Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1376: Cấm thuật U Minh

“Sao? Cậu còn nghi ngờ thực lực của tôi? Chẳng lẽ… sức mạnh hiện nay của tôi vẫn chưa đủ khiến cậu nhận rõ hiện thực?”, người bên trên thản nhiên nhìn Lâm Chính, trong mắt toàn là vẻ lạnh lẽo.

Loài sâu kiến này năm lần bảy lượt khiêu khích ông ta, ông ta đã mất kiên nhẫn từ lâu!

Đây là đang khinh thường một người bề trên!

Khinh thường vị vua tương lai là ông ta!

“Đánh gãy tứ chi của cậu ta, mang qua đây!”.

Nhan Tam Khai quát lên.

Con gái mình mất, ông ta lại không hề thay đổi vẻ mặt. Dường như người chết đi là ai đấy không liên quan đến ông ta.

Chuyện này có thể hình dung bằng câu lòng lang dạ sói.

“Vâng, thưa trưởng thôn!”.

Mấy người của thôn Dược Vương bước nhanh tới phía trước.

Lâm Chính lấy châm bạc ra, nhẹ nhàng đâm vào trán Nhan Khả Nhi.

Não cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, đang ở trạng thái chết não, Lâm Chính chỉ có thể cố hết sức phong tỏa mệnh mạch của cô ấy, giúp cô ấy giữ lại chút sự sống.

Nhưng dù sau này có cứu sống được thật, não của Nhan Khả Nhi cũng sẽ có di chứng không thể chữa lành.

Lâm Chính chưa bao giờ phẫn nộ như vậy!

Chưa bao giờ cảm thấy bức xúc như vậy!

Có lẽ anh chưa bao giờ bị người khác chạm tới giới hạn của mình, đạp lên vùng cấm của mình.

Dù là người hay là việc ở thôn Dược Vương đều chạm vào nơi mềm yếu nhất không thể chạm vào ở sâu trong nội tâm anh.

“Lăn qua đây!”.

Bốn người của thôn Dược Vương đưa tay, định ấn Lâm Chính xuống đất, đưa thi thể của Nhan Khả Nhi đi.

Nhưng đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, quơ tay về phía sau.

Tốc độ quá nhanh!

Tay đi theo quỹ đạo hình trăng lưỡi liềm.

Soạt!

Cơ thể bốn người của thôn Dược Vương đó lập tức cứng đơ tại chỗ, không thể động đậy.

Người ở xung quanh đồng loạt nhìn sang, phát hiện bốn người kia đã mất đầu, trở thành bốn thi thể không đầu.

Bốn cái đầu đầm đìa máu nằm lăn lóc dưới chân Lâm Chính.

Trên mặt đất là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

“Cái gì?”.

Mọi người đều kinh ngạc.

Lúc này, Lâm Chính đã bị sát tâm che lấp tư duy.

“Khốn kiếp! Cậu còn dám phản kháng?”.

Nhan Tam Khai kinh hãi, sau đó phẫn nộ quát lên: “Giết cho tôi, diệt trừ kẻ đó!”.

“Tuân lệnh!”.

Các cao thủ thôn Dược Vương ở xung quanh lại lao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không nhìn bọn họ, mà đâm châm bạc đen nhánh vào tim mình, ngập cả đầu kim.

Khoảnh khắc đó, toàn thân Lâm Chính bùng lên dòng khí kỳ diệu, lan ra xung quanh.

“Hả?”.

Người bên trên nhướng mày, cảm thấy có gì đó không ổn.

Lâm Chính nghiêng đầu, nhìn người thôn Dược Vương ở xung quanh, sau đó di chuyển.

Vèo!

Người đã biến mất, nhưng lần này thời gian anh biến mất rất ngắn, vừa biến mất đã xuất hiện ở tại chỗ.

Sau khi anh xuất hiện lại, bọn họ phát hiện trên hai tay anh đều có một ngọn lửa đen nhánh đang thiêu đốt.

Nhìn kỹ thì thấy đó không phải là ngọn lửa thật sự, mà là khí.

Đó là U Minh Độc Hỏa của Lâm Chính!

Khí đó vừa xuất hiện, nguyên lão của thôn Dược Vương đã ý thức được điều gì, vội vàng nhìn về phía các cao thủ thôn Dược Vương định tiếp cận Lâm Chính.

Chỉ liếc nhìn qua, bọn họ đều kinh hãi.

Những người xông về phía Lâm Chính đều dừng tại chỗ.

Nhưng lần này bọn họ không đầu lìa khỏi xác, mà là cơ thể bọn họ bị vết như mạng nhện to lớn che phủ, giống như thủy tinh đã vỡ.

Một trận gió thổi qua…

Roạt!

Cơ thể bọn họ lập tức hóa thành những mảnh nhỏ, theo gió bay đi, rải rác trên đất.

Mọi người đều kinh hãi.

Thế này có lẽ còn đáng sợ hơn cả giẫm nát xương…

“Đó là thủ đoạn gì vậy?”.

“Thằng nhóc đó sao còn đáng sợ hơn lúc nãy gấp mấy lần?”.

“Cậu ta sử dụng thuật pháp gì vậy?”.

Bọn họ run lẩy bẩy, kinh hoàng bất an.

“Sao lại như vậy?”.

Nhan Tam Khai cũng giật mình, giọng nói run rẩy, vội vàng hô lên: “Mau! Mau! Mau xông lên! Tiếp tục xông lên! Giải quyết người đó!”.

Lần này, không ai dám nghe mệnh lệnh của Nhan Tam Khai.

Dù sao thực lực cũng chênh lệch quá lớn. Người đã chết trước đó đều là cao thủ thực lực siêu phàm ở thôn Dược Vương, thế mà bọn họ còn không có sức lực để phản kích đã bị Lâm Chính giết chết.

Sự chênh lệch này chắc chắn không phải dùng số lượng là có thể bù đắp.

“Tam Khai, đừng bảo bọn họ xông lên nữa. Người này dùng cấm thuật, bọn họ không phải đối thủ”.

Người bên trên chắp tay sau lưng, bình tĩnh tiến lên.

“Cấm thuật?”.

Nhan Tam Khai sửng sốt, sau đó cười nhạt: “Nói tới cấm thuật, thôn Dược Vương sao phải sợ cậu ta? Chúng ta cũng dùng là được rồi!”.

“Cấm thuật của chúng ta có lẽ không bằng cấm thuật của cậu ta!”.

Người bên trên nhìn chằm chằm Lâm Chính, nói: “Nếu tôi đoán không lầm, cấm thuật của cậu ta là một loại thuộc cấm thuật U Minh, là cấm thuật độc ác nhất, đáng sợ nhất, không phải cấm thuật bình thường có thể so sánh”.

“Cấm thuật U Minh?”.

Nhan Tam Khai ngạc nhiên không thôi.

Ngay cả người bề trên cũng phải kiêng dè, có thể thấy cấm thuật này cao siêu đến mức nào.

“Thủ Mệnh, Hùng Giới Thiên!”.

Lúc này, Lâm Chính hô lên.

“Tiêu… Tiêu Hồng sư đệ, sao vậy?”.

Thủ Mệnh cũng lắp bắp, run rẩy trả lời.

“Mọi người qua đây, giúp tôi bảo vệ thi thể của Khả Nhi, đừng để ai đến gần cô ấy!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Được… Được…”.

“Sư huynh, anh yên tâm…”.

Bọn họ run rẩy đến gần, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, vô cùng sợ Lâm Chính.

“Cậu không phải Tiêu Hồng đúng không?”.

Lúc này, người bên trên lên tiếng.

Chỉ một câu đơn giản lại khiến mọi người kinh ngạc.

“Vì sao ông lại nói như vậy?”, Nhan Tam Khai ngạc nhiên không thôi.

“Trước đó bên phía Ngũ trưởng lão Thương Miểu đột nhiên xuất hiện một thiên tài tuyệt thế đã khiến tôi hơi nghi ngờ. Bây giờ cậu ta lại sử dụng cấm thuật U Minh càng khiến tôi sinh nghi. Loại cấm thuật này không thể nào xuất hiện ở thôn Dược Vương, nếu nói là ngộ ra từ bia đá của tổ tiên thì với tính cách của tổ tiên thôn Dược Vương, sao lại ghi chép cấm thuật độc ác, đáng sợ này lên bia đá? Đây là chuyện không thể! Nếu vậy thì có thể chứng minh cậu ta không phải người của thôn Dược Vương!”.

Người bên trên bình tĩnh nói.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều xôn xao.

“Cái gì? Tiêu Hồng là gian tế?”.

“Tuyệt đối không thể! Tôi nhớ Tiêu Hồng trước kia rất bình thường, không tính là xuất chúng, sao đột nhiên lại lợi hại như vậy?".

“Đúng vậy, nếu cậu ta có thể lĩnh ngộ được y thuật trên bia đá thì sao không sớm học thông thấu? Cứ phải đợi đến lúc này?”.

“Người này chắc chắn có vấn đề!”.

“Cậu ta là ai?”.

“Lá gan thật không nhỏ, dám chạy đến thôn Dược Vương chúng ta làm càn!”.

“Làm rõ thân phận cậu ta chắc chắn phải diệt hết tộc cậu ta, giết hết tất cả những người liên quan đến cậu ta!”.

Bọn họ xôn xao bàn tán.

“Các người đừng có láo nháo!”.

Người bên trên quát lên.

Hiện trường lập tức yên tĩnh lại.

Người bên trên bước chậm rãi về phía Lâm Chính.

“Người này đã dùng tướng mạo của Tiêu Hồng thì tất nhiên là đã thay đổi gương mặt. Đợi tôi bắt sống người này, công khai diện mạo thật của cậu ta trước mặt mọi người, các người sẽ biết đó là ai thôi!”.

Giọng nói vừa dứt, người bên trên đã bùng phát độc lực toàn thân, cả người giống như một độc vật chứa kịch độc, lao về phía Lâm Chính…

“Tiêu sư đệ!”.

Thủ Mệnh vội vàng hô lên.

“Không sao, tôi sẽ giết người này!”, Lâm Chính khản giọng nói.

Giọng nói không chứa chút cảm xúc nào.
Chương 1377: Tôi là người đến giết các ông!

Lâm Chính cất bước.

Trong thời gian chưa tới một nhịp thở, anh đã xông đến trước mặt người bên trên, đánh một quyền tới.

Rầm!

Quyền chưởng hai người đối chọi, nổ tung thành từng làn khói độc màu đen, nuốt chửng lấy cả hai người.

“Nghịch Lưu Thần Châm!”.

Người bên trên cũng không dài dòng, quát lên một tiếng, hai cánh tay chấn động.

Trong tay áo ông ta có mấy trăm cây châm bạc được khí ý bao bọc, đồng loạt cuốn về phía Lâm Chính.

Giống như sóng biển cuồn cuộn!

Mỗi một cây châm bạc giống như một thanh kiếm, đều có uy lực một kiếm phong hầu, một đòn tất sát.

Dù gì độc trên những cây châm bạc này đều là do đích thân ông ta luyện chế!

Lúc này Lâm Chính cũng không tỏ ra yếu thế, hai tay chuyển động, giữa lòng bàn tay có ngọn lửa màu đen đang sôi trào. Dù châm bạc xung quanh đáng sợ vô cùng, nhưng dưới sự bao bọc của ngọn lửa màu đen này, chúng lại không thể đến gần cơ thể anh…

Người bên trên hơi kiêng dè.

Ngay cả ông ta cũng chưa từng thấy thủ đoạn này.

“Hắc Tịch Vô Dạ!”.

Lúc này Lâm Chính đột nhiên quát khẽ.

Người bên trên ý thức được điều không đúng, lùi về sau như phát điên.

Ông ta vừa mới lùi ra, cơ thể Lâm Chính lại bùng lên ngọn lửa màu đen.

Ngọn lửa đó giống như hoa sen, bao bọc anh, nuốt chửng toàn bộ mọi thứ gần bên anh.

Cỏ cây, phòng ốc thậm chí là mặt đất xung quanh đều bị nhấn chìm trong ngọn lửa màu đen.

Hoành tráng đến mức nào!

Tựa như sen thần giữa trời xanh.

Đợi đến khi ngọn lửa tan đi, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, da đầu tê dại.

Tất cả mọi thứ mà ngọn lửa chạm vào đều bị ăn mòn sạch sẽ, hóa thành tro bụi.

Phòng ốc không còn.

Cây cỏ bỗng dưng biến mất.

Ngay cả mặt đất cũng bị ngọn lửa nuốt chửng mất một mảng!

E rằng kim cương sắt thép cũng sẽ biến thành một làn khói đen trong ngọn lửa này…

“Đây là lửa gì vậy?”.

“Đáng sợ quá!”.

“Vì sao tên nhóc này lại có thể dùng lửa tự do? Cậu ta là thần tiên sao?”.

Người của thôn Dược Vương ở xung quanh bị dọa đến mức tái mặt, liên tục lùi về sau, mỗi một gương mặt đều tràn đầy nỗi sợ.

“Ngài trên cao!”.

Lúc này, Nhan Tam Khai đột nhiên gào lên thảm thiết.

Bọn họ cùng nhìn sang, phát hiện ngực và hai chân của người bên trên đều bị ngọn lửa kỳ quái kia thiêu đốt thành máu thịt mơ hồ, thảm không nỡ nhìn.

May là người bên trên chạy nhanh, nếu không, e rằng lúc này đã bị ngọn lửa kỳ quái kia thiêu thành tro bụi…

“Hả? Ngay cả người bên trên cũng bị thương? Ngọn lửa này thật đáng sợ!”.

“Người này thật sự là thần tiên sao?”.

Người của thôn Dược Vương càng trở nên bàng hoàng.

Người bên trên lại liên tục lắc đầu, lạnh lùng nói: “Sao người này lại là thần tiên? Các người nghĩ nhiều rồi!”.

“Vậy ngọn lửa mà cậu ta tỏa ra…”.

“Đó không phải lửa, mà chỉ là khí thể mà thôi!”.

“Khí thể?”.

“Người bề trên, nếu chỉ là khí thể thì sao lại thiêu đốt được cây cối phòng ốc, thậm chí ngay cả mặt đất cũng thiêu hủy?”, một trưởng lão nhỏ giọng hỏi.

“Đó là vì trong khí thể của cậu ta có độc!”.

“Độc?”.

Tất cả mọi người giật mình.

“Độc gì mà lại có công hiệu đáng sợ như vậy? E rằng ngay cả độc mang tính ăn mòn cao nhất… cũng không làm được điều đó”.

Đúng là không thể tin được, khiến người ta kinh hãi.

“Tôi không biết độc trong khí thể này rốt cuộc là loại độc gì, nhưng kẻ giả mạo Tiêu Hồng này toàn thân đều là độc! Một châm vừa rồi của cậu ta đã biến mình thành một độc nhân thực sự!”, người bên trên lớn tiếng nói.

“Độc nhân?”.

Mọi người đều kinh hãi.

“Chỉ một châm là có thể nghịch chuyển tất cả chức năng các bộ phận trong cơ thể mình… Thủ pháp này vô cùng cao siêu, có thể gọi là có một không hai…”, Thương Miểu lẩm bẩm.

“Ngài trên cao, ông thế nào rồi, có còn ổn không?”, Nhan Tam Khai sốt ruột hỏi.

“Tôi có chuyện gì được? Chỉ chút độc nhỏ không làm tôi bị thương được!”.

Người bên trên quát khẽ, trở tay lấy một viên thuốc giống như đan dược ra, nhét vào miệng.

Đan dược vào bụng, sắc mặt của người bên trên lập tức tốt hơn lên.

“Xem như tôi đã coi thường cậu!”.

“Coi thường? Ông đã nhìn thấu tôi chưa?”, Lâm Chính nghiêm nghị nói, đột nhiên di chuyển bước chân.

Gào!

Kỳ Lân Biến lại được triển khai lần nữa.

Nhưng lần này Kỳ Lân Biến không đơn thuần là dùng khí hóa thành, Kỳ Lân Biến lần này là dùng độc khí ngưng tụ.

Rõ ràng là một con kỳ lân độc giống như Thái Sơn đè đầu, ập xuống phía người bên trên.

Vẻ mặt của người bên trên trở nên nghiêm nghị, dồn sức vào hai tay, đánh ra khí trong không trung, hóa thành chiếc khiên chống đỡ.

Ầm!

Kỳ lân độc đâm vào khiên khí của người bên trên, phát ra tiếng nổ kịch liệt.

Một lượng lớn khí độc lan ra xung quanh.

Thủ Mệnh, Hùng Giới Thiên kinh ngạc, vội vàng kéo mọi người lùi về sau.

“Rút!”.

Các trưởng lão cũng hét lên, dẫn đệ tử lùi về sau.

Mấy người của thôn Dược Vương còn chưa kịp phản ứng, đợi hoàn hồn lại, muốn chạy thì đã không còn kịp nữa.

Khí độc nuốt chửng lan tới.

“Á!”.

Mấy người đó phát ra tiếng la thảm thiết. Nhưng chưa kêu được bao lâu đã im bặt…

Bọn họ biết, có lẽ những người đó đã bị khí độc làm tan chảy.

Đợi khi lùi đến bên cây, tất cả mọi người mới dừng lại.

Khí độc dần dần tan đi.

Những người vừa bị nuốt chửng quả nhiên không còn thi hài, chỉ còn lại chút mảnh vụn.

Lâm Chính nguyên vẹn không tổn thương.

Người bên trên thì lại đầy vết thương, từ đầu đến chân đều thối rữa, không còn một miếng thịt nào lành lặn.

Vô cùng đáng sợ!

“Sao lại như vậy?”.

Người trong thôn đều tràn đầy tuyệt vọng.

“Rốt cuộc cậu là ai?”.

Nhan Tam Khai nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng quát.

“Tôi là người đến giết các ông!”.

Người đó nói giọng khàn khàn, đưa tay nắm lớp da trên cổ, xé xuống.

Soạt!

Một mặt nạ da người được xé xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú như thiên thần.

“Thần y Lâm!”.

Ngay lập tức có người kêu lên kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều chấn động.
Chương 1378: Các người hoàn toàn không hiểu y thuật!

Không ai ngờ Tiêu Hồng là kẻ địch hàng đầu của thôn Dược Vương trước kia, thần y Lâm!

Không ai ngờ thần y Lâm lại xuất hiện ở đây!

Gương mặt này quá chấn động!

Đầu óc tất cả mọi người đều vang ầm một tiếng, trở nên trống rỗng!

“Sao lại là anh ta?”.

“Không phải anh ta… chết rồi sao?”.

Người của thôn Dược Vương trợn tròn mắt, tất cả đều không thể chấp nhận được.

“Thần… thần y Lâm? Cậu lại là thần y Lâm? Sao có thể như thế? Trước kia không phải cậu đã dùng Nghịch Chuyển Châm Pháp làm mệnh mạch tổn thương, mất mạng rồi sao? Vì sao cậu vẫn còn sống?”, Nhan Tam Khai chỉ vào Lâm Chính, vẻ mặt kích động.

“Ông có tận mắt nhìn thấy tôi chết không?”.

Lâm Chính nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông ta.

“Chuyện này…”, Nhan Tam Khai câm nín.

“Tôi đã nói rồi, y thuật của thôn Dược Vương các người chỉ đến thế mà thôi! Các người hoàn toàn không biết thế nào mới là y thuật chân chính. Các người chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là đúng, tự cho mình tài giỏi. Trên thực tế, các người lại rất thiếu hiểu biết”, Lâm Chính nói, giọng khàn khàn.

“Cậu… Cậu dám sỉ nhục thôn Dược Vương chúng tôi?”, Nhan Tam Khai vô cùng tức giận.

“Sỉ nhục đấy thì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu, cậu, cậu…”, Nhan Tam Khai tức giận đến mức suýt không nói nên lời.

“Thần y Lâm! Cậu nói chúng tôi hoàn toàn không biết thế nào là y thuật chân chính, vậy cậu có thể biết được thế nào là độc thuật chân chính không? Thôn Dược Vương chúng tôi không còn là thôn Dược Vương trước kia nữa! Chúng tôi đi con đường độc thuật, y thuật mạnh thì có hơn được độc của chúng tôi không? Chúng tôi muốn ai chết thì người đó phải chết, dù y thuật người đó có cao đi nữa cũng không cứu được!”, người bên trên lạnh lùng hừ liên tục, khinh thường nói.

“Ông sai rồi, cái gọi là độc cũng chỉ là một thể loại của y thuật! Cực hạn của độc là sống cũng là chết! Khi lĩnh ngộ y thuật đến trình độ cao nhất thì sao có thể không biết độc là thứ gì?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Bớt nói nhảm, chết đi cho tôi!”.

Người bên trên không muốn nói thêm, khẽ giọng quát, lại phất tay.

Vèo vèo vèo vèo…

Lần này ông ta phóng ra nghìn vạn cây châm bạc, dùng khí điều khiển chúng bay đến xung quanh Lâm Chính.

Lâm Chính nhìn trái nhìn phải, nhận ra kết cấu của những cây châm bạc này dựa theo phương thức cửu cung bát quái.

Người bên trên vọt lên, nhảy cao năm sáu mét, sau đó vung hai tay.

Soạt!

Một lượng lớn phấn độc được rải ra từ lòng bàn tay ông ta.

“Độc mà ông lấy làm tự hào chỉ đến thế thôi sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Cậu cứ xem là biết!”.

Người bên trên quát lạnh, lại dùng khí tản ra xung quanh, đánh về phía những cây châm bạc bị ông ta rải ra xung quanh.

Tất cả châm bạc rung lên, bề ngoài những cây châm bạc bắn ra những hạt bụi kỳ lạ.

Phấn độc của người bên trên và bụi chạm vào nhau.

Trong nháy mắt.

Ầm!

Một đám mây độc khổng lồ bỗng nhiên dâng lên với Lâm Chính làm trung tâm.

Vẻ mặt Lâm Chính căng thẳng, vội vàng lùi về sau. Nhưng mây độc đó sản sinh quá nhanh, anh hoàn toàn không kịp phản ứng.

Đây có lẽ là lợi dụng một loại phản ứng hóa học nào đó để tạo ra khí độc!

Lâm Chính đầy vẻ khâm phục.

Người bên trên này chắc chắn học Hóa rất giỏi!

Lâm Chính bị khí độc nhấn chìm, ngay lập tức cảm giác được toàn thân lan tràn một cảm giác nóng cháy. Hơn nữa, một lượng lớn khí độc xâm nhập vào đường thở, phổi của anh, bắt đầu ăn mòn lục phủ ngũ tạng của anh.

Nhưng Lâm Chính không sợ, anh lập tức đẩy độc.

Soạt.

Độc U Minh trong cơ thể lập tức dâng tràn, hấp thu những độc tố đó.

Bàn về độc tính, độc U Minh rõ ràng mạnh hơn số độc này nhiều. Khi chạm vào số độc này, độc U Minh giống như mãnh thú đói khát, nhanh chóng ăn ngốn ngấu, nuốt chửng toàn bộ.

Lâm Chính ở trong đám mây độc lại bình an vô sự, ngược lại còn lên tinh thần hơn nhiều.

Nhưng thủ đoạn của người bên trên rõ ràng không chỉ như vậy.

Cũng không biết ông ta dùng thủ đoạn gì.

Ục ục!

Trong đám mây, đột nhiên xuất hiện một lượng lớn bong bóng.

Lâm Chính hơi sửng sốt, nhìn sang hai bên thì thấy người bên trên đang không ngừng di chuyển quanh đám mây. Hơn nữa, hai bàn tay ông ta không ngừng đánh vào bên trong đám mây.

Mỗi một lần đánh lại có một loại phấn độc đáng sợ tản ra.

Sau khi phấn độc thêm vào, độc tính trong đám mây sẽ tăng thêm một bậc.

Ban đầu Lâm Chính không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng theo độc tính ngày càng tăng cao, anh cũng không chịu nổi nữa.

Không thể tiếp tục như vậy được, phải chạy thôi!

Lâm Chính nghĩ trong lòng, ngay sau đó định xông ra khỏi mây độc.

Đúng lúc ấy, một lượng lớn châm bạc bay đến từ bên ngoài mây độc, chặn đường đi của anh.

Lâm Chính mở to mắt nhìn, lúc này mới phát hiện người bên trên đã kêu gọi người của cả thôn Dược Vương chặn đường mình.

Bọn họ bao vây trong ngoài ba lớp, bọc kín Lâm Chính không chỗ hở.

“Tôi còn tưởng ông đơn độc đấu với tôi, không ngờ ông lại gọi trợ thủ”.

Lâm Chính trong đám mây bình tĩnh nói.

“Ha ha, nếu thật sự muốn giết cậu thì một mình tôi là đủ! Nhưng bây giờ tôi không chỉ muốn giết cậu, tôi muốn luyện chế cậu thành nhân hoàn cho tôi sử dụng! Bây giờ cậu đã là độc nhân, là dược liệu thiên nhiên, sao tôi có thể lãng phí? Ha ha ha ha… Đợi tôi đánh toàn bộ bảy mươi hai loại độc tố trong tay tôi vào trong độc giới của cậu, độc giới này sẽ trở thành một lò luyện thuần độc, luyện chế cậu thành thuốc, ha ha ha ha…”.

Người bên trên cười lớn, điên cuồng vỗ chưởng, phóng độc vào bên trong.

Độc tính của mây độc càng lúc càng trở nên mãnh liệt.

Độc U Minh… lại không chống đỡ được!
Chương 1379: Sống không bằng chết

“Ư!”.

Kịch độc đi vào cơ thể, ăn mòn cơ thể của Lâm Chính.

Lâm Chính kêu lên đau đớn, toàn thân đã không còn bao nhiêu sức lực.

Bây giờ muốn xông ra khỏi mây độc thì cực kỳ khó khăn.

“Ha ha ha, thần y Lâm, bây giờ biết sự lợi hại của mây độc rồi chứ? Cậu không thoát được khỏi đây đâu! Cậu sẽ chỉ chết ở đây!”.

Người bên trên ở bên ngoài mây độc nhìn bóng Lâm Chính đã dừng ý định lao ra ngoài, liên tục cười nhạt.

Chỉ cần Lâm Chính không thể thoát khỏi mây độc thành công, vậy thì anh sẽ chết chắc.

Có lẽ bây giờ độc lực vẫn chưa đủ để giết chết Lâm Chính, nhưng chỉ cần có thể nhốt anh lại, người bên trên sẽ có thể từ từ tăng thêm độc lực, từ từ khiến mây độc này nâng cao uy lực.

Bộp!

Bộp!

Bộp!

Bộp…

Người bên trên đi quanh mây độc điên cuồng vỗ phấn độc, tăng thêm độc lực cho mây độc.

Mây độc rộng lớn đó dần dàn đổi màu. Từ màu đỏ vàng vốn có biến thành màu đen nhánh, dần dần lại biến thành màu xanh thẳm nồng đậm.

Sự biến hóa màu sắc khiến người ta kinh hãi.

Bọn họ đã không thể nào biết được độc lực của mây độc này đang ở trình độ nào, chỉ có thể nhìn thấy những trưởng lão không ngừng lùi về sau kia đều không dám đến gần mây độc nữa.

Trên mặt mỗi người bọn họ đều tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

“Kết thúc rồi!”.

Lúc này, người bên trên đột nhiên quát lên, ánh mắt dữ tợn, há miệng phun ra một ngụm máu về phía mây độc ở trước mặt.

Soạt!

Tất cả mây độc bỗng chốc hóa thành nước sôi sôi trào, có rất nhiều bong bóng nổi lên.

Khí ý giống như chất độc bắn ra tứ phía.

Một số người của thôn Dược Vương ở quá gần không kịp tránh đi, bị khí ý bắn lên mặt.

“Á!”.

Bọn họ gào lên thảm thiết, da thịt trên mặt chảy xuống giống như khối băng tan, không lâu sau cả người cũng tan rã.

“Cái gì?”.

Người xung quanh thấy vậy thì sợ đến mức suýt mất hồn, chạy như điên ra ngoài.

Không ai dám đến gần mây độc đó.

Chỉ cần dính phải một ít, cơ thể sẽ bị ăn mòn.

E rằng axit ăn mòn mạnh nhất cũng không bằng một phần nghìn của nó…

Mây độc sôi trào, hơn nữa còn không ngừng xoay tròn, giống như một quả cầu lửa khổng lồ. Người ngoài nhìn vào mà sởn tóc gáy, linh hồn cũng phải run rẩy.

Chỉ riêng một luồng khí độc là có thể làm tan chảy một người trưởng thành, nếu ở giữa mây độc thì sẽ thế nào?

Chỉ sợ ngay cả mảnh vụn… cũng không còn ấy chứ.

Bọn họ run rẩy, hết sức hoảng sợ.

“Thần y Lâm kia… chắc tiêu rồi nhỉ?”.

Trên đỉnh núi bên ngoài thôn, Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên dẫn theo vài đệ tử và thi thể của Nhan Khả Nhi nằm sấp bên cạnh tảng đá nhìn cảnh tượng đáng sợ ở trung tâm thôn.

“Tiêu rồi! Chắc chắn là tiêu rồi!”.

“Mây độc… e rằng có thể làm một tòa lầu cao trăm tầng tan rã thành bột phấn, đừng nói tới là một con người”.

“Đây là thực lực của người bên trên sao? Thật… Thật là đáng sợ!”.

“Chúng ta lại vọng tưởng đối đầu với một người như vậy…”.

“Thế này còn gọi là con người sao?”.

Răng bọn họ đánh vào nhau cầm cập.

“E rằng thần y Lâm không sống nổi… Các người nhân cơ hội người trong thôn vẫn chưa để ý đến mà chạy mau đi!”, Thủ Mệnh nghiêng đầu, nghiêm túc nói.

“Sư tỷ, chúng ta… có thể chạy đi đâu? Sức mạnh của thôn chị cũng biết, dù chúng ta có chạy đến chân trời góc bể… e rằng cũng sẽ bị bắt về lại”, một người khóc lóc nói.

“Thế cậu muốn thế nào?”, Thủ Mệnh trừng mắt hỏi anh ta.

“Chi bằng chúng ta… giao thi thể của cô Nhan Khả Nhi cho thôn, sau đó nhận tội với thôn, có lẽ… còn có một tia cơ hội…”, đệ tử đó run rẩy nói.

“Nhận tội với thôn? Cậu điên rồi? Chúng ta đã phản bội thôn, làm sao thôn có thể tha cho chúng ta?”, Hùng Giới Thiên quát khẽ.

“Hùng sư huynh, vậy anh nói phải làm sao đây? Chạy thì không thoát, chẳng lẽ ở đây đợi chết?”, đệ tử đó âm thầm hừ, nói.

“Các người…”.

Hùng Giới Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng Thủ Mệnh lại ngắt lời anh ta.

“Hùng sư đệ, không cần nói nữa, con người đều có chí riêng, nếu bọn họ muốn đi thì để bọn họ đi đi!”, Thủ Mệnh nói.

“Sư tỷ, chuyện này…”.

“Lúc đầu hành động tôi đã nói rồi, nếu không muốn thì có thể rút ra, tôi sẽ không ép buộc các cậu làm bất cứ chuyện gì. Mỗi một quyết định đều tùy theo mong muốn của bản thân các cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là các cậu cũng phải tự chịu hậu quả! Bây giờ các cậu lựa chọn nhận tội với thôn, tôi cũng sẽ không ngăn cản các cậu!”, Thủ Mệnh bình tĩnh nói.

Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt chắp tay.

“Cảm ơn sư tỷ!”.

“Không cần, tạm biệt ở đây đi”.

Thủ Mệnh quay người định rời đi.

Đúng lúc đó, mấy người đệ tử kia đột nhiên ngăn hai người Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên lại.

“Các người làm gì đấy? Tạo phản sao?”, Hùng Giới Thiên phẫn nộ quát lên.

Nhưng anh ta bị thương không nhẹ, chỉ nói chuyện hơi dùng sức một chút thôi cũng ho khan một trận, miệng phun ra máu.

Nhìn thấy Hùng Giới Thiên bị thương đến mức này, ánh mắt căng thẳng của mấy đệ tử đó rõ ràng nhẹ nhõm đi nhiều.

“Đại sư tỷ, Hùng sư huynh, hai người đi thì không vấn đề gì, nhưng xin hai người hãy giao thi thể của cô Nhan Khả Nhi cho chúng tôi. Nếu không có thi thể của cô chủ, chúng tôi làm sao nhận tội với người trong thôn?”, một sư đệ nhỏ giọng nói.

“Sao? Các người còn định đưa thi thể của cô chủ đi? Các người coi Thủ Mệnh tôi thành gì rồi?”, Thủ Mệnh hừ lạnh: “Sở dĩ chúng ta còn sống là vì thần y Lâm đã liều cả mạng sống. Nếu thần y Lâm đã giao thi thể cô Khả Nhi cho tôi thì tôi sẽ không dễ dàng giao cô ấy ra. Các người muốn đi thì đi, đừng hòng nhắm vào cô Khả Nhi!”.

“Sư tỷ, chị làm vậy sẽ khiến chúng tôi rất khó xử…”, đệ tử đó nheo mắt lại.

“Các người muốn làm gì?”, Hùng Giới Thiên ý thức được không đúng, tiến lên một bước, hung dữ nhìn đám người đó.

“Sư huynh, sư tỷ, chúng tôi biết làm vậy rất bất nhân, nhưng… chúng tôi cũng hết cách rồi!”.

“Câm miệng, đám người tham sống sợ chết các cậu, lúc trước không phải các cậu rất trượng nghĩa nói rằng tuyệt đối không sợ chết sao? Bây giờ các cậu lại tham sống sợ chết! Hùng Giới Thiên tôi cảm thấy hổ thẹn vì đứng chung hàng ngũ với các cậu!”, Hùng Giới Thiên nhổ nước bọt mắng chửi.

Anh ra vừa dứt lời, mấy sư đệ đó đỏ mắt lên, một trong số họ gào lên với Hùng Giới Thiên: “Chết? Chúng tôi không sợ! Chúng tôi chỉ sợ mình sống không bằng chết!”.

Hùng Giới Thiên sửng sốt.

“Rơi vào tay người bên trên đơn giản chỉ là chết thôi sao? Nếu vậy thì còn tốt, chỉ sợ sẽ sống không bằng chết! Mãi mãi phải chịu đau khổ!”.

Tiếng gào thét lại vang lên.

Hùng Giới Thiên và Thủ Mệnh đều sững sờ.

Phải.

Đáng sợ hơn cái chết chẳng phải là sống không bằng chết hay sao?

Thủ đoạn của người bên trên đã vượt qua giới hạn của bọn họ, sao bọn họ không sợ cho được?

Hai người im lặng không nói.

Giờ phút này đã không thể nói rõ ai đúng ai sai.

Trong khi bọn họ đang giằng co...

Ầm!

Một tiếng động đủ để xé rách đất trời vang vọng khắp phía.

Linh hồn của tất cả mọi người đều run rẩy.

Bọn họ ngước mắt nhìn lên, đám mây độc trong thôn Dược Vương đã nổ tung…
Chương 1380: Hi vọng trong tuyệt vọng

Toàn bộ người trong thôn đều như phát điên. Bọn họ không hề biết rằng đám mây độc còn nổ ra như vậy. Vụ nổ quá đột ngột. Toàn bộ độc lực được giải phóng. Khí độc trong đám mây phóng ra bốn phương tám hướng.

Tất cả nhà cửa, cây cối, đường xá bị bao phủ bởi lớp độc này thì đều bị mục rữa biến thành bụi cát. Người ở trong thôn vội vàng tháo chạy ra bên ngoài.

“Mau chạy đi”.

“Không!”

“Cứu mạng”.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt. Có rất nhiều người không kịp phản ứng, bị bao trùm bởi đám bột độc thì lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Thương Miểu dẫn đệ tử của mình chạy ra ngoài. Tiết Phù bị dọa sợ tái mặt, hai chân mềm nhũn.

“Tiết sư muội, nhanh! Mau chạy đi”.

Đám đệ tử chạy phía trước hô lên. Tiết Phù bặm môi, vội chạy về phía trước

“Á!”

Đúng lúc này, cô ấy đột nhiên hét lên, sau đó cả người ngã ra đất. Một chân của cô ấy đã bị bột độc bám vào. Cả vùng đầu gối lập tức rữa ra, cẳng chân rơi xuống đất, máu bắn tung tóe.

“Cái gì?”, người đệ tử ở phía trước sợ tới mức tái mét mặt.

“Sư tỷ, tôi sẽ cứu cô”.

“Đừng đi! Cô ấy không thoát được nữa rồi. Cậu đi sẽ chỉ chết cùng thôi”.

“Vậy…phải làm sao?”

“Đi thôI!”

Đám đệ tử cứ thế rời đi, không cả quay đầu lại. Lúc này chẳng còn ai lo được cho ai nữa. Bản thân có thể chạy được đã là tốt lắm rồi.

“Không! Sư phụ ơi!”.

Tiết Phù hét lên trong vô vọng. Thế nhưng…vô thích. Thương Miểu chạy nhanh nhất. Ông ta căn bản chẳng thèm quan tâm tới đệ tử của mình.

Phương sư tỷ, Lý muội muội cũng vậy. Vào lúc sống chết thế này, còn ai mà có thời gian đi lo được cho người khác chứ. Tiết Phù cảm thấy tuyệt vọng, cô quay lại nhìn đám độc tố đang lan tới. Cô gái nhắm mắt, không dám nhìn thêm nữa, chỉ biết lẳng lặng chờ chết.

Chỉ có điều... khi nhắm mắt thì cô vẫn còn cảm nhận được cơn đau.

Ý thức của cô vẫn còn đó. Chuyện gì vậy? Lẽ nào đám độc tố quá mạnh nên cô không còn cảm nhận được thế nào là cái chết sao?

Cũng không phải....Cô dường như vẫn còn thở, tim vẫn còn đập.

Tiết Phù thận trọng mở mắt. Cô thấy mình đang ở giữa đám khí độc. Nhưng có điều khác thường đó là cô được bao bọc bởi một luồng không gian.

Một luồng không gian có gió đang xoay chuyển xung quanh cô, khiến cho đám khí độc kia bị đánh bật ra ngoài, không thể nào tiếp cận được Tiết Phù.

Chuyện gì vậy? Tiết Phù cảm thấy nghi ngờ. Cô ngước lên nhìn thì thấy một bóng hình đang đứng ngay trước mặt mình.

“Đó chính là thần y Lâm..”

“Tiêu…”, Tiết Phù vui lắm, định kêu tên Tiêu Hồng nhưng biết đây là thần y Lâm thì đành thận trọng nói khẽ: “Thần y Lâm…”

“Cô không sao chứ?”, Lâm Chính hỏi

“Tôi…tôi không sao…”, Tiết Phù đỏ mặt, một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong cô. Cô ấy cảm thấy vui lắm.

Lúc tuyệt vọng nhất thì ai cũng hi vọng sẽ có người cứu lấy mình. Chẳng có chuyện gì vui mừng hơn điều đó.

Mặc dù người này không phải là Tiêu Hồng nhưng từ lúc tiếp xúc với anh thì cô biết người này thực ra rất tốt…

“Không sao là tốt rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi vung cánh tay. Một luồng khí lưu phóng ra từ cánh tay anh giống như một thanh kiếm đi chém về phía đám mây độc trước mặt.

Tiết Phù há miệng, không dám tin.

“Đi theo tôi”.

“Được…”, Tiết Phù cẩn thận nhìn Lâm Chính.

Cô ấy nhìn anh chăm chăm. Phát hiện quần áo anh rách tơi tả, đó là dấu vết do bị khí độc ăn mòn.

Thế nhưng cơ thể anh thì lại lành lặn, không hề bị bất kỳ tổn thương nào. Lẽ nào, thần y Lâm thật sự là người mà bạch độc bất xâm?

Tiết Phù cảm thấy vui thực sự!

Vụt…Các trưởng lão của thôn Dược Vương cố gắng đẩy khí ra bên ngoài.

Tới nửa thôn đã bị hủy diệt rồi. Thế nhưng người bề trên không hề tỏ ra thương xót. Ông ta chỉ bật cười ha ha.

“Đừng có kiểm soát, phát tán thêm đám khí độc đi. Phát tán xong thì các người sẽ được nhìn thấy nhân hoàn do chính tôi luyện chế”.

“Bề trên, nếu như phát tán độc dược thì e rằng đệ tử của chúng ta sẽ chết quá nửa mất”.

“Hơn nữa cả thôn sẽ bị nhiễm độc, một vùng thánh địa sẽ trở thành một hoang mạc chết chóc”.

“Bề trên, xin hãy cân nhắc”, các vị nguyên lão vội vàng khuyên can.

“Sao? Các người định chống lại mệnh lệnh của bổn tọa sao?”

Người đàn ông hét lên, trợn mắt với đám đông: “Ai dám không nghe theo thì đi ra mà chặn khí độc đi”.

“Hả?”, đám nguyên lão sợ tới mức không dám phản kháng. Đợi đến khi người trong thôn đã rời đi xa thì các vị nguyên lão lập tức phát tán thêm khí độc.

Vụt! Khí độc phát tán ra xung quanh, phá hủy mọi thứ. Đến cả mặt đất cũng bị ăn mòn. Cả thôn Dược Vương đã bị tiêu hủy.

Người trong thôn đứng ở một nơi xa nhìn xuống. Tất cả đều cảm thán.

Thế nhưng người bề trên không hề rời đi. Có vẻ như khí độc không có tác dụng với ông ta. Ông ta vẫn đứng đó, nhìn đám khí độc lan ra như đang tìm kiếm thứ gì đó

“Ở kia"

Lúc này, ông ta dường như nhìn ra thứ gì bèn kích động kêu lên. Tất cả đồng loạt quay qua nhìn thì phát hiện có một bóng hình...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK