Mục lục
Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4956: Tôi cần lời giải thích

Cô ta không tin, mà cũng không dám tin.

Nhưng cảnh tượng trước mắt giống như ảo ảnh.

Dị hỏa của mình… lại đứng khựng trước mắt…

“Sao lại như vậy?”.

“Dị hỏa của mình… sao lại không di chuyển nữa?”.

“Chẳng lẽ… người này thật sự lĩnh ngộ được tinh túy của dị hỏa chỉ sau một lần nhìn mình sử dụng dị hỏa?”.

“Không! Không thể nào! Không thể nào!”.

“Thế gian không thể nào có thiên tài cái thế như vậy! Tuyệt đối không!”.

Người phụ nữ run rẩy cả người.

Người thế này còn có thể gọi là thiên tài không?

Đây có khác nào quái thai, dị tộc, thần tiên không thuộc về thế giới này, không phải con người…

Trong khi người phụ nữ không thể chấp nhận được.

Soạt!

Dị hỏa bị ngưng đọng đột nhiên tán loạn.

Sau đó, một luồng sáng giống như những đốm lửa bay qua.

Đốm lửa rất nhỏ, nhưng lọt vào mắt người phụ nữ, chúng lại vô cùng đáng sợ.

Cô ta xoay người, chạy về phía xa.

Những đốm lửa đó giống như nhắm vào cơ thể cô ta, không ngừng di chuyển theo hướng cô ta chạy.

Ầm!

Cuối cùng, đốm lửa tan rã.

Trong nháy mắt, giữa đất trời như bắn ra pháo hoa khổng lồ.

Pháo hoa năm màu rực rỡ, vô cùng chói lọi.

Nhìn sơ qua có vẻ cực kỳ xán lạn bắt mắt.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đây không phải pháo hoa đẹp mắt, mà là hoa lửa tạo thành từ những đốm dị hỏa khác nhau…

Cầm Kiếm Nữ ngơ ngác nhìn hoa lửa nở rộ.

Hoa lửa lann ra, làm tan chảy mặt đất, nung chảy tất cả mọi thứ nó chạm vào.

Mặt đất hóa thành nham thạch nóng chảy, xung quanh sáng chói rực rỡ, nhiệt độ cao đáng sợ khiến người ta cảm thấy như đi vào trong mặt trời.

Kéo dài như vậy mấy chục giây, hoa lửa mới dần dần tan đi.

Sau khi hoa lửa tan đi, mảnh đất đó đã hoàn toàn hóa thành biển dung nham.

Không còn gì tồn tại.

Chỉ còn lại dung nham chảy chầm chậm.

Đây là cảnh tượng đáng sợ đến mức nào?

Cầm Kiếm Nữ kinh ngạc, đầu óc trống rỗng.

Lâm Chính nhìn chằm chằm dung nham, dường như đang tìm kiếm gì đó. Chốc lát sau, anh thở dài, bước nhanh đến bên cạnh Cầm Kiếm Nữ.

“Không sao chứ?”.

Lâm Chính lên tiếng hỏi.

Cầm Kiếm Nữ há hốc miệng, không nói nên lời.

Lâm Chính ý thức được gì đó, vội vàng rút châm đâm vào cổ họng và cằm Cầm Kiếm Nữ, sau đó lại lấy đan dược trên người ra mài thành bột, bôi lên ngón tay.

“Há miệng”.

Lâm Chính nói.

Cầm Kiếm Nữ ngẩn ra, khuôn mặt đỏ bừng, những vẫn há miệng ra.

Lâm Chính đưa tay vào trong, nhẹ nhàng bôi thuốc lên chỗ lưỡi bị đứt của Cầm Kiếm Nữ.

Một lúc sau, Lâm Chính mới rút tay ra, trên đó còn dính nước bọt của Cầm Kiếm Nữ.

Cầm Kiếm Nữ càng đỏ mặt thêm.

“Cũng may, lưỡi cô bị thương không quá nặng, qua vài ngày nữa sẽ hồi phục”.

Lâm Chính cười nói.

Cầm Kiếm Nữ gật đầu, dường như nghĩ tới gì đó, chỉ vào dung nham, hai tay huơ múa.

“Cô muốn hỏi người phụ nữ đó chết chưa phải không?”.

Lâm Chính lên tiếng hỏi.

Cầm Kiếm Nữ lại gật đầu.

“Có lẽ… để cô ta chạy mất rồi”.

Lâm Chính đáp.

Cầm Kiếm Nữ sững sờ.

Lúc này, nhiều bóng người đuổi tới phía sau.

Nhìn lại thì chính là người của tòa nhà treo thưởng.

“Cô Cầm Kiếm? Cậu Lâm?”.

Đào Thành đi đầu nhìn thấy hai người thì sửng sốt, vội chạy tới.

“Cậu Lâm, cậu về rồi?”.

“Quản lý Đào, có thể giải thích cho tôi vì sao người của tôi lại bị người khác bắt tới đây không?”.

Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“Chuyện đó…”.

Đào Thành run rẩy, không biết nên mở lời thế nào.
Chương 4957: Sớm muộn cũng chết trong tay anh ta

Phụt!

Tiếng nôn ra máu vang vọng khắp sơn cốc.

Sau đó nhìn thấy người phụ nữ quần áo lam lũ, đầu tóc bị đốt cháy đen lảo đảo chạy vào trong sơn cốc.

Nhưng cô ta chưa chạy được bao lâu, cuối cùng không kiên trì được nữa, cả người ngã xuống đất, thở hổn hển.

Miệng cô ta còn tràn máu.

Vô cùng chật vật!

“Ồ?”.

Lúc này, một giọng nói nghi hoặc vang lên ở bãi đất trống không xa người phụ nữ.

Sau đó thì thấy Lệnh Hồ Vũ mặc áo trắng toàn thân, tay cầm lợi kiếm chậm rãi đi tới.

Hắn liếc nhìn bộ dạng thảm hại của người phụ nữ, vô cùng ngạc nhiên.

“Chuyện này là sao? Sao lại ra nông nỗi này?”.

“Không phải tôi nên hỏi anh sao?”.

Người phụ nữ lau máu bên khóe miệng, đứng dậy lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Vũ: “Thực lực của thần y Lâm sao lại đáng sợ như vậy? Ngay cả tôi cũng thua thiệt dưới tay anh ta! Hơn nữa, chuyện anh ta tinh thông dị hỏa sao anh không nói trước cho tôi?”.

“Anh ta biết dị hỏa?”.

Lệnh Hồ Vũ kinh ngạc.

“Chứ sao? Hơn nữa… có vẻ anh ta không chỉ tinh thông một loại dị hỏa!”.

Người phụ nữ lặng lẽ nhớ lại, nghĩ tới dị hỏa sáng rực tỏa ra ánh sáng bảy màu mà không khỏi sợ hãi.

Đó chắc chắn không phải một loại dị hỏa.

Mà đó là cảnh tượng sinh ra sau khi nhiều loại dị hỏa kết hợp với nhau.

Đương nhiên cô ta không tin Lâm Chính mới nhìn mình sử dụng dị hỏa một lần mà có thể thực hiện được thủ đoạn đáng sợ đó.

Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn người này đã tinh thông cách sử dụng dị hỏa từ trước!

“Nếu ngay cả cô cũng không phải đối thủ thì mức độ nguy hiểm của người này có lẽ còn cao hơn tưởng tượng của tôi nhiều”.

Lệnh Hồ Vũ nói, hừ một tiếng: “Tôi vốn dĩ còn hi vọng cô dẫn được tên họ Lâm đó đến đây, để tôi mai phục giết chết anh ta. Không ngờ cô lại thất bại, xem ra thực lực của cô cũng chỉ được thế”.

“Anh đang nghi ngờ tôi?”.

Ánh mắt của người phụ nữ lập tức trở nên lạnh lùng vô hạn.

“Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?”.

Lệnh Hồ Vũ không quan tâm đến cảm xúc của người phụ nữ, nói thẳng.

Dứt lời, con ngươi của người phụ nữ lập tức lóe lên sát cơ.

Nhưng Lệnh Hồ Vũ không quan tâm mà nói tiếp: “Bây giờ kế hoạch thất bại, chúng ta phải nghĩ kế sách khác! Đúng rồi, cô chưa làm lộ thân phận của mình chứ?”.

“Anh nghĩ tôi làm việc không đáng tin vậy sao?”.

“Không để lộ thân phận thì tốt. Nếu thân phận của cô bại lộ, tòa nhà treo thưởng không dễ động vào, tôi chỉ đành để cô một mình đối mặt với lửa giận của tòa nhà treo thưởng”.

Lệnh Hồ Vũ cười khẽ.

“Nói vậy là anh coi tôi như công cụ lợi dụng?”.

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Vũ: “Đừng tưởng tôi quý mến anh thì anh không kiêng dè gì. Trên đời này có rất nhiều thiên tài xuất sắc, tôi có thể tìm người khác thay thế anh bất cứ lúc nào!”.

“Thay thế hay không không đến lượt cô nói. Còn thiên tài? Trừ Lệnh Hồ Vũ tôi ra, không ai có thể sánh được với tôi. Đừng nói Diệp Viêm gì đó, hắn cũng chỉ là kẻ sắp chết!”.

“Nếu cô đã chọn đặt cược lên người tôi thì cô nên hiểu, cô và tôi chỉ là lợi dụng lẫn nhau!”.

Lệnh Hồ Vũ bình thản nói, sau đó quay người rời đi.

“Đứng lại!”.

Người phụ nữ hét lên.

“Còn chuyện gì sao?”.

Lệnh Hồ Vũ hờ hững hỏi.

“Anh không định tiếp tục đối phó với thần y Lâm đó sao? Tôi nói thật với anh, tôi thua khi đấu với anh ta, thiên phú người đó rất cao, chỉ sợ Diệp Viêm cũng không bằng. Nếu anh giết anh ta thì tốt nhất nên nhanh tay một chút, không giết được thì tự sát sớm đi!”, người phụ nữ lạnh lùng nói.

“Cô có ý gì?”.

Vẻ mặt Lệnh Hồ Vũ hơi khó coi.

“Ý gì? Tôi còn phải nói rõ hơn sao? Bây giờ anh không giết được anh ta, sớm muộn gì anh cũng sẽ chết trong tay anh ta!”.

Người phụ nữ cười nhạt.
Chương 4958: Núi Bất Ước

Lâm Chính dẫn Cầm Kiếm Nữ về tòa nhà treo thưởng.

Nhìn thấy Cầm Kiếm Nữ bình an trở về, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Đại nhân! Cậu về rồi à?”.

“Tốt quá rồi!”.

“May là đại nhân kịp thời ra tay, nếu không, e là không dám nghĩ tới hậu quả thế nào”.

Mọi người cười nói.

Nhưng Lâm Chính không vui, nhìn sang Đào Thành.

Đào Thành cũng bất đắc dĩ.

“Cậu Lâm đừng giận, chuyện này thật sự là do sơ suất của tòa nhà treo thưởng, tôi xin lỗi cậu. Ngoài ra, tòa nhà treo thưởng sẽ bồi thường tương ứng cho cô Cầm Kiếm sau chuyện này”.

Đào Thành vội vàng cúi người nói.

Lâm Chính thở dài, vỗ vai Đào Thành.

“Quản lý Đào, tôi biết ông cũng không muốn chuyện này xảy ra. Ông cũng giúp tôi rất nhiều lần, lần này tôi không trách ông. Nhưng tôi không ngờ người của tôi ở tòa nhà treo thưởng cũng không an toàn, xem ra an ninh của tòa nhà treo thưởng phải tăng cường thêm rồi”.

“Cậu Lâm nói đúng, tôi sẽ phản ánh với cấp trên, xin cấp trên tăng cường an ninh của tòa nhà. Ngoài ra, thời gian này chúng tôi sẽ khởi động phòng vệ khẩn cấp, tăng thêm trạm gác ở cửa lớn, để kiểm soát thân phận của mỗi một người vào tòa nhà treo thưởng”.

Đào Thành nói.

“Được, nếu vậy thì tôi cũng yên tâm rồi”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó hỏi: “Có biết bọn họ là ai không?”.

“Là người do Lệnh Hồ Vũ phái đến”.

Mị Mộng đi tới, nói thẳng.

“Cô có chứng cứ gì không?”.

Đào Thành vội hỏi.

Chuyện liên quan đến vấn đề mặt mũi của tòa nhà treo thưởng, đương nhiên ông ta rất quan tâm.

“Mặc dù cô Cầm Kiếm không thể nói chuyện, nhưng cô ấy đã viết chuyện mình biết lên giấy, chính là do Lệnh Hồ Vũ làm”.

Mị Mộng nói.

Đào Thành nghe xong, vẻ mặt vô cùng thâm trầm.

Ông ta hít sâu một hơi, chắp tay: “Cậu Lâm, xin thứ lỗi tôi đi trước”.

Nói xong thì vội vã đi lên lầu.

Nhìn cảnh đó, Tửu Ngọc lập tức bật cười.

“Ha ha ha, tòa nhà treo thưởng sắp ra tay rồi, xem ra Lệnh Hồ Vũ sắp tiêu rồi!”.

“Thế thì chưa chắc, dù gì Lệnh Hồ Vũ cũng không ra mặt, hơn nữa sau lưng Lệnh Hồ Vũ còn có hai Võ Thần chống lưng. Dù tòa nhà treo thưởng có muốn gây rắc rối cho Lệnh Hồ Vũ cũng không phải chuyện dễ”.

Ngự Bích Hồng lắc đầu nói.

“Bên phía Lệnh Hồ Vũ có tòa nhà treo thưởng đi đối phó, đủ khiến anh ta gánh đủ. Chúng ta không cần quan tâm tới anh ta, hãy mau chuẩn bị đối phó với các Võ Thần khác đi”.

Lâm Chính thở ra một hơi, nói: “Gần đây có tin tức của Ám Thiên Võ Thần không?”.

Mọi người hơi ngẩn ra.

“Đại nhân, thời gian này chúng tôi đều không dám ra khỏi tòa nhà treo thưởng, cũng ít biết chuyện ở bên ngoài”.

“Nhưng tòa nhà treo thưởng tin tức linh thông, đã thu thập được một ít tin tức”.

“Tin gì?”.

“Nghe nói… Thái Thiên Võ Thần đã tìm được nơi Ám Thiên Võ Thần ẩn nấp, có lẽ là ở khu vực núi Bất Ước”.

“Núi Bất Ước?”.

Lâm Chính nhíu mày: “Đó là một ngọn núi hoang mà!”.

“Nghe nói trên núi Bất Ước khắp nơi toàn là kịch độc chướng khí. Nếu ngang nhiên lên núi, hít phải chướng khí, dù là người có mạnh đến mấy cũng sẽ chết. Sao Ám Thiên Võ Thần lại trốn ở trong núi Bất Ước?”.

“Tin tức này… có nhầm lẫn gì không?”.

Người ở bên cạnh không nhịn được hỏi.

“Tin tức này là thật hay giả tôi không biết, e là Thái Thiên Võ Thần cũng không dám xác nhận, vì hiện nay không có ai vào núi Bất Ước. Nhưng người của Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần đều đã tụ tập ở chân núi Bất Ước”.

Tửu Ngọc lên tiếng.
Chương 4959: Chú

Đào Thành ở trên tầng cao nhất của tòa nhà treo thưởng cả buổi chiều mới đi xuống.

Nhìn bộ dạng ông ta, xem ra tòa nhà treo thưởng đã có biện pháp đối phó.

Lâm Chính không quan tâm việc này.

Bây giờ anh quan tâm không phải là hành động đối với núi Bất Ước.

Nếu Ám Thiên Võ Thần thật sự ẩn nấp ở núi Bất Ước thì núi Bất Ước sẽ có một trận chiến kinh thiên.

Điều phải làm là tích lũy sức mạnh, chuẩn bị sẵn sàng.

Ngay khi Lâm Chính chuẩn bị đi bế quan, Ngự Bích Hồng vội vã đến phòng bế quan, gõ cửa.

“Chuyện gì?”.

Lâm Chính nhíu mày, mở cửa ra.

“Đại… Đại nhân, có chuyện rồi!”.

“Có chuyện gì rồi?’.

Lâm Chính vội hỏi.

“Lệnh Hồ Vũ… đến đây rồi!”.

Ngự Bích Hồng run rẩy nói.

“Cái gì?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, suy nghĩ chốc lát rồi cùng Ngự Bích Hồng ra ngoài.

Một lúc sau, hai người đến tầng hai của tòa nhà treo thưởng.

Lúc này, đám người Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc đều tụ tập ở văn phòng của Đào Thành.

Đào Thành cũng đã tới.

Trừ bọn họ ra, sau lưng ông ta còn có một hàng thủ vệ của tòa nhà treo thưởng, khí tức vô cùng đáng sợ.

Những thủ vệ này ai nấy đều được võ trang đến tận răng, tu vi ai cũng đáng sợ, khiến người ta nghẹt thở.

Đợi Đào Thành đi vào, thủ vệ lập tức phong tỏa hiện trường.

Lệnh Hồ Vũ ngồi uống trà ở phía trong lại có dáng vẻ ung dung tự tại.

Hắn liếc nhìn người xung quanh đang chăm chăm vào mình, khóe miệng khẽ giương cao, sau đó tiếp tục uống trà, tỏ vẻ nhìn như không thấy.

Lâm Chính cũng đi vào, liếc nhìn Lệnh Hồ Vũ.

Hắn chỉ dẫn theo một người, là một ông lão chưa từng gặp mặt.

Ông lão trông gầy gò, yếu không chịu nổi gió, dường như gió thổi qua là sẽ ngã.

Ông ta yên lặng đứng bên cạnh Lệnh Hồ Vũ, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, giống như tượng điêu khắc không động đậy.

Lâm Chính nhìn ông lão, ánh mắt có vẻ nghiêm trọng.

Thực lực của ông lão e là còn cao hơn Lệnh Hồ Vũ…

“Cậu Vũ!”.

Đào Thành gọi một tiếng, khí thế hùng hổ đi vào văn phòng.

“Cậu còn dám đến tòa nhà treo thưởng của tôi?”.

“Quản lý Đào, nếu tôi không đến, chỉ sợ sự hiểu lầm này sẽ tăng thêm”.

Lệnh Hồ Vũ lại cười ha ha, đặt tách trà xuống.

“Hiểu lầm?”.

“Quản lý Đào, tôi đã nghe nói chuyện này rồi, tôi phải thanh minh cho tôi! Chuyện bắt cóc giết người ở tòa nhà treo thưởng không phải tôi làm”.

Lệnh Hồ Vũ cười nói.

“Không phải anh làm thì ai làm? Cô Cầm Kiếm đã nói rồi, chính anh đã phái người đến đây làm loạn!”.

Thương Lan Phúc quát lên.

“Chứng cứ đâu?”.

Lệnh Hồ Vũ hỏi.

“Cô Cầm Kiếm chính là nhân chứng!”.

Ngự Bích Hồng nói.

“Cô ta mà làm nhân chứng được sao?”.

Lệnh Hồ Vũ lắc đầu, nheo mắt nói: “Cô Cầm Kiếm có chút quan hệ với thế gia Huyết Đao, nếu cô ta vu khống tôi trả thù cho người của thế gia Huyết Đao thì chẳng phải oan uổng cho tôi lắm sao? Nói suông không bằng chứng, trừ khi các người có thể lấy ra chứng cứ xác thực, không thì các người đang vu khống tôi!”.

Thương Lan Phúc lập tức á khẩu.

“Cho nên, anh chạy đến đây là để tự chứng minh trong sạch?”.

Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.

“Đương nhiên”.

Lệnh Hồ Vũ cười híp mắt: “Các người không có chứng cứ, nhưng tôi có chứng cứ!”.

“Chứng cứ đâu?”.

“Người bên cạnh tôi đây chính là chứng cứ!”.

Lệnh Hồ Vũ đứng dậy, chỉ vào ông lão gầy gò.

“Ông ta?”.

Tửu Ngọc cười nhạt lên tiếng: “Cậu cũng nói rồi, nói suông không bằng chứng, ông ta thì có chứng cứ gì?”.

“Người khác có lẽ không thể xem là nhân chứng, nhưng người này nhất định có thể!”.

Lệnh Hồ Vũ híp mắt nói: “Bởi vì ông ấy là chú của Thái Thiên Võ Thần đại nhân”.
Chương 4960: Chỉ dạy Võ Thần

"Cái gì?"

Mọi người đều sửng sốt và lần lượt đưa mắt nhìn ông già, trên mặt họ đều hiện lên vẻ hoài nghi.

"Chú của Thái Thiên Võ Thần? Lẽ nào là....”

Đào Thành cũng run rẩy, vội vàng bước tới, chắp tay chào: "Hóa ra là Thái Thượng Thiện đại nhân, tôi là Đào Thành, rất vinh hạnh được gặp đại nhân!"

"Thái Thượng Thiện ư? Là người trong truyền thuyết đó sao?"

"Ôi trời ơi, có thật là ông ấy không?"

"Không phải chứ?"

Thương Lan Phúc, Mị Mộng, Ngự Bích Hồng và những người khác đều sửng sốt, không ai dám tin vào tai mình.

"Thái Thượng Thiện là ai?"

Lâm Chính cau mày, quay đầu lại thấp giọng hỏi.

"Đại nhân, vị Thái Thượng Thiện này là bán Võ Thần một trăm năm trước!"

"Chỉ là bán Võ Thần thôi sao?"

"Mặc dù nói là bán Võ Thần, nhưng trên thực tế có người nói ông ấy đã đột phá, tiến vào cảnh giới Võ Thần, nhưng lời đồn này chưa bao giờ được xác nhận!"

"Chỉ vậy thôi sao....Nếu đúng như vậy thì tại sao mọi người lại ngạc nhiên đến vậy?"

Lâm Chính không khỏi tò mò hỏi.

"Sở dĩ chúng tôi bị sốc là vì người đàn ông này đã dạy võ cho ba vị Võ Thần!"

Ngự Bích Hồng thì thầm: "Nghe nói, Thái Thiên Võ Thần, Thương Lan Võ Thần và Trấn Ngục Võ Thần đều từng được con người vĩ đại này chỉ điểm!"

"À ra vậy..."

Lâm Chính đột nhiên hiểu ra.

Trong toàn bộ long mạch dưới lòng đất, có bao nhiêu người đủ tư cách để chỉ dạy cho Võ Thần? Hơn nữa còn là ba Võ Thần cùng một lúc?

Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ chứng minh đối phương là một cao thủ đáng sợ không hề thua kém Võ Thần.

Hơn nữa, người đàn ông này còn là chú của Thái Thiên Võ Thần, cho nên địa vị của ông ta lại càng cao!

Mọi người ngơ ngác nhìn, không ai có thể tin rằng Lệnh Hồ Vũ lại mời được vị Phật sống này tới đây.

"Giám đốc Đào phải không? Trong khoảng thời gian này, A Vũ vẫn đang tu luyện ở núi Dương Thái, chưa từng đến thành Long Tâm, cho nên tôi nghĩ việc của toà nhà treo thưởng không liên quan gì đến nó. Vậy nhờ cậu thông báo cho những người phía trên, đừng hiểu lầm người tốt, vậy có được không?"

Ông già chậm rãi nói.

Giọng nói khô khốc và khàn khàn nhưng có một vẻ uy nghiêm khó tả.

Đào Thành sao dám phản bác? Ông ta nhanh chóng chắp tay hành lễ.

"Vâng, vâng, Thái Thượng Thiện đại nhân yên tâm, tôi sẽ lập tức giải thích với lãnh đạo bên trên, nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này!"

"Việc điều tra rõ ràng hay không không liên quan gì đến chúng tôi, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng Lệnh Hồ Vũ không liên quan gì đến chuyện này! Hiểu chưa?"

Ông già cau mày và giọng nói ngày càng độc đoán.

Đào Thành giật mình, vội vàng chắp tay lần nữa: "Vâng, đại nhân nói đúng, cậu chủ Vũ không liên quan gì đến chuyện này, không liên quan gì đến chuyện này....”

"Vậy thì được rồi”.

Ông già không nói nữa, bất động như một pho tượng.

Lệnh Hồ Vũ cười nhạt đứng lên: "Bây giờ sự thật đã sáng tỏ, chúng tôi cũng không phí lời nữa. Giám đốc Đào, ông cứ từ từ điều tra. Chúng tôi đi trước!"

"Vâng, vâng....”

Sắc mặt Đào Thành có vẻ mất tự nhiên.

Cho dù ông ta không tin chuyện này không liên quan đến Lệnh Hồ Vũ, nhưng có Thái Thượng Thiện chống lưng cho hắn, Đào Thành cũng chỉ có thể cho qua.

"Đúng rồi”.

Khi Lệnh Hồ Vũ chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, lập tức quay sang nói với Lâm Chính: "Lâm thần y phải không? Lập tức sắp xếp người của anh rồi đi theo chúng tôi!"

"Đi? Đi đâu?"

Lâm Chính cau mày hỏi.

"Núi Bất Ước".

Lệnh Hồ Vũ cười nói: "Tôi nghĩ anh đã nhận được thông tin rồi phải không? Ám Thiên Võ Thần rất có thể đang ẩn náu ở núi Bất Ước. Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần đã đang trên đường tới đó. Khi đến núi Bất Ước, chúng ta sẽ phát động chiến dịch bao vây và trấn áp Ám Thiên Võ Thần! Rõ chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK