“Thật sao?”.
Đặng Mão lập tức hỏi.
“Sao tôi lại lừa các ông?”.
Thần y Lục nhìn sang Đào Thành: “Cậu Đào, phiền cậu mau chóng đi tới chỗ cậu Lâm một chuyến, cậu hỏi xem có phải cậu ta đã động đao với hai vị Võ Thần hay không, cậu ta nghe xong chắc chắn sẽ hiểu”.
“Hiểu cái gì?”.
Đào Thành ngạc nhiên hỏi.
Nhưng thần y Lục có vẻ không muốn giải thích, chỉ phất tay tỏ ý Đào Thành đi mau.
Đào Thành chỉ có thể đánh liều đi vào phòng bế quan.
“Chuyện gì?”.
Lâm Chính mở cửa ra, hỏi Đào Thành mang vẻ mặt căng thẳng đứng trước cửa.
“À, làm phiền cậu Lâm rồi, là thế này, Phó chủ tịch Đặng nói tôi đến hỏi cậu về vấn đề của hai thi thể đó”.
“Vấn đề?”.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng lại không có vẻ bất ngờ: “Các người phát hiện ra rồi sao?”.
“Phát hiện cái gì?”.
“Thi thể đã bị động đao”.
“A, ha ha, cái đó… những người khác đều không phát hiện, chỉ có thần y Lục phát hiện ra”.
Đào Thành cười lúng túng, vội giải thích.
“Thần y Lục?”.
Lâm Chính nhíu mày: “Người đó là ai?”.
“Y võ lợi hại nhất ở tòa nhà treo thưởng chúng tôi, võ kỹ có lẽ không lợi hại là bao nhưng về mặt y dược, ông ấy xếp thứ hai không ai dám xếp thứ nhất”.
Đào Thành cười đáp.
“Ồ? Tòa nhà treo thưởng của ông còn có nhân vật như vậy?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Thần y Lục rất ít khi lộ diện trước mặt người khác, cũng không tham dự chuyện thường ngày của tòa nhà, chỉ khi nào tòa nhà xuất hiện sự kiện đặc biệt hoặc nguy cơ trọng đại, ông ấy mới ra mặt. Nói thật, hôm nay là lần đầu tôi gặp thần y Lục”.
Đào Thành cười đáp.
“Thế à? Cao nhân như vậy thì cũng có thể gặp một lần”.
Lâm Chính lẩm bẩm, nhưng anh không vội đi gặp thần y Lục, mà là lấy một bức vẽ ra đưa cho Đào Thành.
“Ông cầm lấy giao cho thần y Lục đi”.
Lâm Chính nói.
Đào Thành sửng sốt, nhận lấy bức vẽ.
Trên đó là hình vẽ cơ thể người, nhưng trên cơ thể người này lại chi chít đường nét, giữa các đường nét còn có nhiều chấm tròn, vô cùng kỳ quái.
“Cậu Lâm, đây là…”.
“Không cần hỏi nhiều, giao cho thần y Lục của các ông là được. Thần y Lục nhìn thấy nó sẽ hiểu”.
Đào Thành hoang mang nhưng cũng không hỏi nhiều, chắp tay với Lâm Chính, sau đó rời đi.
Đợi Đào Thành đi rồi, Lâm Chính nói với Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc ở trước cửa: “Mọi người tự về phòng bế quan của mình, bây giờ bắt đầu bế quan, tu luyện hai bản tâm pháp này trước”.
Lâm Chính lấy hai cuốn bí tịch ra đưa cho hai người.
“Đại nhân, đây là gì?”.
Hai người nhìn sách mà Lâm Chính đưa qua, nghi hoặc hỏi.
“Đây là tâm pháp khẩu quyết viết lại dựa theo truyền thừa của Ám Thiên Võ Thần, hai cuốn đưa cho hai người là thích hợp cho hai người tu luyện. Long Tâm Thành sắp đại loạn, mau đi bế quan, tích lũy sức mạnh nghênh đón đại địch, biết chưa?”.
Lâm Chính nghiêm túc nói.
Hai người ngạc nhiên, lập tức gật đầu.
“Đại nhân yên tâm!”.
“Chúng tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của cậu!”.
“Tôi còn một bản của Thương Lan Phúc, thông báo cho anh ta tới đây. Tạm thời không cần thăm dò tin tức nữa, bảo anh ta mau về bế quan, cô Cầm Kiếm cũng vậy”.
“Vâng”.
Hai người không dám chậm trễ, cùng nhau chạy ra ngoài.
Chẳng lâu sau, Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ về phòng bế quan của mình.
Nhìn thấy tâm pháp mà Lâm Chính đưa cho, bọn họ đều hoảng hốt nhưng vẫn thành thật đi bế quan.
Lâm Chính phái người tìm đến Ám Minh Nguyệt, nói cô ta đến phòng bế quan gặp mình.
Chương 5037: Ánh sáng thần
“Lâm đại nhân, có gì dặn dò sao?”.
Ám Minh Nguyệt đi vào phòng bế quan, nhìn Lâm Chính đứng trước bàn mân mê gì đó, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Cô Ám Minh Nguyệt, tôi mời cô qua đây là muốn nhờ cô giúp tôi một việc”.
Lâm Chính thong thả nói.
“Lâm đại nhân có gì cần tôi giúp cứ việc sai bảo, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức”.
Ám Minh Nguyệt lên tiếng.
Cô ta còn mong Lâm Chính cứu sống bố mình, đương nhiên nghe theo lời Lâm Chính.
“Tôi chuẩn bị một thời gian, nhưng trước khi bế quan tôi cần chuẩn bị một chút, nên muốn nhờ cô giúp tôi một tay”.
Lâm Chính nói.
“Thế à?”.
Ám Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Tôi biết Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc đã bế quan, nhưng đám người Lang Gia vẫn còn đây. Thực lực của nhóm Lang Gia không thua kém gì tôi, vì sao anh Lâm vẫn tìm tôi giúp?”.
“Lý do rất đơn giản, vì cô là con gái của Võ Thần”.
Lâm Chính đáp.
“Con gái của Võ Thần? Vậy thì có ý nghĩa gì?”.
Ám Minh Nguyệt không hiểu.
Mặc dù cô ta là con gái của Ám Thiên Võ Thần, nhưng cô ta không học được bao nhiêu tài nghệ từ Ám Thiên Võ Thần.
Nói cô ta là truyền nhân của Ám Thiên Võ Thần thật ra là cất nhắc cô ta.
Thật ra nhiều danh hiệu của Ám Minh Nguyệt là vì ảnh hưởng của bố mới miễn cưỡng đội lên đầu cô ta.
“Có nghĩa cô hiểu biết về tập tính của Võ Thần, cảm giác của Võ Thần và sức mạnh của Võ Thần hơn những người khác!”.
Lâm Chính đáp, sau đó cầm lấy thuốc trên bàn, nhét vào một hũ lớn ở bên đập nát.
Chốc lát sau, trong hũ đổ ra lượng lớn thuốc nhão màu xanh lục.
Lâm Chính trét thuốc lên tay lên mặt mình, sau đó cởi áo xuống, bắt đầu bôi thuốc lên cơ thể.
Ám Mnh Nguyệt sửng sốt.
“Lâm đại nhân, rốt cuộc anh định làm gì?”.
“Vận khí, sử dụng sức mạnh phi thăng của cô giúp tôi cân bằng số thuốc này, sau đó châm cứu cho tôi”.
Lâm Chính nói.
“Châm cứu? Châm cứu gì?”.
“Châm cứu giống như ngày thường bố cô châm cứu cho cô”.
Lâm Chính nói.
“Bố tôi ngày thường châm cứu cho tôi?”.
Ám Minh Nguyệt ngạc nhiên: “Chẳng lẽ Lâm đại nhân biết sao?”.
“Tôi không biết, nhưng tôi tin Ám Thiên Võ Thần sẽ thường xuyên châm huyệt cường thân kiện thể, tăng cường tu vi cho cô. Cô hãy châm cứu cho tôi theo cách của bố cô”.
Lâm Chính nói.
Ám Minh Nguyệt không thể hiểu nổi ý đồ của Lâm Chính.
Nhưng nếu chỉ là yêu cầu đơn giản như vậy, Ám Minh Nguyệt cũng không từ chối.
“Vậy được, nếu là Lâm đại nhân, Minh Nguyệt đương nhiên sẽ nghe”.
Ám Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn Lâm Chính.
Mặc dù trên người Lâm Chính bôi thảo dược buồn nôn, nhưng cơ thể cường tráng của anh vẫn đập vào mắt Ám Minh Nguyệt. Cộng thêm gương mặt đẹp trai của Lâm Chính khiến tim Ám Minh Nguyệt đập nhanh.
Nhưng không nghi ngờ gì, Lâm Chính không hề có hứng thú với Ám Minh Nguyệt.
Anh khoanh chân, quay lưng về phía Ám Minh Nguyệt, nói: “Bắt đầu đi”.
“Được”.
Ám Minh Nguyệt gật đầu, nghiêm túc châm cứu cho Lâm Chính.
Sau một lượt châm cứu, Ám Minh Nguyệt đã toát mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
“Dù sao tôi cũng không phải bố tôi, bố tôi châm cứu rất nhẹ nhàng, tôi thì đã sử dụng hết sức, e là hiệu quả không bằng một nửa của bố tôi”.
Ám Minh Nguyệt hơi áy náy.
“Dù là một nửa cũng đủ rồi”.
Lúc này, Lâm Chính khoanh hai chân ngồi xuống, giống như đang vận chuyển gì đó, một lúc sau hai mắt anh sáng lên.
“Quả nhiên có tác dụng!”.
“Cái gì?”.
Ám Minh Nguyệt ngạc nhiên.
“Vù!”.
Một giây sau, trên người Lâm Chính đột nhiên bùng lên một vòng ánh sáng thần…
Chương 5038: Mau ra đây gặp tôi
Ánh sáng thần lan tỏa, lúc mờ lúc tỏ, xinh đẹp vô cùng, khiến người khác cảm thấy khó tin.
Kéo dài khoảng hai trăm giây, ánh sáng thần mới dần dần mờ nhạt đi.
“Ám Minh Nguyệt, tiếp tục châm cứu!”.
Lúc này, Lâm Chính lại nói.
Ám Minh Nguyệt run rẩy cả người, không dám chậm trễ, tiếp tục rút châm bạc ra đâm lên người Lâm Chính.
Châm bạc hạ xuống, ánh sáng thần vừa biến mất lại tỏa sáng.
Cứ lặp lại như vậy mấy lần, Ám Minh Nguyệt mệt đến mức ngã ra đất, thở hổn hển, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Lâm Chính cũng chậm rãi mở mắt ra, dường như đã kết thúc tu luyện.
Anh đứng dậy, nhìn cơ thể mình.
Thảo dược giống như bùn bôi lên người đã biến mất, dường như đã dung hòa vào cơ thể của Lâm Chính.
“Lâm đại nhân, rốt cuộc… rốt cuộc anh đang luyện cái gì?”.
Ám Minh Nguyệt gian nan ngồi dậy, thở hổn hển hỏi.
“Mô phỏng máu thịt”.
Lâm Chính nói ra bốn chữ đơn giản.
“Mô phỏng máu thịt?”.
Ám Minh Nguyệt sửng sốt, rõ ràng chưa từng nghe qua những từ này.
“Tôi mô phỏng toàn bộ đường vân cơ thể của Thương Lan và Thái Thiên. Chỉ cần có thể mô phỏng được cường độ máu thịt của bọn họ thì có thể giúp cơ thể của tôi cứng rắn mạnh mẽ giống bọn họ, thậm chí có thể giúp cho khí mạch của tôi dày dặn như bọn họ”.
Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
Ám Minh Nguyệt mở to mắt, khó tin hỏi: “Vậy… Vậy cũng được sao?”.
“Chuyện này giống như Diệp Viêm, cách làm khác nhưng hiệu quả như nhau, nhưng tôi không ghép nối bộ phận cơ thể người khác lên người tôi, mà là dùng thảo dược giúp máu thịt tôi tiếp cận vô hạn với Võ Thần”.
Lâm Chính bình tĩnh giải thích: “Mục đích Ám Thiên Võ Thần châm cứu cho cô chắc hẳn là cải tạo thân xác cô, giúp độ mạnh của cô nâng cao tới trình độ như ông ta, cho nên tôi nói cô giúp tôi châm cứu cũng là đạo lý này”.
“Hóa ra là vậy, chẳng trách Lâm đại nhân không để Lang Gia châm cứu mà tìm đến tôi”.
Ám Minh Nguyệt bừng tỉnh, đồng thời trái tim rung động.
Vậy cũng được sao?
Y thuật của người này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
“Ám Minh Nguyệt, cô cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi”.
Lâm Chính cầm lọ sứ nhỏ trên bàn lên đưa cho cô ta: “Số đan dược này là tôi đích thân luyện chế, cô cầm lấy tu luyện, có thể giúp cô nhanh chóng đột phá cảnh giới trước kia”.
“Được”.
Ám Minh Nguyệt cũng không khách sáo, nhận lấy đan dược, hành lễ với Lâm Chính: “Cảm ơn Lâm đại nhân!”.
“Không cần khách sáo”.
Lâm Chính phất tay.
Ám Minh Nguyệt đi rồi, Lâm Chính lại gọi nhóm Lang Gia đến, phân phát tâm pháp và đan dược cho bọn họ, để bọn họ đi bế quan.
Người của thế gia Huyết Đao dường như cũng ý thức được điều gì, chân không ra khỏi phòng, lựa chọn bế quan.
Không những vậy, phần lớn tu sĩ của tòa nhà treo thưởng cũng vậy.
Người của tòa nhà treo thưởng càng lúc càng ít.
Tòa nhà yên tĩnh, đường phố vắng vẻ, dường như đang báo hiệu gì đó.
Tất cả lực lượng phòng vệ của tòa nhà treo thưởng đều chuẩn bị sẵn sàng.
Đương nhiên, bọn họ không chỉ bảo vệ tòa nhà, những người này cũng được cài cắm đến các khu vực của Long Tâm Thành, giống như đang đề phòng nguy hiểm sắp tới.
Người của Long Tâm Thành người chạy người trốn, không ai muốn ở khu vực Võ Thần chú ý đến nữa.
Toàn bộ thành trì tử khí nặng nề, nhiều con đường lớn trở nên vắng vẻ như khu bỏ hoang.
Bầu không khí căng thẳng này tiếp tục kéo dài vài ngày.
Ầm!
Cuối cùng, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng ở cổng phía Đông Long Tâm Thành.
Ngay sau đó, một tiếng hét to vang vọng khắp toàn thành.
“Thằng ranh Lâm Chính mau ra đây gặp tôi!”.
Chương 5039: Thật to gan
Giọng nói đó vang lên, toàn bộ Long Tâm Thành sôi trào.
Lý Cuồng Nhận lập tức dẫn theo cao thủ của tòa nhà treo thưởng chạy đến phía cửa Đông.
Đợi đến gần cửa Đông thì thấy cả cửa Đông đã thành phế tích, cửa lớn nát vụn, mặt đất nứt nẻ, ngay cả tường thành cũng sụp đổ.
Một nhóm thủ vệ của tòa nhà treo thưởng nhìn thấy trên không trung phía trước cửa Đông có hai bóng người, ai nấy đều có vẻ mặt kinh ngạc, cả người run rẩy như cầy sấy.
Lý Cuồng Nhận nhìn về phía hai bóng người như thiên thần đó, vội vàng chắp tay quỳ xuống.
“Lý Cuồng Nhận thuộc tòa nhà treo thưởng bái kiến Trấn Ngục Võ Thần, Tiếu Thiên Võ Thần!”.
“Tòa nhà treo thưởng?”.
Trấn Ngục Võ Thần hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Người của tòa nhà treo thưởng lại dám thao túng cổng thành? Long Tâm Thành là của tòa nhà treo thưởng các người rồi sao?”.
“Nghe nói thằng ranh Lâm Chính đang trốn trong tòa nhà treo thưởng, cậu ta đâu?”.
Một người đàn ông tóc dài màu tím lên tiếng.
Toàn thân ông ta tỏa ra dòng khí kỳ quái, đầu tóc quần áo tung bay, từ trên cao nhìn xuống giống như thần tiên nhìn con kiến.
Lý Cuồng Nhận không chịu được uy áp của hai vị Võ Thần, vội vàng cúi đầu, run rẩy nói: “Bẩm hai vị đại nhân, Long Tâm Thành đã loạn, tòa nhà treo thưởng chúng tôi chỉ tạm thời duy trì trị an, sao dám độc chiếm Long Tâm Thành? Còn Lâm Chính… Cậu ta… Cậu ta chỉ là khách của tòa nhà treo thưởng!”.
“Khách? Tôi mặc kệ, cậu ta giấu thi thể của Thái Thiên và Thương Lan, bảo cậu ta mau giao ra, nếu không, hai chúng tôi sẽ san bằng tòa nhà treo thường”.
Trấn Ngục Võ Thần nói, lời nói bá đạo khiến tim người ta như sắp dừng đập.
Lý Cuồng Nhận biết sự việc nghiêm trọng, không dám nhiều lời, vội nói: “Hai vị Võ Thần đại nhân, Phó chủ tịch Đặng của chúng tôi đã biết về việc này, ông ấy phái chúng tôi đến đây muốn mời hai vị Võ Thần đại nhân đến tòa nhà treo thưởng một chuyến, vấn đề Thái Thiên và Thương Lan thuộc về ai thì phải ngồi xuống bàn bạc”.
“Ồ?”.
Nghe vậy, Tiếu Thiên Võ Thần nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Bây giờ thi thể của hai người đó đang ở đâu?”.
“Ở… Ở trong tay của tòa nhà treo thưởng chúng tôi!”.
Lý Cuồng Nhận do dự một lúc rồi đáp.
“Khốn nạn!”.
Một tiếng quát giận vang lên.
Nhiệt độ xung quanh hạ xuống, trên đỉnh đầu bọn họ tỏa ra uy áp đáng sợ.
Trấn Ngục Võ Thần quát lên: “Tòa nhà treo thưởng các người đúng là biết cách làm ngư ông đắc lợi, ai cho các ông ngang ngược như vậy? Các ông dám nuốt trọn thi thể của hai vị Võ Thần?”.
“Trấn Ngục đại nhân bớt giận, mọi chuyện phải đến tòa nhà treo thưởng rồi hãy nói”.
Lý Cuồng Nhận nhắm mắt đánh liều nói.
“Tôi giết chết đám người không biết trời cao đất dày này trước!”.
Trấn Ngục Võ Thần quát giận, định ra tay giết đám người Lý Cuồng Nhận.
Đám người Lý Cuồng Nhận sợ đến mức cả người run rẩy, nhưng không dám phản kháng.
Nếu Trấn Ngục Võ Thần muốn giết bọn họ, với năng lực của bọn họ hoàn toàn không thể chống đỡ.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tiếu Thiên Võ Thần ngăn người đó lại.
“Trấn Ngục đại nhân bớt giận, chúng ta xem Đặng Mão nói thế nào đã. Nếu ông ta chịu giao cơ thể của hai vị Võ Thần đó ra, mọi chuyện còn đường cứu vãn. Nếu tòa nhà treo thưởng bọn họ dám có ý đồ với hai thi thể đó, chúng ta sẽ trực tiếp ra tay diệt bọn họ!”.
Tiếu Thiên Võ Thần nói.
Trấn Ngục Võ Thần có vẻ tức giận, nhưng vẫn nghe lời khuyên.
“Cũng được, nếu vậy thì tạm thời tha cho đám chuột nhắt này một mạng!”.
Trấn Ngục Võ Thần nói: “Còn không mau dẫn đường đưa tôi đến tòa nhà treo thưởng?”.
“Tuân lệnh! Hai vị đại nhân, mời đi bên này!”.
Lý Cuồng Nhận toát mồ hôi hột, run rẩy nói, sau đó chạy đến phía trước dẫn đường.
Chương 5040: Hủy xác
Hai Võ Thần đến tòa nhà treo thưởng, trong nháy mắt, cả tòa nhà bị khí ý huyền diệu dày dặn bao trùm.
Người trong tòa nhà đều cảm nhận được uy áp đáng sợ đó.
Mọi người run lẩy bẩy, tất cả trốn trong phòng mình không dám lộ diện.
Trong phòng tiếp khách ở tầng trên cùng tòa nhà treo thưởng.
Đặng Mão, bà Kỳ Dương, Từ Hạ và những người khác đều ở đây.
Đào Thành cũng có mặt.
Ông ta đứng bên cạnh Đặng Mão, sốt ruột không yên, vô cùng căng thẳng.
“Sợ cái gì? Chuyện này chủ tịch cũng đã biết, nếu chúng ta không khống chế được, ông ấy sẽ ra mặt!”.
Đặng Mão bình thản nói, giống như không hề lo lắng gì.
Người xung quanh cũng cố gắng nở nụ cười, nhưng không thể tự nhiên như Đặng Mão.
Vù vù vù.
Chẳng lâu sau, một luồng khí thế huyền diệu bá đạo bao phủ cả tầng lầu.
Tất cả mọi người không khỏi run rẩy, đưa mắt nhìn sang.
Một chuỗi tiếng bước chân gấp rút vang lên từ hành lang.
Ầm!
Sau đó, cửa phòng tiếp khách bị đạp nát, Trấn Ngục Võ Thần bước nhanh vào phòng.
May là tầng lầu này khá cao, không thì Trấn Ngục Võ Thần cao ba mét không thể vào được.
Bọn họ nhìn cơ thể to lớn của Trấn Ngục Võ Thần, ai cũng sợ đến mức há to miệng không dám nói gì.
Đặng Mão nhíu mày, lên tiếng: “Trấn Ngục Võ Thần đại nhân, nếu đã đến tòa nhà treo thưởng chúng tôi thì xin ông hãy bớt giận, chúng ta đàm phán trong hòa bình có được không?”.
“Ông mày không có thời gian dây dưa với chúng mày, thi thể đâu?’.
Trấn Ngục Võ Thần gào lên.
“Trong phòng y tế của thần y Lục”.
“Mau lấy tới đây cho tôi”.
“Trấn Ngục Võ Thần đại nhân, e là không thể”.
“Các người muốn chết!”.
Trấn Ngục Võ Thần nổi giận, lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng, chuẩn bị ra tay.
Vèo vèo vèo vèo…
Nhưng một giây sau, nhiều bóng người đột nhiên xuất hiện ở xung quanh phòng họp.
Nhìn những người đó, Trấn Ngục Võ Thần nhíu mày.
“Đây là… Chúc Long Vệ?”.
Tiếu Thiên Võ Thần nói.
“Chúc Long Vệ? Lực lượng chiến đấu mạnh nhất của tòa nhà treo thưởng?”.
Trấn Ngục Võ Thần ngạc nhiên.
Chẳng trách Đặng Mão lại bình tĩnh như vậy, không ngờ ông ta lại đổ hết vốn liếng của tòa nhà treo thưởng ra…
“Dựa vào những người này không thể đấu lại hai người chúng tôi!”.
Tiếu Thiên Võ Thần bình thản nói.
“Tiếu Thiên đại nhân hiểu lầm rồi, bọn họ không đối phó với hai vị, mà là sẽ phối hợp với thần y Lục hủy thi thể!”.
Đặng Mão cười nói.
“Hủy thi thể?”.
Hai người biến sắc.
“Chúc Long Vệ là lực lượng chiến đấu cao nhất của tòa nhà treo thưởng chúng tôi, có lẽ bọn họ không phải đối thủ của hai vị Võ Thần đại nhân, nhưng thực lực của bọn họ không tầm thường. Chỉ cần bọn họ giữ chân được hai vị đại nhân mười giây, thần y Lục sẽ có thể hủy thi thể của Thái Thiên và Thương Lan hoàn toàn, vậy thì sẽ không ai có được thi thể của Võ Thần”.
Đặng Mão cười nói.
“Ông dám!”.
Trấn Ngục Võ Thần nổi giận: “Nếu vậy, tôi chắc chắn sẽ giết ông đầu tiên!”.
“Tôi đã dám gặp hai vị Võ Thần đại nhân thì đương nhiên đã chuẩn bị vẹn toàn. Nếu chuyện thật sự phát triển đến mức độ đó, tôi cũng có thể dâng ra tính mạng!”.
Đặng Mão bình tĩnh nói, vẻ mặt không buồn cũng không vui.
Trấn Ngục Võ Thần tức đến mức run rẩy cả người, sát khí tàn bạo khiến tất cả mọi người ở đây không thể hít thở, thậm chí có người không nhịn được quỳ xuống.
“Thôi được!”.
Tiếu Thiên Võ Thần vô cùng bình tĩnh, hít sâu một hơi, nói: “Trấn Ngục đại nhân, chúng ta nghe xem Phó chủ tịch Đặng nói thế nào đi”.
Nghe xong, Đặng Mão thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta biết cuối cùng hai người họ vẫn thỏa hiệp.