Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2141: Anh không đủ tư cách

Thần y Lâm! Là thần y Lâm!"

"Trời ạ! Vậy mà thần y Lâm lại ở đây!"

"Không thể tin được!"

"Thần y Lâm không chỉ là một bác sĩ, nghe nói còn biết võ công, hơn nữa võ công cực kỳ cao thâm! Có anh ấy ở đây, chúng ta không sợ nữa rồi!"

"Tốt quá! Thần y Lâm, đánh nát mấy tên khốn kiếp này đi!"

"Đánh đi thần y Lâm!"

"Tiêu diệt bọn chúng, xem bọn chúng còn dám kiêu ngạo nữa hay không!"

Hiện trường sôi trào, vô số người giơ tay reo hò phấn khích.

Trên mạng thậm chí còn náo loạn hơn, tất cả cư dân mạng đều điên cuồng kêu gọi tên thần y Lâm.

"Thần y Lâm, em yêu anh!"

"Ôi trời! Thần y Lâm!"

"Thần y Lâm! Lại là anh ấy!"

"Quá mạnh! Anh ấy thật đẹp trai!"

"Có người này ở đây, thần thoại võ thuật của đất nước chúng ta không có khả năng bị người khác phá vỡ đâu!"

Vô số người vui mừng phấn khởi.

Hiện trường càng ồn ào hơn, âm thanh rung chuyển cả bầu trời.

Người đàn ông này là người đã tạo ra vô số kỳ tích, được vô số người coi như thần linh!

Không có gì mà anh không làm được!

Anh hoàn hảo không tỳ vết!

Một người như vậy xuất hiện ở đây, mọi người tựa như nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối ...

Lâm Chính giơ tay: "Mọi người hãy yên lặng, đây là bệnh viện, còn có rất nhiều bệnh nhân, mọi người làm ơn đừng để ảnh hưởng đến người khác!"

Anh dứt lời, mọi người trở nên yên tĩnh hơn.

"Thần y Lâm? Tao đã nghe nói về mày! Nghe nói mày cũng biết võ công, xem ra hôm nay tao lại được vui vẻ một chút rồi”, Nakagawa nheo mắt nhìn Lâm Chính, nói.

Nhưng gã vừa dứt lời.

Bụp!

Lâm Chính bất ngờ đấm mạnh vào đầu người đàn ông tên Akutagawa.

Akutagawa mất cảnh giác và ngất xỉu ngay tại chỗ, trên đầu lõm xuống một mảng, không rõ sống chết.

"Hả?"

Mọi người đều sững sờ.

Nông Đường Công hơi ngạc nhiên.

Nakagawa thở gấp, không thể tin nhìn Lâm Chính.

"Thằng khốn! Mày... mày dám làm vậy với anh Akutagawa sao? Mày muốn chết hả?", một đại biểu nước láng giềng nổi nóng: "Tao sẽ không tha cho mày!"

Nói xong hắn muốn ra tay.

Nakagawa đã kịp thời ngăn hắn lại.

"Anh không phải đối thủ của hắn! Đừng manh động!", Nakagawa thờ ơ nói.

"Nhưng...”

"Đừng vội!"

Nakagawa bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, nói: "Thần y Lâm đúng không? Mày làm như vậy có phải là không xem bọn tao ra gì không?"

"Người này ra tay với tôi trước, tôi chỉ trả đòn lại cho hắn thôi! Nếu đã lựa chọn dùng nắm đấm thì nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng chịu chết! Đương nhiên, nơi này nhiều người như vậy, tôi sẽ không lấy mạng hắn, nhưng phế bỏ võ công chặt đứt tay chân thì không thể đảm bảo được đâu!", Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Thần y Lâm, Mày đang khiêu khích tao! Khiêu khích võ thuật của nước tao đấy!", Nakagawa híp mắt.

“Tôi khiêu khích đấy, thì đã sao?”, Lâm Chính thẳng thắn hỏi.

Ánh mắt Nakagawa trở nên lạnh lùng, đang định nói tiếp.

Tuy nhiên, Lâm Chính lại lên tiếng trước.

"Cút đi! Tôi đã nói rồi, anh không có tư cách làm đối thủ của tôi! Bây giờ tôi không có thời gian để lãng phí với anh, tôi phải cứu học trò của tôi! Tôi muốn một ngày sau anh phải đến bệnh viện quỳ gối, xin lỗi sám hối với học trò tôi! Nếu không, tôi sẽ khiến anh phải nằm để về nước”.

Lâm Chính hờ hững nói, dường như không có chút hứng thú nào với Nakagawa, nói xong anh xoay người trở về phòng, tiếp tục chữa trị cho Băng Thượng Quân.

Những lời điên rồ!

Mọi người đều nơm nớp lo sợ.

Nakagawa đằng đằng sát khí, siết chặt nắm đấm: "Mày coi thường tao hả? Hừ, thật thú vị! Nakagawa tao ở nước mày lâu như vậy mà chưa gặp người nào như mày! Tao còn tưởng rằng nước mày toàn là một đám khiêm tốn thân thiện, bây giờ xem ra cũng chỉ có thế”.

"Khiêm tốn thân thiện thì phải xem là đối với ai, còn anh thì chưa đủ tư cách”.

"Cho nên tao cũng không có tư cách khiêu chiến với mày sao?"

"Đúng vậy, có lẽ thầy của anh cũng không có tư cách”.

"Hỗn xược!", Nakagawa nổi giận: "Sao mày dám sỉ nhục thầy tao? Ếch ngồi đáy giếng! Mày có biết thầy tao là ai không? Ông ấy là cao thủ số một ở nước tao đấy! Được xưng là thần Ninja! Mày xem thường tao thì đã đành, vậy mà ngay cả thầy tao cũng dám coi thường sỉ nhục! Nếu tao không giết mày thì đúng là thiếu tôn trọng thầy tao”.

Lúc này, Nakagawa đã muốn giết người.

Nhưng Lâm Chính hoàn toàn phớt lờ gã, tiếp tục làm việc của mình.

Thấy vậy, Nakagawa không hề run sợ, nói thẳng: "Lần hành động này, thầy của tao cũng đi cùng tao đến đây! Tao không muốn lãng phí thời gian, hai tiếng sau, tao sẽ đợi mày ở sân vận động! Thần y Lâm, tao phải đích thân đánh bại mày, cho mày bò dưới đất, dùng chân hung hăng giẫm đạp vào đầu mày! Đây là cách tao trừng phạt mày vì đã nói những lời ngông cuồng với tao! Tao muốn thách đấu với mày! Nếu mày không tới thì mày là đồ hèn nhát, không có tư cách xuất hiện ở trước mặt tao! Thần y Lâm, tao chờ mày!"

Nói xong, Nakagawa quay người rời đi.

Mọi người ở hiện trường trở nên náo động.
Chương 2142: Thần Ninja

Đám người Nakagawa lảo đảo rời khỏi bệnh viện dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Sau khi họ rời đi, các diễn đàn trên Internet đã bùng nổ.

“Khiêu khích! Đây rõ ràng là khiêu khích mà”.

“Dám khiêu chiến với thần y Lâm, thần y Lâm chắc chắn sẽ cho người đó đẹp mặt”.

“Tên Nakagawa đợi chết đi”.

Rất nhiều người tức giận nói, tràn đầy lòng tin với Lâm Chính.

Nhưng cũng có người có suy nghĩ khác với trận quyết đấu này.

“Tên Nakagawa này tự tin như thế e là có hậu chiêu. Thần y Lâm đối đầu với hắn chưa chắc có thể thắng”.

“Sau khi đến Yên Kinh, Nakagawa này liên tục đánh bảy trận, chưa từng thua, thiên kiêu đều không đỡ nổi một chiêu của hắn. Đáng sợ quá”.

“Nakagawa gần như là nhân vật vô địch”.

“Tôi nghe nói thật ra thần y Lâm không phải là võ giả thuần túy. Thứ cậu ta giỏi thật vẫn là y thuật, còn nói về đánh giết gì đó chưa chắc so được với Nakagawa đâu”.

“Hơn nữa mọi người có từng nghe nói đến chuyện này chưa? Thầy của Nakagawa, thần Ninja gì đó cũng đến, có ông ta canh giữ ở Yên Kinh, thần y Lâm thắng được sao?”

“Tôi nghĩ thần y Lâm đừng nên tham gia trận đối đầu này, nếu thắng thì được, còn nếu thua thì có thể sẽ thân bại danh liệt”.

“Đúng thế, thần y Lâm rất có danh tiếng, anh ta vang danh quốc tế, nếu anh ta thất bại thảm hại, như vậy giới võ thuật trong nước và người giới y đạo cũng không thể ngẩng đầu lên được”.

“Trận chiến này, không dễ dàng đâu…”

Dân cư mạng đều nói lên suy nghĩ của mình.

Cũng có một số cư dân mạng có liên quan đến võ thuật và y học đã đăng một bài phân tích, phân tích tỷ lệ chiến thắng giữa hai người, viết ra các phép tính và kết luận khác nhau, tỷ lệ chiến thắng của Lâm Chính chỉ có ba mươi đến bốn mươi phần trăm, Nakagawa là sáu mươi đến bảy mươi phần trăm.

Cùng lúc đó, cũng có những cư dân mạng khá bi quan lên tiếng.

Người ở bệnh viện cũng rất lo lắng.

Các phóng viên vẫn chưa đi khỏi đó, đều lao đến chỗ Lâm Chính muốn phỏng vấn anh.

Nhưng cũng may Nông Đường Công đã sắp xếp người trước, ngăn đám người này lại.

Sau khi mọi người đi, Nông Đường Công mới trở lại.

“Cậu Lâm, cậu thấy thế nào? Cậu có đến trận quyết đấu hai tiếng sau không?”, Nông Đường Công thận trọng hỏi.

“Tôi đã nói rồi bây giờ tôi chỉ muốn chữa bệnh cho học trò của tôi, tôi không có tâm trí suy xét đến chuyện khác”, Lâm Chính không cảm xúc nói.

“Nhưng… nếu anh không đi sẽ bị mọi người cười chê”, Tiểu Lưu ở bên cạnh nói.

Lâm Chính nghiêng đầu nhìn anh ta, lại dời tầm mắt sang chỗ khác, tiếp tục công việc của mình, nói: “Cả đời Lâm Chính tôi chưa từng để ý ánh mắt của người khác”.

“Chuyện này…”

Mọi người đều cứng họng.

Nông Đường Công cũng không khuyên được nữa.

Dường như Lâm Chính bỗng chú ý đến điều gì, anh rút mạnh châm bạc ra, đâm vào trên người Băng Thượng Quân.

Nhưng chỉ vài cây châm, tai mắt mũi miệng Băng Thượng Quân bỗng chảy máu, dáng vẻ rất nhếch nhác.

Mọi người khiếp sợ.

Thần y Diêu tiến đến gần nhìn nói: “Thầy ơi, huyết quản của cậu ta bị vỡ rồi, nội tạng cũng chảy máu, e là không thể cứu sống được nữa”.

“Không, nếu Băng Thượng Quân như thế, ngược lại có hy vọng được cứu”.

Lâm Chính vừa nhanh tay châm cứu vừa nói.

“Sao có thể chứ?”, thần y Diêu không tin.

Một người đã chết vốn dĩ đã bị thương cả người, chết cũng không thể chết thêm, lần này huyết quản và nội tạng đều bị vỡ… còn có thể cứu sống ư? E là Đại La Kim Tiên không đến thì không thể cứu?

“Ông từng nghe nói đến một câu này chưa?”, Lâm Chính nói.

“Câu gì?”

“Dồn vào chỗ chết mới được tái sinh”.

“Hả?”

Thần y Diêu sửng sốt.

“Thật ra sinh tử có quan hệ tương quan với nhau. Sau khi tôi đến đã kiểm tra cho Băng Thượng Quân rồi, phát hiện mặc dù Băng Thượng Quân đã chết nhưng vẫn còn mạch máu chưa đứt, thế nên tôi lập tức dùng một cây châm bạc chặn dây mạch máu đó lại, hy vọng thông qua mạch máu này kích hoạt tim và tư duy của Băng Thượng Quân lần nữa để khôi phục, nhưng xác suất cực thấp”.

“Có phải là xác suất khoảng mười phần trăm như thầy nói không? Nói như thế cậu ta thực sự may mắn khi vừa đúng khoảng mười này?”, thần y Diêu hỏi.

“Cũng không tính là may mắn, cũng không phải là xui xẻo”, Lâm Chính lắc đầu.

“Thầy, ý thầy là sao?”, thần y Diêu khó hiểu hỏi.

“Có sai lệch, tình trạng hiện giờ của anh ta không nằm trong khoảng mười này, cũng không tồn tại trong chín mươi phần trăm còn lại, bây giờ Băng Thượng Quân còn một cơ hội sống nhưng độ khó này cao hơn khoảng mười này, tôi cũng không biết có thể cứu hay không”.

“Vậy giờ thầy định làm thế nào?”

“Tôi cần một vị dược liệu, là dược liệu cực kỳ hiếm, phải tìm được trước khi trời sáng”.

“Thuốc gì thế? Thầy cứ việc dặn dò, chỗ tôi vẫn có không ít thuốc quý”, thần y Diêu vội ra vẻ nịnh bợ.

“Hoa Thông Minh! Đã từng nghe chưa?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Hoa Thông Minh?”, thần y Diêu sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên khó coi: “Thầy à, loại hoa hiếm có như vậy khó tìm được ở trong nước lắm… Trước khi trời sáng, e là không tìm được”.

“Cho nên bây giờ tôi muốn mọi người sử dụng hết nhân lực, sức của đi tìm hoa này cho tôi, nếu có thể lấy được, Băng Thượng Quân sẽ được cứu, nhưng nếu không tìm được thì Băng Thượng Quân sẽ chết”, Lâm Chính nói.

Nông Đường Công không dám lề mề, lập tức nghiêng đầu nói: “Lập tức đi sắp xếp nhân lực”.

“Vâng, thủ trưởng”.

Tiểu Lưu quay đầu chạy xuống.

“Thần y Lâm, cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức tìm hoa Thông Minh cho cậu, nhưng loại thuốc này hình dáng thế nào, đặc điểm ra sao, tốt nhất cậu vẽ xong rồi đưa cho tôi, tôi cũng dễ đưa cho cấp dưới, để họ tìm nó cho cậu”, Nông Đường Công nói.

“Nhà tôi có một cuốn sách cổ, trong đó có hình và thông tin của hoa Thông Minh, tôi bảo người gửi đến”.

“Thầy à, không cần phiền phức như thế, trong điện thoại tôi có hình và thông tin”.

Thần y Diêu nói, vội lấy điện thoại ra.

Thế nhưng Nông Đường Công chỉ nhìn một cái đã sửng sốt.

“Hoa này là hoa Thông Minh à?”

“Đúng thế, thủ trưởng Nông, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính kỳ quái hỏi.

Nông Đường Công trả lời: “Tôi từng nhìn thấy hoa này”.

Đồng tử Lâm Chính co lại: “Ở đâu?”

“Nakagawa… nói đúng hơn thì là thầy của cậu ta, tôi từng nhìn thấy trên người thần Ninja - Takahashi Imura”, Nông Đường Công trầm giọng nói.
Chương 2143: Tôi đi tìm ông ta đòi lại công đạo

Lúc Băng Thượng Quân và Nakagawa đánh nhau, Nông Đường Công cũng ở đó.

Vì là trận quyết đấu khá chính thức, không chỉ có Nông Đường Công ở đó mà đám người Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh Giang Nam Tùng, Ngô Khai Sầu cũng ở đó.

Là đại diện của nước láng giềng, thầy của Nakagawa - Takahashi Imura được gọi là thần Ninja cũng đến.

Thế nên Nông Đường Công và Takahashi Imura từng gặp nhau, trên cổ ổng ta có đeo một vòng hoa.

“Tôi nghĩ vòng hoa này được làm bằng hoa Thông Minh”, Nông Đường Công suy nghĩ một lúc.

“Dùng hoa Thông Minh kết thành vòng hoa đeo trên cổ ư?”, thần y Diêu sửng sốt, hơi khó tin.

“Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, hoa Thông Minh có tác dụng làm sảng khoái tinh thần, hoạt huyết, nếu đeo thời gian dài trên cổ, ngửi mùi hương của nó, có thể kéo dài tuổi thọ, nâng cao công lực. Người không biết về y thuật dùng kết thành vòng hoa đeo ở trên người là lựa chọn tốt nhất”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Thì ra là thế”.

Mọi người đều ngộ ra.

“Thầy ơi, tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên đi chứng thực thử, ngộ nhỡ là giả thì sao”, thần y Diêu nói.

Thật ra cũng không trách ông ta lo lắng.

Dù sao hoa Thông Minh cũng là loại hoa hiếm có đến mức người bình thường không thể nhìn thấy, cho tới bây giờ thần y Diêu cũng chưa từng nhìn thấy hoa thật, nhưng lần này thật trùng hợp xung quanh có người có hoa Thông Minh… tất nhiên ông ta không dám tin.

Thật ra Lâm Chính cũng có suy nghĩ này.

“Bây giờ tôi đi chứng thực”, Lâm Chính nói, sau đó đứng dậy.

“Thần y Lâm, khoan đã”.

Nông Đường Công vội gọi lại.

“Thủ trưởng có chuyện gì sao?”

“Thần y Lâm, đối phương là thần Ninja đấy. Lần này tới đây mục đích chính là muốn phá vỡ truyền thuyết về võ thuật của nước ta, mục đích không tốt. Nếu cậu tìm ông ta nhưng không lấy được này đóa hoa Thông Minh này, chi bằng để tôi phái người đi thương lượng với họ, cố gắng lấy được hoa. Cơ hội thành công như vậy sẽ cao hơn”, Nông Đường Công trầm giọng nói.

Thực lực của đối phương mạnh như thế, địa vị ở nước láng giềng rất cao, mặc dù thần y Lâm cũng rất lợi hại nhưng so với thần Ninja, trong mắt người khác không biết thua kém bao nhiêu.

Nếu cứ thế đến thẳng chỗ ông ta thì có lẽ đối phương sẽ không đưa.

Nhân vật tầm cỡ như Nông Đường Công đích thân ra mặt, e là sẽ khác.

Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu.

“Thủ trưởng Nông, Băng Thượng Quân là học trò của tôi, học trò của tôi bị học trò của ông ta giết chết, tôi đi tìm ông ta đòi công đạo là chuyện đương nhiên, đây là chuyện giữa tôi và họ, không cần ai nhúng tay vào. Cảm ơn ý tốt của thủ trưởng Nông”, Lâm Chính nói.

“Cậu… cậu Lâm, sao cậu lại cố chấp như thế chứ? Quả nhiên cái tên Trịnh Nam Thiên nói không sai, cậu đúng là tuổi trâu mà”, Nông Đường Công tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

Lâm Chính lại không muốn kéo dài thời gian, nói: “Ông cụ Nông, học trò của tôi đành nhờ ông chăm sóc, tôi đi một chút sẽ về”.

“Cậu Lâm, đứng lại! Cậu quay lại đây”.

Nông Đường Công gọi.

Nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất.

Lần này mọi người đều lo lắng.

“Thủ trưởng Nông, Nakagawa đó chỉ cho hai tiếng đồng hồ, nhìn dáng vẻ của thần y Lâm hoàn toàn không có ý định ứng chiến, nếu cậu ấy không đi, vậy thì ảnh hưởng rất lớn. Hiện giờ các nước đều đang dõi theo chúng ta…”, người bên cạnh Nông Đường Công lo lắng nói.

“Phải nghĩ cách thuyết phục thần y Lâm đi ứng chiến”, lại có người nói.

“Thuyết phục? Thuyết phục cái gì? Giờ này mà còn ứng chiến cái gì chứ? Tôi chỉ mong tên nhóc đó kia mau chóng quay lại đây! Mọi người không biết cậu ấy đang tìm ai sao? Là thần Ninja đấy, cao thủ truyền kỳ cấp quốc gia của nước láng giềng đấy. Tên nhóc đó có thể sống trở về đã là tốt lắm rồi”.

Nông Đường Công giậm chân, sốt sắng đến độ mặt đỏ bừng: “Thiên tài quý giá như vậy, trăm năm khó có được, hôm nay chỉ sợ cậu ấy sẽ bị tổn hại ở đây. Nếu cậu ấy có chuyện gì, đó sẽ là một tổn thất lớn cho nước ta! Một tổn thất lớn đấy”.

Nghe thế mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.

Lúc này Nông Đường Công không còn quan tâm đến chuyện Nakagawa đó nữa, không đi tham gia đấu thì không đi, mất mặt cũng chẳng sao cả.

Nhưng nếu Lâm Chính không còn nữa thì chẳng còn gì nữa cả.

“Người đâu”, Nông Đường Công gọi.

“Thủ trưởng, có gì dặn dò”, Tiểu Lưu chạy đến, ưỡn ngực nói.

“Lập tức chuẩn bị xe, chở tôi đến gặp Takahashi Imura đó! Mau lên”.

“Vâng, thưa thủ trưởng”.



Tốc độ của Tiểu Lưu rất nhanh, chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng trước cổng bệnh viện.

Để đảm bảo an toàn cho Nông Đường Công, còn có mấy chiếc xe tải lớn đi theo phía sau, bên trong xe toàn là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong đội, Trịnh Nam Thiên cũng tự mình lái xe tới.

“Chuyện gì thế? Gọi nhiều người đến làm gì? Nơi này là Yên Kinh, còn có người dám làm gì tôi à? Giải tán hết đi”, Nông Đường Công nhíu mày, trầm giọng quát.

“Lãnh đạo à, chẳng phải vì lo cho an toàn của ông sao?”, Trịnh Nam Thiên vội nói.

“Còn ở đây lo lắng cái quái gì! Nếu nơi này không an toàn thì còn nơi nào ở trong nước an toàn? Đuổi hết họ đi đi! Bảo họ về hết đi! Nhanh lên!”, Nông Đường Công hét lên.

Trịnh Nam Thiên không dám lề mề, lập tức chỉ huy mọi người về.

“Lái xe, đi tìm Takahashi Imura”, Nông Đường Công nói.

“Thủ trưởng, Takahashi Imura là một nhân vật huyền thoại trong giới võ thuật nước láng giềng. Tu vi võ thuật của ông ta đã đạt đến một trình độ không thể tả, ông cứ đi như thế, nếu ông ta có mục đích khác thì phải thế nào mới được? Rủi ro quá cao, ông không được đi. Nếu muốn đi thì vẫn nên là tôi đi”, Trịnh Nam Thiên lo lắng nói.

“Cậu đi thì có tác dụng gì? Mặc dù cậu cũng là cao thủ hàng đầu trong đội nhưng đánh nhau với người ở cấp bậc này, cậu không làm gì được đâu”.

Nông Đường Công bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói: “Nhưng cậu nói đúng, nếu không có võ sĩ mạnh đi cùng tôi, cho dù nói chuyện với Takahashi Imura, đa phần tôi cũng sẽ ở thế bất lợi, đối phương sẽ coi thường tôi, báng súng là cơ sở của việc thương lượng”.

“Lãnh đạo à, có lẽ… có thể xin phép cấp trên, nhanh chóng điều động người bên đó đến”, Trịnh Nam Thiên thấp giọng nói.

Sắc mặt Nông Đường Công thay đổi, hừ một tiếng: “Đó là trụ cột của quốc gia, có thể tùy tiện điều động được sao? Nếu không làm lung lay đất nước thì phải làm sao?”

“Chuyện này…”

“Đừng lo, tôi có một người bạn mấy ngày nay đến Yên Kinh, bây giờ chắc đang ở trong thành phố, tôi gọi cho ông ấy ngay, bảo ông ấy đi với tôi”.

Nông Đường Công lấy điện thoại ra gọi vào một số.

Thế nhưng một lúc lâu sau, Nông Đường Công sửng sốt.

Ông ta cúp máy, thở phào rồi nói: “Đi thẳng đến chỗ Takahashi Imura đi”.

“Lãnh đạo à, bạn của ông thì sao?”, Trịnh Nam Thiên sửng sốt hỏi.

“Ông ấy à? Ông ấy đã đến tìm Takahashi Imura rồi”, Nông Đường Công cười nói.

“Cái gì?”

Trịnh Nam Thiên cực kỳ ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK