cự được tới lúc này.
“Bà còn muốn chiến đấu tiếp hay không?”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, điềm đạm hỏi.
“Cậu...lắm lời thế? Khụ khụ...thắng làm vua thua làm giặc. Tôi đã không còn sức chiến đấu rồi. Cậu muốn giết thì cứ giết. Hà tất phải nhiều lời. Cậu đang cười tôi đúng không?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nằm giữa đống đổ nát, nhìn Lâm Chính bằng vẻ bất cam.
Anh không nói gì, chỉ bước tới trước, đưa tay ấn lên cổ và trán của bà ta.
Trong nháy mắt, con ngươi bà ta lồi ra. Bà ta bỗng cảm thấy cơn đau dần biến mất.
“Chuyện gì vậy? Cơ thể...tôi không còn cảm thấy đau nữa. Cậu đã làm gì tôi vậy?”, bà ta bàng hoàng.
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang giúp bà ổn định thương thế. Nếu bà muốn hồi phục thì vẫn cần phải điều trị thêm”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cậu không giết tôi sao?”, bà ta chau mày.
“Tôi và bà vốn không thù không oán, chẳng qua là do bà ép người quá. Nếu như bà đồng ý không truy cứu chuyện nhà họ Diệp thì đương nhiên là tôi cũng sẽ không động vào bà làm gì. Giờ chủ yếu là xem bà thế nào thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân không dám tin. Bà ta sững sờ nhìn Lâm Chính, sau đó bật cười ha hả: “Ha ha, thú vị. Con người cậu vừa không muốn tôi gây rắc rối cho nhà họ Diệp vừa không muốn giết tôi. Một người yếu đuối như thế thì sao có thể làm được chuyện lớn”.
Lâm Chính không nói gì.
“Được. Con người tôi cũng thuộc dạng biết điều. Tôi đã bại trong tay cậu thì tôi sẽ không gây rắc rối với nhà họ Diệp nữa. Đổi lấy cái mạng sống này chẳng phải tốt hơn báo thù sao”, bà ta nheo mắt cười.
“Các hạ có thể nói như vậy thì tôi yên tâm rồi. Bà cũng không phải người bình thường. Nói lời là sẽ giữ lời đúng không?”
“Yên tâm, bổn tọa ghét nhất là thất hứa. Tôi đã nói thì đương nhiên là làm. Nhà họ Diệp, từ giờ tôi sẽ không động tới họ nữa”.
“Được. Tôi tin bà”, Lâm Chính gật đầu, bước tới châm cứu cho bà ta. Một lúc sau, bà ta đã hồi phục không ít và có thể đứng dậy được.
Bà ta ngạc nhiên lắm, bèn nhìn tay của mình sau đó lầm bầm: "Y thuật của cậu thật thần kỳ. Rõ ràng là tôi đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị phá hủy rồi, đến cả trái tim dường như cũng nát ra, vậy mà cậu châm cứu có vài nhát tôi đã cảm thấy như chưa hề hấn gì...Rốt cuộc đây là y thuật gì vậy” “
“Chút thủ pháp thôi mà. Thế nhưng bà nói đúng rồi, kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của bà đã bị tổn thương nghiêm trọng. Giờ tôi chỉ đang ổn định thương thế cho bà thôi chứ chưa thể chữa khỏi được. Nếu bà muốn hồi phục hoàn toàn thì vẫn cần thời gian”, Lâm Chính nói .
“Được được. Vậy cậu mau chữa cho tôi đi”.
“Không cần vội. Ở đây là không có đủ đồ nghề thiết bị, chúng ta tìm một y quán nào đó mới được”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân hít một hơi thật sâu, cùng Lâm Chính đi ra khỏi nhà họ Diệp.
Chương 2902: Hiện trường bàng hoàng
Bên trong nhà họ Diệp yên ắng quá khiến mọi người ở bên ngoài cảm thấy lo lắng.
“Kết thúc rồi à?”
“Ai thắng ai thua vậy?”
“Còn phải nói sao, đương nhiên là thần y Lâm rồi” người nhà họ Diệp hô lên.
“Hừ! Thần y Lâm có thể là đối thủ của Trấn Nguyệt Đại Tiên được sao? Tôi thấy chắc chăn là Trấn Nguyệt Đại Tiên thắng rồi”, cậu Bùi phản bác.
Hai bên bắt đầu tranh luận.
“Dù Trấn Nguyệt Đại Tiên thắng hay thua thì hôm nay mọi chuyện cũng quá rõ ràng rồi. Các vị nghe lệnh tôi ra tay, tiêu diệt nhà họ Diệp trước rồi tính. Nếu họ không chết thì sẽ trở thành mối hậu họa cho chúng ta đấy".
Những gia tộc khác nghe thấy vậy lập tức vây lấy. Họ nhìn chăm chăm nhà họ Diệp với vẻ mặt không mấy thiện cảm. Có vẻ như họ thật sự muốn ra tay với nhà họ Diệp.
“Các người làm gì vậy?”, nhà họ Diệp trở nên cảnh giác.
“To gan. Nhà họ Bùi định ức hiếp nhà họ Diệp hay gì?”, bà cụ Diệp tức giận quát lớn.
“Thần y Lâm chắc chắn sẽ không tha cho các người”, Diệp Tuần Tinh hô lên.
“Thần y Lâm sao? Hừ, Đừng nói là cậu ta có sống nổi bước ra khỏi đó hay không đấy. Cậu ta mà chết thì Trấn Nguyệt Đại Tiên cũng sẽ xử lý các người thôi. Còn nếu cậu ta không chết, Trấn Nguyệt Đại Tiên bị đánh bại thì các người lại càng phải chết. Hôm nay nếu không tiêu diệt nhà họ Diệp thì các người sau này cũng sẽ tìm chúng tôi tính sổ. Thế thì chi bằng giờ tiêu diệt các người trước có khi chúng tôi còn có cơ hội”, cậu Bùi lên tiếng.
Anh ta không dám chắc về kết quả cuối cùng. Chẳng qua là anh ta đang lường trước tình huống xấu nhất. Vậy nên cần tiêu diệt nhà họ Diệp trước rồi cân nhắc tới các vấn đề khác.
“Các người định làm gì. Giải tán hết cho tôi”, vài người cảnh sát nhận ra sự bất thường bèn xông lên và quát.
“Kệ đám cảnh sát. Cứ ra tay đi”, cậu Bùi quyết tâm rồi nên mặc kệ tất cả, cứ thế hét lớn. Dứt lời, hàng trăm người đồng loạt lao lên.
“Vừa đánh vừa rút", bà cụ Diệp biết người nhà họ Diệp không phải đối thủ của đám cậu Bùi.
“Các người đừng hòng làm loạn, thiên kiêu Thánh Võ vẫn còn ở đây”, anh ta hét lớn, lao vào đám đông.
Thiên kiêu thứ hai đứng về phe nhà họ Diệp thực sự khiến người khác cảm thấy sợ.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đối thủ càng quyết tâm hơn. Nếu không bị tiêu diệt thì với sự trợ giúp của thiên kiêu Thánh Võ, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ tìm bọn họ tính sổ trong tương lai.
“Giết giết”, cậu Bùi để lộ vẻ dữ dằn, đích thân điều khiển nhà họ Bùi bao vây Thủy Thánh Võ.
Thủy Thánh Võ có thực lực nổi bật, hoàn toàn có thể chèn ép các cao thủ của các gia tộc khác. Nhưng anh ta dù sao cũng chỉ có hai tay, dù mỗi đấm đấm chết một người thì cũng không thể nào bảo vệ được hết người nhà họ Diệp mà.
Người nhà họ Diệp lập tức bị vây kín, thương vong vô cùng nghiêm tọng.
Đúng lúc này...
“Dừng tay”, có tiếng hét vang lên. Đám đông giật mình, quay qua nhìn.
“Là Trấn Nguyệt Đại Tiên”.
“Tốt quá rồi, Trấn Nguyệt Đại Tiên vẫn còn sống. Chắc chắn là thần y Lâm đã bị đánh bại nhất định là như thế”.
“Đại Tiên vạn tuế”.
“Tôi nói rồi mà, thần y Lâm sao có thể là đối thủ của Đại Tiên được chứ?”, cậu Bùi kích động lắm, hò reo khản cổ.
Nhà họ Diệp thì tối mặt, họ tuyệt vọng nhìn bóng hình bước ra từ đống đổ nát.
“Xem ra ông trời muốn chúng ta bị diệt vong rồi”, bà cụ Diệp cười khổ, cơ thể loạng choạng, đứng không nổi.
Đúng lúc này lại có thêm một bóng hình nữa bước ra. Sự xuất hiện của người này khiến cả hiện trường im lặng như tờ...
Chương 2903: Hàn băng nghìn năm
“Thần… Thần y Lâm?”.
Cuối cùng có người hoàn hồn lại, nhìn bóng người đó, ngạc nhiên kêu lên.
“Sao có thể…”.
“Thần y Lâm… sao anh ta vẫn còn sống?”.
“Trấn Nguyệt Tiên Nhân cũng còn sống… Không phải giữa bọn họ chỉ có một người sống thôi sao?”.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”.
Mọi người đầy vẻ hoang mang, ngơ ngác nhìn hai người kia.
Ai cũng không dám tin vào mắt mình.
Một số người quan sát thấy Trấn Nguyệt Tiên Nhân mình đầy thương tích, còn Lâm Chính lại chỉ có vài vết thương nhỏ nên đoán rằng Lâm Chính đã thắng trận quyết đấu đáng sợ này.
“Các người làm gì vậy? Giải tán hết đi!”.
Trong khi mọi người còn đang ngây ra, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh lùng liếc bọn họ, lớn giọng quát.
Các cao thủ của gia tộc run rẩy, vội vàng tản ra giải tán, không dám làm trái.
“Thần y Lâm, cậu không sao chứ?”.
Bà cụ Diệp vội vàng đi tới nhờ sự dìu đỡ của vài người khác.
“Tôi không sao, bà cụ có ổn không?”, Lâm Chính cười nói.
“Ổn, mọi thứ vẫn ổn!”.
Bà cụ Diệp cười ha ha, rồi lại nghi hoặc nhìn Trấn Nguyệt Tiên Nhân: “Thần y Lâm, kết quả… thế nào rồi?”.
“À, tôi và Trấn Nguyệt Tiên Nhân không đánh không quen, tôi và bà ấy cân tài cân sức. Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã nhượng bộ, đồng ý không truy cứu ân oán của nhà họ Diệp, chuyện này kết thúc ở đây!”, Lâm Chính nói.
Nghe xong, bà cụ Diệp vui mừng nhìn hai người họ, nước mắt lưng tròng.
Bà ta vội vàng quỳ xuống dập đầu với Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
“Tiên Nhân khoan dung độ lượng, tôi cực kỳ khâm phục! Nếu Tiên Nhân không tiếp tục truy cứu chuyện này, nhà họ Diệp sẵn sàng cống hiến hết mình. Tôi hi vong Tiên Nhân sẽ cho phép tôi canh mộ cho con trai bà đến khi chết, đền lại tội lỗi ngày xưa của nhà họ Diệp!”.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân liếc nhìn bà cụ Diệp, thấy bà ta chân thành, lửa giận trong lòng cũng tiêu tan hơn nửa.
Bà ta gật đầu: “Thành ý của bà tôi nhận, nhưng canh mộ thì không cần. Tôi đã dùng hàn băng nghìn năm đóng băng thi thể của con trai tôi, đồng thời đặt nó trong động phủ. Chỉ cần tôi chưa chết, tôi sẽ bảo vệ nó! Bất cứ ai cũng không được đụng vào!”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh lùng nói.
Bà cụ Diệp kinh ngạc, vội vàng cúi đầu: “Vâng, vâng…”.
“Hàn băng nghìn năm?”.
Bên này Lâm Chính lại ngạc nhiên, hỏi Trấn Nguyệt Tiên Nhân: “Là hàn băng ở nơi cực âm cực hàn, phải mất một nghìn năm mới ngưng kết được?”.
“Ồ? Thần y Lâm cũng biết đến hàn băng nghìn năm? Không sai, đó chính là hàn băng tôi tìm được ở nơi cực âm cực hàn. Để bảo vệ thân xác của con trai tôi, tôi đã mất ba năm dùng hàn băng bao bọc thi thể con trai tôi, do đó mới làm lỡ thời gian tới nhà họ Diệp. Nhờ vào hàn băng, con trai tôi sẽ luôn ở bên cạnh tôi, tôi cũng xem như được an ủi”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nói, ánh mắt lộ ra sự nhớ nhung sâu sắc.
Lâm Chính lại lóe lên suy nghĩ, chợt nhớ tới điều gì đó, suy ngẫm một lúc rồi nói: “Xin hỏi Tiên Nhân, lúc bà đóng băng con trai bà bằng hàn băng là cách ngày chết của con trai bà bao lâu?”.
“Một ngày, thần y Lâm hỏi cái này làm gì?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân khó hiểu hỏi.
“Nếu vậy thì tôi có thể cứu sống con trai bà”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Nghe vậy, Trấn Nguyệt Tiên Nhân gần như điên cuồng, không quan tâm đến vết thương trên người mà ấn chặt hai vai Lâm Chính, nước mắt rơi lã chã, run rẩy nói: “Thần y Lâm, cậu… cậu nói thật sao?”.
“Tôi cũng không dám nói chính xác, nhưng có lẽ được sáu bảy phần chắc chắn”, Lâm Chính nói.
“Đủ rồi, như vậy là đủ rồi! Lâm Chính, cậu nhất định phải cứu con trai tôi!”.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân quỳ xuống, vừa khóc vừa nói.
Chương 2904: Thiên kiêu hạng nhất
Đừng nói là sáu bảy phần, dù chỉ có một phần mười nghìn hay thậm chí là một phần trăm nghìn hi vọng cũng là tin vui cực lớn đối với Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
Chỉ cần có thể cứu được con trai, dù là núi đao biển lửa, bà ta cũng sẵn sàng thử một lần!
“Tiên Nhân xin hãy đứng dậy”, Lâm Chính vội vàng đỡ Trấn Nguyệt Tiên Nhân dậy, mỉm cười nói: “Tiên Nhân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức. Nhưng tình trạng hiện nay của con trai bà rất phức tạp, tôi không dám tùy tiện nói khoác, mọi thứ còn phải giám định chẩn đoán xong mới có thể biết được”.
“Phải vậy, phải vậy, thần y Lâm nói phải!”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân liên tục gật đầu, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
“Ông Diệp Tuần Tinh!”, Lâm Chính ngẩng đầu.
“Thần y Lâm có gì phân phó?”, Diệp Tuần Tinh vội tiến tới.
“Làm phiền ông cho người đưa Tiên Nhân đến y quán gần đây, chuẩn bị dược liệu và dụng cụ, tôi sẽ chữa trị cho Tiên Nhân”.
“Cứ để tôi lo!”, Diệp Tuần Tinh vội vàng gật đầu, sau đó cung kính nói: “Tiên Nhân, mời đi bên này”.
“Làm phiền rồi!”.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân gật đầu, sau đó rời đi cùng Diệp Tuần Tinh.
Những thế tộc khác nhìn thấy cảnh này đều lộ vẻ kinh hãi.
Nhiều người mặt xám như tro, toàn thân run rẩy.
Bọn họ không ngờ thần y Lâm lại đánh bại được Trấn Nguyệt Tiên Nhân!
Nếu vậy, Trấn Nguyệt Tiên Nhân chắc chắn sẽ đứng về Lâm Chính, mà quan hệ giữa Lâm Chính và nhà họ Diệp rất thân thiết. Nhà họ Diệp được thần y Lâm và Trấn Nguyệt Tiên Nhân chống lưng, cả Long Xuyên ai dám đối đầu với nhà họ Diệp?
Bây giờ bọn họ làm ra chuyện như vậy, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Đến lúc đó, tất cả thế tộc ở đây sẽ bị nhà họ Diệp lần lượt tính sổ, chẳng phải gia tộc bọn họ sẽ chết chắc?
Thế là bọn họ run rẩy sợ hãi, cảm giác như rơi vào hầm băng.
Đặc biệt là cậu chủ nhà họ Bùi, anh ta ngã ngồi xuống đất, cúi thấp đầu, đôi môi không còn sắc máu không ngừng run rẩy: “Tiêu rồi, tiêu cả rồi, mình đã hại nhà họ Bùi, mình đã hại nhà họ Bùi, mình là tội đồ của nhà họ Bùi!”.
Nói đến đó, anh ta lập tức ôm đầu gối gào khóc, hoàn toàn suy sụp.
Lâm Chính quay người nhìn bà cụ Diệp.
“Bà cụ cảm thấy nên xử lý những người này thế nào?”.
“Thần y Lâm nghĩ sao?”, bà cụ Diệp mỉm cười hỏi.
“Bọn họ lòng tham không đáy, có thể giết cũng có thể không. Nhưng giết cũng chỉ để trút giận, không có lợi ích gì cả, còn nếu không giết thì có thể lấy được lòng người. Bà cụ hãy tự cân nhắc lợi hại”, Lâm Chính nói.
“Tuy những người này rất đáng hận, tôi chỉ muốn giết bọn họ cho hả giận, nhưng bọn họ hầu như chiếm một nửa Long Xuyên. Nếu tôi giết bọn họ, tạo nhiều sát nghiệp, sau này ắt sẽ mang lại tai họa cho nhà họ Diệp, vậy thì chẳng thà tôi tha cho bọn họ!”, bà cụ Diệp nói.
“Thiện”, Lâm Chính khẽ gật đầu, sau đó lại đổi giọng: “Nhưng có một người tôi phải xử lý!”.
“Ai?”, bà cụ Diệp tò mò hỏi.
Lâm Chính không lên tiếng, nhìn về phía cậu Bùi, sau đó vung tay.
Ầm!
Một cánh tay của cậu Bùi lập tức nổ tung, cơn đau dữ dội khiến anh ta gần như hôn mê.
“Cậu chủ!”.
Người nhà họ Bùi biến sắc, vội đỡ cậu Bùi dậy, nhưng không dám nổi giận.
“Tôi vốn muốn giết anh, nhưng người như anh không xứng chết trong tay tôi. Tôi đánh tàn phế một cánh tay của anh trước, lấy đó cảnh cáo, hi vọng sau này anh sẽ làm người tốt. Nếu sau này còn làm ra chuyện ngang ngược nữa, tôi sẽ khiến anh chết không toàn thây!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Vâng… Vâng… cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm…”, cậu Bùi run rẩy nói, sắc mặt trắng bệch.
Bà cụ Diệp chống gậy đi tới trước, lớn tiếng nói: “Mọi người, tôi đại diện cho nhà họ Diệp bỏ qua hết mọi chuyện hôm nay, chỉ hi vọng mọi người có thể giúp đỡ nhà họ Diệp tôi xây dựng lại vườn nhà. Nếu các vị đồng ý, sau này đều sẽ là bạn của nhà họ Diệp! Mọi người nghĩ thế nào?”.
Nghe vậy, gia chủ các gia tộc vốn đang có vẻ mặt xám xịt đều ngẩng phắt lên nhìn bà cụ Diệp, vô cùng ngạc nhiên.
“Bà cụ nói thật sao?”.
Người nhà họ Triệu là người đầu tiên nhảy cẫng hét lên.
“Tôi xin lập lời thề ở đây, từ nay về sau, bất cứ ai của nhà họ Diệp cũng sẽ không truy cứu chuyện này, các vị yên tâm”, bà cụ Diệp nói.
Gia chủ nhà họ Triệu lập tức kích động đến đỏ mặt tía tai, vội vàng chắp tay: “Bà cụ rộng lượng khoan dung, chúng tôi rất hổ thẹn. Nhà họ Triệu xin cống hiến sức lực gia tộc giúp nhà họ Diệp xây dựng!”.
“Bà cụ Diệp, nhà họ Tiêu cũng vậy”.
“Bà cụ Diệp, nhà họ Lý rất hổ thẹn vì chuyện ngày hôm nay, tôi đại diện cho nhà họ Lý sẵn lòng lấy ra nửa số gia sản trợ giúp nhà họ Diệp xây dựng lại!”.
“Tôi nữa!”.
“Tôi cũng vậy!”.
“Nhà họ Vương chúng tôi cũng vậy!”.
Mọi người thi nhau hô lên, chắp tay hành lễ với bà cụ Diệp.
Giờ phút này, không ai không khâm phục.
Bà cụ Diệp nở nụ cười, nói: “Được! Được! Rất tốt! Chuyện xây dựng lại thì không vội, hôm nay cũng là tiệc thọ của tôi. A Tuệ, hãy tìm khách sạn mở tiệc lại lần nữa, hôm nay mẹ phải thết đãi mọi người thật tốt!”.
“Vâng thưa mẹ!”, Khang Tuệ nở nụ cười, liên tục gật đầu.
Người nhà họ Diệp đều vui mừng hoan hô.
Diệp Tâm Ngữ ở trong đám đông nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt lấp lánh.
Cô ta biết nhà họ Diệp có thể vượt qua kiếp nạn này là nhờ vào Lâm Chính.
Lâm Chính dường như không định tranh công, thấy cũng đã đến giờ bèn lặng lẽ rời đi.
Nhưng anh vừa đi, một bóng người đứng ra chặn đường anh.
Đó là Thủy Thánh Võ.
“Thần y Lâm định rời đi sao? Đúng là làm chuyện tốt không để lại tên!”.
“Thánh Võ thiên kiêu có gì chỉ giáo?”, Lâm Chính chắp tay.
“Thần y Lâm, xin hỏi vì sao anh lại tha cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân?”, Thủy Thánh Võ tiến gần thêm, hỏi.
“Tôi là một bác sĩ, cứu giúp người bệnh là thiên chức, sao có thể hại người?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thế à? Còn thôn Dược Vương thì sao? Hồng Nhan Cốc thì sao? Thần y Lâm, với hiểu biết của tôi về anh, nếu không có lợi ích nào, anh sẽ không nương tay! Nếu như tôi đoán không lầm, anh không giết Trấn Nguyệt Tiên Nhân cũng là muốn bà ta làm việc cho anh?”, Thủy Thánh Võ mỉm cười nói.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
“Xem ra tôi nói đúng rồi. Trừ chuyện này ra, không để bà cụ Diệp giết những người đó cũng là muốn lợi dụng nhà họ Diệp khống chế bọn họ. Dù sao bây giờ anh cũng đang đối kháng với Thiên Ma Đạo, việc tốt thì được lòng người. Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ dùng đến những người này, cho nên hôm nay mới nương tay, không giết hết bọn họ đúng không?”.
“Thánh Võ thiên kiêu quả nhiên danh bất hư truyền, khâm phục”, Lâm Chính mỉm cười, trong lòng căng thẳng.
Không hổ danh là thiên kiêu hạng hai, mắt quan sát nhìn thấu lòng người đúng là người thường không sánh được.
“Thần y Lâm quá khen! Nếu thần y Lâm không chê, sau này Thiên Ma Đạo đến xâm phạm, thần y Lâm có thể thông báo cho Thánh Võ bất cứ lúc nào. Dù là chân trời góc biển, Thánh Võ cũng sẽ đến trợ giúp thần y Lâm!”, Thủy Thánh Võ chắp tay cười nói.
“Ồ?”, Lâm Chính hơi bất ngờ, nhìn Thủy Thánh Võ: “Thánh Võ thiên kiêu có việc muốn nhờ tôi sao?”.
“Đúng là có việc muốn nhờ thần y Lâm!”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
Thủy Thánh Võ suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Bảy ngày sau, thiên kiêu hạng nhất sẽ cử người đến chiến đấu với tôi, muốn giành được Thiên Kiêu Lệnh của tôi. Thực lực của người đó không tầm thường, tôi hi vọng lúc giao đấu với người đó, thần y Lâm có thể ở gần xem chiến. Nếu tôi thất bại, hi vọng thần y Lâm có thể ra tay cứu mạng tôi!”.
“Thiên kiêu hạng nhất?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Người đứng đầu trên bảng xếp hạng thiên kiêu?
Chương 2905: Lời nhờ vả của Thủy Thánh Võ
Ở trong mắt người của giới võ thuật Long Quốc, thiên kiêu hạng nhất luôn là nhật vật cấp bậc truyền thuyết.
Thiên kiêu hạng nhất luôn ở ẩn, chuyên tâm tu luyện. Người từng gặp anh ta vô cùng ít ỏi, thực lực của anh ta nghe đồn đã đạt tới cảnh giới siêu phàm, không phải võ giả tầm thường có thể so bì. Có người từng nói, tất cả thiên kiêu trên bảng thiên kiêu cùng hợp sức có lẽ cũng không chống đỡ được mười chiêu của thiên kiêu hạng nhất.
Mặc dù Thủy Thánh Võ là thiên kiêu hạng hai, nhưng chệnh lệch với hạng nhất quá lớn.
Khi anh ta thành danh, thiên kiêu hạng nhất đã vang danh thiên hạ, trở thành truyền thuyết.
Lần khiêu chiến này còn là thiên kiêu hạng nhất cử người đến chiến đấu, không phải đích thân anh ta ra tay. Nếu anh ta đích thân ra tay, e rằng Thủy Thánh Võ còn không có cả dũng khí để xuất chiến.
“Anh ta cử ai tới?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Nghe nói là em trai của anh ta. Em trai của thiên kiêu hạng nhất luôn đi theo anh trai tu luyện, được anh ta hướng dẫn, được anh ta giáo hóa. Mặc dù thiên phú của em trai anh ta không bằng anh trai, nhưng thực lực rất đáng sợ. Từ lâu đã nghe nói em trai anh ta muốn lấy Thiên Kiêu Lệnh giành vị trí thiên kiêu hạng hai.
"Tôi vốn không ưa rắc rối, định nhường Thiên Kiêu Lệnh hạng hai cho hắn, nào ngờ hắn tuyên bố sẽ giết tôi để khẳng định danh hiệu thiên kiêu. Tôi không còn lựa chọn nào khác chỉ đành chấp nhận chiến đấu, mà giao đấu thì sẽ không chết không thôi. Nếu tôi thất bại thì tôi sẽ chết, nếu tôi muốn thắng thì ắt phải giết chết em trai anh ta.
"Em trai anh ta mà chết, chắc chắn anh ta sẽ trút giận lên nhà họ Thủy chúng tôi. Đến lúc đó, nhà họ Thủy sẽ gặp họa vì tôi, như thế tôi thà một mình tôi chết!”, Thủy Thánh Võ bất đắc dĩ thở dài.
“Vì thế nên anh định cố tình thua người kia, để người kia giết chết anh, sau đó lại nhờ tôi cứu sống?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy!”, Thủy Thánh Võ liên tục gật đầu.
“Đó cũng là một cách!”.
Lâm Chính bừng tỉnh.
Chẳng trách Thủy Thánh Võ lại khách sáo với Lâm Chính như vậy, hóa ra từ lúc đó anh ta đã muốn nhờ vả Lâm Chính.
“Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng anh phải nhớ rõ lời anh đã hứa. Sau này Giang Thành gặp nạn, anh phải nhanh chóng đến trợ giúp, phải nghe lời hiệu triệu của tôi!”, Lâm Chính thở ra, cực kỳ nghiêm túc nói.
“Thần y Lâm cứ yên tâm, Thánh Võ đã hứa thì sẽ dùng mạng đảm bảo, quyết không nuốt lời!”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu: “Tôi đến y quán chữa trị cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân trước, bảy ngày sau tôi sẽ tới đúng hẹn!”.
“Thánh Võ cung kính chờ đợi thần y Lâm tới!”.
Thủy Thánh Võ vội vàng chắp tay hành lễ.
Lâm Chính quay người rời đi.
Thủy Thánh Võ lập tức đứng tại chỗ dõi theo, một lúc lâu sau, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cao thủ nhà họ Thủy ở gần đó chạy lại, vừa đau khổ vừa buồn bã.
“Cậu chủ, chuyện cậu nói là thật sao? Vì sao cậu không nói với chúng tôi?”, người nhà họ Thủy lau nước mắt, hỏi.
“Nói với các người thì có tác dụng gì? Các người cũng không giúp được tôi”.
Mọi người nghe thế thì im lặng.
Phải, nhân vật ở cấp bậc này đâu phải bọn họ có thể xử lý được?
Thật ra nhà họ Thủy đã không còn phù hợp với Thủy Thánh Võ nữa rồi.
“Mọi người không cần lo lắng, có sự trợ giúp của thần y Lâm, tôi chắc chắn không chết được. Danh hiệu thiên kiêu hạng hai đối với tôi mà nói là một gánh nặng, lần này tặng quách cho người khác sẽ bớt được nhiều rắc rối! Phen này phải trông cậy vào thần y Lâm rồi!”.
Thủy Thánh Võ mỉm cười, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Đợi người nhà họ Diệp phản ứng lại tìm tới Lâm Chính, Lâm Chính đã đến y quán.
Diệp Tuần Tinh đã đợi ở đó từ sớm.
“Thần y Lâm!”, Diệp Tuần Tinh cúi người, vô cùng cung kính.
“Sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Đã sắp xếp ổn thỏa theo lời dặn của thần y Lâm, bây giờ Tiên Nhân đang nghỉ ngơi trong y quán, đợi thần y Lâm chữa trị”.
“Được, ông vất vả rồi, quay về nghỉ ngơi đi”, Lâm Chính gật đầu đáp.
“Thần y Lâm khách sáo rồi, sau này người nhà họ Diệp sẽ nghe theo lời sai bảo của thần y Lâm!”.
Diệp Tuần Tinh nói xong thì quỳ xuống đất, dập đầu với Lâm Chính, sau đó mới rời đi.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn ông ta, sau đó mời bước vào trong y quán.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Rõ ràng châm bạc trên người bà ta đã không còn hiệu lực giảm đau.
Chủ của y quán là một bác sĩ Đông y lâu năm. Khi biết thần y Lâm tới, ông ta đã đợi ở đây từ sớm, nhưng lại không dám châm cứu cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
“Cậu chính là thần y Lâm sao? Tôi là chủ của y quán Thanh Tùng, Lý Tiên Hà. Thần y Lâm, ngưỡng mộ đã lâu!”, ông lão hơi cúi người.
“Ông Lý khách sáo rồi! Tình trạng người bệnh không lạc quan cho lắm, tôi phải chữa trị cho bà ấy trước”, Lâm Chính cũng cúi người đáp lại, sau đó vội vàng bắt tay chữa trị.
Lý Tiên Hà giúp đỡ Lâm Chính.
Sau một hồi chữa trị, Lâm Chính đã toát mồ hôi đầm đìa.
“Thần y Lâm, kết thúc rồi sao?”.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân mở mắt, yếu ớt hỏi.
“Không sao rồi, bà tạm thời ở lại đây nghỉ dưỡng hai ngày là có thể hồi phục”, Lâm Chính cười nói.
“Cảm ơn thần y Lâm! Vậy con trai tôi…”.
“Hai ngày sau đợi bà hồi phục, tôi sẽ đi cùng bà đến chữa trị cho con trai bà”, Lâm Chính cười nói.
“Được! Được! Thần y Lâm, cảm ơn cậu”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân kích động, nước mắt giàn giụa.
“Nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến khi hồi phục rồi gọi điện thoại cho tôi”.
Lâm Chính nói, quay người ra khỏi y quán, chuẩn bị đi tìm Tô Nhu.
Chuyện đã giải quyết xong, gia đình Tô Nhu còn đang ở chỗ cảnh sát, đến lúc đi đón họ rồi.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Tô Nhu thì khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên: “Cô Tâm Ngữ, cô không đi chúc thọ còn ở đây làm gì?”.
Diệp Tâm Ngữ nấp ở bên tường giật mình, vội vàng bước ra, cúi đầu trước Lâm Chính: “Thần y Lâm, Tâm Ngữ đến đây để cảm ơn anh!”.
“Cảm ơn thì không cần, sau này cô đừng trèo tường đến chỗ tôi trộm Bạch Liên là được”, Lâm Chính cười đáp.
Diệp Tâm Ngữ đỏ mặt, nói năng có hơi lộn xộn, sau đó vội vàng cúi đầu: “Xin lỗi thần y Lâm, sau này tôi… tôi không dám làm thế nữa”.
“Cô vừa mới hồi phục, cơ thể vẫn còn yếu, nghỉ ngơi sớm đi”.
“Vâng, nhưng thần y Lâm, tôi… tôi có thể hỏi anh một câu không?”, Diệp Tâm Ngữ không kiên nhẫn được nữa, nói.
“Câu gì?”, Lâm Chính nhìn cô ta.
Diệp Tâm Ngữ nhìn gương mặt vô cùng tuấn tú của Lâm Chính, tim đập nhanh, không dám nhìn thẳng, vội vàng cúi đầu, nói lắp bắp: “Thần y Lâm, tôi nghe mẹ tôi kể, anh nói với mọi người tôi là em gái của anh cho nên anh mới cứu tôi. Nhưng… tôi và anh chỉ mới gặp nhau lần đầu, tôi… tôi thành em gái anh lúc nào? Chẳng lẽ… thần y Lâm với tôi…”.
Nói đến đó, khuôn mặt Diệp Tâm Ngữ đỏ lên như sắp chảy cả máu ra, đôi tay không ngừng vặn xoắn góc áo, cúi gầm mặt.