Phừng!
Ngọn lửa hừng hực tựa như cơn sóng lớn, nuốt chửng người của Long tộc.
"A!"
"Chạy! Chạy mau!"
“Nóng quá! Cứu mạng! Cứu tôi!”
Người của Long tộc hoảng sợ la hét, tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Cơ thể người nào bị đốt cháy, ngay lập tức sẽ bị ngọn lửa nuốt chửng, lăn lộn trên mặt đất như điên, nhưng lăn được vài vòng thì biến thành tro bụi.
Có người hoàn toàn chìm vào trong ngọn lửa rồi biến mất không một dấu vết, giống như bị bốc hơi vậy.
Những người còn lại chạy trốn tán loạn như chim sợ cành cong.
Trước mặt Lâm Chính biến thành biển lửa, không ai dám đến gần.
“Long Tử đại nhân, không được đâu! Không biết anh ta đã dùng thủ đoạn gì, cho dù là gai mặt đất, hỏa hoạn hay long lực cũng không thể ngăn lại nổi, chúng ta... chúng ta hoàn toàn không thể làm tổn thương anh ta...”
Một người của Long tộc khóc không ra nước mắt nói.
“Đừng lo lắng!”
Long Tử dường như đã nhìn thấu mọi chuyện, bình tĩnh nói: “Các người tiếp tục lên đi, anh ta không chống cự được lâu đâu!”
“Cái gì?”
Vẻ mặt người Long tộc sợ hãi đến trắng bệch, trong lúc nhất thời còn cho rằng mình nghe nhầm.
“Nếu như tôi đoán không sai, sức mạnh long tâm chính là ngọn nguồn để duy trì sự vận hành của toàn bộ Long Cung, thằng nhóc đó có được sức mạnh long tâm thì sẽ có năng lực kích hoạt cơ quan của Long Cung, do đó anh ta mới có khả năng điều khiển cơ quan của Long Cung, đối phó với mấy người!”
Long Tử nói: “Nhưng cái giá phải trả cho hành động này chính là tiêu hao rất nhiều sức mạnh long tâm, các người chỉ cần lao về phía trước, sức mạnh long tâm trong cơ thể anh ta không thể duy trì được lâu, anh ta sẽ nhanh chóng kiệt sức, khi đó, chúng ta sẽ bắt được anh ta dễ hơn trở lòng bàn tay!”
“A?”
Tất cả người Long tộc ở xung quanh đều đờ ra.
Long Tử có ý gì?
Định dùng mạng sống của bọn họ làm tiêu hao Lâm Chính hả?
Hành động quá mức điên rồ!
“Sao? Mấy người có vấn đề gì hả?”
Long Tử lạnh lùng nhìn người Long tộc ở trước mặt.
“Long Tử, tôi...”
Một người mở miệng muốn nói điều gì đó.
Nhưng vào giây tiếp theo, Long Tử tóm lấy cổ hắn lại, hất tung một cái.
Vèo!
Cả người của người đàn ông ông nọ giống như bao cát, bay thẳng về phía biển lửa.
Rất nhanh.
Phừng!
Người rơi vào trong biển lửa, biến thành làn khói xanh, chết tức tưởi.
“Nếu ai không đi thì tôi sẽ tiễn người đó đi!”
Long Tử lạnh lùng nói.
Những người còn lại đều sợ hãi, giờ phút này ai còn dám có ý định chống cự chứ? Thà tự mình chạy qua đó còn hơn là bị ném qua, ít nhất là nếu tự mình chạy tới sẽ có thời gian để tự vệ.
Vì vậy, dưới sự áp bức của Long Tử, mọi người đều lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cau mày, lại thúc giục biển lửa nuốt chửng mọi người thêm lần nữa.
"A!"
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Nhưng người Long tộc ở hiện trường thực sự quá nhiều.
Tiếp tục thế này thì đúng như Long Tử đã nói, sức mạnh long tâm trong cơ thể của Lâm Chính sẽ bị tiêu hao hết.
Mất đi sức mạnh long tâm, Lâm Chính không còn thủ đoạn nào để chống lại Long Tử.
“Không thể ngồi im chờ chết được!”
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó đấm bàn tay còn lại vào trong vách tường.
Ầm!
Toàn bộ mặt đất Long Cung đột nhiên rung chuyển.
Sau đó, mặt đất ở trước cánh cửa đột nhiên nứt ra, một khe nứt lớn dần dần xuất hiện.
Sau khi vết nứt được hình thành, nó tiếp tục lan ra hai bên trái phải, như thể sắp trở thành vực thẳm.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đó... đó là gì vậy?”
“Cẩn thận!”
“Chạy mau lên...”
Người Long tộc hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào vết nứt sâu không thấy đáy.
Trong mơ hồ, giống như có một thứ gì đó sắp đi ra từ bên trong, tiếng nổ dữ dội vang lên không ngừng.
Long Tử cau mày, nhìn chằm chằm khe hở đó.
Đột nhiên.
Ầm!
Một móng vuốt của rồng làm bằng sắt đột nhiên vươn ra từ trong khe hở, nặng nề đè lên mép vết nứt...
Chương 5207: Rồng khổng lồ
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn vuốt rồng vươn ra từ khe hở.
Vuốt rồng kia trông cứ như đang bóp nát trái tim bọn họ.
“Đó… đó là cái gì vậy?”
“Có con quái vật nào muốn chui từ dưới lòng đất lên sao?”
“Mọi… mọi người cẩn thận…”
Những âm thanh kinh hoàng vang lên khắp nơi.
Mọi người đồng loạt lùi về phía sau, không dám tới gần.
Lúc này, Long Tử cũng nhíu mày nhìn chằm chằm vào khe hở kia.
Bỗng nhiên.
Gừ!
Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa vang lên từ khe hở.
Sau đó lại thấy một bộ vuốt rồng khác vươn ra và đập mạnh vào đầu bên kia của khe hở.
Mặt đất lại rung chuyển dữ dội.
Ngay sau đó, hai bộ vuốt rồng được làm bằng thép bắt đầu dùng sức mở to khe hở kia ra.
Trong nháy mắt, đất rung núi chuyển, trời sụp đất nứt, khung cảnh giống như ngày tận thế.
Tất cả người trong Long tộc đều bị cảnh tượng này dọa sợ, điên cuồng lùi về phía sau, không ai dám tiến lên.
Long Tử biết rằng dù có dùng vũ lực thì cũng không thể nào ép buộc những người này tiến lên, chỉ có thể gọi họ đứng ở đằng sau mình, nhìn chằm chằm con quái vật đang bò từ khe hở kia ra.
Cuối cùng, khe hở bị kéo dài ra rộng khoảng chừng bảy tám mét, sau đó, một cái bóng cứng như thép vọt ra từ khe hở rồi lập tức bay lên trời và nhảy múa.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng vô cùng chấn động.
Đó rõ ràng là một con rồng được chế tạo hoàn toàn từ thép.
Nó có tám móng vuốt sắc nhọn, cao tầm trăm thước, vảy khắp người lấp lánh tỏa sáng, đôi mắt rồng khổng lồ có màu đỏ đậm.
Giờ phút này, con rồng thép đang quan sát Long Tử và đám người trong Long tộc.
Cái cảm giác áp lực mạnh mẽ này khiến mọi người đều cảm thấy ngột ngạt.
“Đây… là sát chiêu cuối cùng của Long Cung sao?”
Long Tử nhìn Lâm Chính đang đứng ở trước cổng lớn, khàn giọng nói.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, nếu các người không đi thì cứ ở lại chôn cùng tôi”.
“Chôn cùng?”
Long Tử lắc đầu, cười nhạt nói: “Cơ quan này quả thật rất tinh tế, nhưng muốn lợi dụng thứ này để giết tôi thì suy nghĩ của anh chỉ là viển vông, để tôi đoán nhé… Cơ quan khổng lồ như thế này, nếu kích hoạt thì chắc phải tốn sức lắm nhỉ? Tôi nghĩ rằng long lực còn lại trong cơ thể anh không còn nhiều, dù có thể sử dụng thì e là cũng chẳng duy trì được bao lâu, anh chỉ có thể sử dụng nó được một phút? Hoặc hai phút…? Hoặc cũng có thể là… chỉ có mấy chục giây thôi nhỉ?”
Lời này vừa dứt, trái tim Lâm Chính cảm thấy vô cùng nặng nề.
Long Tử nói không sai, Lâm Chính không thể nào có đủ long lực để sử dụng con quái vật khổng lồ như vậy được.
Dựa vào long lực hiện tại của Lâm Chính, cùng lắm anh cũng chỉ có thể duy chỉ được một phút.
Sau một phút, anh sẽ mất sức.
Vậy cho nên, trong vòng một phút, Lâm Chính không thể nào đánh bại được những người này và chỉ còn lại cái chết đang chờ anh.
“Vậy phải xem các người có thể chống chọi được cho đến khi long lực của tôi tiêu hao hết không đã!”
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó hét lớn một tiếng.
“Lửa!”
Rầm!
Con rồng thép phát ra một tiếng gầm chói tai, sau đó nó ngẩng đầu lên, há mồm ra và một luồng ánh sáng nóng rực bốc lên từ cổ họng nó.
“Không ổn rồi!”
“Chạy mau!”
Người của Long tộc kêu lên thảm thiết, chạy tán loạn.
Long Tử cũng lui về phía sau, đương nhiên không dám đối đầu với con rồng thép khổng lồ này.
Ù ù!
Chỉ thấy đầu rồng gục xuống, một cột lửa phun ra từ miệng của con rồng thép.
Cột lửa hung hăng đập xuống đất trong nháy, nó làm mặt đất tan chảy, ngọn lửa rồng đáng sợ chuyển động theo đầu rồng, hướng về phía những người của Long tộc đang bỏ trốn.
Một số người của Long tộc chạy quá chậm nên đã bị ngọn lửa kia nuốt chửng, hóa thành làn khói chết tươi...
Chương 5208: Kiệt sức rồi sao?
Con rồng thép khổng lồ đáng sợ này dường như là một vũ khí có sát thương cực lớn không thể nào ngăn được.
Vô số người của Long tộc có mặt ở hiện trường đã bị nó giết chết.
Dù là Long Tử cũng không dám đối đầu trực tiếp với nó.
Con rồng thép lao tới oanh tạc mọi thứ, hắn vẫn đang chạy trốn khắp nơi, đâu dám đụng vào chứ?
Đôi mắt Lâm Chính nheo lại, không ngừng điều khiển con rồng thép đi giết Long Tử.
Nhưng Long Tử lại quá linh hoạt, hắn kích hoạt toàn bộ long lực trên cơ thể để né tránh.
Hắn không hề ham chiến.
Vì hắn biết, bây giờ tránh chiến đấu mới là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ cần tiếp tục kéo dài thời gian là có thể kéo chết Lâm Chính!
Lâm Chính cũng đã biết được suy nghĩ của đối phương.
Nhưng muốn phá vỡ tình thế hiện tại thì thật sự rất khó khăn.
Làm sao bây giờ?
Ngưng điều khiển con rồng thép sao?
Vậy thì chắc chắn là chết.
Một khi con rồng thép ngừng lại, muốn kích hoạt nó lần nữa thì long lực tiêu hao lại càng lớn.
Hiện tại long lực còn lại trong cơ thể Lâm Chính hoàn toàn không đủ để anh thực hiện hành động này.
Ngoại trừ tiếp tục chiến đấu thì anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Gầm!
Con rồng thép lại tiếp tục phát ra tiếng gào thét, ngọn lửa lại phun về phía Long Tử.
Nhưng lần này ngọn lửa phun ra rõ ràng đã yếu hơn lúc trước, phạm vi bao phủ cũng nhỏ hơn rất nhiều khiến Long Tử trốn tránh dễ dàng hơn.
“Hừ? Anh đã chịu không nổi rồi sao?”
Cơ thể Long Tử như một chiếc lông vũ, dễ dàng né tránh lửa rồng, đáp xuống một tảng đá lớn ở bên sườn, híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, cười nhạt: “Tôi khuyên anh nên dừng tay lại đi, tôi sẽ cho anh chết một cách thoải mái, còn nếu không anh sẽ chết thảm lắm đấy, tôi bảo đảm anh chưa từng trải qua cảm giác đau khổ đó bao giờ”.
“Sao nào? Anh sợ rồi à?”
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Tôi sợ gì chứ? Đây là một trận chiến tất thắng, đối với anh mà nói, cũng là trận chiến nhất định sẽ thua, trong lòng anh và tôi đều đã rõ cả, anh cảm thấy anh còn có phần thắng sao?”
Long Tử lắc đầu nói.
“Nhất định sẽ thua ư?”
Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lùng, đột nhiên rút tay ra khỏi tường, chậm rãi đi ra ngoài cửa”.
“Dựa vào đâu mà các người tự tin như vậy? Dựa vào đâu mà anh cảm thấy mình sẽ thắng? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng, thủ đoạn của tôi chỉ giới hạn ở đây thôi sao?”
“Hả?”
Long Tử cau mày, không nói gì.
Hắn thật sự không nghĩ ra Lâm Chính còn có thể có chiêu trò gì.
Dù sao bây giờ anh cũng đã là nỏ mạnh hết đà.
Hoàn toàn không thể nào tiếp tục lãng phí thời gian với hắn được.
Cùng lắm là 30 giây.
Anh sẽ kiệt sức mà chết.
Anh quay xe kiểu gì được chứ?
Gầm!
Lúc này, con rồng thép đột nhiên phát ra một tiếng thét thảm thiết, sau đó cơ thể khổng lồ lao về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Long Tử ngưng lại.
Ầm!
Cơ thể khổng lồ của con rồng thép ngừng lại ở bên cạnh Lâm Chính.
Cơ thể rồng to lớn cuộn tròn lại, vây xung quanh Lâm Chính.
Long lực trên người nó đang nhanh chóng biến mất, đôi mắt rồng khổng lồ cũng dần mờ đi.
Đương nhiên, Lâm Chính đã dừng truyền long lực cho nó.
“Kiệt sức rồi sao?”
Khóe miệng Long Tử cong lên, chuẩn bị đi giải quyết Lâm Chính, nhưng vừa mới nhấc chân lên thì hắn lại hạ xuống.
Thấy Lâm Chính đột nhiên bò lên người con rồng thép.
Anh trông rất vất vả và rõ ràng là không có nhiều năng lượng.
Nhưng trong mắt anh lại tràn đầy quyết tâm.
Long Tử hơi sững sờ, cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, lập tức nghiêng đầu nói: “Các người mau tới bắt hắn về đây cho tôi!”
“Hả?”
“Chuyện này… Long Tử đại nhân, chuyện này…”
“Mau lên, hay là muốn chết!”
Vẻ mặt Long Tử rất không kiên nhẫn, thấp giọng gào lên.
Mọi người không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng tiến về phía Lâm Chính…
Chương 5209: Thức tỉnh rồng
Dưới sự ép buộc của Long Tử, những người này không còn cách nào khác ngoài liều mạng.
Giờ phút này, mặc dù Lâm Chính nhìn như đèn sắp cạn dầu, nhưng khí thế của anh không hề thuyên giảm.
Anh giẫm lên con rồng và lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhóm người Long tộc đang đến gần, trên mặt không có một chút hoảng loạn hay sợ hãi nào.
Điều này khiến Long Tử càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Đột nhiên, Lâm Chính giơ lòng bàn tay lên, năm ngón tay biến thành móng vuốt, hung hăng đâm vào trái tim của chính mình.
Năm ngón tay như chọc đậu phụ đâm thẳng vào ngực anh.
"Hả?"
Người Long tộc sửng sốt.
"Hắn định làm gì?"
"Tự... Tự sát sao?"
"Chẳng lẽ hắn biết mình nhất định sẽ thua, dự định tự sát để tránh bị tra tấn thêm?"
"Chắc chắn là như vậy... Chắc chắn!"
Ánh mắt người của Long tộc vỡ òa vui mừng.
Nếu Lâm Chính tự sát, sẽ giúp bọn họ bớt đi rất nhiều phiền phức.
Nhưng Long Tử lúc này cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
"Đó là vị trí tim của hắn... Đừng nói là...”
Hơi thở Long Tử đông cứng, cả người dường như nổ tung, hắn gầm lên thảm thiết: "Nhanh! Giết! Giết! Giết hắn! Mau giết hắn!"
Người của Long tộc đều giật mình, kinh ngạc nhìn Long Tử.
Nhưng bọn họ nhìn thấy Long Tử lúc này không hề do dự mà lao thẳng đến.
Mọi người choáng ngợp, không biết nên làm sao.
Tại sao đột nhiên Long Tử lại phá vỡ hàng phòng ngự?
Chẳng lẽ người này đang làm chuyện gì đó kinh thiên động địa?
"Long Tử, tôi đã nói rồi, nếu anh tiếp tục đấu với tôi thì chỉ có nước chôn cùng tôi mà thôi, ai nói ván này anh tất thắng kia chứ? Nói cho anh biết, ván này, người thắng là tôi!"
Nói xong, Lâm Chính kéo ra.
Xoẹt xoẹt!
Da thịt trên ngực đều bị anh xé rách.
Thứ cũng bị xé ra là trái tim đang đập không ngừng của anh.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Họ hoàn toàn không hiểu người này định làm gì.
Trái tim bị lấy ra, mắt Lâm Chính lập tức tối sầm lại.
Nhưng anh không chết, miệng anh hộc máu, cơ thể loạng choạng và từ từ ngồi xổm xuống.
Khi anh ngồi xổm xuống, xác rồng dưới chân anh cũng thay đổi.
Họ nhìn thấy những chiếc vảy ở vùng tim của xác rồng đột nhiên tự mở ra hai bên, để lộ một rãnh vuông bên trong.
Khi Lâm Chính túm lấy trái tim mình và đưa nó về phía rãnh đen, rãnh đen tự mở ra, chấp nhận trái tim đẫm máu.
“Vị trí đó… hình như là nơi trái tim của con rồng!”
Một thành viên của Long tộc đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn nói: "Chẳng lẽ... người này muốn dùng trái tim của chính mình thay thế nguồn năng lượng của con rồng khổng lồ này, khiến nó sống lại?"
"Anh nói cái gì?"
Người đồng hành bên cạnh ngạc nhiên nhìn hắn và run rẩy: "Ý anh là con rồng này sẽ sống lại hả?"
"Chạy! Nhanh lên! Chạy mau đi!"
Người đó run rẩy hét lên, rồi đột nhiên quay người chạy như điên.
"Bọn khốn, đứng lại hết cho tao!”
Long Tử hét lớn.
Nhưng không ai nghe.
Một số người sợ hãi cũng quay đầu bỏ chạy.
Long Tử rất tức giận, có ý định tiêu diệt những kẻ tham sống sợ chết này, nhưng thời gian cấp bách nên hắn phải mặc cho họ trốn thoát.
Mà đội quân tiên phong còn lại đã tiếp cận Lâm Chính.
Hai mắt bọn họ mở to, nhìn trái tim Lâm Chính bị đưa vào trong cơ thể của con rồng lớn, cơ thể Lâm Chính chậm rãi ngã xuống trên xác rồng.
“Lấy đầu hắn đi!”
Một người gầm thét, nhảy về phía Lâm Chính đang hấp hối nằm trên mặt đất.
Một luồng sát ý đáng sợ quét qua.
Nhưng vào lúc người này tiếp cận Lâm Chính.
Đùng!
Một móng vuốt rồng đột nhiên đánh tới, lập tức đập người đàn ông biến thành sương máu.
Mọi người chấn động…
Chương 5210: Truy sát
Nhìn sương máu nở rộ trên móng vuốt của con rồng thép, da đầu mọi người đều tê dại, đầu trống rỗng.
Ngay cả Long Tử cũng đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào móng rồng.
Móng vuốt rồng từ từ hạ xuống, luồng long uy vô tận quét ra mọi hướng.
Con rồng thép nằm trên mặt đất từ từ mở đôi mắt rồng đỏ như máu!
“Sống… sống rồi kìa…”
“Chạy! Chạy mau!”
“Cứu mạng!”
Người của Long tộc đều sợ hãi, từng người một chạy trốn như điên.
Lần này, cho dù Long Tử dùng vũ lực uy hiếp, hắn cũng không thể ép bọn họ ở lại được nữa!
Long Tử cũng hiểu.
Những người này bị dọa sợ vỡ mật!
Nhưng vẻ mặt Long Tử cũng rất nghiêm túc.
Hắn không ngờ Lâm Chính lại làm ra chuyện như này, đặt trái tim của mình vào khe năng lượng của con rồng thép để kích hoạt lại nó...
Đúng là liều mạng!
Nhưng nếu đổi lại là Long Tử, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Bởi vì một khi rồng thép không thể kích hoạt, vậy thì Lâm Chính nhất định phải chết!
Con rồng được hồi sinh, mắt rồng đáng sợ nhìn chằm chằm vào Long Tử.
Cảm nhận được áp lực áp đảo tỏa ra từ con rồng, Long Tử không hề do dự mà lập tức quay người bỏ chạy.
Grào!
Con rồng gầm lên một tiếng chói tai, thân rồng khổng lồ mang theo Lâm Chính đang bất động bay lên không trung, lao thẳng về phía Long Tử.
"Đại Thiên Long Chưởng!"
Long Tử quay lại và giáng mạnh một chưởng.
Một dấu ấn lòng bàn tay được tạo nên từ long lực thuần khiết bay ra rồi đập mạnh vào cơ thể con rồng.
Tuy nhiên, cơ thể thép của con rồng chỉ run rẩy nhẹ, không có phản ứng gì thêm.
Không được!
Không phá vỡ được lớp phòng ngự của nó!
Sắc mặt Long Tử trầm xuống, hắn xoay người bỏ chạy, cũng không phản kháng chút nào.
Con rồng thép này là vũ khí tối thượng được tạo ra bởi những người xây dựng Long Cung.
Lâm Chính đã nhìn thấy tất cả các cơ quan của Long cung, cũng biết rõ mọi thứ về Long Cung.
Ngoại trừ long tâm.
Nhưng sau khi có được long tâm, Lâm Chính hiểu được, chỉ có sức mạnh long tâm tinh khiết nhất mới có thể hoàn toàn giải phóng con rồng thép này.
Lâm Chính đã nuốt chửng long tâm, trái tim của chính anh đã sở hữu sức mạnh đó.
Vì vậy, anh biết rằng nếu đặt trái tim mình vào cơ thể của con rồng thép này thì sẽ không thể cản phá và có khả năng phá hủy mọi thứ.
Con rồng mang theo cơ thể của Lâm Chính và lao về phía Long Tử.
Luồng long uy kinh khủng áp tới.
Mặt đất xung quanh cơ thể Long Tử nổ tung, như thể đây là ngày tận thế.
Bản thân Long Tử cũng cảm nhận được một sức ép đáng sợ chưa từng có.
Tốc độ của hắn không khỏi chậm lại.
Grào!
Con rồng lại phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa, sau đó ngọn lửa đáng sợ phun thẳng về phía Long Tử.
Sắc mặt Long Tử trở nên khó coi, hắn lập tức lấy tấm lệnh bài ở thắt lưng ném lên không trung.
Vút!
Lệnh bài bay lên không trung, sau đó nổ tung, hóa thành một con rồng thần màu trắng, lang thang trên không trung một lúc rồi nhanh chóng biến mất.
Sau đó, Long Tử hét lên và giải phóng toàn bộ long lực của mình, tạo ra một kết giới bảo vệ cơ thể.
Ngọn lửa đánh vào kết giới, điên cuồng tấn công.
Tuy nhiên, mặc dù Long Tử đã dùng hết toàn lực, nhưng hắn vẫn không thể chống đỡ nổi.
Không lâu sau khi kết giới xuất hiện, các vết nứt bắt đầu lan rộng trên bề mặt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể kéo dài mười giây.
"Long Tử không cần lo lắng, bọn tôi tới giúp cậu đây!"
"Thằng ranh to gan này là ai mà dám đả thương Long Tử?"
"Dừng ngay!"
Những tiếng la hét giận dữ vang vọng từ xa.
Sau đó, vô số nhân vật lao về phía này với tốc độ cực nhanh.
Họ chắc chắn là những thành viên mạnh nhất của Long tộc.
Lệnh bài vừa rồi hóa ra là tín hiệu cầu cứu của Long Tử!