“Khốn nạn”
“Súc sinh”
“Chán sống rồi hay gì?”
“Dám sỉ nhục cô chủ nhà chúng tôi? Quỳ xuống”, đám người Du đại nhân tức giận gầm lên, định lao về phía người đàn ông trung niên. Rõ ràng là họ muốn dạy cho người đàn ông một bài học.
Mặc dù biết rằng thực lực của người đàn ông trung niên không hề tầm thường nhưng phía bên này người đông, các chiến sĩ Băng Nguyên đông như vậy chẳng lẽ lại sợ một người sao
Đúng lúc đám người Du đại nhân định lao về phía người đàn ông trung niên thì…
Vụt! Người đàn ông phất tay, một màn sương lạnh tới tận cốt tủy ập tới. Trong nháy mắt, đám người Du đại nhân lập tức run lạnh và khựng người, thậm chí còn run lên lẩy bẩy, cả người cứng đơ.
“Quỳ xuống”, người đàn ông trung niên hét lớn.
Rắc!
Rắc!
Đám người Du đại nhân lần lượt bị đóng băng. Băng hàn lan ra hàng mét bao trùm lên tất cả đám đông.
Những người này căn bản không thể kháng cự được, hai chân họ bị đông cứng. Họ đã mất đi cảm giác, cộng thêm sức nặng đè lên khiến họ lập tức phải quỳ phụp xuống với cảm giác đau đớn vô cùng.
“Cái gì?”, Hoa Vi Vi sợ tới mức mất hồn, cô ta trố tròn mắt.
Đám người Du đại nhân cũng là cao thủ của Ngũ Phương Băng Nguyên mà không ngờ đứng trước mặt người này họ không có chút sức chiến đấu nào.
“Ông...ông rốt cuộc là ai?”, Hoa Vi Vi cảm thấy đầu óc trống không Cô ta run rẩy kêu lên.
“Sao thế? Bố của cô không nói với cô sao? Những thứ trên người cô đều do bố cô cướp từ chỗ tôi đấy”, người kia lạnh lùng cười, đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn.
“Cái gì?”, Hoa Vi Vi cảm thấy không thể tin.
“Hừ, thật không ngờ mấy chục năm trước bố cô cướp mọi thứ từ tôi, mấy chục năm sau cô phải trả lại mọi thứ cho tôi. Đúng là luân hồi mà. Quá tốt. Ha ha”.
Người đàn ông trung niên từ từ bước về phía Hoa Vi Vi. Hoa Vi Vi nhìn đám người Du đại nhân.
Lúc này bọn họ đang quỳ xuống, toàn thân bị đóng băng không khác gì những bức tượng. Nhìn bọn họ có cảm giác sắp không ổn nữa rồi.
Giờ chỉ còn một cách thôi. Đó là bỏ chạy. Hoa Vi Vi quay đầu điên cuồng bỏ chạy.
“Chạy nổi không? Cả vùng băng nguyên này không phải của cô, mà là của tôi mới đúng”, người đàn ông trung niên bật cười và vung tay.
Một lượng lớn băng hàn phủ xuống người của Hoa Vi Vi. Nếu là đám người Du đại nhân thì chắc chắn là đã bị đông thành tượng rồi.
Thế nhưng trên người Hoa Vi Vi có quá nhiều bảo vật, chỉ riêng lớp áo lưu ly kia cũng đã đủ để khiến lớp băng hàn không thể xâm nhập được vào cơ thể của cô ta
Ngoài điều đó ra, Hoa Vi Vi còn đep nhẫn, khuyên tai và phục sức có thể kích hoạt được. Những bảo vật trên người cô ta phát ra ánh sáng như đèn led vậy.
Người đàn ông trung niên chau mày, phát hiện ra mình không đuổi kịp Hoa Vi Vi. Thế nhưng ông ta cũng không vội. Dù sao đây cũng là thế giới của ông ta mà Dù Hoa Vi Vi có nhiều pháp bảo thì cũng làm sao có thể chạy thoát được chứ?
“Tuyết băng”, người đàn ông trung niên giơ tay lên chỉ về núi tuyết gần đó.
Rầm rầm...
Núi tuyết bắt đầu sụp đổ, tuyết đổ xuống như sóng trào theo hướng mà Hoa Vi Vi đang chạy. Hoa Vi Vi nhìn núi tuyết nở bằng vẻ không dám tin. Cô ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Cô ta không thể nào ngờ được người đàn ông trung niên lại có thủ đoạn như vậy? Cô ta nhắm mắt đầy đau đớn. Thật sự không còn đường sống nào sao?
Phải làm sao? Phải làm sao đây? Cô ta gào thét trong lòng.
Đúng lúc này...
Hoa Vi Vi dường như tông phải thứ gì đó khiến cô ta ngã ra đất. Đợi đến khi cô ta hoàn hồn thì phát hiện ra người vừa xuất hiện là Lâm Chính.
“Là anh sao?”, Hoa Vi Vi giật mình. Cô ta cảm thấy vui lắm: “Lâm Chính, mau giúp tôi chặn người đó lại”
“Chặn lại”, Lâm Chính nhìn núi tuyết phía trước và thản nhiên nói: “Thuộc hạ của cô đâu?”
Hoa Vi Vi tái mặt với sắc mặt cổ quái: “Chắc là bị giết rồi”.
Lâm Chính lắc đầu: “Đám thuộc hạ của cô tham lam quá. Tôi đã cảnh cáo rồi, bảo bọn họ nhanh chóng giải quyết con gấu đó rồi rời đi thì họ không nghe. Giờ chết cả chỉ có thể trách họ mà thôi”.
“Giờ không phải lúc nói chuyện đó. Người kia sắp đuổi tới rồi, anh mau nghĩ cách đi”.
Hoa Vi Vi tức giận gầm lên: “Tôi nói cho anh biết, nếu tôi chết ở đây thì nhà họ Dục sẽ xong con ong đấy. Bố tôi chắc chắn sẽ đổ tội lên đầu anh. Anh muốn bảo vệ nhà họ Dục thì phải bảo vệ tôi”.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn chau mày, nhìn về phía người đàn ông trung niên ở phía xa: “Tôi ra tay không phải điều không thể nhưng tôi hi vọng cô có thể đấu với họ như vậy sẽ giúp tôi khiến họ tiêu hao năng lực, khả năng thắng sẽ cao hơn”.
Hoa Vi Vi sững người nhưng vẫn gật đầu: “Vậy tôi thử liều mạng xem sao”.
Lần này cô ta đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi.
Chương 3882: Hận?
Hoa Vi Vi vào lúc sống chết thế này, thân phận của cô ta đã chẳng còn tác dụng gì nữa. Cô ta không thể nào điều khiển được Lâm Chính.
Mà mục tiêu của người đàn ông kia dường Nếu không thể nhờ Lâm Chính ra tay thì chút hi vọng cuối cùng của cô ta cũng không còn. Nên cô ta đành phải phối hợp.
Chỉ cần Lâm Chính ra tay chiến đấu được với người đó thì cô ta sẽ có cơ hội, vẫn có cơ may cứu vãn. Vì vậy lúc này cô ta chỉ có thể phối hợp được với Lâm Chính. Dù cô ta khinh thường anh.
“Liều mạng thôi”
Nhìn người đàn ông trung niên bước tới, Hoa Vi Vi bặm môi lao lên, những bảo vật trên người cô ta được kích hoạt phát ra ánh sáng chói mắt. Những bảo vật này phóng ra khí tức mạnh tới ghê người, xua tan hàn khí ở xung quanh.
Người đàn ông trung niên vô cùng kinh ngạc: “Thực lực của cô chẳng ra làm sao nhưng chiêu thức thi triển thì được đấy, xem ra bố cô thật sự rất yêu thương cô nên mới cho cô nhiều bảo bối như vậy. Không tệ! Nếu để cô làm con chó của tôi thì tôi nghĩ sẽ thú vị lắm khi bố cô nhìn thấy bộ dạng ngoe nguẩy của cô”.
Người đàn ông trung niên bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ quỷ dị. Hoa Vi Vi nghe thấy vậy thì vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô ta gầm lên, rút bảo kiếm ra đâm về phía người đàn ông.
Bảo kiếm phóng ra ánh sáng khủng khiếp. Thế nhưng người đàn ông trung niên chẳng bận tâm, ông ta phất tay bằng vẻ vô cảm.
Trong nháy mắt...
Một bức tường băng đột nhiên được hình thành chặn được của Hoa Vi Vi.
Hoa Vi Vi bặm môi, tiếp tục đâm mạnh. Bức tường băng bị thanh kiếm đâm xuyên, băng vỡ ra đâm về phía Hoa Vi Vi.
Cô ta nín thở, không kịp phòng bị nên đã bị rất nhiều mảnh băng đâm vào người. Dù có lớp bảo vật cực mạnh thì cô ta cũng bị ảnh hưởng. Chỉ một lúc thôi mà Hoa Vi Vi đã bị trầy ra tróc vẩy rồi. Đám bảo vật trên người ánh sáng cũng dần tối đi.
Sức mạnh của cô ta bị tiêu hao đi nhiều, không thể tiếp tục kích hoạt số bảo vật của mình. Còn tiếp tục thế này thì cô ta sẽ chết mất.
“Tên họ Lâm kia, anh còn chờ đợi điều gì? Mau...tới giúp tôi đi...”, Hoa Vi Vi vừa lùi lại vừa gào lên.
“Đừng vội. Tôi tới đây”, Lâm Chính thản nhiên nói sau đó bước tới trước. Thế nhưng người đàn ông trung niên cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ nhìn Hoa Vi Vi.
“Cô là con chó của tôi, còn định chạy đi đâu?”, ông ta bật cười ha ha và đưa tay ra định chộp lấy Hoa Vi Vi
Những mũi băng đâm vào người Hoa Vi Vi đột nhiên tan ra, sau đó tập hợp lại tạo thành một cái xích khủng khiếp khóa chặt tứ chi cô ta
Hoa Vi Vi vội vàng né đòn. Thế nhưng cái xích như có linh hồn cứ thế đuổi theo và cuốn lấy cô ta. Một đầu xích được người đàn ông nắm chặt.
Hoa Vi Vi điên cuồng giãy giụa và muốn chạy thoát. Thế nhưng dù có như nào cũng vô tác dụng.
“Xem, sợ xích này rất phù hợp với cô mà? Ha ha...”, người đàn ông trung niên bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ sung sướng.
“Bố tôi nhất định sẽ giết chết ông”, Hoa Vi Vi gầm lên.
“Giết tôi sao? Hừ, tôi sẽ rút gân bố của cô, băm vằm ông ta ra, để xem tới khi đó ai giết ai nhé”, người đàn ông trung niên cười lạnh lùng.
Hoa Vi Vi bặm môi. Lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Sao thế? Ông hận chưởng môn Băng Nguyên tới vậy cơ à?”
Chương 3883: Điên cuồng
“Hận? Ha ha đương nhiên là tôi hận. Tôi chỉ muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ. Hận tới mức muốn dóc thịt họ xay ra để họ vĩnh viễn không thể đầu thai”
“Cậu không thể nào hiểu được nỗi khổ của tôi, cậu không thể nào hiểu được nỗi oán hận của tôi”.
“Tôi tu luyện ở Băng Nguyên 50 năm, chính là để chờ tới ngày này. Ngày tôi có thể báo thù. Cậu nói xem, tôi có hận họ hay không?”
Người kia cười lạnh lùng, khuôn mặt ánh lên vẻ dữ tợn. Hoa Vi Vi nín thở: “Ông rốt cuộc là ai?”
“Sao thế? Bố cô không nhắc tới tôi sao?”
Người kia khẽ cười: “Tôi tên Đoạn Thiên Tường. Bố cô chưa từng nói với cô về cái tên này à?”
“Cái gì? Đoạn Thiên Tường?”, Hoa Vi Vi rõ ràng là đã từng nghe qua nên cô ta khẽ tái mặt, hai chân mềm nhũn.
“Ồ? Xem ra bố cô cũng đã nói với cô về tôi mà”, người này bật cười ha ha, rõ ràng là vô cùng đắc ý.
“Người này là ai vậy?”, Lâm Chính bước tới cạnh Hoa Vi Vi và hỏi
Hoa Vi Vi run rẩy, không hề lên tiếng.
“Sao thế? Tại sao lại không nói. Người ta đang hỏi cô đấy. Cô nói đi chứ? Lẽ nào không dám?”, người kia nheo mắt cười đầy ý vị.
Hoa Vi Vi để lộ vẻ uất hận nhưng vẫn im lặng
“Cô không nói phải không? Vậy để tôi thay cô nói”.
Người này chắp tay sau lưng, nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Nhóc, cậu biết bố của con bé này đúng không – chưởng môn Băng Nguyên. Cậu có biết ông ta là người thế nào không?”
“Tôi nói cho cậu biết, ông ta là cái thứ không bằng cả loại cầm thú. Gã đó dụ chị dâu mình, phản bội anh em, chém giết người nhà. Đó là kẻ đáng ghê tởm nhất trên thế gian này”.
“Câm miệng, không được sỉ nhục bố tôi”, Hoa Vi Vi gầm lên, định liều mạng với Đoạn Thiên Tường.
Thế nhưng ông ta chỉ cười lạnh lùng.
“Sỉ nhục? Đó là sự thật đấy. Nhóc, có lẽ cô không biết nhưng cô có thể hỏi các trưởng lão của Ngũ Phương Băng Nguyên, bọn họ có ai mà không biết năm xưa ông ta có một người anh em kết nghĩa. Cô cho rằng Ngũ Phương Băng Nguyên có thể xưng vương xưng bá như bây giờ là do công lao của ai? Là của một mình bố cô chắc? Cô lầm rồi. Ngũ Phương Băng Nguyên là do tôi và bố cô cùng tạo ra. Thế nhưng sau cùng khi mọi thứ sắp hoàn thiện thì bố cô đã lén đâu dao sau lưng tôi”.
“Để có thể độc chiếm Ngũ Phương Băng Nguyên ông ta giả dạng làm người ngoại tộc, chiếm đoạt vợ tôi, để tôi càng thêm uất hận, mất đi lý trí. Nhân lúc tôi không phòng bị, ông ta đã dùng loại độc dược mạnh nhất hạ độc và sau đó đâm tôi”.
“Nếu không phải mạng lớn thì tôi đã sớm trở thành hồn ma trong tay ông ta rồi”.
“Thế nhưng bố cô vẫn chưa yên tâm, mỗi năm vẫn cử cao thủ vây giết tôi. Thế nhưng ông trời dù sao cũng vẫn công bằng mà. Những năm qua bố cô không những không giết được tôi mà ngược lại tôi còn lợi dụng được cả kỳ độc ông ta gây ra để đột phá tu vi. Giờ đây tôi giết bố cô đơn giản như giết một con kiến vậy. Hơn nữa, đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất còn rơi vào tay tôi nữa”.
“Ha ha...cô nói xem đây có phải là công bằng không?”, Đoạn Thiên Tường bật cười vui vẻ.
Vi Hoa Hoa lặng thing. Có lẽ đến cả cô ta cũng không biết chuyện đó của bố mình...
Chương 3884: Ông cũng xứng?
“Nhóc! Cô tưởng tôi là ác ma sao? Cô sai rồi, so với bố cô thì tôi là người quá lương thiện đấy. Lần này thì cô đã biết bộ mặt thật của bố mình rồi chứ?”
Đoạn Thiên Tường nheo mắt, nhìn Hoa Vi Vi bằng vẻ ý vị. Hoa Vi Vi như muốn phát điên. Có thể cô ta từng nghe bố mình nói nhưng sẽ không chi tiết đến như vậy.
“Không thể nào. Không thể nào...Bố tôi không thể nào làm ra những chuyện như vậy được”, Hoa Vi Vi run rẩy, miệng lầm bầm. Cô ta căn bản không thể chấp nhận mọi chuyện.
“Cô không tin à?”, Đoạn Thiên Tường mỉm cười, chỉ vào những bảo vật trên người cô ta và nói: “Cô có biết bộ quần áo này của cô là do bố cô lấy từ đâu không?”
Hoa Vi Vi trố tròn mắt.
“Đúng vậy, đó chính là bộ quần áo của vợ tôi, là chị dâu của bố cô. Đây là những bảo vật mà tôi vất vả bội phần tìm cho cô ấy nhưng vào chính đêm đó, bố cô sau khi chiếm đoạt chị dâu mình thì ông ta đã lấy đi tất cả. Vợ tôi vì uất ức mà đã tự sát. Tôi vốn tưởng ông ta sẽ giấu những thứ này đi, thật không ngờ ông ta không biết nhục mà đưa cho cô mặc...Ha ha. Xem ra bố cô thật sự không biết hối hận là gì. Một người sao có thể không biết liêm sỉ tới mức đó chứ?”
Đoạn Thiên Tường gằn từng từ. Thế nhưng tất cả những điều đó giống như những nhát dao đâm vào người Hoa Vi Vi.
Cô ta vốn là một cô gái vô cùng kiêu ngạo. Là con gái của chưởng môn Ngũ Phương Băng Nguyên, tô ta đương nhiên có lòng tự tôn vượt người thường. Cô ta coi khinh những võ giả thông thường, cảm thấy những kẻ đó vô cùng bẩn thỉu và ghêm tởm vì họ vừa nghèo vừa thấp kém. Vì sự khổ cực sẽ ép không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Dù có phải đánh lén thì họ cũng sẽ làm.
Chính vì vậy danh tiếng của Hoa Vi Vi ở Ngũ Phương Băng Nguyên không được tốt lắm. Những người bình thường đều sợ cô ta.
Cô ta cũng không quan tâm tới điều đó. Chỉ có điều cô ta thật sự không ngờ sự bỉ ổi nhất thậm chí có thể bắt nguồn từ những người có địa vị cao nhất. Cô ta không ngờ bộ quần áo trên người cô ta lại dơ bẩn đến vậy.
“Không thể nào...chắc chắn ông đang lừa tôi...Chắc chắn là như vậy...”, Hoa Vi Vi hét lớn, như một người mất hồn.
“Cô còn không tin sao? Không sao, tôi sẽ không giết cô. Cô làm con chó của tôi, đưa tôi tới chỗ bố cô thì cô sẽ biết liền. Ha ha...”, Đoạn Thiên Tường bật cười và bước về phía Hoa Vi Vi.
Hoa Vi Vi vội vàng lùi lại .
“Bố cô hãm hại vợ tôi vậy thì tôi có bắt con gái ông ta cũng không sao chứ nhỉ? Lát nữa tôi sẽ lột sách đồ trên người cô để cô xuất hiện không một tấm vải ở Ngũ Phương Băng Nguyên và để cho họ có thể chiêm ngưỡng con gái chưởng môn là thế nào. Ha ha...”, Đoạn Thiên Tường càng nghĩ càng thấy hứng thú.
Hoa Vi Vi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Nếu thật sự như vậy thì cô ta thà chết còn hơn.
Cô ta cầm bảo kiếm trong tay nhưng sức lực chẳng còn là bao. Đoạn Thiên Tường đang bước về phía mình, Hoa Vi Vi không chút do dự đưa kiếm lên cổ mình.
Thế nhưng đúng lúc này tay cô ta bỗng khựng lại. Sợi xích của Đoạn Thiên Tường đã khống chế tay Hoa Vi Vi. Cô ta nín thở, giãy giụa nhưng vô ích. Dù thế nào thì cô ta cũng không thể làm gì được Đoạn Thiên Tường.
“Muốn chết à? Hừ, không dễ như vậy đâu Tôi phải chơi cho đã cái mạng chó của cô đã. Tôi phải bảo thù bố cô đã”, ông ta cười man rợ.
“Tôi sẽ không để ông đạt được mục đích”, Hoa Vi Vi bặm môi, quay qua gào lên với Lâm Chính: “Mau giết tôi đi”.
Cô ta đã không còn hi vọng Lâm Chính sẽ cứu mình nữa. Lúc này cô ta chỉ mong Lâm Chính có thể để cô ta chết thật nhanh.
“Nếu tôi giết cô thì sẽ phải đốt cô thành tro bụi. Nếu không, với y thuật của người này thì có lẽ ông ta vẫn có thể cứu sống được cô”, Lâm Chính nói.
“Thật không ngờ cậu cũng có mắt nhìn gớm nhỉ”, Đoạn Thiên Tường tỏ ra kinh ngạc.
“Từ lúc ông thay đổi con gấu đó thì tôi đã có thể đoán ra được cảnh giới y thuật của ông rồi. Có lẽ con gấu đó chính là vật thí nghiệm của ông đúng không?”, Lâm Chính nói.
“Thú vị đấy”, ông ta liếc nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt kỳ dị.
“Có thể nhìn thấu thủ đoạn của tôi, cậu cũng có tài đấy. Nhóc, tôi cho cậu một cơ hội, nhận tôi làm chủ, tôi sẽ không giết cậu”.
“Nhận ông làm chủ sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ khinh thường: “Muốn tôi làm con chó của ông à?”
“Đó là vinh dự của cậu".
“Ông cũng xứng?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu nói cái gì?”, Đoạn Thiên Tường bốc hỏa. Ông ta phát hiện ra thằng nhóc này không coi mình ra gì.
Lâm Chính chỉ búng tay về phía xích băng đang khống chế Hoa Vi Vi.
Bùm...Xích băng lập tức nổ tung.
Đoạn Thiên Tường nín thở. Hoa Vi Vi cũng bàng hoàng.
Chương 3885: Trò vặt vãnh
Hoa Vi Vi điên cuồng giãy giụa, nhưng không làm xước được đường nào trên xích băng.
Vậy mà Lâm Chính chỉ cần động ngón tay là có thể làm đứt?
Sao lại như vậy?
“Lẽ nào thực lực của người này lợi hại lắm sao?”.
Hoa Vi Vi hít sâu một hơi, trong đầu có ý nghĩ như vậy, nhưng chẳng mấy chốc đã phủ nhận.
Nếu Lâm Chính thật sự lợi hại như vậy, vì sao trên đường đi luôn im lặng, còn chạy theo mình đến chỗ này?
Nhưng nếu không mạnh thì sao có thể dễ dàng búng đứt dây xích băng của Đoạn Thiên Tường?
Hoa Vi Vi hiểu rõ xích băng này mạnh thế nào. Cho dù các cao thủ cô ta dẫn theo vẫn còn đây, e rằng cũng không thể chém đứt những sợi xích băng này.
Đoạn Thiên Tường là cao thủ đã bước một chân vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
“Cậu là ai?”.
Đoạn Thiên Tường hoàn hồn lại, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nghiêm túc quát hỏi.
“Tôi là ai quan trọng sao?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Nếu cậu là người của Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi khuyên cậu hãy bỏ tối theo sáng. Cậu không cần đầu hàng khuất phục tôi, chúng ta có thể làm bạn. Nếu cậu không phải người của Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi khuyên cậu mau mau rời khỏi đây, đừng lo chuyện bao đồng!”.
Đoạn Thiên Tường lạnh lùng nói.
Hiển nhiên, ông ta đã nhìn ra Lâm Chính không dễ đối phó.
“Tôi không phải người của Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi cũng không muốn xen vào ân oán giữa chưởng môn Băng Nguyên và ông. Ông muốn tôi đi cũng được, nhưng tôi phải đưa cô ta theo!”.
Lâm Chính chỉ vào Hoa Vi Vi, nói.
“Cô ta không đi được!”, Đoạn Thiên Tường nói.
“Thế thì phiền phức rồi, nếu cô ta không thể trở về an toàn cùng tôi, Ngũ Phương Băng Nguyên ắt sẽ hỏi tội tôi. Nếu tôi chỉ có một mình cũng không có gì phải sợ, nhưng trong Băng Nguyên còn nhiều bạn bè của tôi. Hoa Vi Vi mà chết, bọn họ chắc chắn sẽ bị hại chết bởi đám người Băng Nguyên đang trong cơn giận. Vì vậy, tôi phải bảo đảm cô ta trở về bình an!”.
“Cậu đừng cố chấp ngang bướng! Cậu là cái thá gì, cậu xứng được mặc cả với tôi sao? Tôi nói cậu biết, tôi muốn giết cậu chỉ cần một cái búng tay, để cậu đi là vì không muốn lãng phí sức lực với cậu mà thôi! Mau cút đi! Nếu không, tôi sẽ giết cậu trước!”.
Đoạn Thiên Tường lộ vẻ mặt hung ác, ánh mắt dần dần trở nên hung dữ.
“Giết tôi trước? Vậy ông ra tay đi”.
Lâm Chính thản nhiên không sợ, chỉ bình tĩnh nói.
Đã nói đến mức này, Đoạn Thiên Tường cũng không còn đường lui nào.
Ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính, ghim mấy sợi xích băng trong tay xuống đất, sau đó bước về phía Lâm Chính.
Hoa Vi Vi muốn đuổi theo, nhưng vô ích, những sợi xích băng đó giống như mọc rễ trên mặt đất, cô ta hoàn toàn không chạy thoát được.
Cô ta bất lực nhìn về phía Lâm Chính.
Bây giờ chỉ có thể gửi gắm tất cả hi vọng của mình lên người này.
Nhưng ông ta là người có thể dễ dàng đối phó được sao?
Một nhân vật cùng sáng lập nên Ngũ Phương Băng Nguyên với bố, nghiêm ngặt mà nói cũng tương đương với một cao thủ đứng đầu thế tộc siêu bá chủ, sao có thể dễ dàng đánh bại?
Cô ta run rẩy sợ hãi nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính lại không nhúc nhích, chắp hai tay sau lưng nhìn Đoạn Thiên Tường đi đến, trên mặt toát ra vẻ tự tin.
Hoa Vi Vi chấn động.
Không biết vì sao nhìn vẻ mặt Lâm Chính, nội tâm dao động của cô ta đột nhiên bình tĩnh hơn nhiều, còn dâng lên cảm giác an toàn.
Chuyện này là sao?
Hoa Vi Vi âm thầm chấn động, không tài nào hiểu nổi.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nghĩ gì nhiều, Đoạn Thiên Tường đã ra tay.
Vù!
Một luồng gió sương đột nhiên ập đến.
Trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh hạ xuống, dường như sắp đóng băng mọi thứ!
“Cẩn thận!”.
Hoa Vi Vi theo bản năng hét lên.
Khoảnh khắc luồng sương hàn đó ập đến, một ngọn lửa nóng bỏng đột nhiên phun trào, lập tức nung chảy mọi thứ xung quanh.
Hoa Vi Vi mở to mắt.
Một luồng dị hỏa nghịch thiên tuôn ra từ trên cơ thể Lâm Chính, nung chảy toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Hoa Vi Vi trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Dị hỏa?”.
Đoạn Thiên Tường cũng không tin nổi.
Nhưng chẳng lâu sau, tim ông ta đập điên cuồng.
“Đây không phải dị hỏa thông thường! Đây là… dị hỏa dùng sức mạnh phi thăng tế luyện ra!”.
Đoạn Thiên Tường kinh hãi.
“Băng? Vừa khéo bị tôi khắc chế!”.
Lâm Chính hô lên, hai bàn tay cùng vung ra.
Gào!
Hai con rồng lửa đáng sợ lao ra từ giữa lòng bàn tay anh, mang theo khí thế vô tận bá đạo đâm về phía Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường sợ đến mức cấp tốc lùi về sau, liên tục dựng lên mấy chục tường băng.
Nhưng cho dù tường băng của ông ta có dày thế nào, trước mặt số rồng lửa này cũng bị hòa tan thành nước ngay lập tức, hoàn toàn không thể chống lại.
“Địa ngục nhũ băng!”.
Đoạn Thiên Tường hét lên, hai cánh tay giơ cao.
Trong sương băng xung quanh mọc ra vô số nhũ băng, đồng loạt bay lên trời, sau đó lại giết tới Lâm Chính.
“Trò vặt vãnh!”.
Lâm Chính lắc đầu, cũng vung tay.
Trong nháy mắt, bầu trời đột nhiên trở nên trắng như tuyết.
Một luồng ánh sáng chói mắt bao trùm đất trời…