Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2511: Chạy mau

“Bắt máy đi! Bắt máy nhanh đi!”.

Lâm Chính không bỏ cuộc, liên tục gọi, lòng nóng như lửa đốt.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.

Cực Lạc Kiếm Quân đi đến, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Chính không ổn, lập tức hỏi.

“Thiên Ma Đạo đã bắt đầu ra tay với tôi. Kiếm Quân đại nhân, xin hãy cho máy bay lái nhanh hơn chút! Mau mau đến Giang Thành!”, Lâm Chính nói.

“Máy bay sao có thể nói nhanh là nhanh được? Tuyến đường và thời gian đều đã lên kế hoạch sẵn, nếu không chẳng phải sẽ xảy ra tai nạn hay sao? Cậu yên tâm, nếu người của cậu xảy ra chuyện, tôi sẽ giúp cậu trả thù!”, Cực Lạc Kiếm Quân bình tĩnh nói.

“Ông…”.

Lâm Chính không nói nên lời, dứt khoát không quan tâm đến ông ta nữa, tiếp tục gọi.

Đúng lúc này.

“Alo… Lâm Chính, sao vậy?”.

Trong điện thoại vang lên giọng Tô Nhu.

“Tiểu Nhu, em sao rồi?”, Lâm Chính mừng rỡ, vội hỏi.

“Em làm sao? Em… Em tốt lắm mà? Lúc nãy em đi tắm, điện thoại để trong phòng sạc pin không nghe thấy. Sao vậy? Có chuyện gì gấp sao?”, Tô Nhu nghi hoặc hỏi.

“Bây giờ em đang ở đâu?”.

“Ở nhà, chứ còn ở đâu được nữa? Hôm nay bố mẹ em gọi em về nhà ăn cơm, anh có muốn đến đây không?”.

“Không phải, em mau đưa bố mẹ rời khỏi nhà, sau đó gọi cho người này. Anh sẽ gửi số của người đó cho em, ông ta tên Trương Thất Dạ, ông ta sẽ dẫn mọi người đến nơi an toàn! Rõ chưa?”, Lâm Chính sốt sắng nói.

“Nơi an toàn? Lâm Chính, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu càng thêm nghi hoặc.

“Đừng quan tâm nhiều vậy, làm theo anh nói là được!”.

Lâm Chính còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, trong điện thoại đột nhiên không còn âm thanh.

Nhìn lại… sóng điện thoại đã mất.

“Mẹ kiếp!”.

Lâm Chính tức giận không nơi phát tiết, buột miệng chửi tục.

Máy bay đã bay lên cao, đương nhiên là mất sóng.

“Đại nhân, anh không cần lo, người của Tử Huyền Thiên đã đến đó ít nhiều cũng có thể ngăn chặn, chúng ta có thể đuổi kịp”.

Thái Thương Long ở cạnh thấy Lâm Chính lo lắng như vậy, không khỏi an ủi.

“Hi vọng là vậy! Nếu không, tôi nhất định sẽ khiến Thiên Ma Đạo máu chảy thành sông!”.

Hai mắt Lâm Chính đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, sát ý vô tận đang cuộn trào trong lòng.

Giang Thành.

Tô Nhu mặc quần áo tắm quay về phòng ngủ, trong tay cầm điện thoại, không hiểu ra sao.

“Sao lại cúp máy rồi?”.

Cô thử gọi lại, nhưng trong điện thoại lại vang lên tiếng trả lời tự động.

“Thuê bao quý khách vừa gọi không nằm trong vùng phủ sóng…”.

“Lâm Chính này, rốt cuộc đang làm gì vậy? Đang yên lành bảo nhà mình đi tìm ai chứ?”.

“Chẳng lẽ anh ấy gặp phải chuyện gì? Nhưng… anh ấy bảo mình đi làm gì?”.

Tô Nhu lẩm bẩm.

Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ nhắc nhở cô tình hình có vẻ không ổn lắm.

Tô Nhu do dự, cuối cùng vẫn thay quần áo đi ra ngoài.

“Bố, mẹ, chúng ta đi ra trung tâm mua sắm đi dạo đi!”.

Hai ông bà đang xem tivi hơi bất ngờ, nhưng khó có khi con gái đề nghị, cuối cùng vẫn đồng ý.

Ba người mặc quần áo chỉnh tề, lập tức xuống lầu.

Nhưng bọn họ vừa mới đi ra khỏi khu nhà.

Bùm!

Một tiếng nổ dữ dội vang lên từ trên lầu.

Cả tiểu khu dường như đều chấn động.

Ba người kinh ngạc, giật mình khiếp sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn, ai nấy mặt cắt không còn giọt máu.

“Là nhà chúng ta?”.

“Nhà chúng ta nổ rồi?”.

Trương Tinh Vũ la lên thất thanh.

Tô Nhu mất cả hồn.

“Chẳng lẽ là chưa khóa bình gas?”.

Tô Quảng tái mặt, vội vàng muốn quay về.

Nhưng Tô Nhu kéo tay ông ta lại, sắc mặt cô trắng bệch, khản giọng hét lên: “Bố, mẹ, chạy mau!”.
Chương 2512: Tình hình khẩn cấp

Ầm!

Máy bay tư nhân dừng ở sân bay Giang Thành.

Lâm Chính lập tức xuống khỏi máy bay, chạy về phía nhà Tô Nhu.

Thái Thương Long vội vàng đi theo sau.

“Mau lục tìm bóng dáng người Thiên Ma Đạo trong thành, nếu có tung tích phải thông báo cho tôi trong thời gian sớm nhất!”.

Cực Lạc Kiếm Quân hô lên, sau đó cũng chạy theo Lâm Chính.

Bảy mươi hai kiếm sứ lập tức phân tán ra bốn phía, đồng loạt biến mất.

Tốc độ Lâm Chính rất nhanh, gần như không dừng lại, dùng khí kình lơ lửng trên không, lướt qua tòa nhà cao tầng, chạy thẳng đến nhà Tô Nhu.

Một số người dân Giang Thành chỉ nhìn thấy bóng đen lướt qua giữa những tòa nhà, còn tưởng là chim ưng ở đâu bay tới.

Khoảng năm phút sau, Lâm Chính đã đến dưới lầu tiểu khu mà Tô Nhu sống.

Lúc này đã có vài chiếc xe cứu hỏa và xe cảnh sát đậu ở đây.

Người dân trong tiểu khu đều đi ra ngoài, đồng loạt đưa mắt nhìn lên lầu.

Xe cứu hỏa lắp vòi nước phun lên tòa nhà.

Lâm Chính vừa nhìn lên, hai mắt như sắp nứt ra.

Căn nhà mà Tô Nhu ở chìm trong ánh lửa, song cửa sổ cũng nứt ra, hoàn toàn là cảnh tượng sau vụ nổ.

Lâm Chính không do dự nhảy vọt lên không trung, đạp vách tường xông vào hiện trường hỏa hoạn.

“Wow! Cao thủ võ lâm!”.

“Trời ạ, cậu ta muốn làm gì vậy? Vào trong cứu người sao?”.

Những người dân dưới lầu hô lên, kêu là Spiderman thời hiện đại.

Lâm Chính xông vào hiện trường lập tức khởi động cơ thể võ thần, tìm kiếm khắp nơi trong ngọn lửa, nhưng lại không thấy bóng dáng của ba người trong gia đình Tô Nhu.

Ngay cả thi thể cũng không có.

Tìm tới đó, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm.

Anh lập tức lao ra khỏi hiện trường hỏa hoạn, đến tòa lầu đối diện, lấy điện thoại ra gọi cho Trương Thất Dạ.

“Thần y Lâm, cậu về rồi à?”, Trương Thất Dạ cực kỳ kích động, vội vàng hét lên.

“Tôi hỏi ông, Tô Nhu có đến tìm ông không?”, Lâm Chính vội hỏi.

“Không, cô Tô Nhu thậm chí còn không gọi điện thoại cho tôi!”, Trương Thất Dạ nói.

“Cái gì?”.

Sắc mặt Lâm Chính khó coi, nhìn về phía xa, sau đó nói: “Mau phái người tìm tung tích của Tô Nhu. Nhất định phải bảo đảm sự an toàn của bọn họ, nếu bọn họ mất một cọng lông nào, tôi sẽ hỏi tội ông!”.

Nói xong, anh cúp máy.

Trương Thất Dạ ở đầu dây bên kia muốn khóc.

Trên thực tế, bây giờ ông ta cũng không dễ chịu gì.

Đám người Thiên Ma Đạo đột nhiên xuất hiện ở Giang Thành thực lực không đơn giản, cao thủ trên toàn Giang Thành dốc toàn bộ lực lượng cũng không thể đánh lùi bọn họ. May là cao thủ của Tử Huyền Thiên đến chi viện, mọi người còn có thể giằng co, nếu không, chỉ dựa vào người Giang Thành thì không phải là đối thủ của những người đó!

Bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này.

“Từ Thiên, thần y Lâm có lệnh mau phái người đi tìm tung tích của cô Tô Nhu, cần phải bảo đảm an toàn cho cô ấy. Ông mau mau phái người đi tìm, nơi này tạm thời bỏ đi, rút quân!”.

Trương Thất Dạ hô lên, sau đó nhảy vọt đi, rời khỏi trang viên.

Bên này Từ Thiên đang chỉ huy thuộc hạ đối kháng với người của Thiên Ma Đạo tấn công trang viên còn muốn nói gì đó, nhưng Trương Thất Dạ đã rời đi.

Ông ta không còn lựa chọn nào khác, cắn răng quát khẽ: “Tất cả mọi người mau chóng rút lui! Mau!”.

Tất cả sửng sốt.

Rõ ràng đây là muốn bỏ lại trang viên mà!

Nhưng Từ Thiên đã đưa ra mệnh lệnh, mọi người không thể làm gì, lập tức vừa đánh vừa lùi.

Chẳng mấy chốc, phòng tuyến của trang viên sụp đổ, người của Từ Thiên chật vật chạy đi.

“Đốt trang viên! Ngoài ra, không tha cho bất cứ ai trong đám người này, giết chết tất cả!”, một người của Thiên Ma Đạo đứng ở trên cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm quân Từ Thiên đang rút lui, hét lên.

“Vâng!”.

Đám người của Thiên Ma Đạo lập tức ùa vào, thiêu hủy trang viên.
Chương 2513: Rút quân

Ầm ầm…

Những tiếng động vang trời truyền tới từ phía trên.

Đám người Bạch Họa Thủy ẩn náu ở dưới trang viên ngước mắt nhìn lên đỉnh đầu.

“Xem ra xảy ra rắc rối rồi!”, Bạch Họa Thủy nói.

“Ha ha, kẻ ác tự có trời phạt! Tất nhiên là thần y Lâm chọc giận đại năng nào đó, bị người đó diệt trừ! Chúng ta sắp được nhìn thấy mặt trời rồi!”, có người cười lớn.

Nhưng Bạch Họa Thủy lại lắc đầu, không dám tùy tiện đồng tình.

Lúc này Cung Hỉ Vân dẫn theo một nhóm người bước nhanh vào trong.

Những người này mình đầy thương tích, toàn thân đầy máu, sau khi vào mật thất dưới lòng đất của trang viên thì lập tức đóng lối ra vào lại.

Bạch Hỏa Thủy nhìn thấy, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”.

“Không nhìn ra sao? Chúng tôi bị người khác tập kích!”, Cung Hỉ Vân nghiến răng nói.

“Thần y Lâm không gì là không thể của các người đâu? Cậu ta đâu?”, Bạch Họa Thủy hỏi.

Bây giờ điều bà ta quan tâm nhất là sự sống chết của thần y Lâm.

“Thần y Lâm đã rời khỏi Giang Thành từ trước, đến nay vẫn chưa trở về! Hiện nay chưa rõ tung tích!”, Cung Hỉ Vân do dự một lúc rồi nói.

“Thế à? Xem ra bọn họ thừa thời cơ lẻn vào… Bọn họ là ai? Tôi thấy Giang Thành cũng không ít cao thủ, sao các người lại chật vật như vậy?”, Bạch Họa Thủy không khỏi cười nói.

Cung Hỉ Vân lắc đầu: “Chúng tôi cũng không biết bọn họ là ai, chỉ thấy bọn họ mặc toàn màu đen, mặt bị che mất không nhìn thấy rõ, hai mắt đỏ ngầu giống như ác quỷ vậy, vô cùng đáng sợ! Thực lực của họ rất mạnh, thuộc hạ của tôi đều là tinh anh tập hợp từ đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn tới đây, thế mà lại không đỡ nổi một đòn ngay khi vừa chạm mặt đám người đó. Nếu không phải tôi trốn đi nhanh, chỉ sợ cũng phải chết trong tay bọn họ”, Cung Hỉ Vân nói.

“Thế sao?”.

Bạch Họa Thủy hơi kinh ngạc.

Lúc này, lại nghe Cung Hỉ Vân nói: “Tôi nhớ ra rồi, hình như bọn họ tự xưng là người của Thiên Ma Đạo! Bà nghe tới chưa?”.

“Cái gì? Thiên Ma Đạo?”.

Bạch Họa Thủy kinh ngạc, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Xem ra bà biết bọn họ!”, Cung Hỉ Vân nghiêm túc.

“Đương nhiên là tôi biết rồi. Tôi nói thật cho cô biết… các người đắc tội Thiên Ma Đạo thì chỉ có một con đường chết! Tôi đoán lúc này Thiên Ma Đạo tấn công Giang Thành chắc chắn là để giết người diệt khẩu! Các người tiêu rồi! Các người tiêu hết rồi!”, Bạch Họa Thủy khiếp hãi, dường như nghĩ đến chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, lời nói cũng hơi run rẩy.

“Bà bớt nói bậy nói bạ dọa dẫm ở đây! Bọn họ là cái thá gì? Chủ tịch Lâm nhất định sẽ giải quyết đám người đó!”, Cung Hỉ Vân phẫn nộ quát.

Cô ta vốn không phải người trong võ đạo, đương nhiên không hiểu biết nhiều, cũng không rõ cái gì là Thiên Ma Đạo.

Bạch Họa Thủy lắc đầu: “Cô không biết Thiên Ma Đạo, tôi cũng không trách cô. Dù gì cô cũng không phải người trong giới này. Tôi là chủ của Thương Minh, tin tức mà tôi nắm giữ các người không thể nào tưởng tượng. Tôi hiểu biết về Thiên Ma Đạo chỉ có nhiều chứ không ít hơn cô! Thiên Ma Đạo bình thường sẽ không xuất hiện, phen này tấn công Giang Thành với quy mô lớn, chém giết các người như phát cuồng, chắc hẳn là muốn diệt khẩu. Tôi nghĩ có lẽ là thần y Lâm của các cô đã đắc tội với người của Thiên Ma Đạo…”.

“Nói bậy!”.

Cung Hỉ Vân nổi giận, phẫn nộ quát: “Bà bớt nói bậy ở đây, thành thật ở yên đó cho tôi! Đừng có tung tin đồn bậy bạ! Chỉ là một vài kẻ lưu manh vô lại, chúng tôi sẽ giải quyết bọn họ nhanh thôi!”.

Giờ phút này, Cung Hỉ Vân không cho phép ai lan truyền cái xấu.

Bạch Họa Thủy biết mình có nói gì thì bọn họ cũng sẽ không nghe lọt, đành lắc đầu, dứt khoát không nói nữa.

Đúng lúc đó…

Rầm!

Tiếng động kịch liệt vang lên.

Sau đó, cả mật thất dưới lòng đất rung chuyển…
Chương 2514: Chật vật

Mấy người Cung Hỉ Vân thất sắc, đồng loạt quay qua nhìn. Âm thanh đó được phát ra từ lối vào.

“Không hay rồi...bọn họ...đang phá cửa”, đám thuộc hạ thất kinh, hét lớn.

“Mọi người đừng lo lắng. Cửa này được làm bằng chất liệu đặc biệt, rất dày và nặng, dù có là võ giả cao cường thì cũng không thể nào dễ dàng đập hỏng được”, Cung Hỉ Vân bặm môi.

Mọi người thở phào. Thế nhưng một giây sau.

Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên với tần suất dày đặc. Cánh cửa vững chãi bắt đầu rung lên. Cung Hỉ Vân tái mặt: "Mau, mau đi chặn lại”.

“Vâng!”, đám đông đồng loạt lao lên, dùng cơ thể để ép cánh cửa. Cánh cửa trở nên ổn định hơn đôi chút.

Thế nhưng đối phương không có ý định từ bỏ, họ phát lực mạnh hơn. Những người đang chặn cửa cảm thấy cơ thể mình rung lên. Sức mạnh khủng khiếp từ cánh cửa truyền dọc cơ thể khiến không ít người nôn ra máu.

Bạch Họa Thủy quay qua nhìn.

“Đây chính là lúc để rời khỏi đây”, Viêm Hận bước tới, nhìn đám người Cung Hỉ Vân và nói: “Nếu chúng ta ra tay tiêu diệt bọn họ thì có thể thoát ra được. Thế nào? Bạch minh chủ, có muốn ra tay không?”

“Tôi khuyên cậu đừng có làm như vậy mà nên đưa người của Thiên Khải tới giúp đỡ đi”.

“Tại sao?”

“Bởi vì đó là người của Thiên Ma Đạo. Bọn họ tới để giết người diệt khẩu. Một khi họ xông vào đây thì tất cả chúng ta sẽ chết. Bọn họ sẽ không buông tha cho bất kỳ ai đâu. Dù là ai đi chăng nữa”, Bạch Họa Thủy trầm giọng.

Viêm Hận nín thở, nhìn chăm chăm ra cửa. Hắn không nói gì chỉ lao lên giúp chặn cửa lại. Thế nhưng sức mạnh của đối phương càng ngày càng lớn. Số lượng người xông vào đập cửa cũng ngày một nhiều.

Mặc dù cửa được làm từ chất liệu đặc biệt nhưng khi bị tấn công dồn dập thì cũng đã bị biến dạng. Nếu cứ tiếp tục thế này thì họ sẽ không thể cầm cự được.

Cung Hỉ Vân cảm thấy tuyệt vọng, đành phải lấy điện thoại ra cầu cứu.

...

Hộc! Hộc...

Đêm tối, trên con đường vắng vẻ, Tô Nhu dẫn theo Trương Tinh Vũ, Tô Quảng bạt mạng chạy.

Lúc này, có một chiếc xe taxi chạy tới. Tô Nhu mừng lắm, lập tức bắt xe: “Bác tài, dừng lại bác tài ơi”.

Chiếc xe phanh gấp, dừng lại bên đường. Ba người vội vàng lao tới.

“Cô gái, cô đi đâu?”, người tài xế tò mò nhìn ba còn người đang thở hổn hển và hỏi.

“Mau lái xe, mau lái xe”, Trương Tinh Vũ gầm lên.

Người tài xế giật mình, hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đạp chân ga lao đi. Thế nhưng chiếc xe còn chưa thoát ra khỏi con hẻm thì...Một bóng hình đen xì từ trên không trung đáp xuống, đạp vào nắp thùng xe.

Ngay lập tức, lốp xe biến dạng, cả chiếc xe lật lại, đập mạnh vào cột cứu hỏa gần đó. Cột cứu hỏa nổ tung, một cột nước phun thẳng lên trời.

“Hả?", người đi đường thấy vậy bèn hét lớn.

Mấy người ngồi trong xe do bị đập mạnh nên vùng đầu bị thương. Người tài xế ngất ngay tại chỗ. Tô Nhu thì bị choáng váng. Cô cố gắng giữ cho bản thân được tỉnh táo: “Bố, mẹ...mọi người vẫn ổn chứ?”

“Đau...đau chết đi được..”, Trương Tinh Vũ hét lớn.

“Tô Nhu, con có sao không?”, Tô Quảng vội hét lên.

“Con không sao. Bố, mẹ, mọi người mau chui ra. Chạy đi...”, Tô Nhu bặm môi.
Chương 2515: Từ trên trời đáp xuống

Cánh cửa xe đã bị biến dạng, không đẩy ra được. Ba người đành phải bò ra từ chỗ cửa kính vỡ. Đầu Tô Nhu bị chảy máu, cánh tay bị kính cứa mạnh, máu tươi nhuốm đỏ chiếc áo của cô ấy.

Một chân của Trương Tinh Vũ cũng bị thương. Bà ta khập khiễng bước đi. Tô Quảng vẫn may, chỉ bị trầy xước chút ít. Ông ta dìu Trương Tinh Vũ cùng Tô Nhu chạy tới đầu đường phía bên kia. Đúng lúc này, bóng hình trước đó tấn công xe của họ lại xuất hiện, chặn đường ba người.

“Á!!!”, ba người họ hét lên.

“Anh...anh là ai? Tôi cảnh cáo anh, đừng có làm loạn. Nếu không...đừng trách sao tôi không khách sáo”.

Tô Quảng bặm môi, lấy hết dũng khí kéo vợ và con gái ra phía sau, sau đó làm ra vẻ sẵn sàng liều mạng. Đối phương không nói gì, chỉ rút ra một thanh kiếm màu đỏ máu, giơ lên và định chém về phía Tô Quảng. Tô Quảng trố tròn mắt.

“Bố! Mau tránh ra”, Tô Nhu hét lớn. Thế nhưng đã không còn kịp nữa.

Thanh kiếm giáng xuống vai của Tô Quảng. Sức mạnh bao trùm cơ thể ông ta.Với một người bình thường như ông ta thì căn bản chẳng còn sức mà nhích nổi chân nữa. Ông ta cứng đứng im đó, nhìn thanh kiếm lao về phía mình.

“Á!”, Trương Tinh Vũ hét lớn.

Tô Nhu thất thần. Lẽ nào...tất cả bọn họ sẽ chết ở đây sao?Ba người họ cảm thấy tuyệt vọng. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc. Một bóng hình đáp xuống ngay trước mặt họ, đưa một tay lên, năm ngón tay hướng về phía thanh kiếm.

Thanh kiếm lập tức khựng lại. Nó đã bị người vừa xuất hiện kẹp chặt, không thể nhúc nhích.

Ba người Tô Nhu sững sờ. Tô Nhu cũng phải nín thở. Cô cảm giác có gì đó rất quen thuộc và rồi đột nhiên hét lớn: “Lâm Chính”.

“Tô Nhu, cô không sao chứ”, Lâm Chính quay lại, thế nhưng đập vào mắt họ là khuôn mặt của thần y Lâm.

Lâm Chính vội quay về nên chưa kịp đổi lại hình dạng. Tô Nhu giật mình. Là thần y Lâm à?Thế nhưng tại sao...bóng lưng lại giống Lâm Chính nhu vậy?

“Chết đi”, lúc này, người của Thiên Ma Đạo ở phía trước lại phát lực, nhấc con dao lên định chém vào bàn tay của Lâm Chính.

Lâm Chính giơ tay trái, chộp chặt lưỡi kiếm và bẻ mạnh.

Cạch...Thanh kiếm gãy ngay tức khắc. Lâm Chính chộp lấy đoạn kiếm gãy, đâm về phía người của Thiên Ma Đạo.

Hự! Người này run rẩy, hai tay buông thõng xuống. Hắn cúi đầu, nhìn phần kiếm gãy đâm xuyên tim mình.

Lâm Chính buông tay ra. Đối phương mềm nhũn người, chết ngay tại chỗ.

“Giết người rồi”, người đi đường thấy vậy vừa kêu toáng lên vừa bỏ chạy.

Tô Quảng, Trương Tinh Vũ cũng sợ tới mất hồn. Tô Nhu vẫn còn may. Dù sao thì người này cũng đã định giết chết cả nhà cô, nên cô hận lắm.

“Tô Nhu, mọi người không sao chứ?”, Lâm Chính vội quay lại hỏi.

“Chúng tôi vẫn ổn. Thần y Lâm, tay của anh…vẫn đang chảy máu kìa…”, Tô Nhu nói.

“Không sao, mọi người đi theo tôi, tôi đưa mọi người tới nơi an toàn”, Lâm Chính trầm giọng, lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Từ Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK