Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1031: Quá đáng không?

Tại biệt thự nhà họ Vương. Ông cụ Vương với mái tóc bạc để râu dê đang ngồi nhìn hai bố con nằm trên giường với vẻ mặt tối sầm. Bọn họ đã mời bác sĩ tới kiểm tra cho hai người.

“Ông Vương!”, lúc này, một bức sĩ bước tới, tháo khẩu trang ra: “Đã kiểm tra tình hình rồi ạ”.

“Chết chưa?”, ông cụ Vương đanh giọng.

“Chưa ạ! Nhưng tình hình của họ rất tệ. Bước đầu chẩn đoán, bọn họ đều bị tổn thương về thần kinh ở các mức độ khác nhau. Hơn nữa loại thương thế này rất kỳ lạ. Nó ảnh hưởng trực tiếp tới não của bệnh nhân và còn ảnh hưởng lớn tới trung khu não và toàn bộ chức năng của đại não. Với trình độ y tế hiện tại thì e rằng rất khó để chữa trị”.

“Nói rõ hơn đi”.

“Tức là…hai bệnh nhân có khả năng đã trở thành người thực vật rồi”, bác sĩ nói.

Dứt lời, cả nhà họ Vương trố tròn mắt.

“Không chỉ có vậy, tứ chi của cậu Vương cũng bị đánh nát hết, có thể thấy là cậu ấy bị lực đánh cực kỳ mạnh. Điều khiến người khác bất ngờ là phần thân không hề bị bất kỳ tổn thương gì. Quá kỳ lạ, thật không thể lý giải nổi”, bác sĩ lại thốt lên.

“Sức đánh cực mạnh sao?”, Vương Khang – em trai Vương Hào lên tiếng.

“Mạnh tới mức giống như bị một chiếc xe tải đè qua vậy”, bác sĩ nói.

Đám đông nín thở. Nếu đúng là xe tông phải thì Vương Tử Tường đã thịt nát xương tan từ lâu rồi. Thế nhưng anh ta chỉ bị đúng tứ chi, còn cả phần thân vẫn không hề hấn gì. Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ông cụ Vương nhắm mắt: “Ai đã làm?”

“Ông Hào và cậu chủ được người của nhà hàng ở Tân Hải đưa tới”, một người lên tiếng.

“Trước khi đưa tới, trong nhà hàng có ai?”, ông cụ hỏi tiếp.

Người này chần chừ, sau đó lắp bắp: “Có giám đốc Mã…và chủ tịch Lâm…”

Dứt lời, cả không gian im phăng phắc. Tất cả đều trố tròn mắt, nhìn người vừa báo cáo bằng vẻ không dám tin. Ai cũng tưởng mình nghe nhầm.

“Thực ra người đưa ông nhà và cậu chủ về…chính là người của tập đoàn Dương Hoa”, người này nói tiếp. Câu nói giống như một nhát chày dội thẳng vào lồng ngực người nghe.

“Không thể nào…Chủ tịch Lâm…cậu ta sao có thể làm chuyện này với anh Hào và Tử Tường chứ?”, Vương Hào run rẩy kêu lên.

“Chẳng có gì là không thể. E rằng Vương Tử Tường hoặc A Hào đã gây sự với cậu ta rồi”, ông cụ Vương lên tiếng.

“Không thể nào! Tử Tường là người thế nào chúng ta đều biết, còn anh cả…anh ấy sẽ không kích động như vậy đâu.Chủ tịch Lâm phải tức giận tới mức nào mới khiến họ thành ra thế này chứ?”, Vương Khang cảm thấy không thể tin được.

“Không biết nữa. Có điều chủ tịch Lâm cũng cạn tàu ráo máng quá! Ít ra cũng không nền đánh Tử Tường và A Hào thành ra thế này. Cậu ta muốn giết chết hai người này sao?”, ông cụ tức giận đập bàn và gầm lên.

Đám đông im thin thít.

“Để con gọi điện hỏi Mã Hải!”, Vương Khang trầm giọng.

“Ừ! Tốt nhất là bảo Mã Hải giải thích! Nếu không, nhà họ Vương sẽ không bỏ qua đâu”, ông cụ tức giận quát lớn.

Đám đông giật mình. Ông cụ Vương mà đã tức giận thì hậu quả sẽ vô cùng khôn lường. Dù đối phương có là Mã Hải hay chủ tịch Lâm đi chăng nữa.

Thế nhưng khi Vương Khang vừa lấy máy ra định gọi cho Mã Hải thì…

Đing đoong! Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cả nhà họ Vương khựng người. Vương Khang lập tức nhìn về phía ông cụ.

“Đi mở cửa đi”, ông cụ suy nghĩ rồi lên tiếng.

Vương Khang gật đầu, lập tức chạy đi. Cửa vừa mở ra thì họ nhìn thấy Lâm Chính đứng đó.

“Chủ…tịch Lâm!”, Vương Khang thốt lên. Cả nhà họ Vương run rẩy. Chủ tịch Lâm đích thân tới nhà họ Vương sao? Rõ ràng là chuyện này không hề đơn giản.

“Ông cụ Vương có nhà không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.

“Có nhà, mời cậu vào?”, Vương Khang cố nặn ra một nụ cười.

Lâm Chính sải bước đi vào. Cả nhà họ Vương bước lên đón tiếp.

“Cơn gió nào đưa chủ tịch Lâm danh tiếng lẫy lừng tới đây vậy? Có gì tiếp đón mà không chu đáo thì cũng mong cậu bỏ qua”, ông cụ Vương cố gắng nén cơn giận, bước tới.

Lâm Chính không buồn quan tâm, chỉ ngồi xuống ghế và châm thuốc.

“Hai người ở trong đó, chắc mọi người thấy cả rồi phải không?", Lâm Chính hút một hơi, điềm đạm nói.

“Thấy cả rồi, vẫn phải cảm ơn chủ tịch đã nương tay!”, ông cụ lạnh giọng.

“Có biết nguyên do không?”, Lâm Chính hỏi.

“Không biết và cũng rất muốn biết", ông cụ trầm giọng.

Rốt cuộc vì chuyện gì mà đánh phế hai người nhà họ? Cả nhà họ Vương cảm thấy tò mò.

Lâm Chính chỉ búng tàn thuốc, nói tiếp: “Họ động vào người phụ nữ của tôi và muốn đánh phế tôi”.

Cả nhả họ Vương thót tin…

“Ông cụ Vương! Ông thấy tôi làm vậy có quá đáng không?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm ông cụ.
Chương 1032: Thái độ

Câu nói của Lâm Chính khiến tất cả chìm vào im lặng. Ông cụ Vương do dự, sau đó nhìn anh và nói: “Đúng là có hơi quá đáng!”

Gây sự với chủ tịch Lâm, động vào người phụ nữ của anh…đúng là chuyện không thể chấp nhận được.

Thế nhưng…nhà họ Vương không đời nào đi nói như thế.

“Nhưng dù cháu tôi có gây tội với cậu thì cậu cũng không tuyệt tình đến mức đánh phế nói như thế chứ? Dù gì họ cũng là người nhà họ Vương. Cậu có vấn đề gì thì có thể nói chuyện với tôi, tôi sẽ thay cậu dạy dỗ chúng”, ông cụ Vương lạnh lùng đáp trả.

“Ông thay tôi dạy dỗ họ sao?”

Lâm Chính khẽ cười: “Tôi thấy ông cũng cao tuổi rồi nên mới nói chuyện khách khí với ông như vậy. Chứ đối với tôi ông cũng không là gì cả”.

“Chủ tịch Lâm…cậu đừng láo!”, có người không chấp nhận nổi thái độ của Lâm Chính bèn lớn tiếng.

“Câm miệng”, ông cụ Vương khẽ quát. Người kia tức lắm nhưng cũng không dám nói gì nữa.

Lâm Chính không hề tức giận. Anh chỉ điềm tĩnh nói: “Ông cụ Vương! Thực ra Vương Tử Tường ngang ngược như vậy có liên quan tới cách sống của nhà họ Vương thôi. Nếu như người làm ông như ông không phách lối thì anh ta cũng không thành ra như vậy đâu. Để ông dạy dỗ họ sao? Ông đánh một trận? Hay chửi một trận? Ông cho rằng như vậy thì có thể giúp tôi xả tức hả?”

“Nói vậy thì cậu cảm thấy đánh phế họ mới hợp tình hợp lý phải không?”, ông cụ chất vấn .

“Chẳng lẽ lại không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Hơi quá đáng rồi!”

“Vậy ý của ông là...?”

“Chủ tịch Lâm. Cậu không chỉ là tổng tài của Dương Hoa mà còn là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng. Tôi hi vọng cậu có thể ra tay trị khỏi cho cháu và con trai tôi. Chỉ cần cậu chịu chữa trị cho họ thì tôi coi như không có chuyện gì xảy ra”.

“Thế nhưng tôi không thể coi như không có gì xảy ra được”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu…”, đám người Vương Khang không nhịn được nữa đành đồng loạt bước lên. Thế nhưng ông cụ Vương đã ngăn lại.

“Chủ tịch Lâm! Cậu nên biết không phải là tôi đang thương lượng với cậu. Cũng không phải là đang xin cậu, mà là đang ra lệnh. Cậu hiểu chứ?”, ông cụ Vương quát lớn.

“Ra lệnh cho tôi sao?”

Lâm Chính khẽ ngẩng đầu nhìn ông ta: “Tôi bằng này tuổi rồi nhưng chưa có ai dám ra lệnh cho tôi đấy!”

“Giờ có rồi”, ông cụ Vương đanh mắt.

“Dựa vào điều gì nhỉ?”, Lâm Chính cười lạnh lùng.

“Dựa vào việc tôi sẽ nhanh chóng khiến thuốc của cậu không thể sản xuất nữa. Dựa vào việc tôi nắm giữ mấu chốt của Dương Hoa, có thể giao nó cho Nhậm Quy. Chủ tịch Lâm, cậu phải nhìn rõ hậu quả nhé. Cậu cũng nên hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình! Lúc này cậu gây sự với nhà họ Vương thì rất là không lý trí đấy”, ông cụ Vương tiến lại gần.

Dứt lời, cả nhà họ Vương bật cười. Đây chính là con át chủ bài của nhà họ Vương. Vì mấy xưởng thuốc hiện tại của Dương Hoa đều do nhà họ Vương cung cấp. Nếu chủ tịch Lâm trở mặt với nhà họ Vương thì bọn họ sẽ xử lý mấy nhà máy thuốc đó.

Trước mắt Dương Hoa đang cần sản xuất gấp thuốc đặc trị tiểu đường để ứng phó với tình thế cấp bách hiện tại. Nếu như lúc này nhà họ Vương mà đâm cho Dương Hoa một nhát dao thì chắc chắn Dương Hoa sẽ rơi vào tình thế rủi ro.

Phàm là những người biết suy nghĩ thì sẽ lựa chọn nhẫn nhịn. Ông cụ Vương tin chủ tịch Lâm không phải là kẻ ngốc.

Quả nhiên, Lâm Chính chìm vào im lặng. Có vẻ như anh đang suy nghĩ. Lúc này anh châm một điếu thuốc khác.

“Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ. Đương nhiên, thời gian cũng không chờ đợi ai cả. Tình hình của con trai và cháu tôi không tốt, không thể trì hoãn quá lâu”, ông cụ Vương mỉm cười, sau đó phất tay: “Mang trà lên cho chủ tịch Lâm”

“Vâng thưa ông”, người giúp việc chạy đi.

“Thôi khỏi”.

Lúc này Lâm Chính gẩy tàn thuốc vào gạt tàn. Anh khẽ ngẩng đầu: “Thực ra không cần cho tôi thời gian suy nghĩ đâu. Từ lúc tôi bước vào cánh cửa này thì tôi đã suy nghĩ kỹ rồi”

“Ồ! Ý của chủ tịch Lâm là…”

“Tôi không cứu!", Lâm Chính trả lời không chút do dự.

Bầu không khí lập tức trở nên đặc quánh. Ông cụ Vương nhìn anh bằng vẻ vô cảm rồi lắc đầu: “Chủ tịch Lâm…quyết sách của cậu ngu ngốc quá! Cực kỳ ngu ngốc! cậu có biết mình đang làm gì không? Cậu lấy tiền đồ của Dương Hoa ra làm trò đùa à? Lấy tâm huyết của mình ra để đặt cược sao?”

“Tôi đùa được mà”, Lâm Chính nói.

“Tôi thừa nhận cậu tài giỏi. Tuổi trẻ tài cao, y thuật vô song, lại tạo ra được cả một sự nghiệp to lớn như Dương Hoa. Đây là điều mà rất nhiều người ở tuổi như cậu không làm được. Thế nhưng vẫn có một điều không thể tránh được đó là cậu còn trẻ quá. Cậu giống những thanh niên khác, rất xốc nổi. Quyết định không sáng suốt đó đúng ra là điều mà cậu không nên đưa ra”

“Vậy sao…Vậy thì đây là thái độ của ông đấy hả?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Cậu không cứu con trai và cháu của tôi thì cậu lấy Dương Hoa ra đền đi”, ông cụ Vương lạnh giọng.

Rõ ràng là ông ta đã đưa ra quyết định. Hơn nữa, cho dù Lâm Chính có thỏa hiệp thì ông ta cũng rời bỏ Dương Hoa. Vì mối thù của hai bên đã được hình thành rồi.

Ông cụ Vương rất muốn lao lên tát cho Vương Tử Tường và Vương Hào hai phát bạt tai. Nhưng giờ không phải là lúc. Lúc này cần phải suy nghĩ làm thế nào để đối phó với chủ tịch Lâm và khiến anh cứu bọn họ.

Có điều…ông cụ Vương ngây thơ quá.

“Tôi nói rồi, tôi sẽ không cứu Vương Hào và Vương Tử Tường. Hơn nữa mục đích tôi tới đây cũng không phải là để thương lượng”, Lâm Chính đứng dậy.

“Vậy cậu tới đây làm gì?”, Vương Khang không nhịn được nữa bèn hỏi.

“Thứ nhất là muốn biết thái độ của các người”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Thái độ?”

Cả nhà họ Vương bàng hoàng. Đến ông cụ Vương cũng phải chau mày. Vì có thế thôi mà đích thân tới tận đây? Có phải là chủ tịch Lâm rảnh quá không?

Đợi đã! Dường như ông cụ Vương nghĩ ra điều gì đó bèn tái mặt.

“Chủ tịch Lâm, cậu…”, ông ta còn chưa nói hết thì có tiếng còi hú vang lên. Sau đó là một nhóm cảnh sát xông vào.

“Tất cả cấm động đây!”, tiếng quát vang lên. Nhà họ Vương hóa đá.

“Đồng chí làm gì vậy?”, Vương Khang đứng ngây ra, run rẩy hỏi.

“Con còn không rõ sao?”, ông cụ Vương hít một hơi thật sâu, quay qua nhìn Lâm chính bằng ánh mắt hừng hực lửa giận: “Chủ tịch Lâm bắt đầu xử lý nhà họ Vương rồi".
Chương 1033: Thanh trừng

Đa số người nhà họ Vương đều được đưa đi.

Giống như ông chủ nhà hàng nói, nhà họ Vương rất hay bao che, ông cụ Vương cũng vậy. Do đó, nhà họ Vương mới vô pháp vô thiên, làm ra nhiều chuyện vô nhân đạo ở Giang Thành.

Đương nhiên không dừng lại ở đó, nhà họ Vương vì mở rộng sản nghiệp gia tộc mình, tăng sức ảnh hưởng của gia tộc ở Giang Thành mà âm thầm làm nhiều chuyện phi pháp.

Nhưng bọn họ đều không để lại dấu vết gì, tay chân rất sạch sẽ, thế nên dù cho có người biết bọn họ làm những chuyện đó cũng không có chứng cứ.

Vương Tử Tường cũng được chuyển đến bệnh viện, có mấy cảnh sát canh chừng điều trị.

Một khi anh ta tỉnh lại sẽ được mời ra hầu tòa ngay lập tức.

Chỉ đáng tiếc, e rằng anh ta rất khó tỉnh lại.

Nhà họ Vương náo nhiệt trở nên vắng lặng.

Lâm Chính cũng đã rời đi.

Còn ông cụ Vương và Vương Khang vẫn ngồi ở trong phòng khách.

Vương Khang toát mồ hôi lạnh ròng ròng, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy nhè nhẹ.

Ông cụ Vương thì ngồi trên ghế sofa không nói lời nào.

Ánh mắt ông ta hơi tối, giống như đang nghĩ gì đó.

Ai mà ngờ được nhà họ Vương đột nhiên rơi vào nguy cơ như vậy!

“Bố, bây giờ chúng ta... chúng ta phải làm sao? Phải làm sao đây?”.

Vương Khang gần như không thể chịu đựng được không khí nặng nề này, vội vàng tiến tới, run rẩy hô hoán.

Ông cụ Vương tát cho ông ta một cái.

“Bình tĩnh đi, thứ vô dụng!”.

Vương Khang ôm mặt, muốn khóc lên được.

“Tình hình trước mắt là phải mau chóng nghĩ cách cắt đuôi những chuyện làm ăn đó đi!”, ông cụ Vương lạnh lùng nói.

“Cắt đuôi?”, Vương Khang ngạc nhiên.

“Đừng tưởng bố không biết, có phải các con âm thầm làm những việc trái phép không? Mau cắt đường dây những việc đó đi, xóa sạch mọi dấu vết. Nếu điều tra đến chỗ con, bố con cũng không bảo vệ được con!”, ông cụ Vương giận dữ quát.

“Bố, con... con sẽ gọi điện thoại cho bọn họ ngay!”, Vương Khang vội vàng gật đầu.

Sau khi gọi điện, Vương Khang cầm điện thoại run run nhìn sang ông cụ.

“Bố, đến nước này rồi, chúng ta không dùng đến một số quan hệ sao?”.

“Quan hệ? Quan hệ của chúng ta so được với Dương Hoa sao? So được với Chủ tịch Lâm sao?”, ông cụ Vương bực dọc nói.

Vương Khang im lặng.

Phải, nếu so về quan hệ... có thể so được với thần y Lâm không?

Chỉ riêng Học viện Huyền Y Phái đã tích lũy không biết bao nhiêu mối quan hệ trời Nam đất Bắc.

Bọn họ lấy gì so sánh với Chủ tịch Lâm?

“Đừng nghĩ tới phương diện này nữa, con gọi thêm một cuộc điện thoại cho bố!”, lúc này ông cụ Vương đột nhiên nghĩ tới điều gì, đè thấp giọng nói.

“Gọi cho ai ạ?”, Vương Khang ngạc nhiên hỏi.

Ông cụ Vương do dự một lúc, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lẽo, dữ tợn nói: “Nhậm Quy!”.

Hơi thở của Vương Khang trở nên nhanh hơn.

...

Ra khỏi nhà họ Vương, Lâm Chính quay về Dương Hoa ngay.

Mã Hải cũng vừa về đến.

“Chủ tịch Lâm, Khang Gia Hào đã đi xử lý chuyện của nhà họ Vương rồi. Ông chủ đó cung cấp không ít manh mối, cũng đồng ý làm chứng cho chúng ta. Nhưng chỉ dựa vào ông ta cùng lắm chỉ có thể định tội Vương Tử Tường. Nếu muốn lật đổ nhà họ Vương hiển nhiên vẫn chưa đủ”, Mã Hải cầm một tờ tài liệu đặt lên bàn.

“Không có chứng cứ thì có thể đi tìm chứng cứ, nhưng việc cần làm trước mắt là loại bỏ toàn bộ nhà họ Vương ra khỏi nội bộ Dương Hoa. Chuyện tôi bảo ông làm đã làm chưa?”, Lâm Chính ngước đầu lên, nhìn những tài liệu đó, hỏi.

“Đã đang hành động rồi, bây giờ đa số người nhà họ Vương ở nội bộ Dương Hoa đều đã bị loại bỏ”.

“Đa số? Nói vậy là vẫn còn người nhà họ Vương ở Dương Hoa?”.

“Chủ tịch Lâm, nếu đuổi hết tất cả bọn họ một lần thì chắc chắn sẽ dẫn tới sự phản công mang tính trả thù của nhà họ Vương. Bây giờ chúng ta vẫn chưa chuẩn bị ổn thỏa, lúc này vội vàng đuổi bọn họ đi không có ích lợi gì với chúng ta”, Mã Hải nhỏ giọng nói.

“Chúng ta đã quyết định ra tay mà còn quan tâm những chuyện này? Huống hồ, ông cảm thấy ông sa thải hơn một nửa số người nhà họ Vương ra khỏi công ty rồi, những người còn lại sẽ ngồi yên sao?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Chủ tịch Lâm, tôi biết bọn họ nhất định sẽ không ngồi yên, cho nên tôi đã đưa ra một chuỗi kế hoạch có thể làm mờ mắt bọn họ, tạm thời kéo dài thời gian, tranh thủ cơ hội cho chúng ta chuẩn bị”, Mã Hải nói.

Lâm Chính nghe nói, suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Mã Hải.

“Ông định làm sao để tìm chứng cứ phạm tội của nhà họ Vương?”.

“Chủ tịch Lâm, đó là việc của cảnh sát”.

“Cũng là việc của chúng ta, suy cho cùng, trận chiến này liên quan đến sự sống còn của Dương Hoa”.

“Vậy... Vậy trước mắt không có cách nào. Chủ tịch Lâm, tôi nói thật, bây giờ tôi cũng không thể phân thân ra được”, Mã Hải thở dài, trên mặt đầy vẻ bất lực và mệt mỏi.

Thời gian này ông ta cũng bận đến mức tối tăm mặt mày.

Vốn dĩ Nhậm Quy và Cư Nam An đã khiến Dương Hoa sứt đầu mẻ trán, bây giờ lại thêm nhà họ Vương, một mình Mã Hải sao có thể xử lý cho xuể?

Huống hồ, nhà họ Vương thế lớn, đã cắm rễ sâu trong nội bộ Dương Hoa. Thật ra, chỉ loại bỏ hoàn toàn nhà họ Vương là không đủ, rất có khả năng vẫn còn dính dáng đến tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa.

Nếu Lâm Chính chuẩn bị giải quyết phát một, sa thải toàn bộ người nhà họ Vương, vậy thì chắc chắn sẽ phải tiến hành một cuộc thanh trừng quy mô lớn trong nội bộ Dương Hoa.

Như vậy rất có khả năng sẽ dẫn đến nội bộ Dương Hoa mất ổn định, thậm chí là bạo loạn.

Vào thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện như thế, Dương Hoa sẽ đối mặt với loạn trong giặc ngoài.

Một vị thuốc đặc trị tiểu đường... thật sự có thể cứu Dương Hoa sao?

Mã Hải cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Huống hồ... thuốc đặc trị này có thể sản xuất như mong đợi hay không cũng là một vấn đề.

Nhưng... Lâm Chính dường như không hề lo lắng.

“Đi đi, sa thải toàn bộ người nhà họ Vương và những người có liên quan đến nhà họ Vương ra khỏi công ty!”, Lâm Chính lại nói.

“Chủ tịch Lâm!”, Mã Hải sốt ruột, vẫn muốn khuyên tiếp.

Nhưng ý Lâm Chính đã quyết.

“Đi làm!”.

Giọng nói vang to.

Mã Hải thở dài, chỉ đành gật đầu rời đi.
Chương 1034: Thành ý của ông đâu?

Trong một căn phòng xa hoa, mấy người Nhậm Quy, Cư Chí Cường đang ngồi hút thuốc.

Cư Chí Cường vô cùng bực bội, hút hết điếu này đến điếu khác, hút xong lại đốt.

Trong phòng mùi khói thuốc lượn lờ, quạt gió cũng không kịp hút đi khói thuốc.

Bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề.

Chỉ có Nhậm Quy đầy vẻ tươi cười, còn bắt chéo chân, vẻ nhàn nhã tự đắc.

“Ái chà, ông Nhậm, sao ông lại không sốt ruột chút nào thế? Ông có biết vì thuốc mới của Chủ tịch Lâm, cổ phiếu của Dương Hoa vốn đã sụt giảm lại bắt đầu tăng không? Đây chẳng khác nào tro tàn lại cháy!”, lúc này một ông chủ không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy, đầy khổ sở nói với Nhậm Quy.

“Cứ bình tĩnh cứ bình tĩnh, tình hình vẫn chưa quá tệ như các ông nghĩ!”, Nhậm Quy cười ha ha, sau đó nhìn sang Cư Chí Cường: “Chí Cường à, bắt đầu ra tay chưa?”.

“Vẫn chưa, theo kế hoạch thì tối nay ra tay!”.

“Ha ha, không cần ra tay, rút người về đi”, Nhậm Quy cười nói.

Cư Chí Cường ngạc nhiên nhìn ông ta: “Chú Nhậm, chú có ý gì?”.

“Phái người động vào nhà máy của Dương Hoa chỉ là hạ sách, thật ra chưa đến mức bất đắc dĩ, tôi sẽ không chủ động dùng thủ đoạn đó đối phó Dương Hoa. Bây giờ đã có cách tốt hơn để đối phó Dương Hoa, nên kế hoạch này tạm thời từ bỏ!”, Nhậm Quy cười híp mắt nói.

“Ồ?”.

Mọi người nghe vậy đều lên tinh thần, đồng loạt sáp lại, vội hỏi: “Ông Nhậm, rốt cuộc là cách gì?”.

“Mau nói đi!”.

“Bây giờ chúng tôi đều sứt đầu mẻ trán đây!”.

Bọn họ thay nhau lên tiếng, sốt ruột không chịu được.

Nhậm Quy lại nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “Bây giờ còn chưa thể nói, đợi lát nữa các người sẽ biết thôi!”.

Bọn họ nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, không hiểu được ý của Nhậm Quy.

Cư Chí Cường cũng âm thầm nhíu mày.

Đã là lúc nào rồi mà còn chơi trò bí hiểm.

Lúc này, cửa được mở ra, vài bóng người đi vào.

Nhậm Quy lập tức đứng dậy.

“Ông là Vương Khang phải không? Chào ông, ha ha ha…”, Nhậm Quy cười lớn, lập tức tiến tới bắt tay với Vương Khang.

Các ông lớn ở đây đều ngạc nhiên.

“Vương Khang?”.

“Là Vương Khang của Dương Hoa?”.

“Chuyện… Chuyện này là sao? Sao ông ta lại đến đây?”.

Bọn họ kinh ngạc, tất cả đều la lên.

Cư Chí Cường suýt chút nữa không ngồi vững.

Vương Khang là ai? Đó là một trong những lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa!

Mặc dù bây giờ bọn họ đã khai thác được không ít nhân tài, cũng đã mua chuộc nhiều người từ Dương Hoa, nhưng những người này đa số đều là cấp vừa hoặc cấp thấp, không hề có một ai cấp cao!

Không phải người cấp cao ý chí kiên định, mà là người ở cấp cao đã là thành viên nòng cốt thuộc về Dương Hoa, bọn họ phải đưa ra lợi ích lớn thế nào mới có thể khai thác người từ tầng lớp cấp cao?

Điều đó là gần như không thể!

Huống hồ, Dương Hoa cũng không phải kẻ ngốc, tầng lớp cấp cao muốn phản bội Dương Hoa thì cái giá phải trả chắc chắc vô cùng thảm khốc.

Do đó, khai thác được một người cấp cao từ Dương Hoa đứng về chiến tuyến của bọn họ là chuyện cực kỳ khó khăn.

Nhưng không ngờ… Vương Khang của Dương Hoa lại đến đây…

Bọn họ mở to mắt há hốc miệng, khó tin nhìn ông ta.

Vẻ mặt Vương Khang mất tự nhiên, liếc về phía cửa.

Nhậm Quy hiểu ý, lập tức phất tay.

Người đứng ở cửa lập tức đóng cửa lại.

“Người anh em! Không sao, nào nào, mời ngồi!”, Nhậm Quy cười ha ha, nói.

Vương Khang ngồi xuống.

“Chú Nhậm, ông Vương Khang là…”, Cư Chí Cường cẩn trọng hỏi.

“Đừng vội, nào, mọi người, tôi giới thiệu với mọi người, đây là ông Vương Khang, tôi nghĩ chắc mọi người cũng biết nhỉ?”, Nhậm Quy cười nói.

“Ông Vương không phải người của Dương Hoa sao? Ông Nhậm, ông ta đến đây làm gì? Đại diện cho Dương Hoa đàm phán với chúng ta sao?”, một người đàn ông trung niên đầu hói lạnh lùng hỏi.

“Không không, đương nhiên không phải! Bây giờ ông Vương Khang đến đây là để hợp tác với chúng ta”, Nhậm Quy vội nói.

“Hợp tác?”.

Bọn họ ngạc nhiên không thôi, sau đó đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía Vương Khang.

“Sao? Dương Hoa… muốn hợp tác với chúng ta?”, Cư Chí Cường kêu lên.

“Không phải, là nhà họ Vương chúng tôi muốn hợp tác với các người!”, không đợi Nhậm Quy nói, Vương Khang đã lên tiếng.

Bọn họ nhíu mày, cũng không tỏ ra mừng rỡ, ngược lại ai nấy đều hiện vẻ nghiêm túc.

“Mọi người, chắc mọi người còn chưa biết chuyện, tôi sẽ nói đơn giản cho mọi người biết, Chủ tịch Lâm của chúng ta đã làm ra chuyện gì!”.

Nhậm Quy mỉm cười nói, sau đó thì kể lại chuyện mình nghe được từ Vương Khang cho mọi người nghe.

Người trong phòng đều lộ vẻ mặt bừng tỉnh.

“Hóa ra là vậy…”.

“Nói vậy là Vương Khang đại diện cho nhà họ Vương đến đầu hàng?”.

“Không sai!”.

Nhậm Quy gật đầu, cười nhạt nói: “Có nhà họ Vương hỗ trợ, lần này chúng ta thắng Dương Hoa chắc rồi!”.

Bọn họ lập tức tăng thêm lòng tin.

“Ông Nhậm, lần này bố tôi bảo tôi đến đây là muốn thỏa thuận với mọi người, đồng thời tìm hiểu cách mọi người sẽ đối phó với Dương Hoa. Không biết ông Nhậm có tiện nói cho tôi biết không?”, Vương Khang lên tiếng.

“Đương nhiên, tôi mời ông qua đây chính là để bàn về vấn đề này”, Nhậm Quy cười nói, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng kỳ lạ: “Nhưng trước lúc đó… người anh em, có phải ông nên bày tỏ chút thành ý của nhà họ Vương các ông không?”.

Ông ta dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Khang.

Nhưng dường như Vương Khang đã có chuẩn bị trước, mở cặp công sở xách theo ra, lấy một kẹp tài liệu từ trong đó đặt lên bàn.

Ngay tức khắc, ánh mắt tất cả mọi người đều hội tụ về kẹp tài liệu đó.
Chương 1035: Lòng dạ ông cũng thật ác độc

Xem xong tư liệu trong kẹp tài liệu, bọn họ rất hài lòng tiễn Vương Khang đi.

Vương Khang vội vã quay về nhà họ Vương, báo cáo lại thái độ của đám người Nhậm Quy cho ông cụ Vương.

Nhưng Vương Khang chưa đi được bao lâu, nụ cười trên mặt đám người nọ lại biến mất.

“Ông Nhậm, ông thấy thế nào?”, Cư Chí Cường lên tiếng hỏi.

“Còn thấy thế nào nữa? Người ta đã đưa tài liệu vào tay chúng ta, đương nhiên chúng ta phải nắm bắt cơ hội lần này thật tốt!”, Nhậm Quy cười ha hả.

“Ông Nhậm, ông không sợ đây là âm mưu của Chủ tịch Lâm của Dương Hoa sao?”, một ông lớn hạ giọng nói.

“Âm mưu? Thế nào? Ông cảm thấy Vương Khang kia là Chủ tịch Lâm cố tình sắp xếp đến tiếp cận chúng ta?”, Nhậm Quy nheo mắt nhìn ông ta.

“Cũng không phải không có khả năng đó! Nếu Chủ tịch Lâm sắp đật bẫy, bảo Vương Khang đến dụ chúng ta vào bẫy, vậy thì chúng ta sẽ tiêu đời! Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn!”.

“Ông nói không sai, vô duyên vô cớ vì sao nhà họ Vương lại phản bội Dương Hoa, hợp tác với chúng ta? Phải biết rằng nhà họ Vương vẫn có trọng lượng rất lớn ở Dương Hoa. Nếu là lúc trước bọn họ chạy đến hợp tác với chúng ta thì còn tin được, dù sao lúc đó Dương Hoa nhìn như sắp đổ. Nhưng sau khi Chủ tịch Lâm công khai thuốc đặc trị bệnh tiểu đường, ông ta còn chạy đến hợp tác với chúng ta, chuyện này không thể hiểu được. Bây giờ Dương Hoa cũng không phải không có cơ hội trở mình, về tình về lý đều không đúng!”, gã đầu hói lúc trước cũng nhíu mày.

“Yên tâm, chuyện này tôi đã nhận được chút tin tức!”.

“Ông Nhậm đang chỉ chuyện nhà hàng sao? Nhưng Vương Khang cũng đã nói, khi đó ông ta không ở hiện trường, hơn nữa đó cũng chỉ là lời một phía từ ông ta. Nếu đó là một vở kịch do nhà họ Vương và Chủ tịch Lâm dựng lên, chúng ta cũng lọt bẫy không phải sao?”.

“Thế nên không phải tôi đã sắp xếp nhiệm vụ cho ông ta rồi sao? Bảo nhà họ Vương phá nhà máy sản xuất thuốc của Dương Hoa. Chỉ cần nhà họ Vương làm được điều này, tôi có thể tin ông ta 50%!”, Nhậm Quy nheo mắt lại, cười nói.

“50%? Ông Nhậm, đến vậy mà ông cũng chỉ tin ông ta một nửa?”.

“Đương nhiên, vì tôi lo ông ta sẽ giả vờ phá hoại, thực ra lại âm thầm hỗ trợ Dương Hoa sản xuất thuốc! Thế nên, chuyện phá hoại nhà máy không thể khiến tôi hoàn toàn tin tưởng nhà họ Vương!”.

“Vậy chú Nhậm, nhà họ Vương phải làm đến mức nào thì chúng ta mới có thể hoàn toàn tin ông ta?”, Cư Chí Cường hỏi.

“Rất đơn giản!”.

Trong mắt Nhậm Quy lóe lên tia sáng lạnh lẽo độc ác: "Chỉ cần nhà họ Vương giúp chúng ta lấy được một thứ, vậy thì Nhậm Quy tôi sẽ không nghi ngờ nhà họ Vương nữa!”.

“Thứ gì?”.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nhậm Quy.

Nhậm Quy nhếch khóe miệng, cười nhạt nói: “Phương pháp điều chế thuốc đặc trị bệnh tiểu đường!”.

Ông ta dứt lời, hơi thở của đám đông đều run rẩy.



Mã Hải làm theo ý của Lâm Chính, bắt đầu cắt đứt mọi thứ liên quan đến nhà họ Vương.

Nhà họ Vương đương nhiên là sứt đầu mẻ trán.

Nhưng trừ chuyện nội bộ Dương Hoa, điều mà Lâm Chính quan tâm nhất bây giờ là chuyện sản xuất thuốc đặc trị bệnh tiểu đường.

Anh đã tuyên bố trước giới truyền thông, nếu không làm được thì cũng mất mặt mình.

“Chủ tịch Lâm, tất cả máy móc mà chúng ta đặt trước đang trên đường đến nhà máy, dự tính nửa tiếng sau chúng sẽ đến được nhà máy, anh có cần đi kiểm hàng không?”, thư ký đi vào, cung kính nói với Lâm Chính.

“Đương nhiên là cần, mau chuẩn bị xe!”, Lâm Chính sáng mắt lên, lập tức nói.

Mã Hải quá bận rộn, nên không đi theo Lâm Chính, Lâm Chính chỉ dẫn theo thư ký mới là Lục Tuyết đi xem.

Liêu Thư Văn trước kia được Mã Hải điều đến cương bị khác làm. Dù sao với tài năng của Liêu Thư Văn, chỉ làm thư ký thì thật uổng phí tài năng.

Chỉ là Lục Tuyết này mới đến Dương Hoa một tháng, chuyện gì cũng lạ lẫm. Cô ta chỉ mới lần đầu tiếp xúc với Chủ tịch Lâm, sau khi lên xe thì rất căng thằng, tay cầm vô lăng toát mồ hôi.

“Sao thế?”, Lâm Chính nhìn thư ký Lục mãi không khởi động xe, nghi hoặc hỏi.

“À… không… Không có gì… Không có gì”, Lục Tuyết trả lời lại, hít sâu vài hơi, khởi động xe, đi về phía nhà máy dược.

Hơn hai mươi phút sau, Lâm Chính đi vào nhà máy dược phẩm.

Lúc này, những chiếc xe chở hàng cũng tiến vào nhà máy.

Công nhân bắt đầu dỡ hàng hóa xuống.

Một người đàn ông trung niên bước xuống từ một trong những chiếc xe chở hàng.

Người đàn ông tóc đã bạc đi không ít, gương mặt tiều tụy, hốc mắt cực kỳ sâu, nhưng trên mặt lại tươi cười bước nhanh về phía Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm!”, người đàn ông gọi, vô cùng vui vẻ, thậm chí có chút kích động.

Lâm Chính nhìn ông ta, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

“Chủ tịch Lâm, người này là Chung Hào, ông chủ của công ty Điện tử Trung Hào”, thư ký Lục nhắc nhở.

“À, hóa ra là ông Chung!”.

Lâm Chính tiến tới, bắt tay với ông ta.

“Chủ tịch Lâm, tôi không làm nhục sứ mệnh, máy móc mà cậu cần tôi đã làm được cho cậu rồi, cậu kiểm tra xem đi!”, Chung Hào cười nói.

“Được! Ông vất vả rồi”.

Lâm Chính gật đầu, nhưng lại nhìn Chung Hào với vẻ lo lắng.

Bởi vì anh phát hiện trạng thái tinh thần của Chung Hào rất kém, tinh khí thần hoàn toàn không đủ, hơn nữa từ tướng mặt cho thấy thể lực của ông ta đã hoàn toàn cạn kiệt.

Chuyện này là sao?

Lâm Chính không hiểu nổi, nhưng bây giờ điều anh quan tâm nhất vẫn là số máy móc này.

Dù sao thì số máy móc này không những liên quan đến chuyện Dương Hoa có thể đánh được trận chiến trở mình một cách tuyệt đẹp này không, mà còn liên quan đến vấn đề sức khỏe của nghìn vạn người bệnh!

Một vài công nhân nhẹ nhàng dỡ một chiếc máy từ trên xe xuống, Lâm Chính lập tức tiến tới kiểm tra, nhận thấy số máy móc này làm rất tốt, gần như không có tỳ vết.

Anh lập tức lấy nguyên liệu đã chuẩn bị từ trước tiến hành gia công ngay tại chỗ.

“Rất tốt!”.

Lâm Chính nhìn hàng mẫu gia công được, không khỏi vui mừng: “Màu sắc và dược hiệu này… vượt ngoài dự liệu của tôi. Ông Chung, số máy móc mà ông chế tạo rất hoàn hảo!”.

Điều này quả thật vượt ngoài dự liệu của Lâm Chính.

Không ngờ tay nghề của Chung Hào lại cao như vậy.

“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!”, Chung Hào thở phào một hơi, trên mặt tươi cười.

“Thư ký Lục, phân công cho công nhân dời số máy móc này vào nhà máy, ngoài ra lập tức chuyển tiền thanh toán, thông báo cho công nhân bắt đầu sản xuất ngay!”.

“Vâng thưa Chủ tịch Lâm”.

Thư ký Lục gật đầu, sau đó chạy đi sắp xếp.

Từng chiếc máy được đưa vào nhà máy.

Lâm Chính cũng yên tâm hơn nhiều.

Có số máy móc này, mọi thứ đều có được sự đảm bảo.

Chỉ cần giải quyết nhà họ Vương, trận đánh này Dương Hoa sẽ không thua.

Trong khi Lâm Chính đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, thư ký Lục đột nhiên la lên.

“Chủ tịch Lâm, chiếc máy này bị làm sao thế này?”.

Lâm Chính kinh ngạc, vội đi tới.

Lúc này mới phát hiện một chiếc máy bị rỉ sét được công nhân đưa xuống.

Mặc dù công nghệ cũng tốt như thế, nhưng chất liệu rõ ràng không bằng những chiếc trước kia.

“Chuyện này là sao?”, Lâm Chính sững sờ, nhìn sang Chung Hào.

Chung Hào lúng túng cười, gãi đầu: “Chủ tịch Lâm, lúc chế tạo máy móc không đủ vật liệu, tôi đã dùng một số vật liệu cũ…”.

“Sao ông lại như vậy? Còn làm hàng kém chất lượng… lòng dạ ông cũng thật ác độc!”, Lục Tuyết liếc mắt nhìn, không nhịn được mà ca thán.

“Xin lỗi… Xin lỗi… Chủ tịch Lâm, số máy móc này coi như miễn phí tặng cậu vậy. Tôi không thu tiền số máy móc này, không thu tiền…”, Chung Hào vội vàng cúi đầu xin lỗi.

Lâm Chính thở ra một hơi: “Thôi bỏ đi, chỉ cần có thể vận hành như thường là được, không trách ông”.

“Cảm ơn Chủ tịch Lâm. Chủ tịch Lâm, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin đi trước”, Chung Hào lau mồ hôi đầy trán, sắc mặt lại trắng bệch.

“Có thể, ông về nghỉ ngơi trước đi, tôi thấy ông cũng rất mệt”, Lâm Chính lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

Nhưng điều khiến anh nghi ngờ hơn cả là những công nhân đi theo Chung Hào đến đây, viền mắt ai nấy đều đỏ cả lên, giống như đang kìm nén nước mắt.

Lâm Chính cũng không hỏi nhiều.

“Được, Chủ tịch Lâm, tôi xin tạm biệt trước!”.

Chung Hào cười nói, sau đó quay người định lên xe.

Nhưng Chung Hào còn chưa đi đến được chiếc xe, đột nhiên cơ thể ông ta lảo đảo, ngã xuống đất.

Rầm!

Tiếng động nặng nề vang lên.

“Ông chủ!”.

Tất cả công nhân lập tức chạy tới dìu Chung Hào dậy, bật khóc nức nở.

Lục Tuyết sửng sốt.

Lâm Chính cũng vô cùng ngạc nhiên, vội vàng tiến tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK