Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3596: Cường hóa

Đám đông tái mặt, lẳng lặng nhìn nhau.Họ không biết phải làm thế nào. Thiên Xu biết là khó thoát được đành bặm môi bước lên.

“Sự việc đã xảy ra rồi. Tôi biết mình không phải là đối thủ của anh. Anh muốn giết thì giết”, Thiên Xu lạnh lùng nói.

“Tôi không có dự định sẽ giết các người”, Diệp Viêm thản nhiên nói.

“Cái gì?”, Thiên Xu bàng hoàng Những người khác cũng kinh ngạc.

“Diệp Viêm Đại Nhân, anh tha cho chúng tôi sao?”, có người run rẩy nói.

“Chẳng có gì tha thứ với không tha thứ. Tôi nói rôi. Tôi sẽ không giết các người, giờ các người tới đây cả đi”, Diệp Viêm thản nhiên nói. Đám đông thận trọng tới gần.

“Diệp Viêm Đại Nhân...Anh có gì dặn dò sao?”

“Các người tới đây, cởi hết quần áo ra”, đám đông hoang mang nhưng đây là mệnh lệnh của Diệp Viêm nên họ không dám làm trái, họ lập tức cởi quần áo ra.

Diệp Viêm đột nhiên đưa tay lên

Vụt vụt...Châm bạc lập tức ghim lên cơ thể một người

“Á”.

Người này kêu toáng lên: “Diệp Viêm Đại Nhân, anh...làm gì vậy?”

Diệp Viêm không trả lời, chỉ tiếp tục ghim châm lên người người này. Động tác của hắn cực nhanh, hơn nữa châm bạc còn trông vô cùng quỷ dị.

Những vết châm tạo ra những vết máu đỏ trên người người kia. Một lúc sau cơ thể người này lấm tấm toàn vết máu màu đỏ trông vô cùng rợn người

Người này thở gấp, mắt đỏ rực, khí tức trở nên mạnh hơn. Những người ở xung quanh tái mặt vội vàng lùi về sau. Cứ như thế hắn ghim hơn 500 cây châm rồi mới dừng lại.

“Nuốt chửng số thuốc này vào. Nhớ kỹ, chỉ nuốt chửng, không được cắn vỡ. Nếu không thì công cốc”, Diệp Viêm đưa tay ra

Lòng bàn tay hắn hiện ra vài viên thuốc. Người kia vội vàng nhét viên thuốc vào miệng.

Đợi khi đan dược đi xuống miệng thì cơ thể người này bắt đầu xuất hiện những hoa văn bằng máu. Khí tức của người này tăng mạnh, phóng vọt lên trần tường.

“Á”.

Người này gào lên, khí tức tăng mạnh.Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà thực lực của hắn đã tăng lên hàng trăm lần.

“Cái gì?”, đám đông trố tròn mắt.

“Sao lại thế chứ?”

“Sức mạnh của Trương Canh khủng khiếp quá”.

“Là chiêu thức của Thánh Quân Đại Nhân. Anh ta đã giúp Trương Canh mạnh lên”.

“Thật không thể tin được”.

“Thực lực của Trương Canh lúc này có lẽ có thể giết chết bất kỳ ai trong chúng ta”.

Đám đông cảm thấy da đầu tê dại. Thiên Xu há mồm trợn mắt, trong đầu chỉ có một câu hỏi...

Diệp Viêm định làm gì? Trương Canh giang hai tay, gầm lên. Những đường hoa văn bằng máu lan khắp cơ thể. Một lúc sau hình của một con mãnh hổ xuất hiện ở ngực của Trương Canh.

“Giờ anh cảm thấy thế nào?”, Diệp Viêm hỏi.

“Sức mạnh vô thượng, toàn thân tôi từng ngóc ngách đều tràn đầy sức mạnh”, Trương Canh cười dữ dằn. Dù là đang nói chuyện thì miệng hắn cũng phóng ra khí tức hùng hậu có thể cảm nhận được.

“Tốt lắm, giờ mở quan tài ra”, Diệp Viêm điềm đạm nói.

Lần này thì đám đông đã hiểu ra được ý của Diệp Viêm. Hắn khiến một vài người mạnh lên và lợi dụng họ để lấy nhẫn chí tôn.

Rõ ràng xung quanh quan tài thủy tinh có các cơ quan và vô cùng nguy hiểm nên hắn kiêng dè không dám tự mình mạo hiểm.

Chỉ có điều...Trương Canh đứng im tại chỗ, không hề động đậy.
Chương 3597: Thăm dò

“Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?”, Diệp Viêm nhìn Trương Canh, thản nhiên hỏi.

“Không, mày đã nói rất rõ ràng, tao cũng nghe thấy rồi, chỉ là… tao không định nghe theo mệnh lệnh của mày”.

Trương Canh nheo mắt cười nhạt.

Hiển nhiên, hắn tự tin vào sức mạnh của mình.

Sau khi được Diệp Viêm cho thuốc tăng cường, hắn cảm giác mình không sợ trời không sợ đất nữa, cần gì phải sợ Thánh Quân Diệp Viêm?

“Thế à?”, Diệp Viêm bình thản nhìn hắn: “Vậy anh định thế nào?”.

“Định thế nào? Ha, từ lâu tao đã không ưa bản mặt mày, chết cho tao!”.

Trương Canh gào lên, đấm tới một cú.

Ầm!

Một quyền này dường như mang theo sức nặng của nghìn quả núi, vạn dặm biển khơi. Sức mạnh dâng trào, đáng sợ đến mức khiến người ta phát run.

Nhưng Diệp Viêm chỉ đứng thản nhiên nhìn, trên mặt không có vẻ hoảng sợ.

Đợi đến khi nắm đấm ập tới, hắn đột nhiên vung tay đỡ lấy nó một cách chính xác.

Sức mạnh cuồng bạo trên nắm đấm lập tức bị hóa giải.

“Cái gì?’.

Trương Canh sửng sốt.

Ầm!

Một luồng uy thế long trời lở đất bỗng chốc đánh vào vai Trương Canh.

Trong nháy mắt, cả người Trương Canh đột nhiên nằm rạp xuống đất, không thể động đậy.

Hắn phẫn nộ gào lên, muốn đứng dậy nhưng dù có dốc sức thế nào cũng không thể đứng lên.

Người xung quanh há miệng, ngơ ngác nhìn, tim gần như vọt tới cổ họng.

Trương Canh khủng khiếp như vậy mà lại bị uy thế của Diệp Viêm trấn áp?

Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai dám tin chứ?

Thực lực của Thánh Quân rốt cuộc mạnh đến mức nào?

“Khốn nạn!”.

Trương Canh không phục, giãy giụa như phát điên, nhưng không có tác dụng gì.

Diệp Viêm đưa chân đạp lên đầu hắn, đứng trên cao nhìn xuống Trương Canh, mặt không có biểu cảm gì.

“Ở trong mắt tôi anh chỉ là ruồi muỗi. Tuy tôi đã cường hóa cho anh, nhưng anh cũng chỉ là một con ruồi hơi to mà thôi! Rõ chưa?”.

Sau đó, hắn hơi dùng sức, gần như sắp đạp nát đầu Trương Canh.

Hắn run lên dữ dội, giọng nói run rẩy: “Rõ… Rõ… Rõ rồi… thưa đại nhân, tôi nghe theo anh, cầu xin anh tha cho tôi… tha cho tôi…”.

“Vậy thì mau đi mở quan tài đi”.

Diệp Viêm xua tan đại thế, nhấc chân ra, thản nhiên nói.

Lần này Trương Canh thành thật hơn rồi.

Hắn cẩn thận bò dậy nhìn Diệp Viêm, sau đó quay người đi về phía quan tài.

Những người khác đều nhìn chằm chằm Trương Canh.

Lúc nãy mọi người đều đã được chứng kiến uy lực của quan tài.

Ngay cả khi Trương Canh đã được cường hóa, nhưng đối phó với lưỡi dao máu quỷ dị đó e là cũng giật gấu vá vai.

Lúc này Trương Canh không còn tự cao tự đại như trước, bước đi vô cùng cẩn thận, chỗ nào cũng đề phòng, chỗ nào cũng quan sát, thần kinh căng thẳng.

Khi hắn vừa đến gần quan tài mười mét.

Vèo!

Tia sáng lại tỏa ra.

Trương Canh giật mình, sợ hãi lùi về sau.

“Không được lùi lại, mau đi mở quan tài!”, Diệp Viêm quát lên.

“Đại nhân, quan tài đó có cơ quan, tôi tiến lên thêm nữa sẽ chết chắc!”, Trương Canh nói.

“Không cần lo, tôi sẽ bảo vệ anh, mau đi!”, Diệp Viêm nói.

Trương Canh tiến thoái lưỡng nan, không còn cách nào khác chỉ đành cắn răng tiếp tục tiến tới.

Hắn không ngừng tiến về phía trước, tia sáng đỏ bên ngoài quan tài cũng sáng hơn.

Trương Canh sợ đến mức mặt mày trắng bệch, chân bước đi cũng đang run rẩy.

Vèo!

Đúng lúc đó, lưỡi dao máu đáng sợ lại bùng phát.

Bọn họ vội vàng tìm chỗ che chắn.

Trương Canh kinh hãi lùi về sau.

Nhưng lưỡi dao máu quá nhanh, hắn không thể kịp thời rút lui.

Tiêu rồi!

Trương Canh sợ đến mức quên cả chống đỡ.

Vèo!

Đúng lúc đó, một tia sáng bay tới, đáp xuống trước mặt hắn, đánh tan lưỡi dao máu.

Trương Canh sửng sốt, nhìn lại thì đó chính là Thánh Quân Diệp Viêm.
Chương 3598: Khả năng yêu nghiệt

Mọi người vô cùng chấn động.

Diệp Viêm… lại có thể đỡ được đòn tấn công khủng khiếp của lưỡi dao máu?

Thật là đáng sợ!

Bọn họ há hốc miệng, tim đập mạnh.

Lúc này, bọn họ hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Thánh Quân Diệp Viêm.

“Tiếp tục, đi mở quan tài!”.

Lúc này, Diệp Viêm quay đầu nhìn Trương Canh, quát lên.

Lần này Trương Canh cũng yên tâm hơn, gật đầu đáp lại, bước nhanh về phía quan tài.

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Quan tài thủy tinh lại bùng lên ánh sáng đỏ, nhưng Trương Canh không hề sợ hãi.

Có Diệp Viêm ở đây, hắn cần gì phải sợ đòn tấn công của quan tài?

Ầm!

Dao máu lại bắn tới.

Bóng dáng Diệp Viêm tiếp tục lóe lên, tích lũy sức mạnh chặn đòn tấn công giúp Trương Canh.

Trương Canh thấy vậy vô cùng đắc ý, tiếp tục tiến tới.

Nhưng Thiên Xu ở bên ngoài lại nhận ra điều bất thường.

Dường như dao máu lần này còn mạnh hơn trước kia, Diệp Viêm không còn chặn được dễ dàng như lần trước.

Trương Canh không ý thức được, tiếp tục tiến về phía trước.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ba con dao máu lại bay tới, cái sau nhanh mạnh hơn cái trước.

Diệp Viêm liên tục ra đón đỡ.

Thiên Xu ý thức được chuyện không ổn, lập tức hét lên: “Trương Canh, mau quay về đây!”.

Nhưng… không còn kịp nữa!

Sau khi Diệp Viêm đỡ hai lưỡi dao máu đầu tiên thì lập tức lùi ra phía ngoài.

Dao còn lại chém về phía Trương Canh.

Trương Canh mở to mắt, sững người.

Phập!

Dao máu đâm xuyên người hắn.

Chỉ chốc lát, Trương Canh đã rơi vào kết cục giống như mấy người lúc trước, biến thành tinh thể, lập tức tử vong.

Tất cả người ở đây đều sửng sốt.

Diệp Viêm thì lại sờ cằm, nhìn chằm chằm quan tài và thi thể của Trương Canh, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Thiên Xu đã hiểu ra toàn bộ.

Thánh Quân Diệp Viêm để Trương Canh đi mở quan tài không phải muốn Trương Canh lấy nhẫn chí tôn, mà là muốn dùng hắn làm mồi nhử, thăm dò cơ quan xung quanh quan tài!

Hắn đang thu thập tư liệu!

Dùng mạng người để thu thập tư liệu!

Thiên Xu siết chặt nắm tay, trong mắt tràn ngập giận dữ nhưng không làm gì được.

Bọn họ ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Thực lực bọn họ không bằng Diệp Viêm, tính mạng bị hắn nắm giữ, cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.

Chẳng trách Diệp Viêm không so đo chuyện Thất Sát Trận lúc trước, hóa ra hắn đã có tính toán.

“Anh, qua đây!”.

Diệp Viêm nhìn sang một người khác: “Cởi áo ra”.

Người đó giật mình, vô cùng sợ hãi.

“Diệp Viêm đại nhân, tôi… tôi…”.

“Làm theo lời tôi thì còn có khả năng sống, từ chối tôi thì chết ngay bây giờ, anh tự chọn đi”, Diệp Viêm nói.

Người đó không có lựa chọn nào khác, run rẩy đi tới.

Diệp Viêm lập tức tăng cường thực lực cho người đó, sau đó ép hắn tiếp tục đến gần quan tài.

Người đó sợ hãi đi đến, cả người run lẩy bẩy.

Nhưng lần này Diệp Viêm không để hắn tiếp cận quan tài từ chính diện, mà là đi từ bên sườn dọc theo các pho tượng.

Những người khác đều lo lắng.

Vèo!

Quan tài lại bùng lên tia sáng.

Lần này không tỏa ra ánh sáng đỏ máu, mà là tỏa ra những tia sáng xanh rực rỡ.

“Hả?”.

Người đó sợ đến mức liên tục lùi lại.

“Tiếp tục tiến tới!”, Diệp Viêm quát.

Người đó quay đầu nhìn Diệp Viêm, nuốt nước bọt, tiếp tục tiến tới.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước.

Vèo!

Tia sáng xanh đột nhiên biến mất.

Sau đó, một gai ánh sáng bay ra từ mặt đất dưới chân người đó, thoáng chốc đâm xuyên người đó lên tới giữa không trung.

Bọn họ đều nín thở.

Ánh sáng xanh lam đâm vào từ dưới thân người rồi xuyên ra từ miệng, người đó há to miệng, toàn thân co giật, sau đó tứ chi buông thõng, chết hoàn toàn.

Đợi gai ánh sáng chậm rãi tan đi, thi thể người đó rơi từ giữa không trung ngã xuống đất, hóa thành một đống thịt vụn. Tay chân, nội tạng lẫn lộn, không còn phân biệt được.

Bọn họ biết đó chính là thủ đoạn của chủ nhân thần mộ.

Người chết bởi cơ quan trong thần mộ này chắc chắn không được toàn thây.

Bởi vì chủ nhân thần mộ sẽ không cho những người đó có cơ hội chữa trị!

Một khi bị giết thì sẽ chết hoàn toàn, không còn cơ hội cứu sống.

Diệp Viêm nhìn chằm chằm đống thịt nát vụn, lại suy tư.

Một lúc sau, hắn ngẩng đầu gọi thêm một người khác tới.

“Không! Tôi không đi! Tôi không đi!”.

Người đó run rẩy, la lên chói tai, liên tục lùi về sau, chạy ra phía cửa.

Hắn không chịu được nữa!

Hắn biết một khi bị phái đi thì sẽ chết chắc.

Thay vì vậy, hắn lựa chọn chạy trốn!

Hắn muốn nắm mạng sống của mình trong tay!

Người đó lao nhanh về phía cửa như một mũi tên, còn chưa tới nơi đã dùng khí kình tông cửa ra.

Nhưng khi hắn nghĩ mình sắp sửa chạy thoát.

Bộp!

Một tiếng động quỷ dị vang lên, sau đó thì thấy người chạy trốn đột nhiên dừng lại.

Dường như cơ thể hắn bị thứ gì đó trói buộc, cứ vậy treo lơ lửng trên không trung.

Hắn giãy giụa điên cuồng, muốn tránh thoát, nhưng không có tác dụng gì.

Đó là khí lực của Diệp Viêm.

“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!”.

Người đó giận dữ gào lên, giãy giụa như điên.

Diệp Viêm nắm nhẹ tay lại, dùng khí kình nâng người đó di chuyển về phía này, sau đó không nghĩ ngợi gì mà quăng về phía quan tài.

Lần này Diệp Viêm không tăng cường cho kẻ đó, mà là vỗ một luồng sức mạnh phi thăng dồi dào vào người kẻ đó.

Sức mạnh phi thăng bao trùm quanh người kẻ đó, hơn nữa sức mạnh phi thăng cực kỳ dồi dào, tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh rực rỡ.

Mọi người đưa mắt nhìn theo.

Người đó sợ hãi liên tục la lên.

Vù! Vù! Vù!

Dao máu phóng ra, nhắm về phía người đó, nhưng lại không thể giết chết hắn, tất cả dao máu bị sức mạnh phi thăng chặn lại.

Vù!

Một chiếc gai ánh sáng xanh vọt ra khỏi mặt đất, đâm mạnh vào người kẻ đó, nhưng cũng bị sức mạnh phi thăng chặn lại.

Gai ánh sáng va chạm với sức mạnh phi thăng, vỡ tan tành.

“Cái gì?”.

Bọn họ kinh ngạc thốt lên.

Hắn chặn được tất cả rồi sao?

Sao lại như vậy?

Thiên Xu cảm thấy khó mà tin được.

Ban đầu Diệp Viêm còn có vẻ không chống đỡ nổi, bây giờ chỉ dựa vào một ít sức mạnh phi thăng đã có thể ngăn chặn đòn tấn công của quan tài thủy tinh?

Đáng kinh ngạc đến mức nào?

Chẳng lẽ… đó chính là kết quả Diệp Viêm phân tích được?

Hắn phân tích được đòn tấn công của quan tài qua hiện trạng của hai người trước kia, do đó đã sử dụng sức mạnh có thể phòng ngự?

Chỉ quan sát một lần là có thể nhìn thấy độ mạnh và sự huyền diệu của đòn tấn công?

Khả năng lý giải và phân tích của Diệp Viêm… thật là đáng sợ!

Ầm!

Người đó được sức mạnh phi thăng bảo vệ, một đường không gặp nguy hiểm, cuối cùng ngã mạnh lên quan tài đá, sau đó lăn xuống, người đã hơi váng đầu hoa mắt.

Bọn họ không khỏi chấn động.

“Nhanh đi mở quan tài, mau lấy nhẫn chí tôn!”.

Thiên Xu sốt sắng hét lên.

Người đó sửng sốt, lập tức bừng tỉnh.

Nhẫn chí tôn!

Đúng!

Bây giờ chỉ có nhẫn chí tôn mới có thể cứu được mạng tất cả bọn họ!

Chỉ khi nào lấy được nhẫn chí tôn thì mới có thể đối kháng với Diệp Viêm!

Người đó vội vàng đứng dậy, vội vàng sờ vào quan tài thủy tinh.

Lần này quan tài lại không có phản ứng gì.

Hai tay hắn đặt lên nắp quan tài, sau đó hét lên một tiếng, dùng sức đẩy nắp quan tài ra.

Người xung quanh và Diệp Viêm đều chăm chú dõi theo….

Ầm ầm…

Nắp quan tài được đẩy ra từng chút một.

Toàn bộ phần mộ rung chuyển.
Chương 3599: Bộ xương trong ngôi mộ

“Hả?”

Cũng may Lâm Chính đang phân tích thi thể vô danh trên con đường nhỏ cảm nhận được động tĩnh, khẽ nhíu mày.

“Lẽ nào Thánh Quân Diệp Viêm đã giành được lợi ích?”

“Như thế thì tôi càng không thể đi, đối phương vốn dĩ đã mạnh, bây giờ còn có nhẫn chí tôn trong tay, sao có thể đấu lại được?”

Mặc dù Lâm Chính cũng rất khát khao muốn có nhẫn chí tôn nhưng anh sẽ không mất lý trí vì lợi ích.

Bây giờ đi cướp nhẫn chí tôn tức là đâm đầu vào chỗ chết.

Vẫn nên kiếm những cái lợi khác rồi hẵng tính.

Nghĩ đến đây, Lâm Chính nhanh chóng xử lý thi thể trước mặt.

“Phụt…”

Lúc này ngực Lâm Chính bỗng cuộn trào, sau đó nôn ra một chút máu.

Máu tung tóe trên mặt đất phát ra tiếng xèo xèo, hơn nữa huyết dịch còn có màu đen sẫm.

“Mình trúng độc rồi ư?”

Lâm Chính sửng sốt.

Nhưng anh nhanh chóng nhận ra điều gì đó.

Là khí độc trong ngôi mộ đá.

Mặc dù anh đã uống Tế Dạ Đan, hơn nữa anh còn hấp thụ hết tất cả hiệu quả của Tế Dạ Đan.

Chỉ là anh ở trong ngôi mộ đá này quá lâu, hơn nữa còn một điều quan trọng nhất.

Anh đã tiếp xúc với thi thể này.

Nếu không có thi thể này, với tác dụng hoàn hảo của Tế Dạ Đan, Lâm Chính vẫn bình an vô sự ở trong ngôi mộ đá này một ngày cũng không sao.

Thế nhưng khí độc thi thể này phát tán ra ngoài và khí độc trong ngôi mộ cộng thêm tăng lên gấp một trăm lần, cho dù là Lâm Chính cũng không chịu được.

Lâm Chính vội lấy châm bạc ra đâm vào trên người, không cho độc trong người phát tán ra xung quanh, sau đó tiếp tục xử lý thi thể trước mặt.

“Hả?”

Lúc này Lâm Chính bỗng thấy không đúng lắm.

Anh nhìn chằm chằm thi thể trước mặt, như nghĩ đến điều gì, anh đâm vài cây châm bạc vào xương đầu của thi thể, sau đó đâm vài cây dưới chân của nó.

Quan sát một hồi, sắc mặt Lâm Chính thay đổi liên tục.

“Xương cốt trong cơ thể người này… hình như là giả?”

“Đây là xương nhân tạo?”

Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên nhìn thi thể trước mặt được anh khâu lại, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

Từ năng lượng trong cơ thể người này, đời trước chắc hẳn là một vị Lục Địa Thần Tiên, vô song xuất thế, nhưng xương đầu và ngực của ông ta… lại không phải tự nhiên.

Xương đầu của ông ta là do sau này được người ta tạo ra bằng y thuật cực mạnh.

Tại sao lại thế?

Lâm Chính ngây người suy nghĩ.

“Xem ra trong mộ thần chí tôn này chứa đựng rất nhiều bí mật”.

“Tiếc là mộ thần chí tôn chỉ mở một ngày, nếu đợi đến lần sau thì phải đợi ít nhất năm mươi năm”.

Trong lòng Lâm Chính dấy lên nỗi khát vọng vô tận.

Anh muốn phân tích tất cả bí mật, thế nhưng thời gian và hoàn cảnh không cho phép anh tiếp tục tìm kiếm.

Lâm Chính kiếm chế sự tò mò của mình, nhanh chóng xử lý thi thể, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Hơn nữa không biết phía sau mộ huyệt này có cái gì…

Rầm rầm...

Sau khi cánh cửa mở ra, cảnh tượng trong mộ huyệt cũng hiện ra trước mắt Lâm Chính.

Đây là một ngôi mộ rất đơn giản.

Không có tượng điêu khắc xa xỉ hào nhoáng, không có nhiều vật phẩm lễ tế.

Bên trong chỉ có một cỗ quan tài bằng đá.

Một cỗ quan tài bằng đá cực kỳ bình thường.

Lâm Chính nhìn quan tài đá đó, hít sâu một hơi rồi sải bước đi đến.

Xung quanh quan tài không có cơ quan gì cả.

Anh nhìn quan tài đá đó, do dự một hồi rồi lùi về sau ba bước, sau đó cúi người chào với nó.

“Tiền bối, làm phiền người rồi, mong hãy thứ lỗi”.

Sau đó anh đẩy quan tài ra.

Soạt soạt...

Nắp quan tài chậm rãi dịch chuyển.

Một làn khói xanh bốc lên.

Lâm Chính nhíu mày nhìn vào bên trong.

Trong quan tài chẳng có gì cả, chỉ có duy nhất một bộ xương cốt.
Chương 3600: Chúng ta bị lừa rồi

Trong ngôi mộ chính.

Sau khi người đó dùng sức đẩy quan tài ra, tim mọi người đều nhảy lên đến cổ, trợn to mắt nhìn quan tài.

“Nhẫn chí tôn! Nhẫn chí tôn! Nhẫn chí tôn!”

Người đó run rẩy nói, lập tức nhìn vào trong quan tài đá.

Nhưng ngay sau đó.

Vù!

Một tia huyết quang bắn ra từ trong quan tài thủy tinh.

“A!”

Người đó còn chưa kịp nhìn mọi thứ bên trong quan tài đá thủy tinh thì đã bị huyết quang làm cho chói mù hai mắt, lùi về sau.

“Hả?”

Diệp Viêm cũng nhíu mày nhìn.

Ùng ục ùng ục…

Lúc này tiếng bọt khí kỳ quái vang lên.

Sau đó thấy trong quan tài đã bắn ra rất nhiều máu, lan ra xung quanh.

Dưới đất đều bị máu che phủ.

Mà hai chân người đó cũng dính phải máu tươi, sau đó người đó kêu lên một tiếng, cả người ngã vào trong vũng máu, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.

“A! Đau quá! Đau quá!”

“Cứu tôi! Diệp Viêm đại nhân! Cứu tôi!”

Người đó thảm thiết gào lên, điên cuồng bò ra ngoài.

Nhưng tốc độ máu lan ra xung quanh không biết nhanh hơn tốc độ hắn bò ra ngoài bao nhiêu, cả người hắn dần chìm trong máu.

Thoáng chốc một người đang sống sờ sờ bị máu làm cho tan chảy.

“Cái gì?”

Những người khác hoảng sợ đến mức tê cả da đầu, vội vàng lùi về sau, nào dám chạm vào máu này nữa.

Diệp Viêm nhìn chằm chằm máu tươi nhưng đang suy nghĩ gì đó.

“Tại sao… các người lại làm phiền tôi?”

Lúc này một giọng nói đầy hoài cổ vang lên từ trong quan tài.

“A!”

“Xác… Xác chết vùng dậy!”

“Viễn cổ chí tôn! Sống lại rồi?”

Mọi người hét lên, ai cũng sợ như nhìn thấy ma.

Diệp Viêm mặt mày tím tái, lạnh lùng nhìn sang đó.

Nhưng chỉ thấy một bàn tay đỏ như máu vươn ra từ quan tài.

Mọi người sợ chết khiếp.

Người đã chết cả ngàn năm… còn có thể sống lại?

Xoạch!

Chỉ thấy bàn tay dính đầy máu đó túm lấy nắp quan tài bên cạnh, sau đó dùng sức chống cả cơ thể từ từ ngồi dậy.

Đó là một người không có da.

Cả người ông ta đầy máu, lộ ra trong không khí là các bộ phận dưới da.

Càng khiến mọi người hoảng sợ hơn là đều có thể nhìn thấy rõ các cơ quan như nội tạng, não của ông ta, cứ thế lộ ra trong không khí.

Đồng thời những cơ quan này đều bị châm bạc đâm vào, trong đó còn có vài sợi chỉ nối với cơ quan.

Khi người như quái vật này động đậy, châm bạc và sợi chỉ đều chuyển động theo.

“Đây là… tử tế sao?”

Diệp Viêm trợn to mắt, cực kỳ ngạc nhiên.

“Tử Tế? Diệp Viêm đại nhân, sao có thể chứ? Đây không phải là phương pháp trong truyền thuyết sao?”

Thiên Xu hoảng sợ, run giọng nói.

“Phương pháp trong truyền thuyết? Chủ nhân của mộ thần chí tôn chính là truyền thuyết”.

Diệp Viêm bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói.

Thiên Xu không dám tin.

Tử tế?

Đó là một thủ pháp đặc biệt thời viễn cổ.

Tương truyền đại tài thời xưa của vực Diệt Vong có thể dùng châm bạc để phong ấn não hoặc nội tạng của một người đã chết, để người đó sống lại vào thời điểm xác định nào đó.

Dĩ nhiên việc sống lại này chỉ là thời gian ngắn.

Nhưng dù là thế cũng rất đáng sợ.

“Đây… là chủ nhân của mộ thần chí tôn, đại tài chí tôn trong truyền thuyết đó sao?”, có người run rẩy hỏi.

“Ông ta không phải”.

Diệp Viêm lắc đầu: “Ông ta chỉ là người bảo vệ của phần mộ”.

“Người bảo vệ?”

“Ừ, ngôi mộ này không phải là ngôi mộ của đại tài chí tôn, chúng ta đi nhầm rồi. Chúng ta bị đại tài chí tôn đó lừa rồi”, Diệp Viêm khàn giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK