Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3236: Không gọi người nữa

Quân U cúi đầu xuống, siết chặt hai tay lại, điên cuồng trấn áp thanh ý kiếm trong cơ thể, thế nhưng thân xác cô ta vẫn đang bị phá tan từng chút.

Hai bên đều thiệt hại!

Diệp Quân ở đằng xa khó khăn đứng lên, thân thể hắn cũng chi chít vết nứt, không chỉ thế, ý thức của hắn cũng hơi mơ hồ, vì sức mạnh của đòn tấn công vừa rồi quá kinh khủng.

Chủ nhân Bút Đại Đạo ở bên ngoài bỗng cười nói: “Tang Mi cô nương, không ai giết ai được cả, có đánh tiếp cũng chẳng có ý nghĩa, cô nói thử xem?”

Tang Mi gật đầu, cô ta tiến lên trước, đi đến bên cạnh Diệp Quân.

Diệp Quân quay sang nhìn Tang Mi, lúc này hắn vô cùng nhếch nhác, cơ thể chi chít vết nứt, trên mặt cũng đầy máu.

Tang Mi mỉm cười nói: “Cảm thấy thế nào?”

Diệp Quân nhếch môi cười: “Vẫn ổn”.

Tang Mi gật đầu: “Ta có chuyện này muốn nói với ngươi…”

Diệp Quân bỗng tóm lấy cánh tay cô ta, hắn nhìn Tang Mi: “Ta vẫn còn chiêu”.

Hắn biết cô ta muốn nói gì.

Tang Mi mím môi cười: “Thông minh như vậy làm gì? Thật là…”

Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.

Tang Mi thấp giọng nói: “Còn nhớ lúc trước ta đã từng hứa tặng cho ngươi một món quà không? Ồ không đúng, là hai món quà, một món quà lớn và một món quà nhỏ, món quà nhỏ là khí Thần Minh trong ấn Thần Minh, còn món quà lớn…”

Diệp Quân lắc đầu, ngăn cô ta lại.

Tang Mi nhìn khóe miệng đang chảy máu của Diệp Quân, cô ta bỗng đưa tay nhẹ nhàng lau đi cho hắn: “Còn nhớ ta từng nói với ngươi không? Ta bị bệnh, bệnh của ta là vì hai nguyên nhân, một là đạo tâm của bản thân ta có vấn đề, trước kia ta cũng từng nghi ngờ bản thân giống ngươi, nghi ngờ những việc mình làm rốt cuộc có ý nghĩa hay không? Thậm chí còn từng nghĩ, trật tự như vậy sao không phá hủy nó, để bản thân tăng lên một bậc?”

Nói rồi cô ta bật cười: “Nguyên nhân thứ hai là trật tự của ta có vấn đề, ta là nguồn gốc của trật tự, nếu trật tự có vấn đề thì tất nhiên ta sẽ gặp vấn đề, ta cần có người bù vào vấn đề trật tự của mình…”

Diệp Quân lau vết máu ở khóe miệng, ngắt lời cô ta: “Tang cô nương…”

Tang Mi cũng ngắt lời hắn: “Nghe ta nói, ta biết ngươi còn chiêu, có người nhà họ Dương, có kiếm khí của cô cô ngươi…”

Nói rồi cô ta xòe tay ra, tia kiếm khí trên người Diệp Quân chậm rãi bay ra, rơi vào trong lòng bàn tay cô ta.

Tang Mi nhìn kiếm khí đó, mỉm cười nói: “Ngươi thông minh như vậy, chắc chắn là ngươi biết đây là thử thách của cô cô ngươi dành cho ngươi…”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta đã cố gắng hết sức rồi”.

Tang Mi lắc đầu: “Không đủ”.

Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân: “Bà ấy muốn tách biệt ngươi ra khỏi nhà họ Dương hoàn toàn, bao giờ trong lòng ngươi không còn cô cô, đại bá, ông nội, không còn nhà họ Dương… ngươi mới có thể thật sự làm “thần”… Ngươi biết đấy, ngươi hiểu hết, đúng chứ?”

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn các cường giả Đông Hoang và chủ nhân Bút Đại Đạo, hắn khẽ nói: “Hiểu thì có tác dụng gì…”

“Có chứ”.

Tang Mi lại nhẹ nhàng lau máu ở khóe miệng hắn: “Bà ấy đã mở đường cho tương lai của ngươi, nhưng cần ngươi phải tự mình đi…”

Diệp Quân lắc đầu, đau lòng nói: “Ta đánh không lại chủ nhân Bút Đại Đạo, ta thật sự đánh không lại ông ta, cũng không đánh thắng được ông ta… Ông ta luôn ở trước mặt ta, cho dù ta có làm gì thì cũng vô ích thôi…”

Tang Mi dịu giọng nói: “Nếu ngươi không đánh thắng được ông ta, cuối cùng làm sao có thể đấu một trận cao thấp với các cô cô của ngươi?”

Diệp Quân nhìn Tang Mi, cô ta lấy một mặt dây chuyền ngọc tím đã vỡ có khắc chữ “Đạo” ra, sau đó đeo nó vào cổ hắn, dịu dàng nói: “Ta biết, ngươi đang rất đau khổ, vô cùng đau đớn, trong lòng ngươi chịu đựng sự đau khổ tột cùng… Ta cũng biết bảo một mình ngươi phải chịu đựng những chuyện này khó khăn thế nào… Ta sẽ đồng hành với ngươi, chúng ta cùng nhau chịu đựng những khó khăn, chúng ta cùng nhau trải qua đau khổ, ta sẽ gánh vác với ngươi”.

Nói rồi cô ta xoay người đi về phía chủ nhân Bút Đại Đạo.

Diệp Quân vô thức muốn kéo cô ta lại nhưng lại tóm phải không khí, Tang Mi đã đến trước mặt chủ nhân Bút Đại Đạo.

Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Tang Mi đi đến: “Tang cô nương, ngươi không hy sinh hết chúng sinh, cô sẽ không thể đi xa hơn, không thể tiến xa hơn, cô sẽ không phải là đối thủ của ta”.

Tang Mi mỉm cười nói: “Vậy à?”

Vừa dứt lời, cơ thể cô ta trở nên hư ảo.

Chủ nhân Bút Đại Đạo híp mắt: “Phá vòng, một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín…”

Vừa dứt lời, rất nhiều phù văn màu vàng xuất hiện xung quanh ông ta.

Mặc dù chủ nhân Bút Đại Đạo khá ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Vẫn chưa đủ, Tang cô nương, vẫn chưa đủ, ha ha…”

Ông ta vung tay áo, một đạo ấn bay lên trời, quét sạch mọi thứ, nhưng ngay sau đó một tia sáng Thần Minh trấn áp đạo ấn của ông ta…

Trong ánh sáng Thần Minh đó là Tang Mi.

Ánh mắt chủ nhân Bút Đại Đạo hiện lên vẻ hung ác: “Thần Minh, cô cũng muốn phong ấn ta sao? Cô còn chưa đủ! Ngoài bốn người kia, trong vũ trụ này không ai có thể làm gì được ta…”

Nói rồi ông ta giơ tay lên, thoáng chốc mấy vạn Đại Đạo lao lên trời, đối kháng với ánh sáng Thần Minh.

Từ lúc này, Tang Mi ở trong ánh sáng Thần Minh bỗng bùng cháy, khí tức ánh sáng Thần Minh lập tức tăng lên gấp mấy vạn lần.

“Điên rồi!”

Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Cô… cô lại hiến tế bản thân, cô… cô điên rồi sao?”

Tang Mi không nói gì, cô ta chậm rãi bước xuống, mỗi bước đi của cô ta, hàng vạn Đại Đạo của chủ nhân Bút Đại Đạo lại giảm xuống một trượng.

Một bước giảm một.

Lúc này tất cả sinh linh tín ngưỡng Thần Minh ở cả nền văn minh Thần Minh đều có thể cảm nhận rất rõ ý chí Thần Minh trong cơ thể mình đang dần biến mất…

Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Tang Mi ở trong ánh sáng Thần Minh, không thể tin nổi nói: “Làm sao có thể? Cho dù cô hy sinh bản thân cũng không thể, làm sao có thể…”

Nói rồi ông ta sử dụng Đại Đạo của mình, nhưng không có tác dụng, mỗi bước đi của Tang Mi, Đại Đạo của ông ta sẽ giảm xuống một trượng.

Nhưng thân thể và thần hồn của Tang Mi cũng dần trở nên hư ảo.

“Tang cô nương”.

Diệp Quân biến thành kiếm quang lao về phía Tang Mi, nhưng vừa đến gần thì bị sức mạnh bí ẩn áp chế, không thể động đậy.

Diệp Quân nhìn Tang Mi từ từ biến mất, hắn lấy kiếm khí mà cô cô đưa cho mình ra không chút do dự, nhưng ngay khi hắn lấy kiếm khí ra, khí tức của kiếm ý Trật Tự và kiếm ý vô địch trong người hắn bỗng giảm xuống…

Hai kiếm ý của hắn nhanh chóng giảm xuống hết mức.

Nhưng dù vậy, Diệp Quân vẫn không chút do dự muốn sử dụng kiếm khí, nhưng lúc này Tang Mi lại lắc đầu nhìn hắn, ánh mắt cô ta hiện lên sự kiên định trước nay chưa từng và sự cầu xin: “Tiểu Quân, con đường của ta… đã kết thúc rồi, ta không thể đi tiếp nữa, nhưng lý tưởng của ta vẫn còn đó, chúng ta đều hy vọng thế giới này sẽ tốt đẹp hơn… ngươi sẽ đi tiếp… thay ta được không?”

Cô ta biết rõ ý tưởng tận sâu đáy lòng hắn, hắn vẫn luôn muốn thoát khỏi cái xưng hô vua dựa dẫm này…

Hắn biết ý tưởng tận sâu đáy lòng cô ta, cô ta muốn hắn thực hiện được.

Họ có chung lý tưởng.

Mà muốn hoàn thành lý tưởng này… Diệp Quân hắn không thể là vua dựa dẫm, phải trở thành người mạnh nhất thế gian này…

Nhìn Tang Mi dần biến mất, cùng với sự khẩn cầu và kiên định trong mắt Tang Mi, ánh mắt Diệp Quân dần trở nên trống rỗng, hắn bỗng quỳ xuống, nhìn mảnh kiếm khí Thiên Mệnh lơ lửng trong lòng bàn tay mình, hắn nhìn một lúc, cả người như sắp phát điên, nước mắt tuôn rơi: “Diệp Quân ta sẽ không bao giờ được gọi cô cô, ông nội, đại bá, người nhà họ Dương nữa… không gọi nữa…”

Vừa dứt lời, hắn run rẩy buông tay ra, kiếm khí Thiên Mệnh đó rơi xuống…
Chương 3237: Không thấy đâu!

Trong nháy mắt khi sợi kiếm khí chậm rãi rơi xuống đó, kiếm ý vô địch và kiếm ý trật tự của Diệp Quân lập tức tăng tốc độ lên mấy chục lần, lúc này đây, trở ngại sâu trong nội tâm của hắn cuối cùng cũng biến mất...

Cho dù là kiếm ý vô địch hay kiếm ý trật tự, lúc này chúng như được tháo xuống gông xiềng, điên cuồng tăng vọt, từng tiếng kiếm ngân vang vọng khắp toàn bộ vũ trụ tinh hà...

Thời khắc này, hai luồng kiếm ý tựa như giành được sức sống mới, nhất là kiếm ý vô địch của hắn.

Mà kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân lúc này cũng đang rung lên dữ dội...

Kiếm đạo của Diệp Quân lột xác thì nó cũng sẽ tiến hóa theo.

Kiếm mạnh vì người!

Phía xa, Tang Mi ở trong Thần Quang nhìn Diệp Quân đang không ngừng tăng vọt hơi thở lên, cô ta nở nụ cười, khẽ nói: "Tiểu Quân... Thật sự rất muốn nhìn thấy ngày ngươi trở nên vô địch, nhưng đáng tiếc... Không thể thấy được".

Dứt lời, cô ta xòe tay ra, hai quyển sách chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân, tiếp đó, cô ta đi xuống phía dưới, mỗi một bước cô ta dẫm xuống, nghìn tỉ Đại Đạo của chủ nhân bút Đại Đạo sẽ hạ thấp xuống một trượng. Đương lúc này, cô ta đột nhiên nở nụ cười, rồi lại lắc lắc đầu, tiếp tục bước xuống, sau khi đi được chừng mười mấy bước, cô ta lại lần nưa mỉm cười, nụ cười này còn hài lòng hơn so với khi nãy.

Cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, sau đó lại lắc đầu thêm một cái, rồi cả người cô ta lập tức hóa thành thần quang hạ thẳng xuống, mạnh mẽ đánh vào đạo ấn của chủ nhân bút Đại Đạo.

Ầm!

Trong chớp mắt, cô ta đã xé rách được đạo ấn, dùng ý chí thần minh vô thượng xâm nhập thẳng vào giữa hàng mày của chủ nhân bút Đại Đạo, rồi phá vỡ thời không, kéo ông ta đến núi Phạm Tịnh ở hệ Ngân Hà...

Ầm!

Chủ nhân bút Đại Đạo rơi mạnh xuống trong một khoảng đất, không nhúc nhích gì.

Qua một lúc lâu, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên ngồi dậy, ông ta ấn ấn trán mình, nơi đó có một ấu ấn thần minh nhàn nhạt đang hiện hữu. Một khắc sau, sắc mặt của ông ta đột nhiên trở nên dữ tợn: "Thần Minh... Hay, hay lắm.. Ngươi lại tự hiến tế bản thân để phong ấn tu vi của ta... Đúng là hay lắm!"

Ông ta từng nghĩ rằng Tang Mi có thể hiến tế chúng sinh để đột phá bản thân, cũng nghĩ rằng Diệp Quân sẽ vận dụng tia kiếm khí kia, nhưng lại chưa từng nghĩ răng Tang Mi sẽ tự hiến tế bản thân... Tất nhiên càng không ngờ chính là thực lực của cô ta đã đạt đến cấp bậc đó!

Một người đã đạt đến đẳng cấp đó mà vẫn bằng lòng tự hi sinh bản thân...

Chủ nhân bút Đại Đạo ngồi dưới đất, im lặng không nói gì, thật ra ông ta không ngờ nhất là người phụ nữ kia lại có thể trấn áp mình...

Phong ấn tu vi.

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trời xanh vời vợi, ánh mắt âm u, một lát sau, không biết ông ta đã nhìn thấy gì mà hơi nheo mắt lại, cười khẩy: "Được... được lắm... Kế trong kế, đúng là hay!"

...

Thần Châu.

Sau khi Tang Mi biến mất, những cường giả cảnh giới Thần Minh ở Thần Châu đều mịt mờ, bởi vì Thần Minh bọn họ luôn tín ngưỡng đã biến mất hoàn toàn rồi.

Tang Mi không cướp đi tu vi của bọn họ, nói cách khác, tu vi của bọn họ không tổn hại gì, nhưng tín ngưỡng của bọn họ lại vĩnh viễn biến mất rồi.

Tất cả cường giả Thần Châu đều ngơ ngác, tất nhiên nhiều hơn vẫn là bối rối.

Bởi vì khoảnh khắc Tang Mi xuất hiện đó, cô ta đã có thể dễ dàng xóa sổ sạch bọn họ, nhưng cô ta đã không làm vậy...

Mà hai người Mục tu nữ thì ngồi suy sụp một chỗ, ánh mắt các cô đờ đẫn nhìn phía xa, dường như đã thất hồn lạc phách.

Hết rồi!

Người đó đã thật sự không còn...

Tu nữ cầm đao cong không ngừng rơi nước mắt, lúc này đây, cô ta thật sự cảm thấy lạc lõng.

Mà lúc này, Diệp Quân chậm rãi đứng lên, kiếm ý vô địch và kiếm ý trật tự của hắn lúc này đã điên cuồng tăng vọt, vượt xa lần đại chiến khi trước với Quân U, hơi thở của hắn bây giờ đã vượt qua cường giả cảnh giới Thần Minh, không chỉ thế mà còn đang ngày càng mạnh hơn.

Diệp Quân nhẹ nhàng cất hai quyển sách Tang Mi cho hắn đi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, người đàn ông mặc áo bào đen đeo đao dẫn đầu Đông Hoang bên kia lúc này cũng đang nhìn laij hắn.

Tuy Tang Mi đã hi sinh bản thân để trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo, thế nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc, bởi vì những cường giả Đông Hoang này vẫn còn đang ở đây.

Người đàn ông đeo đao dẫn đầu Đông Hoang kia nhìn Diệp Quân: "Giết".

Giết!

Vừa dứt lời, tất cả cường giả ở phía sau gã lập tức xông về phía Diệp Quân, tất nhiên bọn họ muốn giải quyết uy hiếp lớn nhất hiện tại - là Diệp Quân đầu tiên.

Chín cường giả trên cảnh giới Thần Minh đồng loạt ra tay, đó là sức mạnh kinh khủng cỡ nào. Chín luồng uy thế giáng đến như long trời lở đất, nghiền nát tất cả.

Lúc này, Đồ vẫn trầm mặc ở phía xa đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang phóng lên trời, bà ấy xoay ngang kiếm chém người đàn ông trung niên thối lui liên tục. Lúc bà ấy định ra tay tiếp thì đột nhiên có một luồng kiếm quang phóng đến bên cạnh bà, sau đó mạnh mẽ đâm giết về phía cường giả Đông Hoang kia.

Chính là Diệp Quân!
Chương 3238: Đến Hoang Hải!

Lúc này, kiếm ý quanh thân hắn đã đỏ oạch như máu, không chỉ thế, ý kiếm trong tay hắn đã đổi thành kiếm Thanh Huyên, mà dưới sự bổ trợ của kiếm Thanh Huyên, uy lực của từng chiêu kiếm của hắn còn mạnh hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.

Ầm!

Chiêu kiếm của hắn mạnh mẽ bổ tới lại chém được cường giả Đông Hoang cảnh giới trên Thần Minh kia liên tục lùi lại được mấy vạn trượng, kiếm quang khủng bố lập tức xé rách thời không nơi chân trời ra mấu vạn trượng, trông vô cùng đáng sợ.

Thấy cảnh này, những cường giả Đông Hoang kia đều nhíu mày lại, trong mắt có thêm một tầng nghiêm nghị.

Diệp Quân không hề phí lời, dẫm chân phải một cái, cả người lại hóa thành một luồng kiếm quang chém ra.

Tiếng kiếm ngân vàng, một luồng kiếm quang đỏ lòm mạnh mẽ xé ngang đất trời.

Mà lúc này, Mục tu nữ và Tu nữ cầm đao cong cũng vọt tới, thực lực của các cô tuy mạnh mẽ, nhưng cũng không thể chống lại được những cường giả cảnh giới trên Thần Minh, cũng may có Đồ chống ở phía trước, một mình bà ấy một kiếm chặn ngang lại được rất nhiều cường giả đứng đầu của Đông Hoang.

Bên dưới, đám người Thần phụ ngẩng đầu nhìn cường giả Đông Hoang đang xông đến, ông ta đột nhiên nở nụ cười: "Các vị, Thần Minh không giết chúng ta chính là để cho chúng ta có một cơ hội chuộc tội... Giết!"

Giết!

Ông ta dẫn đầu lao về phía đám cường giả Đông Hoang ngang cấp, mà phía sau ông ta cũng có vô số cường giả Thần Châu đua nhau phóng tới...

Bọn họ muốn tranh quyền đoạt lợi, muốn đạt được nhiều lợi ích, nhưng không có nghĩa là họ ngu xuẩn, bây giờ Đông Hoang đột kích không chỉ là đến hất mâm cơm của bọn họ, mà còn là muốn cướp bóc, lấy mạng của bọn họ.

Không có ngoại địch thì nội đấu, nếu đã có ngoại địch thì tất nhiên trước tiên phải đoàn kết giải quyết bọn chúng, dù sao cũng không thể để người ngoài chiếm hời của bọn họ được.

Tuy cường giả Đông Hoang có thế đánh hung hăng, nhưng phía bên Diệp Quân cũng không hề kém cạnh, nhất là bây giờ có cả Diệp Quân và Đồ, còn có kiếm Thanh Huyên phụ trợ, cho dù là cường giả trên cảnh giới Thần Minh đối chiến với hắn cũng không dám lấy cứng chọi cứng.

Mà bây giờ, Diệp Quân đã giết tới đỏ mắt, hắn liều mình đâm chém về phía đám cường giả Thần Minh, kiếm ý trật tự và kiếm ý vô địch của hắn đủ để áp chế những cường giả trên cảnh giới Thần Minh, một người một kiếm không ngừng tiến công, tựa như chiến thần trong huyền thoại, không gì cản nổi.

Ầm!

Theo tia kiếm quang đỏ lòm nổ ra, một cường giả trên cảnh giới Thần Minh lập tức bị đánh bay, Diệp Quân đang định ra tay tiếp thì lại bị một cánh tay khác kéo lại.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại, chính là Đồ.

Thân thể là của Đồ đang dần mờ ảo.

Đây không phải bản thể của bà ấy!

Đồ ngẩng đầu nhìn những cường giả Đông Hoang đang lơ lửng trên không, chẳng mấy chốc, ánh mắt đã nghiêng sang nhìn hư không phía xa: "Ta cảm nhận được có một vài hơi thở mạnh mẽ đang hướng về phía bên này... Chúng rất mạnh, còn mạnh hơn cả những người trước mắt này..."

Nói rồi, bà ấy quay đầu nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân yên lặng một lát rồi lấy hai quyển sách ra, hắn mở ra một quyển, bên trong chỉ có một hàng chữ: Đến Hoang Hải.

Hoang Hải!

Diệp Quân hơi nghi hoặc, hắn quay đầu nhìn Mục tu nữ ở cách đó không xa: "Mục..."

Nghe Diệp Quân gọi, Mục tu nữ dừng tay lại, thân hình khe run lên bay đến trước mặt hắn, cô ta nhìn quyển sách một cái rồi nói: "Ta biết nó ở đâu".

Đồ đột nhiên nói: "Đi ngay".

Diệp Quân trầm mặc.

Đồ biết suy nghĩ của hắn, lập tức lắc đầu: "Nhanh đi đi".

Diệp Quân khẽ nói: "Cô cô, mục tiêu của bọn chúng chủ yếu là con, con đi không được".

Nơi này chỉ có hắn và Đồ là có thể đánh lại với những cường giả trên cảnh giới Thần Minh, mà bây giờ Đông Hoang lại còn có cường giả mạnh hơn đang đến...

Thực lực chênh lệch quá lớn!

Đúng lúc này, mọi người đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy vị trí mộ máu ở cưới chân trời có một cô gái đang giơ cao Thần Minh Chủ Ấn, miệng nhẩm niệm.

Lăng tu nữ!

Ầm!

Đột nhiên, toàn bộ mộ máu đột nhiên có các hơi thở kinh khủng phóng lên trời cao, như muốn nghiền ép đất trời.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, từng cường giả toàn thân máu đỏ bò ra từ bên trong ngôi mộ...

Huyết Vệ!

Hai mươi sáu Huyết Vệ!

Quân đội mạnh nhất của văn minh Thần Minh!

Năm đó đừng xông giết Đông Hoang, còn bình an trở về!

Thấy Lăng tu nữ thức tỉnh những Huyết Vệ kia, sắc mặt của Mục tu nữ và Liên tu nữ đều trở nên vô cùng khó coi, bởi vì Lăng tu nữ nắm giữ Thần Minh Chủ Ấn thì tương đương với việc hiện tại cô ta chính là Thần Minh, những Huyết Vệ này chắc chắn sẽ nghe lời cô ta. Tuy những Huyết Vệ đó vì bị phong ấn nến không phải đang ở trong trạng thái đỉnh cao nhất, nhưng cũng vô cùng kinh khủng.

Những Huyết Vệ đó bò lên khỏi mặt đất, từng luồng sát khí đáng sợ nhanh chóng bao trùm lấy không gian nơi đây, phủ lấy khắp toàn bộ Thần Châu.

Phía chân trời, những cường giả Đông Hoang nhìn đám Huyết Vệ kia thì vẽ mặt nghiêm lại, còn lộ ra chút âm u.

Năm đó cũng chính nhóm Huyết Vệ này đã giết vào Đông Hoang, tiêu diệt không biết bao nhiêu cường giả của họ...

Bây giờ kẻ thù gặp mặt, máu sôi ùng ục.

Sau khi những Huyết Vệ kia đứng lên thì đều đưa mắt nhìn về phía Lăng tu nữ, nói đúng là về phía Thần Minh Chủ Ấn trong tay cô ta, cả hai mươi sáu Huyết Vệ đồng loạt quỳ xuống, không chút do dự.

Lăng tu nữ chậm rãi xoay người, lúc này đây, Thần Châu và Đông Hoang đều đang nhìn chằm chằm cô ta, bởi vì không ai biết người phụ nữ này sẽ làm gì tiếp theo.

Ánh mắt Lăng tu nữ rơi vào người Diệp Quân, Diệp Quân cũng nhìn lại cô ta, tay trái siết chặt lấy kiếm Thanh Huyên...
Chương 3239: Trực diện

Mục tu nữ và tu nữ cầm đao cong nhìn quanh với vẻ nặng nề xen lẫn lo lắng, bởi vì nếu các Huyết Vệ thật sự ra tay thì chẳng khác gì một cú đánh chí mạng vào phe họ. Huyết Vệ là những cường giả cảnh giới Thần Minh cao cấp nhất, năm xưa không ngừng chinh chiến nên sức mạnh vượt qua người đồng cấp.

Chỉ thấy hai mươi sáu Huyết Vệ kia hóa thành những trụ máu đỏ tươi phóng lên cao, khí thế như muốn thổi bay đất trời.

Diệp Quân siết chặt kiếm Thanh Huyền trong tay, vừa định xuất thủ thì thấy các Huyết Vệ đang nhào tới tấn công các cường giả trên Thần Minh của Đông Hoang.

Mục tu nữ và tu nữ cầm đao cong đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Người áo đen dẫn đầu bên kia thì nhăn mặt, giơ trường đao trong tay lên: “Giết”.

Chín cường giả đứng cạnh đó lập tức xông ra đón đầu.

Đánh trực diện với Huyết Vệ.

Ruỳnh!!

Hai bên va chạm, điều ngạc nhiên là chín cường giả Đông Hoang lại bị các Huyết Vệ trấn áp.

Hai mươi sáu Huyết Vệ tuy kém về cảnh giới nhưng lực chiến thì không hề lép vế, lại thêm cả ưu thế về quân số nên dễ dàng chiếm thế thượng phong.

Thấy vậy, Diệp Quân lập tức hóa thành kiếm quang lao về phía các cường giả Thần Minh Đông Hoang còn lại, chỉ mấy chốc đã đến nơi, kiếm vung lên chém vỡ thân xác một kẻ trong đó, suýt nữa giết chết tươi tại chỗ.

Bọn cường giả kia giật nảy trước sức mạnh của hắn, sau đó lại thấy hắn vung kiếm. Một cường giả Đông Hoang đứng ở xa thấy mình là mục tiêu thì tái mặt, không dám đối đầu mà lập tức tháo chạy.

Không ngờ nhát kiếm tăng tốc, thoáng cái đã trờ tới. Tên cường giả kia sợ phát run, hai tay nắm lại, ý chí sống còn khiến y bộc phát ra sức mạnh chua từng có.

Ầm!

Đường kiếm hất văng y đi, chém vỡ thân xác, xé nát thần hồn.

Chết trong nháy mắt.

Đám cường giả Đông Hoang còn lại càng hoảng hốt.

Người áo đen thấy vậy thì dợm ra tay nhưng đã bị khí tức từ một người khác khóa lại.

Đồ đến!

Bà hóa thành kiếm quang vụt tới.

Ban nãy bà để cho Diệp Quân đi là vì cảm nhận được có cường giả mạnh hơn đang đến, nhưng giờ đã có Huyết Vệ gia nhập trận chiến, hai bên có thể sòng phẳng đánh nhau rồi.

Thấy Đồ tấn công, người áo đen cũng biết không thể lui nữa. Hai mắt long lên dữ tợn, ông ta nâng đao lên chém xuống. Đao quang cuồn cuộn va chạm với kiếm quang, cái trước lập tức vỡ nát, lực đẩy mạnh tới nỗi khiến người áo đen bay vút ra ngoài.

Đồ định đuổi theo thì bỗng ngẩng lên, hai mắt nheo lại, sau đó phóng tít lên cao đến một vùng trời mới. Cách đó thật xa là một lão già mặc áo xám cùng với sáu cường giả bí ẩn theo sau.

Thân thể sáu người này đều vô thực, tỏa ra ánh đỏ lập lòe.

Cảnh giới đều trên Thần Minh.

Khí tức của lão già cầm đầu lại càng mênh mông như vũ trụ. Lão cất giọng khàn khàn: “Chỉ là một phân thân mà đã lợi hại đến vậy, xem ra thế lực đứng sau dct kia không chỉ có Thần Minh mà còn nhiều điều bí ẩn khác”.

Đồ vung Tru Tiên, lạnh lùng mở miệng: “Không ngờ lần này chủ nhân bút Đại Đạo lại chơi lớn như vậy”.

Lão già cười lên một tiếng quái dị như bị mắc kẹt cái gì trong cổ: “Chủ nhân bút Đại Đạo? Cô nương, ngươi và thế lực chống lưng cho Diệp Quân cũng không tưởng tượng được sức mạnh của Đông Hoang đâu”.

"Ồ?"

Đồ ra vẻ hứng thú: “Khó lắm sao?"

Lão già: “Như con ếch nhìn lên trời từ đáy giếng vậy. Có cần ta cho ngươi thời gian để gọi cứu binh không?"

Đồ bật cười, đoạn tung người nhảy lên, vung kiếm chém mạnh xuống.

Roẹt!

Tinh vân bị một kiếm này chẻ đôi.

Lão già nheo mắt lại. Một quầng sáng đen tỏa ra từ tay phải bao trùm lấy nhát kiếm, nhưng theo tiếng kiếm minh lảnh lót, nó đã bị phá vỡ.

Choang!

Nơi nào lão già lùi lại, nơi đó thời không vỡ nát.

Trước khi Đồ kịp ra tay lần nữa, sáu cường giả bí ẩn kia đồng loạt bước tới, phóng ra những tia sáng đỏ bao trùm lấy bà ấy. Đồ vung kiếm chém vỡ nó đồng thời ép đối thủ lui lại.

Nhưng mục tiêu của bà không phải là chúng mà là lão già áo xám kia.

Thấy nhát kiếm bay đến chỗ mình, hai mắt lão ta dâng lên sát ý. Tay mở ra, lão phóng một cây pháp trượng màu đen lên cao. Từ trong đó, một con yêu thú mặt mũi dữ tợn nhào ra tấn công Đồ.

Uỳnh!
Chương 3240: Chỉ thế thôi?

Sau cú va chạm, Đồ vẫn đứng vững vàng tại chỗ nhưng con yêu thú thì bị đẩy lui. Giữa trán nó xuất hiện một vết nứt làm máu văng ra tung tóe khiến nó trông càng đáng sợ.

Hai mắt long lên sòng sọc, con thú ngửa cổ gầm thét nhưng vì kiêng kỵ nên không dám tấn công nữa.

Đồ thản nhiên liếc nó rồi thấy sáu cường giả kia đang bao vây mình, ai nấy đều đang lẩm nhẩm gì đó.

Bỗng hàng loạt tia năng lượng dao động kỳ lạ xuất hiện trong thời không khiến Đồ nhíu mày.

Lão già áo xám kia giơ tay lên cao, cất giọng niệm chú. Thời không khắp nơi bỗng ứa máu tươi, đi kèm là những tiếng gầm gừ sởn gai ốc.

Bốn bề hóa thành địa ngục.

Lão già nói: “Nhân danh chủ nhân Đông Hoang, xuống địa ngục đi!"

Lời vừa dứt bỗng có hàng loạt bàn tay đỏ hỏn vươn ra từ tinh không biển máu, mỗi bàn tay đều mang theo sức mạnh nhân quả hùng hậu. Chúng tóm lấy Đồ, kéo mạnh bà xuống dưới.

Chỉ với một cú xoay cổ tay, Thiên Tru hóa thành kiếm quang bắn ra chặt đứt vô số bàn tay, sau đó nó dần chậm lại khi bị vô vàn niệm lực nhân quả quấn lấy.

Đồ lại nhíu mày.

Trong lúc đó không ngừng bị những bàn tay máu kéo đi.

Ý niệm vừa động, hàng loạt tia kiếm quang bắn ra từ cơ thể Đồ, chém sạch những bàn tay máu. Nhưng con yêu thú ban nãy bất chợt rống lên, nhảy tới tấn công, lại lập tức bị một tia kiếm quang khác chém bay.

Kiếm quang không ngừng tuôn ra từ trong người Đồ, xóa sổ niệm lực nhân quả và những bàn tay.

Khiến chúng không tài nào tiếp cận được bà.

Sắc mặt lão già áo xám và đám cường giả kia thoáng chốc đanh lại.

Nhưng linh hồn của Đồ đang mờ đi.

Dù sao thì đây cũng không phải là bản thể của bà, càng đánh lâu thì tiêu hao càng lớn. Trận đại chiến Thần Châu đã lấy đi của bà quá nhiều năng lượng, đặc biệt là đòn tấn công của chủ nhân bút Đại Đạo.

Lão già áo xám nhìn về nơi xa, thấy một cái bóng mờ đang lao tới thì cả kinh.

"Thần thú...”

Sau đó lập tức ra lệnh: “Giết tên Diệp Quân ngay!"

Rồi lão đưa tất cả rời khỏi chỗ đó.

Vùng thời không đỏ máu kia không biến mất mà vẫn tiếp tục có niệm lực và những bàn tay máu xông ra giữ chân Đồ.

Sau khi đám người kia rời đi, một cái bóng mờ đáp xuống mang theo khí tức bùng nổ đập vỡ những thứ kia.

Thần thú khinh thường nhìn chúng: “Trước kia chủ nhân bút Đại Đạo nói thế lực của Diệp Quân không đơn giản, đặc biệt là mấy bà cô của hắn. Hôm nay xem ra... Chỉ có thể thôi ư? Đúng là thất vọng”.

Nói xong, gã đã ầm ầm bổ nhào vào Đồ.

...

Đại chiến Thần Châu bên kia vẫn đang tiếp tục. Đối thủ của Diệp Quân là người đàn ông cầm đao, gã không dám đối đầu trực diện với hắn nhất là sau khi hai loại kiếm ý của hắn đã biến đổi, lại còn cầm cả Thanh Huyền thì cường giả trên Thần Minh cũng phải tạm lánh.

Bỗng Mục tu nữ xuất hiện kéo tay Diệp Quân lại: “Đến Hoang Hải mau!"

Hắn nhìn sang, nghe cô ta giải thích: “Có rất nhiều cường giả Đông Hoang đang đến đây, chủ nhân Đông Hoang cũng chưa xuất hiện, chủ nhân bút Đại Đạo có thể còn chưa tung hết chiêu. Đừng lề mề ở đây, hãy lập tức đến Hoang Hải gặp các tỷ muội của chủ nhân! Họ từng là thần bảo vệ cho văn minh Thần Minh, cũng là người tạo ra Huyết Vệ”.

Sau một giây im lặng, Diệp Quân gọi Tiểu Tháp ra: “Tháp gia!"

Mục tu nữ từ chối: “Chúng ta sẽ đoạn hậu”.

Diệp Quân lắc đầu: “Đoạn gì mà đoạn, vào chữa thương đi”.

Rồi hắn bảo Tháp gia thu hết tất cả cường giả văn minh Thần Minh đang có mặt vào, đoạn ngự kiếm lên biến mất ở nơi xa.

Người đàn ông cầm đao và mấy kẻ kia nhanh chóng đuổi theo.

Bên kia, Quân U đang tập trung trị thương thì mở mắt, hít vào một hơi thật sâu.

Khí tức của cô ta tăng lên ngùn ngụt một lần nữa trước khi đại chiến đến.

Ánh mắt cô ta dõi vào lòng thiên hà, chỉ dùng một bước chân đã biến mất.

...

Diệp Quân ngự kiếm đến Hoang Hải, nhưng chưa được bao lâu thì thời không nơi đó đã trở thành màu máu. Lão già áo xám và sáu tên cường giả đi theo xuất hiện chặn đường hắn.

Lão già: “Làm hắn biến mất khỏi cõi đời này đi”.

Sáu cường giả kia bắt đầu niệm chú khiến không gian quanh Diệp Quân lại rỉ máu, niệm lực nhân quả và những bàn tay kia lại hiện ra.

Sát ý dâng tràn, Diệp Quân vừa định ra tay thì đã có một người xuất hiện bên cạnh hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK