Trên tầng cao nhất khách sạn Giang Hoa.
Một người đàn ông đẹp trai nho nhã mặc vest, đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất, lắc ly rượu trong tay, ngắm cảnh đêm của Giang Thành.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Xương Bá mỉm cười bước vào.
"Cậu chủ Tư Đồ, mọi chuyện đã được làm ổn thỏa!".
"Tốt lắm, lúc nào thì cây đại thụ Dương Hoa này sẽ đổ?", Tư Đồ Kính không thèm ngẩng đầu, hỏi.
"Ngày mai!", Xương Bá nheo mắt cười đáp: "Sáng sớm mai, Tiêu Nghị sẽ đích thân dẫn người đến tập đoàn Dương Hoa kiểm tra niêm phong. Người của chúng ta đã sắp xếp xong xuôi, từ ngày mai, nội bộ tập đoàn Dương Hoa sẽ xuất hiện rất nhiều dược phẩm bớt xén nguyên liệu, không đạt tiêu chuẩn. Đến lúc đó, chúng ta cho người kiểm tra thuốc ngay tại chỗ, tang chứng vật chứng đầy đủ, Chủ tịch Lâm dù lợi hại đến đâu cũng không cãi được. Tôi đã mua chuộc mấy phóng viên và rất nhiều thủy quân trên mạng, bọn họ sẽ lập tức thêm dầu vào lửa lan truyền dư luận, nói tập đoàn Dương Hoa để tiết kiệm giá thành, dùng dược liệu kém chất lượng để làm thuốc, chắc chắn có thể khiến nhà máy của bọn họ phải đóng cửa hẳn. Một khi nhà máy đóng cửa, chúng ta lại xuống tay ở thị trường cổ phiếu, tấn công mãnh liệt, đảm bảo khiến tập đoàn Dương Hoa không ngóc được đầu".
"Tốt lắm, tốt lắm".
Tư Đồ Kính gật đầu lia lịa, điềm nhiên nói: "Nhưng như vậy vẫn chưa đủ".
"Cậu chủ còn ý tưởng gì sao?", Xương Bá vội hỏi.
"Tôi không có ý tưởng gì cả, nhưng thầy tôi vừa gọi điện thoại đến nói, ông ấy rất có hứng thú với hai phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa. Ngày mai tập đoàn Dương Hoa sụp đổ, ông hãy lấy được quyền sử dụng của hai phương thuốc đó, sau này số thuốc này sẽ do Nam Phái chúng tôi bán", Tư Đồ Kính nói.
Hơi thở của Xương Bá như ngừng lại, ánh mắt lộ vẻ nóng bỏng, nhưng nhanh chóng lắc đầu: "Cậu chủ Tư Đồ, quyền sử dụng của hai phương thuốc đó đừng nói là cậu, trên đời này đừng có ai hòng lấy được. Đó là một miếng bánh béo bở, nhưng đâu dễ có được như vậy? Cho dù chúng ta cướp được cũng vô ích, pháp luật không thừa nhận thì chúng ta không thể sản xuất tiêu thụ!".
"Pháp luật không thừa nhận thì để pháp luật thừa nhận là xong mà. Xương Bá, tôi vẫn luôn nghĩ ông là một người thông minh, bây giờ xem ra ông ngu xuẩn hơn tưởng tượng của tôi quá nhiều".
Tư Đồ Kính hừ lạnh, sau đó bước về phía sô pha ở bên cạnh.
Hắn đi tập tà tập tễnh, hiển nhiên vết thương lần trước vẫn chưa khỏi hẳn.
Nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy mà hắn có thể xuống giường đi lại trong thời gian ngắn đã coi như kỳ tích rồi.
"Cậu chủ có diệu kế gì không?", Xương Bá nghi hoặc hỏi.
"Tôi đã thảo sẵn một phương án cho ông, ông đi tìm Lạc Bắc Minh, bảo ông ta phối hợp! Kiện Dương Hoa!", Tư Đồ Kính cầm mấy tờ giấy trên bàn lên, đẩy tới trước mặt Tư Đồ Kính.
Kiện Dương Hoa?
Xương Bá giật nảy mình, vội vàng cầm đống giấy trên bàn lên xem, một lát sau liền biến sắc.
"Việc này... cậu chủ Tư Đồ, việc này... có ổn không? Cưỡng ép nói hai phương thuốc đó là của nhà họ Lạc? Chỉ sợ... sẽ không ai tin!".
"Người khác tin hay không tôi không quan tâm, chỉ cần có thể thắng kiện là được, thắng kiện thì đương nhiên phương thuốc sẽ là của chúng ta", Tư Đồ Kính nói.
Xương Bá tỏ vẻ bất đắc dĩ, ngồi xuống sô pha, thở dài: "Cậu chủ, cậu có biết đoàn luật sư của tập đoàn Dương Hoa gồm những ai không?".
"Khang Gia Hào!".
"Đúng vậy, Khang Gia Hào là luật sư số một Giang Thành, luật sư nổi tiếng Hoa Quốc! Nhưng... cậu tưởng chỉ có Khang Gia Hào thôi sao? Cậu nhầm rồi, ngoài ông ta ra, còn có Kỷ Văn, và một loạt các luật sư giỏi do Chủ tịch Lâm mời từ các nơi tới. Nhất là tên Kỷ Văn kia, tuy cậu ta còn trẻ, không có kinh nghiệm gì, nhưng tài năng cậu ta thể hiện ngay cả Khang Gia Hào cũng không bì được. Bây giờ ngày nào Khang Gia Hào cũng ở bên cạnh Kỷ Văn, dốc lòng dạy bảo cậu ta. Kỷ Văn học rất nhanh, tuy ngoài vụ kiện với Khang Gia Hào ra, cậu ta không có thành tích gì đáng kinh ngạc, nhưng theo tôi điều tra được, trình độ hiện giờ của cậu ta không hề thua kém Khang Gia Hào! Bây giờ một Khang Gia Hào chúng ta đã không đối phó nổi, lại còn phải đối mặt với tổ hợp Khang Gia Hào và Kỷ Văn... Tôi có thể nói rằng cả Hoa Quốc, ngoài ba đoàn luật sư Yên Kinh, thì không ai có thể đánh bại bọn họ".
"Vậy nếu là một trong ba đoàn luật sư Yên Kinh thì sao?", Tư Đồ Kính đặt ly rượu xuống, bình thản hỏi.
Xương Bá kinh ngạc, tim đập thình thịch, một lúc sau mới cẩn thận hỏi lại: "Là ai vậy?".
"Đoàn Phương Thị Dân", Tư Đồ Kính đáp.
Chương 247: Ba đoàn luật sư lớn (2)
Sau khi Lâm Chính rời đi, một mình Mã Hải ngồi trong phòng làm việc, có thể nói là nhấp nhổm không yên.
Khang Gia Hào bị Kỷ Văn gọi về văn phòng luật sư, bắt tay vào chuẩn bị tài liệu về Tiêu Nghị.
Chuyện đã đến nước này, bọn họ đương nhiên không thể kiêng dè gì nữa, cá chết lưới rách cũng phải làm một trận ra trò.
Nhưng Mã Hải biết, cho dù bây giờ Khang Gia Hào có đầy đủ chứng cứ, thì cũng không thể lật đổ Tiêu Nghị, dù sao đằng sau Tiêu Nghị cũng là cả Nam Phái. Nam Phái chỉ cần kéo dài mấy ngày, thì Dương Hoa sẽ gặp nguy hiểm lớn.
"Mã Hải!".
Cửa bị đẩy ra.
Từ Thiên băng bó toàn thân bước vào.
"Ơ, sao ông lại đến đây?", Mã Hải thoát khỏi dòng suy nghĩ.
"Tôi đến tìm Chủ tịch Lâm".
"Chủ tịch Lâm đi rồi".
"Đi đâu?".
"Tôi không biết, cậu ấy không nói với tôi".
"Thế à..."
"Ông sao thế?".
Thấy vẻ mặt Từ Thiên khác lạ, Mã Hải vội hỏi.
"Tôi phải về Nam Thành!", Từ Thiên trầm giọng nói.
"Nam Thành xảy ra chuyện sao?".
"Chuyện tôi nằm viện bị người ta đồn tới Giang Thành, mấy đàn em của tôi không ngồi yên được nữa. Bây giờ bố tôi và anh tôi đang nghĩ cách áp chế bọn họ, nhưng tình hình khá tệ, tôi phải nhanh chóng trở về trấn áp, nếu không Nam Thành sẽ đại loạn", Từ Thiên thở dài.
"Vậy à... Cũng được, ông cứ về đi, ông ở đây cũng không giúp được gì, chờ xử lý xong chuyện của công ty, tôi sẽ nói chuyện này với Chủ tịch Lâm, đến lúc đó xem cậu ấy có giúp được gì không".
"Không cần đâu, đây là chuyện của tôi, đừng làm phiền đến Chủ tịch Lâm. Nói ra cũng mất mặt, tôi vừa đi một lúc, đàn em đã gây ra chuyện này, đây là vấn đề của tôi", Từ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói với Mã Hải: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mã Hải, ông giúp tôi một việc, chuyển lời của tôi đến Chủ tịch Lâm, nếu cậu ấy có thời gian thì đến bệnh viện xem nhé".
"Xem cái gì?".
"Đương nhiên là cháu gái tôi rồi", Từ Thiên thở dài nói: "Nó đã bỏ ăn mấy ngày rồi".
Mã Hải nghe thấy thế, khẽ gật đầu.
Ông ta cũng đã nghe nói chuyện của Từ Sương Huyền, từ phần đầu trở xuống bị liệt toàn bộ, đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận được, huống hồ là một cô gái còn trẻ.
Từ Thiên vội vàng rời đi.
Mã Hải tiếp tục ngồi trong phòng làm việc, sốt ruột chờ tin.
Ngồi đến nửa đêm, cuối cùng ông ta cũng không chịu được, ngủ gật ở sô pha.
Nhưng ngày hôm sau, trời vừa sáng...
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
"Giám đốc Mã! Giám đốc Mã! Không hay rồi!".
Mã Hải lập tức bừng tỉnh, mở cửa ra, chỉ thấy thư ký xông vào, gấp gáp nói: "Giám đốc Mã, vừa nãy bên nhà máy gọi điện thoại tới, nói nhà máy của chúng ta... bị niêm phong rồi".
"Cái gì?".
Sắc mặt Mã Hải trắng bệch, như bị sét đánh ngang tai.
"Mau, lập tức thông báo với Khang Gia Hào, bảo bọn họ lập tức đến nhà máy, chuẩn bị xe đi với tôi ngay!".
"Vâng... vâng giám đốc Mã!".
Thư ký vội vàng chạy đi thu xếp.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe con lái như bay về phía hai nhà máy dược phẩm của Dương Hoa.
Khi Mã Hải hộc tốc đến nơi, cả nhà máy đã rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, không ít người mặc đồng phục cảnh sát đang đi ra đi vào, rất nhiều công nhân bị tập trung lại.
Nhà máy đã hoàn toàn tê liệt.
Sao lại thế này?
Sắc mặt Mã Hải đờ đẫn, sửng sốt nhìn cảnh tượng này.
Đúng lúc này, lại một chiếc xe cảnh sát dừng ở cổng nhà máy.
Hai cảnh sát xuống xe.
"Xin hỏi ông là giám đốc Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa sao?", một cảnh sát hỏi.
"Là tôi, đồng chí, xin hỏi có chuyện gì sao?", Mã Hải cố gắng kiềm chế cảm giác thấp thỏm trong lòng, hỏi.
"Chúng tôi nhận được đơn tố cáo, nghi ngờ ông và tập đoàn Dương Hoa sản xuất thuốc giả, mời ông đi theo chúng tôi để tiếp nhận điều tra".
"Ơ..."
Mã Hải cả kinh, còn định nói gì đó, nhưng đã bị đưa lên xe cảnh sát.
“Giám đốc Mã!", thư ký vội kêu lên.
"Mau gọi cho Khang Gia Hào, mau gọi cho Chủ tịch Lâm!", Mã Hải kêu lên, sau đó chiếc xe rời đi.
Bên ngoài.
Một đám người đang đứng chứng kiến mọi chuyện.
"Cậu chủ Tư Đồ, bây giờ cậu đã hài lòng chưa?", Tiêu Nghị mỉm cười hỏi.
"Hài lòng, rất hài lòng! Nhưng vẫn chưa đủ!", ánh mắt Tư Đồ Kính dữ tợn, lạnh lùng nói: "Hôm nay, tôi muốn tập đoàn Dương Hoa sụp đổ hoàn toàn! Phương Thị Dân đã đến chưa?".
"Đã xuống máy bay rồi!".
"Tốt, lập tức bắt đầu đi".
Chương 248: Tôi là người giỏi nhất (1)
Lâm Chính được mời vào đại viện của viện dưỡng lão.
Lúc này, trong đại viện có mấy ông lão gần 60 tuổi đang ngồi, mỗi người cầm một cốc trà, đang vừa uống trà vừa nói chuyện.
"Ha ha, hôm nay tâm trạng của ông anh Trịnh tốt quá nhỉ? Mọi lần đến nói chuyện, ông ấy đều trưng ra cái mặt cau có, sao hôm nay cười tươi như hoa thế?", một ông lão tóc mai bạc trắng, sắc mặt hồng hào, mỉm cười nói.
"Phải đấy, ông Trịnh nhặt được tiền à? Từ lúc chúng ta bước vào chưa thấy ông ấy khép miệng lúc nào, giẫm vào phân chó cũng đâu thấy ông cười thế này", một ông lão mặc quân phục cười nói.
"Ông Trịnh, mau nói cho các anh em biết đi, ông làm sao thế?", một ông lão khác rít một hơi thuốc, hỏi.
"Bí mật, bí mật!".
Trịnh Nam Thiên cười ha hả, ngậm miệng không nói.
"Lão hồ ly này, còn vòng vo nữa!".
Mấy ông lão nổi hứng thú nói.
Đúng lúc này, Tiểu Triệu chạy vào.
"Thủ trưởng, người đến rồi!".
"Ồ!".
Hai mắt Trịnh Nam Thiên sáng lên, đang định đứng dậy, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lại buông tay ra, ngồi xuống ghế nói: "Mau, mau gọi cậu ấy vào đây".
"Vâng".
Tiểu Triệu lại chạy đi.
Một lát sau, Lâm Chính sải bước tiến vào.
"Trịnh tướng quân", Lâm Chính gật đầu.
"Nào nào nào, Lâm Chính, để tôi giới thiệu với cậu, đây đều là mấy ông bạn già của tôi, Thiếu Thu, Phương Hồng, Công Dư Lỗi. Mấy ông, đây chính là Lâm Chính mà tôi đã kể, thế nào? Có phải là tuổi trẻ tài cao không?", Trịnh Nam Thiên cười nói.
"Xin chào các thủ trưởng", Lâm Chính cởi mũ xuống, mỉm cười nói.
Anh vừa cởi mũ, mấy ông lão đều sáng mắt lên.
Đúng là một anh chàng đẹp trai.
Khuôn mặt này... anh tuấn đến mức nào chứ? Không phải là kiểu mà mấy anh chàng tiểu thịt tươi nổi tiếng có thể so sánh được, đẹp trai nhưng vẫn mạnh mẽ đàn ông, khiến người ta nhìn không ghét nổi.
"Tốt! Tốt! Cậu nhóc, vừa sáng ra đến đây, chúng tôi đã nghe ông Trịnh khen cậu không dứt miệng, nói cậu khiêm tốn cẩn trọng, y thuật cao minh. Không ngờ cậu trẻ như vậy đã nhận được sự tán thưởng của ông Trịnh, đúng là rất giỏi!", Phương Hồng mỉm cười nói.
"Ông Trịnh ở trong quân nổi tiếng là tính tình ngang bướng, lúc tôi làm Chính ủy cho ông ấy, còn suýt nữa mất mạng, thực sự là không có mấy người lọt được vào mắt xanh của ông ấy đâu. Chàng trai, giỏi lắm!", Thiếu Thu giơ ngón tay cái lên nói.
"Nhưng cũng phải nói, cậu nhóc, tôi nghe ông Trịnh nói cậu là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa? Nói vậy là hai loại thuốc mới ra của tập đoàn Dương Hoa cũng là kiệt tác của cậu sao?", Công Dư Lỗi đẩy chiếc kính cổ trên sống mũi, nói.
"Vâng", Lâm Chính đáp.
"Đúng là nhân tài!", Công Dư Lỗi lại gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lâm Chính mỉm cười, không tiếp lời, nhìn ba ông lão này với vẻ khó hiểu.
Có thể ngồi đây tám chuyện với chiến thần trong quân, chỉ sợ thân phận của ba ông lão này không đơn giản. Hơn nữa, bọn họ bất ngờ đến đây, e rằng cũng liên quan đến Lâm Chính.
Trịnh Nam Thiên nói: "Lỗi Tử, phương thuốc mà Viện Khoa học các ông nhận được cũng đến từ tay Lâm Chính đấy".
"Vậy sao?".
Công Dư Lỗi vô cùng kinh ngạc.
Trịnh Nam Thiên cười nói: "Lâm Chính, tôi đã mất cả đêm gửi phương thuốc kia của cậu lên cấp trên, đích thân Công Dư Lỗi kiểm nghiệm. Tuy vẫn chưa kiểm nghiệm xong, nhưng theo thông tin bên Viện Khoa học đưa ra, phương thuốc này của cậu có giá trị rất lớn. Cho dù phương thuốc này không hoàn chỉnh, sẽ để lại di chứng gì đó, thì chúng tôi cũng có thể dựa vào đó để thay đổi, nghiên cứu ra loại thuốc mới có giá trị hơn. Hôm nay họ đến đây chính là để bàn với cậu chuyện về phương thuốc này".
"Nếu tiền bối Trịnh tin tưởng tôi, thì tôi có thể nói với ông, đừng thay đổi phương thuốc đó, cứ dựa theo các bước trong đó mà nghiên cứu điều chế sản xuất. Thuốc sản xuất ra không có bất cứ tác dụng phụ nào, hơn nữa dùng trên người binh lính có thể cải thiện tố chất sức khỏe của bọn họ rất nhiều. Nếu các ông tự ý thay đổi, tôi không thể đảm bảo sẽ có vấn đề gì", Lâm Chính bình thản nói.
"Ồ?".
Mấy ông lão đều sửng sốt.
"Cậu tự tin về phương thuốc của mình như vậy sao?", Trịnh Nam Thiên hỏi.
"Tôi nói luôn thế này đi! Ở Hoa Quốc, trong giới y học, tôi là người giỏi nhất!", Lâm Chính đáp.
Câu nói này đâu chỉ là kiêu căng ngạo mạn, rõ ràng là vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì.
Nhưng giờ phút này, Lâm Chính chỉ nói được như vậy.
Chương 249: Tôi là người giỏi nhất (2)
Trịnh Nam Thiên được người ta gọi là chiến thần trong quân, là sự tồn tại còn vô địch hơn cả binh vương.
Còn Lâm Chính tự tin, trong giới Đông y, anh là sự tồn tại đỉnh của chóp.
Anh sẽ không tự nhận mình là đệ nhất Đông y, nhưng anh cảm giác mình chắc chắn là một trong số những người giỏi nhất.
Đây là ý kiến của anh về y thuật của mình, cũng đến từ chính sự tự tin của anh.
Nếu không, dựa vào đâu anh có thể cho ra mắt hai phương thuốc tuyệt thế này chứ?
Trịnh Nam Thiên trầm mặc.
Công Dư Lỗi nhắm mắt suy nghĩ.
"Đám thanh niên đúng là không chịu được lời khen, vừa khen cậu ấy khiêm tốn, bây giờ lại trở nên tự cao tự đại rồi", Thiếu Thu cười nói.
"Khiêm tốn quá cũng không phải là chuyện tốt, huống hồ tôi cũng không tự cao tự đại, tôi chỉ nói sự thật thôi", Lâm Chính đáp.
Thiếu Thu sửng sốt, sau đó cười lớn.
Phương Hồng đánh giá Lâm Chính, không khỏi gật đầu.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
"Lỗi Tử, ông thấy sao?", Trịnh Nam Thiên nhìn Công Dư Lỗi, hỏi.
"Ký!".
Công Dư Lỗi bỗng nhiên mở mắt, đứng dậy, trầm giọng nói.
"Nhưng vẫn chưa nghiên cứu kĩ phương thuốc mà".
"Giá trị của nó không thể đong đếm được, nếu những lời Lâm Chính nói là thật, các ông đã từng nghĩ nó sẽ có ảnh hưởng như thế nào không?", Công Dư Lỗi hỏi.
Mấy người như ngừng thở.
"Tôi tin mắt nhìn của mình sẽ không sai, nếu để phương thuốc này tuồn ra nước ngoài, các ông nghĩ xem sẽ có hậu quả gì?", Công Dư Lỗi lại hỏi.
Phương Hồng và Thiếu Thu há miệng, không nói được lời nào.
Trịnh Nam Thiên thì toàn thân run rẩy, vẻ mặt nghiêm trọng hơn rất nhiều.
"Chúng ta đã chịu thiệt rất nhiều năm rồi, lẽ nào các ông còn muốn để lũ nhóc này chịu thiệt như vậy nữa sao? Thế nên, ký!", Công Dư Lỗi quát.
Ông ta dứt lời, Trịnh Nam Thiên cũng không do dự nữa, vung tay lên: "Tiểu Triệu! Mang hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra đây!".
"Vâng, thủ trưởng!".
Tiểu Triệu chạy đi.
Lát sau, một chồng hợp đồng mới được đặt trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn lướt qua mấy chữ ở trên đầu, hơi thở trở nên dồn dập.
"Sau khi ký, tất cả mọi thứ thuộc về phương thuốc đều không liên quan gì đến cậu nữa. Không những vậy, cậu còn phải giữ bí mật tuyệt đối về phương thuốc này, không được tiết lộ nửa chữ, hiểu không?", Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.
"Tôi hiểu", Lâm Chính cũng nghiêm túc gật đầu. "
“Cậu yên tâm, cấp trên sẽ không bạc đãi cậu đâu. Cậu không những được nhận một khoản trợ cấp kếch sù, mà mỗi lô thuốc sản xuất ra cậu cũng có hoa hồng nhất định. Tuy không bằng giá bên ngoài, nhưng cũng có thể giúp cậu kiếm được bộn tiền".
"Trợ cấp thì không cần đâu, nhưng tôi có một yêu cầu... Nói cách khác là một đề nghị!".
"Đề nghị gì?".
"Tôi hy vọng việc sản xuất tốt nhất được tiến hành ở nhà máy của tập đoàn Dương Hoa tôi, như vậy tôi cũng có thể tiến hành giám sát và chỉ đạo. Dù sao công dụng của loại thuốc này cũng không thể xem thường, tôi phải vô cùng thận trọng. Nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm!", Lâm Chính nói.
"E rằng đây mới là mục đích của cậu!", Trịnh Nam Thiên cười lớn: "Được, yêu cầu này tôi sẽ tiền trảm hậu tậu, đồng ý luôn!".
"Cảm ơn tiền bối Trịnh", Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm.
Lần này cuối cùng cũng giải quyết được toàn bộ vấn đề rồi.
Bàn chuyện xong xuôi, mấy ông lão cũng rất vui vẻ.
"Tiểu Lâm, trưa nay đừng về nữa, nào nào nào, uống một ít với mấy ông già này đi", Trịnh Nam Thiên vô cùng vui vẻ, vội vàng nói.
"Ừm..."
"Sao nào? Coi thường mấy ông già này à?", Thiếu Thu cười nói: "Cậu cẩn thận, luận về uống rượu, cậu chưa chắc là đối thủ của tôi đâu".
"Thiếu Thu, ông cứ chém gió đi! Tửu lượng đó của ông mà còn ra vẻ?", Phương Hồng khinh bỉ nói.
"Này, tuy bây giờ tôi nhiều tuổi rồi, nhưng vẫn khiến ông phải bò đấy".
"Được, lát nữa ai gục trước thì người đấy làm cháu”.
"Được!".
Hai ông lão đấu khẩu.
Lâm Chính nhìn, bất giác bật cười, suy nghĩ một lát rồi vẫn gật đầu: "Nếu mấy thủ trưởng đã nhiệt tình như vậy, thì Lâm Chính xin phép ở lại".
"Đi nào, chúng ta đến nhà ăn".
Trịnh Nam Thiên vội vàng nói.
Cả đám người đang định đứng lên rời đi.
Đúng lúc này, hai người mặc đồng phục cảnh sát bước vào.
"Xin hỏi ai là Lâm Chính?".
Lâm Chính cau mày, lên tiếng: "Là tôi đây, có chuyện gì vậy hai đồng chí?".
"Chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan đến một vụ án sản xuất thuốc giả và lừa đảo doanh nghiệp, mời cậu đi theo chúng tôi".
"Cái gì?".
Mấy người Trịnh Nam Thiên ở phía sau vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt Lâm Chính khẽ động, không phản bác mà gật đầu đáp: "Được".
Dứt lời liền đi theo hai người kia.
Chương 250: Nổi giận
Ba ông lão đứng yên tại chỗ.
Trịnh Nam Thiên ngồi trên ghế, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Bốn người có chút không phản ứng kịp.
"Tiểu Triệu, chuyện này là sao?".
Trịnh Nam Thiên trầm giọng quát hỏi.
"Tôi... tôi không biết thưa thủ trưởng...", Tiểu Triệu muốn khóc mà không có nước mắt.
"Sao cậu Tiểu Lâm này lại liên quan đến sản xuất thuốc giả và lừa đảo doanh nghiệp chứ?", Phương Hồng cau mày nói.
"Nếu cậu ấy bán thuốc giả, thì các tổ chức quốc tế không thể thừa nhận hai loại thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa được, e rằng trong chuyện này có vấn đề", Công Dư Lỗi trầm giọng nói.
Ông ta là người của Viện Khoa học, đương nhiên rất quan tâm đến chuyện này, gần đây ông ta cũng chú ý hơn đến tập đoàn Dương Hoa. Theo ông ta thấy, tập đoàn Dương Hoa không hề có động cơ để chế tạo thuốc giả, dù sao... thuốc mới của bọn họ quả thực có hiệu quả, được rất nhiều bên công nhận, thậm chí Lâm Chính còn có hai phương thuốc hoàn toàn khác nhau.
Thuốc giả? Rõ ràng bọn họ có thể làm thuốc thật, tại sao phải làm thuốc giả chứ?
Từ phương thuốc Lâm Chính đưa ra, thì anh là một người có thực tài! Tuyệt đối không phải hạng lừa đảo giang hồ!
"Xem ra trong chuyện này có ẩn tình!".
Thiếu Thu bình thản nói.
"Hừ!".
Trịnh Nam Thiên đập bàn, trầm giọng nói: "Tiểu Triệu!".
"Thủ trưởng!".
"Bảo Châu Cương đi điều tra cho tôi, trong vòng một tiếng, tôi muốn biết ngọn ngành đầu đuôi!".
"Rõ!".
Tiểu Triệu chạy đi.
Mấy người lại ngồi chờ, không còn tâm trạng ăn cơm uống rượu nữa.
Một tiếng sau, một người đàn ông chột một mắt, mặt đầy râu bước vào.
"Tướng quân!".
"Rốt cuộc là có chuyện gì?", Trịnh Nam Thiên trầm giọng hỏi.
Người đàn ông cúi đầu nói hết những tin tức mình điều tra được ra.
Săc mặt của bốn ông lão lập tức trở nên vô cùng âm trầm.
"Khốn nạn! Khốn nạn! Ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật mà lại xảy ra chuyện như vậy sao? Trịnh Nam Thiên, ông ở Giang Thành ba năm mà Giang Thành trở nên thế này à?", Thiếu Thu tức đến nỗi cả người run rẩy, chỉ vào mặt Trịnh Nam Thiên mắng.
"Không ngờ lại có cả chuyện như vậy, có còn vương pháp không? Một lũ khốn kiếp! Ăn gan hùm mật báo chắc?", Công Dư Lỗi cũng rất tức giận.
Sắc mặt Phương Hồng u ám, không nói lời nào.
Trịnh Nam Thiên thì cả người run rẩy, bàn tay siết chặt tay vịn, đến mức tay vịn suýt bị ông ta bóp nát.
Tuy ông ta đang chữa bệnh, nhưng không có nghĩa là ông ta không tồn tại.
Chiến thần trong quân ở Giang Thành mấy năm, mà Giang Thành còn xảy ra chuyện như vậy. Nếu đồn ra ngoài thì mặt mũi ông ta biết để đâu?
"Ông Trịnh, tôi thấy ông dưỡng bệnh ở đây mấy năm, cũng càng ngày càng vô dụng rồi, đầu trâu mặt ngựa gì cũng dám giỡn mặt! Ông cứ nghỉ ngơi đi, chuyện này để tôi giải quyết! Ông không có bản lĩnh nhưng tôi có! Tôi không thể trơ mắt nhìn một hạt giống tốt bị vùi dập như vậy được!", Công Dư Lỗi trầm giọng nói.
"Vớ vẩn, ông là cái thá gì hả? Đến lượt ông dạy dỗ tôi ở đây sao?", Trịnh Nam Thiên ngoạc miệng ra chửi.
"Ông làm không nên hồn, lại còn không cho chúng tôi nhúng tay?".
"Không nên hồn cái đầu ông ấy! Tôi nói cho các ông biết, chọc giận tôi thì bây giờ tôi sẽ cho biết tay!".
"Ông..."
"Các ông cứ đứng đó nhìn đi, ai dám ra tay thì không xong với tôi đâu!".
Trịnh Nam Thiên hét, sau đó trừng mắt nói với Tiểu Triệu: "Cậu đi gọi thằng súc sinh Thái Văn Nông kia đến đây, bảo với cậu ta là trong vòng nửa tiếng không có mặt ở đây, tôi sẽ đánh gãy chân chó của cậu ta".
"Hả? Việc này... thủ trưởng, bây... bây giờ ông ấy đang làm việc, muốn mời ông ấy đến, vẫn nên... vẫn nên gọi điện thoại trước thì hơn...", Tiểu Triệu toàn thân run rẩy, nói.
"Gọi điện thoại cái đầu cậu ấy! Bao nhiêu năm nay tôi gặp cậu ta có lần nào gọi điện thoại không? Mau đi gọi đi!", Trịnh Nam Thiên tức đến nỗi đứng bật dậy khỏi ghế.
Tiểu Triệu đầy vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng đi mời.
Cũng may đồng chí ở Bộ quen biết Tiểu Triệu, cũng không làm khó anh ta.
Thái Văn Nông nhanh chóng nhận được tin, ba chân bốn cẳng lái xe đến viện dưỡng lão ở ngoại ô.
"Lão thủ trưởng!".
Thái Văn Nông mặc đồng phục, đứng thẳng tắp chào hỏi Trịnh Nam Thiên.
Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Cấp trên đã nghiên cứu điều chế ra một lô thuốc mới, chuẩn bị đưa vào sử dụng. Có lô thuốc mới này, thì điều kiện sức khỏe của người của chúng ta sẽ được nâng cao rất nhiều, khiến năng lực sinh tồn của bọn họ tăng mạnh..."
"Thật sao?", Thái Văn Nông mừng rỡ.
"Viện trưởng Công cũng ở đây, tôi có thể lừa cậu sao? Xét duyệt thông qua, thì sẽ có thông báo gửi xuống. Đến lúc đó văn kiện được phê chuẩn, thuốc mới sẽ đưa vào sản xuất", Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nói.
"Thế thì tốt quá! Lão thủ trưởng, ông không biết đấy thôi, dạo này mấy tên bên ngoài kia càng ngày càng vênh váo, lần nào chúng ta hành động cũng tổn thất nặng nề. Nếu thuốc này quả thực công hiệu như vậy, thì chúng ta có thể nói là như hổ mọc thêm cánh", Thái Văn Nông cười nói.
"Vậy sao? Chỉ đáng tiếc thuốc này có lẽ phải kéo dài thời gian đưa vào sử dụng rồi", Trịnh Nam Thiên mặt không cảm xúc nói.
"Tại sao?", nụ cười của Thái Văn Nông cứng đờ.
"Bởi vì nhà máy chúng ta dùng để sản xuất thuốc mới vừa bị người ta niêm phong rồi!", Trịnh Nam Thiên ném một tập văn kiện xuống trước mặt Thái Văn Nông.
Thái Văn Nông lập tức sửng sốt, bước tới đọc.
Một lát sau, sắc mặt ông ta đen như đít nồi.
"Lão thủ trưởng, chuyện này cứ giao cho tôi! Tôi đảm bảo sẽ không khiến ông thất vọng! Nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho Giang Thành!", Thái Văn Nông gầm lên.
"Dựa cả vào cậu đấy! Làm không tốt, thì sau này đừng nói là được Trịnh Nam Thiên tôi dạy dỗ! Tôi không còn mặt mũi nào!", Trịnh Nam Thiên kích động kêu lên.
Thái Văn Nông run lên bần bật, ông ta biết lần này lão thủ trưởng đã thực sự nổi giận, gật đầu lia lịa: "Vâng!".
Rời khỏi viện dưỡng lão, sắc mặt Thái Văn Nông vô cùng u ám.
"Thủ trưởng, lão thủ trưởng nói gì vậy?", cảnh vệ viên ở bên cạnh dè dặt hỏi.
"Nói với cậu cậu cũng không hiểu, lập tức gọi đội 1, đội 2, đội 3 xuất quân cho tôi. Lập tức bao vây câu lạc bộ Nam Loan, bắt người tên Xương Bá lại cho tôi!".
"Thủ trưởng, bắt ông ta làm gì vậy?".
"Ông ta phạm tội!".
"Phạm tội gì vậy ạ?".
"Bán nước!".
Thái Văn Nông trừng mắt nhìn cậu ta, rồi chui vào xe.
Cậu cảnh vệ viên kia cả người run rẩy, cũng vội vàng lên xe.
Một lát sau, từng chiếc xe bọc thép màu xanh lá lái từ ngoại ô Giang Thành vào trung tâm thành phố...
Câu lạc bộ Nam Loan.
Xương Bá đang ngồi trước một chiếc bàn gỗ đàn ăn cơm.
Một người phụ nữ ăn mặc hở hang rót ly rượu vang cho ông ta.
"Xương Bá!".
Một chàng trai trẻ bước vào.
"Tiểu Ngô à!".
Xương Bá nuốt miếng thịt bò trong miệng vào bụng, sau đó lau miệng, cười nói: "Thế nào? Phương Thị Dân bắt đầu chưa?".
"Tòa án đã gửi trát cho tập đoàn Dương Hoa, chiều nay sẽ mở phiên tòa, không cho tập đoàn Dương Hoa cơ hội để thở luôn! Bây giờ đám Khang Gia Hào đang bận vắt chân lên cổ, tập đoàn Dương Hoa không có phần thắng đâu", cậu thanh niên tên Tiểu Ngô cười đáp.
"Tốt! Tốt lắm! Dương Hoa mà đổ, con mụ Cung Hỉ Vân kia sẽ mất chỗ dựa, có thể là đối thủ của tôi chắc? Tôi sẽ mượn danh nghĩa của Khổ Long triệu tập đàn em của cậu ta lại, rồi phản công Cung Hỉ Vân, chắc chắn cô ta sẽ không đỡ được. Đến lúc đó, cả Giang Thành sẽ là thiên hạ của tôi, ha ha ha...", Xương Bá cười nói.
"Chúc mừng Xương Bá", Tiểu Ngô cười nói.
"Chung vui, chung vui! Tiểu Ngô, tôi cũng nhiều tuổi rồi, tương lai của Giang Thành vẫn phải dựa vào những người trẻ tuổi như các cậu. Làm việc cho tốt, sau này gánh nặng của tôi vẫn phải giao vào tay cậu", Xương Bá cười nói.
"Vâng", Tiểu Ngô gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ âm độc.
Lão già chết tiệt, chờ ông đoạt được Giang Thành, tôi sẽ tìm cơ hội xử lý ông.
Tiểu Ngô là con trai nuôi của Xương Bá, Xương Bá không thể có con, liền bồi dưỡng Tiểu Ngô. Chỉ có điều, tuy Xương Bá không thể có con, nhưng sức khỏe rất tốt, nhìn dáng vẻ này thì ít nhất phải sống được 20 năm nữa.
20 năm! Tiểu Ngô đợi không nổi!
Đúng lúc Tiểu Ngô đang suy tính giải quyết lão già này thế nào, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo và ồn ào.
"Có chuyện gì vậy?".
Xương Bá cau mày, hét lên.
Nhưng còn chưa thấy đàn em chạy vào thông báo.
Rầm!
Cánh cửa bị đạp ra, sau đó rất nhiều người mặc đồng phục tràn vào phòng, bao vây chặt đám người Xương Bá, từng họng súng đen ngòm chĩa vào Tiểu Ngô và Xương Bá.
Người phụ nữ sợ đến mức hét lên ầm ĩ.
Xương Bá và Tiểu Ngô vội vàng giơ tay, cả hai người đều ngơ ngác.
Có chuyện gì thế này?
Hai người họ đã bao giờ thấy thế trận như thế này chứ...
"Ai là Xương Bá?".
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục, vẻ mặt cương nghị bước tới.
"Tôi... là tôi... Đồng chí, có chuyện gì vậy?", Xương Bá run rẩy hỏi.
Nhưng người kia không trả lời, chỉ vung tay lên: "Đưa đi!".
"Rõ!".
Hai người tiến tới, áp giải Xương Bá và Tiểu Ngô đi...