Lâm Chính siết chặt bàn tay, cũng mở bừng mắt ra, đang định thò tay vào túi áo lấy điện thoại.
Thực ra... anh cũng không nhịn được nữa.
Nếu để Thần Hỏa Tôn Giả phát hiện ra những người ở hồ băng đều là diễn viên, thì chắc chắn ông ta sẽ huy động mọi lực lượng, bất chấp tất cả tấn công Giang Thành.
Đến lúc đó, Giang Thành sẽ biến thành biển lửa.
Nhưng đến lúc này, Lâm Chính vẫn chưa có cách gì.
Làm sao bây giờ?
Lâm Chính lòng rối như tơ vò, bàn tay siết chặt điện thoại trong túi áo, chần chừ chưa lấy ra.
Đúng lúc này.
Rè rè...
Điện thoại bỗng rung lên.
Lâm Chính sửng sốt, vội vàng lấy ra.
Là Từ Chính gọi đến.
"Từ Chính, thế nào rồi?", Lâm Chính vội ấn nút nghe, hỏi.
"Chủ tịch Lâm, để anh chờ lâu rồi! Chúng tôi đã nghiên cứu chế tạo ra thứ anh cần, bây giờ đã gửi đến Phục Quốc, chắc là hai tiếng nữa có thể đến chỗ anh! Nhưng thứ này phải mất một tiếng để lắp đặt nữa! Không biết thời gian có kịp không?", Từ Chính hơi thở dốc, dường như không nghỉ ngơi chút nào.
"Tức là tôi phải kéo dài ba tiếng nữa sao? Không vấn đề gì! Các anh vất vả rồi!".
Lâm Chính tắt điện thoại.
"Chủ tịch Lâm?", Từ Thiên nhìn anh với ánh mắt sáng rực.
"Cố kéo dài ba tiếng nữa là được", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Ba tiếng?".
Từ Thiên ngây người hỏi: "Hiện giờ chúng ta có thể kéo dài một tiếng đã là tốt lắm rồi, lại còn ba tiếng... Việc này... sao có thể chứ?".
Lâm Chính nhíu chặt mày, sao anh không biết chứ?
Thời gian gấp gáp, Lâm Chính hít sâu một hơi, cũng chỉ có thể mạo hiểm vậy.
"Gọi điện thoại cho người ở hồ băng, bảo bọn họ thu dọn lều trại, tiến về phía Thần Hỏa Tôn Giả".
"Hả?".
Từ Thiên ngớ ra.
"Mau lên!".
Lâm Chính giục.
Từ Thiên chần chừ một chút, rồi đành làm theo.
Người ở hồ băng nhanh chóng chỉnh đốn.
Các đệ tử của đảo Thần Hỏa đang giám sát bọn họ ở xung quanh đều lo lắng căng thẳng, mắt không dám chớp, nhìn chằm chằm tám bóng dáng kia.
Lâm Chính giả sải bước đi về phía trước.
Bảy "Tu La Huyết Vệ" đi theo phía sau.
Khí thế này liền khác hẳn.
Tuy trên người bọn họ không có khí ý lưu động, nhưng càng bình thường lại càng khiến người của đảo Thần Hỏa kiêng dè.
"Tôn Giả! Bọn họ hành động rồi! Bọn họ hành động rồi!".
Ở vùng cực hàn, một đệ tử vừa cao giọng hô vừa chạy về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Ông ta lập tức đứng phắt dậy, đanh giọng quát: "Sao? Bọn họ ra tay với người của chúng ta rồi à?".
"Không ạ, bọn họ đang đi thẳng về phía Tôn Giả", đệ tử kia vội đáp.
"Đến thẳng chỗ tôi à? Hừ, cũng được! Xem ra bọn họ không coi các cậu ra gì cả! Nếu đã vậy thì nhanh chóng kích hoạt đại trận, chuẩn bị mai phục giết thần y Lâm".
"Tuân lệnh!".
Mọi người bắt đầu bận rộn.
Nhiệt độ của vùng cực hàn nhanh chóng giảm xuống mười mấy độ, trên bề mặt lớp băng xuất hiện các khe nứt dày đặc như mạng nhện.
Thần Hỏa Tôn Giả đứng ở chính giữa mạng nhện này, lặng lẽ nhìn về phía hồ băng.
Cứ như vậy khoảng một tiếng, cuối cùng Lâm Chính giả và bảy Tu La Huyết Vệ cũng xuất hiện trước mắt Thần Hỏa Tôn Giả.
"Cuối cùng các cậu cũng đến".
Thần Hỏa Tôn Giả cười khẩy một tiếng, sâu trong ánh mắt tràn ngập tia lửa và căm thù.
Nhưng... Lâm Chính giả không nói gì, thậm chí còn không biết nên làm gì.
"Hử?".
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt, phát giác ra sự bất thường.
Chương 2717: Để tôi lấy mạng cậu
Thần Hỏa Tôn Giả cảm thấy rất kỳ lạ.
Bởi vì ông ta nhìn ra được sự khó hiểu, bàng hoàng và cả lo lắng trong mắt Lâm Chính kia.
Cậu ta đang sợ hãi.
Nhưng... thần y Lâm mang theo bảy Tu La Huyết Vệ đến đây, sao lại sợ chứ?
Lẽ nào... cậu ta là giả?
Sắc mặt Thần Hỏa Tôn Giả đanh lại, lập tức đi tới định giết anh ta.
Nhưng ông ta vừa nhấc chân lên liền khựng lại.
Có bẫy?
Hai chữ này lóe lên trong óc ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả tính vốn đa nghi, ông ta làm bất cứ chuyện gì cũng rất thận trọng, đi một bước xem ba bước.
Mà thần y Lâm nổi tiếng là một con cáo, sao Thần Hỏa Tôn Giả dám tùy tiện tiến tới chứ? Nhỡ bị trúng kế thì chẳng phải tiêu đời sao?
Thần Hỏa Tôn Giả đã bị Lâm Chính chơi cho mấy vố, nên đương nhiên không dám hành động khinh suất.
Đúng lúc này, Lâm Chính ở bên kia dẫn theo bảy Tu La Huyết Vệ bắt đầu rút lui.
Bọn họ có vẻ rất sợ hãi, vội vàng chạy về phía sau.
Đúng lúc này, một đệ tử chạy tới.
"Tôn Giả, đằng sau xuất hiện một chiếc xe".
"Xe?".
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng bước tới.
Chỉ thấy Lâm Chính và bảy Tu La Huyết Vệ kia lập tức chui vào chiếc xe van, sau đó chiếc xe quay đầu, đạp chân ga phóng tít mù.
"Chết rồi! Trúng kế rồi! Đây là Lâm Chính giả! Những người kia không phải là Tu La Huyết Vệ gì cả! Tất cả đều là giả mạo!".
Thần Hỏa Tôn Giả vừa cuống vừa giận, lớn tiếng hét lên: "Giết! Giết cho tôi!".
Âm thanh truyền đi rất xa, các đệ tử của đảo Thần Hỏa ở xung quanh đều nghe thấy.
Nhưng bọn họ chỉ nghe được mấy chữ cuối, đoạn trước thì không hiểu, chỉ biết thần y Lâm và Tu La Huyết Vệ đều không phải những người dễ chọc vào, thế nên ai nấy đều chùn chân.
"Lũ khốn kiếp!".
Thần Hỏa Tôn Giả cuống lên, hai chân điểm một cái, định đích thân ra tay.
Nhưng đúng lúc ông ta hành động, một cây châm bạc bỗng xé không lao tới, đâm vào lưng ông ta với góc độ cực kỳ lắt léo.
Thần Hỏa Tôn Giả nín thở, vội vàng xoay người định chặn lại.
Nhưng cây châm bạc xuất hiện quá bất ngờ, không thể né tránh hay đón đỡ được.
Phập!
Cây châm đâm vào cánh tay ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả lùi lại mấy bước, ánh mắt đanh lại, nhìn chiếc châm bạc ở cánh tay, rồi lại nhìn bóng dáng ở gần đó, sát khí toàn thân lại không kiềm chế được mà bắn ra.
Ông ta không rút châm ra.
Ông ta biết mình không được tùy tiện rút châm của thần y Lâm, nếu không chỉ có bị thương càng nặng hơn.
"Cậu đúng là đồ chuột nhắt, chỉ biết dùng mấy âm mưu quỷ kế, sao không đường đường chính chính đánh một trận với tôi đi?", Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng hừ mũi nói.
"Ông cho tôi mười năm... không, năm năm. Năm năm sau, tôi sẽ giết ông như giết một con chó con lợn", Lâm Chính bình thản đáp.
Đôi mắt Thần Hỏa Tôn Giả bỗng đỏ ngầu.
Ông ta tin!
Dù sao bây giờ Lâm Chính mới hơn 20 tuổi, mà đã có tư cách đánh với ông ta, còn ông ta đã tu luyện gần trăm năm mới có công lực như hiện nay.
Sự tồn tại yêu nghiệt như vậy, đừng nói là năm năm, cho anh ba năm thôi là đã nghịch thiên rồi.
Phải nhanh chóng tiêu diệt mối đe dọa này, nếu không chắc chắn sau này ông ta sẽ không được yên ổn.
"Tôi chỉ hối hận vì lúc trước không giết luôn cậu lúc ở đảo Thần Hỏa! Nếu không phải tôi tin vào những lời ngon tiếng ngọt của cậu, thì sao cậu còn có thể đứng đây chứ? Thả cậu đi là sai lầm lớn nhất đời tôi!", Thần Hỏa Tôn Giả nghiến răng nghiến lợi nói.
"Muốn giết tôi sao? Bây giờ ông có cơ hội rồi đấy!", Lâm Chính bình thản nói.
"Đã vậy thì để tôi lấy mạng cậu!", Thần Hỏa Tôn Giả hừ mũi nói, cất bước tiến về phía trước.
Chương 2718: Khai chiến
Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận, khí thế như trời long đất lở.
Khi ông ta cất bước đi về phía Lâm Chính, Lâm Chính cảm giác như có mấy ngọn Thái Sơn đang đè xuống vai mình.
Dường như xương cốt toàn thân sắp gãy vụn.
Nhưng anh không có hành động gì, chỉ bình thản nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đang đi tới.
"Sao ông không rút cây châm ở vai ra?", đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
"Hử?".
Thần Hỏa Tôn Giả hơi nhíu mày.
"Châm này có thể rút được, nếu để lâu không rút, thì độc châm sẽ ngấm vào máu thịt của ông, rồi ngấm vào xương cốt ông. Nếu vậy thì chỉ cần 15 phút là ông sẽ mất mạng. Đến lúc đó, thần tiên cũng không cứu được ông", Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả lập tức chìa tay ra định rút.
Nhưng đúng lúc ngón tay sắp chạm vào châm bạc, thì khựng lại.
"Thần y Lâm, cậu đừng có lừa tôi, chỉ sợ tôi không rút châm thì không sao, mà rút ra thì sẽ bị thương nặng, đúng không? Cậu đừng hòng lừa được tôi, cậu có ý đồ gì tôi không biết sao?".
"Ông không tin thì thôi, xem ra hôm nay tôi không cần mất nhiều sức cũng giết được ông, không tệ, không tệ", Lâm Chính mỉm cười.
Thần Hỏa Tôn Giả nổi trận lôi đình, lồng ngực như muốn nứt ra.
Ông ta biết Lâm Chính cố ý nói như vậy, anh biết ông ta là người đa nghi, nên cố ý nói những lời khiến người ta kiêng dè, khiến ông ta rối như tơ vò.
Sắc mặt Thần Hỏa Tôn Giả dữ tợn, bỗng giơ tay lên chộp về chỗ bị châm bạc đâm trúng, sau đó giật mạnh.
Phựt!
Ông ta giật cả miếng thịt ra, ném xuống đất.
Lâm Chính ngây ra.
Mạnh tay đấy.
Ông ta không rút châm và giật cả miếng thịt chứa châm ra.
"Một cây châm bạc sao có thể chế ngự được tôi chứ? Thần y Lâm! Đến lượt cậu rồi!".
Thần Hỏa Tôn Giả không muốn nhiều lời với Lâm Chính nữa, gầm lên một tiếng, rồi nhấc chân giẫm mạnh xuống đất.
Ầm!
Cả băng nguyên lập tức nứt ra, sau đó sức mạnh cuồn cuộn lan về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, vội vàng rút về phía sau.
Khoảnh khắc anh rút lui.
Bụp!
Một cột sáng ngút trời bỗng bắn ra khỏi vị trí lúc trước, bay thẳng lên trời, sau đó nổ tung, hóa thành vô số mũi tên lửa, rơi xuống Lâm Chính ở phía dưới.
Lâm Chính nhíu mày, đang định tiếp tục lùi lại.
Thần Hỏa Tôn Giả lại thi triển thần thông, cách không tung chưởng, kéo mạnh về phía Lâm Chính.
Ầm!
Dòng sông băng ở phía sau Lâm Chính bỗng bắn ra rất nhiều thứ giống như nham thạch, chúng hóa thành sóng lớn ập về phía Lâm Chính, chặn đứng đường lui của anh.
Không hổ là Thần Hỏa Tôn Giả.
Thuật Hỏa Viêm được ông ta sử dụng vô cùng thành thạo, người như Thần Hỏa Thánh Nữ không thể sánh bằng được.
Nhưng Lâm Chính cũng phát hiện ra, dù là mưa tên hay cơn sóng lửa, thì cũng chỉ chèn ép phạm vi hoạt động của anh.
Thần Hỏa Tôn Giả có ý đồ ép anh về phía cái bẫy ở phía Tây Tây Nam.
Chỉ cần Lâm Chính rơi vào trong bẫy, thì anh mọc cánh cũng khó thoát, Thần Hỏa Tôn Giả có thể dễ dàng giết được anh.
Thần Hỏa Tôn Giả vốn định đặt bẫy ở con đường bắt buộc phải đi để vào băng nguyên, nhưng không biết tại sao Lâm Chính lại xuất hiện ở sau lưng ông ta.
Điều này khiến ông ta gặp khó khăn.
Cũng may ông ta có rất nhiều thủ đoạn, cũng không phải là không có khả năng đánh anh rơi vào bẫy.
Nhưng đối mặt với thủ đoạn tàn bạo như vậy, Lâm Chính vẫn không di chuyển mà lập tức huy động cơ thể võ thần, định cố chống đỡ chiêu này.
"Cơ thể võ thần thì sao chứ? Tưởng bản tôn không phá được cơ thể võ thần sao?".
Ánh mắt Thần Hỏa Tôn Giả đầy dữ tợn, bỗng hú dài một tiếng, chân khí huyền diệu bắn từ trong cơ thể ra, nhập vào ngọn lửa giữa không trung.
Ngay lập tức, dù là mưa tên hay sóng lửa đều trở nên hừng hực.
Cực kỳ đáng sợ!
Chương 2719: Tấn công Giang Thành
Sau khi ngọn lửa đổi màu thì nhiệt độ của nó tăng lên gấp nhiều lần. Nó đã lên tới cả ngàn độ.
Cả vùng bình nguyên như bị nhão ra. Lớp băng dưới chân Lâm Chính cũng nứt dần.
Thế nhưng ngọn lửa lan ra với tốc độ quá nhanh, chỉ e Lâm Chính chưa kịp chìm vào nước thì đã bị ngọn lửa nuốt chửng rồi.
Quả nhiên...Vụt...Ngọn lửa màu lam và mưa tên đáp xuống nuốt gọn lấy Lâm Chính.
Đến ngay cả tảng băng dưới chân anh cũng biến mất. Cả vùng băng bị tan ra, nước dâng lên, sôi sùng sục.
Thần Hỏa Tôn Giả đứng bên mặt hồ, tìm kiếm thi thể của Lâm Chính. Ông ta tin chiêu thức vừa rồi không giết chết được anh.
Có điều Lâm Chính đã dám đỡ chiêu thì chắc chắn cũng sẽ bị thương nặng. Bị thương thì anh lấy gì ra để đấu với ông ta đây.
“Cậu không điều khiển được Tịnh Thế Bạch Liên thì để đó cho tôi”, Thần Hỏa Tôn Giả lên tiếng, nhìn cả vùng mịt mờ trước mặt. Nhưng đúng lúc ông ta cất bước thì vùng khói tản ra. Ngay sau đó, một bóng hình xuất hiện trước mặt ông ta.
“Hả?”, Thần Hỏa Tôn Giả ngước nhìn.
Là thần y Lâm. Nhưng hình như cậu ta không hề hấn gì. Sao có thể chứ?
Thần Hỏa Tôn Giả không dám tin, chỉ biết trố tròn mắt. Hình dáng của Lâm Chính dần hiện rõ.
Anh không chỉ bình an vô sự mà cơ thể còn phát ra khí tức màu đen kịt.
“Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy. Cậu sử dụng cơ thể võ thần, làm mạnh cơ thể mình. Cơ thể của cậu lúc này chắc là đã biến thành U Minh Sát Khu như trong truyền thuyết rồi. Thần y Lâm, quả nhiên cậu đúng là một kẻ yêu nghiệt”, Thần Hỏa Tôn Giả gật đầu.
U Minh Sát Khu có thể miễn dịch với vạn độc. Hỏa độc cũng là độc, nếu có thể miễn nhiễm thì dù anh có bị thiêu cũng vẫn có thể hồi phục được vết thương trong thời gian ngắn. Vì vậy chỉ dựa vào thuật Hỏa Viêm thì không thể giết chết được Lâm Chính.
“Thực lực của Tôn Giả quả nhiên phi phàm. Lâm Chính bái phục”, Lâm Chính nói.
“Sao thế? Sợ rồi à?”
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu, sau đó lùi lại quay đầu bỏ chạy.
“Hả?”, Thần Hỏa Tôn Giả giật mình. Ông ta không ngờ là Lâm Chính lại sử dụng chiêu này nên vô thức đuổi theo.
Tốc độ của Lâm Chính cực nhanh. Thần Hỏa Tôn Giả nhất thời không theo kịp. Ông ta nhìn thì phát hiện ra chân của Lâm Chính được ghim đầy châm.
Có vẻ như ngay từ đầu anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bỏ chạy. Vậy nếu cậu ta không định liều mạng thì đến đây làm gì?
Không đúng. Hoàn toàn không đúng. Sắc mặt của Thần Hỏa Tôn Giả dần lạnh như băng. Không biết tại sao mà ông ta cảm thấy mình đang bị trúng kế của Lâm Chính.
Đột nhiên...Thần Hỏa Tôn Giả chợt nghĩ ra điều gì đó. Ông ta khựng người, không đuổi theo anh nữa. Lâm Chính ở phía xa cũng từ từ dừng lại, quay đầu nhìn ông ta.
“Trúng kế rồi, điệu hổ ly sơn”, Thần Hỏa Tôn Giả lên tiếng.
“Sao thế? Nhận ra rồi à?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Chắc chắn cậu đã sớm phá bẫy của tôi rồi...”
Thần Hỏa Tôn Giả không dám chần chừ, chỉ hét lên với người của đảo Thần Hỏa: “Tất cả lập tức tấn công Giang Thành”.
Ông ta gầm lên, bỏ mặc Lâm Chính và quay đầu tấn công Giang Thành.
Chương 2720: Không thể đối kháng
Thế nhưng Lâm Chính nào để Thần Hỏa Tôn Giả rời đi như thế. Thần Hỏa Tôn Giả không biết Lâm Chính cũng đã giăng bẫy dọc đường.
Lâm Chính và Tu La Huyết Vệ giả mạo trước đó là thủ đoạn Lâm Chính dùng để chấn nhiếp ông ta. Anh đang kéo dài thời gian.
Giờ anh không bỏ chạy nữa mà tấn công ngược lại Thần Hỏa Tôn Giả.
“Đồ giảo hoạt, láu cá”, Thần Hỏa Tôn Giả tức giận, tung một chưởng về phía Lâm Chính.
Vụt. Một luồng lửa phóng ra từ tay của ông taCảnh tượng trước mặt không khác gì một biển lửa. Lâm Chính không dám chần chừ, lập tức rút ra kiếm công nghệ cao và phóng ra chân khí.
Vụt! Một màn khí được hình thành. Thế nhưng trong vùng lửa nóng rực đó bức khiên được làm từ khí không đủ mạnh, nó nhanh chóng xuất hiện vết nứt. Còn tiếp tục như vậy thì Lâm Chính sẽ không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Nếu cậu bỏ chạy thì tôi sẽ thiêu rụi cả Giang Thành. Còn cậu đấu với tôi thì tôi sẽ thiêu sống cậu”, Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên, khí tức bạo phát. Ngọn lửa đột nhiên được gia tăng sức nóng với ý đồ làm tan toàn bộ lớp băng xung quanh Lâm Chính
Hai mắt Lâm Chính đỏ rực. Trông anh vô cùng chật vật.
“Thần Hỏa Tôn Giả, không chỉ có mỗi ông biết chơi với lửa đâu", nói xong, Lâm Chính cũng phát ra tiếng gào, thanh kiếm trong tay tạo ra một ngọn lửa bảy màu, tấn công trực diện vào ngọn lửa của Thần Hỏa Tôn Giả.
Bùm! Thần Hỏa Tôn Giả bay bật ra, đập mạnh lên sống băng ở phía xa. Lúc ông ta tiếp xúc sông băng thì toàn bộ lớp băng bị tan ra. Bề mặt sông đã lên tới hàng nghìn độ.
“Dị hỏa sao?”, sắc mặt của thần hỏa Tôn Giả trông vô cùng khó coi.
“Đúng vậy”, Lâm Chính hừ giọng lạnh lùng. Anh thu kiếm về, rồi vung tay phóng ra 32 cây châm Hồng Mông Long.
Vụt! Vụt...Long Châm bay giữa không trung rồi bị đốt cháy. Chúng lập tức hóa thành rồng lửa bảy màu, nhe nanh giơ vuốt và vồ về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
“Đúng là đồ không biết lượng sức mình”, Thần Hỏa Tôn Giả hét lớn, phóng ra cột lửa cả cao hàng mét, cột lửa hóa thành hình người, phóng ra hàng trăm cây kiếm lao về phía rồng lửa.
Bùm...bùm...Hai bên va chạm mãnh liệt.Rồng lửa bảy màu cũng bị chèn ép, tốc độ trở nên chậm lại.
Thế nhưng rồng lửa không chịu từ bỏ, cơ thể dài ngoằng của chúng tiếp tục quấn lấy thanh kiếm và tấn công ngược Thần Hỏa Tôn Giả.
“Dị hỏa của cậu chẳng qua là may mắn có được. Cậu dựa vào cái gì mà đòi đối kháng với sức mạnh đã tu luyện cả trăm năm của tôi?”, Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên, gia tăng nội lực.
Người lửa khổng lồ cũng gầm gừ, đưa tay ra kéo mạnh rồng lửa bảy màu.
Bùm...Rồng lửa bị xé toạc, nổ ngay tại chỗ. Lâm Chính nôn ra một ngụm máu tươi, vội vàng lùi lại.
Quả nhiên...Anh có thể chống lại được Đại Ma Quân nhưng không chống lại được Thần Hỏa Tôn Giả.
Thực lực của người này quá khủng khiếp. Sợ rằng trong những người mà anh gặp thì chỉ có đạo chủ của Thiên Ma Đạo mới đối phó được với người này.
Tiếp tục liều mạng thì chỉ có nước chết thôi. Nhưng nếu không giữ chân được Thần Hỏa Tôn Giả thì không thể kéo dài thời gian cho Từ Thiên, mọi thứ sẽ hỏng bét