Viên thuốc đi vào cơ thể, Chương Sư Hà vẫn không hề có bất kỳ phản ứng gì. Xe cứu thương có mặt tại nhà họ Hạ, đưa Chương Sư Hà tới bệnh viện. Bác sĩ lập tức tiến hành cấp cứu.
Đèn phòng cấp cứu sáng đúng ba tiếng đồng hồ. Cô gái cũng chính là Chương Hiểu Hiểu – cháu gái của Chương Sư Hà. Cô gái đứng ngoài đợi. Một lúc sau, những người thân khác của nhà họ Chương cũng có mặt.
Ai cũng tỏ ra vô cùng lo lắng. Chương Sư Hà là trụ cột trong gia đình, trước đó Trương Kiến Trung bị bệnh qua đời, nên đã khiến nguyên khí của gia tộc giảm sút. Giờ nếu Chương Sư Hà xảy ra chuyện gì thì có thể nói là nhà họ Chương gặp nạn lớn…
Vì vậy người nhà họ Chương ai cũng như ngồi trên đống lửa. Khi biết Chương Hiểu HIểu đồng ý yêu cầu của thần y Lâm cho Chương Sư Hà dùng thuốc kéo dài 10 năm tuổi thọ thì người nhà họ Chương đùng đùng nổi giận.
“Cháu lại đi tin kẻ đó sao?”
“Trời ơi, Hiểu Hiểu, sao cháu lại ngốc như vậy?”
“Con bé ngốc này, sao nhà họ Chương lại có một đứa ngốc như vậy chứ. Vậy mà cháu cũng tin à?”
“Hiểu Hiểu, nếu ông nội mà có chuyện gì thì cháu chính là tội đồ của nhà họ Chương đấy”.
“Đúng vậy, lỡ như ông nội có làm sao vì uống cái thứ thuốc đó thì phải làm thế nào? Huống hồ đã uống thuốc thì nhà họ Chương sẽ phải gia nhập vào cuộc chiến giữa thần y Lâm và nhà Tư Mã, cháu vô duyên vô cớ gây thêm rắc rối cho nhà họ Chương à?"
“Không chỉ trở thành kẻ đối đầu của nhiều gia tộc mà nhà họ Chương sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Yên Kinh mất”.
“Hiểu Hiểu, ngốc quá”.
Người thân nhao nhao lên chỉ trích cô gái. Chế nhạo có, chửi mắng cũng có. Hiểu Hiểu chỉ cúi đầu, hai mắt đỏ hoe, không nói nên lời. Thực ra cô nhìn thấy hết. Lúc này những người này làm như vậy là vì họ đố kỵ.
Bởi vì ai cũng biết một khi Chương Sư Hà xảy ra chuyện gì, theo như quy tắc của gia tộc thì vị trí gia chủ sẽ thuộc về tay cô.
Những người thân này chẳng phải đang thèm nhỏ dãi chức gia chủ sao? Nhìn thầy Hiểu Hiểu còn ít tuổi mà đã quản lý cả gia đình thì đương nhiên không phục.
Đám đông chỉ trích. Hành lang bệnh viện trở nên huyên náo. Lúc này, có không ít người xuất hiện ở đây.
Những người này đều là người tới từ các gia tộc ở Yên Kinh.
Chỉ có điều bọn họ không có hứng thú với nhà họ Chương. Họ tới chủ yếu để xem cái đèn phòng cấp cứu còn sáng hay đã tắt.
Tầm ba tiếng sau, đèn phòng được tắt đi. Tất cả đều đồng loạt quay qua nhìn.
“Bác sĩ, ông nội tôi thế nào rồi?”
“Bác sĩ, ông tôi không sao chứ?”
“Bác sĩ…”
Đám đông nhao nhao cả lên. Thế nhưng bác sĩ không nói gì, chỉ đi thẳng tới trước mặt Hiểu Hiểu: “Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…nhưng…mong đừng đau lòng quá…”
Người nhà họ Chương sững sờ, tiếng la khóc bắt đầu vang lên. Chương Hiểu Hiểu cũng ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi.
Toàn bộ hành lang là tiếng gào khóc khiến người xung quanh phải chú ý. Những người khác thì âm thầm rút điện thoại ra gọi.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Chương Sư Hà chết rồi”.
“Chết rồi sao? Hừ! Chương Sư Hà không phải là đã dùng thuốc của thần y Lâm à? Sao chết được? Xem ra thuốc của thần y Lâm chỉ là một cú lừa mà thôi, căn bản không có tác dụng gì!”
“Ông chủ, giờ làm thế nào?”
“Về đi, chúng ta không có liên quan gì, còn về thần y Lâm và nhà Tư Mã thì để bọn họ tự đối đầu với nhau. Nếu như thuốc tăng tuổi thọ là thật thì chúng ta còn chơi một chút, giờ xem ra tất cả chỉ là lừa đảo. Vậy thì thôi đi”.
“Vâng ông chủ”.
Đám đông bắt đầu rời đi. Cái chết của Chương Sư Hà cũng được truyền đi khắp nơi trong một đêm. Cả Yên Kinh rục rịch.
Nhà họ Chương ai cũng cảm thấy đau khổ. Đến cả Hạ Quốc Hải cũng sững sờ. Buổi trưa còn đang yên đang lành, sao tới tối đã không còn nữa rồi?
Nhà họ Chương khóc lóc gào thét đưa Chương Sư Hà vầ nhà, tang trắng cũng được treo lên ngay trong đêm.
“Sao lại thế này chứ?”, Chương Hiểu Hiểu ngồi giữa linh đường nhìn khăn tang, đợi Chương Sư Hà được khâm niệm. Cô như người mất hồn.
“Chị ơi, tại sao, tại sao ông đột nhiên lại chết vậy?”, Chương Hoa khóc lóc. Chương Hiểu Hiểu không nói gì, chỉ ôm Chương Hoa khóc nức nở.Đúng lúc này, một người đột nhiên lao vào tát thẳng mặt Chương Hiểu Hiểu.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên. Khuôn mặt Chương Hiểu Hiểu lập tức xuất hiện vết hằn của bàn tay.
“Dượng, tại sao dượng lại đánh chị?”, Chương Hoa đứng bật dậy, nhìn người đàn ông trung niên bằng vẻ không dám tin.
“Dượng đánh vậy còn nhẹ đấy. Chuyện này không liên quan gì tới cháu, đứng qua một bên”, người đàn ông trung niên quát lớn.
“Không, dượng, cháu sẽ không để dượng đánh chị ấy”, Chương Hoa tức giận nói. Có thêm mấy người nữa bước tới lôi Chương Hoa qua một bên.
“Thả cháu ra, thả cháu ra”, Chương Hoa giãy giụa nhưng vô ích.
“Dượng định làm gì?”, Chương Hiểu Hiểu ôm mặt, tức giận hỏi.
“Còn làm gì à? Chương Hiểu HIểu, đều là do cháu hại cả. Nếu như cháu không cho ông nội uống cái thứ đan dược gì đó của thần y Lâm thì ông có chết không?", người đàn ông trung niên tức tới đỉnh điểm.
“Cháu…”, Chương Hiểu Hiểu há hốc miệng nhưng không nói nên lời.
“Là do cháu hại chết ông nội”.
“Đúng vậy, cháu chính là tội đồ của cả cái nhà họ Chương này”.
“Tội đồ ác độc nhất".
“Không thể tha tội được”.
“Tội đồ”.
Nhà họ Chương chỉ trích Chương Hiểu Hiểu. Mặt cô gái tối sầm, hai tay siết chặt. Cô ấy đã sớm đoán ra sự việc sẽ xảy ra như thế này, nhưng không ngờ lại khủng khiếp như thế. Ông nội vừa mới qua đời là bọn họ đã nhảy bổ cả lên rồi.
“Chương Hiểu HIểu, cháu ít tuổi, mọi người đều là người bề trên. Giờ cháu phạm phải tội lớn như vậy, vốn không được tha nhưng mọi người thấy cháu còn nhỏ nên cũng không làm khó nữa. Cháu, ngay lập tức, thu dọn đồ đạc, cút ra khỏi nhà họ Chương đi”, người đàn ông trung niên trầm giọng.
Chương Hiểu HIểu ngẩng đầu. Bọn họ sốt ruột với vị trí gia chủ như vậy sao?
“Chị ơi?”, Chương Hoa hét lớn.
Chương Hiểu Hiểu bặm môi, vốn định cự tuyệt nhưng nhìn đám người xung quanh, cô quyết định từ bỏ.
“Có thể…để cháu nhìn thấy ông nội được hạ huyết…rồi đi không?”, Chương Hiểu Hiểu cúi đầu.
“Không được, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cháu phải lập tức rời khỏi đây”, người đàn ông trung niên lạnh giọng.
“Lẽ nào đến một yêu cầu nhỏ mà cũng không được toại nguyện sao?”, Chương Hiểu Hiểu ngẩng đầu.
“Chương Hiểu Hiểu, cháu đừng ép mọi người nữa”, người đàn ông quát lên.
Cô gái run bắn người cuối cùng đành đứng dậy, cúi đầu định rời đi. Đúng lúc cô gái định bước ra khỏi linh đường…
Khụ khụ…
Một cơn ho dữ dội vang lên. Cả linh đường lập tức chìm trong im lặng, tất cả đều quay qua nhìn âm thanh đang phát ra thì phát hiện…
Tiếng ho phát ra ở dưới lớp vải trắng trong linh cữu…
Chương 696: Xác chết vùng dậy
Viên thuốc đi vào cơ thể, Chương Sư Hà vẫn không hề có bất kỳ phản ứng gì. Xe cứu thương có mặt tại nhà họ Hạ, đưa Chương Sư Hà tới bệnh viện. Bác sĩ lập tức tiến hành cấp cứu.
Đèn phòng cấp cứu sáng đúng ba tiếng đồng hồ. Cô gái cũng chính là Chương Hiểu Hiểu – cháu gái của Chương Sư Hà. Cô gái đứng ngoài đợi. Một lúc sau, những người thân khác của nhà họ Chương cũng có mặt.
Ai cũng tỏ ra vô cùng lo lắng. Chương Sư Hà là trụ cột trong gia đình, trước đó Trương Kiến Trung bị bệnh qua đời, nên đã khiến nguyên khí của gia tộc giảm sút. Giờ nếu Chương Sư Hà xảy ra chuyện gì thì có thể nói là nhà họ Chương gặp nạn lớn…
Vì vậy người nhà họ Chương ai cũng như ngồi trên đống lửa. Khi biết Chương Hiểu HIểu đồng ý yêu cầu của thần y Lâm cho Chương Sư Hà dùng thuốc kéo dài 10 năm tuổi thọ thì người nhà họ Chương đùng đùng nổi giận.
“Cháu lại đi tin kẻ đó sao?”
“Trời ơi, Hiểu Hiểu, sao cháu lại ngốc như vậy?”
“Con bé ngốc này, sao nhà họ Chương lại có một đứa ngốc như vậy chứ. Vậy mà cháu cũng tin à?”
“Hiểu Hiểu, nếu ông nội mà có chuyện gì thì cháu chính là tội đồ của nhà họ Chương đấy”.
“Đúng vậy, lỡ như ông nội có làm sao vì uống cái thứ thuốc đó thì phải làm thế nào? Huống hồ đã uống thuốc thì nhà họ Chương sẽ phải gia nhập vào cuộc chiến giữa thần y Lâm và nhà Tư Mã, cháu vô duyên vô cớ gây thêm rắc rối cho nhà họ Chương à?"
“Không chỉ trở thành kẻ đối đầu của nhiều gia tộc mà nhà họ Chương sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Yên Kinh mất”.
“Hiểu Hiểu, ngốc quá”.
Người thân nhao nhao lên chỉ trích cô gái. Chế nhạo có, chửi mắng cũng có. Hiểu Hiểu chỉ cúi đầu, hai mắt đỏ hoe, không nói nên lời. Thực ra cô nhìn thấy hết. Lúc này những người này làm như vậy là vì họ đố kỵ.
Bởi vì ai cũng biết một khi Chương Sư Hà xảy ra chuyện gì, theo như quy tắc của gia tộc thì vị trí gia chủ sẽ thuộc về tay cô.
Những người thân này chẳng phải đang thèm nhỏ dãi chức gia chủ sao? Nhìn thầy Hiểu Hiểu còn ít tuổi mà đã quản lý cả gia đình thì đương nhiên không phục.
Đám đông chỉ trích. Hành lang bệnh viện trở nên huyên náo. Lúc này, có không ít người xuất hiện ở đây.
Những người này đều là người tới từ các gia tộc ở Yên Kinh.
Chỉ có điều bọn họ không có hứng thú với nhà họ Chương. Họ tới chủ yếu để xem cái đèn phòng cấp cứu còn sáng hay đã tắt.
Tầm ba tiếng sau, đèn phòng được tắt đi. Tất cả đều đồng loạt quay qua nhìn.
“Bác sĩ, ông nội tôi thế nào rồi?”
“Bác sĩ, ông tôi không sao chứ?”
“Bác sĩ…”
Đám đông nhao nhao cả lên. Thế nhưng bác sĩ không nói gì, chỉ đi thẳng tới trước mặt Hiểu Hiểu: “Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…nhưng…mong đừng đau lòng quá…”
Người nhà họ Chương sững sờ, tiếng la khóc bắt đầu vang lên. Chương Hiểu Hiểu cũng ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi.
Toàn bộ hành lang là tiếng gào khóc khiến người xung quanh phải chú ý. Những người khác thì âm thầm rút điện thoại ra gọi.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Chương Sư Hà chết rồi”.
“Chết rồi sao? Hừ! Chương Sư Hà không phải là đã dùng thuốc của thần y Lâm à? Sao chết được? Xem ra thuốc của thần y Lâm chỉ là một cú lừa mà thôi, căn bản không có tác dụng gì!”
“Ông chủ, giờ làm thế nào?”
“Về đi, chúng ta không có liên quan gì, còn về thần y Lâm và nhà Tư Mã thì để bọn họ tự đối đầu với nhau. Nếu như thuốc tăng tuổi thọ là thật thì chúng ta còn chơi một chút, giờ xem ra tất cả chỉ là lừa đảo. Vậy thì thôi đi”.
“Vâng ông chủ”.
Đám đông bắt đầu rời đi. Cái chết của Chương Sư Hà cũng được truyền đi khắp nơi trong một đêm. Cả Yên Kinh rục rịch.
Nhà họ Chương ai cũng cảm thấy đau khổ. Đến cả Hạ Quốc Hải cũng sững sờ. Buổi trưa còn đang yên đang lành, sao tới tối đã không còn nữa rồi?
Nhà họ Chương khóc lóc gào thét đưa Chương Sư Hà vầ nhà, tang trắng cũng được treo lên ngay trong đêm.
“Sao lại thế này chứ?”, Chương Hiểu Hiểu ngồi giữa linh đường nhìn khăn tang, đợi Chương Sư Hà được khâm niệm. Cô như người mất hồn.
“Chị ơi, tại sao, tại sao ông đột nhiên lại chết vậy?”, Chương Hoa khóc lóc. Chương Hiểu Hiểu không nói gì, chỉ ôm Chương Hoa khóc nức nở.Đúng lúc này, một người đột nhiên lao vào tát thẳng mặt Chương Hiểu Hiểu.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên. Khuôn mặt Chương Hiểu Hiểu lập tức xuất hiện vết hằn của bàn tay.
“Dượng, tại sao dượng lại đánh chị?”, Chương Hoa đứng bật dậy, nhìn người đàn ông trung niên bằng vẻ không dám tin.
“Dượng đánh vậy còn nhẹ đấy. Chuyện này không liên quan gì tới cháu, đứng qua một bên”, người đàn ông trung niên quát lớn.
“Không, dượng, cháu sẽ không để dượng đánh chị ấy”, Chương Hoa tức giận nói. Có thêm mấy người nữa bước tới lôi Chương Hoa qua một bên.
“Thả cháu ra, thả cháu ra”, Chương Hoa giãy giụa nhưng vô ích.
“Dượng định làm gì?”, Chương Hiểu Hiểu ôm mặt, tức giận hỏi.
“Còn làm gì à? Chương Hiểu HIểu, đều là do cháu hại cả. Nếu như cháu không cho ông nội uống cái thứ đan dược gì đó của thần y Lâm thì ông có chết không?", người đàn ông trung niên tức tới đỉnh điểm.
“Cháu…”, Chương Hiểu Hiểu há hốc miệng nhưng không nói nên lời.
“Là do cháu hại chết ông nội”.
“Đúng vậy, cháu chính là tội đồ của cả cái nhà họ Chương này”.
“Tội đồ ác độc nhất".
“Không thể tha tội được”.
“Tội đồ”.
Nhà họ Chương chỉ trích Chương Hiểu Hiểu. Mặt cô gái tối sầm, hai tay siết chặt. Cô ấy đã sớm đoán ra sự việc sẽ xảy ra như thế này, nhưng không ngờ lại khủng khiếp như thế. Ông nội vừa mới qua đời là bọn họ đã nhảy bổ cả lên rồi.
“Chương Hiểu HIểu, cháu ít tuổi, mọi người đều là người bề trên. Giờ cháu phạm phải tội lớn như vậy, vốn không được tha nhưng mọi người thấy cháu còn nhỏ nên cũng không làm khó nữa. Cháu, ngay lập tức, thu dọn đồ đạc, cút ra khỏi nhà họ Chương đi”, người đàn ông trung niên trầm giọng.
Chương Hiểu HIểu ngẩng đầu. Bọn họ sốt ruột với vị trí gia chủ như vậy sao?
“Chị ơi?”, Chương Hoa hét lớn.
Chương Hiểu Hiểu bặm môi, vốn định cự tuyệt nhưng nhìn đám người xung quanh, cô quyết định từ bỏ.
“Có thể…để cháu nhìn thấy ông nội được hạ huyết…rồi đi không?”, Chương Hiểu Hiểu cúi đầu.
“Không được, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cháu phải lập tức rời khỏi đây”, người đàn ông trung niên lạnh giọng.
“Lẽ nào đến một yêu cầu nhỏ mà cũng không được toại nguyện sao?”, Chương Hiểu Hiểu ngẩng đầu.
“Chương Hiểu Hiểu, cháu đừng ép mọi người nữa”, người đàn ông quát lên.
Cô gái run bắn người cuối cùng đành đứng dậy, cúi đầu định rời đi. Đúng lúc cô gái định bước ra khỏi linh đường…
Khụ khụ…
Một cơn ho dữ dội vang lên. Cả linh đường lập tức chìm trong im lặng, tất cả đều quay qua nhìn âm thanh đang phát ra thì phát hiện…
Tiếng ho phát ra ở dưới lớp vải trắng trong linh cữu…
Đang tải...
Chương 698: Quán bar Bất Dạ
Thực ra Lâm Chính đã sớm sắp xếp người xung quanh công ty Duyệt Nhan. Tất cả đều là người của Cung Hỉ Vân. Bọn họ phòng thủ bốn phương tám hướng của công ty, giám sát 24/24, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Chỉ cần xuất hiện người lạ là những người này sẽ nghiêm ngặt kiểm tra ngay. Dù đó là ai? Làm gì? Thì cũng như nhau cả. Nếu là người từ bên phía Yên Kinh cử tới thì họ sẽ lập tức xử lý.
Tuy nhiên…chỉ vậy thôi thì chưa đủ.
Vì nếu là các thế lực của Yên Kinh thì tuyệt đối không được khinh suất. Lâm Chính đạp chân ga, chiếc xe phóng vọt đi.
Trên đường tới tập đoàn Duyệt Nhan, đột nhiên có hai chiếc xe buýt lao ra ngáng đường. Đó chính là người của Cung Hỉ Vân.
“Tránh ra hết cho tôi”, Lâm Chính thò đầu ra quát lớn.
“Là chủ tịch Lâm”.
“Lái xe ra đi”.
Người bên cạnh kêu lên. Thế là hai chiếc xe lập tức lùi ra hai bên. Lâm Chính lại đạp chân ga lao thẳng tới trước tòa nhà Duyệt Nhan. Anh đẩy cửa ra, lao vào trong.
“Á!”
Đúng lúc Lâm Chính bước ra khỏi thang máy thì có tiếng kêu thất thanh của Tô Nhu từ trong phòng vọng ra. Lâm Chính tái mặt, điên cuồng lao tới, đạp bung cánh cửa phòng.
Rầm.
Âm thanh nặng nề vang lên, mảnh vụn cửa rơi xuống. Người bên trong sợ hết hồn.
“Chuyện gì vậy?”
“Ai…ai vậy? Cướp sao?”, tiếng động khiến Trương Tinh Vũ sợ hết hồn.
“Xảy ra chuyện gì thế?”, Tô Quảng mặc đồ ngủ từ trong chạy ra, bật đèn nhìn ra ngoài.
“Lâm Chính sao?”, Tô Quảng thất thanh.
“Hả? Là cái thằng bỏ đi đó à?”, lúc này Trương Tinh Vũ mới hoàn hồn và chạy ra theo.
Ở phòng còn lại, Tô Nhu cũng mặc bộ đồ ngủ màu hồng chạy ra, nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên.
“Lâm Chính, cậu làm gì vậy, sao lại phá cửa nhà người ta thế?”, Tô Quảng lầm bầm.
“Con…”, Lâm Chính há hốc miệng, vội vàng nói: “Con đi tới đây thì nghe thấy tiếng hét của Tô Nhu nên mới…”
“Em dậy nhìn thấy con gián nên mới kêu lên…Mùa đông mà cũng có gián nữa…thật kỳ lạ…”, Tô Nhu nói.
“Hóa ra là nhìn thấy gián à…”
“Nếu không thì cậu tưởng là gì? Mà Lâm Chính, cậu làm gì thế? Cho dù Tô Nhu có xảy ra chuyện thì cậu có thể gõ cửa đàng hoàng cái được không? Làm hỏng cửa nhà tôi rồi? Muốn tạo phản chắc?”, Trương Tinh Vũ hét lên.
“Mẹ, con sẽ đền tiền”, Lâm Chính khẽ nói.
“Đền? Cậu lấy cái gì đền? Trên người có đồng bạc cắc nào không? Cậu tưởng mình quen biết đạo diễn Tống thật đấy à? Làm ra vẻ giàu có lắm sao? Cậu xứng không?”, Trương Tinh Vũ tức giận chửi.
Lâm Chính chau mày. Tô Nhu chỉ thở dài: “Mẹ, đừng giận nữa, chỉ là một cánh cửa thôi mà. Cũng không đáng bao nhiêu tiền. Ngày mai con cho người tới lắp mới. Lâm Chính cũng có ý tốt, lo con xảy ra chuyện nên mới kích động như vậy. Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi".
“Con gái, con mềm lòng quá nên mới bị cái tên vô dụng này ức hiếp đấy. Con phải học giống mẹ đây này, mạnh mẽ lên! Rõ chưa?", Trương Tinh Vũ khuyên can.
“Mẹ…”, Tô Nhu tỏ vẻ khẩn cầu.
Trương Tinh Vũ cũng mất hết kiên nhẫn, vội vàng phất tay: “Haizz thôi được rồi, không nói chuyện với con nữa, đi ngủ đi. Bảo cái thứ kia cũng cút đi”.
Nói xong, bà quay người đi vào phòng. Tô Quảng lắc đầu, cũng đi theo Trương Tinh Vũ. Tô Nhu thấy bố mẹ đóng cửa mới bước tới.
“Anh sao thế? Sao đột nhiên lại kích động vậy? Còn đến rõ muộn nữa?”, Tô Nhu hỏi.
“À…anh tới lấy đồ, đột nhiên nghe thấy tiếng của em…”
“Vậy sao?”
Tô Nhu không thể hiện biểu cảm gì nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp lắm. Cô gái phát hiện Lâm Chính vì mình mà trở nên lo lắng như vậy.
“Tối anh ngủ ở đâu? Muộn thế này rồi đừng về nữa, phòng em dọn cho anh vẫn còn đó, tối nay anh ngủ ở đây đi?”, Tô Nhu nói.
“Được”.
Lâm Chính cũng đang có ý định này. Nếu như nhà họ Kiều mà muốn đối phó với Tô Nhu thì anh ở lại đây cũng sẽ an toàn hơn.
Tô Nhu nhân lúc Trương Tinh Vũ và Tô Quảng về phòng thì đã dẫn Lâm Chính tới phòng bên cạnh, sau đó đóng cửa lại và trở về phòng của mình.
Nghe thấy tiếng đóng cửa của Tô Nhu, Lâm Chính bèn hé cửa của mình ra, nhìn về phía phòng cô.
Anh không ngủ được, phải để ý tới Tô Nhu. Ít nhất là trong đêm nay. Anh tin chuyện của nhà Tư Mã phải mất một, hai hôm mới lắng xuống. Sau đó, anh có thể phản công bọn họ được rồi.
Lâm Chính suy nghĩ. Nhưng đúng lúc này…
Cạch…
Cửa phòng Tô Nhu được mở ra. Cô cầm điện thoại, bước ra ngoài. Hình như có ai đó gọi điện cho cô.
“Được được, mình tới ngay, đợi mình”, Tô Nhu vừa nói vừa vội vàng cất điện thoại đi, mặc áo vào và cầm túi xách.
Lâm Chính bước tới: “Em định đi đâu?”
“Một người bạn của em xảy ra chuyện rồi, em phải đi xem thế nào”, Tô Nhu nói.
“Khuya thế này, sao tự dưng bạn em lại tìm em chứ?”, Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ.
“Hình như là xảy ra xung đột khi đang uống rượu trong quán bar, bảo em tới đó. Em đi một lúc thôi. Nếu tình hình không ổn thì em sẽ báo cảnh sát. Anh mau ngủ đi”, Tô Nhu nói.
“Tới bar sao?”, Lâm Chính suy nghĩ rồi trầm giọng: “Anh đi cùng em!”
“Chuyện này…thôi được, nơi đó phức tạp, có anh cũng sẽ tốt hơn chút”, Tô Nhu không hề từ chối.
Đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ cảnh giác. Vào lúc then chốt thế này, sao bạn của cô ấy lại xảy ra chuyện chứ?
Trùng hợp đến vậy sao? E rằng không thể đơn giản như vậy được. Lúc này tất cả các địa điểm đều có thể tiềm ẩn rất nhiều rủi ro. Vì là thế lực tới từ Yên Kinh mà.
Hai người đi xuống, ngồi xe của Tô Nhu đi tới quán bar Bất Dạ. Quán bar này nằm ở ngoại ô, hơn nữa cũng không có bạn bè gì của Lâm Chính ở khu vực này, vì vậy nơi đây cũng không nằm trong phạm vi bảo vệ của anh.
Thấy Tô Nhu lái xe tới đây, Lâm Chính đã có dự cảm không lành. Rất có thể đây chính là cái bẫy của nhà họ Kiều.
Anh lẳng lặng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn. Tầm 20 phút sau, chiếc xe của Tô Nhu đã đậu trước quán bar. Lâm Chính và Tô Nhu lập tức bước vào trong.
Tô Nhu khá vội vàng, cô không hề trang điểm, ăn mặc cũng luộm thuộm nhưng vẻ đẹp của cô cùng với ngũ quan tinh tế thì vẫn khiến không ít người phải ngoái lại nhìn.
Lâm Chính đi sát phía sau, quan sát xung quanh. Đúng lúc này...
Một chiếc ly đột nhiên bay tới rơi xuống vỡ ngay trước chân của cô.
Choang!
Âm thanh vang lên, cái ly vỡ nát. Tô Nhu tái mặt, vội dừng lại. Lâm Chính cũng nhìn về hướng chiếc ly bay tới…
Chương 699: Bẫy rập
Sau khi ly rượu vỡ tan, quán bar trở nên hỗn loạn.
Không ít khách khứa của quán bar nhìn sang chỗ ly rượu bay đến.
Đó là vị trí khách VIP nằm ở bên phải quán bar.
Ở chỗ ngồi có nhiều thanh niên nam nữ, ai nấy ăn mặc hở hang, thời thượng.
Lúc này, dường như bọn họ đang tranh cãi gì đó, một trong các cô gái ôm mặt, miệng có máu, trông giống như bị tát.
“Tiểu Mai!”, Tô Nhu sửng sốt, vội vàng bước nhanh đến.
“Tiểu Nhu, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”, cô gái đang ôm mặt nhìn thấy Tô Nhu đi đến, lập tức mừng rỡ, vội vàng tiến tới, kích động la lên.
Lâm Chính không đi theo mà quan sát xung quanh, dò xét mỗi một vị khách ở đây.
Một lúc sau, điện thoại vang lên.
Lâm Chính bấm nút nghe.
“Thế nào?”.
“Chủ tịch Lâm, chúng tôi đã điều tra xung quanh, quanh đây không có người của nhà họ Kiều!”.
“Vậy còn khách của quán bar?”.
“Chúng tôi đang coi camera, nếu phát hiện có gương mặt lạ nào chưa từng tới quán bar trước đây, chúng tôi sẽ đưa bọn họ đi ngay. Bây giờ người của chúng tôi đã trà trộn vào quán bar. Cậu Lâm, một khi có chuyện gì, chúng tôi sẽ tiến hành xử trí ngay”.
“Được!”.
Lâm Chính cúp máy.
Một lát sau.
Tô Nhu ở bên kia nhanh chân bước tới.
“Lâm Chính, trên người anh có mang theo tiền không?”, Tô Nhu hỏi.
“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Bạn em vừa mới uống rượu không cẩn thận làm ướt quần áo một người. Bộ quần áo đó trị giá ba mươi nghìn tệ, bây giờ đang đòi bạn em đền tiền. Người đó chỉ lấy tiền mặt, nhưng trên người em không mang theo nhiều tiền mặt như vậy, anh xem trên người anh có bao nhiêu tiền mặt? Có thì cho em mượn trước, đợi vài bữa em chuyển lại cho anh”, Tô Nhu nói.
“Tiền mặt?”, Lâm Chính nhíu mày: “Bây giờ làm gì có ai đem tiền mặt theo bên người? Không phải ai cũng dùng điện thoại chuyển khoản thanh toán hết sao?”.
“Em cũng thấy lạ, bạn em không đủ tiền, em nói chuyển khoản cho anh ta, anh ta khăng khăng không chịu. Hay là thế này, Lâm Chính, anh cầm thẻ ngân hàng của em, đi tới máy ATM gần đây rút tiền mặt”, Tô Nhu nói, sau đó lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa qua.
“Được”, ánh mắt Lâm Chính khẽ dao động, gật đầu.
Tô Nhu quay người trở về chỗ đám nam nữ kia, nói gì đó với họ.
Lâm Chính đi đến góc cua, đưa thẻ cho người áo đen từ bên cạnh đi tới.
Người áo đen lập tức chạy đi.
Khoảng mười phút sau, người áo đen đưa một xấp tiền mặt và thẻ cho Lâm Chính, Lâm Chính cầm lấy tiền mặt đi về phía Tô Nhu.
“Này, tiền mặt đến rồi, lần này bạn tôi có thể đi được chưa?”, Tô Nhu đưa tiền mặt ra trước mặt người đó, lên tiếng.
Thanh niên nhuộm tóc màu xanh lam, đeo bông tai ở trước mặt liếc nhìn Tô Nhu, hừ một tiếng: “Chừng này làm sao đủ?”.
“Sao lại không đủ? Không phải anh nói đền anh ba mươi nghìn tệ sao? Anh tự mình đếm xem, đây là ba mươi nghìn tệ tiền mặt, không thiếu đồng nào!”, Tô Nhu nóng nảy nói.
“Đây chắc là ba mươi nghìn tệ tiền mặt, tôi tin, nhưng… bây giờ không đơn giản chỉ là đền ba mươi nghìn tệ nữa rồi”, thanh niên cười nhạt nói.
“Anh có ý gì? Không phải trước kia anh nói đền ba mươi nghìn tệ thì để tôi đi hay sao?”, cô gái tên Tiểu Mai sốt ruột.
“Ha, đó là cái giá trước đây, các người kéo dài thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ không nên trả cho tôi chút lãi hay sao?”.
“Lãi? Vậy anh muốn bao nhiêu?”, Tô Nhu nghiến răng hỏi.
“Đưa thêm ba mươi nghìn tệ là được!”, thanh niên nhún vai.
“Anh… Anh rõ ràng là đang bắt chẹt!”, Tô Nhu tức giận, nói với Tiểu Mai: “Tiểu Mai, báo cảnh sát luôn đi cho xong! Nên đền thế nào, đền bao nhiêu, chờ cảnh sát đến không phải sẽ biết hay sao?”.
“Không… đừng, Tô Nhu, nếu cậu báo cảnh sát, mình… mình chắc chắn sẽ vào tù…”, Tiểu Mai muốn nói lại thôi, vội ngăn cản.
Thật ra Tô Nhu hiểu ý của Tiểu Mai.
Nếu thật sự báo cảnh sát, Tiểu Mai cũng sẽ gặp rắc rối, phải biết rằng cô ấy cũng không sạch sẽ.
Những cô gái thích đến quán bar chơi sao có thể không nhiễm mấy thứ đó? Cô ta cũng không phải vào tù lần đầu, nếu còn bị bắt vào đó, không biết sẽ bị nhốt bao lâu. Vì vậy, cô ta thà nói chuyện riêng cũng sẽ không muốn gọi cảnh sát đến.
Có lẽ phía bên kia cũng nắm bắt tâm lý này của cô ta nên mới dám trắng trợn như vậy.
Nếu không, sao Tô Nhu lại đồng ý đền ba mươi nghìn tệ?
Tô Nhu rất đau đầu, hỏi: “Tiểu Mai, cậu muốn thế nào? Trả thêm ba mươi nghìn tệ sao?”.
“Trả ba mươi nghìn tệ thì ba mươi nghìn tệ. Tiểu Nhu, cậu yên tâm, mình sẽ trả lại cho cậu nhanh thôi”, Tiểu Mai năn nỉ.
Tô Nhu do dự một lúc, sau đó nặng nề thở dài, bất lực nói: “Tiểu Mai, cậu thật sự nên thay đổi rồi”.
Thật ra Tô Nhu không thích cách sống của người bạn này, nhưng hai người từ nhỏ đã lớn lên ở cùng một tiểu khu, xem như là bạn từ thuở nhỏ. Hơn nữa, bản tính của Tiểu Mai cũng không xấu, thỉnh thoảng cũng thổ lộ tâm sự với cô, mỗi lần xảy ra chuyện Tô Nhu luôn chạy tới giúp đỡ ngay.
Nhưng Tô Nhu giúp được một hai lần, không thể giúp hết lần này tới lần khác.
Hơn nữa, bản thân Tô Nhu cũng không có nhiều tiền, trong thẻ của cô chỉ có năm mươi nghìn tệ, bây giờ rút ba mươi nghìn, chỉ còn lại hai mươi nghìn, không đủ.
“Tiểu Mai, trong thẻ của mình chỉ còn hai mươi nghìn tệ…”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.
“Ơ… Tô Nhu, cậu có thể hỏi mượn người khác một ít không?”.
“Đêm hôm ai cũng ngủ cả rồi, đột nhiên gọi điện mượn tiền e là không hay lắm…”.
“Tiểu Nhu, cậu thấy chết mà không cứu sao…”.
“Chuyện này… Haizz, bỏ đi, mình gọi cho Lạc Thiên xem…”, Tô Nhu bất đắc dĩ nói.
“Được, Tiểu Nhu, cậu thật là tốt với mình”, Tiểu Mai vui mừng không thôi, ôm Tô Nhu nói.
Lạc Thiên cũng tính là sảng khoái, nhanh chóng chuyển tiền tới. Tô Nhu lại đưa cho Lâm Chính đi rút, Lâm Chính lại sai người rút ba mươi nghìn tệ, đưa cho thanh niên kia.
Đám thanh niên nhếch mép, cũng xem như dừng ở đây.
“Không tệ, cô gái xinh đẹp này quả nhiên sảng khoái. Nếu người đẹp đã đưa đủ tiền rồi thì chuyện này coi như qua, chúng ta đi thôi”.
Nói xong, mấy người họ lập tức rời đi.
“Tiểu Mai, chúng ta về thôi”, Tô Nhu nói.
“À… Tiểu Nhu, cậu về trước đi, mình… mình về muộn một chút…”, sắc mặt Tiểu Mai hơi kỳ quái, cũng không quan tâm đến Tô Nhu, rời khỏi quán bar.
“Ê?”.
Tô Nhu sững sờ, vội đuổi theo: “Tiểu Mai, cậu đi đâu vậy? Tiểu Mai, đợi đã!”.
Nhưng Tiểu Mai lại không dừng bước, nhanh chân chạy ra khỏi quán bar, chuồn về phía con hẻm nhỏ ở bên cạnh.
“Tiểu Mai, cậu đi đâu vậy? Người đâu rồi? Tiểu Mai!”.
Tô Nhu hoàn toàn ngơ ngác, liên tục hét lên.
Nhưng đã không còn thấy bóng dáng Tiểu Mai đâu nữa.
“Ngốc, em còn không hiểu nữa à? Em bị lừa sáu mươi nghìn tệ rồi!”, Lâm Chính đi tới, bình tĩnh nói.
“Bị lừa?”, Tô Nhu ngơ ngác.
“Bạn của em cùng bọn với người tóc xanh lam đó, bọn họ cố ý lừa tiền em. Bây giờ tiền tới tay rồi, đương nhiên Tiểu Mai cũng không diễn nữa”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tô Nhu nghe vậy, mắt mở to.
Đột nhiên cô ý thức được điều gì, vội vàng chạy tới dãy nhà dân ở gần đó.
“Tiểu Nhu, em đi đâu vậy?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Chắc chắn là vậy, chắc chắn là Tiểu Mai lại ngựa quen đường cũ, nên cô ấy mới sắp đặt bẫy lừa tiền em vào đêm hôm thế này! Nhà thuê của cô ấy ở gần đây! Chắc chắn cô ấy đang hít thứ đó ở nhà thuê!”, Tô Nhu nghiến răng nghiến lợi: “Em quyết không để cô ấy đụng tới thứ đó một lần nữa! Em phải ngăn cản cô ấy!”.
Nói xong thì xông vào dãy nhà dân.
Lâm Chính nhíu mày, vội vàng đuổi theo, muốn đi theo cô lên đó xem.
Đúng lúc đó, anh đột nhiên ý thức được điều gì, vẻ mặt thay đổi, hô hấp ngưng trệ, kéo Tô Nhu lại: “Đợi đã Tiểu Nhu! Mau quay lại đây!”.
“Sao vậy?”, Tô Nhu sửng sốt hỏi.
Một giây sau…
Ầm…
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, sau đó cả tầng trệt của dãy nhà dân, nổ tung.
Sóng xung kích đáng sợ đẩy Lâm Chính và Tô Nhu bay ra…
Chương 700: Xin hỏi cậu còn bao nhiêu thuốc tăng thọ?
Ầm!
Lâm Chính ôm Tô Nhu, bị sóng xung kích hất văng sang vách tường bên cạnh, hai người lăn xuống. Lâm Chính bị chấn động nôn ra máu, vai rách một mảng.
Trán Tô Nhu cũng chảy máu, mặt trắng bệch, bị vụ nổ đột ngột xảy ra làm ngất đi.
Hiện trường hỗn loạn.
Mảnh vỡ cửa sổ thủy tinh văng đầy đất.
Dãy nhà dân gần đó đều sáng đèn, tiếng la hét kinh ngạc truyền ra.
“Chuyện gì vậy?”.
“Nổ ở đâu rồi à?”.
“Mau gọi cứu hỏa!”.
Người của Cung Hỉ Vân ở phía xa chạy tới.
“Cậu Lâm, cậu không sao chứ?”, một người vội la lên hỏi.
“Tôi không sao…”, sắc mặt Lâm Chính âm trầm, kiểm tra sơ qua cho Tô Nhu, thấy cô không có vấn đề gì lớn, chỉ có phần đầu bị chấn động nhẹ, bèn quát khẽ: “Mau gọi xe cứu thương!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra.
Không lâu sau, xe cứu thương đã tới, đưa Tô Nhu đi.
Lâm Chính gọi ngay cho Trương Tinh Vũ và Tô Quảng.
Trương Tinh Vũ vừa mới ngủ được một lúc khóc lóc chạy đến bệnh viện.
Còn Lâm Chính không vội đến bệnh viện.
Ở đó là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất Giang Thành, anh hoàn toàn không lo lắng bên kia sẽ bổ thêm một nhát dao cho Tô Nhu ở bệnh viện.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, đi về phía dãy nhà dân tan hoang.
Lúc này, dãy nhà dân ở tầng một đã trở thành một mảnh hỗn độn, trong không khí tràn ngập mùi khí gas nồng nặc.
Xem ra đây là kết quả của vụ rò rỉ khí gas, nhưng Lâm Chính tin rằng chuyện này là kiệt tác của nhà họ Kiều.
“Xem thường nhà họ Kiều rồi, xem thường quá rồi…”.
Sắc mặt Lâm Chính âm u lạnh lùng, nắm đấm siết chặt.
Mấy vệ sĩ đi vào điều tra.
Lát sau, một người đi ra, nhỏ giọng nói: “Cậu Lâm, người bạn của cô Tô đã bị nổ chết”.
“Vậy còn tên tóc xanh thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Không tìm thấy, trong đó chỉ có một mình cô ta. Cô ta chết ở trước cửa, tôi đoán có lẽ là có người bố trí cơ quan. Trong phòng toàn là khí gas, cô ta mở cửa đã tiếp xúc với thiết bị nào đó mà bọn họ lắp đặt sẵn, tạo ra tia lửa nên mới đốt cháy khí gas, tạo thành cục diện như vậy”, người đó nói.
“Mau chóng tìm cho ra tên tóc xanh đó”.
“Cậu Lâm, tìm được hắn thì dẫn đến chỗ cậu sao?”.
“Không cần, giao cho Từ Thiên đi”.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ chắc là Từ Thiên sẽ chiêu đãi hắn thật tốt”.
“Vâng”.
Vệ sĩ đó run rẩy, dường như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, mặt tái mét.
Chẳng mấy chốc, các vệ sĩ lập tức tản ra lục soát.
Lâm Chính đuổi tới bệnh viện.
Nhưng vừa đến trước cửa bệnh viện, một bóng người đã bổ nhào về phía Lâm Chính.
Đó chính là Trương Tinh Vũ.
Lúc này, vẻ mặt bà ta dữ tợn, tóc tai rũ rượu, giống như ác quỷ, vô cùng đáng sợ.
“Khốn nạn! Súc sinh! Chó hoang! Cậu còn mặt mũi mà đến đây? Tôi liều mạng với cậu!”, Trương Tinh Vũ gào lên.
Y tá và bệnh nhân ở xung quanh đều bị dọa sợ.
“Tinh Vũ, dừng tay, đừng làm loạn!”, Tô Quảng chạy tới, ôm lấy Trương Tinh Vũ.
“Bỏ tôi ra, A Quảng! Mau bỏ tôi ra, tôi phải đánh chết con chó hoang này! Tôi phải giẫm chết con giòi này!”, Trương Tinh Vũ la hét.
“Tinh Vũ, đây là bệnh viện, nếu bà gây rối ở đây sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Nhu. Đến lúc đó, bệnh viện buộc Tiểu Nhu phải chuyển viện vì chuyện này thì phải làm sao?”, Tô Quảng vội vàng khuyên can.
Mặc dù Trương Tinh Vũ sắp tức đến mức nổ tung người, nhưng vẫn nghe lời Tô Quảng khuyên, kìm nén cơn giận, nghiến răng trừng mắt nhìn Lâm Chính, chửi: “Thằng chó! Tôi khuyên cậu tốt nhất nên mau chóng biến mất khỏi mắt tôi đi, nếu không, tôi không chắc tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu, nghe thấy chưa?”.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, siết chặt nắm đấm.
Tâm trạng anh vốn không vui, muốn đến thăm Tô Nhu một lúc lại bị Trương Tinh Vũ chửi mắng một trận như vậy.
Anh không phải bùn đất, cũng biết tức giận chứ.
Nếu không phải nể mặt Tô Nhu và hai người là bố mẹ vợ trên danh nghĩa của anh thì anh đã đánh lâu rồi.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Cô chú, mọi người trách lầm Lâm Chính rồi, chuyện này không phải lỗi của Lâm Chính, mà là xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lâm Chính là người bị hại”.
Giọng nói vừa cất lên, mấy người nhìn về phía phát ra âm thanh, lại thấy Lạc Thiên bước nhanh vào bệnh viện.
“Là Tiểu Thiên à?”.
“Muộn thế này rồi sao cháu còn đến đây?”.
Sắc mặt của hai vợ chồng tốt hơn lên.
Bọn họ không có ý kiến gì với Lạc Thiên, ngược lại còn rất thích đứa bé ngoan ngoãn nghe lời này, hơn nữa dáng dấp còn vô cùng xinh đẹp.
“Cháu gọi cho Tiểu Nhu mấy lần mà không được, sợ cô ấy xảy ra chuyện nên đến quán bar tìm cô ấy, kết quả nghe được cạnh quán bar xảy ra vụ nổ, Tiểu Nhu bị thương, nên cháu chạy tới đây ngay. Người của quán bar nói là nhà Tiểu Mai ở không khóa gas, gặp tia lửa nên bị nổ. Tiểu Nhu còn may, nhưng Tiểu Mai, nghe nói đã bị nổ mà chết”, Lạc Thiên nói.
“Thế sao?”.
Hai người lập tức biến sắc.
“Còn không phải sao? Tiểu Nhu được Lâm Chính đưa đến bệnh viện ngay đấy. Nếu để muộn hơn, không ai biết Tiểu Nhu sẽ thế nào”, Lạc Thiên nói.
Vẻ mặt hai vợ chồng Tô Quảng biến đổi, không lên tiếng.
“Tiểu Thiên, cô ở lại với Tiểu Nhu đi, tôi còn có việc, đi trước đây!”, Lâm Chính nói, trên mặt không có cảm xúc gì, sau đó quay người rời đi.
“Lâm Chính! Lâm Chính! Anh đợi đã!”.
Lạc Thiên vội vàng đuổi theo.
Trương Tinh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, âm thầm mắng: “Con chó vô dụng đó, sớm muộn cũng sẽ đuổi cậu ta ra khỏi nhà chúng ta!”.
“Được rồi Tinh Vũ, đừng nói nữa, vào trong chăm sóc Tiểu Nhu đi, bác sĩ nói Tiểu Nhu có thể sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào”.
…
Ra khỏi cửa, Lâm Chính ngồi lên xe Từ Thiên phái đến.
Lạc Thiên đuổi tới, vội hỏi: “Lâm Chính, anh đi đâu vậy?”.
“Dương Hoa!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lạc Thiên biết thân phận của anh.
“Lâm Chính, rốt cuộc chuyện hôm nay là sao vậy? Đang yên đang lành, sao Tiểu Nhu lại xảy ra chuyện?”, Lạc Thiên đã cảm thấy có gì đó không đúng.
“Không có gì. Tiểu Thiên, mấy ngày tới cô ở lại bệnh viện giúp tôi chăm sóc Tiểu Nhu đi, đừng đi đâu cả, tôi lo sẽ có chuyện tương tự xảy ra”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”, Lạc Thiên kinh hãi.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính rung lên.
Là Từ Thiên gửi tin nhắn đến.
Người mà nhà họ Kiều phái đến Giang Thành đã bị diệt trừ, tên tóc xanh đó cũng bị bắt. Hắn nhận tiền của nhà họ Kiều cố tình lừa Tiểu Mai, hợp tác với cô ta bày ra vở kịch dụ Tô Nhu vào bẫy.
Nhưng Tô Nhu không chết.
Sự tấn công của nhà họ Kiều có thể nói là hoàn toàn thất bại.
Tiếp theo sẽ là sự tấn công của ba nhà còn lại.
Lâm Chính suy đoán, e rằng nơi tiếp theo nhà Tư Mã tấn công sẽ là Huyền Y Phái.
“Có lẽ mình nên chủ động chuẩn bị chút quà tặng tiếp đãi bọn họ!”, Lâm Chính lạnh lùng lẩm bẩm.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Lâm Chính liếc mắt, người gọi đến lại là Hạ Thu Ân.
Anh nhấn nút nghe.
Nhưng bên kia điện thoại không phải giọng của Hạ Thu Ân, mà là Hạ Quốc Hải.
“Thần y Lâm, cho hỏi cậu còn bao nhiêu thuốc tăng thọ?”, Hạ Quốc Hải gấp gáp hỏi.