Tiếng hét này vang lên như sấm dậy bên tai mọi người, khiến những bóng người đang bay trên không trung lần lượt dừng lại, kinh ngạc nhìn về nguồn phát ra âm thanh.
Đó là một ông già mặc áo choàng trắng, tay cầm một cây gậy dài, tuy tóc đều đã bạc trắng nhưng đôi mắt sáng rực, tạo cho người ta cảm giác vô cùng uy nghiêm.
"Huyền Dương tiền bối!"
Có người kêu lên.
Huyền Dương là một trưởng lão trong Đại hội, tuy rằng địa vị không cao, nhưng sức mạnh thông thiên. Huyền Dương hiện tuổi đã cao nên không muốn giữ chức vụ cao trong Đại hội, còn nếu muốn thì cũng dễ dàng được vào ban lãnh đạo cấp cao.
Không ai dám trái lời Huyền Dương, trừ khi họ chán sống.
Những người trên bầu trời lần lượt đáp xuống không chút do dự.
Lý Chiêm Quốc cũng nhìn thấy cảnh này, âm thầm thở dài.
"Tiểu Vân, con nhìn thấy chưa? Đây là thế giới của các võ giả cao cấp, chỉ cần có đủ sức mạnh, điều con nói chính là thánh chỉ”, Lý Chiêm Quốc nhỏ giọng nói với con gái mình.
Lý Vân gật đầu, sự kính sợ hiện rõ trong mắt. Dù xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng cô ấy vẫn không khỏi bàng hoàng khi chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Không ai dám tự phụ nữa. Họ lần lượt bước vào chân núi Thánh Huyền, bắt đầu xếp hàng và lần lượt tiến đi bộ về phía núi Thánh Huyền.
Nhưng vào lúc này, một vài bóng người nhanh chóng xuất hiện trên bầu trời.
Huyền Dương cau mày, lập tức nhìn lại.
Nhưng khi nhìn rõ người đang đến, ông ta nhanh chóng chạy về phía trước và chào đón.
"Thì ra là các vị cao thủ của Trục Tiên tới tham dự. Là tôi bất kính! Là tôi bất kính!"
Huyền Dương mỉm cười nói.
Mọi người đều đáp xuống, và ngay lập tức, một luồng tiên khí bay quanh họ.
Khi đám người đang đi bộ nhìn lên, tất cả đều ngạc nhiên.
Những người vừa đến đây đều đẹp như tiên. Nam giới thì anh tuấn tiêu sái như thần tiên, còn nữ giới thì được bao bọc bởi tiên khí, giống như tiên nữ giáng trần.
"Những người này là ai?"
"Ôi trời ơi, khí tức của họ thật khủng khiếp!"
"Trục Tiên? Chẳng lẽ... chính là truyền thuyết đó..."
"Không... không thể nào! Trục Tiên là những tiên nhân tối cao nằm ngoài thế tục. Làm sao họ có thể tham gia vào hội nghị này?"
"Tôi...tôi không nghe nhầm phải không?"
Mọi người xung quanh bàn tán rất nhiều, ai nấy đều tỏ ra ngạc nhiên và sửng sốt.
Lý Chiêm Quốc và những người bình thường khác thì cảm thấy bối rối.
"Bố, những người này là ai?"
Lý Vân cẩn trọng hỏi.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, im miệng đi!"
Lý Chiêm Quốc vội vàng nói nhỏ, hiển nhiên là sợ cô con gái hay vạ miệng của mình lại nói bậy.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh Lý Vân.
"Họ là một nhóm sinh vật phi thường không nằm dưới quyền của Đại hội. Người ta nói rằng họ là một nhóm người tập hợp lại với nhau để theo đuổi đạo trường sinh bất tử. Mỗi người trong số họ đều là một huyền thoại và đều mạnh phi thường."
Nghe vậy, Lý Vân vô thức nhìn sang bên cạnh mình.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen đã đứng cạnh cô ấy từ lúc nào..
Lý Vân giật mình nhìn người này. Anh ta có thân hình rất cân đối và ăn mặc khá kỳ lạ, nhưng nếu so với các cao thủ võ thuật tề tựu về đây hôm nay thì cũng không có gì nổi trội cả.
"Thưa tiên sinh, ngài có quen với những người này không?"
Lý Vân cẩn trọng hỏi.
"Tôi chỉ từng nghe nói về họ".
"Thưa tiên sinh, ngài có phải là võ giả không?"
"Nghiêm túc mà nói thì tôi là bác sĩ”.
Người đàn ông vừa nói xong, một vật thể to lớn đột nhiên từ phía sau lao tới.
Lý Vân thấy thứ đang lao tới thì bị doạ cho sợ mất vía.
Thứ đó là một chiếc quan tài.
"Tiểu Vân..."
Lý Chiêm Quốc nhanh chóng bảo vệ con gái mình ở phía sau, cảnh giác nhìn người đàn ông mặc áo choàng, rồi nói nhỏ: "Thưa tiên sinh, con gái tôi không phải là võ giả. Nếu chúng tôi có gì mạo phạm thì xin thành thực xin lỗi".
"Không sao".
Đối phương bình tĩnh nói: "Ông tên là Lý Chiêm Quốc phải không? Ông dẫn tôi vào núi, tôi sẽ cứu con gái ông thì thế nào?"
Chương 5474: Tôi cần ông giúp
Lý Chiêm Quốc sửng sốt, nghi hoặc nhìn người trước mặt, trong lòng không khỏi dựng tóc gáy, nhưng vẫn phải học theo lễ nghi của võ giả, chắp tay nói: "Vị tiên sinh đây không biết tên họ là gì? Hơn nữa lời ngài vừa nói... rốt cuộc là có ý gì?"
"Đừng lo lắng, tôi không có ý làm hại cha con ông, tôi chỉ muốn nói chuyện với hai người mà thôi".
"Ngài... ngài làm sao biết được tên tôi? Rốt cuộc ngài là ai?" Lý Chiêm Quốc lo lắng hỏi.
"Ông là ông trùm giới kinh doanh của Long Quốc, tôi biết ông cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tin tức về ông xuất hiện khắp nơi trên TV. Hơn nữa, những người có thể tham gia Đại hội, nếu không phải là võ giả, đương nhiên là những người cực kỳ nổi tiếng, không phải sao?"
người đàn ông bình tĩnh đáp.
Lý Chiêm Quốc sửng sốt một chút, sau đó khẽ gật đầu: "Ra là như vậy, tiên sinh, con gái tôi..."
"Cô ấy bị bệnh".
"Anh mới là người bị bệnh thì có!"
Lý Vân có chút khó chịu.
"Tôi không nói đùa với cô, tôi biết một chút y thuật, liếc nhìn cũng có thể nhìn ra bệnh của cô. Đây nhất định là bệnh di truyền, tôi nghĩ cô không còn bao nhiêu thời gian để sống", người kia nói.
Lý Vân vẻ mặt rất khó coi, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị bố mình ngăn lại.
"Bố?" Lý Vân kinh ngạc nhìn bố.
Nhưng Lý Chiêm Quốc lại thở dài, khàn giọng nói: "Thưa tiên sinh, ngài quả thực là cao nhân. Đúng vậy, con gái tôi quả thực đã di truyền căn bệnh của mẹ nó. Đây là một căn bệnh tim rất hiếm gặp. Xác suất là một phần mười triệu, và hiện tại không có thuốc chữa. Nói cách khác, những người mắc căn bệnh này đa số đều chỉ sống được đến hai mươi tuổi. Nếu tôi không sử dụng vô số loại thuốc đắt tiền và nổi tiếng trong nhiều năm để duy trì thì con bé đã không thể đứng ở đây".
Nghe bố mình nói xong, Lý Vân vô cùng kinh ngạc: "Bố, đây... là sự thật sao? Tại sao bố không nói cho con biết?"
"Bố không muốn con buồn, vả lại nói với con có ích gì?"
"Chẳng trách mấy năm nay bố luôn đưa con đi gặp các bác sĩ nổi tiếng. Con còn tưởng bố đang chữa bệnh cho mình, hóa ra lại là chữa bệnh cho con..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Vân trở nên tái nhợt.
"Tiên sinh, ngài chữa được căn bệnh này sao?"
Lý Chiêm Quốc vội vàng hỏi.
người đàn ông không nói gì, chỉ lấy ra một viên đan dược đưa cho Lý Vân: "Uống đi".
"Cái này là cái gì?"
Lý Vân cau mày hỏi.
"Thuốc, uống rồi cô sẽ khỏi bệnh".
"Thật sao? Đây là tiên đan ư?"
"Đối với cô mà nói thì đây chính là tiên đan".
Ngừoi đàn ông mặc áo choàng đáp.
Lý Vân do dự nhìn bố mình.
Lý Chiêm Quốc là người kinh doanh, tính đa nghi đã ăn vào máu nên đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng người trước mặt.
"Thưa tiên sinh, tôi đã đưa con bé đi khám nhiều thầy thuốc nổi tiếng nhưng không thể chữa khỏi bệnh. Bây giờ ngài nói chỉ cần uống một viên thuốc…"
"Nếu tin tôi, con gái ông sẽ không sao cả. Nếu không tin tôi thì cũng không sao, nhưng tôi có thể nói cho ông biết rằng bệnh của con gái ông không ai trên thế giới này có thể chữa khỏi ngoại trừ tôi, kể cả những người ở Đại hội!"
Người mặc áo choàng nói.
Lý Chiêm Quốc hơi thở dồn dập, ông ta ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương.
Đối phương đoán rằng mục đích hôm nay ông ta đến Đại hội là để chữa bệnh cho con gái Lý Vân.
Lý Chiêm Quốc im lặng.
Hồi lâu, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng: "Thưa tiên sinh, tại sao ngài lại cứu con gái tôi?"
"Bởi vì tôi cần ông giúp một việc."
"Là việc gì vậy?"
"Tôi cần ông đưa tôi vào núi Thánh Huyền".
Người mặc áo choàng bình tĩnh nói.
"Cái gì?"
Lý Chiêm Quốc thở dốc, kinh ngạc nhìn đối phương: "Ngài không có tư cách Đại hội... mà còn dám tới đây?"
"Sao lại không dám kia chứ? Nhưng còn ông có dám đưa tôi vào không?"
người đàn ông mặc áo choàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn Lý Chiêm Quốc bằng đôi mắt lạnh lùng dưới tấm áo choàng.
Chương 5475: Hội trường Đại hội
"Được rồi mọi người! Xin hãy lần lượt xếp hàng đi vào núi Thánh Huyền của chúng tôi. Sau khi vào núi, sẽ có các đệ tử dẫn mọi người đến hội trường tổ chức hội nghị. Tôi hy vọng sau khi vào trong núi, mọi người sẽ tuân thủ quy tắc của chúng tôi, không được tuỳ tiện đi lại vì trên núi rất nhiều cấm chế. Mong mọi người sẽ không đem đến những phiền phức không đáng có cho Đại hội và chính bản thân mình!
Huyền Dương nói lớn, giọng nói đầy khí lực气意khí ý/ khí tức, vang vọng khắp ngọn núi.
Mọi người lần lượt bước vào, ai nấy đều vô cùng ngoan ngoãn.
Dù sao trước Đại hội, thực lực của mỗi cá nhân là quá yếu.
Lý Chiêm Quốc cuối cùng đã quyết định đánh cược một phen và đưa người mặc áo choàng vào núi.
Huyền Dương đứng ở lối vào, lặng lẽ nhìn đoàn người đi vào núi.
Khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng mang chiếc quan tài khổng lồ bước vào, ông ta không khỏi quay đầu nhìn lại lần thứ hai.
Nhưng ông ta cũng không thấy lạ.
Bởi mỗi lần Đại hội tổ chức hội nghị, quả thực có quá nhiều điều kỳ lạ xảy ra.
Chẳng bao lâu sau, mọi người lần lượt vào núi.
"Lý tiên sinh, mời đi lối này!"
Một đệ tử Đại hội dẫn Lý Chiêm Quốc lên đỉnh núi Thánh Huyền.
Địa điểm tổ chức hội nghị hôm nay là trên đỉnh núi.
Có rất nhiều ghế đẩu được đặt trên đỉnh núi, mỗi chiếc ghế đều vô cùng sang trọng.
Tuy nhiên, Lý Chiêm Quốc chỉ được xếp ngồi ở hàng phía sau.
"Tôi bỏ tiền mua vé nên ngồi đây cũng đã được lắm rồi".
Lý Chiêm Quốc liếc nhìn chỗ ngồi của mình rồi nhìn về phía hàng ghế đầu. Ở những hàng ghế đó không chỉ có những bàn tiệc tráng miệng mà thậm chí bên cạnh mỗi chiếc ghế còn có một thị nữ phục vụ. Đúng là đãi ngộ hoàn toàn khác nhau.
"Ông có chỗ ngồi là tốt rồi, còn rất nhiều người chỉ có thể đứng".
Người mặc áo choàng bình tĩnh nói.
"Tiên sinh, tôi đã đưa ngài vào. Bây giờ ngài có thể làm bất cứ điều gì ngài muốn. Nhưng những việc đó không liên quan gì đến chúng tôi".
Lý Chiêm Quốc nói.
"Sao vậy? ông đang nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao? Đáng tiếc bọn họ đã nhìn thấy tôi đi cùng ông, cho dù có chuyện gì xảy ra với tôi, ông cũng không tránh khỏi liên luỵ".
Người đàn ông nọ bình tĩnh đáp.
Lý Chiêm Quốc sắc mặt có chút căng thẳng, trầm ngâm một lát, sau đó thấp giọng nói: "Tiên sinh, rốt cuộc ngài muốn làm gì?"
"Đừng lo lắng, ông sẽ không sao đâu".
Người mặc áo choàng không nhiều lời.
Lúc này, càng lúc càng nhiều người bước vào hội trường.
Nơi đây đột nhiên trở nên sôi động và náo nhiệt.
Doanh nhân các loại đều ngồi ở hàng sau, ngồi phía trước đều là thủ lĩnh của các tông phái lớn, hoặc là bá chủ một phương. Nếu tiến thêm về phía trước, sẽ là những nhân vật truyền kỳ, là truyền thuyết của cả một thời đại!
Thời gian trôi qua, người càng lúc càng đông và bầu không khí ngày càng náo nhiệt. Nhiều người đang giao lưu, trò chuyện với nhau, thảo luận về các phương pháp tu luyện khác nhau và cục diện của thế giới.
"Chủ tịch Lý?"
Ngay sau đó, một giọng nói có vẻ ngạc nhiên vang lên.
Lý Chiêm Quốc quay sang một bên thì thấy một ông già đang dẫn theo mấy người thanh niên trẻ.
"Ôi? Đây không phải ông Trình sao? Ông cũng tới đây à?"
Lý Chiêm Quốc nhìn ông già và cũng khá ngạc nhiên.
"Sao tôi có thể không đến? Đây là sự kiện trọng đại chưa từng có đối với Long Quốc chúng ta. Nghe nói, rất nhiều thế lực hùng mạnh ngoại vực cũng đang chú ý đến tình hình ở đây. Nếu tôi không dẫn những người trẻ tuổi này đi mở rộng tầm mắt thì gia sản nhà họ Trình chúng tôi làm sao có thể yên tâm giao cho chúng được?"
Ông già mỉm cười, sau đó quay đầu tức giận nói: "Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Qua đây chào hỏi đi".
"Chú Lý!"
Những người trẻ tuổi phía sau lần lượt bước tới.
"Ông Trình, ông khách sáo rồi".
Lý Chiêm Quốc mỉm cười.
"Này, chủ tịch Lý, đây là cao nhân mà cậu mới mời tới à?"
Ông già liếc nhìn người đàn ông mặc áo choàng bên cạnh rồi mỉm cười hỏi chuyện.